Phần 1:
Tôi hiện đang khá rảnh và chẳng còn xu nào dính túi, vậy nên tôi đã tới chơi ở cửa hàng của Vanir Đại ca. Tuy nhiên, thứ duy nhất chào đón tôi lại là những ánh mắt im lặng.
Tất nhiên, tôi không phải là loại người sẽ sợ hãi dễ dàng trước những điều như thế, nên tôi đến và ngồi cạnh góc cửa sổ.
Không lâu sau đó, cô chủ tiệm xinh đẹp đã ghé qua và mời tôi một ít trà và đồ ăn nhẹ.
Có thể hơi ngạc nhiên khi nghe điều này, nhưng Vanir Đại ca thực chất chỉ làm nhân viên bán thời gian thôi. Wiz mới chính là chủ của nơi đây.
Cô ấy là một cựu Mạo hiểm giả xinh đẹp, tốt bụng và lịch sự nữa. Một pháp sư rất có hiểu biết chứ không như ai kia ngày nào cũng làm một cú Explosion xung quanh thị trấn.
“Chào mừng, Dust-san.”
“Oh, xin hãy bỏ qua cho sự tự tiện này của tôi nhé.”
“Nếu cậu tự tiện như thế thì hãy về nhà đi, tên đàn ông chìm đắm trong nợ nần kia ! Moi đang rất tuyệt vọng khi phải cố nghĩ cách để trả hết nợ cho chủ nhà vào cuối tháng này. Con nhỏ chủ tiệm thực sự là một thiên tài trong việc phung phí tiền bạc đó, nơi đây không cần phải tiếp trà và đồ ăn nhẹ cho ai không phải là khách hàng đâu.”
Có vẻ như hôm nay anh ấy đang có tâm trạng rất tệ.
Tôi có thể cảm nhận được Vanir Đại ca đang nhìn chằm chằm vào mình từ khóe mắt, mặc dù tôi không thể nhìn thấy được biểu cảm của anh ta đằng sau chiếc mặt nạ kia.
“Khá thô lỗ đó, thưa Đại ca. Dù gì em vẫn là một khách hàng mà. Em đã lên kế hoạch để mua một hai món khi tôi trở ăn được một cú hích lớn, vậy nên hãy chờ em nhé. Thật sự rất tiếc khi ví em chẳng còn đồng nào như này. Em yêu vàng, nhưng vàng thì lại rất ghét em vì lí do nào đó thì phải.”
“Moi chắc chắn là toàn bộ mọi thứ về cậu chẳng ưa vàng tí nào cả.”
“Anh không thể nói như thế với khách hàng được, Vanir-san. Xin hãy dành chút thời gian để nghỉ ngơi đi.”
Wiz, là một người bình thường nhất so với chuẩn mực ở cái thị trấn này, vui vẻ mỉm cười.
Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Tôi đã luôn nghĩ rằng thật kì lạ khi nhỏ vẫn còn độc thân mặc dù có cả ngoại hình tuyệt vời cùng tính cách đàng hoàng như thế.
( Trans: Người thường nào mà sống đời nổi với một Lich bất tử chứ :v )
Cô ấy còn có rất nhiều người hâm mộ trong số những Mạo hiểm giả nữa.
Có vài người trong số họ đã nghi ngờ về mối quan hệ của cô ấy với Vanir Đại ca kể từ khi anh ta bắt đầu làm việc ở đây, nhưng đánh giá từ việc họ tương tác với nhau ngày này qua ngày khác… Không giống thế tí nào cả.
“Thưa Đại ca, anh có biết có cách nào để dễ dàng vừa thư giãn vừa kiếm tiền không ạ ?”
“Moi đã tan thành cát khi cố gắng đột nhập vào ngân hàng. Đó cũng chính là cách dễ nhất để kiếm được nhiều tiền đấy, vậy tại sao cậu không thử làm một phát nhỉ ?”
“Nó sẽ không còn là trò đùa đâu nếu em bị bắt vì chuyện đó ! Em sẽ bị tống vào tù suốt cả quãng đời còn lại cho xem… Dù vậy, nghĩ lại thì. Em có một nơi an toàn để ngủ cùng ba bữa mỗi ngày, vậy nên cũng không hẳn là bất công lắm…”
Nhà giam giống như là khách sạn của tôi mỗi khi tôi thiếu tiền vậy.
Tôi có thể đảm bảo về nơi để ngủ và ba bữa ăn hằng ngày, vì vậy nó cũng là sự lựa chọn
đấy. Tuy nhiên, tôi sẽ không thể sử dụng dịch vị của Succubus trong quãng thời đó được.
“Thật không may, em sẽ bỏ kế hoạch đó.”
“Ngay từ đầu thì cậu có chịu suy nghĩ nghiêm túc tí nào đâu. Không phải việc chấp nhận những yêu cầu từ bảng nhiệm vụ tại Guild và làm việc đúng cách để hoàn thành chúng là điều mà một Mạo hiểm giả nên làm sao ?”
“Shhh, anh sẽ không hiểu được đâu, thưa Đại ca. Chỉ có mấy tên ngốc mới chọn cách khăng khăng lao đầu vào làm việc để kiếm tiền cả. Còn em thì dùng bộ não của mình để suy nghĩ ra cách để làm ra tiền. Không phải rất ‘ngon’ sao khi ta có thể vừa ngủ vừa có tiền xếp chồng chất bên cạnh chứ ?”
Một lối sống nơi mà tôi có thể được bao quanh bởi phụ nữ, nhậu nhẹt, và ngủ là tuyệt nhất.
Để có được những điều đó thì, tôi cần phải có tiền. Nhưng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền không phải phong cách của tôi.
“Nếu có thứ cách thức như thế tồn tại, Moi sẽ áp dụng nó. Nhưng sẽ khiến cho con nhỏ chủ tiệm này lại tha về một đống thứ vô dụng vào một ngày nào đó cho xem. Moi thật sự rất đau đầu khi phải nghĩ cách hoàn trả lại cái đống này đây…”
“N-Những thứ này chắc chắc sẽ có giá trị mà ! Các thương nhân còn bảo nó giá trị của nó lên gấp trăm lần trong một thế kỉ nữa !”
Cô ấy đang cố gắng biện minh cho mình bằng hai hàng nước mắt tuôn rơi, nhưng tôi chắc chắn chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra được hết. Trông Đại ca dường như cũng chán ngấy với nhỏ rồi…
“Cứ chờ một trăm năm thì món này sẽ có giá trị tăng gấp trăm lần… ừm, nó ổn mà.”
“Ổn hả…?’”
Đại ca đặt tay lên trán và thở dài.
Thật ngạc nhiên. Tôi còn nghĩ anh ấy sẽ nổi đóa lên cơ.
Nghĩ lại thì, một trăm năm cũng không phải là điều gì đó quá to tác so với một ác quỷ bậc cao như anh ấy.
“Tuy nhiên, thời hạn bảo hành cho món vật phẩm ma thuật đó là bao lâu ?”
“M-Mười năm…”
Wiz cạn lời trước ánh mắt của Đại ca.
“Có phải cô đã quên mình từng mắc phải trường hợp này trước đó rồi sao ? Chính xác thì có thứ gì được nhét vào đầu cô vậy hả ? Moi có nên xúc nó ra và chà rửa cho sạch không nhỉ !? Mà dù gì đi nữa thì Moi chắc chắn nó hoàn toàn rống rỗng mà !!”
“Không có chuyện mà nó lại đúng được! Đợi đã, có phải anh vừa có ý bảo tôi ế chỏng gọng đúng không ?”
“Không phải từ cái cách phản ứng chậm chạp đó là dấu hiệu cô đã già rồi sao ? Moi từng nghe nói rằng sự lãng mạn sẽ giúp bộ não con người hoạt động tốt hơn, nhưng ở cái mức độ xuống cấp như này thì…”
“Kể cả khi có là Vanir-san, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu !”
Lần này thì Wiz đã thật sự nổi giạn thật rồi, và có vẻ như Đại ca cũng có không có ý định chùn bước gì cả.
Một cuộc chiến giữa tên ác quỷ vĩ đại nhất và một pháp sư từng là Mạo hiểm giả rất nổi tiếng trước đấy, huh ? Sẽ không còn là đùa nữa đâu nếu cả tôi cũng bị liên lụy cùng.
Nhìn thấy những dòng chứ được viết trên tường, tôi bắt đầu lẻn đến lối vào của cửa hàng.
“Chờ chút đã. Nhờ cuộc nói chuyện với cậu làm Moi chợt nhớ ra, Moi từng nghe về cách để làm giàu cực kì nhanh đó.”
Đại ca vẫn mặc kệ Wiz đang giận dữ để ngăn tôi lại
Không giống như cô chủ tiệm, Đại ca thực sự có tài năng về việc kiếm tiền, vậy nên cũng đáng để nghe thử từ anh ta.
“Oh, nghiêm túc chứ ? Hãy để em nghe thử xem nào. Chúng ta có thể giải quyết chuyện này sao đây khi mà anh đã biết em đã phạm những tội lỗi gì rồi đó. Chắc chắn là em phải được hưởng một số tiền xứng đáng nếu em có ngồi tù đi nữa.”
“Moi biết là cậu rất quan tâm mà. Đừng lo lắng, không có gì bất hợp pháp. Một ý tưởng rất hay đã nảy ra trong khi Moi đang trò chuyện với người bảo hộ cho những đứa trẻ rắc rối về những mặt hàng mới kia.”
Anh ấy đang nhắc đến Kazuma, nhỉ ?
Gần đây tôi có nghe qua một số tin đồn rằng bạn sẽ ăn một cú rất hời nếu bắt tay hợp tác cùng với Vanir trong mấy kế hoạch của anh ta, vậy nên điều này lại càng tốt thôi.
“Moi không có kinh nghiệm gì nhiều trong chuyện này nhưng, các cô gái loài người thường hay rất lo lắng về việc tăng cân và thường xuyên phải ăn kiêng, có đúng không ?”
“Vâng, đúng là như thế. Sau cùng thì tất cả mọi người ai cũng quan tâm đến hình thể của mình mà. Đối với phụ nữ, sắc đẹp và sức khỏe lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu trong tâm trí họ cả.”
Wiz gật đầu sau khi Vanir đột nhiên chuyển hướng câu hỏi về phía cô ấy.
Nghĩ lại thì, hình như Lean cũng hay tập thể dục sau khi sau khi ăn xong, phải không nhỉ ?
“Trong trường hợp đó, cô sẽ làm gì nếu có một loại thực phẩm không làm họ tăng cân dù có ăn đến mức nào đi nữa ?”
“Tôi rất muốn được chạm tay vào nó ! Nhưng sẽ không có chuyện mà một thứ vật phẩm tiện lời như vậy tồn tại được.”
“Fuhahaha ! Và nếu nó có thật thì sao ?”
“Eh ? Nếu nó thật sự như thế thì, chắc chắn nó sẽ bán chạy lắm cho coi.”
Wiz tự tin tuyên bố như vậy.
Xem xét từ độ nhiệt tình của cô ấy, nếu có một thứ như vậy tồn tại, chắc chắn sẽ rất được phụ nữ ưa chuộng lắm.
“Nhưng, không phải là em nghi ngờ gì anh, thưa Đại ca, nhưng liệu một thứ tuyệt vời như thế có thật sự tồn tại không ? Anh chắc chắn sẽ béo lên nếu ăn nhiều như vậy, hệt như bụng của lão Alderp á.”
Hình ảnh của tên cựu lãnh chúa ở thị trấn này, Alderp chợt lóe lên trong tâm trí tôi.
Ngay từ đầu ông ta chưa bao giờ được coi là một gã đàng hoàng cả, nhưng hóa ra, tên này thật sự là một mẫu rác khi cố gắng bày ra nhiều âm mưu khác nhau nhằm buộc Darkness phải kết hôn với hắn ta.
Hắn hiện đã mất tích ngay sau khi mọi chuyện đều vỡ lỡ và toàn bộ tài sản của lão đã bị tịch thu. Tôi tự hỏi không biết bây giờ ông ta đang làm gì.
“Nhưng nó có tồn tại đấy. Thứ thực phẩm sẽ không làm cậu béo lên dù cho có ăn nhiều tới mấy đi nữa. Đó là những con ‘Cô gái tĩnh lặng’ đó.”
“Cô gái tĩnh lặng là lũ quái vật mà, phải không ? Đại ca, có hơi tàn nhẫn đó…”
“Vanir-san, nó, errr…”
Cả Wiz và tôi cùng đồng thanh đáp lại.
Những Cô gái tĩnh lặng là chủng quái vật loại thực vật có vẻ bề ngoài hệt như mấy cô gái trẻ vậy.
Chúng là lũ quái vật kinh tởm sẽ cố gắng khơi dậy lòng trắc ẩn từ những người du khách và cả Mạo hiểm giả bằng dáng vẻ yếu ớt của mình. Sau khi bị chúng mê hoặc, bạn sẽ bị giam cầm đến khi sức tàn lực kiệt và chết. Những cái xác ấy sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho lũ Cô gái tĩnh lặng này.
Nghe có vẻ khủng khiếp đấy, nhưng vì cách thức giết người của chúng không đau đớn chút nào, vì thế cũng có khá nhiều người tìm đến chúng khi họ không còn muốn tiếp tục sống nữa.
Từ quan điểm của cả Guild, chúng là loại quái vật rất kinh khủng và khuyên họ nên tiêu diệt sạch mỗi khi bắt gặp được.
“Moi nghĩ cả hai người có chút nhầm lẫn gì đó rồi. Moi không có nói tới bọn Cô gái tĩnh lặng hay cách tiêu thụ chúng gì cả. Những gì Moi muốn nói chính là thứ trái cây mà chúng tạo ra kìa.”
“Trái cây ? … Ý là anh đang nói đến loại trái cây được cho rằng nó sẽ làm ta mê mẩn khi chỉ vừa cắn một miếng thôi phải không ?”
“Chính nó. Thứ quả ấy rất ngon và còn căng mọng nữa, nhưng hầu như không mang tí giá trị dinh dưỡng gì cả. Do đó, dù có ăn bao nhiêu thì cũng không bao giờ tăng cân lên được. Nếu chúng ta chế biến thành một loại thực phẩm thích hợp từ nó, bảo đảm sẽ là một thành công lớn cho xem.”
Huh, vậy ra những Cô gái tĩnh lặng có thể tạo ra loại trái cây đó à. Tôi còn chưa từng biết tới điều đó luôn.
… Tôi hiểu rồi. Ý hay đó, thưa Đại ca. Đúng vậy, nếu chúng ta có thể lợi dùng điều đó, việc tạo ra một món ăn sẽ không làm bạn tăng cân là chuyện hoàn toàn có thể.
“Tôi có nghe nói rằng chúng tạo ra thứ trái cây ấy để gây nghiện và làm suy yếu con mồi và ngăn họ trốn thoát, nhưng…”
“Quất ngay luôn đi, thưa Đại ca. Đó là thứ thành phần tuyệt hảo. Chúng ta sẽ sớm trở nên giàu sụ thôi.”
“K-Khoan đã, tôi còn nghe rằng nó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hệ thần kinh trung ương nữa. Từ những gì mà tôi nhớ thì, chúng được gọi là ‘Cô gái tĩnh lặng’ vì chúng có thể xua tan đi cảm giác đau đớn, mệt mỏi, và đói rồi đưa nạn nhân từ từ vào tràng thái mơ màng trước khi chết.”
