Solo: Loli666
=========================
Một vụ nổ lớn xảy ra. Đệ nhất công chúa của [Victorias], Lilith choàng tỉnh giấc, cẩn trọng hướng mắt về phía cánh cửa.
Cô mở cửa thật khẽ và lén nhìn ra ngoài. Trước mắt cô là một người đang chạy tới.
Đó là một trong những người hầu của Lilith. Hẳn có gì đó cấp bách đang xảy ra với sự xuất hiện vội vàng kia.
Khi được hỏi, hầu nữ trả lời rằng có vài kẻ khả nghi đột nhập vào Lâu đài hoàng gia và Judom đang chiến đấu để đuổi chúng đi. Cô được bảo hãy dẫn Lilith trốn tới nơi an toàn.
Khi tiếp tục hỏi về tình hình của mẹ mình thì biết được đội trưởng Vale đang trên đường đến đó để bảo vệ bà.
Tuy nhiên cảm giác nhẹ lòng chẳng kéo dài được lâu. Bỗng có bóng đen tiến lại gần khiến cả hai tái mặt.
Dáng vẻ đó được chiếu sáng bởi ánh trăng mập mờ từ khung cửa sổ. Hai người mặc đồ đen, trong đó có một tên đang vác theo ai đó nữa.
“M-mẫu thân!?”
Đúng vậy, người đó không ai khác chính là mẹ của cô, Marice. Bà đang treo cơ thể trên vai trái gã kia. Rồi cô để ý tới thanh kiếm dính máu bên tay còn lại.
(Đừng nói là mẫu thân đã…)
“Yên tâm. Nữ hoàng của người vẫn còn sống.”
Người trả lời câu hỏi trong đầu Lilith với chất giọng trầm đáng tin cậy. Một trong những đặc điểm của người con trai tốt bụng cô đang tìm kiếm bấy lâu nay. Nhưng hiện tại, nó chỉ càng khiến cô bối rối hơn.
“Có vẻ ta đã tìm thấy công chúa.”
Gã kia sau đó thả Marice xuống sàn đầy thô bạo. Cùng lúc, một ngọn gió sượt qua má cô.
Bushu!
Có ai đó lao về phía trước Lilith. Và trước khi kịp nhận ra, hầu nữ đã bị chém bởi một thanh kiếm.
“C..Ch…ạy…đi..Công…chúa!”
“Câm miệng và chết đi.”
Để đảm bảo hầu nữ phải chết, tên sát nhân đâm xuyên thanh kiếm qua người cô.
“Khôngggggggg!”
Lilith khuỵu gối xuống, bất lực trước những gì xảy ra.
“Oy! Đừng giết người vô cớ như thế!”
Giọng nói thân quen với Lilith phát ra từ tên áo đen còn lại.
“Hah? Có vẻ mày vẫn chưa hiểu được vị trí của mình, huh?”
“Nhưng…”
“Câm mồm lại, tao chỉ loại bỏ bớt đống thừa thải thôi. Còn giờ…”
“Hii!”
Thấy máu nhĩu xuống từ mũi kiếm khiến Lilith cảm thấy buồn nôn, đưa hai tay lên che miệng.
“Tsk, thật phiền phức. Này thằng ngu, nhanh mang cô ta theo.”
Gã cầm thanh kiếm liền vác Marice lên một lần nữa rồi biến mất.
Lilith không thể giữ bình tĩnh được nữa. Như vừa trải qua một cơn ác mộng, cô chẳng còn tâm trí lo lắng chút nào về người mẹ Marice.
Người áo đen còn lại dần tiếp cận.
“…Lilith”
Được gọi bằng tên, cô bất giác bật khóc. Và khi chiếc mũ trùm đầu được hạ xuống, gương mặt đó chính là người cô đang tìm kiếm. Lilith hoảng hốt cố gọi tên.
“Ta…Taishi…sama”
“Mình xin lỗi Lilith…Thật sự xin lỗi.”
Cô không giấu được sự bối rối khi thấy biểu cảm đầy đau buồn và ân hận từ Taishi.
“C-chuyện…gì…đang…thực sự…diễn ra…vậy?”
Trước câu hỏi nghẹn ngào của Lilith, anh chỉ biết cắn răng đáp lại.
“V-và…bộ đồ đó…tại sao cậu…lại mặc chúng…”
Cô không khù khờ đến mức không nhận ra biểu cảm cùng bộ đồ anh đang mặc. Chúng giống hệt với kẻ vừa giết người hầu nữ. Dù vậy cô vẫn không thể ghép hai mảnh đó lại…
“Taishi…sama…”
“Lilith…xin hãy đi với mình.”
“Eh?”
“…Chúa tể của mình muốn gặp cậu.”
“Chúa...tể? C-cậu đang nói gì thế?”
Chúa tể mà anh đang nói đáng lý là Vua Rudolph, phụ vương của Lilith. Cô đã nghĩ rằng ông đã trở về nhưng thái độ của Taishi lại không ủng hộ điều đó.
“Mình xin lỗi…nhưng không còn lựa chọn nào khác…”
Anh lấy ra từ ngực một cái lọ rồi mở nắp. Một mùi hương ngọt lịm bay về phía Lilith cuốn theo cả nhận thức của cô.
“Ta…Taishi….sa…ma…”
Không thể chống lại sự mệt mỏi bỗng ùa tới, Lilith nhanh chóng đổ gục. Taishi chỉ nhìn với sự tuyệt vọng.
“Mình không thể chống lại…không thể chiến thắng…nếu mắc lỗi…..hắn sẽ không bỏ qua!”
Sau đó anh bế cô lên rồi bước đi. Đôi mắt liếc nhìn về chiếc gương phản chiếu khuôn mặt đang gắn một nụ cười khô khốc.
