Konosuba: Ano Orokamono ni mo Kyakkou wo !

chương 2: cuộc thám hiểm tại nơi thủ đô này !

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1:

“Kazuma-san, giờ thì hai ta cũng có chút thời gian rảnh rồi, làm một chầu nhậu nào ! Tất nhiên là do mày mời rồi, nhé !”

Tôi mở cánh cửa căn biệt thự để tìm Kazuma, nhưng người duy nhất có mặt ở đó lại là Aqua, nhỏ đang chui rúc nửa người trong cái thứ được gọi là kotatsu kia, và con nhóc phát nổ thì đang chơi đùa cùng con mèo của mình.

“Này, trời lạnh lắm đó, nhanh lên và mau đóng cửa lại đi, ummm… Rác rưởi, phải không ?”

“Là Dust mà ! Mau nhớ lấy tên tôi đi ! Chúng ta chỉ vừa gặp nhau cách đây không lâu thôi đó !”

Ngay sau tất cả chuyến phiêu lưu và cả vụ hồi sinh mà bọn tôi đã trải qua, rốt cuộc thì con nhỏ Linh mục tiệc tùng này vẫn chưa chịu nhớ tên tôi.

Đóng cửa lại, tôi từ từ tiếp cận cái kotatsu mà tôi đã tò mò từ lâu và đưa chân vào trong.

“Oh…. Oooh, wow, đây là…”

Hơi ấm từ nó lan đến chân tôi ngay lập tức. Chỉ với một khoảnh khắc ở trong thứ này cũng đủ làm tôi phải xem xét phần đời còn lại của mình rằng nên nằm trong đây rồi.

“Haaah, ra là cuối cùng cậu cũng rơi vào tầm ngắm của cái kotatsu này rồi. Không một ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của nó được cả…”

“Aah, không, điều này là không thể nào. Tôi đã xong…”

Sau khi luồn phần thân dưới của mình vào trong cái kotatsu, tôi cảm thấy như chỉ muốn lười biếng suốt cả quãng đời còn lại thôi.

“Này, không phải cậu đến đây để rủ Kazuma ra ngoài sao ?”

“Nghe có vẻ quen đấy, nhưng giờ ai quan tâm đến chuyện đó nữa chứ ?”

Tôi không thể chối từ sức hấp dẫn của cái kotatsu này được. Tôi thực sự muốn một cái cho riêng mình quá đi, nhưng nó hẳn là có giá cao lắm.

Thêm vào đó, Lean sẽ giận tôi mất nếu tôi còn lười biếng hơn thế này.

“Cái kotatsu này là lãnh địa của tôi. Thông thường mấy kẻ như cậu sẽ không được phép chui vào đâu, nhưng tôi có thể cân nhắc cho phép cậu ở lại nếu cậu chịu kể tôi nghe vào câu chuyện thú vị nào đó.”

“Không phải mấy thứ này đều là của Kazuma sao ?”

“Đồ của Kazuma cũng là đồ của tôi ! Thứ nào của bạn đồng hành mình đều là dành chung cho mọi người, nhưng đồ của tôi thì vẫn là của tôi nhá !”

“Aaah, yeah, tôi hiểu rồi !”

Aqua vui vẻ gật đầu khi tôi lên tiếng đồng ý.

“Đừng có mà chấp nhận dễ dàng thế chứ. Nếu anh không có việc gì làm ở đây thì mau chóng về nhà đi. Kazuma dạo gần đây cứ hay sa vào mấy trò cờ bạc là do ảnh hưởng từ anh đó, vậy nên đừng có gần gũi với anh ấy nữa.”

Con nhóc phát nổ gửi đến tôi một cái nhìn đầy bực tức.

Nếu bạn bỏ qua cái thói luôn hứng thú với bộc phá ma pháp và cái tính nết đặc trưng của tụi Hồng ma tộc thì nhỏ hẵn sẽ là một người khá tốt. Dĩ nhiên, hai thứ yếu tố đó thì khó mà bỏ qua được rồi.

“Này, đừng có nói mấy lời tệ bạc như thế về anh mày. Đúng là anh có giới thiệu với cậu ta mấy tụ điểm đánh bạc trong khu, nhưng Kazuma còn chơi mấy trò đó giỏi hơn anh nhiều ! Cứ hễ liên quan tới mấy chuyện như vậy thì, thật sự cậu ta là một thiên tài đó !”

Tôi không biết cậu ta học hỏi tốt thế nào hay đôi tay tên này diệu kì ra sao, nhưng trong cờ bạc thì Kazuma hoàn toàn bất bại.

Độ may mắn của cậu ta cũng rất tuyệt nữa, vậy nên mọi thứ đều ưu ái rơi vào tay cậu ấy. Điều đó thực sự làm tôi rất ghen tị.

“Đó chính là lí do vì sao tôi lo lắng…”

“Em là gì thế, mẹ cậu ta à ? Nếu em cứ xen ngang vào mấy chuyện nhỏ nhặt của đàn ông như thế, anh ta sẽ ghét em lắm đó, biết không hả ?”

“Gurk.”

Có lẽ đã nhận ra mình đã vượt quá giới hạn của mình, con nhóc phát nổ bỗng im lặng.

Tuyệt, giờ tôi có thể đưa chân vào mà thư giãn được rồi.

“Nè nè, nhanh lên và kể tôi nghe chuyện gì đó thú vị đi. Giờ tôi đang cảm thấy rất chán đó.”

Đừng có mà vùng vẫy chân dưới cái kotatsu như thế. Cô là gì vậy, một đứa con nít à ?

Tôi luôn biết rằng cô ta luôn tự cho mình là trung tâm và còn hay đòi hỏi mấy chuyện vô lí nữa, nhưng để nghĩ rằng Kazuma phải đối phó với những hành vi như vậy mỗi ngày thế này thì…

Tôi có thể ngó lờ nhỏ, nhưng tôi nghĩ rằng cô ta thực sự sẽ đuổi tôi ra khỏi đây mất.

“Nếu cô đưa tôi vào tình thế như này rồi thì… Ờm, thật ra là, có hơi lâu để giữ điều này trong tâm trí của mình, nhưng cô có nghĩ rằng mấy người theo đạo Eris thì kích cỡ của họ có hơi nhỏ không ? Cô biết đấy, mấy bộ ngực quái đản đó ? Những người ở nhà thờ và cả nhỏ Đạo tặc mà từng bị Kazuma lấy trộm quần lót cũng vậy, chúng nhỏ tới mức mà tôi không biết rằng họ có ngực hay không nữa. Tôi đã tự hỏi rằng liệu có lí do nào cho việc này không.”

“Ừm, không phải nó rất thú vị sao !? Được đó, kể nghe xem !”

Có vẻ như chuyện này đã thu hút sự chú ý của nhỏ rồi.

Mối thù hằn giữa hai giáo phái Axis và Eris khá là nổi tiếng, vậy nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, tuy nhiên, không phải cô ta có hơi quá khích rồi hay sao ?

“Tôi đã từng được gặp nữ thần Eris trước đây, vì thế tôi có thể tự tin khẳng định rằng ngực của cô ấy đã bị độn lên. Bộ ngực to tự nhiên luôn có một sự mềm mại mà cô có thể tự thấy được ngay cả khi nó phủ sau lớp áo. Nó chính là thứ vô cùng thích hợp để cả lòng bàn tay cô tự ôm trọn lấy chúng đó.”

“Nghe có hơi kinh tởm, nhưng đừng bận tâm. Cứ tiếp tục đi.”

“Và tôi thì hoàn toàn không thể cảm nhận được một chút gì của sự mềm mại hay ấm áp nào tự bộ ngực đó cả. Cô ấy luôn được miêu tả trong những bức tranh hay tượng rằng là có một bộ ngực to đẹp, nhưng đó chỉ là dối trá. Tôi chắc chắn rằng tụi tín đồ Eris đã tâng bốc quá lên bằng một cách nào đó. Sẽ không có vấn đề gì nếu chúng nhỏ và họ chấp nhận nhồi nhét thêm. Đó chính là lí do tại sao những người có bộ ngực nhỏ như thể luôn đổ dồn và tập trung về phe cô ta.”

“Tôi hiểu rồi, chắc chắc chính là vậy ! Trong trường hợp đó, nếu chúng tôi lan truyền tin đồn rằng việc tham gia vào giáo phái Axis sẽ giúp vòng ngực bạn to hơn, chúng tôi hẳn sẽ lôi kéo được một vài người trong số họ ! Tôi nhất định sẽ khuyến khích những người khác cũng lan truyền tin đồn này trong cuộc họp tiếp theo cho xem !”

Aqua hào hứng bắt tay tôi.

Tôi vui mừng vì cuối cùng cả hai cũng đã có một buổi thảo luận đầy ý nghĩa vào hôm nay.

“Nhưng tín đồ cực kì sùng bái đạo Eris, chị Darkness, có bộ ngực rất to đấy, anh biết không ?”

Và đúng như tôi đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng kết thúc xong chuyện, con nhóc phát nổ lại xen vào.

“Đâu cũng có một vài trường hợp ngoại lệ cả, ngay cả Hồng ma tộc cũng thế, một vài người có đầu óc nhanh nhạy, có một bộ ngực đáng thương cùng với mớ suy nghĩ điên rồ.”

Hình ảnh của một Hồng ma nhân, người luôn tệ trong việc tương tác với người khác và luôn tỏa ra ánh hào quanh của một kẻ cô độc đang hiện dần trong tâm trí tôi.

“Oh, tại sao anh không nói thẳng ra luôn về việc ai mới là người có bộ ngực đáng thương và mớ suy nghĩ điên rồ của cô ấy hả ?”

“Này, đợi đã, Megumin, đừng có sử dụng Explosion ở trong nhà chứ ! Mấy chai rượu quý giá của chị sẽ bị tiêu tùng hết đó !”

Nhìn thấy ánh mắt của Megumin lóe lên đỏ rực và nghe được tiếng niệm chú từ nhỏ, tôi nghĩ rằng đã đến lúc phải thoát ra khỏi chỗ này và chạy ra khỏi biệt thự thôi.

Sau khi cách xa một khoảng an toàn, tôi quay đầu lại nhìn và không thấy có dấu hiệu gì của bộc phá ma pháp đang được chuẩn bị cả.

