Trans + Edit: Đặng Minh Quân Akatsuki Natsume Blog - Short Story của Darkness (Chưa được đặt tên)
[Ban đầu được đăng lên Blog của Natsume vào ngày 2/5/2014, câu truyện này (Và vài câu truyện khác!) chưa bao giờ được chính thức tung ra. Có lẽ họ đã bỏ qua nó, hoặc lược bỏ nó (Hoặc đơn giả là viết ra để cho vui?). Dù sao thì, câu truyện này diễn ra vào tầm Volume 4 của mạnh truyện chính, nên những tình tiết và các mỗi quan hệ nhân vật có phần khác với các Volume hiện tại]
Hôm nay, tôi bỗng tìm thấy một lá thư trong hòm.
Tôi không biết ai là người đã gửi nó, nhưng nó được gửi đến cho Darkness.
Trong thế giới này, giấy là một vật phẩm xa xỉ đắt tiền.
Nhận được một lá thư được viết trên một thứ xa xỉ là một đặc quyền khi bạn là một quý tộc.
Tôi dơ nó lên ánh sáng và làm có mấy trò để cố xem nội dung bên trong trước khi tôi mang nó đến cho Darkness.
Mà bây giờ nghĩ đến thì, không biết thế giới này có phong tục gửi thiệp chúc mừng vào năm mới hay mấy thứ kiểu vậy không nhỉ?
Tôi chưa nghe đến thiệp giáng sinh hay thiệp chúc mừng hay mấy thứ kiểu thế bao giờ.
Khi những suy nghĩ đó đang thoáng qua đầu tôi, tôi mở cánh cửa phòng của Darkness ra và...
_"Darkness, có thư cho cô này. Nó không ghi người gửi, nhưng có lẽ nó được gửi đến từ một tên quý tộc nào đó..."
Tôi lập đứng hình mất 5 giây ngay khi vừa mở cánh cửa ra.
Darkness, người đang cúi người trước giường, cũng đứng hình.
Tôi đang hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ làn da mượt mà, nhợt nhạt của cô ấy
Khi cô ấy đứng lên, mái tóc vàng dài của cô ấy xõa ra rớt xuống ngực, đang làm cản tầm nhìn... À nhầm, nó che đi những phần quan trọng của ngực cô ấy một cách duyên dáng.
Và cô tay của cô ấy đang ở trên eo, nắm chiếc quần lót màu trắng cô ấy đang mặc...
...Nó là một câu truyện dài nhưng nói ngắn gọn thì là như này, Darkness đang mặc một chiếc quần lót màu trắng và chuẩn bị cởi nó ra khi tôi vào.
Làm sao mà mình lại rơi vào một cái bẫy đơn giản như vậy được.
Darkness bỗng hít một hơi thật sâu.
Vâng, cô ta chắc chắn chuẩn bị hét lên...!
_"Mmmmph! Mmmph!?”
Darkness lấy tay che ngực và kêu lên một giọng ú ớ.
Ngay lúc đó, tôi đã phi lên phía trước và lấy tay bịt miệng Darkness.
Darkness nuốt nước bọt.
Có vẻ như cô ấy không làm gì được lúc này.
À, đúng rồi, nếu cô ấy bỏ tay ra khỏi ngực để làm gì đó, thì tôi sẽ có thể nhìn thấy ngực cô ấy.
Tuy nhiên, tình trạng của cô ấy hiện tại vẫn khá ấn tương.
Cô ấy đang cởi truồng từ thắt lưng trở lên, đang dùng tay phải che ngực, và thứ duy nhất che phần dưới của cô ấy là một chiếc quần lót.
Có lẽ đã nhận ra mình đang tròng tình thế nào, má của Darkness bắt đầu ửng đỏ.
Không những mặt, mà cả vai cô ấy cũng vậy.
Nước mắt bắt đầu chảy trên đôi mắt của cô ấy, và cô ấy trao tôi ánh mắt như thể định nói gì đó...
Không, không phải vậy!
Cô ta hình như đang liếc tôi hay đang tức dận hay kiểu vậy...!
Tôi phải làm gì đây? Tại sao tôi lại rơi vào tình huống này!?
Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn... Không, khoan, đây không phải lúc cho việc đó!
Mình có thể làm được, mình có thể giữ cái đầu lạnh. Mình có thể thoát ra khỏi "tình huống biến thái may mắn" hay xảy ra trong manga hay light novel này ー Ố! Cảm ơn rất nhiều!
