Kono Subarashii Sekai ni Bakuen o!

chương 1: những mạo hiểm giả của thị trấn khởi đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 1: Những mạo hiểm giả của thị trấn khởi đầu

Phần 1

Sau khi đánh bại Arnes, một kẻ bám đuôi Chommosuke, hai chúng tôi nhận được ít tiền như một phần thưởng từ thủ lĩnh đoàn xe, cũng như việc được sắp xếp cho việc ở lại nhà trọ cao cấp này.

“—Này, ngừng giỡn đi nhé! Sao mà một người hiện đại như tôi lại có thể ngủ ở chuồng ngựa hả!?”

Ngay khi đến thị trấn này, tôi nằm ngủ như một khúc gỗ và bị đánh thức bởi âm thanh cãi nhau từ tầng dưới.

Căn phòng được người thủ lĩnh đoàn xe bố trí cho tôi nằm ở sâu bên trong tầng 2.

Tiếng cãi cọ lại vọng đến từ phía dưới lầu.

“Tôi cũng có muốn đâu chứ! Không có tiền thì đừng có đòi hỏi nhé!”

Có vẻ là một vụ cãi nhau về việc ngủ trong chuồng ngựa,

Bọn họ chắc hẳn là tân binh mới đặt chân đến thành phố này.

Tôi dụi cặp mắt ngái ngủ và duỗi người trên chiếc giường.

Bầu trời đã tối sầm, chắc hẳn giờ đã là đêm.

“Thế này là quá khác so với suy nghĩ của tôi về cuộc sống của một mạo hiểm giả rồi! Một mạo hiểm giả nên là người kiếm được nhiều tiền, rồi sống trong một căn phòng bậc nhất, và uống đến khi say khướt tận hai ngày sau chứ!”

“Sao lại nói cho tôi cái thứ đó hả!? Giờ chỉ còn mỗi 1,000 eris bọ mà ông bác Eris giáo kia cho ta thôi đấy. Số tiền này là dùng để ăn tối, ăn xong thì lo mà ngủ cho nhanh là được!”

“Khốn…Khốn kiếp mà! Tôi không có đến đây để sống như thế này!”

Vừa lắng nghe hai bọn họ cãi nhau, tôi vừa bước sang bên phòng bên cạnh nơi Yunyun đang ở.

—Axel, thành phố nơi những tân binh tụ họp.

Đây là thành phố mà đã là mạo hiểm giả đều phải đến ít nhất một lần trong đời.

“Yunyun, dậy chưa? Có mấy tên mạo hiểm giả ồn ào cãi nhau dưới kia khiến tôi không ngủ được. Muốn xuống tầng một ăn tối không?”

Sau khi gõ vài lần lên cánh cửa, mở ra là một Yunyun mắt lờ đờ.

“Bà biết đấy, nếu buồn ngủ như thế thì không cần phải bắt ép bản thân quá đâu?”

“…Tui muốn đi mà. Sau cùng thì được mời đi ăn thế này đối với tui là hiếm lắm.”

Nói xong cái câu đáng buồn đó, Yunyun và tôi bước xuống tầng dưới.

Hầu hết nhà trọ đều sử dụng tầng một làm quán rượu.

Có lẽ bởi vì giờ là thời điểm đi ăn tối nên ở đây đang rất đông. Bọn tôi tìm được một chỗ trống và gọi luôn món đặc biệt của thành phố này, một suất thịt ếch nướng.

Tôi ăn phần của mình và hỏi Yunyun về kế hoạch tương lai.

“Được rồi. Mặc dù hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, hiện tại thì cả hai cũng đang ở một thành phố xa lạ nữa. Ta cũng không có thời gian để thích nghi đâu. Hãy đặt lộ trình cho ngày mai luôn nào!”

“Đúng thật. Chúng ta cần nhận nhiệm vụ để kiếm sống. Nên phải chiêu mộ thêm đồng đội nữa nhỉ.”

Chiêu mộ đồng đội à?

Thế thì cả hai nên đi đến Guild mạo hiểm giả ở thị trấn này rồi.

“Mà bà cũng định chiêu mộ đồng đội ư Yunyun? Tôi dùng Explosion xong thì đơ luôn nên phải ở trong một tổ đội. Nhưng bà thì có thể dễ dàng một mình làm xong mấy cái nhiệm vụ đơn lẻ chứ, đúng không?”

“Bị đám quái vật bao vây thì không có thoải mái gì hết nên tui cũng muốn những đồng đội mạo hiểm cùng nữa. Hai người có thể sống cùng nhau ở nhà trọ này. Sau khi kết thúc được một nhiệm vụ lớn thì cả hai có thể ăn mừng và uống ở quán rượu này…Hể. Mình rời làng vì bị nhiều chuyện đưa đẩy nhưng không ngờ nó lại tốt đến mức này…”

Yunyun lẩm bẩm trong khi cậu ta đưa một miếng thịt ếch lên miệng bằng dĩa của y.

“Trong trường hợp đó thì chúng ta sẽ đi tìm đồng đội vào ngày mai. Guild mạo hiểm giả chắc sẽ có một bảng thông báo dành cho việc chiêu mộ thành viên. Ta sẽ đến đó xem sao, rồi hỏi luôn chuyện nhận nhiệm vụ.”

Tôi để lại Yunyun, cái đứa mắt đang sáng lấp la lấp lánh trong mơ mộng và đi thu thập thông tin từ những vị khách gần đó.

Vẫn còn một nhiệm vụ khác mà tôi cần hoàn thành ở thành phố này.

“—Xin lỗi. Bác cho cháu hỏi tí được không?”

“Ồ, gì thế này, bé gái!? Sao lại có một bé gái ở đây vào giờ này thế nhỉ?”

“Mẹ của nhóc sẽ lo đấy. Nhóc nên mau về nhà đi.”

Tôi tiến đến hai ông bác ở bàn bên và lại bị đối xử như một đứa nhóc.

“Không. Cháu là một mạo hiểm giả. Nhìn đi nếu hai người không tin!”

Tôi có tí thất vọng vì bị coi là một đứa nhóc nên tôi dí luôn tấm thẻ mạo hiểm giả của mình lên mặt hai lão này.

“Xin…Xin lỗi, ta sai rồi! Thế có chuyện gì thế, cô gái nhỏ?”

“Có điều mà cháu muốn hỏi. Cháu có nghe rằng ở thành phố này có một pháp sư có thể sử dụng ma pháp Explosion.”

“Ma pháp Explosion?”

Có lẽ bọn họ không hiểu được ngôn ngữ ma thuật nên mặt cả hai trông cứ ngơ ra.

“Đó là một ma pháp công kích. Cháu có nghe được rằng có một nữ pháp sư xinh đẹp với bộ ngực bự ở thành phố này…”

“Một nữ pháp sư xinh đẹp với bộ ngực bự…A, thế chắc là bà chủ cửa tiệm đó rồi!”

“Chuẩn. Chỉ có thể là bà chủ nghèo rớt mồng tơi đó thôi!”

“Bà…Bà chủ nghèo rớt mồng tơi?”

Tôi nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán.

“Cô ấy là chủ tiệm nổi tiếng của một cửa tiệm đạo cụ ma pháp ở thành phố này đấy.”

“Ừm. Cô ấy từng là mạo hiểm giả thì phải. Một pháp sư mạnh vô cùng luôn.”

Một nữ pháp sư và là một cựu mạo hiểm giả à.

Có phải đó là người mà mình đang tìm không?

Nhưng cái đoạn ‘nghèo rớt mồng tơi’ ấy lại khiến mình có chút lo.

Chị ấy là một người nghiêm túc và đáng tin cậy, ấy thế mà cảm giác kinh doanh của chị ấy lại tệ đến mức như thế ư?

Tôi hỏi địa chỉ của cửa tiệm đó và khắc sâu vào trong trí nhớ.

Giờ thì mình biết địa chỉ rồi chắc lúc nào đến cũng được.

Mặc dù mình muốn cho chị ấy chứng kiến sự trưởng thành của mình ngay lập tức…

“…Thôi, chuyện đó có thể đợi đến lúc mình chính thức trở thành mạo hiểm giả ở thị trấn này cũng được.”

Mà nghĩ đến lúc gặp mặt chị ấy mình cũng có chút e ngại.

Phần 2

“Được rồi, Yunyun, đi thôi! Phấn chấn lên nào!”

“Tui-tui biết rồi nhưng sao mới sáng sớm thôi mà bà lại phấn khích quá như vậy chứ!?”

Chúng tôi không đi tìm hiểu bất kỳ điều gì ở thành phố này mà cứ thể thẳng tiến luôn đến Guild mạo hiểm giả vào lúc tờ mờ sáng.

“Bà nói gì vậy chứ? Cuộc sống của một mạo hiểm giả mà chúng ta trông đợi bấy lâu cuối cùng cũng bắt đầu vào hôm nay! Ném mình vào những trận chiến với những con quái vật mạnh mẽ vô danh! Thổi bay hết tất cả bằng ma pháp Explosion! Chỉ nghĩ về nó thôi mà tôi gần như muốn nổ tung rồi đấy! Sao lại không phấn khích cho được cơ chứ!?”

Đối mặt với một tôi hăng hái đang khuơ khuơ cây trượng phép trên đường—

“Tui…tui biết rồi, nên làm ơn nhỏ giọng xuống đi!”

