Kono Subarashii Sekai ni Bakuen o!

chương 2: kẻ lập dị bùng nổ và ác quỷ khu rừng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 2: Kẻ lập dị bùng nổ và ác quỷ khu rừng

Phần 1

—Ở đồng bằng mênh mông bên ngoài thành phố.

Người ta đồn rằng có một bầy quái vật giống như Ếch khổng lồ sinh sống.

Nhưng bọn chúng chưa từng lại gần thành phố, chắc có lẽ là do có những vệ binh vũ trang hạng nặng.

Phía trước cổng chính của thành phố Axel…

“Explosion—!”

“Này—! Khoan đã, cô đang làm cái gì thế—!”

Một ông bác vệ binh chạy xộc đến tôi ngay khi tôi giải phóng ma pháp của mình.

“Này, cô bé, gì thế này…Ta chỉ định đến hỏi vì sao tự dưng cháu lại sử dụng ma pháp, nhưng sao cháu lại sấp mặt trên đất thế? Sao vậy? Đừng bỏ cuộc!”

Ông bác vệ gọi tôi dậy ngay khi tôi bổ sấp mặt vì thiếu hụt mana.

Tôi ngẩng đầu lên.

“Rất…rất vui được gặp bác…Cháu là Megumin, một Hồng Ma mới đến thành phố này. Cháu nghĩ những vụ nổ như thế sẽ thường xuyên xảy ra từ giờ đấy…Nên làm ơn hãy thứ lỗi cho cháu…”

“Tha cho ta đi! Ít nhất hãy giới hạn lại việc sử dụng ma pháp khi mà có quái vật ấy! Đừng có vô cớ mà giải phóng ma pháp như thế chứ!”

Nghe tôi nói thế, ông bác vệ binh càu nhàu bất lực.

—Tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình và lảo đảo đi vào thành phố cùng với Chommosuke.

Sau khi bắn phát Explosion để giải tỏa sự thất vọng của mình, tôi suy nghĩ và tự lẩm bẩm một mình.

“Hôm nay cũng chẳng có một lá đơn chiêu mộ thành viên nào. Có chuyện gì vậy chứ? Chẳng lẽ mạo hiểm giả ở cái thành phố này không cần pháp sư ư…?”

Tôi đã ở thành phố này được một tuần.

Gần đây, không có một tờ thông báo chiêu mộ pháp sư nào cả.

Chỉ có mỗi cái tờ thông báo của Yunyun, cái thứ mà chẳng biết có nên nói nó là một tờ chiêu mộ thành viên hay chiêu mộ bạn bè không biết.

Thông thường thì pháp sư khá hiếm so với những chức nghiệp khác.

Mình không nghĩ rằng công việc này lại hết nhanh như vậy…

—Sau khi xả hết sự thất vọng, tôi quay trở lại Guild Mạo hiểm giả.

Thường thì buổi trưa là lúc mạo hiểm giả bắt đầu làm việc.

Vào những lúc như thế này, tôi thường úp mặt trên một cái bàn ở bên trong Guild.

“Mình nên làm gì đây…”

Tôi lẩm bẩm và thở dài.

Tuần này, việc tôi tham gia các tổ đội khác nhau để làm nhiệm vụ lặp lại liên tục, nhưng…

Dù cho tổ đội đó là gì, tất cả bọn họ đều tỏ ra không hứng thú gì với tôi sau khi làm xong nhiệm vụ. Cũng chẳng có ý định gì là muốn tôi gia nhập cả.

Dường như bọn họ chẳng có hứng thú gì với những pháp sư có thể sử dụng Explosion.

Mình bị đổi xử như một kẻ mà chẳng ai muốn dính vào.

Mình ư.

Một thiên tài như mình ư…

“Ahhh!”

“Này! Sao thế Megumin? Đừng có đột nhiên hét lên như vậy chứ! Tui đang có một thách thức ngay giờ đấy!”

Yunyun, cái đứa đang ngồi chơi cùng bàn với tôi, phàn nàn khi tôi ôm đầu và hét lên.

Cậu ta cũng đang ở trong hoàn cảnh giống như tôi, Yunyun cẩn thận xếp những lá bài trên cái bàn thành hình kim tự tháp.

Gần đây, kỹ năng chơi một mình của cậu ta đã cải thiện rất đáng kể.

Có lẽ bởi vì cậu ta đang rất tập trung vào cái thứ này, nên những người khác cũng tỏ ra dè dặt tiến đến bọn tôi.

Tôi bế Chommosuke đang ở dưới chân tôi lên, và đặt nó lên bàn.

Sau đó, nó cũng bắt đầu thấy hứng thú với mấy cái lá bài mà Yunyun đang run rẩy giữ nó bằng những ngón tay của mình.

Nó bước về phía kim tự tháp đó.

“Nyan~~”

“Ahhh!”

Con quái thú dữ tợn, với cơn đói khát sự phá hủy đươc giải phóng, dễ dàng phá hủy công trình của Yunyun.

Nó bị chấm dứt bởi một con mèo nên cũng đành chịu thôi.

Chommosuke trông vui vẻ sau khi phá hủy cái tháp bài kia. Tôi vuốt ve đầu của Chommosuke như là phần thưởng.

“Mình nên làm gì bây giờ đây…”

“Quên nó đi. Ít nhất phải xin lỗi tui trước chứ!”

Tôi không biết làm gì nên tôi chỉ lờ đi Yunyun đang càu nhàu bên cạnh.

Phần 2

“—À mà, Megumin. Bà có nghe chưa? Có ai đó vừa đưa ra một phần thưởng cho việc đánh bại con ác quỷ trong khu rừng đấy.”

Vì bây giờ đang kẹt tiền nên đây là một thông tin không thể bỏ qua được.

“…Ồ? Nói thử nghe xem nào.”

“Tui nghe rằng phần lớn đám quái vật sinh sống trong khu rừng đều đã bị tàn sát. Kể từ lúc đó, hầu hết đám quái vật là trốn vào sâu hơn bên trong khu rừng và số còn lại thì đến gần thành phố…Nhưng không hiểu sao, đám quái vật sống ở sâu bên trong khu rừng cũng bắt đầu xuất hiện ở gần thành phố…Do đó, việc gia tăng quái vật trong khu rừng như vậy bắt đầu gây ra sự chú ý. Có một lời đồn rằng một ác quỷ đã lùa đám quái vật đó đến gần thành phố.”

…Nhưng con quái vật trú ngụ sâu trong khu rừng xuất hiện gần thành phố à?

Mình nhớ là cũng có một việc giống như vậy hồi ở làng Hồng ma.

Và khi ác quỷ Arnes lùa đám quái vật đó tấn công đoàn xe dọc hành trình nữa.

Có thể nào lại là mụ ta nữa không?

Mình không nghĩ rằng Arnes có thể sống sót sau đòn Explosion của mình, nhưng…

Mình nghĩ rằng việc này chẳng có dính dáng gì đến mình nhưng mình lại có linh cảm xấu về chuyện này.

“Yunyun, tên ác quỷ đó…Nó trông như thế nào vậy…”

Mình muốn xác nhận lại về ngoại hình của nó.

Ngay lúc đấy.

“Ồ, mày thậm chí còn mang theo hai cô em đáng yêu như thế này. Mới chỉ là tân binh thôi mà chú mày đã định bắt đầu một harem rồi ư? Anh đay ghen tị lắm đấy. Nhường cho anh một cô nhé!”

Một giọng nói thô thiện vang vọng bên trong Guild.

“Này, anh đang làm gì vậy!?”

“Đừng có quấy rầy bọn tôi, tên khốn say xỉn!”

Và đáp lại là hai cô gái.

Tôi nhìn về phía Yunyun trong khi cậu ta lén lút liếc nhìn về phía mấy người đang cãi nhau.

“Không! Yunyun. Đừng có để mắt đến mấy tên như thế, không là chúng ta sẽ bị kéo vào đấy.”

“Khoan…khoan đã Megumin. Chuyện như thế này là sai trái! Bà không muốn giúp họ à!?”

Yunyun phàn nàn, nhưng đây là Guild mạo hiểm giả.

Phần đông ở đây đều là đám thô lỗ nên đây chỉ là một việc bình thường.

Còn mấy người đang bị trêu đùa như lính mới kia. Đây chính là một dạng lễ rửa tội trong giới mạo hiểm giả.

Song…

“Thôi đi…Tôi không phải là lính mới. Trông thế này thôi nhưng tôi là một mạo hiểm giả rất nổi tiếng đấy… Tôi chỉ ở đây để chiêu mộ thêm một tu sĩ thôi. Mà trông cái Guild này có vẻ chẳng có mống tu sĩ nào cả, nên tôi đoán minh sẽ quay về khách sạn hôm nay rồi…”

Một giọng dù nhỏ nhưng vẫn nghe thấy được.

“Cái gì cơ? Mạo hiểm giả nổi tiếng á? Tao không công nhận mày. Tao cũng là một mạo hiểm giả nổi tiếng trong thị trấn này đấy nhé!”

“Ý ông là khét tiếng á? Thôi bỏ qua đi. Có vẻ chức nghiệp của anh ta là một chức nghiệp cao cấp [Kiếm sư] thì phải. Và cái thanh kiếm kia hình như là kiếm ma thuật rồi. Tôi có thể cảm nhận được một lượng ma pháp mạnh mẽ phát ra từ nó.”

Cái người vừa nói chắc hẳn là đồng đội của người kia.

