(Góc nhìn của Hoshimiya)
“Guh… Đau đấy…”
Tên đàn ông - với nghi vấn là kẻ bám đuôi - bị đấm thẳng vào mũi khiến hắn phải ôm mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Có vẻ như nó khá là thấm đấy, và nếu xét từ vẻ ngoài thì chắc hẳn là hắn sẽ không thể dậy được ngay lập tức đâu.
"..."
Kuromine-kun chỉ lặng lẽ đứng nhìn tên bám đuôi trong khi nhặt con dao đang rơi ở dưới đất lên, gập lưỡi vào rồi cho vào túi.
Sau đó, cậu ấy lại gần và ngồi thụp xuống để nhìn tôi.
“Xin lỗi nhé, Hoshimiya.”
“...Sao cậu lại xin lỗi tớ cơ chứ?”
“Bởi vì tớ đã không có mặt đúng lúc cậu cần tớ.”
Cậu ấy đang thực lòng hối lỗi. Khuôn mặt cậu ấy đang nhăn nhó vì hối hận cùng một biểu cảm pha trộn giữa sự tức giận và cả sự buồn bã.
“Không phải vậy đâu… Mặc dù tớ đã đuổi cậu đi… nhưng cậu vẫn quay lại đây vì tớ mà!”
Trái tim tôi thay đổi ngay khi biết rằng Kuromine-kun đến để cứu mình. Sự cô đơn là quá đủ để khiến tôi hài lòng rồi.
“Hãy nhanh chạy trốn nào. Cậu còn đứng được không?”
“Ch-chắc là vẫn được…”
Trong khi tên bám đuôi đang rên rỉ vì đau đớn, tôi đứng dậy cùng với sự hỗ trợ của Kuromine-kun.
Đột nhiên tôi nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy và nhận ra rằng biểu cảm của cậu ấy đã trở về trạng thái bình thường.
Một cái ‘bình thường’ không tự nhiên chút nào…
Bọn tôi hướng về phía cửa ra vào nhưng ngay khi chuẩn bị chạm vào tay nắm cửa…
“Đừng có đùa với tao! Mày…!”
Một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau khiến tôi quay ra sau.
Tên bám đuôi đã đứng dậy, dựa lưng vào hành lang trong khi rút ra thêm một con dao gập từ trong túi áo nữa.
—Hắn ta còn một cái nữa!
Giờ nghĩ lại thì hình như tôi từng nghe nói rằng số lượng người trên thế giới mang dao bên mình lớn hơn bạn nghĩ rất nhiều.
“Ayana… dù cho em đã chấp nhận anh!”
“Không phải như vậy. Đó chỉ là sự ép buộc mà thôi?”
“Là do Ayana-chan đã phản bội lại sự kì vọng của tao! Khi mang mày - một thằng thảm hại vào trong căn phòng này!”
“Hắn đang bảo mình là một tên thảm hại ư?” Kuromine-kun lẩm bẩm.
Đúng vậy, hắn đang nói cậu đấy, Kuromine-kun
“Tao sẽ đâm mày, thằng khốn kiếp! Nếu nghiêm túc… thì tao không do dự đâm ai đó đâu!”
— Một sự điên cuồng đen tối đang bao trùm lấy hắn ta.
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu trong khi tay cầm dao đang rung lên vì dùng lực quá mức. Tôi đã rất sợ đến mức nước mắt đã bắt đầu trào ra.
Tuy nhiên chàng trai đang đứng ngay cạnh…
“Ồ… Ông chắc chắn sẽ đâm tôi mà nhỉ. Ông là kiểu người sẽ thực sự làm điều đó, thật đấy.” Kuromine-kun vẫn bình tĩnh nói lên sự thật cũng như tiếp lời của hắn.
“So với tên trộm tuổi trung niên hôm trước thì ông thiếu đi sự hợp lí trong ánh mắt của mình. Cứ thử nhìn lại bản thân mà xanh, rõ ràng ông anh chỉ là một con người ích kỉ luôn suy nghĩ về bản thân mình.”