Wiz, người đang cùng phe với tôi, đột nhiên đưa ra lời phản đối.
Liệu nó có phải là một thứ nguy hiểm không vậy ? Nó sẽ thay đổi mọi thứ. Nếu chúng tôi bắt đầu bán những thực phẩm đó, bọn cảnh sát chắc chắn không để yên đâu. Thực tế thì, nó là tội ác rất nặng đó.
“Chẳng phải nó quá tệ sao ? Nếu chúng ta bị bắt thì cả bọn sẽ ngồi tù mọt gông suốt đời…”
“Bán một thứ nguy hiểm như thế sẽ khiến nhân loại càng nghi ngờ anh hơn đấy, Vanir-san !”
Wiz chộp lấy Vanir và lắc mạnh cơ thể anh ta.
Vanir gạt Wiz ra một bên với vẻ mặt khó chịu và hít lấy một hơi thật sâu.
“Thứ nhất, ngay từ đầu Moi đã không phải là con người rồi. Thứ hai, không giống như hai người, Moi không phải là một tên ngốc. Moi sẽ không bán trái cây theo kiểu đó đâu. Moi chưa từng có ý định muốn tiêu diệt con người. Kể hoạch ở đây là chúng ta sẽ xử lý những phần độc hại bên trong nó trước khi bán ra ngoài. Vì lí do ấy nên giờ chúng ta sẽ cần một lượng lớn trái cây từ Cô gái tĩnh lặng đó.”
“Vậy ra đó là phần việc của em.”
“Cậu hiểu chuyện nhanh đấy. Đừng lo lắng gì cả, Moi sẽ trả cho cậu một mức phí vừa đủ cho việc thực hiện yêu cầu này, bao gồm một nửa trước nhé. Thấy sao nào ?”
Có vẻ như nó không phải là một thỏa thuận tồi đâu. Ngay cả khi anh ấy thất bại trong việc tìm cách loại bỏ những thành phần độc tố trong thứ trái cây đó, tôi vẫn sẽ được trả tiền, vậy nên nó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới tôi cả.
Nếu mọi việc trở nên suôn sẻ, tôi có thể sẽ phụ anh ấy bán hàng và sẳn tiện kiếm tiền từ cách đó.
Lời đề nghị này chẳng có gì xấu hết. Trong thực tế mà nói, đây là một đề nghị rất hấp dẫn và có tính lợi nhuận cao nữa.
“Tên tội phạm kẻ chỉ thích hợp với những âm mưu xấu xa kia, hãy cho Moi nghe câu trả lời của cậu nào !”
“Cần gì phải hỏi nữa chứ ! Không phải chúng ta là bạn thân sao !? Heh, em rất sẵn lòng chấp thuận nó !”
Dù vậy, cô chủ tiệm dường như vẫn còn ở trong rào cản giữa những luồng suy nghĩ trái chiều khi cô ấy không ngừng đi qua đi lại vòng vòng trong cửa hàng.
Phần 2:
Khi tôi quay trở lại với một tâm trạng nặng nề vì đã quá hạn trả nợ, thật tình cờ, các thành viên trong party cũng đang có mặt tại đó, vậy nên tôi đã thảo luận lời đề nghị ấy ngay tại chỗ luôn.
Tôi sẽ bỏ qua những chuyện mà Vanir đã gây ra cho họ lần trước.
“Và chuyện là thế đó. Anh ấy còn bảo sẽ trả nhiều tiền cho nó nữa, vì thế mấy cậu không có ý kiến gì hết phải không ?”
“Cậu không sợ khi chấp nhận yêu cầu từ Vanir-san sao ? Bộ cậu đã quên đi vụ ở Alcanretia rồi hả ?”
Lean, người luôn tỏ ra không hào hứng gì trong chuyện này, đã ngừng ăn và hươ con dao của mình vài vòng ra xung quanh.
Cô ấy lại ăn salad nữa rồi.
“Tất nhiên là không rồi. Điều đó chỉ xảy ra vì Đại ca có chút ác cảm với giáo phái Axis thôi. Anh ta thường hợp tác làm ăn với Kazuma để mở quy mô kinh doanh nữa kìa.”
“Tôi cũng có nghe về việc Kazuma đã kiếm được rất nhiều tiền sau những lần hợp tác đó.”
“Có lẽ căn biệt thự mà cậu hiện đang sống cũng là tự mua bằng số tiền đó luôn đấy. Giàng ơi, hắn làm tôi ghen tị lắm luôn.”
Keith và Taylor có vẻ cũng chịu mở lòng mình một chút với đề xuất này.
Yeah, điều đó chẳng ổn tí nào khi bạn gặp phải một người luôn đa nghi như Lean.
“Hơn nữa, yêu cầu đó cũng khá đơn giản, chỉ cần thu thập trái cây được tạo ra từ bọn Cô gái tĩnh lặng thôi. Chúng ta cũng có thể sẵn tay tiêu diệt nó luôn và nhận thêm một phần tiền thưởng từ Guild nữa đó.”
Thật ra lúc này không có nhiệm vụ nào yêu cầu việc tiêu diệt lũ Cô gái tĩnh lặng cả, nhưng chúng tôi vẫn nhận được phần thưởng tương ứng nếu chúng tôi mang về được bằng chứng sau khi hạ chúng.
“Cậu đang nói đến Cô gái tĩnh lặng, nhỉ ? Tôi có thể chấp nhận được yêu cầu này, nhưng tôi thật sự không muốn đôi tay mình phải giết người đâu, vậy nên chỉ cần lấy quả từ chúng thôi.”
“Tôi cũng không làm những việc tàn sát như thế đâu.”
“Dù là quái vậy hay không thì tôi cũng không bao giờ giết chết một cô gái trẻ cả.”
Có vẻ như những đứa bạn đồng hành của tôi đều không có ý muốn giết nó thì phải.
Họ có thể là quái vật, nhưng họ có vẻ ngoài hệt như những cô gái trẻ vậy, vì thế, tôi cũng hiểu được phần nào lý do tại sao họ lại lưỡng lự.
“Nó có chút lãng phí nhưng, không sao, cũng được thôi. Chúng ta chỉ cần đến và đàm phán với họ về những trái cây của ngày hôm nay. Đừng lo lắng, dường như họ cũng có thể hiểu được lời nói của con người.”
Thật đáng tiếc khi phải từ bỏ phần thưởng thêm từ Guild, nhưng số tiền từ Vanir Đại ca đưa cho cũng đã quá đủ rồi. Giờ không cần thử thách tụi bạn đồng hàng của tôi nữa.
“Vậy rồi, chúng ta phải biết tìm Cô gái tĩnh lặng ở đâu đây ? Tôi có nghe tin đồn rằng nó từng xuất hiện ở một con đường mòn nằm giữa làng Hồng ma và Alcanretia, nhưng hình như đã có ai đó xử nó lúc trước rồi thì phải.”
“Keith này, có thật không ? Cô gái tĩnh lặng là thứ sinh vật trông giống hệt như một cô gái vô cùng dễ thương và sẽ tự động kích hoạt bản năng muốn bảo vệ của bất kì ai phải không ? Ai mà có thể thẳng thừng xuống tay được như vậy chứ…”
Lean cố gắng cau mày tưởng tượng.
Một mạo hiểm giả có thể ra tay không thương tiếc và giết một cô gái trẻ… yeah, thứ hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu tôi lúc này là về một tên tội phạm vô cùng cứng rắn mà thôi.
( Trans: Yep, là Kazuma đấy, tên này theo chủ nghĩa bình đẳng giới mà :V Khúc đó chắc tầm đoạn đầu Vol.5 bên series chính, khi cả bọn đang đi đến làng Hồng ma. )
“Phải, tôi nghĩ mình cũng không thể vượt qua được chuyện đó đâu. Tôi thậm chí còn không dám đụng tay tới một đứa trẻ nữa mà. Chuyện đó là không thể đối với một người tốt bụng như tôi.”
“Ý cậu muốn nói hắn là một tên vũ phu, kẻ sẽ đánh đập bất cứ cô gái nào mà hắn thấy, đúng không !? Cái gã đã làm việc đó hẳn là một tên liên tục bị phụ nữ từ chối và chọn cô ấy để trút hết nỗi bực dọc. Ngay cả tôi cũng không hạ thấp phẩm giá của mình tới thế được.”
Trong khi đang say sưa nguyền rủa tên côn đồ trong trí tưởng tượng đó, tôi nghe thấy một tiếng la vang lên từ đằng sau mình.
Quay người lại, tôi thấy một Kazuma đang run rẩy, tay cầm chiếc cốc lớn và hất ngược nó làm đổ tung mọi thứ lên bàn.
Vậy ra Kazuma và những cô gái của cậu ấy, cũng ở đây, huh.
“Mấy cậu biết đấy, không nên chỉ trích người đó quá nhiều như thế. Có thể nó trông giống như một cô gái trẻ, nhưng thật sự nó vẫn là một con quái vật. Ngay cả khi có một số người muốn tìm đến nó để có một cái chết yên bình, thì vẫn không thể phủ nhận rằng nó cũng đã giết chết rất nhiều người được. Các cậu nên cảm thấy biết ơn khi có một người có thể sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ này mà không một ai dám làm đi.”
Khi Taylor nói một cách tỉnh bơ như thế, Kazuma, người đã làm đổ hết ra đầy bàn, từ từ đứng dậy và đi về phía chúng tôi.
“Chầu này tôi khao nhé, Taylor ! Tới đó và uống bất cứ thứ gì mà con tim anh mách bảo đi ! Anh cũng có thể gọi thêm vài món ăn nhẹ nếu muốn !”
“Oh, tôi không hiểu gì lắm, nhưng cảm ơn nhé. Đừng để bụng nếu tôi như thế nhé.”
Kazuma để lại một cốc được rót đầy tới tận vành trên bàn trước khi rời đi.
“Này, tạo sao chỉ
mỗi Taylor được mời thôi chứ ? Hãy cho người bạn thân của mày một ít rượu và đồ nhắm coi !”
“Thật không công bằng ! Cả tôi ! Cả tôi nữa !”
“Phải đó ! Cậu có thể đối xử tốt với người ngoài, nhưng liệu cậu lại nỡ lòng nào làm thế với những người đồng đội yêu quý của mình sao ? Nhân tính cậu để đâu hết rồi ? Mau mua tặng tôi chai rượu đắt tiền nhất trong cửa hàng này đi !”
Cả Keith và tôi bắt đầu làm ầm lên, và nhỏ Linh mục đang ngồi ở bên phía dãy bàn kia cũng chen vào.
Kazuma nhìn chúng tôi và hít một hơi thật sâu.
“Tôi từ chối !”
Chết tiệt, có phải là do tôi đã làm loạn vào mấy đêm trước không ?
Nghĩ lại thì, Kazuma và Taylor khá thân với nhau, nhỉ ? Mỗi lúc như vậy, tôi sẽ bắt họ đi nhậu cùng mình mới được.
Rõ ràng rằng, họ có khá nhiều điểm chung từ việc trở thành trưởng nhóm trong mỗi party tương ứng của mình. Có vẻ họ thường cằn nhằn về những người bạn đồng hành của mình qua vài cốc bia.
“Dù sao thì, trở lại chủ đề ban đầu, cậu có ý tưởng gì về việc chúng ta phải tìm Cô gái tĩnh lặng ở đâu không ?”
“Chúng ta phải đến hỏi Luna về chuyện đó thôi.”
Tôi đến đến chỗ Luna đang buồn chán ngồi chơi sau quầy, nhưng tôi cần phải nhìn xuống một chút rồi gọi cho nhỏ sau.
‘Điện nước’ của cô ấy vẫn đỉnh như thường lệ. Khi nhắc tới cỡ ngực của nhỏ thì, có thể nói cố ấy đứng ở vị trí số một của cả Guild này luôn chứ đùa, thậm chí tính cả những Mạo hiểm giả luôn đấy.
Trước khi tôi kịp xem kĩ phần ‘núi đôi’ của nhỏ, chúng nhanh chóng bị che đi khỏi tầm nhìn.
Sao lại nghiêm trọng hóa đến vậy nhỉ ? Không giống như nó đang bị co lại hay gì…
“Cậu đang cần gì à, Dust-san ?”
“Trông chúng thực sự rất bổ mắt đó. Tôi ước gì Lean cũng được một phần nào giống cô.”
“Nếu cậu chỉ đến quầy để quấy rối tình dục thì, xin vui lòng hãy rời đi ngay trước khi tôi gọi cảnh sát tới đó.”
Mặc dù tôi đã hết lòng khen ngợi nhỏ, Luna vẫn che đi ngực của mình, hoàn toàn giấu nó khuất khỏi tầm nhìn của tôi.
Cô nên kiếm một bộ đồ rộng rãi rồi mặc lên che quanh ngực nếu cô muốn giấu chúng đi đó.
“Thôi nào, cảnh sát sẽ không đến vì mấy chuyện thế này đâu. Tôi đã biết từ kinh nghiệm trường kì của mình rồi. Dù sao hì, cô có biết chút thông tin nào về việc phát hiện ra mấy Cô gái tĩnh lặng không ?”
“Cậu sẽ ra ngoài tiêu diệt chúng ư ? Xin chân thành cảm ơn cậu nhiều !”
Luna cúi đầu xuống để cảm ơn tôi, điều đó khiến ngực của nhỏ lắc lư đôi chút.
Hầu hết những tay Mạo hiểm giả tìm đến gặp Luna toàn là đàn ông cả thôi, và cái cảnh tượng này đích thực là lí do chính xác tại sao họ lại chọn xếp hàng tại quầy của nhỏ mà không phải là người khác.
Tôi không có ý định giết chúng đâu, nhưng tôi chỉ muốn vui đùa một tí.
“Phải, có vẻ như cô biết chúng đang ở đâu nhỉ. Tôi có nghe hình như có một con gần Alcanretia đó.”
“Con quái đó đã bị tiêu diệt rồi, nhưng cũng có một số báo cáo từ các nhân chứng khác về những Cô gái tĩnh lặng đang ở gần đây…”
Nói rồi, cô ấy đem ra một mảnh giấy từ sau quầy của mình.
Trên bản đồ đó chỉ rõ nơi sinh sản và vùng lãnh thổ của chúng. Mấy dấu chéo đó chắc là ám chỉ những con đã bị xử lí rồi.
“Như đã đề cập trước đó, Cô gái tĩnh lặng này đã bị tiêu diệt bởi một nhà Mạo hiểm giả nào đấy cách đây một thời gian.”
“Cái lũ Cô gái tĩnh lặng này nhìn giống hệt như những cô gái trẻ, phải không ? Cô có biết ai là người đã xử chúng không ?”
“Chúng tôi đã liên hệ với nhau rồi. Cậu ta đã đăng kí dưới chi nhánh Axel của Hiệp hội các Mạo hiểm giả, và còn là một Mạo hiểm giả rất đáng tin cậy nữa, người đã chủ động làm một việc mà không ai khác dám làm cả. Theo họ nói thì, việc hạ một Cô gái tĩnh lặng lại đơn giản đến không ngờ, vậy nên, không cần lo lắng gì đâu, Dust-san.”
Tôi bỗng nghe thấy có tiếng lạch cạch từ mấy cái ghế ở phía sau mình. Quay lại thì thấy một Kazuma dường như đang rất tức giận cố gắng tiến tới quầy và đang được Megumin và Darkness níu kéo cho hạ hỏa lại.