Lời khuyên của cô gái ấy cũng đến tai bọn tôi, nhưng…

“Ồn ào quá. Câm mồm lại đi! Kiếm ma thuật thì sao chứ, thằng này đếch quan tâm. Tao không phải là người đi sợ mấy cái ấy! Đến đây, mua vui cho tao đi nào! Mày là một mạo hiểm giả nổi tiếng đúng chứ? Thế đến đây tao luyện kiếm cho!”

“…Có vẻ không còn cách nào khác. Đi ra ngoài đi. Kết thúc cái vụ này nào.”

“Hắn ta trông thế thôi chứ liều lĩnh lắm. Đừng bất cẩn nhé?”

Hai tên này có vẻ cũng có cũng suy nghĩ.

Mọi người dõi theo nguồn cơn của cái vụ cãi vã này đi ra ngoài.

Từ khi đây là một phát triển hấp dẫn, tôi cũng lén nhìn về hướng đó…

“Này, Megumin. Không phải bà vừa nói là đừng có để mắt đến mấy loại người như vậy à?”

Yunyun khẽ hét lên để ngắt việc nhìn lén của tôi.

“Không có ai lại muốn bỏ qua một việc thú vị như thế này cả. Để cho tôi nhìn đi.”

“Không…không đời nào nhé! Trong mắt của tui, cái người đi gây sự kia sẽ thua thôi. Kẻ côn đồ đó sẽ bị dập trong nháy mắt và quay trở về. Nếu mắt của bà bắt gặp ngay khoảnh khắc đó thì…”

“—Tê…tên khốn! Thế là sao chứ? Tên gian lận… Sao mày đã đẹp trai thế rồi mà lại còn mạnh vậy chứ hả…Này, mấy người nhìn cái gì thế hả? Đừng có mà nhìn nữa!”

Thật sự hắn ta bị dập trong nháy mắt kìa.

Hắn ta bị dập ngay cái lúc hắn vừa mới bước ra khỏi Guild thì phải.

“Thế nên tôi mới bảo anh dừng lại đấy. Tôi biết tính cách của anh thế nào, nên tôi sẽ không bảo anh đừng có mà đi quấy rầy người khác…nhưng anh nên kiểm tra kỹ đối tượng trước khi gây sự nhé.”

“Tao-tao biết rồi. Lần tới tao sẽ tìm đứa nào yếu hơn… Sao lại không thể có một tên yếu với nhiều những cô gái xinh đẹp vây quanh cơ chứ?” (Kazuma đâu?)

Mình không muốn bị dính dáng đến mấy tên côn đồ nói mấy lời thô lỗ như thế.

Để tránh bị liên lụy bọn tôi rời khỏi Guild mạo hiểm giả.

Phần 3

—Ngày thứ hai.

“Explosion—!!”

“Lại là nhóc nữa ư!?”

Người gác cổng la hét với một âm giọng phù hợp với cường độ tiếng ồn mà Explosion gây ra.

Ngày tiếp theo, tôi lại sử dụng Explosion một lần nữa, nhưng…

“Ta đã nói với nhóc là đừng có bắn ma pháp một cách vô nghĩa như thế rồi mà! À mà, gần đây có hàng loạt miệng núi lửa tự dưng xuất hiện gần thành phố! Chúng là do nhóc làm phải không hả? Phải tốn nhiều công sức lắm mới lấp lại được chúng đấy!!”

“Nhưng…nhưng mà hôm nay cháu đã làm như bác yêu cầu rồi còn gì. Cháu sử dụng ma pháp lên một con quái vật. Cháu đã xử đẹp một con cóc khổng lồ đấy nhé! …Thế nên cứ bỏ qua việc ấy nhỉ?”

Tôi sấp mặt trên mặt đất và cầu xin ông bác gác cổng vừa chạy đến chỗ tôi.

Ông bác thở dài và kéo tôi lên.

“Ta có thể dễ dàng xử mấy con cóc khổng lồ với đám quái vật kiểu như thế. Tự ta cũng có thể xử lý mất con quái vật tiến đến cánh cổng này. Này cô bé, cháu không thể sử dụng cái ma pháp đó để đánh bại mấy con quái vật mạnh hơn ở cách xa thành phố này à?”

“Sau khi sử dụng ma pháp, cháu không thể di chuyển được vì thiếu hụt mana. Nếu cháu trở nên bất động ở chỗ xa thành phố như thế, cháu sẽ bị nhưng con quái vật khác bị thu hút bởi tiếng ồn xơi tái mất.”

“Cô bé, cháu nên tìm cho mình những người đồng đội rồi đấy.”

Nếu làm được thế thì mình đã không phải chịu mấy rắc rối kiểu này rồi—

Tôi nói lời tạm biết đến ông bác gác cổng và chán nản kéo lê cơ thể mệt mỏi trở lại Guild.

—Rồi tôi nghe thấy một giọng nói quen quen.

“Khôngggggg! Tôi không muốn đâu! Tại sao chứ? Sao mà tôi phải khuân mấy viên gạch này hả!? Hãy tìm cho tôi công việc phù hợp hơn đi!”

“Dù cho cô cô có nói thế. Đây là công việc đơn giản duy nhất có thể kiếm được tiền lương hằng ngày. Không có việc nào khác đâu. Đừng có mà trẻ con nữa.”

“Khônggggg được! Ít nhất hãy cho tôi làm người bán hàng đi chứ! Hãy cho tôi đi bán hàng lần nữa đi! Tôi tự tin rằng lần này mình sẽ làm được nó một cách haonf hảo đấy!”

“Cô lấy đâu ra cái sự tư tin ấy vậy hả? Nghiêm túc đấy, tôi lạy cô. Tôi cũng có muốn làm việc này đâu. Tôi cũng thích đi nhận nhiệm vụ ngay lập tức chứ, nhưng với trang bị kiểu này thì chỉ có chết thôi. Đừng có kén chọn nữa, làm việc ở đây đi. Hiện tại có sự thiếu hụt thợ xây do gần đây họ phải đi lấp mấy cái hố gần thành phố rồi. Nhờ ơn việc này mà lúc này lương ở chỗ này cao phết đấy nhé. Đừng có lo lắng nữa, cô có thể dễ dàng làm việc này thôi!”

Lại là cái cặp đôi kỳ lạ nọ.

Bọn họ đang cãi nhau bên ngoài tòa nhà thi công xây dựng.

Dường như bọn họ đến đây vì lương khá tốt do thiếu hụt lao động.

Nhưng cô gái tóc xanh kia lại muốn công việc khác, nên cô ta cứ nhất quyết không chịu vào.

Tốt. Mình không phải là người duy nhất không thể thích nghi với xã hội và không biết phải làm gì.

“Đừng có nói mấy thứ ngu ngốc nữa! Cậu nghĩ tôi là ai hả!? Mấy việc xây dựng bẩn thỉu không hợp với tôi! Và không phải cậu nên cho tôi ăn thức ăn tốt hơn hả? Ngày nào cũng là vụn bánh mỳ! Sao tôi lại phải ăn cái thứ ấy mỗi ngày cơ chứ!? Một tồn tại cao quý như tôi đây cần phải xem lại thứ mình ăn đấy!”

“Hồi đầu gặp nhau, cô chẳng phải đang ăn Snack à! Đủ rồi. Bao lâu nữa cô mới định vứt cái cơn giận đó đi hả? Đi thôi! Tôi muốn mua trang bị và bắt đầu thám hiểm lắm rồi!”

“Khôggggg! Tôi không muốn khuân gạch đâu! Sao một tên NEET như cậu lại nhiệt tình quá như vậy chứ!?”

Bọn họ đang cố hết sức để mưu sinh.

Ngồi xem cô gái kia bị lôi đi. Mình cũng phải tìm kiếm công việc, cả đồng đội nữa, thế nên tôi bước thẳng đến Guild mạo hiểm giả.

Phần 4

Hàng loạt mạo hiểm giả đột ngột đứng dậy ngay khi thấy tôi bước vào Guild.

Như thế bọn họ đang lo sợ cái gì đó.

Có lẽ vì mình là Hồng Ma sao.

Hay chẳng lẽ mình đã sở hữu được phẩm chất quý giá của một mạo hiểm giả?

Khi tôi vui vẻ ảo tưởng, nhưng mạo hiểm giả đứng dậy bước về phía bảng thông báo và xé xuống một tờ chiêu mộ.

……

“Xin lỗi.”

“A, vâng!? Có-có chuyện gì vậy!?”

Tôi nói với cái người vừa xé cái tờ thông báo xuống. Chị ta trông sợ hãi đến kỳ lạ.

“…Chị này, em có thể xem cái tờ giấy mà chị vừa xé được không?”

“Chị từ chối.”

“Để em nhìn đi.”

Tôi giật mạnh cái tờ giấy mà chị gái này đang giấu sau lưng. Thứ viết trên tờ giấy đó là…

“Chiêu mộ pháp sư. Tổ đội của tôi gồm bốn thành viên. Chỉ cần là pháp sư.”

“Ồ! Chỉ cần là pháp sư này! Trùng hợp thật! Thực ra em giờ là một pháp sư và chưa có tổ đội nè!”

“Xin…xin…xin lỗi. Vị trí đó đã có chỗ nên tổ đội của chị giờ đã đầy rồi. Thế nên chị mới gỡ cái tờ này xuống…!”

Tôi lườm chị gái đang định chạy đi sau khi nói câu đó.

“Cái lí do trơ trẽn quá đấy! Cái gì cơ? Có phải chị đang coi thường Explosion không hả? Có phải đây là một âm mưu để tẩy chay em không!?”