Ra là nhỏ chỉ hù thôi, huh ? Tôi rất muốn dành thêm chút thời gian hơn nữa để thưởng thức cảm giác trong cái kotatsu kia, nhưng mà, tốt thôi. Tôi đành để nó cho lần sau ghé thăm vậy.

“Giờ thì ~ Kazuma lại không có ở quanh đây, vậy nên chẳng có việc gì để làm hết trơn ~ ”

Tôi hiện chẳng còn nhiều tiền cho mình nữa, vì thế tất cả những gì mà tôi có thể làm đi dạo xuống con phố chính để giết thời gian. Ngay sau đó, một người phụ nữ với thân hình hoàn toàn đúng gu tôi đã xuất hiện.

Tôi đã trải qua với mọi loại phụ nữ với đủ điều đặc biệt dạo gần đây, vậy nên giờ tôi thực sự chỉ muốn có một bữa ăn hay một thứ gì đó với một cô gái bình thường dù chỉ một lần thôi cũng được.

“Cũng đã được một thời gian rồi, nhưng mà nên tiếp cận cô ấy thôi. Thực sự thì chẳng làm được việc gì khi không có tiền cả. Nhỏ trông có vẻ là một người khá nghiêm túc, mau lại thử thôi.”

Tôi đi qua con đường mà cả hai sẽ chạm mặt nhau tại đó.

Cô ấy dường như đang bận tâm khi nghĩ về điều gì đó, vì thế nhỏ không hề chú ý đến sự tiếp cận của tôi.

Tôi thay đổi tình hình trước khi tự làm mình té xuống đất.

“A-Anh có ổn không ?”

“Ouch !!! Tôi nghĩ rằng mình đã bị gãy xương ở chân rồi ! Cô tính là gì vậy hả !?”

“Eh ? Nhưng chúng ta va vào nhau không mạnh đến thế…”

Cô ấy có vẻ hơi bối rối, nhưng nhìn chung thì nhỏ vẫn bình tĩnh đến không ngờ.

Tôi nên giở bài tủ của mình mới được.

“Tôi không nghĩ rằng mình có thể đi được khi bị như thế này đâu. Cô nên đã tôi một bữa ăn hay thứ gì đó khác để thay cho tiền việc phí đi.”

“Eh ? Một bữa ăn thì sẽ tốt cho anh khi đang bị gãy xương như thế ư ?”

Cô ta rơi vào tròng rồi. Trong tình huống như này thì, hẳn là cô ấy đang vật lộn với thứ cảm giác tội lỗi về việc gây ra một chấn thương nghiêm trọng như thế, và khi tôi đề xuất một việc nho nhỏ để đền bù thì sẽ đáng ngạc nhiên hơn so với việc làm ầm ĩ lên rồi.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục suôn sẻ thế này thì…

“Người đằng kia thật đáng ngờ ! Anh đang làm gì thế hả !?’

Một giọng nói của đứa nhóc nào đấy đột nhiên ngắt lời chúng tôi. Quay người lại, tôi thấy một cô gái trẻ mặc trên mình bộ đồ của thường dân đang chỉ tay thẳng vào tôi.

Sẽ rất tốt khi một đứa trẻ lại có ý thức mạnh mẽ về công lý như vậy, nhưng điều đó không nên xảy ra trong tình huống này.

“Đó hẳn là cách mà mọi việc xảy ra, nhỉ, Claire ?”

“Vâng, thưa Alice-sama. Nó cực kì hoàn hảo luôn.”

Bên cạnh đứa nhóc ấy là một người phụ nữ tóc ngắn, trông cực kì hợp với bộ y phục màu trắng của cô ta đang vỗ tay rất nhiệt tình.

“Làm ơn đó, hai người, ngừng việc làm thu hút sự chú ý của người khác đến mình đi !”

Một người thứ ba đã chạy đến. Cô ấy khoác một chiếc áo choàng đơn giản, trông cứ như là một pháp sư vậy.

Cả ba người họ đều có mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh. Bọn họ là quý tộc ư ?

Và tôi nghĩ rằng mình đã nghe cái giọng điệu của con nhóc này ở đâu đó trước đây rồi. Tôi không thể nhớ rõ nữa…

“Có vẻ như mình đã vô tình chạm mặt với một đám người rắc rối rồi đây…”

“Chính anh mới là người đang gây rối đó ! Có những hành vi bất công làm phá vỡ trật tự của thế giới ! Chừng nào mắt tôi còn đen, tôi, một người con gái của cửa hàng Chirimen, sẽ không để những hành động như thế tiếp diễn đâu ! Ah, thật ra mắt tôi có màu xanh, nhưng đó chỉ là cách nói tượng trưng vậy thôi. Ngay bây giờ, Claire, Rain, mau bắt giữ anh ta lại !”

“Cửa hàng Chirimen là cái gì thế ?”

“Cửa hàng Chirimen là cửa hàng Chirimen đó !”

Con nhóc này đang nói mấy lời khó hiểu gì vậy ?

Và tại sao cái người mặt đồ trắng đó lại rút kiếm của cô ta ra mà không ngần ngại suy nghĩ gì chứ ?

( Trans: Dust từng gặp phải nhóm của công chúa Iris trong Chương 2, phần ngoại truyện ‘Tư vấn cùng vị ác quỷ mặt nạ này !’ của Vanir. Và ‘Chirimen’ là tên gọi của một loại vải lụa nổi tiếng chuyên dùng để may Yukata hay Kimono. )

“Chờ một chút đã ! Tôi chỉ nhận lại vài bữa ăn thôi mà… Eh, Đại ca !?”

Bây giờ tôi nhìn kĩ lại thì mới thấy, hình bóng người đàn ông đeo mặt nạ cùng với bộ tuxedo quen thuộc của Vanir Đại ca đang đứng ngay sau ba người này.

Tại sao Vanir Đại ca lại đi cùng với họ vậy ?

Tôi thực sự chẳng hiểu gì cả, nhưng tôi đành phải dựa vào anh ấy để thoát khỏi cái tình huống hỗn độn này. Nó thực sự rất rắc rối nếu tôi chống lại lũ quý tộc đó.

“Đây chỉ là hành động làm quen với một cô gái thôi mà ! Đại ca, anh làm ơn hãy giải thích với mấy người này giúp em với !”

“Hachibei, ông có biết gì về cái gã vô pháp vô luật này không thế ?”

“Không, Moi hoàn toàn không biết gì về người này cả.”

Đại ca, người vừa được gọi bằng một cái tên kì lạ, đã phủ nhận mà không một chút do dự.

Vào lúc đó, con nhóc trông khá quen thuộc và kì lạ lại một lần nữa chỉ tay về phía tôi.

“Tôi sẽ khôi phục mọi điều bất công và phải khiến cho Onii-sama công nhận mình mới được !”

“C-Chờ đã, thưa Đại ca, thôi nào ! Này, chết tiệt, mấy người tốt nhất nên nhớ kĩ vụ này đó !”

Giờ thì Đại ca lại đứng về phe họ, vị trí hiện tại của tôi là cực kì nguy hiểm.

Tôi cố gắng lao mình ra khỏi nơi đó nhanh nhất có thể, nhưng khi ấy tôi đã mất cảnh giác.

Người phụ nữ tên là Claire đó đã đánh vào đúng chỗ khiến tôi phải ngã nhào xuống. Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một nơi quá đỗi quen thuộc.

Đúng thế, là cái nhà giam này.

“Và ở đây thì tôi cảm thấy mình đang vắn bóng bạn bè trong cái nhà giam này…”

“Anh có cảm thấy cô đơn khi không có tôi ở đây không ?”

Tôi bắt đầu những cuộc trò chuyện thông thường với tên cai ngục, và anh ta đáp lại bằng cách đập thanh dùi cui của mình.

Tôi không phải là loại người sẽ dễ bị đe dọa, vì vậy tôi chỉ cần bỏ qua việc đó và nằm ườn trên sàn nhà thôi.

“Này, bữa trưa đã có chưa vậy ! Tôi vẫn chưa được ăn món gì đàng hoàng trong suốt mấy ngày qua cả, vậy nên hãy mang cho tôi món gì đó làm từ nhiều nguyên liệu một chút nhé ! Và cũng đừng quen đem cả món tráng miệng tới nữa.”

Không ai thèm trả lời cả, nhưng tôi biết rằng việc này sẽ giúp tôi có được thêm một chút đồ ăn.

Ờm, tôi hiện cũng chẳng có nhiều việc gì để làm bây giờ cả, vậy nên tôi đoán rằng mình sẽ đánh một giấc vậy. Họ sẽ giải phóng cho tôi vào ngày mai thôi.

Phần 2:

“Nghiêm túc đó, cho tôi xin lỗi về tên ngốc này !”

“Haha, cậu ta khá là phiền phức nhỉ ?”

Viên cảnh sát nở một nụ cười gượng gạo với Lean khi nhỏ cứ cúi đầu xin lỗi liên tục.

Đây lại là một cảnh quá quen thuộc với tôi.

“Cảm ơn vì đã chăm sóc cho tôi nhé, tôi sẽ trở lại sớm thôi.”

“Đừng có mà quay lại nữa ! Nơi này không phải cho cậu ngủ và ăn sáng đâu !”

“Cậu cũng cúi đầu xin lỗi luôn đi !”

Lean nắm lấy đầu tôi một cách thô bạo và đẩy nó xuống.

Cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ đứng ra bảo lãnh cho tôi nữa nếu tôi chống cự lại ngay lúc này, vậy nên tôi đành ngoan ngoãn làm theo vậy.

Tôi đi theo sau Lean, người đang trong tâm trạng khá khó chịu khi nhỏ vừa bước ra khỏi cửa. Tôi cho rằng mình nên cố gắng và khích lệ nhỏ lên một chút vậy.

“Nè, cô sẽ lãng phí vẻ ngoài xinh đẹp của mình nếu cứ tiếp tục cau có như vậy đó.”

“Nếu cậu định tâng bốc tôi thì hãy lực chọn từ ngữ cho phù hợp hơn đi. Shhh…. Vậy thì, tại sao lần này cậu bị tống vào tù vậy ?”

“À, là về chuyện đó, một nhóm gồm ba người phụ nữ đã ngắt lời tôi khi tôi định gạ gẫm một cô gái. Họ đã đánh gục tôi và giao lại cho tụi cảnh sát. Lần này tôi chưa hề lần bất cự việc gì xấu xa cả.”