“Đừng có đùa với tôi ! Cô có biết nó khó khăn tới nhường nào không hả !?”
Mặt tên này đỏ bừng thế kia… Có phải cậu ta uống quá nhiều rồi chăng ?
Luna nở một nụ cười trên gương mặt mình. Rất nhiều tay Mạo hiểm giả tân binh đã say đắm trước nụ cười này của cô ấy, nhưng từ kinh nghiệm dày dặn của mình, tôi khá chắc là cô ấy đang mưu tính gì đó.
“Cô có mưu đồ gì à ?”
“Không có gì đâu. Giờ thì, quay lại chủ đề ban đầu, có một Cô gái tĩnh lặng được phát hiện quanh khu vực hồ nước này. Nơi này từng là một trong những nguồng nước của thị trấn này, và chất lượng nước ở đó bị suy giảm đáng kể, nhưng kể từ khi được thanh lọc, nó đã trở thành một nơi tuyệt đẹp.”
Một tiếng động khác từ dãy ghế phía sau đột nhiên vang lên.
Lần này là nhỏ Linh mục tóc xanh, Aqua, đang ngồi xổm với hai tay ôm lấy đầu mình.
“Bên trong lồng là an toàn nhất. Bên ngoài thật đáng sợ… Bên ngoài thật đáng sợ…”
“Ah, chấn thương tâm lí hồi đó của chị ấy lại tái phát rồi ! Kazuma, anh mau làm gì đó coi !”
“Anh không muốn. Nó chỉ là chút kí ức đau thương thôi. Chỉ cần đưa cho cô ta một ít bia thì nhỏ sẽ trở lại bình thường ngay ấy mà.”
Con nhóc phát nổ đang cực kì hoảng hốt trước mặt Aqua, người đang tự lẩm bẩm điều gì đó với chính mình trong khi nhìn vào khoảng không vô định.
Điểm tốt duy nhất của nhỏ chắc là luôn vui vẻ, nhưng giờ nhìn cô ta trông chán nản như vậy… Ờm, tôi đoán những điều thế này thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra
“Vậy là tôi sẽ bắt gặp được một con nếu đi tới cái hồ đó, phải không ? Ngon, cảm ơn cô nhiều lắm !”
“Hẳn rồi.”
Party của tôi thì không ai có ý định muốn triệt hạ nó cả, nhưng phần thưởng thì lớn quá đi.
Chắc chắn tôi sẽ lén giết nó sau lưng bọn họ và tự ôm trọn mớ tiền thưởng đó bản thân mình. Tôi sẽ ăn được tới hai lần tiền thưởng. Việc này rất đáng để xem xét đó.
Phần 3:
Địa điểm đó cũng khá gần thị trấn này, vì vậy chúng tôi cũng không mất nhiều thời gian để tới nơi.
Cái hồ này còn lớn và đẹp hơn tôi tưởng tượng nữa. Quá rõ ràng luôn, nhưng con sông chảy ra từ những dãy núi đó đều được tập trung đổ ra đây, khiến chỗ này trở thành một nguồn nước lý tưởng.
“Oh ~. Phải chi tôi không có việc gì làm thì nơi này chắc chắn là một địa điểm hoàn hảo cho một chuyến dã ngoại và làm một giấc ngủ trưa thật đã cho xem.”
“Phải, quanh đây không hề có bóng dáng của con quái vật nào cả. Nó hệt như một bức tranh vô cùng bình yên vậy.”
“Liệu có Cô gái tĩnh lặng nào ở đây không ? Mau xử lí nhanh rồi về nhà nào.”
Lũ bạn đồng hành của tôi hoàn toàn trong tâm trạng giống như đang nghỉ xả hơi vào cuối tuần vậy.
Keith thì thở dài và rũ người xuống như thể muốn nằm xuống bãi cỏ ấy để làm một giấc.
Nơi này rất yên bình, và thời tiết cũng rất tuyệt nữa, vậy nên đây ắt hẳn là một ngày tuyệt vời để thư giãn. Nếu không phải là vì công việc của Đại ca, có lẽ tôi cũng sẽ nằm xuống và chợp mắt một lát.
“Mau làm nhanh rồi về thôi. Từ những gì mà tôi được nghe thì, hình như nó sống ở bên khu rừng cạnh hồ thì phải.”
“Được rồi, nhanh chân lên nào. Chúng ta chỉ cần thuyết phục nó thôi nhỉ ?”
Khi chúng tôi đi dọc theo quanh hồ, chúng tôi còn thấy loáng thoáng vài tay Mạo hiểm giả khác nữa.
Không chỉ một hay hai mà là tầm chừng chục người, và có vẻ như họ cũng đang đi đến khu rừng kia.
“Có thật là có một con quái vật giúp ta kiếm lời đang sinh sống ở đây không ? Hay có lẽ nơi này khá tốt để chúng đi nhìn trộm mấy cô gái đang tắm nhỉ ?”
“Không có chuyện mà họ làm chuyện ngu ngốc đó đâu. Nhưng hóa ra là cậu cũng để ý đấy, huh. Dường như có một lượng Mạo hiểm giả nhiều đến mức ngạc nhiên cũng ở đây… Này Taylor, cậu có biết chuyện gì không ?”
Lean đổi hướng câu hỏi sang phía Taylor, người đang lặng lẽ lắc đầu.
“Có lẽ mấy con Vịt củ hành cũng đang sinh sống ở đây. Chúng thích nước sạch mà, đúng không ?”
Thật đáng kinh ngạc, ý tưởng của Keith là hoàn toàn thích hợp trong số đó.
Lũ Vịt củ hành tuy yếu, nhưng chúng mang lại rất nhiều điểm kinh nghiệm sau khi hạ được. Trên hết, cả củ hành và thịt của chúng đều mang lại hương vị thơm ngon tuyệt hảo. Chúng là loại quái vật rất đáng để săn lùng đó.
Mấy tên mạo hiểm giả kia đang liếc nhìn chúng tôi nhằm cảnh giác để không bỏ qua bất kì con Vịt củ hành nào. Dù trong tình cảnh nào đi nữa, họ cũng không cần theo dõi sát sao như thế chứ.
Trong khi lờ đi ánh mắt của những tên Mạo hiểm giả kia, chúng tôi đã đi vào khu rừng.
Chúng tôi đã đi một khoảng không lâu để phát hiện ra một khu đất trống thưa thớt, cằn cỗi.
Ngồi giữa bãi cỏ là một cô gái tóc xanh, mảnh khảnh, đang nhìn về phía chúng tôi với đôi mắt đẫm lệ.
Vẻ ngoài của nó quá dễ thương, đủ để khơi dậy bản năng muốn bảo vệ nó ngay cả một người như tôi.“Một cô gái lại độc thân một mình nơi rừng sâu này ư… Có thể nào đó là Cô gái tĩnh lặng không ?”
“Cô ta nhìn như một người bình thường vậy. Bộ không còn cơ hội nào cho rằng cô ta đã đi lạc ư ?”
“Ra đây là thứ đã gây cám dỗ, huh ? Nó khá là ấn tượng đó. Nếu tôi không tìm hiểu kĩ hơn thì chắc tôi cũng đã bị lừa rồi.”
Khá dễ hiểu khi Lean và những người kia cũng vướng phải do dự như này.
Nó quá rõ ràng khi ngồi ngay giữa rừng thế này, nhưng nếu để nó ngồi trong thị trấn thì không có cách nào để tôi gọi nó là một con quái vật được cả.
“Umm, cô là Cô gái tĩnh lặng, phải không ?”
Đáp lại lời tôi nói, Cô gái tĩnh lặng khẽ gật đầu.
Sau đó, nhìn tôi với đôi mắt hơi đẫm lệ, nó bắt đầu nói một cách ngập ngừng.
“Anh là người… đến đây để giết tôi đúng chứ ?”
“Không, đó không phải là lý do mà tụi tôi đến đây...”
Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ như vậy khiến một phần nào đó torng trái tim tôi đập rộn ràng.
Ugh, vậy ra một phần lương tâm trong tôi vẫn chưa chịu rời bỏ…
Sau khi nghe những lời từ một cô gái nhỏ không một chút phòng bị như vậy, rồi ai cũng sẽ mất hết ý chí để giết cô ta thôi.
Ban đầu tôi có dự định là sẽ lén xử lí cô ta và nhận thêm tiền thưởng Guild, nhưng sau cùng thì tôi ghĩ rằng mình không thể vượt qua chuyện đó được rồi.
Sẽ không vấn đề gì khi để sót một con quái vật duy nhất ở đây. Không giống như cô ta sẽ là mối đe dọa đến bất cứ ai cả.
“Không việc gì phải sợ hãi cả, chúng tôi không làm chuyện gì bạo lực đâu. Bọn tôi tới đây chỉ để trò chuyện thôi.”
“Phải, phải, chúng tôi sẽ không làm gì hết, vậy nên đừng sợ. Chúng tôi sẽ không để cái tên man rợ này làm gì với cô đâu.”
Huh, Lean lại sử dụng cái giọng mà cô ấy thường dùng để chơi đùa cùng lũ mèo đi lạc trong thị trấn kìa.
“Trò chuyện ư ?”
Cô ấy đặt một ngón tay lên má.
Lean nở một nụ cười ân cần. Có vẻ như nhỏ đã đổ trước nó rồi.
Cả Keith và Talor vội vàng giấu vũ khí ra sau lưng để tránh làm cô ta sợ. Họ luôn tốt bụng như thế, vậy nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi bọn họ có động thái như vậy.
“Chúng tôi muốn thứ trái cây mà cô tạo ra. Cô có thể cho chúng tôi một ít được không ?”
“Ah, ra là các bạn đang đói. Hãy chờ tôi một lát nhé.”
Vừa nói vừa mỉm cười, cô ta hái một vài quả dưới váy của mình và đưa nó cho mỗi người chúng tôi.
Đồng thời, mỗi lần làm thế, một biểu hiện đau đớn lại xuất hiện trên cô ta trong giây lát.
“Ah, cô không cần phải tự ép mình như thế đâu.”
“Yeah, chúng tôi không hề yêu cầu những việc bất khả kháng như thế. Sức khỏe của cô mới là trên hết.”
Lean và Taylor vội vàng tiến tới đến ngăn cô ta lại. Nhưng Cô gái tĩnh lặng chỉ đơn giản mỉm cười.
“Không sao đâu, cảm ơn các Onii-chan, Onee-chan. Hãy quan tâm đến bản thân nhiều hơn nếu các anh chị đang đói nhé.”
Nhìn chằm chằm vào thứ trái cây trên tay mình, Keith quàng tay qua vai và bắt đầu thì thầm vào tai tôi.
“Nói xem, không phải cách nói chuyện của cô ấy có hơi đáng nghi sao ? Nhỏ tỏ ra hệt như một người vô tội và nói lời ngon ngọt với những khách hàng của mình những điều mà họ muốn nghe và cuối cùng sẽ lấy hết tiền từ túi họ đó.”
“Cậu cũng đang nghĩ như thế huh ? Nó có tác dụng lên hai người kia vì bọn họ chỉ là một lũ đơn giản thôi, nhưng đối với tôi thì nó chỉ là một trò diễn không hơn không kém. Điều bây giờ là, tôi phải xử lí thế nào đây…”
Keith và tôi đều có cùng chung một suy nghĩ.
Cái cảnh tượng này hệt như mấy người phụ nữ ở quán bar khi họ đang cố gắng dụ dỗ đến bán mấy chai rượu đắt tiền.
Điều này có thể sẽ có tác dụng nếu như chúng tôi đang xay xỉn và có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng hiện tại chúng tôi đều đang tỉnh táo. Vậy nên chúng tôi mới không giúp và từ từ nắm bắt lại tình hình.
Tôi đã hiểu được lí do tại Guild lại xem nó như những con quái vậy nguy hiểm và đề nghị phải giết chúng rồi.
Tôi đã quyết định tha cho nó, nhưng tốt nhất là nên khử nó ngay tại đây.
Tuy vậy, nó vẫn không mất nhiều thời gian để tiếp cận được chúng tôi. Thứ trái cây này thực sự tỏa mùi hương rất ngọt ngào khi tôi chỉ vừa hít qua vài cái.
Dạo gần đây tôi vẫn chưa ăn được thứ gì coi đàng hoàng cả, vậy nên nó trông thật đặc biệt và hấp dẫn, nhưng cần phải chịu đựng nếu muốn nhận được tiền từ Đại ca.
Bọn tôi có vẻ như đang tương tác tốt với nó, và nó cũng chẳng tỏ ra vẻ gì muốn tấn công chúng tôi cả… Mặc dù nó đang cố gắng để cho chúng tôi ăn thứ trái cây này.
Tôi cứ nghĩ rằng sẽ khó mà xong việc lắm, ai ngờ lại dễ như trở bàn tay.
“Ờm, cảm ơn nhé. Tạm biệt.”
“Huh !?”
Giọng điệu đó hoàn toàn khác hẳn với thứ mà nó dùng trước đó.
Có vẻ như nó đã quá bất ngờ để có thể duy trì vẻ mặt của một cô gái xinh đẹp kia.
“Gì cơ, bộ có gì xấu sao khi bọn tôi mang chúng đi à ?”
“Umm, thứ trái cây sẽ không giữ được lâu đâu, nên nó sẽ không ngon nếu mấy cậu để ngoài trời như thế. Tôi có nghe rằng sẽ ngon hơn nếu các bạn ăn khi còn tươi, vì thế tôi khuyên rằng các bạn nên ăn nó ngay bây giờ đi.”
Cô gái tĩnh lặng có vẻ khá bối rối khi nó ra sức thuyết phục bọn tôi ở lại.
Cũng đúng thôi vì nó sẽ không biến chúng ta thành chất dinh dưỡng để hấp thụ được nếu ta không ăn thứ quả này ngay tại đây. Nó có thể trông như một cô gái, nhưng dù gì nó vẫn là một con quái vật.
“Nah. Nếu bọn tôi ăn nó, cả đám sẽ trở nên nghiện luôn và không thể bỏ đi được, nhỉ ?”
“Không đâu. Nó thật sự rất ngon mà.”
“Thế thì vẫn ổn khi chúng tôi mang về nhỉ ?”
Cô gái tĩnh lặng khoanh tay lại và khẽ lên tiếng
‘uh nuh’ nhẹ.
“Thế thì, sao cô không thử cắn một miếng nhỉ ?”
“Eh ? Ăn trái cây của chính mình thì có hơi…”
Cô ta nhăn nhó khi bị tôi đẩy thứ quả này về phía nhỏ.
Ờm, tôi cũng cho rằng nó hệt như tự ăn thịt chính mình vậy.
Khi Cô gái tĩnh lặng làm một vẻ mặt sợ hãi, Lean và Taylor kéo ống quần tôi lại.
“Đừng có mà dọa cô ấy. Tôi sẽ thiêu tên ngốc này bằng ma pháp của mình sau, vậy nên đừng sợ gì cả.”
“Cậu không nên đối xử với một người không chút phòng bị một cách thô bạo như thế được. Đừng lo, với tư cách là một Thập tự quân, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô.”
Hai người đứng trước mặt tôi như thể muốn bảo vệ Cô gái tĩnh lặng vậy.
Đừng có dễ bị dụ như thế chứ.
“Thế thì để Keith cắn thử một miếng nào.”