“Không…không phải thế! Chị không có coi thường ma pháp đó. Em thấy đấy…Có rất nhiều lời đồn về một nữ Hồng Ma có thể sử dụng ma pháp Explosion…Hễ khi cô ấy tiêu diệt một con quái vật, cô ấy sử dụng ma pháp mà chẳng thèm bận tâm đến những người xung quanh. Mọi người nói rằng cô gái đó có lẽ bị điên …”

“Chị muốn đánh nhau phải không! Điên cái đầu chị ấy!? Để tôi xem tất cả mấy người vẫn có thể lắm mồm như thế sau khi chứng kiến ma pháp của tôi không nhé! …Á, gì đây? Thả tôi ra!”

“Chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu như cô sử dụng ma pháp bên trong Guild mất!”

Ngay khi tôi vừa niệm chú dù cho vừa mới hồi lại được chút ma lực, những nhân viên Guild và cả những mạo hiểm giả khác liên ngăn tôi lại và đưa tôi vào sâu bên trong Guild.

“—Meguimin-san. Chuyện này là không thể chấp nhận được. Sử dụng ma pháp cao cấp hoặc hơn bên trong thành phố bị cấm tuyệt đối. Nếu em làm như vậy một lần nữa, em sẽ phải dành cả đêm ở trong đồn tuần cảnh đấy.”

Nếu mình mà hết tiền thì việc đó cũng không hẳn là xấu. Ít nhất mình không cần phải lo lắng về thức ăn và chỗ trú.

Nghĩ theo hướng đó, mình đúng là vô vọng quá rồi.

Sau khi bị thuyết giáo một tràng bởi nhân viên Guild, tôi tiến về phía Yunyun, chắc cậu ta đang ngồi chơi một mình...

“—Không…không đời nào! Anh nghĩ rằng em là một cô gái mù quáng sẽ đi theo bất cứ ai sao!?”

“Anh không có nói thế! Anh chỉ xin em. Làm ơn đấy. Anh không có âm mưu gì đâu! Anh chỉ muốn mẹ của mình thoải mái hơn thôi. Cứ đóng giả làm người yêu anh một thời gian là được! Người mẹ ốm yếu của anh nói muốn được nhìn thấy đứa cháu trước khi chết…! Nếu không, ít nhất cũng là con dâu… Anh chỉ có thể cầu xin chuyện này từ người bạn duy nhất của mình, Yunyun thôi…!”

“Duy-duy nhất ư…Không, dù cho là thế đi nữa, giả vờ làm người yêu là quá lắm rồi—! Em mới chỉ 13 tuổi thôi. Lúc này thậm chí em còn chẳng phải là người lớn!”

Nhìn thấy vẻ mặt đắn đo của cậu ta, người đàn ông nói.

“Không sao hết. Chỉ đơn giản là gặp mặt thôi! Anh không định làm thêm việc gì khác nên đó không phải là vấn đề! Không sao!”

“Thật ư!? Chờ…Chờ đã. Sao mà mình lại nghiêm túc nghĩ về nó chứ!? Mình nên từ chối…”

“Làm ơn! Anh cầu xin, cầu xin đấy. Chỉ một buổi hẹn hò thôi. Nếu được, một tiếng. Không 30 phút thôi cũng được!”

Gã đàn ông cầu xin một với một giọng tuyệt vọng. Hắn ta gần như đã khuỵu gối để cầu xin Yunyun.

“Không, thế là vi phạm mục đích ban đầu rồi…! Không phải đầu tiên là giả vờ làm người yêu trước mặt người mẹ đang ốm của anh à!? Sao giờ lại thành hẹn hò rồi…”

“Anh cầu xin em đấy. Anh xin em. Anh xin em!”

Cuối cùng gã đàn ông kia cũng quỳ xuống.

“Đợi đã. Xin hãy đợi đã. Cho em suy nghĩ một chút…”

“Làm ơn. Làm ơn đấy. Làm ơn! Anh xin em. Chỉ một chút thôi. Anh xin em đấy!!”

Có lẽ không thể đuổi hắn ta đi, Yunyun nhìn trông rất lo lắng và phiền phức. Cậu ta nói với cái gã đang quỳ gối trước mắt.

“Ugh…Thế-thế thì, chỉ…một chút thôi nhé…”

“Thật không!?”

“Rõ là không rồi! Thế tiếp theo anh định làm gì vậy!? Khai thác lòng tốt của một con ngốc khác à!? Có muốn tôi gọi tuần cảnh đến không?”

“Em-em đang nói gì thế!? Á, ớ. Cô là cái đứa pháp sư tâm thần đấy…! Đợi đã, tha cho tôi. Không cần đến tuần cảnh đâu! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ rời đi ngay đây!!”

Nhìn thấy sự xen vào đột ngột của tôi, cái tên đàn ông này cuống cuồng bỏ chạy.

Tôi đuổi hắn ta đi và chất vấn Yunyun.

“Bà làm cái quái gì thế? Sao lại bị lừa dễ vậy cơ chứ!? Có tên nào bảo bà làm mấy thứ kỳ lạ lúc tôi không ở đây không hả!?”

“Chẳng-chẳng có gì lạ hết á! Cái ông bác thường uống bia ở đây ấy, có yêu cầu tui là ‘Từ nay về sau đừng gọi ta là bác. Hãy gọi ta là Daddy.’ thôi…”

“Thế là quá kỳ lạ rồi còn gì! Bà từ chối rồi phải không!? Mà không, đừng bao giờ nói chuyện với lão ta nữa! Tộc trưởng ở làng sẽ khóc mất nếu ông ấy biết con gái yêu của mình gọi một kẻ khác là ‘Daddy’ đấy!”

Thật sao trời. Sao mà cậu ta lại ngây thơ đến mức này cơ chứ?

Cậu ta mới chỉ ở cái thị trấn này một tuần thôi vậy mà lại đụng độ với những việc nguy hiểm như thế rồi.

Yunyun giơ một mảnh giấy ra trước mặt tôi. Cậu ta vừa lườm vừa nói.

“Nhưng còn cách nào khác đâu chứ. Tui ngồi ở cái quán rượu này mấy ngày trời rồi, người duy nhất đến nói chuyện với tui là một giáo dân Axis cố gắng để chuyển đổi đức tin…”

“Sao bà còn giữ lại cái tờ rơi này của đám người đó chứ!? Quẳng nó mau lên!”

Tôi vò nát cái tờ đơn xin gia nhập giáo phái Axis mới nãy còn trong tay của Yunyun và quẳng nó đi.

Thế này không được rồi.

Nếu mình mà để cậu ta một mình và bắt ép cậu ta vượt lên cái rào cản giao tiếp đó, thì cái khả năng xã hội kém đến mức nguy cấp còn hạ xuống đến mức không thể cứu được nữa mất.

Nhưng mà mình cũng đang ngập đầu cới cái vụ đi tìm đồng đội mất rồi…

—A, phải rồi.

“Yunyun, thế này thì sao? Cho đến khi chúng ta có thể tìm được đồng đội, bà có muốn lập một tổ đội tạm thời với tôi không?”

“Hả—!?”

Nghe thấy lời mời của tôi, Yunyun không hiểu sao lại hét lên.

Cái gì thế? Nó lạ đến mức ấy à?

“Như…nhưng mà…! Mình đã hạ quyết tâm rồi…! Mới chỉ một tuần trôi qua từ lúc mình nói thế…Cái đó…”

Yunyun đang nói về cái gì thế?

“Sao vậy chứ? Tôi chỉ hỏi bà có muốn lập một tổ đội với tôi không. Sao lại căng thẳng quá trời thế?”

Nghe tôi nói vậy, mặt Yunyun giật giật.

“…Nè...nè, Megumin. Bà vẫn nhớ điều mà tui nói lần trước chứ? Bà nghĩ sao, rằng…khi mà tui học được ma pháp cao cấp, chúng ta sẽ có một trận đấu…”

“À. Sau khi đánh bại Arnes, bà có lẩm bẩm cái gì như thế trong toa xe thì phải. Nói tôi nghe lại lần nữa được không?”

Tôi giục cậu ta tiếp tục, nhưng mắt của cậu ta cứ rưng rưng.

“Bà đang hỏi tui á?... Khoan đã! Sao mà bà có thể dễ dàng quên một lời hứa quan trọng như thế chứ!? Megumin, bà lúc nào cũng như thế! Gì mà thiên tài số một làng Hồng Ma chứ? Bà chỉ là một con ngốc chẳng thể nhớ nổi một điều gì thôi!”

“Bà nói cái gì cơ!?”

“Này nếu hai em đánh nhau trong quán rượu thì rắc rồi lắm đấy!”

Sau khi nhận thêm một bài thuyết giáo nữa trong một ngày, Yunyun và tôi bị đuổi cổ khỏi quán rượu.

Phần 5

“Nghiêm túc đấy! Sao mà bà lúc nào cũng như thế này cơ chứ? Chẳng lẽ bà không có tí trí nhớ nào ư? Có phải chúng bị thổi bay hết bởi cái phép Explosion của bà rồi phải không?”

“Bà lại chọt đúng chỗ ngứa của tôi rồi đấy nhá! Ở bên ngoài rồi, nên giờ tôi có làm gì cũng chẳng có ai ngăn lại đâu!”

“Cái…cái gì cơ? Bà muốn đánh à!? Mana cạn kiệt thế kia. Đến đi cho vững thôi còn không làm nổi. Bà nghĩ trong cái tình trạng đó mà bà có thể thắng tui sao?”