“Tao chẳng biết mày đang nói cái quái gì cả!”
“Tôi cũng là kiểu người tương tự nên cũng hiểu phần nào mà. Một cảm giác rất thân quen khi cả tôi và ông đều có mặt nguy hiểm của bản thân.”
“T-tao không nguy hểm! Tao chỉ muốn Ayana-chan chấp nhận mình mà thôI!”
“Tôi hiểu cảm giác đó mà.”
“Đừng có nói như thể nó bình thường như vậy—”
“Khư khư giữ lấy những lý tưởng ích kỉ với người mình yêu để rồi khi những thứ đó bị phản bội thì ông lại cảm thấy thất vọng và không thể kiểm soát được sự ích kỉ của bản thân… Tôi cũng như vậy đấy.”
Kuromine-kun đang đồng hóa mình với tên bám đuôi dù cho họ là hai người hoàn toàn khác biệt…
"Hoshimiya, chạy đi."
“Nhưng… C-còn cậu thì sao, Kuromine-kun?”
“Tớ… sẽ ổn thôn.”
“Cậu đang nói gì vậy chứ—”
“Đừng có nói chuyện với Ayana-chan CỦA TAO!”
Sự điên cuồng bùng nổ khi tên bám đuôi vung dao vào lao thẳng về phía Kuromine-kun.
Thường thì mọi người sẽ trở nên sợ hãi và chẳng thể làm gì khi đứng trước một con dao như vậy. Tuy nhiên không chút do dự, Kuromine-kun cho tay vào túi và rút con dao gập ra rồi ném nó về phía tên bám đuôi
"..!"
Việc đó khiến hắn có chút nao núng vào dừng lại.
Không bỏ lỡ thời cơ, Kuromine-kun tiến về phía trước —
"Huah!"
Cậu ấy dùng toàn lực đánh thẳng vào mặt của tên bám đuôi khiến hắn văng đi!
Hắn ngã về phía sau với vẻ choáng váng trong khi vẫn nhìn Kuromine-kun mà không hiểu rằng chuyện gì vừa diễn ra.
“Tôi có thể đồng cảm với ông. Nhưng việc tổn thương Hoshimiya lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Tôi tuyệt đối không bỏ qua việc đó đâu.”
"M-Mày...!"
Kuromine-kun đấm thẳng vào mặt một lần nữa nhưng hắn đang cố gắng bò dậy, tuy nhiên cậu ấy đã nhảy lên người hắn và giơ nắm đấm lên.
“Ông định làm gì với Hoshimiya thế hả? Hả… tên khốn này?”
Mặc dù lời nói vẫn tỏ ra điềm tĩnh nhưng một quả đấm mạnh mẽ bay thẳng vào mặt tên bám đuôi.
Cảnh tượng quá đỗi bạo lực diễn ra trước mặt đã dọa tôi phát khiếp khiến tôi phải dùng hai tay che mặt lại.
Tuy nhiên, thính giác vẫn thông báo cho tôi về tình hình hiện tại.
Tiếng những cú đấm trúng mục tiêu, giọng với của tên bám đuôi đang cầu xin sự tha thứ…
Để rồi khi những âm thanh đó chấm dứt thì tôi cũng có đủ can đảm để nhìn, và ở đó là Kuromine-kun đang giơ con dao lên.
“Không, không được! Kuromine-kun!’
Tôi ngay lập tức cảm nhận được ý định của cậu ấy và vô thức lao về phía đó.
“Hoshimiya… Thả tớ ra đi.”
“Không! Như thế thực sự không ổn chút nào đâu! Bình tĩnh lại đi!”
“Tớ đang rất bình tĩnh. Đúng vậy, đến mức ngạc nhiên… Thế nên chẳng sao đâu, cứ thả tớ ra đi.”
“Nó có sao đấy!”