—Yunyun xấu hổ nói trong khi hốt hoảng nhìn ra xung quanh.

Giờ cũng vẫn còn khá sớm nên trên đường không có nhiều người lắm.

Bọn tôi đi đến Guild mạo hiểm giả để tìm đồng đội.

Trước cánh cửa, những ứng cử viên anh hùng tương lai đã sẵn sàng để quấy rối.

Tôi dừng phía trước cánh cửa và nói với Yunyun, cái đứa đang thở hổn hển.

“Yunyun, nghe này. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Guild mạo hiểm giả toàn những tên thô lỗ, những kẻ sẽ nhìn xuống những tân binh như chúng ta. Để tránh điều đó, chúng ta phải hét lớn thông báo tên của chúng ta! Hồng Ma là không được để bị coi thường!”

“Ahhh…Làm ơn đừng có người nào đáng sợ, làm ơn đừng có người nào đáng sợ…”

Tôi mở cánh cửa và hất áo choàng của mình lên, hét lớn!

“Tên của tôi là Megumin! Pháp sư hàng đầu của làng Hồng Ma, sử dụng ma pháp Explosion…”

Không có ai ở đây cả.

“Ôi…Xấu…xấu hổ quá đi…!!”

Yunyun đỏ mặt và run rẩy phía sau tôi trong khi ôm lấy Chommosuke.

Nghe thấy vậy, mặt của tôi cũng hơi đỏ lên.

“Đến ngay đây…A, chị có thể giúp được gì cho hai em vào sáng sớm thế này vậy?”

Tưởng như guild không có ai thì một chị gái chạy ra từ phía sâu bên trong. Chị ấy có vẻ là một nhân viên của hội quán.

Tôi nhìn lại khắp guild một lần nữa. Quên việc mạo hiểm giả đi nhận nhiệm vụ đi, đến cả quán rượu cũng chẳng có một mống khách nào.

Điều chỉnh lại suy nghĩ, tôi tiến đến chị gái đang đứng ở quầy tiếp tân kia.

“Chào…Chào buổi sáng. Em là Megumin, một [Đại pháp sư]. Đây là lần đầu em làm mạo hiểm giả nên em vẫn chưa biết nên làm gì…”

“A, mắt của em. Em chắc hẳn là một Hồng Ma phải không? Hiểu rồi. Nếu chị nhớ đúng thì Hồng Ma có nhận được thẻ mạo hiểm giả lúc ở trường nhỉ. Em có tấm thẻ đó không? Trước khi em có thể nhận nhiệm vụ thì chị cần kiểm tra nó, kiểu như kiểm tra mấy cái tiền án, tiền sử ấy…”

“Xin lỗi, có được không nếu đợi thêm một lúc nữa ạ? Em thích làm việc ấy khi có thêm nhiều mạo hiểm giả quanh đây.”

“…? Chắc rồi…”

Tôi để lại chị gái đang ngơ ngác đằng kia và đến ngồi bên cái bàn ở gần đó.

“Megumin, bà không định đem thẻ của bà ra à? Thế để tui làm trước nhé.”

“Cứ tự nhiên. Tôi sẽ làm việc ấy khi có thêm nhiều người đến.”

Yunyun có vẻ bối rối và đưa tấm thẻ của cậu ta cho chị tiếp tân kia.

“Để chị xem nào…Hể! Không…không hổ danh là một Hồng Ma! Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy một người có sức mạnh ma pháp cao đến mức này đấy!”

“Em…Em cảm ơn…”

Lắng nghe cuộc hội thoại của hai người bọn họ, tôi mỉm cười trong khi chờ cho đến khi có thêm nhiều người đến.

Phần 3

Guild cuối cùng cũng bắt đầu trở nên đông đúc hơn. Một vài người thì đang ăn ở Quán rượu, số khác thì đang tập trung vào bảng thông báo.

Tôi lắng nghe những tiếng ầm ĩ điển hình của một quán rượu và tự nói với bản thân.

“…Gần đến lúc rồi.”

Yunyun, cái đứa đang ăn mì sợi bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn khi thấy tôi đứng dậy.

“Này, sao bà lại phải đợi đến lúc đông như thế này mới trưng thẻ của mình ra vậy? Lúc trước không có ai mà…”

Tôi nói—

“Tôi sẽ trở lại ngay”

—Với Yunyun, cái đứa đang ngơ ngác không hiểu cái gì, và bước về phía chị tiếp tân.

Nhận tiện có một cái lợi khi lựa chọn tiếp tân cho mình.

Đó là phải chọn người tiếp tân xinh đẹp nhất.

Thể loại tiếp tân này thường sẽ có một lai lịch gây sốc, kiểu như một hình ảnh cô gái đại diện của Guild hay là một cựu mạo hiểm giả mạnh mẽ.

Mình đã học được điều này ở trường. Nó cũng là một kiến thức thông thường đối với một mạo hiểm giả.

“Tiếp theo…Ồ, em là một Hồng Ma nhỉ?”

Một nữ tiếp tân xinh đẹp với một bộ ngực lớn và tóc xoăn nói trong khi nhìn vào mắt tôi.

“Như chị thấy đấy, em là một Hồng Ma. Từ hôm nay trở đi, em định sẽ dùng thành phố này như một căn cứ, nên em ở đây xuất trình thẻ mạo hiểm giả của em để kiểm tra.”

“Chị hiểu rồi. Để chị xem nhé…Cá-cái này!? Tuyệt quá, không hổ danh là Hồng Ma. Cả chỉ số trí tuệ lẫn sức mạnh ma pháp của em đều quá cao…!”

Chị tiếp tân nói với vẻ ngạc nhiên, và những mạo hiểm giả khác cũng để ý đến sự huyên náo.

Chính là nó. Đây chính là điều mình muốn. Một nữ tiếp tân bị choáng ngợp bởi chỉ số của mình và kéo theo sự chú ý của những mạo hiểm giả khác!

Theo cách này, mình sẽ không thể bị đám mạo hiểm giả coi thường ở cái thị trấn này được…

“Dù cho sức mạnh ma pháp của em không cao như cái người hôm qua nhưng chỉ số thông minh vẫn khá cao…Tốt. Cũng không có tiền án gì nữa. Tấm thẻ này đã được xác thực. Từ giờ em có thể nhận nhiệm vụ được rồi.”

…Hử?

“Xin lỗi, khoan đã. Không cao như người hôm qua là sao ạ? Thế có nghĩa là vẫn còn có người có sức mạnh ma pháp cao hơn cả em ấy ạ?”

“Đúng thế. Hôm qua có một người đã đăng ký làm mạo hiểm giả ở đây…Vì chỉ số thông minh của cô ấy thấp quá thành ra không thể trở thành pháp sư được. Chị nghĩ cô ấy đã nhận [Đại tu sĩ] làm chức nghiệp.”

[Đại tu sĩ] ư?

“Ồ, là cái người hôm qua phải không?”

“Chính là cô ấy rồi!”

“Thực sự thì cô ấy đẹp thật, nhưng cô ta…cứ nói cái gì mà là một nữ thần.”

“Nếu cổ mà không phải theo đạo Axis. Cả không nói mấy thứ kỳ lạ đó thì tôi đã mời cô ấy vào rồi…”

“Thì nói mấy thứ kỳ lạ như thế thì cô ấy mới đúng là đám Axis chứ.”

Những mạo hiểm giả xung quanh bắt đầu sôi nổi sau khi nghe thấy chị tiếp tân này nói.

Bọn họ đang nói về cái gì vậy chứ?

Có phải là về cái cô [Đại tu sĩ] kia không vậy?

Mà dù thế nào, nếu cô ta trở thành một [Đại tu sĩ] thì cô ta không thể cản đường mình trong mục tiêu trở thành [Đại pháp sư] mạnh nhất được. Nên kệ đi.

Quan trọng hơn…

“À, em! Em đang rảnh phải không? Em có đồng đội ở đây chưa vậy?”

“Này, khoan đã! Thế là không công bằng đâu! Tao đến đây trước mà!”

“Tổ đội của anh có đến hai thành viên có chức nghiệp cấp cao! Nghe được không?”

Lắng nghe cuộc hội thoại của tôi với chị tiếp tân, những mạo hiểm giả khác vội lao đến để mời gọi tôi.

Phần 4

—Tại một góc của Quán rượu, tôi lắng nghe một chàng trai và một cô gái giới thiệu bản thân.

“Anh là chiến binh, Rize. Còn đây là đạo tặc, Reiner. Rất vui được gặp em!”

“Em là Megumin. Rất vui được gặp hai người.”

“…Đấy là tên thật của em ư?” x2

“Tên thật của em đấy ạ. Nếu có vấn đề gì với nó thì cứ nói, em đang nghe đây.”

“Khô…không có đâu! Không có vấn đề gì hết! Phải rồi, dù sao em cũng là Hồng Ma mà…”

“Ư, er, chị cảm thấy đó là một cái tên đẹp!”

Bọn họ hốt hoảng nói.

Tôi chọn tổ đội gồm hai anh em này.

Một tổ đội mạo hiểm giả thông thường gồm từ bốn đến sáu thành viên.