Trên đường trở về nhà nghỉ.

Bọn tôi vẫn tiếp tục cãi nhau.

“Gì thế này chứ…! Đó là lời tuyên bố một lần trong đời của tui đấy, và bà thì hoàn toàn quên nó luôn…! Không thể tin nổi! Đúng là không thể tin nổi mà!”

Yunyun lấy hai tay che mặt lại và lắc đầu trong giận giữ.

“Tôi biết, tôi biết. Là lỗi của tôi khi quên nó. Nên, rốt cuộc cái lời hứa quan trọng đó là gì thế? Làm ơn nói lại cho tôi đi.”

“Ehh—!?”

Yunyun mặt đỏ lựng ngay khi nghe thấy câu nói đó của tôi.

“Gì mà ‘Ehh—’ lên như thế? Lời hứa đó là gì vậy? Lần này tôi sẽ lắng nghe thật cẩn thận từng từ từng từ một. Nào, làm ơn nói rõ ràng vào.”

Tôi bước vào dải cỏ bên đường và ngồi thẳng, cố gắng tạo một tư thế nghiêm túc để lắng nghe cậu ta.

Nhìn thấy thái độ như thế của tôi, Yunyun càng thêm hoảng.

“K-Không. Không phải. Uh, err…Quên nó đi. Đúng thế, quên nó đi. Chẳng có gì đâu! Lần tới tui sẽ nói nó cho.”

“Này. Bà vừa kết luận tôi là một đứa ngốc, nên cái gì vậy chứ? Tôi không biết sao bà phải xấu hổ thế nhưng mà phun hết ra mau lên. Lần này tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe nó.”

Chứng kiến sự nghiêm túc của tôi, Yunyun như muốn khóc đến nơi.

Nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh lại và mở miệng ra…!

“Uh…Khi mà tui học được ma pháp cấp cao và không còn là trở ngại nữa, tui sẽ—”

“Xin thứ lỗi, cả hai cô!! Liệu tôi có thể xin một ít thời gian của cả hai không?”

Một ông bác mặt một bộ áo đuôi tôm giống như một quản gia đột nhiên bắt chuyện với bọn tôi, cắt luôn lời của Yunyun.

“Không được. Bọn tôi đang nói một chuyện rất quan trọng. Nên đi chỗ khác đi.”

“Đừng…đừng như thế chứ! Thực ra tôi đang đi tìm một người!”

Nghe thấy những lời đó, Yunyun và tôi nhìn nhau.

“Chuyện là thế này, tiểu thư của chúng tôi đã chạy khỏi nhà vì không muốn kết hôn…Xin lỗi vì đã làm phiền hai người nhưng làm ơn hãy giúp tôi tìm được ngài ấy…! Ở đất nước này, mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lam là dấu hiệu mang dòng máu của một quý tộc. Tiểu thư nhà chúng tôi có một mái tóc dài được bó đằng sau. Nếu hai người thấy có ai như thế làm ơn hãy thông báo cho nhà Dustiness. Chúng tôi sẽ hậu tạ đầy đủ…!”

Ông bác nói xong và cúi đầu.

Nhà Dustiness thuộc về nhóm đại quý tộc mà đến cả lũ nhà quê như bọn tôi cũng biết đến.

Tiểu thư của gia đình đó bỏ trốn khỏi nhà là một sự kiện trọng đại đây.

Chắc hẳn đó là một cô gái đáng yêu thanh khiết.

Một cô gái vừa trang nghiêm vừa tinh tế hiện lên trong đầu tôi. Mình muốn thấy vị tiểu thư này và cả cái phần thưởng nhận lại được từ nhà quý tộc này nữa.

“Cứ để đó cho tôi. Nếu tôi tìm ra cô ấy, tôi sẽ bảo vệ cô ấy hết khả năng.”

“Cảm ơn rất nhiều. Nhờ cô chuyện này vậy!”

Người đàn ông nói dứt khoát và tiến tới một người qua đường khác.

“Yunyun, đi thôi! Đối với mấy kẻ túng thiếu như ta, bảo vệ một tiểu thư đúng là một cơ hội béo bở!”

“Này, này! Tui có cần tiền đâu!”

Tôi kéo Yunyun và chạy đi—!

“—Mệt quá…Rốt cuộc chẳng thấy vị tiểu thư kia đâu cả…”

“Ugh…! Mình đang mong là sẽ kiếm được chút đỉnh từ cái nhà Dustiness kia mà. Hai chúng ta đã kiếm khắp cái thành phố này rồi! Rốt cuộc cái bà tiểu thư kia trốn ở đâu cơ chứ…”

Lục tung cả cái thành phố đến thế rồi mà chẳng kiếm được manh mối nào. Cả hai bọn tôi đều đang rất lo lắng về chuyện cô ta hiện giờ thế nào sau khi bỏ nhà đi bụi như thế.

Xét cho cùng đó là một tiểu thư quý tộc cơ mà.

Nếu mà chạy khỏi nhà, ắt hẳn cô ấy đang sợ hãi và lẩn trốn đâu đó, không biết phải làm gì.

Mình mong cô ta không bị bắt cóc bởi đám kẻ xấu.

Mình cứ đinh ninh với mấy cái đặc điểm tóc vàng kim, mắt xanh như thế thì dễ tìm thôi chứ, nào ngờ…

Cái người duy nhất trong thị trấn mà chúng tôi gặp có đặc điểm như thế lại là một người giáp sắt tận răng và nói mấy thứ nguy hiểm kiểu như “Dường như trong khu rừng có một con quỷ đấy! Cùng đi xử nó dưới cái tên của Nữ Thần Eris nào!” trước khi rời đi với một nữ đạo tặc tóc bạc nào đấy.

Rốt cục, sau khi bỏ ra nhiều công sức như thế mà chúng tôi vẫn không thể tìm được cái vị tiểu thư đáng yêu đó đâu cả.

“…Thôi chịu rồi. Có vẻ chúng ta chẳng thể dựa vào vận may! Ngày mai, cùng nhau nhận nhiệm vụ nào đó thôi!”

“Chúng ta vẫn lập tổ đội với nhau á!? Tui đã bảo là, ‘Trước khi mà tui học được ma pháp cao cấp…’ ấy! Tui đã dồn hết can đảm của mình để nói mà! Thật sự bà không nhớ tí gì ư!?”

Phần 6

Sáng hôm sau.

Hai chúng tôi đến Guild mạo hiểm giả từ sớm. Chiếm lấy lợi thế từ đám mạo hiểm giả chưa đến khác, chúng tôi xem xét hàng loạt nhiệm vụ khác nhau.

Tôi bỏ Chommosuke lại ở nhà nghỉ vì tôi nghĩ Yunyun và tôi không có khả năng bảo vệ nó khi mà đụng độ đám quái vật.

“Nè, Megumin. Trước tiên cứ làm mấy nhiệm vụ dễ đã nhỉ?”

Yunyun nó và đưa cho tôi cái yêu cầu cơ bản nhất trong mấy cái cơ bản—Nhiệm vụ tiêu diệt Cóc khổng lồ.

Tôi biết đám cóc khổng lồ này, với tỉ lệ sinh sản cao, chúng là một trong những nguồn thực phẩm chủ yếu cung cấp cho thành phố.

Cứ giữ lại cái nhiệm vụ này đã.

Tôi soi cặn kẽ những tờ thông báo khác trên bảng…

“Dọn dẹp ngôi mộ của một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố”; “Chiêu mộ kỹ sư xây dựng để lấp đầy các hố đất trên đồng bằng.”; “Săn lùng thầy chiêu hồn trong nghĩa trang thành phố”, “Tìm kiếm vị tiểu thư chạy trốn khỏi nhà”, “Kiểm tra chất lượng nước của hồ nước. Vì lượng việc của những kỹ sơ xây dựng tăng lên, lượng cát thải ra được báo cáo là bị cuốn vào hồ và dẫn đến…”

Hừm. Nên chọn cái nào đây?

Tổ đội này chỉ có mỗi hai mống pháp sư.

Có lẽ nên chọn mấy cái nhiệm vụ săn lùng có thể tận dụng lợi thế là sức tấn công trực diện mạnh mẽ của bọn tôi chăng?

“Đi vào khu rừng đi, theo mấy cái tin đồn gần đây, nó có vẻ phù hợp đấy.”

“Ơ? Không phải có cảnh báo rằng bên trong khu rừng có một con ác quỷ được treo thưởng à? Mà chúng ta lại được có hai người. Làm gì đó dễ dễ thôi, đi đến đồng bằng săn mấy con quái yếu đi!”

Cậu ta nói nhăng nói cuội gì vậy chứ? Mình đã nhắm đến phần thưởng đánh bại con ác quỷ đó rồi.

Nhưng mà mình cũng lo cho cái đứa nhút nhát như Yunyun sẽ lại chôn chân Guild ngồi chơi một mình quá.

À được rồi. Có lẽ hôm nay nên đi giết vài con quái vật quần chúng ở đồng bằng để lấy cho cậu ta ít tự tin vậy—!

.

.

.

“—Oh. Hôm nay cô bé có mang theo một người đồng đội kìa. Tốt. Ta nhẹ nhõm lắm khi thấy cháu có đồng đội đấy. Miễn là xa thành phố, cháu có thể sử dụng cái ma pháp kia thế nào cũng được.”

Khi mà tôi đến trước cổng thành, ông bác gác cổng nói với tôi.

Dường như ông ấy nhớ mặt của tôi rồi.