Cuối cùng tôi mới nhận ra rằng Kuromine-kun đã âm thầm bị sự giận dữ chiếm lấy.
Cậu ấy đang kiềm chế cơn giận vào trong cũng như cố không thể hiện nó ra ngoài.
Điều đó còn đáng sợ hơn cả việc xả cơn giận ra nữa.
Tuy nhiên mặc kệ nỗi sợ đó, có một thứ còn hơn thế nữa…
“Tớ… không muốn chuyện đó!”
“...Không muốn ư?”
“Tớ không muốn thấy người tớ yêu không hạnh phúc… Đó là lí do tại sao tớ không muốn!” Tôi hét lên.
"...Ra là vậy."
“Nếu cậu làm vậy… thì cậu sẽ chẳng hạnh phúc đâu!”
Tôi còn chẳng biết mình đang hét điều gì nữa vì cảm xúc cứ thế mà trào ra.
“...Mặc dù chính cậu đã nói rằng cậu ghét tớ.”
“Tớ yêu cậu! Yêu cậu rất nhiều! Thế nên… hãy dừng lại đi, làm ơn!”
Sức mạnh của cậu đang dần dần rời bỏ cơ thể khi tôi tuyệt vọng bám vào người Kuromine-kun để ngăn cậu ấy lại.
“Kuromine-kun… Đừng trở thành người làm tổn thương người khác mà.”
“... Tớ xin lỗi.”
Bằng một giọng nói yếu ớt, cậu ấy đáp lại rồi lặng lẽ đặt con dao xuống sàn.
◇ ◇ ◇
(Góc nhìn của main)
“Đã lâu lắm rồi tớ mới mang lại bộ đồ thể thao này nhỉ.”
“Đúng vậy, chắc là từ hôm đầu tiên cậu đến đây đấy.”
Sau khi tắm rửa xong và thay sang đồ ngủ, tôi và Hoshimiya trò chuyện với nhau trong khi nhìn lại bộ đồ mà mình đang mặc. Nó là đồ của bố cô ấy.
Có lẽ nó khiến tôi khá hoài niệm khi đây có thể xem như là biểu tượng cho những khoảng thời gian tôi ở cùng Hoshimiya.
“Đã 1 giờ sáng rồi…”
Tôi lẩm bẩm khi nhìn vào chiếc đồng hồ được trang trí hình hoa đặt trên bàn.
Sau khi đối phó với tên bám đuôi thì hiển nhiên bọn tôi đã liên lạc với cảnh sát… Tuy nhiên đó là lúc mọi chuyện trở nên rắc rối. Bọn tôi bị hỏi vô số câu hỏi chi tiết rồi còn lặp đi lặp về cùng một chuyện nữa chứ… Thậm chí khi họ yêu cầu sự trình diện của một người giám thì tôi còn nghĩ đó hẳn sẽ là một rắc rối lớn.
Người giám hộ của tôi là ông bà nhưng họ đang sống rất xa ở vùng quê và sẽ tốt hơn nếu giữ khoảng cách với họ.
Mà bởi vì cũng đã muộn nên phía cảnh sát đã đồng ý nói chuyện với họ qua điện thoại.
Và rồi trước khi kịp nhận ra thì đã quá nửa đêm mất rồi.
Tôi đã nghĩ rằng Hoshimiya sẽ nhanh chóng trở về nhưng ngạc nhiên thay khi Mondo-san lại là người xuất hiện. Có vẻ như cô ấy đang đi công tác ở một quận khác khi đến với một lượng mồ hôi đáng kể. Hẳn cô ấy phải rất lo lắng.
Có thể chỉ là do tôi tưởng tưởng nhưng hình như Hoshimiya đau khổ ôm đầu mỗi khi nhắc đến bố mẹ mình.
Sau khi được mấy chú cảnh sát thả về thì cuối cùng tôi cũng tự do và quyết định qua đêm ở nhà Hoshimiya.
"..."