“Sao lại là tôi hả ? Cậu đi mà ăn nó đi ! Cậu còn ăn được cả phần xương cá còn sót lại khi đang đói lã cơ mà, vậy nên cậu sẽ ổn thôi cho dù có bỏ thứ gì vào bụng chăng nữa.”
“Đừng có nói mấy lời không hay trước mặt mọi người chứ ! Tôi chỉ ăn phần thức ăn thừa vào những thời điểm tệ nhất thôi ! Như là, cùng lắm chỉ có ba lần.”
Vào khoảnh khắc khi tôi vừa nói ra điều đó, tụi bạn đồng hành của tôi bắt đầu dần nhích xa ra khỏi tôi.
Không chỉ vậy, mà cả Cô gái tĩnh lặng cũng nhìn tôi bằng đôi mắt thương hại kia nữa.
“N-Này, mấy người đâu cần ngạc nhiên như thế chứ ! Nếu các cậu ngửi được mùi gì đó thơm ngon từ trong thùng rác ngay lúc đói lã như vậy, mấy cậu cũng không chịu nổi được cám dỗ ấy mà, phải không ?”
“Không, tôi sẽ không làm thế.”
“Nghĩ kĩ lại đi.”
“Ít nhất thì tôi sẽ mua cho cậu vài ổ bánh mì nếu cậu đói, vậy nên đừng có làm chuyện đó nữa…”
“Tôi sẽ tặng cậu thêm hai trái nữa…”
Khốn khiếp, mấy kẻ này bày tỏ lòng tốt như thế chỉ tổ làm tôi nổi điên hơn thôi.
Bỏ qua việc Cô gái tĩnh lặng tặng một cặp trái cây khác, cuối cùng cả bọn cũng đã rời khỏi đó.
Có thể tốt nhất là nên xử lí nó ngay lúc này nhằm ngăn ngừa những Mạo hiểm giả trong tương lai sẽ không bị nó lừa nữa, nhưng giờ thì, yêu cầu của Đại ca mới nên đặt lên ưu tiên hàng đầu.
Phần 4:
Sau khi quay về Axel, tôi một mình đi báo cáo với Vanir Đại ca.
Những người bạn đồng hành của tôi thì có đôi chút cảnh giác với Đại ca, vậy nên tôi để họ chờ trong Guild vậy.
Khi tôi tự tin mở cửa, tôi tình cờ thấy một cô chủ tiệm xinh đẹp đang bị cháy đen và co giật trong góc phòng. Ờm, nó là một cảnh tượng thường thấy vào mấy lúc như này mà, vậy nên không có gì đặc biệt để chú ý cả.
Bên cạnh cô ấy có Đại ca cũng đang đứng đó khoanh tay lại và nhỏ loli Succubus đang trong trang phục dân làng của mình.
“Tôi về rồi đây, thưa Đại ca. Và cô đang làm gì ở đây vậy ?”
“Tôi có vài vấn đề cần thảo luận với Vanir-sama. Tôi tới trước cậu đó.”
Cô ấy nói bằng thứ âm thanh ngọt ngào của chất giọng falsetto. Tôi chưa từng được nghe cách nói này của nhỏ trước đây bao giờ cả.
( Trans: Giọng falsetto là giọng gió, giọng the thé, giọng giả thanh. )
… Tôi nghĩ rằng mình từng nghe đâu đó loáng thoáng về việc nhỏ loli Succubus này cũng là một fan hâm mộ của Đại ca thì phải.
“Thế thì hãy bắt đầu với kết quả thu hoạch của tôi nhé. Cô sẽ không phản đối gì cả, phải không ?”
“Dĩ nhiên rồi, tôi thì để sau cũng được. Sau cùng thì tôi vẫn luôn là một cô gái biết khiêm nhường mà.”
Có vẻ như nhỏ loli Succubus này đang cư xử một cách nhu mì hệt như con cừu non trước sự chứng kiến của Vanir Đại ca vậy. Cô ta khác xa mọi hôm quá nhiều.
Cô ấy nhìn Vanir Đại ca với đôi mắt đầy trong mong, nhưng chính bản thân Đại ca cũng không nhận ra sự hiện diện của nhỏ… Tôi thành thật chia buồn.
“Ah, ừm, em lấy được bốn trái từ chúng đây, nhưng thế này đã đủ như yêu cầu rồi nhỉ ?”
Tôi đặt cái túi chứa đầy trái cây lên quầy.
“Moi đã nhận được nó. Tốt lắm, vậy thì tổng số tiền là… Như này là có nghĩa gì đây ?”
Đại ca nghiêng đầu khi kiểm tra bên trong chiếc túi.
Lật cái túi từ trong ra ngoài, Đại ca đổ ra một mớ trái cây nhăn nheo khô héo lên quầy. Trông chúng còn nhỏ hơn một nửa so với lúc ban đầu mà tôi nhận được nữa.
“Thứ này là trái cây khô à ?”
“Nguồn gốc từ đâu mà cậu nhận được nó vậy ?”
“Không, chúng trông còn thơm ngon hơn nhiều. Thật kì lạ khi thứ quả này lại bị khô cằn đi chỉ trong vòng nửa ngày như thế.”
Các đốm đem bắt đầu xuất hiện lên trên cả vỏ. Trông nó không có một chút gì là ngon cả.
“Gurk ! Thứ này bốc mùi quá ! Nó có mùi hệt như mấy đôi tất mà tôi chưa giặt suốt ba ngày vậy !”
“Eeh ? Nếu Dust-san biết rõ thứ mùi này như thế thì… bộ cậu không bao giờ giặt tất của mình à ?”
Đừng có bịt mũi rồi nhìn tôi như thể tôi đang bốc mùi ấy, nhỏ loli Succubus kia ! Cô cũng sẽ mặc một bộ quần áo trong suốt vài ngày khi đi ra ngoài thám hiểm thôi mà !
“Hmmm, có vẻ như thứ trái cây này sẽ khô héo cực kì nhanh chóng. Liệu đây có phải là điều giúp thứ trái cây này khó phân biệt những gì kì lạ trong nó với những loại trái cây khác chăng ? Nếu là thế thì, rất có thể mấy thành phần có liên quan trong nó cũng sẽ suy giảm theo mất.”
“Nghiêm túc đó hả ? Thế không phải là chúng tôi chỉ lãng phí thời gian vô ích thôi sao… Nói đi, thưa Đại ca, anh sẽ không bắt em trả lại hết mớ tiền mà anh đã đưa em trước đó đâu nhỉ ? Em đã không còn một xu Eris nào từ sau đó hết…”
Tôi đã mang đến thứ trái cây này, vậy nên tôi thực sự chỉ muốn nah65n tiền cho xong rồi rời đi thôi.
“Moi không phải là một kẻ nhỏ mọn như thế, nhưng thứ này hiện vô dụng
cho kế hoạch của Moi rồi. Chắc là không còn sự lực chọn nào khác ngoài việc mang Cô gái tĩnh lặng đến thẳng chỗ chúng tôi rồi.”
“Thứ lỗi cho tôi vì sự gián đoạn này, nhưng nó là thứ quả được tạo ra bởi Cô gái tĩnh lặng hả ?”
“Phải, tôi thu thập nó vì yêu cầu từ Đại ca đây.”
Nhỏ loli Succubus nhăn mặt khi nhìn vào mớ trái cây đó.
Tại sao gái này lại đối sang tâm trạng chua chát vậy ?
“Sao thế ? Cô bị táo bón à ?”
“Cậu chỉ nghĩ được mấy thứ đó trong đầu mình thôi à ? Không hề, chỉ là, tôi đến đây cũng nhằm thao khảo ý kiến từ Vanir-sama về vài việc có liên quan đến Cô gái tĩnh lặng, ra đây cũng là một sự trùng hợp kì lạ.”
“Oh ? Giờ thì tới lượt cô khơi dậy trí tò mò của Moi đó. Cứ tiếp tục đi.”
Đại ca bỏ lại mớ quả ấy vào trong túi khi anh ta nói thế. Toàn bộ cửa hàng này sẽ tràn ngập trong mùi hôi thối mất của thứ trái cây đó nếu anh ấy cứ để nó ngoài không khí như vậy.
Dù vậy, có vẻ như chiếc túi này đủ dày để ngăn cái mùi đó không lan rộng nữa.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Vanir buộc chặt cái túi lại và ném nó vào bên cạnh Wiz, người vẩn còn đang nằm cuộn người trên sàn nhà.
Wiz giật mình khi nhận lấy chiếc túi, nhưng sau đó không còn phản ứng gì cả.
… Tới giờ thí tôi có hơi tò mò về những việc anh ấy mới làm cho tới lúc này, nhưng tôi đoán mình nghe chuyện của nhỏ loli Succubus trước đã.
“Có một sự thật là, khá nhiều khách hàng thân quen của chúng tôi dạo gần đây không thấy xuất hiện nữa. Chúng tôi đã xem xét qua thì, rõ ràng rằng họ cũng không còn dấu tích thì Guil Mạo hiểm giả luôn. Những Mạo hiểm giả khác thì bảo rằng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả đối với mấy tay Mạo hiểm giả đã buông xuôi trước một khoảng hời từ trên trời rơi xuống cách đây không lâu.”
Phải rồi, giữ tiền thưởng từ hạ gục một Quỷ tướng cùng với cả con Hydra, một tên Mạo hiểm giả cũng có thể sống nhàn nhã kể cả khi không làm việc suốt một thời gian đi chăng nữa.
Trong trường hợp của tôi thì, tôi lỡ tiêu số tiền đó khá nhanh, vậy nên tôi vẫn lâm vào cảnh nợ nần như mọi khi.
Thực ra thì, giờ khi cô ấy nhắc tới vụ đó, đúng là có vài gương mặt thân quen đã hoàn toàn biến mất khỏi Guild rồi.
“Và khi chúng tôi tìm hiểu kĩ hơn về vấn đề này thì, chúng tôi phát hiện ra rằng tất cả những Mạo hiểm giả đã ngừng ghé thăm cửa hàng tụi tôi đều có một điểm chung. Tất cả mọi người người trong số họ đều chấp nhận yêu cầu đi xử lí một Cô gái tĩnh lặng đó !”
“Nhưng Cô gái tĩnh lặng vẫn còn ở đó mà.”
“Có vẻ như bọn họ đều thất bại trong việc hạ chúng rồi.”
Đúng vậy, diệt được một Cô gái tĩnh lặng đòi hỏi bạn phải có đủ sự can đảm và tàn nhẫn hơn là kĩ năng tay chân nhiều, nhưng nếu có hàng tá Mạo hiểm giả cùng tham gia vào như thế, ít nhất cũng phải có một ai đó sẽ sẵn sàng làm thôi.
Nếu tất cả bọn họ đều biến mất sau khi ra ngoài gặp Cô gái tĩnh lặng như thế thì chắc là có sự cố thật rồi. Tôi nên tới hỏi mấy người trong Guild mới được. Chắc họ sẽ cung cấp thêm phần thưởng nếu giải quyết vụ được vụ này cho xem.
“Tôi sẽ hỏi Luna chi tiết vậy. Dù gì tôi vẫn chưa hoàn thành xong việc này mà.”
“Cậu có thái độ tốt hơn hẳn so với mọi lần đấy. Moi cũng sẽ cố nghĩ ra biện pháp để được có được những quả tươi nhất.”
“Tôi cũng sẽ giúp cho Vanir-sama ! Sau cùng thì tôi là một cô gái tài giỏi mà.”
“Nếu vậy thì, cô có phiền khi ném cái đống rác đó vào trong kho không ? Thứ đó sẽ cản trở khách hàng vào tiệm mất.”
Nhỏ loli Succubus bắt đầu ngoan ngoãn kéo Wiz đi về phía sau cửa hàng theo sự chỉ đạo của Vanir Đại ca.
Tôi cảm thấy hơi tiếc, nhưng xét thoe mức độ mà cô ấy thường xuyên lãng phí tiền mà Vanir Đại ca kiếm được, tôi cho rằng việc bị đối xử như thế là cũng đáng thôi.
Phần 5:
“Chậc, bọn này không chịu chờ mình gì cả. Thật là một lũ người vô tâm mà.”
Những người bạn đồng hành của tôi đã không còn ở đó khi tôi trở lại Guild. Chắc họ đã về phòng của mình hay đi đâu đó ngoài thị trấn rồi.
Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi bỏ công sức ra làm việc thật nghiêm túc trong khi họ thì nghỉ ngơi xả láng như thế, vậy nên tôi đành gọi vài đồ uống vậy.
Nhưng sau đó thì tôi nhớ rằng mình không có tiền.
Quầy rượu thì lượng khách bắt đầu thưa thớt dần, vậy nên chẳng còn ai để tôi có thể uống ké được nữa.
“Cho tôi gọi vài món đồ uống và ghi nó vào sổ nợ giúp nhé.”
Tôi nói với một trong những cô hầu bàn khi tình cờ đi ngang qua và cô ta khịt mũi đáp lại.
“Huh ? Giữ mấy trò đùa đó khi nào cậu say đi rồi hẵng nói nhé. Cậu thậm chí còn chưa trả phần tiền nợ của tháng trước nữa đó. Chúng tôi cũng thảo luận rằng đã đến lúc nên cấm cửa cậu khỏi đây rồi.”
“Cô đang giỡn thôi… nhỉ ? Cô chỉ đang giỡn thôi phải không ? Nếu tôi không vào Guild được nữa thì tôi sẽ không thể nhận bất kì nhiệm vụ nào mất !”
“Ai biết chứ ? Này, đừng cố quấy rối tình dục nữa ! Mau chóng mà lo xóa nợ của mình đi !”
Khi tôi bám víu vào eo cô hầu bàn, nhỏ đập vào đầu tôi bằng cái khay phục vụ và bỏ đi.
Chết tiệt, tôi là khách hàng đó, cô có biết không hả ? Đừng có mà lên mặt với tôi chỉ vì tôi không thể trả tiền được chứ !
Dù vậy, phải rồi, đó vẫn là lỗi tại tôi.
Ờm, cũng chẳng tốt lành gì khi cứ mãi đứng đây như này, vì vậy tôi tiến tới chỗ của Luna, người bận bịu dọn dẹp quầy để bắt chuyện một chút.
“Oh, trông cô cũng không tệ khi khoe mông của mình ra như thế đâu.”
“Cậu biết đấy, tôi có thể nghiêm túc về việc kiện cậu ra tòa đó.”
Cô ấy ngay lập tức quay lại và lườm tôi.
“Này, thôi nào, không phải rất đáng khâm phục khi tôi còn chưa chạm một ngón tay vào cô sao ?”
“Suy nghĩ của một tên tội phạm thật đáng sợ. Dù sao đi nữa, nếu cậu ở đây chỉ để cản đường thì, xin vùi lòng đi chỗ khác giùm.”
Đừng làm mấy cử chỉ như muốn xua đuổi tôi như thế chứ.
Tôi thật sự muốn cho cô ấy thấy một phần suy nghĩ trong đầu mình, nhưng thật khó để tiếp tục làm Mạo hiểm giả nếu tôi trở thành kẻ thù của nhỏ.
“Đừng tỏ ra lạnh lùng như thế. Tôi tới đây để cần biết thêm vài thông tin chi tiết về Cô gái tĩnh lặng.”
“Ah, giờ thì cậu mới chịu đề cập tới việc đó hả. Công cuộc triệt hạ nó như thế nào rồi !?”
Oh, vậy ra việc này cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý từ cô ấy.
