「Rốt cuộc là như nào? Sao cô lại câu dẫn được anh trai tôi?」
Bộp.
「Câu dẫn ư……」
Cô nàng này cũng thật là lắm chuyện.
Sau khi chảo hỏi nhau tại cổng chính, tôi đang định vấn an Bernhard và đôi phu thê công tước thì Katerina nhanh chóng kéo tôi vào phòng, rồi ngồi xuống ngay cạnh tôi. Bị tách khỏi Tia, chưa kể còn phải tiếp chuyện với Katerina, tình huống này thật khiến người ta toát hết cả mồ hôi lạnh.
Cơ mà, tại sao anh em bọn họ cứ thích ngồi sát bên cạnh người khác, xong lại không chịu lắng nghe.
Lẽ nào là do huyết mạch? Sao có thể chứ! Vớ va vớ vẩn.
「Chứ còn gì nữa! Vì cớ gì mà cái ông anh thờ ơ, vô cảm nhà tôi lại bất thình lình muốn đính ước với ai đó」
Bồm bộp, bồm bộp.
「A-à ề. Thành thật mà nói, tôi cũng muốn biết, tại sao Bernhard-sama lại quyết định chọn tôi?」
「Nè nè! Đừng có khiêm tốn như thế!」
BỘP!
「Tôi nào có khiêm tốn đâu…… À mà Katerina-sama, làm ơn, đừng có đập quạt vào tay tôi được không!?」
Nãy giờ tôi cứ thắc mắc, rằng cái tiếng bồm bộp kia đến từ đâu, hóa ra là do cái quạt của Katerina. Mỗi khi hưng phấn, cô ấy sẽ dùng quạt vỗ vỗ vào người đối diện. Tuy nó không đau lắm, nhưng việc bị đánh liên tục vào cùng một chỗ lại khiến tôi mất tự chủ và thốt lên phàn nàn. Vào khoảnh khắc kế tiếp, tôi tái mét cả mặt.
Chết chưa, hỏng bét rồi! Mình phải xin lỗi Katerina mới được.
「Úi dà! Thật ngại quá, xin cô thứ lỗi, tôi chỉ muốn làm sạch bụi trên cánh tay cô thôi mà lỡ tay quá đà」
Katerina xin lỗi một cách bất ngờ, mặc cho hơi dư thừa nhưng cô ấy quả thực có chút hối lỗi. Tôi cũng tròn mắt kinh ngạc khi nhìn vào bộ dạng đó.
Ừm. Katerina-sama đúng là đáng sợ thật nhưng cô ấy cũng không quá độc ác.
「Bộ cô không nghe ngóng được gì từ Bernhard-sama sao?」
「Một tí cũng không…… Tại tôi cũng hiếm khi trò chuyện cùng onii-sama」
「Ể?」
Theo tôi thấy thì có ai đó đang cố gắng ngăn cấm họ xã giao với nhau. Katerina thì sốt sắng lo nghĩ về điều khác cho nên mới khó bắt chuyện với Bernhard.
「……Đúng rồi! Hai người quen nhau ra sao? Mau mau kể lại cho tôi nghe đi!」
Như đã sám hối, cô ấy không đánh tôi nữa, thay vào đó là quơ quơ cái quạt của mình. Tuy nhiên, khua tay như thế có khi còn nguy hiểm hơn cả việc đập người.
「Tôi gặp anh ta lần đầu tại bữa tiệc trà ở hoàng cung vào tháng trước……」
「Cô có tham dự à? ……Chắc là do cô mờ nhạt quá nên tôi mới không chú ý tới」
「Tôi có tham dự đấy, mà tại lúc đó có hơi ốm, thành ra tôi phải chui lủi trong góc vườn」
「Ừ hứ, kể tiếp đi」
「Bernhard-sama cũng ở đó, anh ta đã để tâm đến bệnh tình của tôi, xong lại còn đích thân đưa tôi tới phòng nghỉ」
「Ồ hố!!」
Có cần phải khoái trá như thế không, Katerina-sama?