Tôi tham gia tổ đội này bởi vì một tổ đội nhỏ thì có nghĩa là phần thường sẽ được chia nhiều hơn.

Hiện tại tôi chỉ có mỗi số tiền nhận được từ đoàn xe nọ, nên tôi phải kiếm thêm tiền.

Một vấn đề khiến tôi bận tâm khác, quay đầu nhìn về phía một cái bàn khác thì thấy Yunyun đang nhìn quanh đầy nghi hoặc.

Cậu ta giơ tay lên và thì thào “Ư…”, nhưng không có ai nghe thấy được trong ở cái nơi ồn ào như thế này cả.

Đây là cơ hội tốt cho Yunyun có thể cải thiện kỹ năng xã hội của cậu ta, nên mình không nên can thiệp. Để cho cậu ta tự giải quyết vậy.

“Sao thế? Có mạo hiểm giả nào mà em muốn à?”

“Chỉ có mỗi ba người kể cả em nên nếu em muốn thêm thì cũng được thôi.”

“Không, không có gì đâu ạ. Đi tìm một nhiệm vụ chinh phạt để kiểm tra khả năng của chúng ta nào. Cứ coi đây là giai đoạn thử việc ấy ạ.”

Bọn họ không phản đối tí nào.

Ở cách xa đấy một khoảng, sau khi mất phương hướng được một lúc, Yunyun lấy ra một vài tờ giấy từ chị tiếp tân và bắt đầu viết cái gì đó.

Có vẻ cậu ta từ bỏ việc hỏi xem có tổ đội nào đang cần thêm người không và tự mình tạo một yêu cầu chiêu mộ thành viên.

“Có một nhiệm vụ tiêu diệt đám sóc này. Megumin, cái này được không?”

“Đám sóc mùa này chắc béo lắm. Hẳn là ngon lắm đây.”

Sóc là con gì vậy?

Bọn họ nói nó rất ngon khi béo, nên chắc đó là một con quái vật ăn được.

Bây giờ là đúng là mùa gây đói bụng. Là mùa của những quả hạt dẻ.

Cái tên của con quái vật này lôi cuốn thật.

“Thế thì làm nó thôi!”

Nhiệm vụ đầu tiên của mình, tôi phấn khích gật đầu một cái thật mạnh.

Phần 5

Sóc.

Đó là một sinh vật say đắm những quả hạt dẻ và thịt của nó thì mềm và mọng.

Với kích cỡ của một con chó, đám sóc sẽ xâm chiếm những cánh đồng của thành phố một cách nhanh gọn và phá hủy mùa gặt của những người nông dân.

“Megumin, Megumin! Bọn chúng đang đến đấy, nhiều quá! Chúng đang nhắm vào chúng ta! Hãy dùng ma pháp của em để quét sạch bọn chúng đi! Reiner, hỗ trợ Megumin. Đừng cho đám sóc đến gần cô ấy!”

“Onii-chan, cẩn thận! Một con vừa xuất hiện từ những cái bóng!”

“Ugh! Gần quá…!”

Một tiếng ‘choang’ vang lên từ cái khiên của Rize.

Anh ta sử dung cái khiên để chặn đòn tấn công của bọn sóc.

“Để đó cho em. Em có thể quét sạch bọn chúng trong một lần. Câu cho em ít thời gian!”

“Em chắc chứ!? Có tới tận hai mươi con đấy!? Mà thôi, làm ơn nhanh lên!”

“Onii-chan, đằng trước. Phía trước anh!”

Reiner hét lên trong khi cô ấy hạn đám sóc. Rize cuống cuồng nâng khiên lên.

Lại thêm một tiếng choang nữa. Những cái gai của đám sóc bị cái khiên gạt đi.

Mặc cho cái tên ‘sóc’ nghe đáng yêu là thế, đám quái vật này có những cái gai phủ khắp cơ thể.

Một người mà không có áo giáp kim loại sẽ bị thương nặng nếu bị những đòn tấn công như thế đánh trúng.

Reiner đâm con dao găm vào những con sóc, trong khi Rize cố gắng chịu đòn.

Với việc không được để có sai sót nào, mồ hơi chảy xuống từ khuôn mặt lo lắng của tôi.

Tôi hoàn thành câu chú, nâng cây trượng phép lên, và hét về phía bọn họ.

“Cả hai, tránh xe đám đó ra ngay! Em sẽ đánh thẳng vào trung tâm của đám quái vật đó!”

“Đã hiểu!”x2

Cả hai rút lui trước đám sóc.

Cùng lúc đó, tôi kích hoạt!

“Explosion—!”

Một tia sáng tỏa ra từ đỉnh trượng phép và đánh thẳng vào trung tâm của đám sóc đó.

Những mục tiêu bị nuốt trọn bởi ánh sáng và sức nóng được khuếch đại bằng ma pháp.

Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp cánh đồng, và ma pháp của tôi thổi bay tất cả bọn sóc không thương tiếc.

Uy lực của vụ nổ không dừng lại ở đó. Ngay cả những cái cây hạt dẻ, thứ mà đám sóc chè chén, cũng bật gốc. Rize và Reiner thì lăn long lóc trên mặt đất.

Cả hai bọn họ hét lên thảm thiết, và tôi cũng bị thổi bay đi bởi sóng xung kích. Tôi tận hưởng cảm giác mãn nguyện khi vừa quét sạch tất cả đám quái vật cùng một lúc.

…Nhưng lần tới, mình nên chú ý hơn vào tầm ảnh hưởng mà ma pháp của mình gây ra mới được.

“A… Gì... gì thế này…”

“Cái đó là gì chứ!”

Reiner và Rize đứng dậy và phải khẽ thốt lên khi nhìn quang cảnh xung quanh.

“Ha. Một khi em mà đã ra tay thì số phận của đám sóc đó sẽ đúng như cảnh hai người vừa thấy đó! Ma pháp vừa rồi của em là một đòn dứt điểm; một ma pháp tấn công tối thượng, Explosion!”

“????????-Explosion á! Cái Explosion mà không thể sử dụng vì mana tiêu tốn quá lớn!? Chị có nghe rằng đó là một ma pháp vô dụng, nhưng gì thế này!? Thứ này còn làm thay đổi địa hình hoàn toàn kìa!”

“Quét sạch cả đống sóc như thế chỉ với một phát…Mạnh…Mạnh quá!”

Bọn họ thở dài trong khi tôi đang nuông chiều bản thân trong thỏa mãn.

Rồi Rize nói.

“Đi đến chỗ tiếp thôi. À mà em có thể sử dụng ma pháp nào khác không, ngoài cái Explosion ấy ra ấy? Phần thưởng của đám sóc ấy thấp lắm nên bán thịt của chúng thì kiếm được nhiều hơn.”

“Đúng thế. Và thậm chí vả mấy cái cây hạt dẻ cũng bị bật gốc nữa chứ. Không biết phải bồi thường bao nhiêu đây… Nhưng nếu chúng ta mà săn được tầm khoảng 100 con sóc thì quá đủ luôn. Nhân tiện—”

Reiner cúi xuống bên cạnh tôi.

“—Em định nằm ở đó đến khi nào vậy? Hay là em bị thương bởi sóng xung kích à?”

Chị ta hỏi trong lo lắng.

“Không phải đâu. Em chỉ không thể di chuyển được vì thiếu hụt mana thôi. Và cũng vì thế nên hôm nay em không thể sử dụng ma pháp được nữa…”

Rize nói trong khi nhìn sang Chommosuke, cái đưa đang sấn cái mặt của nó lại trước mũi tôi và khịt khịt.

“Ra là thiếu hụt à? Thế thì từ ngày mai hãy phong ấn cái phép đó lại nhé. Sử dụng ma pháp khác từ giờ. Rồi để dành Explosion cho những trường hợp khẩn cấp thôi.”

“Đúng thế. Chỉ cần sử dụng ma pháp trung cấp hoặc cao cấp là được…”

Tôi đáp lại hai người bọn họ.

“Không thể.”

“…? Không thể cái gì?”

“À. Không thể sử dụng ma pháp cao cấp đúng không? Ma pháp trung cấp cũng được mà…”

“Không phải. Không thể sử dụng được bất cứ phép gì hết ngoài Explosion. Em chỉ học mỗi Explosion thôi.”

“…” x2

Cả hai bọn họ im lặng một lúc. Rồi Rize chậm rãi ngẩng đầu.

“Thế tức là. Em chỉ biết mỗi ma pháp đó?”

“Vâng.”

“…Với cả em chỉ dùng nó được một lần mỗi ngày?”

“Vâng.”

Cả hai bọn họ câm lặng.

“…Bọn anh cần thảo luận tí. Đợi nhé.” X2

“Hử?”

Nói xong bọn họ để tôi lại đó và rời đi.

Nằm đây, tôi không thể nghe được chuyện bọn họ đang nói.

Sau một lúc, cả hai quay lại.

“Xin lỗi vì khiến em đợi …Xem nào, nên nói thế nào đây ta? Anh thấy một tổ đội tân binh như bọn anh không thích hợp để em có cơ hội phát huy hết khả năng.”

“Đúng thế. Với một ma pháp như Explosion, thì vào tổ đội của bọn chị quả là lãng phí.”

Bọn họ khiêm nhường nói.