Một khoảng lặng không cách nào diễn tả chiếm lấy căn phòng.
Trong khi Hoshimiya đang ngồi trên giường thì tôi lo lắng đặt mông sàn.
Không, không phải chỉ có mỗi tôi không giữ được bình tĩnh.
Hoshimiya trông cũng có chút không thoải mái khi quay mặt đi và nghịch tóc bằng ngón giữa.
Má cô ấy ửng hồng, có lẽ là do mới tắm xong.
Đột nhiên, một cơn đau nhức nhói lên lên từ bàn tay phải của tôi.
"Ow!"
“Kuromine-kun!? Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là tay của tớ đột nhiên nhói lên thôi!”
“Đưa tớ xem nào!”
Hoshimiya hoảng hốt xuống khỏi giường và tiến đến chỗ tôi đang ngồi.
Cô ấy ngồi xuống và nhẹ nhàng dùng cả hai tay nâng tay phải tôi lên để kiểm tra.
“Thế nào rồi?” Tôi hỏi.
“Nó đỏ hết cả lên rồi.”
“Ok… có gì nữa không?”
“Xin lỗi. Dù nhìn thì tớ cũng chẳng thể biết được.”
“Mà tớ không nghĩ nó sẽ gãy đâu. Dù gì tớ cũng luôn luyện tập mà, nên…”
“Cậu luyện tập ư…”
“Làm sao cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra trong cuộc sống đúng không? Thế nên tớ đã luôn luyện tập để có thể bảo vệ Haruno bất cứ lúc nào.”
“...Cậu thực sự yêu Harukaze-san… Hahaha”
Hình như nụ cười cô ấy có chút miễn cưỡng.
"Ah..."
Cả hai người đều nhìn gần vào tay phải của tôi.
Hiển nhiên việc đó khiến bọn tôi ở gần nhau hơn. Khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy đang ở ngay trước mắt tôi.
"Kuromine-kun."
"Sao vậy?"
"Tớ xin lỗi."
"Huh?"
Trước khi tôi kịp hỏi cô ấy xin lỗi vì điều gì thì Hoshimiya đã ôm lấy tôi.
“Chỉ lúc này thôi… chỉ lúc này thôi, không sao đâu…”
"Hoshimiya, cậu đang làm..."
“Tớ đã định chôn giấu đi. Tớ biết rằng cậu và Harukaze-san là tình song phương… Tớ biết rằng bản thân chẳng có cơ hội nào cả… Và tớ cũng biết rằng cậu thực lòng thích Harukaze-san…”
"..."
“Tớ chỉ muốn cậu hạnh phúc nhất có thể mà thôi, Kuromine-kun… Đó chính là lí do tại sao tớ lùi bước và để cậu đến với Harukaze-san.”
"...Tớ hiểu rồi."
Tôi lắng nghe những lời của Hoshimiya.
“Nhưng cậu biết đấy, tớ vẫn chẳng thể nào quên cậu được. Ngay khi cậu không có ở đây… tớ rốt cuộc cũng đã ngủ trên futon của cậu… Tớ chẳng thể nói gì… chẳng nói được gì, tuy nhiên tớ hiểu được thứ cảm xúc đó.”
Không một lời đáp lại nào… tôi chẳng thể nói gì nhưng tôi cũng hiểu.
“Dù có cố giữ khoảng cách như thế nào đi chăng nữa thì tớ cũng không thể quên được hình bóng của cậu… Và cậu còn cứu tớ khỏi tên bám đuôi… Tôi không thể chịu được nữa… tớ không chịu được nữa đâu…”
"Hoshimiya..."
“Kuromine-kun, tớ yêu cậu … tớ thực sự rất yêu cậu.”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi trong khi liên tục thì thầm “tớ yêu cậu”.
Khi một ai đó thổ lộ bằng tất cả quyết tâm như vậy thì không lí gì mà tôi được phép chần chừ đưa ra quyết định.