Cùng cặp mắt lấp la lấp lánh, Katerina đang rất mong ngóng câu chuyện của tôi. Nhìn vào cô ấy, tôi liền liên tưởng đến người mẹ thích thú sự lãng mạn của mình. Khi nghĩ về điều đó, tuy biết là bất khả thi, nhưng tôi cảm thấy rằng bọn tôi có thể hòa hợp với nhau. Chỉ cần nhẫn nại, chịu đựng những ngôn từ quá đáng cùng cái thói dùng quạt đánh người thì biết đâu chừng!? Mà nói mới nhớ, bạn bè tôi ở kiếp trước cũng rất cương trực, mồm mép thì thẳng thắn, nên mọi thứ rồi sẽ ổn thôi! Dù vậy, tôi có bị tổn thương hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác!
「Rồi sao nữa?」
「Chúng tôi đã ở bên cạnh nhau cho đến khi tôi ra về」
「Lẽ nào, chỉ có nhiêu đó thôi hả?」
「Kết thúc rồi!」
「Cái gì!?」
“Đừng có ngượng nghịu, nói toẹt ra đi chứ!” cô ấy lắc mạnh vai tôi trong khi nói. Katerina-sama! Hộc, hộc! Tôi sắp nôn ra rồi nè, thế này thì sao mà nói chuyện! Cơ mà tôi cũng nói ra hết rồi màー À!
「Tay! Anh ta đã nắm lấy tay tôi」
「Ái chà!」
Tạ ơn trời…… Suýt chút nữa là tôi đã Merlion[note17911] trước mặt một mỹ nhân. Nghĩ tới đã thấy sợ, nếu vụ việc đó mà xảy ra thì còn đâu thể diện của con gái, sao tôi dám giáp mặt với người khác~
「Anh trai tôi dù sao cũng là một quý ông! Phải chi, tôi với Edwin-sama cũng…… Ơ kìa, Lizzia-sama, cô có sao không?」
「T-tôi ổn」
“Cũng tại cô hết đấy!” vừa nghĩ như thế, tôi vừa sửa soạn lại mái tóc rối bù của mình, Katerina thì nhìn tôi với biểu cảm như thể cô ấy mới làm sai điều gì đó.
「Khó chịu quá đi thôi. Sao tôi dễ bị kích động thế nhỉ?」
「Katerina-sama……」
⠀
Dường như hai từ “xin lỗi” không hề có trong từ điển của Katerina. Cũng phải thôi, ngoại trừ anh trai và điện hạ ra thì ắt hẳn không có đứa trẻ trạc tuổi nào có thể đứng ngang hàng với thiên kim tiểu thư nhà công tước. Thế là cô ấy đã được nuôi dưỡng trong một môi trường “không cần thiết phải xin lỗi”.
⠀
「Phải rồi, Katerina-sama là một Tsundere[note17912]」
「Tsundere là gì?」
「Là một dạng con gái được cánh con trai mến mộ」
「Edwin-sama cũng vậy sao?」
「Tôi cũng không biết nhưng ít nhất thì tôi đã lỡ thích cô mất rồi」
Vốn dĩ ban đầu là không thích xong mới tới thích, nhưng tôi nào có thể nói ra, sao lại xấu tính như thế được. Tôi thắc mắc, liệu Katerina có nhận ra chưa? Rằng cô ấy đang rất hạnh phúc trong khi chớp chớp đôi mắt xanh tuyệt đẹp của mình.
「Cô tốt bụng thật đó. Quyết định rồi! Tôi sẽ đặc cách cho phép cô gọi tôi là “onee-sama”」
Ra vậy. Cô muốn được gọi là “onee-sama” chứ gì?
Từng chút một, tôi cũng đã hiểu thêm về con người của Katerina và bản thân phải ứng xử như thế nào cho phải. Đến mức mà tôi có thể pha trò bông đùa, bất chấp giọng điệu của cô ấy có hống hách đến đâu.
「Vâng ạ, onee-sama」
Tôi mỉm cười trong khi nói, Katerina thì ngượng ngùng giấu nụ cười đằng sau cái quạt.
「Lizzia ơi, cởi hết đồ ra nào!」
「Hở?」