“Em không bận tâm đâu. Miễn là có một cơ hội…”

Bổ khuyết điểm yếu cho nhau là yếu tố quan trọng của một tổ đội.

Nhưng Rize cuống cuồng lắc đầu ngay khi nghe thấy tôi nói điều đó.

“Không, không, không phải. Bọn anh chỉ là hai con gà. Bọn anh đã quá tự mãn khi cố thử việc mời một Hồng Ma pháp sư như em vào tổ đội!”

“Đúng, đúng thế! Và nữa, em thấy đấy, không ai trong bọn chị có chức nghiệp cấp cao! Nên về vấn đề phối hợp và độ cân bằng thì—!”

Phải rồi…Nếu là thế thì cũng hết cách.

“Vì chúng ta đã gây ra kha khá tổn thất vì thổi bay mấy cái cây hạt dẻ như thế nên bọn anh sẽ trả nó!”

“Đúng thế, nên bọn chị sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn nữa, cho đến khi xứng đáng với Megumin. Lúc đó, bọn chị sẽ nghĩ lại chuyện này, được chứ!?”

Vừa nói điều đó, bọn họ vừa nhanh chóng vác tôi về tận Guild.

Phần 6

Chuyện này khó rồi đây.

Tôi cảm thấy việc mà để cho ai đó mình mới gặp trả tiền hộ cho mấy cái cây mà tôi thổi bay bởi Explosion khá tệ nên tôi đã trả phần tiền bồi thường của tôi…

“Mình hết tiền nhanh quá rồi…”

Tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi và đổ sụp lên cái bàn nơi Yunyun thất thần đang cô đơn ăn món ăn của cậu ta.

Không có ai đến trong khi mình đi ra ngoài làm nhiệm vụ ư?

Khi mà sức mạnh ma pháp của tôi đã hồi phục lại được một ít, tôi trở nên tò mò và nhìn về phía tờ chiêu mộ của Yunyun trên bảng thông báo…

“Chiêu mộ thành viên. Phải lịch sự và sẵn sàng lắng nghe những câu chuyện dù không hấp dẫn. Khồng được nói kháy những người có cái tên lạ. Phải có khả năng ở cùng với nhau kể cả khi không nhận nhiệm vụ nào hết. Phải là một đấu sĩ tiên phong. Nếu mà có độ tuổi tầm với tôi thì càng tốt. Tôi là một [Đại pháp sư], 13 tuổi—”

Đây là một thông báo để chiêu mộ bạn bè, bạn trai, hay là cái gì đây vậy?

Mình cảm thấy rằng nếu mà cái tờ chiêu mộ kia mà không đổi thành những yêu cầu dễ chịu hơn thì có ma mới thèm đến…

Có quá nhiều thứ để phàn nàn, nhưng chỉ riêng việc của tôi thôi cũng rút hết sức lực đi hết rồi nên tôi cũng không buồn nói.

…Đúng là thế. Mình không muốn nghĩ về nó nữa, nhưng có thể nào việc mình bị đá khỏi tổ đội lúc trước—

Bọn họ nói rằng những kỹ năng của bọn họ quá thấp đối với mình, nhưng đó cũng có thể là một lý do thuận tiện để đá mình khỏi đó…

Trong khi tôi đang đắm mình trong im lặng.

“Này, lính mới! Người thậm chí còn không biết cá thu kiếm là cái gì!? Sao mà ngươi đến giờ vẫn còn sống vậy chứ!?”

“Không phải. Tôi biết cá thu kiếm là gì. Nó là một loại cá, phải chứ? Nó có nghĩa là ‘Suất cá thu kiếm tẩm muối nướng’ trên cái menu này, đúng không?”

Người chủ Quán rượu trong Guild đang tranh cãi với một người thanh niên tóc nâu.

Đó là cái gã mà mình thấy qua khung cửa sổ khi lần đầu đặt chân đến thị trấn mà.

Quần áo của gã đó cũng kỳ lạ, nên mình nhớ anh ta khá rõ.

Không thấy anh ta sáng nay, nên chắc y mới chỉ bắt đầu làm việc ở đây.

“Đúng. Chính là cá thu kiếm đó đấy. Một con cá. Rất hoạt bát và được bao phủ bởi những cái vảy. Mùa này, nó béo hơn và đặc biệt thơm ngon đấy nhé.”

“Biết. Tôi biết siêu rõ về nó rồi. Tôi xin lỗi. Mà ông có thể nói lại yêu cầu vừa nãy được không vậy?”

“Đi ra cánh đồng phía sau Guild và bắt hai con cá thu kiếm đến đây.”

“Ông đùa tôi đấy à?”

Chàng thanh niên ném cái tạp dề vào người chủ quán đầy tức giận.

Chuyện này đúng là điển hình, mấy đứa trẻ trâu dễ nổi nóng.

Sao mà lại đi tức giận về một công việc đơn giản như là đi bắt mấy con cá thu kiếm vậy chứ?

Một nữ bồi bàn tóc xanh bước qua người thanh niên tóc nâu đang cãi nhai với chủ quán đó. Bằng cách nào đó, cô ta đang mang một số lượng cốc bia đến mức không thể tin được bằng cả hai tay.

Mình nhớ rằng cô ta đồng hành cùng tên thanh niên tóc nâu.

Cô ta chắc hẳn cũng đến đây làm việc hôm nay giống như chàng trai đó.

“Xin lỗi vì đã đợi lâu!”

“Ồ. Đợi mãi…Hở!? Cái…cái gì đây? Cái này là nước lọc bình thường mà! Này, cô nghĩ tôi là thằng ngu hả!?”

“Lính mới! Thế nghĩa là sao vậy? Cô đi phục vụ khách hàng bằng nước lọc từ đầu đến giờ đấy! Rượu đi đâu hết rồi hả? Có phải cô lén uống hết nó rồi không?”

Và người chủ quán lại quay sang mắng mỏ cô bồi bàn kia.

“Khô…không phải! Tôi chỉ lỡ chạm ngón tay của tôi vào rượu thôi…! Nghe này! Đây là đặc tính của cơ thể tôi! Thực ra, tôi là Nữ thần của Nước…!”

“Này, ông bác, nghe tôi nói đã! Đừng có xem thằng này là tên ngốc chỉ vì tôi mới đến cái thành phố này nhé! Sao mà ông bác có thể làm như thế đối với một NEET đang nghiêm túc đi làm việc vậy hả? Cái này là gì vậy? Bắt nạt nơi làm việc à? Sao mà ông có thể yêu cầu mấy cái vô lý như thế, để cảm thấy thỏa mãn từ sự bối rối của tôi à!?”

Một cô gái đang phàn nàn và một chàng trai mặc dù sai nhưng lại đi buộc tội lại người chủ.

Đối mặt với hai người bọn họ, thái dương của người chủ tiệm hằn lên rõ ràng trên đỉnh đầu.

“Khốn nạn! Hai đứa bọn bây toàn nói mấy thứ ngớ ngẩn! Cả hai bị đuổi! Đuổi việc!”

Nghe thấy điều đó, chàng trai cuối cùng cũng tóm lấy người chủ cửa tiệm trong khi cô gái thì khóc lóc rõ to mà không thèm quan tâm đến xung quanh.

…Tốt, ít nhất mình cũng hơn hai người này.

Cảm thấy có ít tự tin, tôi quyết định quay trở về nhà nghỉ hôm nay.

—Trên đường trở về nhà nghỉ cùng với Yunyun.

“Megumin, ngày hôm nay thế nào vậy? Bà có tìm được tổ đội nào tốt hôm nay không vậy?”

“Không. Bọn tôi có làm một nhiệm vụ…Nhưng bọn họ nói rằng nếu tôi mà ở trong tổ đội của bọn họ thì đúng là lãng phí.”

“Là thế sao? Thì, ma pháp của bà mạnh thế mà, bà nên tìm một nơi thích hợp để sử dụng nó đi.”

Yunyun nói và nhìn ra xung quanh, như thể cậu ta đang bận tâm về tình hình ở thành phố lạ lẫm này.

“Yunyun, tôi có thấy cái thông báo chiêu mộ của bà. Có ai đến không vậy?”

“Có chứ. Vài người…Nhưng đó là một ông lão cỡ tuổi bố tui cơ, ông ta nói, ‘Mình có nghe cậu mới 13 tuổi? Bác ư…Không, mình cũng 13 tuổi mà! Cậu đang cần một chiến binh tiên phong đúng không? Để đó cho bá…mình…Mình là một thập tự quân cấp khá cao đấy! Mình sẽ bảo vệ bạn, tiểu thư!”

“Thế là bà từ chối ông ta, phải chứ? Hiển nhiên là bà sẽ từ chối rồi, phải không!?”

“Thì cuối cùng tui…tui từ chối chứ…Nhưng ông bác đó nói chuyện với tui rất lâu và đãi tôi bữa trưa nữa. Tui cảm thấy ông bác ấy đúng là người tốt. Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ lại đến và nói chuyện với tui vào ngày mai đấy…”

“Từ chối ngay lão già đó nếu lão còn tới chỗ bà vào ngày mai cho tôi! Và nhớ viết lại cái thông báo chiêu mộ thành viên nữa!”

“Hả!? Tui…tui không nghĩ mình viết sai cái gì cả…!”

Phần 7

—Ngày thứ hai.