“...Có một lí do rõ ràng cho việc tại sao tớ không hẹn hò với Haruno.”
“Vì lợi ích của tớ ư?”
“Không, không phải cái đó.”
“Vậy thì đó là gì?”
“Là bởi… tớ yêu Hoshimiya.”
"...Huh?"
Có vẻ như chưa hiểu được những lời tôi nói khi cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt của tôi.
“Tớ muốn Hoshimiya được hạnh phúc hơn bất cứ ai.”
“Đ-điều này…”
“Hay nói rõ hơn là tớ muốn được ở bên cạnh cậu.”
“Bên…cạnh tớ…”
Má Hoshimiya đỏ ửng lên trong khi lặp đi lặp lại lời của tôi như thể đang nhai chúng vậy.
“T-Từ giờ trở đi… Tớ muốn sống cùng với Hoshimiya trong căn nhà này… Ý tớ là vậy đấy.”
Vì quá căng thẳng nên những lời nói của tôi như bị nghẹn lại.
Tuy nhiên, có vẻ như những cảm xúc của tôi đã chạm được đến Hoshimiya…
“V-Vậy, đây là… một lời tỏ tình ư?”
"..."
Tôi lặng lẽ gật đầu khi không thể nói nên lời.
“Cậu muốn… hẹn hò với tớ ư?”
"Đúng vậy."
“Và hẹn hò như vậy có nghĩa là… trở thành người yêu ư?”
“Chính xác.”
“Và vì là người yêu nên điều đó sẽ đồng nghĩa với việc chúng ta một sự kết nối đặc biệt —”
“Sao vậy? Nãy giờ cậu cứ nói suốt về cùng một thứ đấy.”
“Th-thìl... um..."
Hoshimiya quay mặt đi với vẻ lúng túng.
Lẽ nào khía cạnh ngây thơ của cô ấy vừa được kích hoạt ư?
“Còn Harukaze-san thì sao… Cô ấy có sao không?”
“Ngay lúc thì Haruno không phải là vấn đề. Mà là chúng ta.”
Bên cạnh đó, tôi cũng rất sợ khi để Hoshimiya một mình. Có vẻ như cô ấy là kiểu người sẽ thu hút những điều không may.
“Có khuynh hướng gặp xui xẻo… mà có thể là vậy đấy.”
Bị cướp và theo dõi trong cùng một tháng… Không phải ai cũng bất hạnh như vậy đâu.
Điều này khiến tôi nhớ đến câu “quá tam ba bận”.
“Nhưng không phải tớ chỉ muốn ở bên cạnh Hoshimiya thôi đâu… Tớ cũng muốn bảo vệ cậu nữa.” tôi lên tiếng.
“B-bảo vệ tớ…”
"Đúng thế..."
“Nhưng, um… Kuromine-kun, cậu cũng không thể thiếu tớ đâu nhỉ? Cậu là một con người cẩu thả… tớ đã từng phải gọi cậu dậy mỗi ngày và rồi còn làm bữa sáng nữa chứ…”
“Đúng vậy, nếu không có Hoshimiya thì tớ chẳng thể làm được như vậy.”
“Th-thật ư…”
Khi mặt cô ấy đã đỏ đến mức như thể muốn bốc khói, tôi cất tiếng.
“Tớ yêu Hoshimiya… Xin hãy hẹn hò với tớ.”
“Tớ… được ư? Ý tớ là tớ không hề giống Harukaze-san…”
Đối với thái độ tự ti của cô ấy, tôi chỉ lắc đầu nguầy nguậy và không để cô ấy nói hết lời.
“Như tớ mới nói lúc nãy, Haruno không phải là vấn đề. Để tớ nói lại lần nữa nhé… Xin hãy hẹn hò với tớ.”
"K-Kuromine-kun..."
“Tớ… muốn được nghe câu trả lời của cậu,” tôi nói.
“Um… V-vậy, um… vâng. V-vâng, xin hãy chăm sóc cho tớ…!” Hoshimiya lí nhí đáp lại.