Tôi kể lại chính xác như mọi việc mà nó vốn có, nhưng Lean chỉ đơn giản là gửi đến tôi một ánh nhìn một ánh nhìn không mấy tin tưởng lắm.

Có vẻ như nhỏ không tin vào những gì tôi nói rồi.

“Tôi đang rất nghiêm túc đó ! Cả Đại ca cũng ở đó nữa, vạy nên có có thể tới hỏi anh ấy nếu cô vẫn cho rằng tôi đang nói dối nhé !”

“Đại ca mà cậu nhắc đến là Vanir-san, phải không ? Tôi không thích anh ta lắm. Tôi luôn có cảm giác rằng anh ấy đã nhìn thấu được tôi vậy.”

Lean hơi nhíu mày. Dường như cô ấy đã nắm bắt được về khả năng của Vanir bằng một cách nào đó.

Anh ấy là kẻ có thể nhìn thấu mọi thứ, nên nhỏ hoàn toàn không hề nói sai chút nào cả.

“Ờm, tôi cần phải làm tiếp những việc dang dở của ngày hôm qua và nhận phần thưởng từ Cô gái tĩnh lặng nữa, vậy tôi sẽ đi trước nhé.”

Thường thì, Lean hoặc Taylor sẽ chịu trách nhiệm quản lí tiền bạc, nhưng trong trường hợp này thì lại khác, nhiệm vụ đó đã được giao cho tôi.

Chắc họ sẽ không phiền nếu tôi lấy một khoản ít cho mình đâu nhỉ ? Trên thực tế thì, nếu tôi thắng một vài trò chơi và làm nó tăng thêm, mấy người kia cũng sẽ rất vui cho xem.

Ngay khi tôi đang nghĩ về việc mình nên đánh bạc vào ngày hôm nay, tôi cảm thấy như có ai đó đang nắm vào vai mình.

“Không nhé nếu như cậu đang nhắc đến việc lấy tiền. tin tưởng vào cậu hay là Keith giống như tin vào một con Orc để nhờ nó trông chừng một anh chàng vậy. Tôi sẽ đi cùng với cậu luôn.”

“Cô thực sự không tin tưởng tôi một chút nào, phải không ? Ah, được thôi, tôi không bận tâm đâu.”

Tôi vẫn cần phải nhờ Đại ca để giải thích mọi chuyện xảy ra vào hôm qua mới được.

Ngay cả khi cô ấy không tin tưởng tôi, nhỏ cũng nên hài lòng với những lời giải thích từ Vanir Đại ca đó.

“Đại ca ơi, em đến để nhận tiền mặt đây ~ !”

“Cậu không thể mở cửa một cách lịch sự hơn được sao ?”

Cô chủ tiệm bỗng nhảy dựng lên trước khi tôi kịp mở cửa đế tiến vào trong cửa hàng bán vật phẩm ma thuật.

Sau khi xác nhận rằng đó là tôi, Wiz bỗng thở phào nhẹ nhõm.

“Oh, là Dust-san đây mà. Cậu làm tôi hơi sốc đó. Và cậu đang đi cùng với một người bạn rất dễ thương nữa.”

“R-Rất vui được gặp cô. Tên tôi là Lean.”

Lean lịch sự giới thiệu bản thân mình, có một sự tương phản rõ rệt với thái độ thường ngày của nhỏ.

Ngoài ra, cô ấy còn đỏ mặt vì một vài lí do nào đó nữa.

“Này, có chuyện gì đã xảy ra với cái tính nết hung dữ thường ngày của cô rồi vậy hả ?”

“Điều đó chỉ áp dụng dành riêng cho cậu thôi ! Cậu không biết cô ấy ư ? Wiz-san là một pháp sư vô cùng mạnh mẽ, người từng được biết đến với cái tên Phù thủy băng giá trong những ngày tháng phiêu lưu trước kia đó. Cô ấy đã săn lùng và tiêu diệt rất nhiều quái vật một cách không thương tiếc và còn có cả một tin đồn rằng cô ấy đã tự mình mở một cuộc tấn công nhằm xông thẳng vào lâu đài của Quỷ vương nữa !”

“Ờm, tôi có biết rằng cô ấy từng là một Mạo hiểm giả trước đây…”

Tôi chỉ thấy cô ấy luôn bị mắng bởi Đại ca mà thôi, nên là tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Nghĩ lại thì, cô ta chính là một trong hai người đã hạ gục cái pháo đài Destroyer đó bằng bộc phá ma pháp nhỉ ?

“Đó chỉ là một quãng thời gian dài trước đây thôi. Cậu đang cần gì sao ? Tôi cứ nghĩ rằng cậu là mấy tên đòi nợ kia, nên tôi rất hoảng và đề cao cảnh giác lắm đó.”

“Không phải cửa hàng này đang phát triển mạnh mẽ nhờ vào những nỗ lực của Vanir Đại ca sao ?”

“Ừm, vâng, chúng tôi đã kiếm được khá nhiều tiền nhờ vào các sản phẩm mà Kazuma-san đã nghĩ ra đó.”

“Thế thì đâu cần phải run sợ trước những tay đòi nợ đó nhiều như vậy, phải không nè ?”

Ngay từ đầu, tôi đã không hiểu được lí do vì sao cô lại sợ tụi đòi nợ đó.

Tất cả những vấn đề ở đây chỉ cần cô đặt chân của mình lên bàn và đe dọa ngược lại họ cho đến khi nào chúng đồng ý chịu gia hạn nợ thì thôi mới phải.

“Vất vả thế này cũng quen rồi. Tôi luôn có nhiều khoản nợ trong quá khứ. Nhưng bây giờ thì tôi có thể yên tâm hơn khi có Vanir-san giúp một tay.”

Thấy Wiz nói thế với một nụ cười đã làm trái tim tôi lỡ nhịp.

Cô ấy có một vẻ đẹp với thân hình tuyệt vời cùng một tính cách dịu dàng. Về kích cỡ ngực mà nói, Lean vẫn còn thua xa cô ấy nhiều lắm.

Tôi không thế giúp được gì nhưng tôi luôn tự hỏi rằng tại sao cô ấy vẫn độc thân khi mà thậm chí nhỏ còn sỡ hữu tất cả phẩm chất tốt đẹp như vậy.“… Cậu trông như như một tên ngốc không có ý thức gì cả, cậu có biết không ?”

“Gah !? Đừng có mà thục khuỷu tay vào xương sườn của tôi !”

Tôi nhảy cẫng lên để đáp lại sự bất ngờ đó. Cô gái này thực sự chằng biết cách kiềm chế gì cả.

Ngay khi tôi định xem xét việc sẽ rờ mông cô ấy như một sự đền bù thì,

“Cô đã làm gì với số tiền mà Moi đã vất vả kiếm được thế hả, con nhỏ chủ tiệm chuyên gia tha rác về nhà kia !?”

Cánh cửa nối cửa hàng với căn phòng đằng sau đột nhiên mở ra, để lộ bóng dáng của một Vanir Đại ca đang trong tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Cô chủ tiệm giật mình và đảo mắt đi.

“Y-Ý anh là sao ?”

Cô ấy thật sự dở tệ khi cố diễn xuất một cách bình thường như vậy. Chắc hẳn rằng nhỏ lại mua thứ gì đó vô dụng nữa rồi.

Bất cứ ai nhìn vào hành vi đáng ngờ của cô ấy cũng đều sẽ đưa ra một kết luận tương tự như vậy cả.

“Moi đang tự hỏi rằng có chuyện gì đã xảy ra với số tiền mà Moi đã kiếm được. Nếu cô không chịu trả lời Moi trong vòng mười giây, Moi sẽ chôn vùi cô cùng với tất cả mớ hàng hóa rác rưởi mà cô đã mua trong suốt năm qua đó. Cô liệu hồn mà chuẩn bị đi.”

“Bình tĩnh lại nào, Vanir-san. Tôi không hề mắc những lỗi lần lặp đi lặp lại như thế đâu.”

Thường thì cô ấy sẽ thừa nhận về việc mình đã mua một thứ gì đó vô dụng và được Đại ca dạy cho một bài học, nhưng hôm nay cô ấy trả lời một cách tự tin thế này thì.

Có vẻ như sự phát triển bất thường này cũng nằm ngoài dự đoán của Vanir Đại ca, vậy nên anh ta chỉ biết nghe theo những lời đó.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy tự tin như này. Có thể nào lần này cô ấy thực sự đã mua được món gì đó mang lại giá trị lợi nhuận rồi ư ?

“Thế thì hãy mau nói cho Moi những gì mà cô đã làm Moi đi. Nếu đó là điều có thể chấp nhận được, Moi sẽ đưa ra lời xin lỗi ngay.”

“Tốt lắm. Tôi đã học được điều này sau khi quan sát anh đó. Lí do mà mọi chuyện luôn kết thúc với mấy món hàng không bán được là vì tôi tự mua hàng cả. Do đó, nếu tôi tham khảo ý kiến từ một người đáng tin cậy trước khi mua hàng, thì chắc chắn tôi sẽ không mắc sai lầm gì nữa !”

Cô ấy giơ nắm đấm lên không trung.

Chà, ý tưởng đó không sai chút nào. Cả Vanir Đại ca cũng gật đầu đồng ý luôn kìa.

“Ah, cuối cùng thì cô cũng chịu nhận ra điều đó. Thế, cô chọn ai là đối tác để hỏi ý kiến vậy ?”

“Là một khách hàng thân quen của tôi thôi, Aqua-sama-”

“Tan biến thành tro bụi đi !”

Một thứ ánh sáng bí ẩn tỏa ra từ đội mắt của Vanir Đại ca đã khiến cho Wiz bị cháy khét như than, đầu tóc rối xù lên và bắt đầu thở ra khói nữa.

Tôi có thể hiểu được phần nào sự nóng giận của anh ấy. Thật khó để tưởng tượng rằng nhỏ Linh mục tiệc tùng đó có thể đưa ra mấy lời tử tế như vậy.

Ngay cả Kazuma cũng có một khoảng thời gian khó khăn để giữ được mớ tài sản của mình khi có cô ta ở quanh mà.

“Bộ cô đã quên mất rằng cái lúc mà con nhỏ nữ thần tự xưng đã kể với cô về việc cô ta mua cả đống thứ ở cái vùng đất vô dụng đó à !? Làm sao mà cô có thể tin lời được phát ra từ cái thứ như vậy chứ hả !?”