Và khi rời khỏi cổng thành, Yunyun mắt sáng long lanh nói.

“Megumin. Từ khi nào mà bà lại năng động đến mức mà mấy người gác cổng kia biết được bà thế? Tui cứ nghĩ bà chỉ đi thơ thẩn xung quanh thôi chứ.”

“Thô…thô lỗ quá đấy! Tôi không sở hữu được cái khả năng giao tiếp vô vọng như bà nhé. Trong khi bà đang ngồi tự kỉ một mình thì tôi đã trở nên quá tai nổi tiếng ở cái thành phố này rồi. Thậm chí là ở Guild cũng có rất nhiều người biết tôi đấy.”

“Chuyện này xảy ra lúc nào vậy hả!?”

Tôi lờ đi cái đứa đang tỏ ra bất ngờ kia và tiếp tục đi loanh quanh tìm kiếm quái vật trên đồng bằng.

…Thì lời mình nói cũng không hẳn là nói dối mà.

“——Fireball! [Hoả cầu]”

Ma pháp của Yunyun kết liễu đám cóc khổng lồ đang tụ tập lại kia.

Nó chẳng có dính dáng gì đến ma pháp Explosion, nhưng nó vẫn tạo nên một vụ nổ đáng kể, cuốn cả đám cóc gần đó vào.

Tôi cảm thấy có chút đói vì mùi cóc nướng xộc tới.

“…Yunyun, bà có đem theo tí muối nào không?”

“Lúc này mà bà lại muốn ăn á!? Không được. Đám cóc đó là để bán cho Guild rồi. Sau khi trừ đi phí vận chuyển thì số tiền lời còn lại tầm 5,000 eris mỗi con. Giết được 5 con thì có thêm phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ nữa, công việc này đúng là khá lời thật nhỉ.”

Nghe thấy những lời giải thích đó của Yunyun, tôi nhìn vào đám cóc đang cháy khét đằng kia.

Có ba cái xác cóc gần bọn tôi.

Bán chúng thì có được 15,000 eris.

Nếu giết thêm hai con nữa thì được thưởng thêm 100,000 eris.

Mình cũng có nghe mấy người nhân viên Guild có đề cập đến việc săn ếch sẽ kiếm được khá nhiều tiền lúc trước. Chuyện này đúng thực là hời kinh.

Nó hời là vậy nhưng…

“Được rồi. Bà chắc hẳn là có đủ tự tin rồi đấy. Đi báo với Guild thu gom mấy cái xác cóc này đi. Tiến vào rừng luôn cho nóng nào.”

“Gì cơ!? Vẫn còn sớm quá! Làm thêm hiệp nữa chứ!”

Tôi thuyết giáo một Yunyun vẫn đang sốc vì bất ngờ.

“Sau khi chiến đấu một tí như thế thì quá rõ ràng rồi. Sự thật Hồng Ma chúng ta cực kỳ mạnh mẽ. Đừng phí sức với đám quái vật tôm tép như này nữa. Đi tìm những kẻ địch mạnh mẽ nào. Bên cạnh đó giết cái đám đó chẳng ích gì cho việc lên cấp đâu.”

“Đúng là thế thật. Nhưng mà Megumin này, bà có làm cái gì đâu! Ưm, tui là người từ nãy giờ chiến đấu đấy chứ. Trong cái tình trạng như thế này, chúng ta gần như chắc mẩm là sẽ đụng đổ con ác quỷ đó đấy…”

“Thì vẫn còn tốt hơn là tự dưng gặp nó. Nghĩ lại mà xem. Tôi đã đánh bại Arnes đúng không? Mặc dù dựa vào bề ngoài của ả, Arnes là một thượng quỷ đấy. So sánh với cô ta, mấy con quỷ lang thang trong khu rừng có là gì chứ? Yunyun, bà có thể chăm sóc cho đám quái vật lâu la. Nếu con quỷ đó xuất hiện tôi sẽ chăm sóc nó. Thế nào?”

Nghe những lời nói tràn đầy tự tin như thế, Yunyun lại cứ bán tín bán nghi nhìn tôi.

“…Thật sự nó sẽ ổn chứ? Megumin toàn bị dập cho ra bã mỗi khi bà tự tin như thế này lắm…”

“V…Vừa vừa phải phải thôi! Nghĩ này. Nếu tôi đánh bại con quỷ đó, những mạo hiểm giả khác sẽ rất biết ơn chúng ta. Sau đó, chẳng phải là bọn họ sẽ tranh nhau mà mời gọi chúng ta gia nhập ư…”

“… Đi luôn.”

Và như thế cả hai bọn tôi quyết định tiến vào khu rừng.

Phần 7

Với Yunyun đi phía trước, bọn tôi đi sâu vào cánh rừng rậm rạp bóng cây.

Đến lúc này vẫn chưa đụng độ con quái vật nào nên mọi chuyện vẫn còn khá thuận lợi.

“Khi mà tôi đến khu rừng này cách đây không lâu, tự dưng cả đống slime với sóc bay xộc ra tấn công. Thế mà hôm nay lại tĩnh lặng quá.”

“Sóc bay ư? Có cả sóc bay trong cánh rừng này à? Nghe từ ‘sóc bay’ cứ thấy đáng yêu thế nào ấy nhỉ.”

Yunyun thản nhiên nói, lờ đi cái sự thật đáng sợ của bọn chúng.

Có vẻ cho cậu ta sợ tè ra quần vài lần thì cậu ta mới bớt ngây thơ như thế được.

“À. Nhắc đến con quỷ.”

Bỗng có tiếng sột soạt trong bụi cỏ. Tôi đưa ra dấu hiệu cảnh báo.

Yunyun trở nên cảnh giác, đã chuẩn bị sẵn cây trượng phép và con dao găm của mình.

Thứ xuất hiện phía trước bọn tôi là…!

“Đa-Đáng yêu quá…!!”

Yunyun lẩm bẩm với đôi mắt lấp lánh.

Cái thứ xuất hiện trước mặt bọn tôi có kích thước tầm một con cún nhỏ. Đó là một con thỏ với đôi mắt to tròn và bộ lông xù lên.

Nhưng phía trước trán nó có một cái sừng.

Kệ cho nó đáng yêu đến đâu đi nữa, quái vật thì vẫn là quái vật.

TL note: Thỏ một sừng là một con quái vật trong thần thoại Ả Rập.

“Yunyun, đây là con quái vật mà đám nhân viên Guild cảnh báo tôi phải cực kỳ cẩn thận với nó đấy. Nó là một con [Thỏ Một Xiên]. Đừng có bất cẩn chỉ vì nó đáng yêu. Giết nó cẩn thận vào.”

“Hả!? Chúng ta giết nó ư!?”

Yunyun phát khóc nói.

Dù cho bà có nhìn tôi như thế thì nó vẫn là một con quái vật.

Còn chúng ta lại là Mạo hiểm giả…!

“Chu—…”

Con thỏ kêu lên trước mặt chúng tôi.

Và cái đầu nó khẽ nghiêng sang một bên.

Dù…dù mày có đáng yêu như thế, quái vật vẫn là quái vật thôi.

Bọn tôi tuyệt đối không được bất cẩn…!

Theo một cách khá quan ngại, con Thỏ Một Xiên đấy run rẩy lảo đảo về bước về phía chân Yunyun.

“Đáng…đáng iu quá đi mất…! Ta nên làm gì đây, Megumin? Quá đáng yêu! Đáng yêu một cách quá đáng! Chắc hẳn sai lầm khi coi em ấy là quái vật rồi! Xét cho cùng nó đáng yêu đến như vầy cơ mà!”

“Kiềm chế bản thân lại đi. Nó là con quái vật mà Guild đã cảnh báo chúng ta đấy. Và cái tên “Thỏ Một Xiên” nghe có mùi nguy hiểm đó cũng rất là đáng quan ngại nữa. Đừng có…”

Trong khi tôi đang nói, con Thỏ Một Xiên nhìn tôi với đôi mắt đỏ thẫm nước.

“Chu—?”

Cái đầu nó nghiêng sang một bên như thể đang nói, “Chị sẽ không vuốt ve em ư?”.

…Chị cũng muốn làm điều ấy lắm chứ.

Nhìn em chị chỉ muốn ôm thật chặt rồi vuốt ve đến chán thì thôi!

“Đên đây nào. Chị có mấy thanh rau củ nè! Đến đây, thỏ con thỏ con~~”

Yunyun đã hoàn toàn bị đánh gục rồi. Cậu ta còn lấy ra một thanh rau củ đặt xuống đất nữa chứ. Những thứ đó chắc hản là để dành ăn vặt buổi chiều.

“Thế là không công bằng đâu. Tôi cũng muốn—”

—Cho em ấy ăn. Ngay khi tôi định nói điều đó.

Con thỏ lờ luôn mấy cái thanh rau củ kia và tiếp tục lảo đảo về phía Yunyun.

Vẫn còn có thêm những tiếng xào xạc trong mấy cái bụi cỏ nơi con thỏ xuất hiện.

“……?” x2

Chúng tôi liếc nhìn nhau rồi nhìn về phía bụi cỏ…

Những con thỏ trắng đang vây quanh một thứ gì đó to lớn.

Đám thỏ này đang làm gì ở đây vậy chứ?

…Nhìn gần hơn, chúng tôi nhận ra rốt cuộc bọn nó đang làm cái gì.

Một con sói trắng đang nằm đấy. Nó đã chết, với một cái lỗ lớn ở trên người.

Và đám thỏ này vây quanh nó.