“…gương mặt gì thế này…haha”
Trong lúc tự cười nhạo bản thân, Taishi tiếp tục những bước chân nặng nề.
***
Avoros đang ngắm nhìn bầu trời đầy sao từ một trong các dãy nhà, hắn mở miệng khi thấy có sự xuất hiện của ai đó.
“…Kainabi?”
“Ha!”
“Mọi chuyện đã hoàn thành chưa?”
“Vâng. Không có bất kì khó khăn nào. Lilith và Nữ hoàng đã bị bắt giữ”
“Tốt lắm. Thật bất ngờ,《Vua chấn động》 lại chạy trốn thay vì chống trả đấy.”
Khi Avoros tuyên chiến với Judom, ông đã chạy thoát nhanh nhất có thể. Nếu là trước kia, có lẽ Judom sẽ không bỏ qua lời khiêu khích và điên tiết lao tới.
“Cậu bé đó giờ đã lớn rồi nhỉ.”
Hắn nở một nụ cười hoài niệm khi nhớ về Judom lúc trẻ.
“Vậy người muốn tôi làm gì với hắn, thưa chúa tể?”
“Để xem nào. Đó vẫn là mạo hiểm giả Rank SSS. Tuy chỉ là quá khứ nhưng ta thừa nhận thực lực của gã. Đối đầu 1vs1 chắc hẳn sẽ rất rủi ro.”
“Người thấy vậy sao?”
“Hm? Ah, phải rồi. Ta quên ngươi vẫn chưa biết về sức mạnh của hắn. Một người am hiểu tất cả loại xung kích. Bất kể là dùng ma pháp hay đánh cận chiến, không gì đảm bảo khi một mình chiến đấu.”
“Đến cả người cũng nói vậy…”
“Sao bất ngờ vậy? Vẫn không hiểu những gì ta nói ư? Chẳng phải chính ngươi đã giật mình trước đòn tấn công của《Vua chấn động》? Và kể cả chưa từng gặp nhưng gã vẫn để ý tới hành động của ngươi và đối phó lại.”
Kanabi nghiến răng thất vọng trong khi Avoros chỉ cười trừ.
“Hiện tại, ta đã dùng các tử thi để truy đuổi, nhưng có vẻ hắn đã đập chúng ta bã rồi…nên làm gì đây ta.”
Hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Bỗng cặp lông mày giật nhẹ như thể một ý tưởng vừa loé lên. Avoros đưa mắt nhìn xuống thành phố rộng lớn ở dưới.
“…hiểu rồi, vậy là hắn định sẽ trở thành kẻ thù của ta.”
Một biểu cảm có thể thấy rõ chút sự cô độc pha lẫn khác với trước đây.
“Chúa tể?”
“…không có gì đâu. Chỉ là vài thứ thú vị vừa nảy ra trong đầu ta thôi.”
“…?”
Avoros một lần nữa nhìn lên bầu trời. Và như thể đang nói với ai đó, hắn nói thầm.
“Đất nước này giờ đã là của ta…kuku.”
***
Tin [Victorias] đã rơi vào tay Avoros đã lan tới [Vương quốc thú nhân – Paison]
Và hiển nhiên cũng tới tai Hiiro. Ban đầu, cậu chỉ biết rằng vị vua Rudolph của [Victorias] đã phát điên. Rồi như một người thay thế, Judom đã lên ngôi.
Nhất là về Rudolph, Hiiro thực sự ngạc nhiên về nó. Hơn nữa, ông ta còn bị biến thành quái vật dưới trướng Avoros.
(Thật là mỉa mai thay cho một đời vua như vậy)
Một người căm thù『Evila』đến mức sẵn sàng làm mọi thứ để huỷ diệt chúng. Nhưng kết quả của cơn điên cuồng mù quáng là bị phản bội bởi chính 『Evila』và trở thành quái vật thấp hèn còn chẳng thể nói chuyện ra hồn.
Hiiro không thể biết được mong muốn ấp ủ bấy lâu của ông. Liệu đó thực sự vì nền hoà bình của thế giới hay chỉ dùng cái chết của con gái để phát động chiến tranh.
Thay vào đó, ông đã bị cuốn vào tình thế xung quanh và đi xa tới mức mất cả nhân tính.
(Vị vua loài người mất đi lý trí vì trở thành quái vật rác rưởi…một cuộc đời thất bại thảm hại)
Dẫu biết rằng sẽ có ngày Rudolph chết vì hành động của lão nhưng Hiiro không ngờ lại theo cách này.
(Tất cả mọi việc đều bị thao túng bởi tên Ma vương Căn nguyên tham lam đó)
Cậu đã đoán rằng hắn sẽ hành động ở đâu đó nhưng việc xâm chiếm [Thủ phủ loài người] thì không.
Hiiro nghe báo cáo khi gặp mặt Leowald tại《Phòng ngai vàng》.Cậu cũng biết được rằng《Matar Deus》chính là nhân tố đứng sau tấm màn.
“Hiiro, cậu nghĩ sao về nước đi này của chúng?”
“Hắn đã nói sẽ xâm chiếm cả thế giới còn gì?”
“…Ừ thì ta biết là vậy…”
Như thể bất ngờ trước câu nói của cậu, Leowald thở dài và không cố hỏi xa thêm nữa. Bởi chính Avoros đã tuyên bố mục đích của mình.
“Dù sao, tốt hơn nên bắt đầu thu thập thông tin về chuyện này. Cả kể mục tiêu cuối cùng là thống trị thế giới thì sớm muộn gì cũng tới lượt chúng ta thôi.”
“Như Hiiro nói, Thú nhân và Quỷ tộc cần phải bắt tay nhau để chuẩn bị giải pháp đối đầu với chúng.”
===========================