Vanir hét lên, nhưng Wiz không có tí phản hồi nào khi cô ấy đang bị mất ý thức như này.

Dường như anh ấy vẫn còn đang trong cơn thịnh nộ, Vanir Đại ca đã chộp lấy một cây chổi và bắt đầu quét cô chủ tiệm mặt mày tái mét đó vào một góc nhà.

“N-Nói coi, liệu Wiz-san sẽ ổn chứ ?”

“Chuyện này xảy ra khá thường xuyên mà. Đừng lo lắng gì cả.”

“Nó xảy ra… thường xuyên ?”

Lean, người vẫn chưa hề quen mắt với cảnh tượng này, rụt rè ló ra từ sau lưng tôi.

Tôi có cảm giác rằng chính vì điều này mà nhỏ lại không ưa Vanir Đại ca đó.

“Và những thứ rác rưởi thì nên được ‘chăm sóc’ như vậy. Giờ thì, Moi tin rằng cậu đến đây để nhận phần thưởng phải không ? Của cậu đây.”

Tôi cẩn thận cầm lấy chiếc túi đựng đầy ắp những đồng xu mà Vanir Đại ca đã ném cho tôi.

Anh ấy đủ tin cậy để tôi không cần phải kiếm tra những thứ bên trong này là gì… không, Biết tính của Đại ca mà, có thể anh ấy lại chơi khăm tôi nữa cho xem. Tôi sẽ kiểm tra chúng sau vậy.

“Tôi có thể xóa hết mấy khoản nợ nhờ thứ này. Nhân tiện, chế độ ăn của thứ thực phẩm ăn kiêng đó là thế nào vậy, thưa Đại ca ?”

“Moi đã tạo ra một sản phẩm hàng nguyên mẫu, nhưng mà nó vẫn còn một số tác dụng phụ… Oh, thật tình cờ làm sao. Hỡi cô gái đang lo lắng về vòng eo của mình, có có muốn dùng thử một mẫu miến phí không ?”

“Tôi không có lo lắng gì hết !”

Lean giận dữ phản đối.

“Oh, ra đó chính là lí do cô không ăn gì ngoài salad hết ! Nếu cô muốn giảm cân, tôi có thể giúp cô tập thể dục trên giường vào ban đêm nè.”

“LIGHTNING ! Tôi sẽ thổi bay cậu ngay đó !”

Lean khẽ liếc qua mặt tôi với một tia sét bắn lướt qua cánh cửa đang mở kia.

“Gah, nó gần quá đó ! Hãy báo trước khi cô xả phép đi, đừng có làm xong đã rồi mới nói chứ !”

Nó quá gần. Cái mặt của tôi sẽ biến thành hình thù gì đó nếu nó trúng phải.

Lean vẫn còn đang lườm tôi và cây gậy phép của nhỏ còn đang chỉa thẳng mặt tôi nữa. Cuộc sống của tôi có thể sẽ gặp nguy hiểm nếu tôi không mau chóng thay đổi chủ đề ngay lúc này.

“D-Dù sao đi nữa, liệu thứ thực phẩm ăn kiêng đó có thực sự hiệu quả không ? Không phải là tôi đang nghi ngờ anh hay gì đâu, thưa Vanir Đại ca.”

“Chẳng có gì đáng ngạc nhiện nếu cậu nghi ngờ tôi như vậy. Dùng thử nó đi thì sao ? Moi không ngại tặng cậu một mẫu miễn phí nhân dịp này đâu.”

“Ờm, tôi sẽ dùng một chút nếu nó thực sự miễn phí, nhưng không phải anh có nói là nó còn tác dụng phụ trước đó sao ?”

Vanir Đại ca khoanh tay lại và nhìn lên trần nhà.

Đừng chỉ biết im lặng như thế chứ. Anh chỉ làm tôi lo lắng hơn thôi đó.

“Hmm, Moi cũng không nhớ rõ nữa. Tuy nhiên, nó chỉ đơn giản là nâng cao tâm trạng của cậu và làm cho cậu ngày càng khao khác nó nhiều hơn thôi. Không gì phải lo lắng hết. Sau cùng thì cậu ch8a3ng béo lên được đâu dù cho có ăn bao nhiêu đi nữa.”

“… Liệu nó có thực sự ổn không ?”

“Nếu nó không làm mình lên cân hơn thì…”

Lean lần bầm với một giọng nói pha lẫn một chút hoài nghi và sự lạc quan.

Có vẻ như cô ấy vẫn còn một chút hứng thú với thứ đó mặc dù nhỏ đang nghi ngờ như thế.

“Nah, tôi nghĩ rằng mình sẽ không sao đâu. Hãy gọi cho em nếu anh cần phụ một tay để bán hàng nhé, thưa Đại ca. Em sẽ gặp lại anh sau.”

Tôi đã xong hết việc ở đây rồi, nhưng Vanir Đại ca đã ngăn tôi lại bằng một từ ngữ khiến tôi không thể bỏ đi được.

Nó cũng hệt như việc anh ấy đưa ra yêu cầu cho tôi vào lần trước, nhỉ ?

Tôi không cảm thấy gì ngoài những điều khá tệ trong chuyện này. Tôi đã có tiền rồi, vậy nên tôi muốn đi cùng với tụi bạn mình và tổ chức một buổi tiệc hay gì đó.

“Cậu không cần phải cảnh giác thế đâu. Nó chỉ là một yêu cầu đơn giản thôi. Cậu chỉ cần mang theo cái túi này và trao nó cho một người đàn ông mặc áo choàng đen có vết sẹo trên mặt. Cậu cũng không cần phải nói gì hết.”

“Gì cơ, tất cả chỉ có thế thôi sao ?”

“Chờ đã, nghe thật đáng ngờ quá ! Hẳn là một thứ không tưởng rồi ! Không phải cậu cũng tò mò cái thứ bên trong túi hay sao ? Chở đơn giản rằng sở hửu nó rất có thể là một tội ác rồi đấy !”

Lean nắm lấy tay tôi với đôi bàn tay run rẩy và bắt đầu lay người tôi.

Nó chỉ là một công việc đơn giản thôi mà, phải không ?

“Đừng lo, đó là một công việc dễ dàng và còn có lợi nhuận thu về nữa. Cứ tự do mời thêm bạn bè của cậu theo cùng nhé.”

“Nó nghe hệt như mấy cách thức lừa đảo vậy !”

“Anh ấy chỉ có một chút khó khăn khi tự mình phải mang theo nhiều đồ thôi mà.”

Thay vì là những điều đáng ngờ, có vẻ như anh ấy chỉ muốn nhở giúp vận chuyển hàng hóa thôi.

Sau khi nghe kể thông tin chi tiết, có vẻ như Wiz đã từng mua một lượng lớn manatite chất lượng cao. Tất nhiên là với cái thứ xịn xò như vậy thì không thể nào bán được ở cái thị trấn dành cho người mới bắt đầu như Axel này rồi, và nó còn chiếm một khoảng lớn không gian trong kho nữa.

Rất khó để bán được hết cái mớ ấy, nhưng ít nhất thì nó cũng bán đượ như một phần thỏa thuận kèm theo với mấy thứ vô dụng khác mà Wiz đã tha về trong suốt cả năm qua.

“Moi rất muốn con nhỏ này tự xử lí đống đó trực tiếp, nhưng ai biết được con ngốc này sẽ làm gì nếu như không có ai trông chừng cô ta cả. Đừng lo, Moi sẽ trang trải chi phí vận chuyển từ đây đến thủ đô nhé.”

Nói rồi, anh ấy trừng mắt với cô chủ tiệm, người đang cuộn tròn mình thành một quả bóng trong một góc của cửa hàng.

“Có vài điểm nhỏ đáng ngờ, nhưng thỏa thuận này nghe có vẻ được đấy. Hơn nữa, phí dịch chuyển tức thời còn được bao trọn nữa.”

“Ah, thủ đô hả. Nah, tôi ổn thôi. Mấy cô có thể tự đi nhé.”

Tất cả động lực của tôi đã tiêu tan sạch ngay khi tôi biết được điểm đến là gì.

Tôi nên tránh xa khỏi những nơi mà có bọn quý tộc hay tụ tập. Một phần là do tôi không thích chúng, nhưng tốt nhất là nên quan tâm tới việc tránh xa mọi rủi ro khi còn có thể.

“Ah, về vấn đề đó, cũng chẳng có gì phải lo lắng đâu. Moi xin được tuyên bố, ở nơi đó cậu sẽ không cơ hội nào để gặp lại những người mà cậu đang e ngại đâu.”

“Anh đang nói gì vậy ? Tôi thậm chí còn chưa nghĩ đến nó nữa.”

Đó chính là lí do vì sao Vanir Đại ca rất đáng sợ. Không gì có thể che giấu được dưới đôi mắt nhìn thấu mọi thứ của anh ấy đâu.

Tôi đảo mắt khỏi Vanir Đại ca, ánh mắt tôi lại chạm mặt Lean, người cứ đang mãi chăm chú nhìn tôi nãy giờ.

“Gì thế, cô phải lòng tôi rồi hử ?”

“Vanir-san, chúng tôi sẽ chấp nhận nhiệm vụ này. Cả cậu cũng đi cùng tụi tôi luôn.”

“Cô có thể đồng ý tùy thích, nhưng tôi nói là mình sẽ không đi đâu.”

“Nếu cậu không chịu đi cùng tụi tôi, tôi sẽ đem toàn bộ số tiền này đến cho chủ nợ của cậu đó.”

“Ít nhất cũng phải để lại một chút tiền cho tôi nhậu nữa chứ !”

Lean không hề thay đổi dù cho tôi có phản kháng bao nhiêu lần đi nữa, nên thành ra, cuối cùng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc đồng ý cả.

Phần 3:

Phải mất một vài ngày sau đó thì cuộc đàm phám mới chính thức xong, nhưng trước mắt thì chúng tôi đã thấy mình gần tới thủ đô rồi.

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã nhìn thấy cô bé Alice hay bất cứ thứ gì xung quanh thị trấn này. Bằng cách nào đó, nhỏ khá là thân thiết với con nhóc phát nổ cùng với YunYun, mặc dù tôi không biết chắc rằng tụi này có mối quan hệ gì.

“Wow, vậy ra đây là thủ đô. Tôi đã luôn muốn được nhìn thấy nó tận mắt ! Nó còn sống động hơn những gì mà tôi được nghe kể nữa !”