“Chào mừng. A, mạo hiểm gi, phải không ạ? Có một vài vấn đề cần đề phòng vào ngày hôm nay. Em có thể lấy thông tin chi tiết từ tiếp tân.”

Một chi gái bồi bàn nói với tôi ngay khi tôi đặt chân đến Guild.

Vấn đề cần đề phòng?

Tôi thận trọng bước đến khu vực tiếp đón. Những người tiếp tân hiện tại đang giải thích cho những mạo hiểm giả khác.

“Có một báo cáo rằng xuất hiện lũ ác quỷ trong khu rừng. Dựa theo báo cáo, chúng chắc hẳn là những con ác quỷ cấp độ thấp như Gremlin. Những ác quỷ thông thường có trí thông minh cao và có thể sử dụng ma pháp, nên bọn chúng là một kẻ địch rất mạnh. Vấn đề là hiện tại cuộc điều tra vấn đang tiếp tục, vì thế trong lúc này, xin hãy cân nhắc kỹ trước việc chấp nhận yêu cầu ở cánh rừng lúc này trừ khi thật sự tự tin về khả năng của các bạn.”

Sau chuyện này, mạo hiểm giả nào cũng thở dài thườn thượt.

Rất nhiều những nhiệm vụ có phần thưởng tốt đều liên quan đến khu rừng.

Những mạo hiểm giả tân binh bắt đầu săn cóc khổng lồ để tăng kinh nghiệm. Một khi cấp độ của họ đủ cao để xử lý lũ cóc, thì thường bọn họ sẽ tiến vào khu rừng—

Nghe thấy thông báo đó, tôi bước đến bảng yết thị để chiêu mộ thanh viên tổ đội.

Như một món quà cảm ơn, người thủ lĩnh đoàn xe đã trả tiền phòng thuê khách sạn cho bọn tôi trong hai tuần.

Sau đó, sớm thôi nhà trọ ấy sẽ đá đít mình ra, nên mình mong sẽ tìm được một tổ đội và đảm bảo thu nhập trước lúc đó.

“Không biết hôm nay có tổ đội nào thiếu người không đây.”

Vừa lẩm bẩm tôi vừa đi kiểm tra mấy tờ thông báo.

Tờ thông báo đầu tiên mà tôi để ý thấy có vẻ mới được viết lại bởi Yunyun.

“Chiêu mộ thành viên. Mong sao, có ai đó không bận tâm đến những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt. Người nào đó sẽ không tránh mặt tôi nếu tôi đến thăm mỗi ngày. Người nào đó sẽ không tức giận với tôi dù cho tôi không nhìn vào mắt họ. Không hạn chế chức nghiệp và độ tuổi.”

Cậu ta vứt luôn yêu cầu chức nghiệp và độ tuổi rồi.

Mà mấy việc cậu ta yêu cầu thì vẫn có chút gì đó rõ kỳ quặc…

Tôi nhìn Yunyun, người vẫn lại đang ngồi ở góc của quán rượu và đợi có người đến.

Yunyun đang chơi một board game đối kháng mà cậu ta mang theo suốt chuyến đi.

Cái cách hành xử của cậu ta khiến cho tôi không thoải mái và muốn đến nói chuyện với y, nhưng chắc hẳn sẽ tốt hơn nếu để cho cậu ta tự cải thiện chính bản thân.

Tôi tiếp tục kiểm tra những tờ thông báo chiêu mộ trên bảng tin. Có đủ thể loại thông báo ở đây.

“Chiêu mộ pháp sư và tu sĩ. Ba thành viên hiện tại là [Kiếm sư], [Giáo kỵ binh], [Đạo tặc]. Mục đích của chúng tôi là đánh bại quỷ vương. Những tân binh được chào đón, miễn là bạn có lòng nhiệt huyết. Bạn sẽ tham gia cùng với chúng tôi để cứu thế giới chứ?”

Từ một tờ thông báo nghe có vẻ khoa trương—

“Chiêu mộ thành viên. Hai thành viên hiện tại là [Thập tự binh] và [Đạo tặc]. Yêu cầu: kỳ quái rác rưởi, một chiến binh tiên phong và hai hỗ trợ bảo vệ cánh sau. Nếu là một người trong sáng thích phán xét thì càng tốt.”

—cho đến những tờ chiêu mộ có gì đó như bị che đi.

Cái phần chữ viết tay thì đoạn trước không giống đoạn sau. Rốt cuộc thứ được viết ban đầu ở cái phần bị thay đi là gì thế nhỉ?

Sau khi bối rối một lúc, tôi để ý đến một thứ.

“Chiêu mộ thành viên. Hiên tại tổ đội chúng tôi gồm bốn người. Hai tiên phong, một tu sĩ từ Eris giáo, và một [Xạ thủ]. Chỉ tuyển [Pháp sư].”

Một tổ đội không tệ.

Tôi đi đến cuộc phỏng vấn của tổ đội đã dán tờ thông báo đó.

“—Hiểu rồi. Megumin, phải không nhỉ? Quả thực đúng là một cái tên chất Hồng Ma mà. Anh là thủ lĩnh của tổ đội này, Ain. Anh rất trông đợi vào em đấy.”

Anh ta nói. Với một thanh kiếm giắt bên hông, người đàn ông này có vẻ là một chiến binh.

Những người khác bao gồm một người cầm thương, một tu sĩ đeo một mặt dây chuyền Eris giáo, và một người có đeo một cây cung dài phía sau lưng.

Bọn họ nhìn tôi với những ánh mắt xét nét kỹ lưỡng.

Bọn họ đều là con trai, cấp độ chắc khoảng tầm 12.

Cấp này gần như đã được coi là tốt nghiệp khỏi tư cách là những tân mạo hiểm giả.

“Rất vui được gặp em. Thế thì, chúng ta nên nhận một nhiệm vụ để quan sát kỹ năng của những người khác nhỉ?”

“Ừm…Thế đi vào khu rừng đi. Có người đã thông báo rằng có lũ quỷ, nhưng có một Hồng Ma pháp sư ở đây rồi thì không sao đâu. Em có vấn đề gì không?”

“Không vấn đề. Dù nó là gì đi nữa, em sẽ giết nó trong một phát.”

Nghe thấy câu trả lời đầy tự tin của tôi, bọn họ đều nở nụ cười.

Phần 8

Trong cánh rừng rộng lớn gần thành phố, Ain rống lên mạnh mẽ.

“Chúng ít quá! Jack, Thomas, Megumin nữa, lùi lại đi! Rhodes, cùng tôi xử lũ này nào!”

Bọn họ nhận nhiệm vụ giết đám Slime xuất hiện với số lượng lớn trong khu rừng này.

Slime không hề đáng sợ khi bọn chúng còn nhỏ, nhưng nếu chúng ăn đủ thứ và lớn lên, chúng có thể trở thành những con quái vật khó nhằn thậm chí những mạo hiểm giả hàng đầu cũng chưa chắc gì đã đánh được.

Nó là một sinh vật với sức kháng những đòn tần công vật lý cao và có thể tiếp tục di chuyển miễn là cái lõi bên trong cơ thể của nó không bị phá hủy.

“Ain, vũ khí không mấy hiệu quả rồi! Megumin, em có thể dùng ma pháp để xử hết lũ này không vậy!?”

Rhodes la lên trong khi anh ta xuyên một con slime gần đấy bằng cây thương của mình.

“Xin lỗi. Trong tình huống này, mọi người sẽ bị kéo luôn vào tầm ảnh hưởng ma pháp của em mất. Nếu mà có một không gian đủ lớn, em có thể làm được gì đó…!”

“Thế…thế sao? Đành chịu rồi! Này, Rhodes, đi thôi!”

“Chết tiệt, không ngờ chúng ta lại quay về lối đánh cũ, thế thì!”

Là hỗ trợ phía sau, ngoài trừ quan sát mấy người tiên phong đánh bọn slime đó ra, chúng tôi chẳng làm được cái gì cả.

Cuối cùng, bọn họ quay trở lại, mệt mỏi và bị bao phủ bởi nhiều vết bỏng.

Tu sĩ Thomas chạy lại để chữa thương cho bọn họ.

“May là bọn slime này không to lắm. Megumin, thế nào? Rhodes với anh có đạt chuẩn không?”

“Chắc chắn rồi. Cả hai người đều ngầu lắm. Lần tới, để cho em cho hai người thấy sức mạnh thật sự của em nhé.”

Nghe thấy điều đó, Ain và Rhodes bẽn lẽn nói rằng bọn họ rất trông mong đến lúc ấy và quay lưng rời đi.

“—Sao ở đây lại có Blood Stink Flying Squirrels [Tạm dịch: Sóc bay tanh mùi máu] ở đây chứ!? Bọn chúng phải ở phía sâu bên trong khu rừng cơ mà!”

Chúng tôi bắt gặp một đám lớn sóc bay trong khi chúng tôi di chuyển về phía sâu bên trong khu rừng.

Cả Ain và Rhodes sử dụng vũ khí của bọn họ để xua đuổi đám sóc bay ra xa.

“Xin…xin lỗi. Nếu đám sóc cứ tụ tập lại ở độ cao thế này thì pháp của em sẽ nổ ngay bên cạnh chúng ta mất!”