◇ ◇ ◇
“Vậy, um, chúng ta nên làm gì đây… Ahaha.”
Chỉ một phút ngay sau khi bọn tôi bắt đầu hẹn hò.
Chúng tôi chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt trong khi tỏ ra bối rối không biết phải làm gì.
Thời gian trôi đi, tôi quyết định rút ngắn khoảng cách và ngồi xuống cạnh Hoshimiya trên giường.
“W-waah, Kuromine-kun, cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ chỉ ngồi xuống một cách bình thường thôi mà. Sao cậu lại đỏ mặt vậy chứ?”
“Tớ-tớ không có đỏ mặt hay gì cả…”
“Rõ ràng cậu đang đỏ mặt. Thậm chí cậu còn né ánh mắt của tớ nữa.”
"..."
Hoshimiya không nói gì khiến tôi cũng có chút hoang mang.
Giờ thì bọn tôi đã chính thức hẹn hò. Đó là một điều tốt. Nhưng liệu có gì đó sẽ thay đổi kể từ giờ hay không?
“Hoshimiya, có việc gì mà cậu muốn làm không?”
“C-cũng không hẳn… Còn cậu thì sao, Kuromine-kun?”
“Tớ muốn làm mấy chuyện kiểu như cùng nhìn vào sách khiêu dâm với Hoshimiya chẳng hạn.”
“Cậu thẳng thắn quá đấy! Đến mức ngạc nhiên!”
“Cậu không muốn làm mấy thứ như đọc sách khiêu dâm ư/”
“Sao cậu có thể nói việc đó ra một cách tỉnh bơ vậy? Tớ không thể hiểu được!” Hoshimiya kêu lên.
“Cậu không muốn ư?”
“M-mà, tớ nghĩ cho đến khi chúng ta hiểu rõ nhau hơn đã…”
“Riku Kuromine, 16 tuổi, thuận tay phải, không có môn học sở trường hay sở đoản, không có sở thích cụ thể—”
“Chờ, chờ đã! Đó không phải là ý của tớ! Và ngoài ra thì sao cái gì cậu cũng không vậy!”
“Vậy thì ý cậu là sao cơ chứ?”
“Thì chúng ta thực ra không biết quá nhiều về cuộc sống của người kia cũng như những gì chúng đã trải qua cùng nhau.”
"Đúng vậy… Bọn mình vẫn chưa kể về quá khứ nhỉ?”
“Tớ muốn biết nhiều hơn nữa về cậu, Riku, một tầng lớp còn sâu hơn hơn. Và để đáp lại thì tớ cũng muốn cậu biết nhiều hơn về tớ.”
Nghe thấy điều đó khiến tôi quyết định kể về bạn thân mình. Tuy nhiên gần như chẳng có gì quá đặc biệt về tôi cả. Dĩ nhiên là trừ vụ tai nạn đã khiến tôi mất đi gia đình của mình thì cuộc sống của tôi cũng khá là bình thường. Ngoài ra thì tôi chỉ tập trung vào việc ở cùng Haruno chứ chẳng quan tâm đến việc gì khác.
Khi tiếp tục kể thì tôi nhận ra rằng khuôn mặt Hoshimiya đang rất dịu dàng. Có cảm giác như cô ấy đang quan tâm nên đã dừng cuộc trò chuyện tại đó.
“Lần này tớ muốn nghe về chuyện của Hoshimiya.”
“Về tớ ư? Được thôi.”
“Sau khi nghe chuyện của Hoshimiya thì chúng ta làm vài chuyện như trong sách khiêu dâm đi.”
“T-Tớ đã bảo là còn quá sớm! Trong tháng đầu tiên thì hãy bắt đầu bằng việc gọi tên của nhau trước đã… Và trong 3 tháng tiếp theo thì chúng ta có thể nắm tay…”
“Thế thì chậm quá đấy. Chỉ cầm được tay nhau sau 4 tháng…”
“Nh-nhưng… xấu hổ lắm, và tớ cũng cần chuẩn bị tinh thần chứ!”