Lean ngay lập tức nhảy ra khỏi vào khoảnh khắc ánh sáng từ phép dịch mờ dần, phát ra một tiếng thở dài đầy ấn tượng trong khi nhìn xung quanh. Một hình ảnh thường thấy của các khách du lịch.

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi được đến nơi này đó. Nó thật khác biệt so với Axel.”

“Những người phụ nữa ăn mặc thời thượng ở khắp mọi nơi. Toi không thể nhịn nổi nữa rồi.”

Có vẻ như cũng là lần đầu tiên cả Keith và Taylor được đến đây.

“Lo công việc trước nào. Mau chóng đem thứ này đến điểm hẹn thôi.”

Tôi đưa ngón tay cái chỉa ra sau lưng mình và nhắc tụi bạn đồng hành.

Mấy thứ hàng hóa đã được chất đống lên chiếc xe kéo một tay, và chúng phải được bàn giao cho bên kia trong ngày hôm nay.

Hầu hết mấy thứ trong giỏ hàng này toàn là mớ đồ vô dụng cả thôi, vì vậy họ cũng chẳng phải trả nhiều tiền cho nó đâu.

“Này, có gì đó sai sai đó, Dust ? Bộ cậu đã ăn nhằm thứ gì à ?”

“Tại sao cậu lại có thái độ nghiêm túc như vậy ? Cậu cảm thấy trong người không khỏe sao ?”

“Thật sự là có gì đó rất lạ ở cậu đấy.”

Mấy đứa bạn đồng hàng của tôi bắt đầu tỏ vẻ lo lắng.

“Bộ lạ lắm sao khi tôi làm mọi thứ cẩn trọng như này ?”

“Phải đó.” x3

Chết tiệt, các người còn đồng thanh trả lời nữa chứ.

Cũng có khi tôi nghiêm túc với công việc của mình…. Đợi đã, phải vậy không ? Hình như chuyện này từng xảy ra một hai lần gì đó rồi, nhỉ ? Yeah, hẳn là vậy rồi.

“Dù sao thì cũng mau đi thôi. Nếu mấy cậu muốn ngắm cảnh thì đợi xong việc đã nhé.”

“Cảm giác có hơi kì lạ khi được Dust giảng đạo đấy, cậu thấy thông ?”

“Phải, phải, tôi hiểu mà. Thật sự cảm thấy rất khó chịu vì vài lí do nào đó.”

“Cảm giác như mình chẳng hề muốn nghe theo lời cậu ta chút nào, nhỉ ?”

Những kẻ này hẳn rất thích phun ra mấy lời đó từ miệng mình lắm.

Giờ chỉ cần ráng chịu đựng một chút thôi. Càng giao hàng cho xong sớm, tôi cũng sẽ sớm được chi ta với cái thành phố này.

“Các người đã tìm thấy cô ấy chưa !?”

“Chúng tôi rất xin lỗi nhưng cô ấy cũng không có ở đây ạ !”

Nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm đông người, tôi quay lại và nhìn thấy một đội hiệp sĩ và người phụ nữ mặc bộ y phục trắng tên Claire đang đứng ngay giữa họ. Và còn có cả người khác nữa, là Rain, đúng không nhỉ ? Ờm, cô ta cũng ở đó luôn.

Bọn họ là những người đã phá đám tôi khi tôi cố gọi mời cô gái đó.

Tôi nấp sau xe đẩy và chờ họ đi qua.

Sau khi nhìn thấy Claire vội vã đi cùng với các hiệp sĩ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Để mà có nhiều hiệp sĩ chạy đôn đáo thế này… Bộ có chuyện gì đã xày ra sao ?”

“Họ dường như trông rất hoảng loạn, nhưng không có cảm giác gì là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm cả.”

Bọn họ đã thu hút được sự chú ý của cả Lean và Taylor, nhưng thành thật mà nói, tôi không muốn quan tâm sâu vào nữa.

“Có vẻ như bọn họ đang tìm ai đó. Họ đã bắt đầu chia thành các nhóm nhỏ rồi kìa.”

Keith đang nheo mắt lại nhìn theo hướng họ đi. Cậu ấy ch8a1c đang quan sát bằng FARSIGHT.

“Ai thèm quan tâm chứ ? Lo mà làm cho xong việc thôi… Đừng chỉ biết im lặng như vậy ! Tôi đang rất ổn đó ! Đừng có nhìn tôi bằng những ánh mắt đáng thương hại như thế nữa !”

Lean nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi và khịt mũi.

“Tôi không có bị bệnh !”

“Mau uống thứ này đi.”

Taylor đặt một tay lên vai tôi và cho tôi cái thứ phương pháp chữa trị chống nôn tháo.

“Tôi cũng không có say đến thế !”

Sau đó, cả Keith cũng nhét một mảnh giấy vào tay tôi.

Tôi định ném nó đi, nhưng khi kiểm tra kỉ lại thì, tờ giấy đó hóa ra là phiều giảm giá của cửa hàng Succubus.

Tôi lặng lẽ nhét vào túi. Dù là tình huống gì chăng nữa, đó cũng thứ mà tôi không thể từ chối được.

Phần 4:

Với việc mà lũ bạn đồng hành càng lúc càng quan tâm đến tôi, hồ dồn hết quyết tâm để hoàn thành công việc, và nó đã xong trong tích tắc.

Họ muốn đi tham quan sau đó, nhưng tôi thì chỉ muốn quay về nhà trọ, vì vậy cuối cùng cả bọn đã tự đi theo hướng riêng cho mình.

“Mình cũng rất muốn đi thăm thú thành phố, nhưng sẽ rắc rối lắm nếu mình gặp lại mấy người kia.”

Claire và Rain hình như cũng đang lang thang trong khắp thành phố để tìm kiếm ai đó, và tình cờ gặp lại họ sẽ khiến tôi càng đau đầu hơn nữa. An toàn nhất vẫn cứ là về nhà trọ rồi ngủ thôi.

Ngay sau khi tôi định lượn lờ tìm một chút rượu cùng vài món đồ ăn nhẹ để thưởng thức trước khi trở về nhà trọ thì, có ai đó đã kéo tôi lại từ phía sau.

Quay lại, tôi thấy Lean đang kéo mạnh vào tay áo của mình.

“Cô không đi tham quan à ?”

“Thế còn cậu thì sao ? Tôi biết những gì mà cậu tự cảm thấy không khỏe đều là nói dối cả.”

“Tôi chỉ đơn giản là mua một ít rượu để sau đó có thể ngu ngon hơn thôi.”

“Cậu biết đấy… Shhh. Được rồi. Chỉ trong hôm nay thôi, tôi sẽ đi mua sắm cùng cậu.”

Tôi không biết điều gì đã xảy ra để khiến nhỏ đưa ra quyết định như vậy.

Cô ấy đã thực sự lo lắng cho tôi bất chấp những lời phàn nàn của mình suốt ngày ư ?

“Oh, ờm, cảm ơn. Dù sao đi nữa, hãy để tôi chọn món gì đó trông ngon nào…”

Tôi đi theo mũi mình đến một cửa hàng gần đó, nhưng có vẻ như họ đang có khách kìa.

“Thứ này là loại thịt gì thế ? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây cả…”

Một con nhóc tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào những que thịt xiên với sự thích thú vô cùng.

Oh,tôi chắc chắn đã nhớ ra cái giọng này rồi. Thế quái nào chúng tôi lại gặp nhau ở cái nơi này chứ ?

“Ojou-chan, đây là một món ăn cao cấp được làm từ thịt của một loại sinh vật quý hiếm đó.”

“Ah, tôi hiểu rồi. Nếu chú thấy được thì, tôi có thể được một cây chứ ?”

“Nhưng, tất nhiên rồi ~ Cháu thật sự rất may mắn đó, quý cô bé nhỏ. Đây là xiên thịt cuối cùng rồi. Giá nó là một trăm nghìn Eris nhé.”

“Oh, nó được ra giá lên kìa.”

Tên đàn ông này, có phải hắn định lợi dụng một cô gái quý tộc để bao che không ?

Ngay cả khi nghe một mức giá quá cao đến nỗi thậm chí nghe chằng hài hước tí nào, cô bé vẫn cứ việc trả tiền mà không mảy may suy nghi ngờ chút nào.

“Nó chỉ là lát thịt tự con ếch khổng lồ thôi, phải không ?”

Lean khẽ thì thầm vào tai tôi.

Kiếm tiền bằng cách lừa gạt du khách và cái sự ngây thơ kia chính là những chiêu trò cơ bản nhất trong giới lừa đảo. Thỉnh thoản thì tôi cũng hay như thế nên không có tư cách gì để chỉ trích cả.

Tôi chỉ có thể để mọi việc diễn ra như thế, nhưng nhìn mấy tên khác ngoài tôi có thể kiếm dễ dàng đến vậy cũng làm tôi bực mình không kém !

“Này, lão già kia, đừng có nâng giá quá mức cho món ăn của mình chứ. Và cả nhóc cũng vậy, đừng có dễ dàng bị lừa như thế.”

Tôi nắm lấy bàn tay của lão già khi đang với tới túi tiền và lường ông ta. Tên này vội rút tay lại và cười phá lên.

“Ah, có phải tôi vừa mới dính vào mánh khóe nào đó không ? Tôi không biết anh là ai nhưng, cảm ơn rất nhiều.”

Rồi khi đứa trẻ này ngẩng đầu lên sau khi vừa cúi đầu xuống, nhỏ chỉ ngón tay vào tôi trrong sự ngạc nhiên như thể con bé đã nhận ra tôi vậy.

“Ah, anh là cái tên tội phạm lúc đó đây mà !?”

“Tội phạm…”

Nghe theo mấy lời từ con nhãi ranh này, tôi có thể cảm thấy một Lean tràn đầy sát khí đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Anh đã đã nói rồi, đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi !”

“Điều này cũng khá phù hợp với những hành vi tội phạm của anh nữa, nhưng tôi đặt biệt không thể tha thứ cho anh khi dám phản bội sự kì vọng của tất cả mọi người trong khi chúng tôi đang tìm kiếm thêm thành viên như này.”