“Ah, về việc đó, bọn tôi đã tìm được một con, nhưng những đứa bạn đồng hành của tôi thì không làm được, vậy nên tôi cũng không nỡ xuống tay.”
“Ra là cuối cùng các cậu cũng thế vượt qua. Với vẻ bề ngoài và cách ứng xử của mình, nó rất khó để bất cứ ai có tấm lòng bao dung nhân hậu có thể xử lí nó được. Tôi còn hi vọng rằng Dust-san sẽ có khả năng tiêu diệt nó cơ…”
“Này, cô nói thế là có ý gì hả ?”
“Như những gì tôi vừa nói đấy thôi.”
C-Cô ấy thực sứ nói điều đó với một nụ cười.
Vài ngày tới, tôi sẽ làm cho cô ấy biết chính xác tôi là người thế nào mới được, nhưng bây giờ tôi hiện có nhiều vấn đề quan trọng hơn.
“Ah ~, và tôi đã cố gắng hết sức để hạ Cô gái tĩnh lặng đó, nhưng thôi quên nó đi. Shhh. Tôi chẳng còn chút động lực nào để vượt qua chuyện này nữa.”
“Đ-Đợi một chút ! Tôi xin lỗi vì lời nói vừa nãy của mình, vậy nên làm ơn đó, cậu có thể xử lí nó giùm được không !? Chúng tôi hiện đang rất khó xử đó ! Trên hết thì còn hàng đống nhiệm vụ đang chất chồng vì các Mạo hiểm giả đều chẳng còn hứng thú gì muốn làm nữa, còn những Mạo hiểm giả đã chấp nhận nhiệm vụ này vẫn chưa thấy quay trở về, vậy nên chúng tôi thật sự đang trong tình trạng rất khó khăn đó.”
Luna bám lấy tôi, cho tôi tận hưởng cảm giác được chạm vào bộ ngực to lớn và ấm ấp của nhỏ đang áp vào mình. Giống như nhỏ đã bó tay luôn rồi vậy.
Oh, có lẽ tôi nên tận hưởng cảm giác tuyệt vời này thêm chút nữa.
“Các cô thật sự đang trong tình trạng khó khăn đến thế à ?”
“Đúng thế ! Bao gồm luôn cả những người mà tôi nhờ họ tìm kiếm những người đang mất tích nữa, số lượng người không quay trở lại ngày một tăng lên…. Và mấy Mạo hiểm giả nữ thì không muốn làm việc này…”
Vậy ra những gì mà nhỏ loli Succbus nói với tôi là sự thật. Có phải cuối cùng thì các Mạo hiểm giả đã bị mê hoặc bởi Cô gái yên tĩnh ư ?
“Lean cũng hệt vậy. Có vẻ như phụ nữ sẽ không nỡ giết một thứ như vậy được.”
Những đứa bạn đồng hành của tôi cũng bị thu hút bới vẻ ngoài và mấy lời ngon ngọt của nó. Người duy nhất có thể tiêu diệt Cô gái tĩnh lặng sẽ là người phải có một trái tim thật mạnh mẽ, hoặc là một tên nào đó vô cùng tàn bạo mới được.
“Tôi đã gọi cho vị Mạo hiểm giả đã hạ được Cô gái tĩnh lặng trước đó, nhưng cậu ta đã từ chối tôi. Cậu ấy bảo rằng mình không muốn tham gia với họ lần nữa sau những chấn thương tâm lí mà cậu ấy phải chịu đừng lần trước.”
“Yeah, rất khó để giết một thứ gì đó trông giống hệt như một con người.”
Cô ấy hẳn đang nhắc tới tay Mạo hiểm giả đã giết Cô gái tĩnh lặng ở gần Alcanretia rồi.
Tôi nghĩ rằng tên đó sẽ có một trái tim thép, nhưng tôi cho rằng cũng hơi đòi hỏi quá nhiều để anh ta thực hiện lại một lần nữa.
“Cái con được phát hiện gần hồ nước có hơi đặc biệt rắc rối. Tôi nghe bảo rằng nó rất giỏi trong việc nắm thóp cậu bằng những lời đường mật của mình. Tôi nên làm sao đây…”
Xuyên suốt theo dòng suy nghĩ của cô ấy, Luna không hề rời mắt khỏi tôi một giây nào.
Có phải nhỏ đang cố ép cơ thể mình vào tôi vì mục đích đó không ?
Thôi nào, tôi sẽ không dễ gì rơi vào thứ cám dỗ đầy quyến rũ dễ dàng thế đâu.
“Nếu cậu chịu chấp nhận yêu cầu này thì…”
Cô ấy còn ép cơ thế mình vào sát tôi hơn nữa, đến mức cả cánh tay tôi gần như được bao bọc bở sự mềm mại này.
Gah, tệ rồi đây. Không tên đàn ông nào lại có thể giữ vững nổi trước sự mềm mại như này cả. Cảm giác như là lý trí tôi bắt đầu mờ nhạt đi vậy.
“Nếu cậu đồng ý…”
Tôi nuốt nước bọt và hồi hợp chờ đợi từng lời nói kế tiếp của cô ấy.
“Tôi sẽ bảo bên quầy rượu rằng sẽ gia hạn tiền nợ của cậu thêm một tháng nữa.”
“Tôi sẽ làm.”
Và tôi chấp nhận ngay tức khắc.
Phần 6:
“Ah, khốn thật, mình biết phải làm gì cho việc này đây ?”
Tôi vẫn nhận yêu cầu từ Đại ca để hoàn thành, vậy nên tôi có thể làm một cú nhất cử lưỡng tiện luôn, nhưng lũ bạn đồng hành của tôi lại nói không khi tôi kể lại chi tiết cho họ nghe.
Có vẻ như đã quá đủ với họ sau khi gặp Cô gái tĩnh lặng một lần. Bọn này ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời tôi nói.
Sau đó, tôi đã trao đổi vấn đề này với những Mạo hiểm giả mà tôi quen biết, nhưng không một ai trong số họ chịu tham gia cả.
Và mọi lí do đều là-
“Ý tưởng kiếm từ Dust chẳng đáng tin cậy tí nào hết !”
“Cô ấy trông như một cô gái trẻ phải không ? Không đời nào.”
“Quên nó đi, lo mà trả tiền cho tôi trước đã.”
Và… v.v… Và thật ra mọi chuyện lại kết thúc bằng một cuộc đánh lộn với nhau.
Tôi muốn có chút bia để xoa dịu tâm trạng của mình đi một chút, nhưng giờ tôi thậm chí không còn tiền để làm chuyện đó nữa. tôi ráng kiếm một ai đó để mời mình, nhưng Kazuma thì không ở quanh đây.
Đúng là tôi có thể tự xử lí Cô gái tĩnh lặng một mình, hoàn toàn không có vấn đề gì. Vấn đề ở đây là hành trình đi đến nơi đó kìa. Goblin hay mấy con quái tựa vậy thì còn dễ dàng xử lí, nhưng thật sự sẽ là chuyện lớn nếu tôi bắt gặp được một con Sát thủ tân binh hoặc thứ gì đó như nó trên đường đi đấy.
Ờm, cứ nghĩ mãi thì mọi chuyện vẫn chẳng đi đâu vào đâu cả, vì vậy tôi kéo ghế ra và gọi một cô hầu bàn.
“Này, tôi có thê gọi món được không ?”
“Tốt thôi nếu cậu chịu trả tiền.”
“Chậc, vậy thì, cho tôi một chút nước nhé. Nó miễn phí mà, nhỉ ?”
“Ừm, tôi cũng cho là thế.”
“Cô cũng có thể pha ít rượu vào trong nó đấy !”
Khi tôi nói thế, nhỏ lè lưỡi và bỏ đi.
Ờm, còn nhiều viêc khác mà tôi cần phải làm nữa, nên tôi đặt chân mình lên bàn và nhìn lên trần nhà.
“Không biết có ai chịu đi thám hiểm cùng mình không…”
Khi tôi lẩm bẩm như thế, tôi nhận thấy có gì đó đang lấp ló di chuyển từ góc khuất đằng kia.
Một Hồng ma nhân cô độc, người luôn ngồi cạnh cửa sổ và xem nó như là lãnh thổ cá nhân của riêng mình khi nhỏ liếc nhìn tôi.
Con bé không ở đây khi tôi hỏi chuyện cùng với tụi bạn đồng hành của mình. Có lẽ nhỏ đã vướng vào một vụ cãi vã nào đó với con nhóc phát nổ của Kazuma.
Có vẻ như tôi vừa tìm được một thành viên để vào nhóm rồi. Miễn là tôi giữ sự thật rằng sẽ theo dõi Cô gái tĩnh lặng một cách bí mật, tôi chắc chắn rằng nhỏ sẽ chịu đi theo thôi.
Tôi có thể đảm bảo được sự an toàn của mình khi có YunYun ở cạnh. Dù vậy, tôi ho rằng mình nên xác nhận lại lần nữa xem sao.
“Mình tự hỏi rằng liệu ở đây có vị pháp sự tốt bụng, mạnh mẽ và ngầu lòi quanh đây để giúp đỡ cái người đang gặp rắc rối này không nhỉ ~ ?”
Tôi nói bằng giọng đủ lớn để cho nhỏ nghe thấy, và YunYun chỉ biết che giấu nụ cười của mình khi nhỏ đứng dậy.
Con bé mắc câu rồi. Nó dễ đến nỗi tôi muốn ngáp luôn đây này.
Cái người được nhắc đến trong câu hỏi ấy dường như hoàn toàn không biết gì về ý định đó và mạnh mạnh dạn bước tới bàn của tôi.
Khi tôi cố gắng giữ mặt mình cứng nhất có thể để mong nhỏ không chú ý tới mình,
“Anh hỏi tôi đúng không ?”
Con nhóc phát nổ lại xuất hiện ở bàn của tôi.
Có vẻ như nhỏ này vô tình vào Guild ngay cái thời điểm tệ nhất rồi.
“Anh mày không có hỏi nhóc ! Này, Kazuma, nhỏ này đúng thật phiền phức quá đi !”
“Cái sự đối xử gì đây ! Là một pháp sư hàng đầu Hồng ma tộc-”
“Xin lỗi nhé. Này, anh đã nói với em rằng đừng có làm phiền người khác nữa rồi mà !”
Kazuma kéo cổ áo con nhóc phát nổ đi.
Nhỏ vùng vẫy cây gập phép của mình ra xung quanh và cố đấu tranh để chống lại sự kìm hãm của cậu ấy, nhưng rồi nhỏ đột nhiên im bặt.
“Xài DRAIN TOUCH là không công bằng đâu !”
“Im đê ! Level của em thì quá cao đến mức sẽ tự thoát ra mất trừ khi anh làm việc này ! Này, Darkness, đưng có nhìn tôi với cái kiểu ghen tị như thế nữa !”
“Nếu cậu muốn trút hết sự thất vọng của mình, cậu có thể thoải mái dùng cơ thể tôi đó. Không cần phải kiềm chế gì đâu. Nếu cậu muốn, cậu cũng có thể dùng cả BIND để giữ chặt tôi lại…”
“Nè, tôi thể gọi chai rượu đắt nhất cửa hàng này không ? Nè. Tôi đang nói đó ! Đừng có làm ngơ tôi như thế chứ !”
Họ vẫn sôi động như mọi khi.
Cả Guild chỉ vừa im lặng một lúc trước đã trở náo nhiệt ngay lập tức.
Kazuma ngồi xuống bàn và bực tức gọi vài món gì đó. Tôi sẽ đến ăn ké của cậu ta sau vậy.
Một dòng suy nghĩ thoáng qua rằng nên nhờ Kazuma và tụi bạn đồng hành của cậu ấy giúp đỡ, nhưng… thôi bỏ đi.
Sẽ rất khó để ra tay giết nó khi trong party của bạn có nhiều phụ nữ như thế. Hơn nữa, tôi cảm thấy sẽ có chuyện gì đó rất khủng khiếp nếu mang họ theo cùng.
Đảo mắt khỏi Kazuma, tôi nhận thấy YunYun đang đứng ngây người sau khi nhỏ mất cơ hội để nói chuyện với tôi.
Bạn biết đấy, con bé thật sự nên tiến tới gọi tôi, chứ không cần phải nấp sau như vậy.
“Có chuyện gì không YunYun ? Em đang cần gì à ?”
“Umm… err… hình như anh có nói gì về một cuộc thám hiểm trước đó thì phải…”
Con bé khựng lại và tỏ vẻ lo lắng.
Nhỏ thật sừ một đứa rắc rối vì những vấn đề của mình đó.
“Shhh… Nếu em có thời gian rảnh thì, em có muốn giúp anh cùng làm nhiệm vụ này không ?”
“Nếu anh thật sự cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ không phiền đâu !”
Nhìn khuôn mặt nhỏ sáng rực và tươi tỉnh lên như thế làm tôi muốn trêu chọc con bé ghê,
“Ờm, tôi không có tuyệt vọng hay gì hết.”
“Eh ? N-Nhưng, không phải anh đang gặp rắc rối vì thiếu người sao ?”
“Nó không như loại nhiệm vụ mà chỉ mình tôi thì hoàn toàn không thể làm được.”
“T-Tôi thật sự đang rảnh mà, vậy nên tôi sẽ giúp anh hết mình ! Anh không cần phải khách sáo như vậy đâu !”
Nếu nhóc mới là người đang tuyệt vọng đến thế thì nên trung thực hơn ngay từ đầu chứ.
Ra đó cũng là lí do mà con nhóc phát nổ cứ thích kiếm chuyện với nhỏ.
“Ờm, nếu mà em đã xuống nước đến thế, cũng được thôi. Giờ thì, hãy làm một bữa tiệc để ăn mừng nào ! Chầu này sẽ do em khao nhé !”
“Không ! Nếu như anh không có tiền thì chỉ nên uống nước lọc thôi !”
“Làm ơn cho anh một chút gì đó có tí hương vị để bỏ bụng đi ! Nước đá thì nhai được đó, nhưng nó không giúp no bụng được đâu !”
“Tôi không biết gì về nó cả!”
“Tôi thì biết đấy ! Oh, và nếu như anh rải thêm chút đường lên nó, anh có thể tự đánh lừa bản thân mình rằng mình đang ăn mấy món đồ ăn vặt hoặc thứ gì đó tương tự vậy.”
Con nhóc phát nổ lớn tiếng xen vào.
“Megumin !?”
“Tôi cứ nghĩ trong đầu em chẳng có gì ngoài mấy vụ nổ cả, nhưng hóa ra em cũng hiểu chuyện đó, nhỉ ?”
“Anh cũng can đảm lắm khi dám nghĩ về tôi như vậy, người được coi là có ý thức đàng hoàng nhất trong số các Hồng ma nhân là một kẻ ngốc. Tại sao tôi không tặng vào đầu anh một quả EXPLOSION luôn nhỉ !?”
“Từ khi nào mà chúng ta lấn sang chuyện này vậy !? Này, đừng có sử dụng EXPLOSION khi đang ở trong nhà chứ !”
YunYun vội vàng tóm lấy Megumin khi con nhóc bắt đầu hươ cây gậy của mình ra xung quanh.
Nhìn phía sau nhỏ đó, tôi thấy Kazuma và Aqua đang vô tư chia sẻ đồ uống với nhau.
“Kazuma, con nhóc rắc rối này lại nổi điên rồi kìa ! Làm ơn mau làm gì đó !”