Cái lỗ chắc hẳn được gây ra bởi một cái sừng sắc.

Nói cách khác…

“Là động vật ăn thịt ư!?” x2

Chúng tôi hét lên trong cơn sốc. Còn đám thỏ thì quay mặt về phía chúng tôi.

Tôi liếc về phía con thỏ vẫn đang bò về phía chúng tôi lúc nãy, giờ nó chuyển thành tư thế nằm sấp.

Một giây sau, một tia trăng trắng xẹt qua đầu của tôi.

Cùng lúc, âm thanh của một cái gì đó cắm phập vào cây vọng đến tai tôi.

Run rẩy quay đầu lại và trước mắt tôi là con thỏ đang chật vật khi sừng của nó vừa xuyên qua mũ tôi và ghim chặt vào một cái cây.

Tôi chạy vụt về phía con thỏ đó và bẻ gãy luôn cổ nó.

Vừa kéo con thỏ khỏi cái cây, tôi nhặt lại cái mũ của mình.

“Yunyun. Đám quái vật này đúng là trơ trẽn quá mức! Bọn chúng chỉ giả bộ cái vẻ đáng yêu và vô hại rồi nhân lúc bà sơ hở là đục cho bà một phát!!”

“Nó đáng yêu thế cơ mà. Thậm chí nó còn ‘Chu—’ nữa. Loại quái vật độc ác đằng kia rốt cuộc là gì cơ chứ!?”

Và đám thỏ bắt đầu nhắm thẳng vào bọn tôi!

Phần 8

Chúng tôi cuối cùng cũng thoát được đám thỏ điên đấy và đang nghỉ dưới một gốc cây.

“Ugh. Sao chuyện lại như thế này cơ chứ? Nó làm nguyên một lỗ trên mũ của mình mất rồi…Lúc quay về khách sạn phải mượn ít kim chỉ mới được…”

Tôi ôm chặt cái mũ trong nước mắt.

“(Hộc)…(Hộc)…Đáng…đáng sợ quá đi…Bị những con quái vật đáng yêu đó tấn công tập thể như thế, đúng là đau tim mà…”

Yunyun đang thở hồng hộc sau khi liên tục sử dụng ma pháp. Mặt cậu ta xám lại khi nói thế.

Bọn chúng quả thực là một kẻ địch đáng sợ.

Những bước di chuyển lao đảo lúc đầu đó chắc chắn là một vở kịch.

Bọn chúng còn nhanh vãi khi đuổi theo chúng tôi nữa chứ…!

“Mãi mới xoay sở trốn thoát được khỏi đám thỏ đó. Nhưng lại không mang cơ thể của mấy con ta giết về được nên coi như không có phần thưởng cho đống thịt thỏ kia rồi.”

“Rõ thế rồi, nhưng mà Megumin này, bà thật sự muốn quay lại chỗ đó để nhặt xác thỏ á? Tui bỏ nhé. Bọn chúng vẫn quá đáng yêu ngay cả khi đang rỉa xác con sói đó. Chỉ chứng kiến cái khoảng khắc đó thôi cũng khiến tui ra nước mắt rồi.”

Mình cũng đồng ý.

Chẳng muốn quay lại cái chỗ đó nữa đâu.

“Megumin, hay là hôm nay mình về thôi? Tui cũng sử dụng rất nhiều ma pháp ở trận chiến trước đó rồi. Ít nhất cũng quay về đồng bằng lúc nãy săn cóc cũng được.”

Nghe thấy lời gợi ý của Yunyun, tôi miễn cưỡng gật đầu.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi đi đường vòng để quay lại thành phố, tránh xa khỏi cái nơi mà cả hai đụng độ lũ thỏ.

“À nè, tui vừa lên cấp khi giết đám thỏ lúc nãy đấy. Với tốc độ như này, chắc thời điểm tui học được ma pháp cấp cao không còn xa nữa đâu.”

Yunyun vui vẻ nói.

“…Từ ngày mai trở đi, cứ ở nguyên trên thảo nguyên đó săn đám quái yếu yếu thôi.”

“Tại…tại sao chứ? Bà không muốn tui bắt kịp phải không hả? Là thế phải không? Tui nói đúng phải không?”

Trong khi Yunyun đang lắc tôi một dữ dội, đột nhiên tôi để ý đến có cái gì đó.

“…? Có gì đó đang đến đây? Bà có nghe thấy không?”

Mặt đất khẽ run lên.

“…? Có. Là cái gì thế? Quái vật ư? Thời điểm quá chuẩn. Mình có thể lên cấp nữa đây…”

Yunyun cũng để ý đến âm thanh vọng đến từ xa.

“Không công bằng. Giờ đến lượt của tôi. Yunyun, hãy lùi lại phía sau đi.”

“Bà nói cái gì thế? Megumin là lá bài tẩy để đánh bại ác quỷ kia, nhớ không? Dù cho bà không muốn tôi vượt qua bà thì… Này, không phải có chút kỳ lạ à?”

Yunyun nói với vẻ không thoải mái.

Thực sự có một cái gì đó rất lạ.

Hay đúng hơn, số lượng những tiếng rống này…

“Tôi có linh cảm xấu về chuyện này. Tránh thứ này đi, nhỉ?”

“Cũng được. Dù gì hôm nay cũng quá đủ với tui rồi. Quay về rồi lấy tiền bán được từ mấy con ếch để mua gì ăn thôi.”

Ngay khi Yunyun nói thế, tiếng ồn thậm chí còn lớn hơn.

Đây đúng là âm thanh của một số lượng lớn quái vật đang đến gần…!

“Nhanh, chạy mau, Yunyun! Tệ thật. Sẽ rất nguy hiểm nếu còn đứng ở đây.”

“Đợi…đợi tui đã chứ, Megumin! Đừng bỏ tui lại phía sau…Ugh!”

Không hề hay biết, những âm thanh đang đến gần ấy tự dưng im bặt.

Xung quanh trở nên tĩnh lặng, rồi có một âm thanh vọng đến tai chúng tôi, ngay phía dưới.

Rồi có một thứ đột nhiên nhảy ra từ đâu đó…

Đám Thỏ Một Xiên mà chúng tôi tìm thấy lúc trước.

Hoặc là bọn chúng đang đuổi theo bọn tôi, hay là có thứ gì đang đuổi theo bọn chúng.

Dù là cái gì, đám thỏ trước mắt chúng tôi trông chẳng đáng yêu tí nào.

“Chu—!” x5

Bon thỏ xuất hiện từng nhóm hai ba con, chúng kêu lên cùng nhau.

“Megumin, Megumin. Thế này đông quá! Lighting! Chúng…chúng ta nên làm gì đây!?”

“Bà…Bà câu cho tôi ít thời gian. Tôi sẽ quét sạch bọn chúng trong một đòn!”

Tôi nói với Yunyun trong khi cậu ta đang bắn phép về phía đàn thỏ. Tôi giơ trượng phép lên và bắt đầu niệm chú.

“Sử dụng Explosion trong rừng sẽ kích động những con quái vật khác đấy, không phải sao!? Thậm chí tui cũng tránh sử dụng Fire Ball [Cầu lửa] để tránh cháy rừng đấy! Blade of Wind [Phong trảm]”

Một con Thỏ Một Xiên nhảy bổ vào Yunyun, người đang vừa rút lui vừa niệm chú.

Yunyun liền rút ra con dao găm để chặn sừng của con thỏ kia, tạo ra vài tia lửa choé lên.

“Cả hai sẽ bị bọn thỏ này xơi tái nếu cứ thế này mất! Phá huỷ thiên nhiên thì sao chứ. Nếu tôi lo lắng mấy thứ như thế, tôi sẽ không thể trở thành một ma pháp sư Explosion được! Yunyun, nằm xuống!”

“Hể!? Cái…Khoan đã…!!”

“Explosion——!!”

Tôi giải phóng ma pháp của minh về phía đám thỏ đang áp sát, dù cho tôi biết là mình cũng sẽ bị cuốn vào vụ nổ.

Đỉnh của cây trượng phép đỏ rực và một tia sáng bắn thẳng vào chính giữa bầy thỏ.

Ngay lập tức, cây cối xung quanh bị thổi bay đi bởi những vòng tròn lửa cùng những vụ nổ.

Yunyun và tôi cũng bị thổi bay đi bởi những cơn gió dữ dội trong bất lực.

Phần 9

“—Này… Con người… Này, con người. Còn sống không đấy?”

Tôi nghe thấy một giọng nói xa xăm.

Dường như tôi đã mất đi nhận thức được một lúc rồi.

Hiện tại tôi đang sấp mặt trên mặt đất.

Cảm giác như có một vài cành cây hay gì đấy chọc vào má nên chắc hẳn là tôi vẫn đang ở trong khu rừng.

Khẽ mở mắt ra, tôi thấy khuôn mặt đang nhắm mắt của Yunyun.

Tôi cuống cuồng tát vào má cậu ta.

Thấy Yunyun phản ứng lại cơn đau, biết cậu ta vẫn ổn, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Mình đã mất nhận thức được bao lâu rồi?

Mình đã sử dụng đến ma pháp Explosion lúc nãy, bây giờ lượng ma pháp đã hồi phục đủ để mình có thể di chuyển cơ thể thế này, thì chắc phải được một khoảng thời gian khá dài rồi.

“Này, các ngươi tỉnh dậy rồi à? Cặp mắt đó…Các người là Hồng Ma đúng không?”

Một giọng nói đến từ trên đỉnh đầu tôi.

Người đang nói chắc hẳn đã bảo vệ chúng tôi trong khi chúng tôi bất tỉnh.