“Được rồi. Tất cả theo ý Hoshimiya vậy.”
Thú thực thì ham muốn làm mấy chuyện như trong quyển khiêu dâm kia chỉ là một câu đùa mà thôi. Tôi cứ ngỡ rằng cô ấy sẽ hoảng hốt từ chối nên đã nói với thái độ trêu chọc. Chưa kể tôi cũng chẳng có gan để làm đâu. Mà mặc dù đúng là với tư cách một cậu thiếu niên thì tôi thực sự tò mò về nó…!
“Hmm, chúng ta nên nói về chuyện gì đâu?”
“Oh, tớ hỏi cậu vài thứ được không?”
“Được chứ. Nhưng nếu nó là một câu hỏi kì lạ thì tớ sẽ giận đấy.”
“Chỉ là một câu bình thường thôi. Hoshimiya, hồi trung học cậu là một cô gái bình thường nhỉ?”
“Này, cậu có thể dừng việc sử dụng từ “bình thường” được không?”
“Được rồi, tớ hiểu rồi. Cậu có thay đổi hình tượng khi lên cao trung không?”
“Mà, đúng vậy. Tớ nghĩ mình bắt đầu trở thành bản thân như bây giờ sau khi lên cao trung.”
“Vậy ra là từ cao trung nhỉ. Trong bức ảnh thì cậu với mái tóc trong im lặng nhỉ?”
Tôi chỉ và bức tranh đang đặt trên bàn. Trong đó là bố mẹ cùng với một Hoshimiya có vẻ như đang tuổi trung học.
“Cậu có nhớ điều gì đã khiến cậu thay đổi hình tượng sau khi lên cao trung không?”
“Tớ cũng không chắc, tớ chẳng nhớ rõ lắm. Có lẽ là do tớ muốn thoát khỏi bản thân mình của trước kia… chắc là vậy?”
Cô ấy diễn tả rất mạnh mẽ ‘muốn thoát khỏi bản thân mình của trước kia’ - điều đó đã khiến tôi lơ là.
“Giờ thì tớ muốn nghe cậu kể về bố mẹ mình.”
“Cha, mẹ thực sự, thực sự rất tốt bụng.”
“Hẳn rồi nhỉ. Tớ có thể dám chắc điều đó khi nhìn vào bức ảnh.”
“Phải chứ? Nhưng họ có hơi bao bọc thái quá. Tớ chỉ cần ngã xuống thôi là họ đã làm loạn lên và thậm chí còn gọi cả cứu thương nữa!”
“Haha, nghe có vẻ khó khăn nhỉ.”
“Nhất là khi còn học tiểu học, tớ rất thích vui chơi ngoài trời nên chắc hẳn họ đã lo lắng rất nhiều.”
Giọng nói vui vẻ của cô ấy đang phản ánh nên sự hạnh phúc khi nhớ lại.
Chắc hẳn đó phải là những kí ức tuyệt vời.
“Oh, và nhà tớ rất thích đi du lịch.”
"Du lịch?"
“Đúng vậy, du lịch. Bố tớ rất yêu xe đấy. Thế nên trong ngày nghỉ, 3 người nhà tớ sẽ lên xe và đi thăm thú những địa điểm du lịch. Và thậm chí cho đến khi học trung học thì bọn tớ vẫn hay đi…?”
"Hoshimiya?"
“Oh, lạ thật. Tớ nhớ rất rõ những kí ức lúc học tiểu học, nhưng từ giữa trung học thì mọi thứ trở nên thật mơ hồ…”
Có vẻ như có gì đó không ổn rồi. Hoshimiya đột nhiên trông rất đau khổ khi ôm đầu. Chắc chắn có gì đó không ổn rồi.