“Đừng lo gì cả, hôm nay con bé đã bắn EXPLOSION rồi, vậy nên nhỏ không còn chút mana nào nữa đó.”
Nếu Kazuma đã nói vậy thì, chắc sẽ ổn thôi. Tôi đành để cho YunYun xử lí nhỏ vậy.
Cũng đã khá muộn, vậy nên tôi sẽ để chuyện này sang ngày mai. Và càng tốt khi cũng có Kazuma ở đây, tôi đã có thể gọi một vài cốc bia được rồi.
Tôi có thể sẽ kiếm được nhiều tiền từ lời đề nghị của Đại ca, vậy nên mấy món nợ lặt vặt này cũng chẳng phải to tác gì lắm.
Phần 7:
“Chào buổi sáng, Vanir Đại ca.”
“Theo như đôi mắt mình thấy thì, bây giờ mặt trời lên cũng quá đầu rồi.”
“Chào buổi sáng, Dust-san.”
Thức dậy muộn do uống quá nhiều vào tối hôm qua, tôi lết mình tới cửa hàng bán vật phẩm ma thuật của Wiz và thấy một Vanir Đại ca đang đeo chiếc tạp dề cùng một Wiz trông thật khỏe khoắn.
“Em thật sự được một bữa no bụng nhờ ơn của Kazuma. Dù sao đi nữa, thưa Đại ca, em phải làm gì với số trái cây của Cô gái tĩnh lặng đây ?”
“Moi đã nghĩ ra được ý tưởng rồi, nhưng trước đó, hãy cho Moi biết cậu đã tìm hiểu được những gì ở Guild đi.”
“Ah, hẳn rồi. Theo như những gì tôi nghe được từ Luna thì-”
Đại ca khoanh tay lại khi tôi kể hết những gì mình được nghe cho anh ấy biết.
“Giờ thì, không phải nó đã thành một tình huống rắc rối rồi sao ?”
“Có vẻ hệt như những lời mà Succubus nhỏ bé kia đã nói.”
“Bộ nhỏ loli Succubus đã nói gì à ?”
Vanir Đại ca thở dài.
“Không phải cô ta đã nói rằng các Mạo hiểm giả đã ngừng đến cửa hàng của nhỏ vào ngày hôm qua à, tên tội phạm không có gì trong tâm trí mình ngoài rượu chè và phụ nữ kia ?”
“Đừng khen ngợi em như thế, em sẽ ngại lắm.”
“Đó không phải là lời khen ngợi đâu, Dust-san.”
Wiz phủ nhận điều đó với một nụ cười gượng gạo.
Nghĩ lại thì, hình như nhỏ loli Succucbus có nói điều gì đó vào ngày hôm qua, phải không nhỉ ? Trí nhớ của tôi có hơi mờ nhạt vì mớ bia mà tôi đã uống vào tối qua.
“Moi đã nắm được một vài chi tiết kể từ lúc đó. Chỉ còn một trong những tên Mạo hiểm giả đã quay trở lại cửa hàng Succubus thôi. Rõ ràng, những tay Mạo hiểm giả đã được điều động đi tiêu diệt Cô gái tĩnh lặng đã bị mất trí và trở thành vệ sĩ của cô ta. Thật là một số phận đáng thương mà.”
“Đừng nói rằng những tên Mạo hiểm giả ngu ngốc đó sẽ cản đường tôi lại để ngăn tôi giết cô ta ư…”
“Có vẻ sẽ là vậy. Giờ thì, Moi đã có một ý tưởng rất hay. Cậu nên ghé thăm mấy Succubi đi. Cậu sẽ tạo được nhiều kỉ niệm tuyệt vời ở đó đấy.”
Với một nụ cười rộng mở, Vanir hướng dẫn tôi hãy đến cửa hàng Succubus.
Đại ca chắc hẳn đã lên kế hoạch cả rồi, thế nên tôi sẽ theo lời anh ấy vậy.”
Để lại cửa hàng bán vật phẩm ma thuật phía sau, tôi tiến thẳng đến một quán cà phê tuy trông bình thường nhưng được phục vụ bởi các Succubus và tình cờ thấy một Succubi đang lang thang gần đó.
Cửa hàng này trông yên ắng hơn những lần trước tôi từng thấy. Có vẻ như họ đang thực sự cảm nhận được sự ảnh hưởng từ việc các Mạo hiểm giả thường ghé lại giảm đi rất nhiều.
“Ah, Dust-san ! Chúng tôi đang đợi cậu đây !”
Nhỏ loli Sucucbus đi ra đón chào tôi và chỉ cho tôi chỗ ngồi của mình., và bắt đầu mang ra đồ uống cùng với những món ăn vặt trước khi tôi kịp gọi bất cứ thứ gì.
Và không chỉ vậy, những Succubus khác bắt đầy vây quanh tôi để rót đồ uống và xoa bóp vai tôi, về cơ bản mà nói thì đây đúng là một màn chào đón tuyệt vời mà.
“Tôi không biết các cô đang làm gì nhưng, tôi nên nói trước chuyện này nhé: là tôi không có tiền đâu.”
“Dịch vụ này không tính phí gì cả đâu, vậy nên đừng lo lắng.”
Nhỏ loli Sucucbus đang nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng mà tôi chưa từng được thấy cô ấy thể hiện trước đây.
… Nhưng nụ cười thì không đồng đều với ánh mắt của nhỏ, vậy nên tôi không làm gì được khi bị làm phiền thế này.
Những Succubus khác đang phục vụ tôi cũng mang nụ cười hệt như vậy.
Họ rót rượu cho tôi mặc dù tôi không gọi gì cả và một Succubus ngực-khủng cố gắng mời tôi uống.
Hai người kia thì bắt đầu ép cơ thể họ nhằm chống lại tôi từ cả hai phía, khiến tôi hoàn toàn có thể cảm nhận hết bộ ngực của họ.
… Tôi nên kiếm cho mình một lối thoát.
“Hôm nay có hơi yên tĩnh, huh ? Mấy cô không có bị gì hết, đúng không ? và thật tình là tôi không còn tiền đâu đó. Nếu muốn, tôi có thể cho các cô xem cái vĩ rỗng không của mình.”
“Tại sao cậu lại căng thẳng thế ?”
“Tôi có thể làm gì khác nữa chứ ? Có một bữa trưa tuyệt vời nhất thế giới như này.”
“Không cần phải quá cảnh giác như vậy đâu. Cậu còn nhìn thấy tôi khỏa thân ở khu suối nước nóng nữa mà…”
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
Nghiêm túc đó, nụ cười ấy với ánh mắt của mấy cô không phù hợp với nhau tí nào cả.
Hai người bên cạnh tôi thì huýt sáo và nói “Làm tốt lắm” một cách cực kì rõ ràng, cả hai đồng loạt nói như vậy chỉ làm cho mọi thứ càng đáng sợ hơn thôi.
“Đôi mắt của các cô trông dễ sợ quá ! Tôi không cần bất kì phương pháp ép cung kì lạ nào đâu, vậy nên hãy tha cho tôi !”
“Là vậy sao ? Sự thật là, có một vài chuyện mà chúng tôi muốn nhờ cậu làm đó.”
Các Succubi càng tiến lại gần hơn.
Thường thi tôi sẽ rất vui khi được bao quanh bởi các cô gái ăn mặc thiếu vải như thế, nhưng cái kiểu này thì chắc chắn đã có gì đó xảy ra rồi.
Phần 8:
Sau khi trở lại Guild, Luna bảo tôi rằng nếu nó được tiêu diệt cành sớm thì tôi sẽ được thưởng càng nhiều, vậy nên tôi đã lên đường vào sáng hôm sau.
Ngoài tôi ra thì, party này gồm có YunYun, nhỏ loli Succubus và-
“Dust-san ! Bọn họ là ai thế !?”
“Em đã gặp cô ấy vài lân rồi mà, phải không ? Cô ấy là Loli Suc-… Lolisa.”
“Tôi thì biết Lolisa, nhưng còn đám đông đang khoác áo kín người đằng sau anh thì sao !?”
Nhỏ nắm lấy vai tôi và lắc mạnh.
Con bé này thật sự rất dễ mất bình tĩnh mỗi khi có điều bất ngờ nào đó xảy ra.
Họ chỉ là hàng tá Sucucbus trong những chiếc áo choàng trùm đầu ấy thôi, có chuyện gì to tác lắm à ?
“Thứ lỗi cho tôi, YunYun-san. Bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi. Họ đang có kế hoạch để quay về ngôi làng gần hồ nước đó, và tôi nghĩ rằng họ sẽ được an toàn khi được bảo vệ bởi vị senpai là pháp sư mạnh nhất mà mình biết. YunYun-san… Họ sẽ không phiền phức gì đâu, phải không ?”
“K-Không sao cả ! Một senpai đáng tin cậy huh ~ ? Tôi chắc chắn sẽ không kể cho ai nghe trước vụ này ngoài Megumin đâu ~. Tôi sẽ viết một lá thư gửi cho Funifura và Dodonko sau mới được !”
Khuôn mặt của YunYun sáng rực lên và con bé vui vẻ lắc lư qua lại.
Em ấy đã dính câu rồi đó. Nhỏ loli Sucucbus này đã có pha bắt thóp YunYun quá tốt mà.
Sẽ rất khó khăn nếu chỉ có mình tôi bảo vệ tất cả bọn họ, nhưng sẽ ổn thôi khi có YunYun theo cùng chúng tôi. Và tình huống này chính là-
“Đây đích thực là một harem party chính hiệu !”
Ngay cả Kazuma cũng sẽ ghen tị nếu cậu ta thấy điều này. Tôi sẽ khoe vụ này với tên đó sau.
Trừ tôi ra thì cả cái party này toàn là nữ. Tất cả mọi người ai cũng đều có thân hình xinh đẹp và tuyệt vời… Ờm, dĩ nhiên là không bao gồm nhỏ loli Sucucbus rồi.
Phải chi nhỏ có thêm một chút da thịt ở phần ngực và mông thì tốt hơn, giờ thì nhìn nhỏ trông không khác gì một đứa trẻ cả.
“Hình như tôi cảm thấy có sự khó chịu torng ánh mắt của cậu thì phải.”
“Chỉ là cô tưởng tượng thôi.”
Để ý quá vậy, tôi nghĩ rằng nhỏ gần như đã nhận thấy tôi đang so sánh mình với mấy Sucucbui khác.
Một điều hơi tiếc trong tình huống này chính là tất cả các Succubi đều mặc áo choàng phủ ngoài để che phủ cả người mình. Nếu mà họ mặc những trang phục như thông thường thì, toàn bộ cuộc thám hiểm lần này sẽ trở thành thiên đường cho xem.
Tôi có hơi lo lắng về mớ yêu cầu vô lí mà họ đã đề nghị vào tối qua, nhưng tôi thật sự rất biết ơn vì chuyện này.
Nghĩ rằng việc họ muốn đi cùng tôi để có thể đem lại những khách hàng bằng chính đôi tay mình. Có vẻ như nó đang lại một sự xấu hổ không nhỏ khi những khách hành thân quen của họ lại bị một con quái vật khác quyến rũ.
Và nghĩ tới việc phải đối mặt với những tay Mạo hiểm giả kia cũng đủ khiến tôi đau đầu, vậy nên nó cũng phù hợp với mục đích của tôi.
“Oh, Dust-san, đây là loại rượu vang mà cậu đã yêu cầu thay cho khoản thanh toán trước đó. Nó có hàm lượng cồn khá cao, vậy nên đừng uống nó trên đường đi, nhé ?”“Ah, cảm ơn nhé. Tôi nghĩ rằng mình sẽ có một vài giấc mơ vào tối nay đó.”
Tôi đặt chai rượu vào trong túi mình.
“Cứ để lũ quái vật cho tôi ! Tôi sẽ không cho phép bất cứ con quái nào gây một vết xước lên các cô đâu !”
YunYun có vẻ tự tin hơn nhiều khi nhận được sự tin tưởng từ mấy Sucucbi.
Vời điều này, những con quái vật mà chúng tôi gặp phải trên đường đi sẽ nhanh chóng được chăm sóc. Có vẻ như chuyến đi này dễ dàng hơn rồi đây.
“LIGHT OF SABER !”
Ma pháp của YunYun, mạnh mẹ hơn thường ngày, lóe lên giữa không trung, hạ gục toàn bộ kẻ thù chỉ trong một đòn.
Điều này đã khiến các Succubi tập trung xung quanh con bé bắt đầu reo hò và vỗ tay với gương mặt đang đỏ bừng của nhỏ.
Chúng tôi đã gặp rất nhiều quái vậy trong suốt chuyến đi của mình, như nhờ YunYun, cả bọn không cần phải động tay động chân gì cả.
“Ôi trời, đây mới là sự thư giản thứ thiệt nè.”
“Tại sao cậu không giúp một chút cho cô ấy đi chứ, Dust-san ?”
Nhỏ loii Sucubus, người đang đi cạnh tôi, nói một điều gì đó nghe ngu ngốc không tưởng.
“Cô sẽ không hiểu được đâu. Con bé chỉ là một đứa đơn độc cả đời, chẳng biết làm gì ngoài tự chơi một mình và đọc sách cả. Tôi đã mang nhỏ ra ngoài ánh sáng để con bé có thể cảm nhận được những lời khen từ công chúng. Tôi để nhỏ tỏa sáng như thế vì tôi lo lắng cho tinh thần của nhỏ thôi.”
“Nghe có vẻ đáng ngờ quá.”
Tôi đoán những lời nói vừa rồi chẳng có tí thuyết phục nào khi vừa ăn vừa nói như này,
Tuy vậy, tôi cũng nên gửi tới nhỏ vài lời cảm ơn. Đúng thật là nhờ sự có mặt của con bé đã khiến công việc của tôi trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Làm việc tốt đó. Đây, tự thưởng cho bản thân mình bằng chút snack này đi nhé.”
“Cảm ơn nhé. Anh có vẻ cũng chu đáo ghê… Này, không phải đây là snack của tôi sao !?”
“Anh mày lấy nó từ trong cái túi đằng kia kìa.
“Đó là túi của tôi ! Làm sao mà anh dám tự tiện lục lọi hành lý của một cô gái cơ chứ !? Cả đồ lót và những bộ quần áo để thay của tôi cũng đều ở trong đó đấy !”
“Chỉ là chuyến đi trong ngày thôi mà, em không cần phải thay quần áo hay đồ lót gì cả đâu. Và anh cũng không có hứng thú gì với mấy thứ đồ lót của tụi nhóc cả.”
Tôi nhìn chằm chằm về phía cái hồ mà tôi từng thấy trước đó trong khi con bé cứ mãi phàn nàn.
Ở đó có ba tên đàn ông đang múc nước từ hồ. Có hơi khó để nói từ khoảng cách này, nhưng bọn họ có vẻ như là mấy tên sơn tặc hơn là những Mạo hiểm giả nhiều.
“Hmm ? Mình nghĩ rằng mình từng thấy chúng ở đâu đó rồi…”
Tôi nheo mắt lại nhìn, nhưng bọn họ ở quá xa đế có thể nhìn kĩ được chi tiết là như nào.
Sau khi đổ đầy xô nước, ba tên đó quay trở vào khu rừng.
“Này, cậu có nghe gì không đó !? … Bộ cậu nhìn thấy gì hả ?”
“Tôi có cảm giác như mình từng thấy họ trước đây rồi.”