( Trans: là chơi trò ‘Cảnh sát bắt cướp’ và khiến cho Kazuma phải công nhận Iris đó. Thế nên lần trước mới mời Vanir theo cùng :v Chi tiết thì các bạn xem ở Chương 2, phần ngoại truyện ‘Tư vấn cùng vị ác quỷ mặt nạ này !’ nhé. )

“Nhóc mới là người có ấn tượng sai ngay từ đầu đó.”

Hai má nhỏ phồng lên vì giận dỗi, nhưng tôi không làm gì sai cả.

Nó làm tôi nhớ về hồi con nhóc phát nổ và YunYun muốn tăng thêm số lượng người chơi cùng để rồi cuối cùng cả hai đứa húc đầu vào nhau.

“Tôi nghĩ rằng tôi có thể đã nhầm anh với anh ấy rồi… Tôi đã vô tình xúc phạm một người bình thường.”

“Đừng bận tâm về điều đó, tại sao nhóc không chịu xin lỗi anh mày trước nhỉ !?”

Đáp lại, con bé nghiêng đầu. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu đứa nhóc này thôi.

“Nói xem, em ấy là ai vậy ?”

“Nhỏ là người đã khiến cô phải đón tôi ra tù vào hôm trước đó. Là Alice hay là thừ gì đó đã khiến cho cô gái mặc bộ y phục màu trắng đã hiểu lầm tôi đó !”

“Oh, tôi hiểu rồi. Cho chị xin lỗi về chuyện đó nhé. Có vẻ như tên này đã gây ra nhiều rắc rối lắm.”

“Không, em mới là người nên xin lỗi mới phải. Cho em xin lỗi.”

Hai người bọn họ cúi đầu xin lỗi nhau.

Cái giọng điệu lịch sự như này là một sự tương phản hoàn toàn với cái thái độ mà cô ấy thường dùng nó với tôi.

“Tuy vậy, có một điều mà mà chị muốn hỏi, ban đầu là người nào đã khiến em nhầm lẫn với anh ta vậy ?”

“Đó là một người khá nổi tiếng trong giới quý tộc. Anh ấy là một quý tộc từ vương quốc láng giềng và cũng là người trẻ tuổi nhất đạt được danh hiệu hiếm có là Kị sĩ rồng. Họ bảo rằng anh ta là vô song bất bại với một ngọn giáo, và trên hết anh ấy còn đẹp trai, vô cùng chính trực và còn là hình mẫu lí tưởng của biết bao hiệp sĩ nữa.”

Tôi vô tình ngoáy múi khi nghe Alice hào hứng kể lại câu chuyện đó.

Lean vẫn đối mặt với nhỏ, nhừng từ trong khóe mắt của cô ấy dần dần hướng về phía tôi.

“Chị cũng từng nghe về một câu chuyện tương tự trước đây.”

Sau cùng thì nhỉ YunYun chẳng chịu im lặng gì cả sau khi bọn tôi đã chạm mặt với con rồng đó.

“Ra là chị cũng biết về nó ! Mặc dù vị hiệp sĩ đó đã có một cuộc sống tuyệt vời như thế ở phía trước, anh ấy đã vứt bỏ cá danh hiệu lẫn đất đai tài sản để thực hiện điều ước của một nàng công chúa đã có hôn ước với người khác, và cùng cô ấy cưỡi trên con rồng của mình…”

Đứa nhóc này chắc hẳn rất thích nói về ‘tên đó’ lắm.

“Vậy ra anh ta đã bắt cóc một nàng công chúa. Thế hắn đòi tiền chuộc là bao nhiêu vậy ?”

“Anh ấy sẽ không làm thế ! Có thể chỉ là một thời gian ngắn thôi, mặc dù biết rằng tình yêu của họ không thể trở thành hiện thực, anh ấy vẫn cố gắng thực hiện mong ước của cô công chúa ấy với một tuần trăng mật ! Không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa !”

Tôi không biết tại sao con bé lại nhấn mạnh những khía cạnh đó như vậy, nhưng không hề nghi ngờ gì nữa khi câu chuyện lại hợp cạ với con bé như thế này.

Ngoài ra, Lean cứ nhìn chằm chằm vào mắt tôi trog suốt quãng thời gian ấy. Nó không phải là thứ mà tôi có thể dễ dàng lướt qua được.

“Nếu đúng thế thì, vị hiệp sĩ đó hệt như nhân vật chính trong một câu chuyện cổ tích vậy.”

“Đúng chứ !? Anh ấy đã quyết tâm vứt bỏ mọi thứ vì tình yêu của mình ! Không cô gái nào mà lại không mong muốn có được một tình huống như thế cả ! Kể cả em…”

Đôi mắt của Alice trở nên lấp lánh khi con bé nhìn chằm chằm vào khoảng không kia đích thị là ví dụ điển hình của một thiếu nữ đang yêu rồi.

Còn tôi, chỉ nghe câu chuyện đó thôi cũng đủ làm ngứa ngáy rồi.

“Thế, có chuyện gì đã xảy ra với vị Kị sĩ rồng đẹp trai đó ?”

“Anh ấy đã cố gắng giữ lấy cuộc sống của mình sau khi mang nàng công chúa trở về, nhưng địa vị quý tộc của anh ấy đã bị thu hồi.

Theo như tin đồn thì, hiện tại anh ấy đang là một Mạo hiểm giả tại Axel…”

“Ra đó là lí do em nhầm anh với cái tên đẹp trai ấy à ?”

“Không, chúng tôi đã nghĩ rằng đó có thể là anh bởi vì anh là người đàn ông duy nhất có mái tóc vàng.”

Con bé đã đi thẳng vào vấn đề.

“Nhưng mà, tôi vẫn còn chút nghi ngờ… Tên của anh hình như là Trash-san, nhỉ ?”

“Là Dust mà ! tại sao mấy người cứ hay quên tên tôi vậy ?”

“Là lỗi tôi. Dust-san sử dụng một thanh kiếm, nhưng nó không phải là thứ vũ khí mà anh được huấn luyện để sử dụng từ đầu phải không ? Tôi đã được hướng dẫn về võ thuật từ khi còn nhỏ, vì thế tôi cũng có một số kiến thức chuyên môn về những điều như vậy, và cách anh mang nó theo mình cũng rất phù hợp với một người chuyên dùng giáo nữa.”

Nhỏ nhìn tôi từ trên xuống và dò xét.

Tôi rất thích được phụ nữ để mắt đến, nhưng bị nhìn chằm chằm như này thì chẳng thích chút nào cả.

“Một ngọn giáo, huh… Đó có phải là vì anh mày thường xuyên hay sử dụng ‘ngọn giáo’ ở trong quần này chăng ?”

“Trong quần của anh ư ? Anh có thể giấu nó ở một nơi như vậy sao ?”

“Cậu đang nói cái gì trước mặt một đứa trẻ thế hả !?”

Alice nghiêng đầu bối rối trong khi Lean thì đang nổi điên lên với tôi.

Tuy nhiên, để nghĩ rằng nhỏ không biết gì ở cái phần phía dưới… Con bé vẫn là một đứa nhóc, nhưng liệu nhỏ đã nuôi dạy bới những bức tường bao quanh ư ?

Nếu là Darkness thì sẽ vừa vui mừng và vừa tức giận cho xem

Con bé này có thể là một ví dụ hoàn hảo cho sự quý phái là gì. Nhưng đồng nghiệp của con bé thì có hơi quái dị quá.

“Thế, về việc của Kị sĩ rồng, em có thể kể thêm chi tiết và anh ta cho chị biết không ?”

“Hẳn rồi, em rất vui khi được phép, onee-san… Hmm ? Ch1ung ta đã từng gặp nhau trước đây bao giờ chưa ?”

“Eh ? Không, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đó.”

Hai người họ nhìn vào mắt của nhau.

Nếu con bé thấy mặt của Lean khá quen thuộc thì, có nghĩa là… Tốt nhất là nên tách họ ra trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.

“Dù sao đi nữa, ai quan tâm đến chuyện đó chứ. Tôi chỉ muốn quay về nhà trọ lúc này thôi.”

“Chờ một chút, tôi vẫn đang nói chuyện với cô bé này. Hoặc là, bộ có gì xấu lắm sao khi tôi muốn biết thêm thông tin về Kị sĩ rồng hả ?”

“Cũng không hẳn…”

Lean thực sự rất quan tâm đến chủ đề này vì vài lí do nào đó. Alice trông có vẻ cũng khá hạnh phúc nữa khi con bé có thể tiếp tục kể nhiều hơn về chuyện này và vui vẻ tiếp tục.

“Thế, hãy để em bắt đầu lại từ đầu nhé. Đó là một câu chuyện khá nổi tiếng ở giới quý tộc, câu chuyện kể về một vị quý tộc đến từ đất nước láng giềng, là người trẻ tuổi nhất đã đạt được danh hiệu Kị sĩ rồng hiếm có. Chàng trai trẻ đó đã thể hiện tài năng thiên bẩm của mình hệt như một Kị sĩ rồng, và còn được lũ rồng yêu quý từ lúc nhỏ nữa...”

Tôi cố gắng quan sát thật tinh tế hai người họ khi nghe Alice kể lại câu chuyện.

Có vẻ như con bé đã được nghe kể lại câu chuyện này, vậy nên nhỏ đã khéo léo thuật lại mà hông hề vấp chút nào cả.

Ở phía bên này thì Lean tỏ ra hứng thú với từng lời của con bé.

Chính xác thì ngay từ đầu câu chuyện này có gì thú vị chứ ?

“Dường như anh ta đủ nổi tiếng đến mức lập ra cả một fanclub. Một hiệp sĩ luôn cứng nhắc và hành xử đúng mực… Vậy anh ta đã bỏ trốn cùng với một nàng công chúa, người đã không thể đáp lại tình yêu với anh ấy ư ?”

“Không phải đó là một câu chuyện tuyệt vời sao !?”

Lean, người không thể nào giấu nổi nét nghi ngờ của mình hiện rõ trên khuôn mặt cùng với Alice có đôi mắt lấp lánh kia.

Ờm, tôi chắc là câu chuyện này nghe có vẻ tuyệt vời với một đứa trẻ đầy mộng mơ như thế.

“Hah, cái tên này nghe hư cấu quá đi. Ngay từ đầu đã chẳng có tên quý tộc nào coi cho ra đàng hoàng cả. Một nữ hiệp sĩ thì luôn hứng lên khi nhìn thấy kẻ thù và tự mình xông vào cùng một tên biến thái ăn vận như một hiệp sĩ nữa. Oh, cái tên ấy lại còn có tình cảm đặc biệt với tôi nữa chứ.”