“Này, Hoshimiya. Đừng ép bản thân. Nếu cậu không muốn nói thì cũng chẳng sao cả…”
“Kh-không, không phải vậy… Thứ gì đó, có thứ gì đó đang trở về…!”
Là một cơn đau đầu ư? Hoshimiya nhăn nhó vì đau đớn.
Tuy nhiên, như thể kí ức đang trào ra khi cô ấy thốt lên từng câu ngắt quãng.
“Khi tớ học năm nhất trung học, nhà tớ đã đi ăn mừng… và mùa hè năm hai, bọn tớ đi du lịch… Tớ nhớ rằng khi trên đường trở về… Ahh…!”
Tất cả xảy ra một cách đột ngột.
Như thể một cú sốc nào đó…
"Không... Khônggggg!!"
Một tiếng hét không cách nào diễn tả được thoát ra từ miệng của Hoshimiya, nó thậm còn chẳng phải là tiếng kêu tuyệt vọng nữa rồi.
"Không... Khôngggg!!"
“Hoshimiya! Có chuyện gì thế!”
Tôi chỉ biết hoang mang trước bước ngoặt đột ngột này.
Cô ấy gào thét và khóc lóc trong khi liên tục giãy giụa, ôm đầu trên giường.
“Tại sao… Tại saooo!!’
“Này, bình tĩnh lại đi!”
"Khôngggg!!"
"────!"
Tôi cố tiếp cận khi Hoshimiya đang vùng vẫy nhưng cô ấy đập mạnh vào cánh tay của tôi.
Chuyện gì… Chuyện gì đang diễn ra vậy!
*Ding-dong.*
Tiếng chuông cửa vang lên.
Nhưng ngay lúc này, tôi không thể rời xa Hoshimiya được.
*Ding-dong.*
Nó lại rung lên lần nữa.
*Ding-dong. Ding-dong.*
*Ding-ding-ding-ding-dong.*
“Im đi!”
Tôi hiểu được sự thất vọng đó nhưng rung như vậy là quá nhiều rồi!
…Chờ đã, tiếng chuông cửa vang lên liên tục như này nghe rất quen thuộc. Là Mondo-san!
Tôi do dự nhìn Hoshimiya đang khóc nhưng rồi cũng lao thẳng ra cửa.
Và khi nó mở ra…
"Ayana-chan!?"
"Mondo-sa─"
Cô ấy đẩy tôi sang một bên và lao thẳng vào phòng mà còn chẳng kịp cởi giày.
“Cái quái…Chuyện gì đang xảy ra vậy…”
Tôi đóng cửa lại và nhanh chóng đến chỗ của Hoshimiya
“Không sao đâu, Ayana-chan, không sao đâu.”
"Tại sao...Tại saooooooo!!"
Cô ấy đang kêu gào về việc gì vậy?
Hoshimiya đang ngồi xổm và cúi người về phía trước trong khi vừa khóc vừa la hét như thể hối hận về việc gì đó vậy.
Trong khi đó Mondo-san nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng dỗ dành cô ấy.
"Nhưng, Mondo-san à, đây là...?"
“Chị xin lỗi, nhưng xin em hãy ra ngoài đi!”
"Huh?"
“Em chẳng thể làm gì được đâu, Riku-kun! Chị sẽ giải thích sau nên là hãy ra ngoài đi!”
Cho đến lúc này thì hình tượng của Mondo-san là một người lớn cẩu thả.
Tuy nhiên, Mondo-san ở trước mặt tôi đang tỏa ra một sự quyết đoán mãnh liệt trong khi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc nhất.
“Không! Ayana-chan, không sao đâu. Chị ở đây với em.”
Mondo-san nhẹ nhàng an ủi Hoshimiya mặc dù cô ấy đang bị cào cấu.
…Tôi chẳng thể làm gì trong tình cảnh này cả.
Vì thế nên lúc này tôi sẽ quyết định sẽ nghe theo lời của Mondo-san và rời khỏi nhà Hoshimiya.