“Là ba người vừa đi vào rừng ấy hả ? Tôi chỉ thấy bóng lưng họ thôi, nên cũng không chắc nữa.”
“Bọn chúng… trông quen lắm…hmmm…”
Yunyun thì trông có vẻ không có ấn tượng gì với họ cả, nhưng nhỏ loli Succubus dường như cũng có chung cảm giác với tôi.
Ờm, chắc họ cũng thuộc trong những khách hàng thân quen của cửa hàng Succubus thôi.
Lướt mắt một vòng quanh hồ, tôi nhận thấy có vài tên Mạo hiểm giả khác đang canh chừng quanh bờ hồ. Một vài người trong số họ dường như đã chú ý đến và nhìn thẳng vào chúng tôi.
Vẻ mặt ngạc nhiên của họ chắc là do cả một đoàn Succubus trùm kín đằng sau chúng tôi. Nó trông không giống party tí nào cả. Tụi tôi hệt như một cái giáo phái kì lạ nài đó khi ăn mặc như thế này.
“Được, hãy đi đến nơi lần cuối tôi gặp cô ta thôi.”
“Oh, phải, tôi hoàn toàn quên mất chuyện đó, nhưng chúng ta đến đây để tiêu diệt loại quái vật nào thế ? Một con quái vật mà sống cạnh hồ nước đẹp đẽ thế này… anh sẽ không săn lũ Vịt củ hành phải không !? Dust-san chắc sẽ không làm những việc như Megumin đâu nhỉ !?”
( Trans: Ở phần Spin-off của Megumin hồi còn học phép thuật ở làng Hồng ma, Megumin bắt được một con và định đem bỏ nồi nhưng bị YunYun ngăn lại. Chi tiết ở Vol 1, Chương 4 nha)
YunYun hét lên trong hoảng loạn.
Tôi không biết vì sao nhỏ trở nên như vậy, nhưng trước hết tôi cần phải trấn tĩnh con bé lại đã.
“Chúng ta không có săn Vịt củ hành đâu. Nó là, uh, em biết đấy, là con quái như thực vật đó. Một thứ xấu xa sẽ dụ dỗ con người và hấp thụ họ trở thành chất dinh dưỡng.”
Đó không phải là lời nói dối.
“N-Nó có thực sự xấu xa như thế không ?”
“Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài của con nhỏ đó ! Nó là một con đàn bà vô cảm và đầy mưu mô ! Một con cáo đội lốt cừu đích thực.”
Nhỏ loli Sucucbus hét lên từ đằng sau, và các Succubi khác cũng lên tiếng đồng ý.
Ờm, với họ mà nói thì, Cô gái tĩnh lặng là một sự tồn tại giống như một địch thủ đã đánh cắp khách hàng cua họ vậy.
“Mưu mô ? Vô cảm ?”
YunYun dường như đang bối rối trước những thuật ngữ mà họ dùng dùng để mô tả nó.
Chúng tôi đi dọc theo quanh hồ để đến khu rừng, nhưng ngay khi chúng tôi kịp bước vào rừng, một đám người đã nhảy ra và chặn chúng tôi lại.
“Con đường phía trước đã bị chặn rồi.”
Hơn mười tên mặc áo giáp đứng tạo thành một hàng chắn ngang trước mặt chúng tôi.
“Mấy người đang làm gì thế ?
“Eh ? Họ đều là những người mà tôi từng thấy ở trong Guild mà.”
Ờm, không có gì ngạc nhiên khi YunYun nhận ra họ. Con bé dành phần lớn thời gian để ngồi ở Guild mà, và tất cả cả bọn họ chính là những người đã kh6ong quay trở lại sau đi được phái đi trong nhiệm vụ tiêu diệt kia.
Rốt cuộc thì nhỏ loli Succubus đã nói đúng như rằng.
“Geh, là thằng Dust phạm pháp à ?”
“Cái tên này chắc không biết lòng thương xót là gì đâu. Hắn chắc chắn sẽ làm điều đó ngay và luôn.”
“Gã này là loại người sẽ sẵn sàng ra tay giết hại phụ nữ và trẻ em nếu có ai đó trả đủ tiền thuê hắn đấy.”
“Tao vẫn còn đứng đây mà, thấy không đó?”
Tao nhớ hết mặt của tụi mày rồi ! Tao chắc chắn sẽ tung tin đồn xấu về bọn mày sau khi cả đám quay về Guild cho xem !
Tôi thực sự muốn lao lên đập chúng một trận ghê, nhưng hiện giờ thì có một sự chênh lệch quá lớn về lực lượng phe chúng tôi. Các Succubi thì không thể chiến đấu được rồi, vậy nên chỉ để lại mỗi mình nhỏ cô độc kia vậy.
“Được, YunYun, mau thổi bay mấy tên này bằng ma pháp của em đi.”
“Đ-Đợi chút đã ! Các anh đều là Mạo hiểm giả hết phải không ? Bọn tôi chỉ đến đây để tiêu diệt một con quái vật thôi, mấy anh có thể để tụi tôi qua được không ?”
“Chúng tôi không thể đế các người vượt qua được sau khi nghe điều đó. Nếu vẫn còn ngoan cố như thế thì hãy bước qua xác của bọn tôi trước đã.”
Những gã này đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay của Cô gái tĩnh lặng rồi.
Bọn họ sẽ được quét sạch ngay lập tức nếu YunYun sử dụng phép thuật của mình…
“Thế này là sao đây, Dust-san ? Tại sao mấy gã này lại đi bảo vệ con quái vật đó…”
“Họ có thể bị điều khiển bởi ma pháp rồi. Sau khi rơi vào bùa mê của lũ quái vật, họ đã bị sử dụng như những con tốt thí để cản đường chúng ta đó.”
“T-Thật đáng khinh ! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nó đâu !”
Tôi có hơi lo lắng về việc Yunyun sẽ dễ dàng bị lừa như thế nào, nhưng giờ thì nó lại khá phù hợp cho mục đích của tôi.
“Này, mấy người không thấy nhục nhã khi bị một con quái vật lợi dụng sao ? Đều là Mạo hiểm giả cả mà, đúng không ? Để bản thân rơi vào những lời dối trá từ mục tiêu của mình như thế… nghiêm túc đó, mấy người là cái loại Mạo hiểm giả quái gì vậy ?”
Tôi thở dài và nhún vai.
Một vài người trong số họ đỏ bừng mặt và lên tiếng đế đáp lại sự khiêu khích từ tôi.
“Tao không muốn nghe những lời đó từ một đứa như mày.”
“Mày chính là nỗi ô nhục lớn nhất của cả Guild đó.”
“Mày luôn quấy rối tình dục và thường xuyên gây rắc rối mỗi ngày ! Hãy nghĩ đến việc mày đã mang về biết bao nhiêu nỗi khổ tâm cho chị Luna ngực-khủng đó đi !”
Mấy thằng quỷ này…
“Tao chỉ muốn kết thúc chuyện này trong hòa bình, nhưng giờ thì hỏng bét rồi. Xử chúng đi, Hồng ma nhân cô độc. Hãy dùng LIGHT OF SABER !”
( Trans: Hệt như gọi Pókemon ra chiến đấu vậy =]]])
“Làm ơn đừng có gọi tôi bằng mấy cái tên kì lạ như thế nữa !”
Tôi chỉ tay vào họ và hét lên mệnh lệnh của mình, nhưng YunYun đã không làm theo gì cả.
Với một YunYun cứ lúng túng như thế, nó sẻ hết thúc thành một trận đấu mắt mất.
Tôi có nên bắt đầu tấn công đế nhỏ không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng ma pháp của mình không nhỉ ?
Ngay khi tôi tập trung tinh thần và chuẩn bị lao vào, có ai đó đã vỗ vai tôi.
“Hãy để họ lại cho bọn tôi, mau cùng YunYun-san đi đi !”
Nhỏ loli Succubus nói thế với vẻ mặt kiên quyết.
Oh, đúng rồi. Mấy người này đến đây để mang tụi Mạo hiểm giả này quay về mà.
“Mấy cô có thể xử lí họ đúng không ?”
“Phải !”
Ờm, nếu họ tự tin đến thế thì, tôi có thể để chuyện này cho họ lo vậy.
Những kẻ này tốt nhất là không nên làm hại tới mấy Succubus đó.
“Được, vậy tôi sẽ để họ lại cho mấy cô ! Đi nào, YunYun !”
“C-Chờ đã, kh6ong phải anh nói rằng mấy cô gái đó không thể chiến đấu sao ?”
Tôi nắm lấy tay con bé và bắt đầu chạy, nhưng nhỏ hoàn toàn chẳng có chút hợp tác tí nào.
Giải thích mọi chuyện thì sẽ tạo thêm rắc rối mới mà thôi, vậy nên tôi cần nghĩ cách để nói dối sao cho hợp lí nhất.
“Ah, sự thật là, bọn chính là vợ và bạn gái của những tay Mạo hiểm giả đã bị lưu lạc ở đây. Họ đến để mang những tên đó về. Nó có hơi khó nói, vì vậy chúng tôi đã giữ bí mật chuyện đó. Xin lỗi nhé.”
“Là vậy sao… ? Tôi hiểu rồi, vậy thì trong trường hợp đó, chúng ta cần phải nhanh chóng tiêu diệt con quái vật ấy và hóa giải bùa mê cho họ thôi !”
YunYun nắm lấy tay tôi và chạy thằng vào rừng.
Thật tốt khi nhóc có tinh thần mạnh mẽ về công lí như vậy, nhưng em sẽ bị lừa bởi tên đàn ông lạ mặt nào đó nếu em không mảy may nghi ngờ chút nào về những câu chuyện như vậy. Nó thật sự là một điều tốt khi tôi có đồng đội biết lý lẽ như vậy.
Một vài Mạo hiểm giả đã xông tới vội vã đuổi theo chúng tôi, và một nhóm khác đã nhảy ra để chặn đường tôi.
“Cô bé đó có vẻ tốt bụng, nên nhỏ sẽ bỏ qua, nhưng tao không thể để mày qua được !”
Thật vậy, nếu chỉ có mỗi mình YunYun, tôi chắc chắn con bé có thể đi qua dễ dàng.
Sẽ rất tệ nếu tôi không mau chóng tìm cách thoát khỏi họ. Tôi có nên đánh cái gã trước mặt để tạo ra một khe hở không đây ?
“Cái- !?”
… Tại sao mấy gã này lại nhìn chằm chằm ra sau lưng tôi với cái miệng há hốc ra như thế.
Tôi quay người lại.
Đứng ở đó là những Succubi mặc một bộ đồ ít vải, chỉ đủ để che những nơi quan trọng trên cơ thể mình.
“Woooahhh !”
Một tiếng hò reo vang lên khắp cả khu rừng. Tôi không thể ngăn được như cả giọng của tôi cũng la theo luôn.
Không có cách nào để tôi rời mắt khỏi những Succubi vô cùng nổi bật với những tư thế dâm dục như vậy torng bộ trang phục đó được.
“Tại sao mấy anh không ngừng bảo vệ cái con Cô gái tĩnh lặng đó đi và trở về Axel với chúng tôi nhỉ ~ ? Ngay bây giờ, chúng tôi sẽ cung cấp cho các anh phiếu giảm giả lên đến 30% trong vòng nửa ~ năm ~ tới ~ nhé !”
“Nếu các anh chịu quay về với chúng tôi, chúng tôi sẽ cung cấp thêm nhiều dịch vụ mà không chỉ có khi ở trong những giấc mơ đâu ~ ”
Các Succubus bắt đầu nói những lời ngọt ngào như vậy trong khi đẩy ngực và mông của họ thẳng hướng chúng tôi.
Ah, chết tiệt, tôi muốn từ bỏ mọi thứ và tham gia cùng họ ghê.
Tuy nhiên, ngay cả khi đối mặt với một sự quyến rũ như vậy, mấy tên Mạo hiểm giả đó vẫn tự đưa ra một biện pháp phòng ngự vô cùng vững chắc.
“K-Không, chúng tôi phải bảo vệ cô gái tội nghiệp đó !”
Có phải cái lũ này đều không biết đến bản chất thật sự của Cô gái tĩnh lặng là gì chăng ?
“Đừng có quan tâm tới chuyện bảo vệ nó nữa, nếu bọn mày cứ tiếp tục ở đây thì sẽ chết hết đó.”
“Huh, mày đang nói gì vậy ? Chúng tao đã ăn những thứ trái cây đó đúng cách, vì vậy cả bọn vẫn khỏe mạnh hết sức mình mà !”
“Chờ đã, bộ tụi mày không biết rằng thứ trái cây được tạo ra từ Cô gái tĩnh lặng chẳng hề có tí dinh dưỡng nào ư ? Chỉ ăn mỗi nó thôi thì sẽ không hấp thụ được tí dưỡng chất nào đâu.”
Những tên ngốc chết tiệt này nhìn tôi với một cái nhìn trống rỗng hiện trên gương mặt họ.
Chúng đã hoàn toàn sa vào trò diễn kịch của Cô gái tĩnh lặng và tính ảo giác được gây ra từ loại trái cây đó.
“Đừng có mà nói những lời dối trá nữa. Bọn tao không ngu đến mức đển tin vào cái lời nói dối ngu ngốc ấy đâu !”
“Mấy thằng ngu này ! Bộ chúng mày không biết một tí gì về Cô gái tĩnh lặng hết à ?”
Tất cả bọn họ đều nghiêng đầu. Nó chẳng hề dễ thương tí nào khi mấy tên đàn ông làm điều đó cả. Chỉ là đáng sợ thì đúng hơn.
Ờm, Cô gái tĩnh lặng là một loại quái vật khá nổi tiếng mà, nhưng ít ai tình cờ gặp được chúng, vì vậy nên nới ra tình cảnh thế này đây. Bản thân tôi cũng chẳng biết nhiều gì về nó cả trước khi dính vào vụ này.
“Nghĩ lại thì, gần đây tao thấy mình đã giảm cân được đôi chút…”
“Tao cũng nghĩ vậy, rằng tại sao mình vẫn uể oải mặc dù đã trở nên nhẹ bẫng hơn trước thế này. Có phải giảm cân như vậy là do cơ bắp tao cũng suy giảm theo không ?”
“Và tao đã nghĩ rằng thật tốt khi thắt lưng của mình được nhích vào thêm một nấc nữa…”
Và mọi người bắt đầu nhận ra những điểm bất thường trên cơ thể họ.
Nghiêm túc đó hả, bộ không ai chú ý tới những điểm đó từ đầu tới giờ sao ?
Tuy vậy, có vẻ như sự đồng cảm trong họ vẫn còn kéo dài, hay có lẽ tàn dư của thứ trái cây ấy vẫn còn sót lại trong người họ, vậy nên họ vẫn không thể từ mình kiểm soát được gì cả.
Nhưng tụi này bắt đầu dần di chuyển về phía của các Succubi. Đây hẳn là bản năng của đàn ông đã hoạt động rồi.
Sau cùng thì lũ này cũng ở một mình khá lâu rồi. Nó thật sự rất khó để cưỡng lại những động tác quyến rũ ấy ngay bây giờ.
Được, tôi sẽ để lại mọi chuyện cho họ vậy.
“Này, chờ đã, bộ các người lại từ bỏ cô gái dễ thương đó một cách nhanh chóng vậy sao ?”
Kẻ vừa hét lên là một tên đàn ông có vẻ ngoài khá ổn, được bao quanh hai tên đàn ông khá hình như là bạn của hắn ta.