Mà đầu tiên là tay của mình.
Mình cần phải thả ra trước...!
Tôi nhìn vào Darkness với đôi mắt đẫm lệ, vẫn đang im lặng đến lạ lùng, vẫn đang giữ tay trên ngực
Cô-Cô ấy sẽ không la lên đâu, phải không?
Không, khoan đã, kể cả khi cô ấy la lên, thì cũng đâu phải việc gì to tát đâu. Nó đơn giản chỉ là tai nạn thôi, nên đâu việc gì mình lại phải cảm thấy tội lỗi chứ.
Nếu tôi làm vậy, thì chúng tôi sẽ biến toàn bộ chuyện này thành một chuyện mà chúng tôi có thể cùng cười sau đó...!
Tôi dơ tay cầm lá thư lên...
...Lá thư...?
_"Hmm? Một lá thư?"
Chúng tôi nghe thấy giọng Aqua phát ra từ phía hàng lang
Nghe thấy một giọng nói không lường trước đó khiến cho cả tôi và Darkness nhảy lên vì sốc.
Cánh cửa phòng thì đang được mở toang.
Và ngay trước cánh cửa là lá thư tôi đánh rới lúc nãy.
Aqua sẽ nhặt lá thư lên và kiểm tra người nhận.
Và khi Aqua làm thế, theo tự nhiên cô ấy sẽ bươc vào căn phòng này.
Tôi vội vàng nhìn quanh phòng.
Ánh mắt của tôi liền hướng đến cánh tủ quần áo.
Tôi vẫn đang giữ tay trên miệng Darkness.
Nắm lấy tay Darkness, người vì một lý do nào đó đang run lên vì sợ, và kéo cô ấy tiến đến tủ quần áo...!
“Mmmmph! Mmmph!?”
Mắt Darkness mở to ra và kêu lên một giọng bót nghẹt, nhưng cô ấy vẫn đi theo tôi với không một chút chống cự.
Cô ấy đang hợp tác một cách kỳ lạ...
…Ah!
Tôi bỗng nhận ra việc mình vừa làm.
Bởi vì tôi đã kéo một tay của cô ấy đi, nên cô ấy chỉ còn lại một tay để che ngực, và cô ấy đang cố che đi tài sản của mình một cách tuyệt vọng chỉ bằng một tay...
Tôi vừa mới làm cái quái gì thế này?
Có lẽ tôi sẽ để cho Aqua gọi tôi là tệ hại hay gì cũng được...
[Đoạn này ý Kazuma là cứ để cho Aqua biết rồi để nhỏ muốn gọi mình là gì cũng đc]
Tôi nới lỏng tay ra khỏi miệng Darkness...
_"Oh, Aqua, chị đang làm cái chi rứa? Sao mà chị cứ xoay cái lá thư trên tay vậy?"
Nghe thấy giọng của Megumin, tôi hốt hoảng kéo Darkness vào trong tủ quần áo cùng với tôi.
Tôi vừa mới làm cái gì thế này? Thật đấy, tôi đã nghĩ cái gì trong đầu vậy?
_"Một lá thư được gửi đến cho Darkness? ...Cô ấy không có trong phòng. Không nhẽ cô ấy đã đi đâu đó sao?"
Darkness, đang khỏa thân trừ trên xuống dưới ngoại trừ quần lót, hiện đang chen chúc trên tôi trong một không gian chật chội.
_"Mà hình như chị cũng chẳng thấy Kazuma nữa. Có lẽ bọn họ đã đi đâu đó với nhau rồi."
Giọng của Aqua phát ra từ trong phòng.
Chết tiệt, ngừng tám chuyện mà đi ra khỏi đây đi!
Nếu không thì mọi chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi. Nó sẽ trở nên thực sự tồi tệ!
Ngay trước mũi tôi là một Darkness đang đầm lệ, tay tôi vẫn đang bịt miệng cô ấy.
_"Này, đừng có nhắm mắt. Th-Thôi nào, cô không được bỏ cuộc trong tình huống này dễ dàng như vậy!? Cố giữ ở đây đi! Khoan đã, đừng có bỏ tay che ngực ra! Nó sẽ rất tệ đấy. Không ý tôi là nó trông trông rất đẹp nhưng không, tôi nghĩ nó sẽ rất tệ đấy...!"
Cảm ơn rất nhiều! Cảm ơn rất nhiều!
-END-