“…Ugh. Đau quá…? Đây là đâu? Cả cơ thể mình đau nhức quá…”

Yunyun mở mắt và nâng cơ thể cậu ta dậy.

Tôi cũng ngồi dậy—

Và nhìn về phía người vừa bắt chuyện với tôi.

“Đúng thế. Tôi là một Hồng Ma, danh xưng là Meg—”

Vừa mới ngẩng đầu lên, cả cơ thể tôi như đông cứng.

Yunyun thì đứng dậy bên cạnh tôi và hồn nhiên nói.

“…? Sao thế, Megumin? Bà trông lạ quá đấy… Đợi đã. Ah! Tui nhớ rồi! Thật đấy, Megumin, bà nghĩ gì mà lại sử dụng ma pháp ở phạm vị gần như vậy hả…Bà… Cái gì…đây…?”

Yunyun bắt đầu lên lớp tôi, nhưng ngay khi thấy tôi đang trọng trạng thái choáng ngợp như này thì cậu ta cũng nhìn theo ánh nhìn của tôi—

“Xin chào. Liệu Ta có thể phiền hai người một lát được không? Tên của Ta là Hoost…Thực ra, ta đang đi tìm một con hắc ma thú khổng lồ trong khu vực này…Đợi đã. Eh? Này, mặt của ngươi trông quen thật đấy. Hay đúng hơn, ngươi trông giống một người mà ta gặp…”

Đó là một Ác quỷ.

Nó có một lớp da đen như mực, ánh kim lên.

Cả đôi cánh dơi khổng lồ đằng sau nữa.

Cái cơ thể phải nói là khổng lồ vãi, thêm cả những cái sừng và hàm răng khó có thể lờ đi cho được nữa.

Một Thượng Quỷ ư.

Thể loại ác quỷ này đáng lẽ phải ở nơi sâu nhất trong một cái mê cung chứ. Nó đang nhìn chằm chằm vào bọn tôi kìa.

“…Tên của ta là Hoost. Ta không phải là một con Kobold không lồ đâu, mà là một thượng quỷ đấy nhé. Ta đã được chỉ định sẽ phục vụ một con nhóc trong tương lai…Màn tự giới thiệu của ta thế nào? Các ngươi là Hồng Ma phải chứ? Đây chắc hẳn là lời chào thông thường của các ngươi nhỉ?”

“AAAAAAAAAAAAAAAAH!” x2

Nhìn vào một con quỷ cười toe toét với cái hàm răng nhọn hoắt đó, chúng tôi hét lên sợ hãi và ba chân bốn cẳng chạy toé khói.

Phần 10

Chúng tôi đã chạy bao xa rồi?

Chúng tôi chạy đến mức rời khu rừng rồi mà không hay biết. Sau khi đảm bảo rằng tên quỷ kia không đuổi theo chúng tôi, cả hai đổ sụp xuống đất.

Mắt của Yunyun sưng lên vì khóc; Cậu ta chắc hẳn phải sợ phát khiếp đây.

“(Hộc)…(hộc)…! Cái…cái…cài gì vậy chứ!? Con…con ác quỷ đó là một ác quỷ ưu việt! Trông nó mạnh một cách khủng bố ấy!”

“(Hộc)…(Hộc)…Tôi thật sự đánh giá thấp con quỷ ở nơi này rồi. Tôi không ngờ thứ đó lại mạnh đến như thế…”

Thật sự, nếu mình mà đụng độ nó một mình, có lẽ mình tè luôn trong quần mất.

Arnes cũng là một thượng quỷ nhưng thứ này thật sự quá đáng sợ.

Yunyun thở lại từ từ chậm rãi và nói.

“Megumin. Con quỷ đó có nói một cái gì đó là lạ đúng không? Cái gì mà các Hồng Ma và đang đi tìm một con Hắc Ma Thú khổng lồ…”

“Tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng dù sao nó cũng vô nghĩa thôi. Tôi nghĩ hắn đã nói tôi giống với ai đó…Mà thôi. Dù gì. Chúng ta đã may mắn khi đụng độ một thứ như thế mà vẫn sống. Tôi không muốn vào khu rừng này trong thời gian tới đâu.”

Mặt vừa xám lại, Yunyun vừa gật đầu đồng tình với tôi. Tôi thở một hơi dài.

“Mệt quá đi…Này, giờ về nghỉ thôi, nhỉ?”

“Ừm về thôi…Nhưng trước đó, đến Guild để nhận phần tiền bán mấy con cóc đã. Tiện thể báo cáo về con quỷ đó luôn.”

Bọn tôi nghỉ ngơi ở đoạn giáp ranh giữa khu rừng và đồng bằng thêm một lát, và bắt đầu bước đi về phía thành phố.

—Chúng tôi đã rời đi từ tận sáng sớm để săn quái trên đồng bằng và trong khu rừng. Một lượng thời gian đáng kể đã trôi qua trước khi cả hai kịp để ý.

Dưới ánh hoàng hôn, hai bọn tôi mở cánh cửa Guild ra.

“Tao nghiêm túc đấy! Nó nhìn chằm chằm vào toà lâu đài không người trên ngọn đồi gần thành phố! Rồi sau đó nó cưỡi một con ngựa không đầu kéo một cỗ chiến xa rồi đi đâu đó luôn…!”

Đó là những mạo hiểm giả chè chén rồi trở nên ồn ào khắp mọi nơi bên trong Guild, chắc hẳn đây là khoảng thời gian bận rộn cho mấy nhân viên đây.

Chúng tôi bước qua đám đông và tiến đến khu vực tiếp tân.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Chúng tôi đến đây để lấy khoản thanh toán.”

“A. Megumin-san và Yunyun-san ạ. Xác bọn cóc đều đã được thu hồi. Chúng có giá tổng cộng là 15,000 eris. Xin hãy đợi cho một lát.”

Chúng tôi nói với chị gái tiếp tân, người đang lấy khoản tiền cho chúng tôi.

“Ưm…Em có thể hỏi là liệu có yêu cầu nào liên quan đến đám Thỏ Một Xiên không? Bọn em đã giết rất nhiều bọn chúng ở trong khu rừng.”

Tôi lấy tấm thẻ Mạo hiểm giả ra để chứng minh.

“Không có đâu. Thỏ Một Xiên là quái vật sinh sống ở sâu bên trong khu rừng. Rất hiếm khi có người bị bọn chúng tấn công, nên không có yêu cầu diệt trừ nào cả…Nhưng có người gần đây có thấy chúng lảng vảng gần thành phố, nên sau này có lẽ chúng sẽ thành mục tiêu cho các nhiệm vụ săn bắn cũng nên.”

Ôi. Đúng thật là đen mà.

…À, còn chuyện này nữa.

“Thực ra, hôm nay bọn em đã đụng độ một ác quỷ bên trong khu rừng. Nó là một thượng quỷ. Thậm chí nó còn có trí thông minh để tự giới thiệu bản thân nó là một thượng quỷ nữa cơ. Cái cơ thể khổng lồ và sự hiện diện mãnh liệt đó chắc chắn là một ác quỷ hùng mạnh đấy ạ.”

Nghe thấy thế, biểu cảm của chị gái trở nên cứng đơ.

“Và nó nói nó đang đi tìm một con hắc ma thú khổng lồ. Nó có thể giao tiếp và đã không ngay lập tức tấn công bọn em. Có lẽ nó là một con ác quỷ thân thiện không chừng…”

Yunyun nói trong khi chị gái kia đang ngơ ngác.

“Một con hắc ma thú khổng lồ màu đen á?...Tôi biết có một thứ như thế đấy. The Rookie Killer [Kẻ Giết Tân Binh] là một con quái vật nguy hiểm với một cơ thể khổng lồ và có bộ lông màu đen đấy. Sao nó lại đi tìm một thứ như thế nhỉ? Làm thủ cưng sao…?”

Chị gái kia vẫn còn phân vân thêm một lúc nữa.

“Oh. Cảm ơn vì đã thông báo…Thượng Quỷ và Kẻ Giết Tân Binh à? Chuyện này không chỉ đơn giản là nguy hiểm nữa rồi. Có lẽ bọn chị sẽ cấm ra vào khu rừng trước khi việc điều tra kết thúc. Xin đừng đi vào khu rừng đó thêm lần nào nữa nhé.”

Chị gái kia vừa nói vừa đưa cho chúng tôi khoản tiền thưởng từ lũ cóc.

Phần 11

“Tui nghĩ chuyện này đã trở thành một sự việc nghiêm trọng đấy.”

Bọn tôi trên con đường trở về khách sạn.

Yunyun lẩm bẩm suốt dọc đường.

“Chúng ta lại gặp nó vào thời điểm rất tệ nữa chứ. Ngay sau khi cả hai hết mất mana. Nếu không thì ngay khi gặp nó, tôi có thể cho nó một phát…”

“Ngừng nói ngớ ngẩn như thế nữa đi! Chúng ta không thể thắng được một thứ như thế đâu! Tui cảm giác rằng con quỷ đó thậm chí có thể chịu được một phát Explosion cũng nên!”

“…Ồ. Đây là một thách thức à? Tốt thôi. Thay đổi kế hoạch ngày mai, quay lại khu rừng đó…”

“Không đời nào nhé! Tui chắc chắn sẽ không vào khu rừng đó nữa đâu! Bà thích thì tự mà đi!”

Chúng tôi lại cãi nhau ngay khi đi qua chỗ văn phòng xây dựng.