Lời cuối cùng chính là điều tồi tệ nhất. Ban đầu tôi cứ nghĩ là anh ta đã phải lòng với Lean, nhưng người mà hắn thích lại chính là tôi.

Điều đó thực sự nguy hiểm đối với tôi. Tôi đã may mắn trốn thoát được,giờ nghĩ tới vụ đó cũng khiến tim tôi đập mạnh hơn này.

Tôi vẫn còn nhớ cái cảnh Kazuma để bỏ mặc tôi một mình và thậm chí không thèm cứu tôi nữa.

“Không có chuyện mà những quý tộc như thế tồn tại được ! Đừng có mà nói xấu họ !”

“Nhưng tất cả đều là sự thật mà…”

Lean lẩm bẩm dưới hơi thở của mình.

“Nhóc thực sự là một tiểu thư bé nhỏ luôn được bao bọc che chở, phải không ? Thế giới thực này khác hẳn hoàn toàn so với căn biệt thự hay những tấm nệm êm mà sống ở trong đó đấy. Nó to lớn và hỗn loạn hơn nhiều đếm mức mà em không thể nào tưởng tượng nỗi đâu, và những gì mà em nghĩ rằng đó là lẽ thường lại chẳng hề giống với thực tại này.”

Thế giới bên ngoài thật sự rất rộng lớn, và thú vị hơn nhiều.

Nó không phải là một thế giới dành cho vị tiểu thư nhỏ bé quý phái luôn được che chở bảo bọc cẩn thận khỏi những góc khuất tối tăm đâu.

“Y-Yeah, Onii-sama cũng nói một điều tương tự vậy. Nhưng đó mới chính là lí do tôi lại lẻn ra ngoài để khám phá thành phố ! Ah !”

Nhỏ vội vàng che miệng lại, nhưng đã quá trễ rồi.

“Một người phụ nữ mặc y phục trắng… là Claire, nhỉ ? Vậy ra người mà cô ta đang tìm kiếm chính là em sao ?”

“Cậu đang nhắc tới mấy vị hiệp sĩ, những người đang làm náo loạn khắp thành phố phải không ?”

“Anh biết họ ư !? Đừng nói là anh đến đây để bắt tôi-”

Chà, vậy là điều này đã xóa bỏ được những mối nghi ngờ từ nãy đến giờ của tôi. Con bé này thực sự là người mà họ đang tìm kiếm.

“Bọn anh chỉ tình cờ thấy họ chạy xuống đường. Không, đợi tí đã, nếu bọn họ gây ra sự ồn áo lớn vậy chỉ vì nhóc thì, điều đó có nghĩa là sẽ có một phần thưởng rất lớn nếu bắt em lại nhỉ ?”

Một gia đình quý tộc có khả năng chỉ huy cả một lượng lớn các hiệp sĩ như thế chắc chắn là nhà ngập trong vàng bạc rồi.

Xét qua việc người phụ nữ tên Claire đó đang tuyệt vọng tới nhường nào, tôi có thể kiếm được một khoản khá lớn đó.

“Anh đã thay đổi suy nghĩ rồi. Bọn này sẽ bàn giao em lại cho họ. Xin lỗi, nhưng anh phải để em bao mình một chầu rồi.”

“Bỏ chuyện tiền bạc qua một bên đi, họ có vẻ khá lo lắng cho em đó. Chị nghĩ rằng tốt hơn là em nên quay lại.”

Lean và tôi cố gắng thuyết phục Alice, nhưng con bé chỉ biết ngoan cố lắc đầu.

“Anh có thể vui lòng để tôi thoát được không ? Tôi chỉ vừa mới trốn khỏi và đang ẩn nấp để có cơ hội khám phá thành phố này thôi. Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ đưa anh chiếc nhẫn mà tôi đã lấy nó trong kho bạc để đến tiệm cầm đồ đổi tiền này.”

“Ojou-sama, xin hãy cho tôi biết yêu cầu của cô.”

Tôi quỳ xuống và nắm lấy tay của Alice.

Bất cứ ai cũng sẽ làm điều tương tự thôi sau khi nhìn thấy kích cỡ của viên ngọc gắn trên chiếc nhẫn mà con bé tặng tôi kìa.

Đừng có gửi tôi cái nhìn khinh bỉ như vậy chứ, Lean à.

Phần 5:

“Có phải bọn họ là người yêu của nhau không ? Tôi ganh tị với họ quá.”

Dựa thao ánh mắt của Alice, một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp cùng với một người phụ nữ trang điểm đậm đang nói chuyện gì đó khi đang tay trong tay với nhau.

Người đàn ông thì có biểu cảm mơ màng trên khuôn mặt khi anh ta được người phụ nữ đó dắt vào một cừa hàng.

“Đó chỉ là một người đàn ông bị dẫn dụ vào một quán bar mờ ám thôi, thưa Ojou-sama.”

“Một quán bar mờ ám?”

“Đầu tiên, cô ta sẽ liên lạc với một người đàn ông bảnh bao ở bên ngoài quán bar. Nếu họ dụ được, cô ta sẽ sữ dụng thân thể mình và rượu để khiến người đó mất đi khả năng nhận thức.Cuối cùng, họ sẽ bỏ trốn và lấy đi mọi thứ mà anh ta có.”

“Tên này đã đến và luôn rơi vào những chiêu trò như vậy, nên em có thể tin tưởng vào anh ta nhé.”

Cô không cần phải nói mấy điều đó đâu, Lean à.

Tôi đã cố gắng đề cao cảnh giác của mình trước những mánh khóe như vậy, nhưng sự phán đoán của tôi đã không cánh mà bay bất cứ khi nào tôi nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy.

“Ra nó là thế. Tôi phải nên cảnh báo Onii-sama để anh ấy không bị sa ngã vào mới được.”

Tôi không biết Onii-sama mà Alice đang nói tới là loại người như thế nào, nhưng nếu là kiểu dễ bị khiêu khích, thì không có cánh nào má anh ta không sa ngã vào mấy thứ như này cả. Ham muốn tình dục của đàn ông là một điều đáng sợ mà.

“Chiếc vé vào cổng này ban đầu có giá trị mười nghìn Eris, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thôi, bạn có thể nhận được nó miễn phí ! Chỉ có một buổi triển lãm duy nhất sắp được tổ chứ ngay bây giờ, cứ tự do quan sát miễn là bạn muốn nhé !”

“Vé vào cổng miễn phí của một phòng trưng bày nghệ thuật ư ? Không phải nó khá hời sao ? Tại sao chúng ta không vào xem nhỉ ?”

Tôi đã ngăn Alice lại trước khi con bé chuẩn bị tiếp cận người phụ nữ đang quảng cáo ở bên kia đường.

“Đó là một cái bẫy thôi.”

“Một cái bẫy.”

“Không có chuyện mà một cái vé tham quan buổi triển lãm nhỏ xí như vậy với giá mười nghìn Eris cả. Con người luôn tự nhiên bị ảnh hưởng bởi những từ ngữ như miễn phí hay giá hời. Vào khoảnh khắc lúc em vừa tiến vào phòng trưng bày, họ bắt đầu sẽ đầy mấy thứ tác phẩm nghệ thuật đắt tiền vào em đấy.”

“Thật sự rất sắc xảo đó. Nó không trái pháp luật đâu nhỉ ? Nếu có, tôi sẽ báo lại cho cha sau.”

“Vô ích thôi. Do khách hàng đã tự nguyện bước vào và mua bất cứ thứ gì họ đẩy cho mình. Những ai bị lừa mới chính là người có lỗi ở đây đó.”

“N-Nhưng mà…”

Con bé thật sự rất ngây thơ.

Nó không xấu khi nhỏ lại thuần khiết như thế, nhưng con bé sẽ bị lừa bởi mấy tên xấu như thế này.

“Chờ ở đây một chút nhé.”

Có lẽ sẽ nhanh hơn khi để cô ta lộ bản chất thật của mình.

Người phụ nữ đó dường như chỉ kêu gọi trong đám đông một cách ngẫu nhiên, nhưng thật sự thì cô ta chỉ đang nhắm vào những kẻ dễ dàng bị dính trấu thôi.

Tôi tiến lại gần người phụ nữ kia.

“Nè, nee-chan, có thật là cô sẽ tặng tôi một vé vào cổng miễn phí không ?”

“Vâng, tất nhiên rồi ! Nó chỉ duy nhất… trong thời gian giới hạn thôi.”

Nụ cười vui vẻ trên mặt của cô ta biến mất ngay sau khi nhỏ chạm ánh mắt tôi. Có lẽ như cô ta đã cảm nhận được rằng tôi không phải là con mồi dễ xơi đây.

“Oh, có vẻ như là một mẻ hời đó. Tôi sẽ lấy một cái.”

Dù vậy, trông cậu chằng giống như quan tâm đến nghệ thuật tí nào.”

“Cô thự sự không thể đánh một cuốn sách chỉ qua trang bìa đâu. Mặc dù, phải đấy, tôi không quan tâm gì tới nghệ thuật đâu, haha ! Nhưng mà, nếu giá ban đầu của nó là mười nghìn Eris, thì chắc tôi sẽ nhận được ít nhất là năm nghìn Eris nếu tôi bán lại, phải không ?”

Tôi cố tình nói bằng giọng đủ lớn để cho đám đông kia nghe.

“Eh, chờ đã, không, tôi sẽ không đưa cho cậu nếu cậu có ý định bán lại nó…”

Cô ta ấp úng và bắt đầu tránh xa tôi, nhưng tôi sẽ không để nó xảy ra đâu. Những loại người tham gia vào mấy hoạt động hợp pháp mờ ám thế này thường có xu hướng rất dễ bị áp lực ngược lại.

Sau vài cuộc đàm phán thân mật, cuối cùng tôi cũng đã xoay sở kiếm được một chút bánh ngọt và một cái phòng bì đầy tiền từ cô ta.

“Ờm, của em đây. Cô có muốn một ít bánh không ?”

Khi tôi trở về với thắng lời cùng chiến lợi phẩm từ cuộc tranh đấu, thay vào đó hai người kia lại càng tránh xa tôi hơn.

“Tại sao cô ấy lại khóc vậy…?”

“Anh thật sự là một tên ác ôn đó, đúng chứ ?”