Đợi đã, ba tên này là…
“Lại là lũ khốn tụi mày nữa hả !?”
“Đó là lời của tao mới đúng ! Tại sao mày luôn xen vào mỗi khi tụi tao cố gắng chữa lành vết thương của mình với một cô gái xinh đẹp chứ !?”
Người đàn ông có bộ râu quai nón đó chính là thủ lĩnh của cái băng nhóm kì quặc mà tôi tình cờ gặp phải.
“Này, tên Lolicons kia, mày chỉ làm mọi thứ phức tạp hơn mà thôi, vậy nên đừng có xía vào. Thực tế là chúng ta đã từng chiến đấu cùng nhau, nên hôm nay tao sẽ tha cho bọn mày, vậy nên hãy mau chóng mà trốn ngay đi !”
“Huh !? Bọn tao không việc gì phải nghe theo một tên thích người già như mày đâu ! Giữ vững tâm trí nào, mọi người ! Một cô gái thuần khiết và không bị gò bó sẽ hấp dẫn hơn nhiều so với những người phụ nữ chỉ khoe da thịt mà không biết xấu hổ đấy.”
Những lời lẽ đó dường như đẫ gây ấn tượng mạnh với đám Succubi.
“Có chuyện gì với tên đàn ông thô lỗ này vậy !? Bọn mi có muốn bị băm vằm ra không hả !?”
“Trái cây chín thì sẽ ngon hơn nhiều so với một quả chưa chín chứ !”
Mặc dù phải chịu đừng những ánh mắt giận dữ từ các Succubus, ba tên đó khịt mũi như thể không sợ hãi trước bất cứ thứ gì trên đời này vậy.
“Thấy chưa ? Những người già thì không còn thời gian nhiều đâu, vì thế họ rất dễ mất bình tĩnh ! Một cô gái trẻ thì sẽ cười và nói ‘Chú thật thú vị quá, Oji-chan’. Tôi chắc chắn các bạn sẽ hiểu được vẻ đẹp của một cô gái trẻ mà !”
Đáp lại những tiếng khóc thảm thiết của ba tên đó, những Mạo hiểm giả khác bắt đầu chậm rãi rời đi.
“Không, chúng tôi không phải là lolicons...”
“Yeah, tụi tôi hoàn toàn bình thường.”
Sự thu hút của tên trùm đó dường như đã bị phản tác dụng, và các Mạo hiểm giả đang đứng giữa ranh giới ấy trước khi chuyển hướng về phía nhỏ loli Succubus.
MỘt vài người trong số họ vẫn còn ở lại đó, nhưng số lượng thì đã giảm gần một nửa rồi.
“Ra là cậu đã đến, đồng chí !”
“Chúng ta đều hiểu những cảm giác của nhau mà.”
Phải có một thứ gì đó rất sai trái trong đầu lũ này khi quyết dịnh di chuyển như thế.
“Ah, Dust-san, những người là các khách hàng đã luôn yêu cầu tôi phục vụ !”
Nhỏ loli Succubus liên tục đánh vào lưng tôi khi chỉ vào họ.
“Yeah, tất nhiên rồi.”
Ra đó chính là lí do vì sao tụi này lại không rơi vào sự quyến rũ của các Succubi kia. Khác hẳn với nhỏ loli Succubus này, bọn họ ai cũng đều có thân hình đầy đặn, vậy nên họ không thích hợp với thị hiếu của tụi kia.
Và điều này làm cho mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rồi.
“Này, nếu mấy người trở thành kẻ thù của họ, đảm bảo luôn là họ sẽ gửi đến bọn bây những giấc mơ tới vào mỗi đêm, nơi mà tụi mày sẽ bị truy đuổi bởi mấy bà già đó ! Đừng có bảo là tao không cảnh báo trước đấy nhé !”
“Tôi xin lỗi, làm ơn hãy tha cho tôi” x4
Phớt lờ dưới những kẻ ngay lập tức quỳ rập xuống và phủ phục như thế, tôi chạy qua họ để bắt kịp YunYun.
Chết tiệt, chúng nó đã làm trì hoãn tôi ngay thời khắc quan trọng nhất. Nếu tôi không nhanh lên thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn nữa cho xem.
Phần 9:
Sau khi vượt qua được mấy tên Mạo hểm giả đó, tôi tiến vào sâu trong khu rừng và chạy đến cái nơi lần cuối cùng mà tôi từng gặp Cô gái tĩnh lặng.
Đến được đây thì không còn vấn đề gì nữa rồi, nhưng ở đó còn một kẻ rắc rối nhất đang đứng trước mặt tôi nữa.
“Dust-san ! Làm sao mà anh đám để bản thân nỡ lòng nào ra tay sát hại một đứa trẻ tội nghiệp thế này vậy ! Tôi đã nghĩ anh là một tên cặn bã, nhưng anh còn vô lương tâm hơn thế nữa !”
YunYun hét lên với tôi qua dòng nước mắt dâng trào.
“Oh, im đi ! Em nghĩ anh là loại người như nào đấy hả, Anh- Chậc, ổn thôi.”
Khi bạn để Cô gái tĩnh lặng mưu mô xảo quyệt đó ở một mình với nhỏ YunYun để bị lừa gạt như này thì, ờm, kết quả này cũng tự nhiên thôi.
“Aah ~, chắc cô cũng thấy khá dễ dàng khi lừa con nhóc cô độc này nhỉ ?”
“… Ý anh là sao ?”
Cô gái tĩnh lặng trả lời lại tôi một cách ngập ngừng, không chắc chắn.
Phải, sẽ dễ dàng hơn để lôi kéo trái tim người khác như thế nếu nó hành xử như một đứa trẻ.
“Cô gái này có thể là một con quái vật, nhưng cô ấy chỉ muốn giữ những người muốn chết trong những ngày cuối đời của họ để có thể ra đi một cách thanh thản nhất mà thôi ! Cô ấy không làm bất cứ điều gì sai trái cả !”
“Nội cái chuyện giúp đỡ người khác muốn tự tử đã là việc xấu rồi. Hơn nữa, bộ em thực sự nghĩ rằng nó sẽ nhắm vào những người muốn chết thôi hay sao ? Những tên ngốc lúc nãy trước mặt em trông có vẻ gì là muốn tự từ không hả ?”
“Eh, um, dường như bọn họ đều có quãng thời vui vẻ trong quán rượu, nhưng… Nó không phải vậy đâu, nhỉ ?”
YunYun quay lại và nói với Cô gái tĩnh lặng.
Cô gái tĩnh lặng đã trở về với cái ánh mắt đẫm lệ như chỉ muốn hét lên ‘Làm ơn hãy tin tôi’. Mấy thứ trông giống nước mắt kia chắc là nhựa cây hay gì đó thôi.
“Onee-chan… Chị có nghĩ em đang nói dối không…? Chị lại tin tưởng cái kẻ trông như côn đồ với đôi mắt hung tợn đó sao…”
“K-Không đâu ! Chị mới là đứa ngốc khi tin tưởng tên rác rưởi như vậy ngay từ đầu. Chị tin em mà, vậy nên đừng khóc nữa nhé.”
Quay lưng lại với tôi, YunYun đang vội vàng cố gắng an ủi cô ta.
Chắc chắn đã có điều gì đó kh6og ổn với nhóc rồi khi lại đi tin tưởng con quái vật này hơn là những người thân quen với mình như thế.
Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng tôi đã lẻn ra phía sau YunYun và giáng một cú thật mạnh vào sau đầu của con bé.
“Eh ?”
Nó không phải là vì những lời vừa rồi của nhỏ làm tôi khó chịu hay gì.
Tôi mang YunYun đang bất tỉnh đến một nơi cách xa Cô gái tĩnh lặng kia.
“C-Cậu đang làm gì vậy !? Cậu đã thẳng tay đánh bạn đồng hành của mình luôn sao !?”
“Tôi chỉ đơn giản là đáng gục con bé thôi. Có nhiều vấn đề khác lắm. Dù sao thì, giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi.”
“Eep ! Cậu định làm gì với một cô gái không chút phòng bị nào như tôi !? Cậu sẽ làm những chuyện đó ngay cả khi là với một con quái vật ư !? Đừng có vứt bỏ nhân tính của mình chỉ vì cậu không được lòng phụ nữa chứ !”
“Không dám đâu ! Và mi chỉ là một con quái vật cải trang như một đứa con nít thôi. Tôi không thích bọn họ, vậy nên mấy lời cáo buộc đó không có tác dụng gì với tôi đâu.”
Nó có thể tuy trông giống con người, nhưng có một sự thật không hề thay đổi rằng nó vẫn là một con quái vật.
“C-Cứu tôi với ! Tên đàn ông cặn bã này sắp ép mình lại gần tôi- !”
“Cô gọi ai là cặn bã đấy hử ? Không còn ai để kêu cứu nữa đâu. Tất cả những người bị cô yểm bùa mê có lẽ đang có một khoảng thời tận hưởng với mấy Succubi rồi.”
“Eh, tụi Succubi cũng ở đây luôn à ? Chúng sẽ khến lũ đàn ông thể hiện bản chất khác của mình mất.”
Nó sợ hãi nhìn xung quanh. Có vẻ như nó không còn đủ bình tĩnh để theo kịp hành động của mình nữa.
Cũng giống như cách mà các Succubi có chút ác cảm với Cô gái tĩnh lặng, có vẻ như Cô gái tĩnh lặng cũng có suy nghĩ tương tự như thế với các Succubi.
Dường như cô ta cũng đã nhận ra một điều rằng tất cả những người đàn ông đó đều là khách hàng của các Succubi. Phải rồi, giờ thì đến lúc kế hoạch này hoạt động thôi.
“Cô thực sự cả gan lắm mới dám cướp đi những khách hàng của tụi Succubi. Tôi tự hỏi họ sẽ làm gì nếu tôi dẫn họ đến đây nhỉ ? Họ chắc sẽ tức giận lắm và biến cô thành một-”
“Eeeep ! U-Um, hỡi Onii-san đẹp trai đằng kia ơi, nếu anh biết họ thì, có thể để họ đi khỏi đây được không ?”
“Oh, tôi tự hỏi ~. Ờm, nó còn tùy thuộc vào những gì mà cô cung cấp cho tôi nữa, có thể tôi sẽ xem xét lại đó.”
“M-Miễn là trong khả năng của tôi, tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi thứ !”
Có cảm giác như là cô ta sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu ngay bây giờ vậy.
Đầu tiên là về yêu cầu của Đại ca trước đã.
“Ờm, trong trường hợp đó, vậy thì, về những thứ trái cây của cô, có cách nào để chúng tươi lâu hơn không ? Chúng đã hoàn toàn bị thối rữa khi tôi mang về thị trấn.”
“Ah, về việc đó. Chỉ với vài thay đổi nhỏ, tôi có thể làm cho chúng giữ được trong một tuần. Cậu cần bao nhiêu đây ? Gần đây tôi đã hấp thụ được rất nhiều chất dinh dưỡng, vậy nên tôi có thể tạo ra được tầm hai mươi quả đấy.”
“… Thế thì mau cho tôi hết đống đó đi.”
“Được, không vấn đề gì !”
Và như thế, nó bắt đầu tạo ra những quả khác. Lần trước thì trông nó có vẻ đau đớn kh làm thế, nhưng lần này thì nó không thể hiện vẻ mặt đó nữa. Ra đó đúng là diễn kịch mà.
Tôi ném tất cả chúng vào thứ vật phầm ma thuật được gọi là Hộp làm mát mà Đại ca đã đưa cho tôi.
( Trans: Tủ lạnh-mini đấy. Nói thế cho nó nhanh, cho nó dễ hiểu :V )
“Giờ thì, cậu có thể thuyết phục bọn họ hãy tha cho tôi được không ?”
“Hmmm ? Cô đang nói cái gì vậy ?”
“Eh !? Lúc nãy cậu đã hứa với tôi như thế mà ! Cậu đã lừa gạt tôi !”
“Tất cả những gì mà tôi hứa với cô là sẽ xem xét lại điều đó. Bên cạnh đó, cô cũng từng lừa dối rất nhiều người rồi mà. Dù sao đi nữa, ở Guid cũng đã cung cấp phần thưởng cho việc tiêu diệt cô. Đây thực sự đúng là nhất cử lưỡng tiện mà.”
Rút thanh kiếm của mình ra, tôi sải bước đến chỗ Cô gái tĩnh lặng đnag chết lặng kia.
“Đ-Đồ cầm thú ! Tên biến thái ! Cặn bã ! Tao cá là mày chưa bao giờ được nổi tiếng với mấy cô gái cả ! Cái gối mày nằm chắc chắn đang bốc mùi rất kì lạ nữa ! Tên khốn xấu xí ! Toàn bộ sự tồn tại của mày là một thứ dị thường ! Tao cá luôn rằng lũ hàng xóm của mày đang thì thầm rằng mày là kẻ có khả năng phạm tội cao nhất đó !”
“Oh câm mẹ mồm lại đi!”
Tôi hạ thanh kiếm của mình xuống Cô gái tĩnh lặng trước khi nó bộc lộ hoàn toàn bản chất thật sự của mình.
“Fweeh !? Ah ? Tôi đang làm gì… Ah, cô bé đó !?”
YunYun bắt đầu làm ầm ĩ lên khi nhỏ tỉnh dậy, xoay cổ tìm kiếm Cô gái tĩnh lặng ngay cả khi vẫn còn chút nước dãi dính trên mặt mình.
“Anh mày đã xử lí nó rồi.”
“Eeeh ! Sao anh có thể chứ !? Ngay cả khi cô ấy là một con quái vật, thật sự muốn giết cô ấy thì… Anh để nhân tính của mình ở đâu rồi hả ? Và tôi còn đã bắt đầu nghĩ tốt về anh hơn chút ! Trả lại hết số tiền mà anh mượn tôi mau lên !”
“Em biết đấy… Nó là một con quái vật dụ dỗ người ta đến để chết dưới chân nó và hút hết chất dinh dưỡng ra khỏi xác của họ. Bên dưới chỗ Cô gái tĩnh lặng đang nằm là hàng đống xác chết kìa. Đừng có vội tin tưởng chỉ vì nó trông giống con người chứ. Nghiêm túc lên đi.”
“Nhưng… Nhưng… Huh ? Dust-san, có một chai rượu rỗng đằng kia kìa.”
"Anh đã tự thưởng cho bản thân mình một chút đồ uống để kỉ niệm cho việc lúc nãy. Dù sao đi nữa, không còn lí do để chúng ta nán lại đây cả, vậy nên mau về thôi.”
Kéo YunYun còn mãi phàn nàn, chúng tôi quay trở lại nơi có mấy Succubi.
“Huh ? Mặt đất ở chỗ này cứ ươn ướt. Và trông không có vẻ gì có mùi cồn nồng nặc phát ra từ anh cả…”
Sau khi nhận thấy bề mặt của mặt đất mà nhỏ bước lên có chút thay đổi. YunYun bắt đầu ngửi mùi trong không khí.
“Do nhóc chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi. Chắc là mũi của em vẫn chưa hoạt động lại bình thường đâu.”
Tôi không biết sẽ ra sao nếu những Mạo hiểm giả nằm bên dưới Cô gái tĩnh lặng kia thật sự muốn được chết, nhưng dù gì đi nữa, cũng không có gì là sai cả khi tặng họ một chút rượu như này.