“Em đùa à! Không phải có những pháp có phạm vi nhỏ hơn ư…Chết tiệt thật, Jack! Nghĩ gì đó đi!”

“Hi-hiểu rồi. Để đó cho tao!”

Jack liên tục bắn rụng những con sóc đang bây vòng vòng xung quanh. Để bảo vệ Chommosuke không bị làm sao, tôi ôm chặt lấy nó, đám bảo nó không cản đường bọn họ và cúi thấp đầu xuống.

Lúc này, một vài chất lọng nhỏ giọt xuống mũ của tôi.

Gì thế?

Không có đám mây đen nào trên trời nên không thể là mưa được.

“Đám sóc máu này đánh dấu con mồi bằng nước tiểu của chúng đấy! Nếu em mà bị dính phải chúng thì cái mùi khai nồng nặc đó sẽ không biến mất trong một tuần đâu!”

Biết là không thể làm được gì, nhưng tôi vẫn cô gắng hết sức vung vẩy cây gậy để đánh cái đám ‘sóc máu’ này trong tức giận.

“Này, Megumin, em đang làm gì thế!? Bình tĩnh lại đi!”

“Đừng cản đường em. Em sẽ không ngừng lại đến khi cái đám sóc này bị tận diệt đâu!”

Trong khi Thomas ôm lấy hai tay của tôi, hầu hết đám sóc bay đều đã bị tiêu diệt. Số ít còn sót lại nhận thấy mất đi lợi thế liền bỏ chạy thoát thân.

“—Cái mũ quan trọng của mình bị dơ mất rồi…Mình chỉ cẩn về lại khách sạn và để nó lại cho đến khi cái mùi này biến mất thôi…”

Trong khi cả bọn nghỉ ngơi sau khi đánh bại đám sóc, tôi lườm căm ghét vào cái mũ khai loét trên tay.

Rhodes bước đến cái cây nơi tôi đang ngồi.

“Này, anh muốn hỏi tí. Dưới điều kiện nào thì em có thể sử dụng được ma pháp thế?”

“Anh…anh nói về điều kiện à…Em đoán miễn là đối thủ ở xa trong một không gian mở, và không có ai trong tầm ảnh hưởng?”

Vì tôi không thể làm được cái gì ở hai trận chiến trước, Rhodes chắc hẳn cảm thấy tôi không đáng tin tưởng.

“Anh hiểu rồi. Thế thì đi vào khu rừng này là không ổn. Hôm nay, bọn anh sẽ để cho em thấy khả năng của bọn anh. Ngày mai, bọn anh sẽ đi săn trên đồng bằng nhé.”

Lắng nghe câu câu trả lời của tôi từ một bên, Ain vừa nói vừa đứng dậy.

Cảm thấy có lỗi với xấu hổ quá.

Ngay lúc đó.

Những cái cây rung lên như thể có thứ gì đó đang đến thẳng chỗ bọn tôi.

“Slime ư? Có lẽ nào nó bị thu hút bởi cái mùi cảu đám sóc? Thời điểm chuẩn quá. Giờ thì cả bọn có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi…”

Thứ đang lao xộc đến từ phía trước đúng thật là Slime, nhưng…!

“Sao mà nó khổng lồ thế!” x4

Con Slime này phải to bằng cả một cái nhà kho.

“Này, tệ rồi đây! Kích cỡ này thì bó tay rồi! Rút lui thôi!”

“Nhưng…nếu mà cứ để nó phát triển thêm nữa thì!? Nếu mà không tiêu diệt nó ngay lúc này, thì thật sự nó sẽ trở nên không thể ngăn cản đấy! Cả xác của đám sóc lúc nãy thì ở khắp mọi nơi nữa chứ, nó mà ăn thêm nữa thì…!”

Ain và Rhodes hoảng loạn. Jack và Thomas thì đừng sững ra đó.

Tôi căng thẳng nói với cả bốn bọn họ.

“Xin hãy giữ khoảng cách với con Slime đó.”

Nghe thấy thế, cả bốn bọn họ ngoảnh đầu lại.

“Gì…gì cơ? Em định dùng đến ma pháp ư?”

“Còn tốt hơn là bỏ chạy bây giờ…”

Tất cả bọn họ nói với tôi trong khi bọn họ di chuyển ra xa con Slime.

Con Slime đó bắt đầu nuốt và hấp thụ tất cả những cái xác của đám sóc bay.

Có lẽ bởi vì đó là đồ ăn ngon nên nó chẳng có vẻ gì là bận tâm đến chúng tôi.

Bốn người bọn họ cũng đã di chuển ra sau tôi trong khi tôi bắt đầu niệm chú.

“Này anh nói nè, không phải Slime có kháng cao với ma pháp à? Đám nhỏ thì còn có thể xử được, nhưng một con lớn thế này thì dù có là Hồng Ma cũng khó có thể xử lý được không phải sao?”

“Suỵt! Im lặng đi. Đây là cơ hội tốt để chứng kiến khả năng của lính mới đấy. Dù cho em ấy không đánh bại được nó thì cũng chẳng sao. Nếu mà gây được thương tổn cho nó thôi thì em ấy chắc chắn là đáng giá đối với tổ đội của chúng ta rồi.”

Giọng của Ain với Rhodes đến tai tôi từ phía sau.

“Cứ từ bỏ phần thưởng lần này đi. So với nó…thì con Slime này to quá rồi. Cứ ngay lập tức báo cáo lại với Guild là ổn thôi.”

Jack nói trong khi anh ta chuẩn bị bỏ chạy.

Tu sĩ Thomas thì bối rối trong khi anh ta lắng nghe câu chú của tôi.

“Sao thế, Thomas? Có vấn đề gì với ma pháp của lính mới à?”

“À. Có xuất hiện tĩnh điện quanh Megumin. Ah. Đây có phải là lôi ma pháp không?”

Không giống như Thomas, Ain và Rhodes trở nên hứng thú và nói như thể đây là một chuyện bình thường.

Trong khi chỉ có mỗi người có thể sử dụng được ma pháp bên cạnh tôi, Thomas nhận thấy rằng ma pháp sắp tới là một ma pháp ở cấp độ không hề bình thường.

Ba người còn lại nhìn vào mặt Thomas đang tím lại và quay sang nhìn tôi.

“Này, Megumin. Không cần phải tiêu diệt con Slime này ở đây đâu. Ở thành phố này hẳn cũng không có ai có thể đánh bại nó cả. Nếu chúng ta báo cáo với Guild, bọn họ sẽ triệu tập những mạo hiểm giả mạnh hơn từ những thành phố khác đến đây.”

“Ê, có phải sắp có gì tồi tệ xảy ra à? Không khí cứ như đang run lên vậy…”

Ain và Rhodes nói không thoải mái.

Trong khi tôi tiếp tục câu chú, tôi nhắm thẳng đỉnh cây trượng phép vào con Slime, thứ từ nãy giờ vẫn đang hấp thụ xác đám sóc.

“Đợi…đợi đã! Thật sự không ổn rồi! Này, lùi ra xa hơn nữa mau lên!”

“Hả? Ông nói gì cơ, Thomas? Giờ không phải chúng ta đang ở xa rồi à. Dù nó có là gì, khoảng cách này vẫn…”

Trong khi Rhodes nói điều đó, tôi cũng hoàn thành câu chú của mình.

“Này mọi người, xin hãy cúi thấp đầu xuống! Một con Slime thế này sẽ bị đưa vào quên lãng bởi ma pháp tất sát của ta!”

Cả bốn bọn họ nghe thấy liền nằm sấp xuống đất.

“Explosion—!!”

Một chùm ánh sáng tỏa ra từ cây trượng phép và xuyên thẳng vào cơ thể của con Slime, cơ thể khổng lồ của nó phồng lên.

Kéo theo đó là một ánh sáng chói mắt, những cơn gió từ vụ nổ thổi bay tất cả cây cối xung quanh.

Tất cả những đàn chim trong khu rừng bay tán loạn bởi vì tiếng ồn của vụ nổ, và sóng xung kích lan ra toàn bộ khu rừng.

Khi những cột khói tản đi bớt, con Slime không còn ở đấy nữa. Tính cả tôi là có năm người đang sấp mặt trên đất.

…Chắc lần tới mình nên đứng ra xa hơn nữa.

Phần 9

—Bên trong quán rượu của Guild.

Sau khi mana bị đốt sạch, tôi sấp mặt trên cái bàn. Ain và những người khác bắt đầu nốc bia đầy phấn khởi.

“Uầy. Quả không hổ danh Hồng Ma. Ngưỡng mộ quá đi mất!”

“Khung cảnh đó thật quá ư là tuyệt vời! Anh đã rung lên khi chứng kiến đống hoang tàn do cái phép đó gây ra khi mở mắt đấy!”

“Không tin được mà. Nghĩ đến việc một con quái có độ kháng phép cao như slime mà cũng bị xử trong một đòn thì…”

Cả ba người bọn họ cứ thay phiên ca ngợi tôi.

Ngay lúc đó, Rhodes cũng bước đến tôi với một cốc bia.

“Ừm, nên nói thế nào nhỉ? Xin lỗi em. Anh đã nghĩ em chỉ là một đứa lừa phỉnh về việc mình là một pháp sư. Thành thật xin lỗi em nhé.”