“Anh mày chỉ hỏi cô ta về mấy tấm vé và thế là nhỏ đưa cho anh mớ này thôi. Anh thường làm chuyện này ở Axel mà. Mấy tay ở thủ đô này không thể sánh bằng đâu.”

Nếu tôi làm chuyện này ở Axel, lão chủ tiệm tạp hóa đó sẽ ném tôi ra ngoài mất.

Ngay từ đầu, cái mánh khóe này rõ ràng là không thể áp dụng tại Axel được rồi. Ngay cái khoảnh khắc mà bọn họ nghe thấy cụm từ miễn phí, người dân của thị trấn đó sẽ bắt đầu thương lượng giá cả và thậm chí còn tranh giành nhau nữa. Trong cả hai trường hợp như thế, chủ sở hữu sẽ bị mất mát một vố rất lớn cho xem.

Tóm lại thì, cư dân ở Axel thì cứng đầu lắm.

“Dù vậy, trông anh lại khá quen thuộc với mấy việc như thế. Về những khía cạnh này thì, anh có chút khá giống với Onii-sama đó.”

Có phải Onii-sama của con bé đã quá quen thuộc với cách mà thế giới này hoạt động không ?

Một ai đó giống tôi hả ? Hẳn anh ta là một người rất đẹp trai rồi.

( Trans: Không những đẹp trai mà còn là bạn nhậu thân thiết nữa :v )

“Chị cảm thấy tiếc thay cho Onii-sama của em khi so sánh với tên Dust này.”

Ôi thôi im đi.

“Nhân tiện thì, nhóc thực sự thấy vui khi đi dạo vòng quanh thành phố sao ?”

“Vâng, rất nhiều là đằng khác. Đi dạo quanh thành phố thế này như một cô gái bình thường rất là vui.”

Nhìn thấy nụ cười vô tư của con bé tuy không giúp gì được nhưng đã khiến cả tôi và Lean bỗng khựng lại.

“O-Oh. Ờm, anh cũng rất vui vì điều đó.”

“Cậu có biết là đôi má ửng hồng như thế là không phù hợp với cậu không ?”

Lean đấm vào vai tôi.

“Được tư do thật tuyệt vời. Ta có thể dành cuộc sống của mình một cách thoải mái mà không phải lo lắng về bất cứ ai cứ soi xét mình. Tôi tự hỏi rằng không biết Onii-sama có dành cả ngày thế này không nữa ?”

Tôi nghĩ rằng mình đã có một ý tưởng rất hay về loại người mà Alice đang nhắc đến.

Người đó chỉ đơn giản là gây rối chỉ vì những ích kỉ của bản thân mình, nhưng trong anh có một niềm tự do chắc chắn mà Alice đang hướng đến.

Có lẽ cả bản thân Alice cũng mong muốn thấy điều đó nữa.

Nhìn thấy Alice và Lean đang vui vẻ lướt qua mấy hàng quán bên đường đã gợi lại mấy kỉ niệm đáng nhớ của tôi ngay trước hết mọi thứ trong đầu.

… Nó không hay tí nào. Sự kết hợp này chẳng tốt lành gì cho tôi hết.

“Ojou-sama, không phải tốt nhất đã đến lúc quay về nhà rồi sao ? Anh sẽ hộ tống em về xem như lời trả ơn cho chiếc nhẫn này.”

Mặt trời đã lặn quá nửa dưới đường chân trời kia rồi và không gian xung quanh cũng đang tối dần nữa, vậy nên đây cũng không phải là thời điểm quá tệ để quay trở về đâu.

“Tôi cảm thấy vẫn chưa muốn về nhà bây giờ đâu. Gần đây, bọn họ đã tăng cường bảo mật để ngăn tôi trốn thoát, vậy nên, cũng không thường xuyên mà tôi trốn thoát được như này đâu.”

“Vậy ra nhóc cũng đã vi phạm nhiều lần rồi.”

“Tôi có một Boss thường hay giúp tôi trốn ra ngoài, nhưng dạo này chị ấy có vẻ bận rộn, vì thế tôi phải tự mình xử lí mọi việc. Onii-sama đã dạy cho tôi khá nhiều thủ thuật hữu ích, vậy nên tôi có thể xử lí khá tốt. Mặc dù Claire cứ nói rằng anh ấy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến tôi và luôn cảnh báo tôi không được dành thời gian cho anh ấy nữa.”

( Trans: Là băng trộm do Megumin thành lập có cả Iris tham gia, cứ mỗi lần tập hợp thì Megumin sẽ nhờ YunYun dịch chuyển tới thủ đô và bắn Explosion để thu hút sự chú ý, nhân cơ hội đó Iris sẽ chạy trốn ra ngoài. )

Anh ta có thể là anh trai của con bé, nhưng có vẻ như người này không được chào đón lắm trong nhà thì phải.

Phải chăng là một Onii-sama được sinh ra bở một người mẹ khác không, tôi tự hỏi ? Có lẽ như mẹ của nhóc này có địa vì cao hơn người đã sinh ra anh trai con bé… Ờm, dù sao đi nữa, nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết.

Tôi rất muốn dừng cái trò chơi trông trẻ này, nhưng mặc dù con bé khác hoàn toàn cả về ngoại hình lẫn tính cách, nhỏ vẫn khiến tôi không thể tránh khỏi việc nhớ về cô ấy vậy nên tôi chằng làm gì được.

Và cả khuôn mặt đó cũng làm tôi phiền lòng nữa…

-Oh, tôi hiểu rồi. Thì ra Alice chỉ là một cái tên giả thôi.

“Nhân tiện, Rá-Dust-san này.”

“Nhóc mém nữa gọi anh là Rác rưởi phải không ?”

“Tôi không biết anh đang nói về việc gì cả. Dust-san này, bọ anh cũng đang bỏ trốn à ? Anh cũng có mái tóc vàng kìa…”

Con bé đã thay đổi vì chủ đề vì nhỏ không muốn nhắc lại.

“Nó có gì sao ? Cũng có rất nhiều người có mái tóc vàng nhưng không phải quý tộc mà.”

( Trans: Ví dụ gần nhất là Cecily, nữ tu của giáo phái Axis có tóc vàng nhưng chả liên quan gì tới quy tộc cả, cũng có thể là tác giả chưa tiết lộ thân phận. )

“Đúng là vậy. Tôi đã nghe nói rằng vị Kị sĩ rồng kia có mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh, nhưng, đừng bảo tôi là…”

Tôi không biết những gì đang diễn ra trong suy nghĩ của con bé, nhưng ngay khoảnh khắc nhỏ vừa nói vậy, nhỏ túm lấy đầu tôi vì đưa mặt mình tới sát lại gần.“Này, chờ- em đang làm gì thế hả !?”

“Mắt của anh lại đỏ hoe. Dường như tôi có chút nhầm lẫn rồi. Lỗi của tôi, Dust-san.”

“Ổn rồi, mau buông anh ra nào.”

Alice cúi đầu chào tôi sau khi buông ra.

Ờm, thay đổi chú đề vậy là được rồi, nhưng giờ thì nó rối rắm rồi đây.

“Nghiêm túc đấy, nếu em không mau về sớm, mấy người kia sẽ đến-”

“Người đây rồi ! May bắt giữ tên đàn ông bên cạnh em ấy lại ! Các người có thể chém nếu tên đó phản kháng !”

Thông báo cho sự phát hiện ra con bé là tiếng hét từ một người phụ nữ mặc bộ y phuc trắng, cùng một thanh kiếm trong tay khi lao thằng về phía chúng tôi. Theo sau gót chân nóng bỏng của cô ta là một nhóm hiệp sĩ nhỏ.

Từ vẻ bề ngoài cho đến mọi thứ, không có kiểu gì là cô ấy sẽ lắng nghe tôi giải thích cả.

“Ôi vãi c* ! Tạm biệt nhé, Ojou-sama ! Hãy chắc chắn rằng em sẽ nói rõ sự hiểu lầm này với họ !”

“Ah, cảm ơn rất nhiều vì đã đi cùng tôi hôm nay, Dust-san và… bạn gái của anh nhé.”

“Chị không phải bạn gái của tên này !”

Tôi thực sự không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bị bắt tại đây, vì thế tôi nhanh chóng nắm tay Lean và chạy đi.

Đừng nghĩ rằng mấy người có thể bắt được tôi, người luôn dành hàng ngày để chạy trốn thế này đó !

___

Cũng đã được vài ngày sau khi tôi trở về từ thủ đô.

Tôi đã cố bán cái nhẫn mà Alice đã tặng tôi, nhưng nó lại có lại có dấu ấn của hoàng gia đáng nguyền rủa khắc trên đỉnh đầu này. Không một cửa hàng cầm đồ nào cho tôi tí thời gian trong ngày khi tôi đã cố thử cả.

Vậy ra đứa trẻ đó thực sự là nàng công chúa đầu tiên của vương quốc này, là Iris.

“Thứ này giờ hoàn toàn vô giá trị.”

Nó không giống như là việc mà tôi có thể khoe khoang ra được. Nó rất nguy hiểm, vậy nên, tôi chẳng thể làm gì được.

Tôi đã xem xét đến khả năng đổi lấy vàng vào lần tới chúng ta gặp nhau, nhưng tôi không có ý định đến thăm thủ đô một lần nữa, vậy nên cơ hội gặp nhau của cả hai chúng tôi đều rất mong manh.

“Ahhh… Giờ mình rảnh ghê.”

Tôi ngáp dài và rời khỏi giường.

Số tiền mà tôi nhận từ Đại ca xài cũng gần hết rồi, nên tôi cho rằng mình cần tìm thêm nhiệm vụ khác nữa.

Tôi thò đầu vào Guild. Và đứng ngay giữa đó là một người phụ nữ mặc một bộ đồ chẳng hợp với khung cảnh tí nào đang quan sát xung quanh với đôi mắt đỏ ngầu.

Tôi lập tức lùi lại và cố gắng rời khỏi Guild để không thu hút sự chú ý đến bản thân mình.

“Ah, kia chính là Dust-san, người mà mấy vị đang tìm kiếm đó.”

Tôi nghe thấy giọng của Luna đã gọi tên mình, tiếng bước chân vội vã của hai người đó đi về phía tôi.

… Ah, tôi chỉ muốn bỏ chạy khỏi đây thôi.

Truyện Chữ Hay