“Cảm..cảm ơn nhé…Làm tốt đấy, quản đốc ạ…”

“Vất vả rồi, ông chủ~!”

Vẫn là cái cặp đôi quen thuộc và nổi bật kia xuất hiện trước văn phòng.

Có vẻ bọn họ vừa mới xong việc.

Chàng trai trông thật sự mệt mỏi. Còn cô gái thì mới hôm qua thôi tỏ vẻ rất ghét mấy công việc chân tay thì hôm nay lại cười tươi roi rói như thể vừa làm hết mình vậy.

Chàng trai lảo đảo và nói.

“Hay là ngày mai ta tìm việc khác đi…? Cô cũng có nói rồi còn gì, chúng ta không thể làm được công việc này đâu.”

Tôi quan sát chàng trai đang phàn nàn đằng kia.

“Cậu nói cái quái gì thế? Nghiêm túc tí đi, đúng là bọn NEET… Sao mà ta có thể đổi việc khi vừa mới bắt đầu chứ? Đi thôi. Dùng tiền công đi tắm với ăn tối nào, rồi ngày mai lại làm việc hết mình nhé!”

Mặt cô gái sáng lên và cô ta nắm chặt nắm đấm giơ lên trời.

Dường như cô ta đã tìm được niềm vui của công việc.

“Bà còn đứng đấy làm gì? Megumin, bà biết bọn họ à?”

“…Không. Tôi không biết bọn họ. Không có gì đâu. Đi thôi.”

Tôi dục Yunyun quay về khách sạn.

…Đúng thế. Bọn họ chỉ là người qua đường thôi.

Nhưng, không hiểu sao mỗi khi gặp bọn họ mình lại cảm thấy thoải mái.

Mình cứ có gì đó bận tâm.

“Tôi muốn uống bia lạnh!”

“Này, này. Nó có cồn đấy. Chúng ta có thể uống chúng được à? Có chuyện gì với luật của đất nước này vậy?”

“Thật đấy à, sao mà cậu nhát thế? Thế thì đi uống Neroid lạnh vậy.”

“Neroid? Neroid là cái gì?”

Cô gái kia không trả lời.

“Tôi đói rồi. Đi thôi! Cậu biết không nè? Nhà tắm công cộng giờ mở rồi đấy. Lúc này là có thể tắm được rồi! Tiến lên!”

Cô ta hét lên và chạy.

“Á! Này. Đợi đã. Neroid là cái quái gì chứ? Với lại, nếu cô mà cứ chạy như thế, cô sẽ ngã…”

Trước khi chàng trai kia có thể nói xong, cô gái đã ngã sấp mặt.

“…Megumin. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta không nhìn tiếp…”

“…Đúng…đúng thế thật. Đi thôi.”

Tôi lắng nghe tiếng khóc của cô gái sau khi y làm rớt cái ví khi bị ngã—

Chúng tôi quay trở lại nhà nghỉ.

—Rất nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay.

Tôi nhận một nhiệm vụ cùng với Yunyun rồi đi săn hết ếch lại đến thỏ.

Và cuối cùng là đụng độ một thượng quỷ.

…Mà con quỷ đó chính xác là gì vậy chứ?

Khi mà nó nhìn thầy mặt mình, nó nói mặt mình giống với một người nào đấy…

Mình nhớ là nó đang đi tìm môt con hắc ma thú khổng lồ.

Giờ nghĩ lại giá mình nán lại thêm một tí để nghe tiếp thì có phải tốt hơn không.

Tôi mở cánh cửa phòng mình trong khi nghĩ đến việc đó—

Sau khi bước vào trong, tôi ngay lập tức phóng ra ngoài và đập cửa phòng Yunyun.

“Yunyun, tôi xin lỗi. Cơ mà đến đây mau lên. Khi mà tôi quay trở về phòng vừa nãy, con hắc ma thú tí hon Chommosuke không động đậy gì hết!”

“Thế đồ ăn đâu? Bà nhốt nó trong phòng từ sáng đúng chứ? Bà có để lại cho nó tí thức ăn không hả!?”

GIAO ĐOẠN: CẢNH 2

—Cô gái cô đơn phiền toái—

“Nghe tớ nói nè! Nếu cậu đang đi tìm đồng đội, tôi có một ứng cử viên đấy! Đó là một tên dùng thương tuyệt lắm, tên là Rein Chelka đang ở thành phố này luôn! Anh ta chắc là Hiệp sỹ rồng trẻ nhất ở đất nước láng giềng thì phải. Nổi tiếng lắm…”

“Cậu không thấy có gì đó nghi nghi à? Dù thế nào, nếu anh ta nổi đến thế, sao lại ở cái thành phố tân binh này? À mà, cậu có biết hắn trông thế nào không?”

“Hừm…Ưm…Tớ không rõ lắm, nhưng nghe rằng anh ta sinh ra trong gia đình quý tộc! Ngoại trừ những người mua danh hiệu bằng tiền thì quý tộc còn có tóc vàng kim và mắt xanh dương đấy! Đúng là thế. Cứ tìm tên nào nhìn ổn ổn mà có tóc với mắt như thế là được!”

Những tiếng nói chuyện ồn à vang vọng bên trong Guild.

Để ý gần hơn thì có một cô gái dùng thương giắt sau lưng đang tranh luận với một cô gái trông có vẻ là một đạo tặc.

Cả hai người bọn họ đều tầm tuổi tôi.

“Sử dụng thương tuyệt lắm à? Tóc vàng kim thì dễ rồi. Mà dù sao thì tớ muốn một pháp sư hay tu sĩ cơ. Nếu cô có biết ai như thế thì hãy bám theo y nhé.”

Một thanh niên với một thanh kiếm ma pháp đang vui vẻ nói chuyện với bọn họ.

Dường như cả ba người bọn họ là một tổ đội.

Mà chàng trai kia nói đang đi tìm một pháp sư hay một tu sĩ thì phải…

Cơ hội của mình đây rồi.

Nếu mình cứ tiếp tục bị động thế này thì khoảng cách giữa mình với Megumin càng thêm lớn mất.

Từ bỏ việc đợi người khác đến bắt chuyện thôi. Nếu mà không hành động lúc này kiểu gì về sau mình cũng hối hận mất.

Mình không chấp nhận việc đứng sau Megumin mãi mãi đâu!

Quyết định xong, tôi đứng dậy, bước về phía chàng trai có thanh kiếm ma thuật nọ…!

“Heh—!”

“Ha—!”

…Sau khi đến gần chàng trai kia, tôi liền quay lưng lại vì cái vẻ mặt rõ đe doạ của hai cô gái kia.

—Không phải thế này.

Mình đúng là một đứa nhát gan cô độc, được định sẵn mãi là số Hai thôi.

Ngay sau đó.

“…Cô bé, có chuyện gì thế? Nhìn thế này thôi nhưng chị vẫn là một tu sĩ đấy. Nếu em không phiền chị có thể nghe vấn đề của em.”

Ngay khi tôi úp mặt lên bàn trong thất vọng vì tiếp tục thất bại trong việc tìm đồng đội thì một chị gái xinh đẹp đến và bắt chuyện với tôi.

Chị gái này mặt một áo choàng linh mục màu xanh dương, chắc hẳn chị theo đạo Axis.

Trên đường đến thị trấn này, mình có gặp rắc rối với mấy người Axis, nên mình không muốn dính dáng với bọn họ lắm, nhưng mà…

“…Sau khi đến thành phố này, những chuyện mà đáng lẽ ra phải dễ lắm lai khó đến mức không ngờ, nên em đang rất lo lắng…”

Vô tình, tôi thổ lộ vấn đề của mình cho chị gái này.

Mặc cho người này đến từ giáo phái Axis, được khiếp sợ bởi người đời vì chính những hành động không có điểm dừng của bọn họ.

Chị gái kia im lặng lắng nghe vấn đề của tôi và nói.

“Không sao hết. Nữ Thần Aqua sẽ giúp em.”

Nghe những lời tốt đẹp đó, tôi không thể không ngẩng đầu lên.

Ngay khi tôi nhìn chị ấy với một ánh mắt tôn trọng thì y bỗng nhiên ngay tức khắc lấy ra một mảnh giấy.

Nhẹ nhàng chuyền tờ giấy cho tôi. Nhìn cái tờ giấy này trông rất quen.

Đơn đăng ký gia nhập Axis Giáo.

“Nào. Nếu em gia nhập tôn giáo Axis, chắc chắn em sẽ gặp được một người tốt nào đó…!”

Thái độ của chị gái đột nhiên thay đổi và chuyển sang bắt ép tôi nhận lấy tờ giấy…!

“Quá…quá đáng vãi…Lợi dụng nỗi thất vọng của một đứa trẻ như thế đúng là đám Axis rồi. Cứu lấy một người đang lún sâu trên cát để rồi đá họ xuống đáy vực! Nhìn cái biểu cảm sung sướng đó kìa!”

“Giáo lý của bọn họ có vẻ toàn là đi chọc tức người khác thôi. Không thể tin được…Nhưng đứa nhóc đó còn lâu mới…”

Những người xung quanh nói trong khi quan sát sực việc diễn ra trước mắt.

Tôi nắm chặt lá đơn.

“Em muốn gia nhập đạo Axis! Nếu em làm thế…nếu em làm thế thì em có thể có bạn và tìm được đồng đội phải không!?”

“Hể!”x3

Nghe thấy quyết định của tôi, ngay cả người chị gái Axis kia cũng phải thốt lên trong ngạc nhiên.

Truyện Chữ Hay