Tôi nâng đầu dậy, lắc đầu còn Rhodes thì đang cúi thấp đầu trước tôi, tôi đưa cốc nước hoa quả ra.

“Không đâu. Có điều mà em nghĩ là mình nên nói, nên nếu anh muốn xin lỗi thì để em nói xong đã nhé.”

Nghe thấy thế, cả bốn người bọn họ đều trở nên ngơ ngác.

“Thực ra, em chỉ có thể sử dụng được mỗi cái phép Explosion lúc trước mà em dùng đó thôi. Nói cách khác, em chỉ có thể dồn hết sức mạnh của mình để dùng ma pháp đó một lần mỗi ngày. Em tự tin rằng em sẽ là lá bài tẩy chống lại những kẻ địch mạnh mẽ, nhưng liệu tổ đội này có đánh với những kẻ địch mạnh như cái con Slime đó mỗi ngày không ạ?”

Nghe thấy thế, Ain im lặng nuốt nước bọt.

“…Em không thể sử dụng được ma pháp nào khác ư? Kiểu như ma pháp trung cấp chẳng hạn.”

“Không.”

“…Thì giờ em không thể dùng nó cũng được. Bọn anh có thể giúp em lên cấp, nên em có thể học ma pháp trung cấp…”

“Em không có ý định học bất kỳ phép nào khác mà nó không làm Explosion của em mạnh hơn đâu.”

“…” x4

Nhận thấy những câu trả lời ngay tức khắc của tôi, cả bốn người bọn họ cuối cùng cũng trở nên im lặng.

“Ư. Tổ đội của bọn anh cảm thấy rằng bây giờ vẫn hợp lý khi kiếm tiền từ những con quái vật yếu hơn một tí. Còn lúc này, bọn anh không có kế hoạch thử sức với những kẻ địch mạnh hơn nào cả. Xin lỗi. Nhưng em có thể tìm tổ đội khác nhé…?”

—Sau khi nhận phần chia của ngày hôm nay và nói lời tạm biệt đến bọn họ, tôi kéo lê thân thể mệt mỏi cảu mình, tâm trí rối tung rối mù.

Sau tất cả có lẽ nào mình không phải là một thiên tài gì hết?

Liệu mình là một con nhóc mà không ai cần ư?

…Không phải. Lúc này không phải là lúc để tuyệt vọng.

Mình mới chỉ đến thành phố này ba ngày thôi.

—Tôi uống đồ uống mà Rhodes đưa cho lúc nãy và bình tĩnh lại. Tôi tìm kiếm Yunyun, cái đứa vẫn đang đi tìm đồng đội như tôi. Cậu ta vẫn ở cái chỗ ngồi như lúc sáng đó, chơi cái trò bàn cờ một mình.

Tôi bước về phía Yunyun và vỗ vai cậu ta từ phía sau.

“Xin…xin chào!? Welcome. Tên của tôi là Yunyun. Chức nghiệp của tôi là [Đại pháp sư], nhưng tôi chỉ có thể sử dụng được ma pháp trung cấp…”

Yunyun cuống cuồng nói trong khi quay người lại phía sau. Ngay khi thấy tôi, mặt của cậu ta lại lộ rõ vẻ thất vọng.

“Cái thái độ kiểu gì thế!? Tôi đến đây bởi vì bà quá đáng thương khi ngồi chơi một mình ở cái góc như thế này đấy nhé!”

…Mình cũng đã nghĩ rằng sẽ chẳng có tên mạo hiểm giả nào mò đến khi thấy cái thông báo của cậu ta đâu.

Tôi ngồi đối diện Yunyun và sắp xếp lại các mảnh trò chơi trên bàn.

“Á, khoan đã. Thật sao. Tui đã chơi được một nửa rồi mà…”

Yunyun phàn nàn, nhưng cậu ta lại nở nụ cười vui vẻ.

Chúng tôi vừ ngồi chơi vừa tán nhảm đủ thử.

“Megumin, không phải bà đã tìm được vài đồng đội rồi ư?”

“Không đâu. Tôi có đi cùng với bọn họ hôm nay nhưng bọn họ không thể sử dụng tôi được.”

“Thế sao? Tui thì, chỉ có mỗi ông bác uống bia sáng sớm nay. Ông ấy nói, ‘Ta không phải chiến binh. Nếu ổn thì ta sẽ tham gia.’ Tui đắn đo một hồi, nhưng tui cảm thấy rằng nếu đây mà không phải là một tổ đội mạo hiểm thì chẳng có ý nghĩa gì hết. Nên tui đã từ chối… Chiếu tướng.”

“Sai sai. Đắn đo là thế nào hả, từ chối thẳng đi! Sao mà bà toàn thu hút mấy lão già kiểu ấy thế nhở? Tôi thật sự lo rồi đấy…Dù cho bọn họ cố để vực bà dậy đi chăng nữa thì cùng đừng có mà đi theo họ mù quáng. Dịch Chuyển.”

“Tui không có đi theo bọn họ. Tui không giống cái đứa cứ gặp thịt là mụ mị như Megumin nhé…Đây, lượt của bà.”

“Tôi mà bị dụ dỗ chỉ vì mỗi miếng thịt á. Cứ đợi mà xem. Một vài ngày nữa, tôi sẽ đánh nhau với đám tội phạm sừng sỏ…!”

Trong một góc của quán rượu ồn áo, chúng tôi vừa cãi nhau vừa di chuyển mấy quân cờ.

“Ngay khi thấy màu mắt của chúng ta, những mạo hiểm giả sẽ lao đến để mời chúng ta vào tổ đội mới đúng chứ. Có thật đây là thành phố của Tân Binh không đây. Chẳng lẽ họ không biết tí gì về Hồng Ma chúng ta ư?”

“Có lẽ ít tổ đội nào thiếu pháp sư…Nhưng ở trường chúng ta được dạy là pháp sư và tu sĩ là khá hiếm mà nhỉ. Có lẽ vì tuổi chúng ta thế này nên mới bị tránh không ta…Chiếu tướng.”

“Ugh. Nếu mình rút lui ở đây, [Kiếm sư] sẽ tiến lên. Vùng này lại nằm trong phạm vi của [Xạ thủ]…Nên dịch chuyển ra kia…Không có nhiều pháp sư trong thị trấn này, nên đáng lẽ ra phải có yêu cầu cho chúng ta chứ.”

Cũng có người sau khi nhìn thấy màu mắt của bọn tôi thì liền nhìn đi chỗ khác.

Nhưng đúng là không có ai trong bọn họ đến bắt chuyện cả

Có thật sự đúng như Yunyun nói không? Có phải vì quá trẻ nên bọn tôi mới bị tránh?

“Mặc dù dịch chuyển khó chịu thật nhưng đây là kết thúc cho bà rồi! Bà quá bất cẩn khi nghĩ rằng [Mạo hiểm giả] là quân cờ yếu nhất. Quân [Mạo hiểm giả] đã đủ cấp để lên [Kiếm sư]! Tốt, giờ thì ván đống thuyền rồi nhé!”

“…Explosion!”

“Ớ!!”

Tôi sử dụng kỹ năng đặc biệt của quân [Đại pháp sư] để lật bàn cờ và thở dài.

Liệu mình có thể tìm được đồng đội ngày mai không đây?

“Megumin, một ván nữa đi! Một ván nữa thôi! Luật ghi rằng Explosion chỉ có thể sử dụng Explosion một lần mỗi ngày nên tui sẽ thắng ván sau cho xem!...Này, bà đi đâu thế? Đừng có thắng xong rồi chạy thể chứ!”

Phần 10

Nghĩ về những sự việc xảy ra hôm nay, tôi rảo bước quay về khách sạn.

Ngày hôm nay, tôi trải nghiệm việc tham gia vào tổ đội thứ hai của mình.

Có phải một ma pháp sư chỉ sử dụng được mỗi Explosion thật sự không có ai mong muốn không vậy?

Không, không, không được. Một tổ đội chuyên trong việc đi săn những con quái vật yếu đuối thật sợ không cần một pháp sư như thế, nhưng giả sử như đó là một tổ đội ưu tú, hoặc…

Phải rồi. Đối với một tổ đội chuyên về những nhiệm vụ có phần thưởng cao, hay một tổ đội chiến đấu ở tiền tuyến với quân đội của ma vương, mình chắc sẽ rất cần thiết.

Chắc phải có ai đó như bọn họ ở thành phố này.

Những mạo hiểm giả nhắm đến đánh bại quỷ vương.

Trong khi suy nghĩ về những điều đó và kéo lê thân thể mệt mỏi dọc theo con đường, tôi nghe thấy một tiếng hét đấy dõng dạc—

“Đừng bỏ lỡ điều này! Đến đây và lấy những trái chuối mọng nước vừa mới bắt được từ dòng sông nào! Chỉ có 300 eris! Chỉ 300 eris thôi! Có muốn một ít không!?”

“Lấy đi!... Ớ. Này, cô vừa nói cái gì cơ? Cô vừa nói rằng những quả chuối này mới bị bắt ở sông đúng không?”

Trước cửa hàng hoa quả là một chàng trai tóc nâu và một cô gái tóc xanh, người đang cầm một cái quạt.

Mình dường như gặp phải hai người này khá thường xuyên.

“Đến đây và xem nào! Bây giờ chỉ có mỗi 300 eris thôi! Hai nải 600 eris!...Đáng lẽ là như thế, nhưng nghe này! Hai nải 600 eris nhưng sẽ có một đợt giảm giá đặc biệt ngay bây giờ đây! Chỉ có mỗi 500 eris thôi! Quá hời phải không ạ!”

“Nghe đúng hời thật!...Cơ mà, cô vừa nói mấy quả chuối này mới bị tóm được ở sông phải không…”

Dường như cặp đôi đã bị đuổi khỏi quán rượu lần trước này đã bắt đầu một công việc mới.

Như thể bị phấn khích bởi đám đông đang tụ tập lại, cô gái tóc xanh nâng giọng của mình lên và đập cái bàn bằng cái quạt của cô ta.

“Tốt. Đừng bỏ lỡ cơ hội này! Tiếp theo đây, tôi sẽ khiến cho những quả chuối này biến mất!”

“Này, này. Cô có thật sự làm được không đấy! Ở đây có nhiều người lắm. Lỡ như thất bại thì cô tính sao hả!?”

Bị thu hút bởi lời nói của cô gái tóc xanh kia, tôi nán lại và xem.

“Không hề có một thiết bị bí mật nào cũng như mánh khóe nào hết! Tôi sẽ chỉ che mấy quả chuối bằng tấm vải này! Rồi niệm ‘Biến mất!’ Biến mất, biến mất… Được rồi, nhìn đây!”

“Ồ!?” x4

Tôi thốt lên trong ngạc nhiên cùng với tiếng hò la của đám đồng.

“Tuyệt vời!”

“Cô gái đó là ai vậy chứ!? Tôi chưa từng được chứng kiến một màn biểu diễn nào hay như thế cả!”

“Này, tôi sẽ mua một nải! Một nải chuối!”

“Ah, tôi cũng muốn mua nữa!”

“Cả tôi nữa! Tôi lấy hai nải luôn!”

Khán giả bắt đầu chuyển thành khách hàng và lao đến chỗ cô gái tóc xanh kia.

“Làm tốt lắm! Này, nếu cứ thế thì chuyện này sẽ dễ lắm đây! Được rồi, Biến mấy quả chuối cô làm mất quay về đi! Chúng ta sẽ có mợt đợt bán tuyệt lắm đây!”

Chàng trai tóc nâu hớn hở nói, nhưng cô gái tóc xanh kia thì mặt lại tỏ vẻ bối rối.

“Cậu nói cái gì vậy chứ? Mấy quả chuối đó biến mất rồi, nên chúng không còn ở đây nữa. Được rồi, mang thêm mấy nải chuối khác ra bán đi!”

“Ớ!? Không, tôi không hiểu ý cô là gì lắm! Ý cô biến mất là sao cơ? Sao mà mấy quả chuối đó chỉ biến mất được? Này, cô giấu chúng ở đâu rồi hả? Ngừng đùa rồi mang chúng ra đây mau lên!”

“Tôi không có đùa. Tôi nói là không có thiết bị bí mật hay mánh khóe nào rồi còn gì. Nhanh mà mang ra mấy quả chuối khác để bán với để tôi biểu diễn tiếp mau.”

“Đừng có giỡn với thằng này nhé. Giờ đã là buổi chiều rồi đấy, ngừng mơ đi!”

Đứng trước khách hàng, cả hai bọn họ bị vỗ vào vai từ phía sau.

Người chủ hoa quả đứng đó với vẻ mặt đanh lại.

“Sa thải.”

“Tại sao chứ!?”

“Nè, làm ơn khoan đã. Tôi không có làm gì sai cả! Cô ta mới là người làm mấy quả chuối đó biến mất!”

Cô gái tóc xanh khóc lóc phản đối trong khi chàng trai tóc nâu thì cố hết sức để giải thích.

Sau khi chứng kiến trò hề đó, tôi cảm thấy cái chuyện phiền phức này có chút ngớ ngẩn, nên tôi quay lưng và quay trở về nhà trọ.

GIAO ĐOẠN: CẢNH 1

—Việc kiếm tìm đồng đội của cô gái cô đơn—

Tôi ngồi ở một góc ở Guild mạo hiểm giả, và cứ liên tục liếc về bảng thông báo chiêu mộ thành viên với cảm giác không thoải mái.

Megumin, đối…đối thủ của tôi, đã đi cùng với tôi đến lúc này, đã tìm được một tổ đội và rời đi làm nhiệm vụ.

Ngày đầu tiên làm mạo hiểm giả, khoảng cách giữa chúng tôi đang dần lớn lên.

Mặc dù một đứa nhỏ mọn, nóng tính, và có nhận thức lệch lạc như Megumin, cậu ấy rốt cuộc vẫn có kỹ năng xã hội.

Sau khi rời đi quá lâu, thứ mà tôi nói chuyện cùng nhiều nhất lại là Marimo* mà tôi treo ở nhà.

*Note: Marimo là một loại bóng rong biển xanh có thể tìm thấy trong hồ.

Việc nói chuyển với người lạ đúng thật là quá khó. Đơn giản chỉ là mình không thể làm được điều đó.

Do đó, mình đã đăng lên một thông báo chiêu mộ tổ đội trên bảng thông báo…

“…! Thấy rồi! Có người vừa mới nhận thấy tờ thông báo của mình!”

Nhìn về hướng bảng thông báo, tôi nhìn thấy một tổ đội mạo hiểm giả nhỏ đang đọc tờ thông báo của tôi.

Có lẽ những người đó sẽ chấp nhận mình như là một đồng đội đây. Mình có nên đến chào bọn họ không? Mà đến giờ mình đã nghĩ đến việc làm thế nào để chào đón người khác đâu. Mình cũng nên tiếp tục hỏi tên, nghề nghiệp, kỹ năng nữa…!

Trong khi tôi trở nên quá khích, những người đó chỉ về phía tờ thông báo và gật đầu. Bọn họ vui vẻ nhìn ra xung quanh như thể đang tìm ai đó vậy…

Bắt gặp ánh mắt của tôi, bọn họ rung lên.

Cuối cùng, cái tổ đội đó run rẩy và cuống cuồng chạy đi.

Dường như bọn họ không tham gia rồi…

Nhưng không sao hết. Tờ thông báo đã nêu rõ ràng chức nghiệp của mình là [Đại pháp sư]…

Nếu mình đợi thêm, chắc chắn…!

—không có mạo hiểm giả nảo đến cả.

Có kha khá người đọc cái tờ thông báo đó nhưng không hiểu sao bọn họ lại rời đi mà chẳng thèm quan tâm đến tôi.

…Lúc đó, một chị gái kính cận đến bàn tôi.

“Ư, ư…Xin thứ lỗi.”

“A, vâng! Sao thế ạ? Tên của em là Yunyun. Chức nghiệp của em là [Đại pháp sư], nhưng em chỉ có thể sử dụng được ma pháp trung cấp. Xin lỗi nhưng nó không sao hết. Sớm thôi em có thể học được ma pháp cao cấp!”

“Không, không phải thế. Chị là nhân viên của Guild! Xin lỗi nhưng chị không đến đây vì cái tờ thông báo tuyển thành viên đó đâu…?”

Ra chị ấy là nhân viên Guild thôi à.

“Ưm, thế có chuyện gì không ạ? Có phải tờ chiêu mộ thành viên của em có vấn đề gì ư…?”

“Không. Đúng hơn chị nghĩ vấn đề ở đây là cách viết cơ…Rất nhiều người nói mỗi khi đọc cái tờ đơn ấy, một cô gái sẽ nhìn họ một cách chăm chú. Họ cảm thấy rất sợ…”

Chắc là họ hiểu nhầm rồi! Chỉ là do mình quá bận tâm thôi mà.

“Chị biết có rất ít mạo hiểm giả được cho là xứng đáng với một Hồng Ma, nhưng làm ơn đừng dùng đôi mắt đỏ sẫm ấy mà lườm họ vì không đạt được tiêu chuẩn của em chứ. Nó có gì đó rất là đáng sợ đấy…”

Sai rồi! Màu mắt của Hồng Ma chỉ đỏ thẫm lên khi bị kích thích thôi mà!

Mình phấn khích là do có thể sẽ có một ai đó sắp đến đây đấy chứ.

“…Xin…xin lỗi. Em sẽ chú ý ạ…”

Nghe thấy câu trả lời của tôi, chị nhân viên thở dài nhẹ nhõm và rời đi.

…Người khác sợ mình ư. Đúng là đau đớn mà.

Trong khi tôi úp mặt trên bàn đầu chán nản…

“Tôi có nghe cậu 13 tuổi đúng không?”

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn.

“Bác…Không phải, tôi cũng 13 tuổi nè! Cậu đang tìm một người tuyến đầu đúng không? Để đó cho bá—tớ…Tớ là một Crusader cấp cao! Anh sẽ bảo vệ em, em gái nhỏ!”

Nhìn kiểu gì đi nữa, ông ta dường như đã quá 40 tuổi. Ông bác mặc giáp nặng ấy vừa nói vừa thở hổn hển…

“…Ưm, ư, thế thì cùng nói chuyện nào.”

“Hể!?”

Mặc dù là người muốn nói chuyện, ông bác này lại thốt lên đầy ngạc nhiên.

Truyện Chữ Hay