(Góc nhìn của Hoshimiya)
“Ôi, một cái quần lót của mình lại biến mất nữa rồi… Nó lại bị gió thổi đi nữa ư?”
Sau khi từ trường về đến nhà thì tôi mới nhận ra rằng một chiếc quần lót của mình được phơi ở ban công đã không còn. Nó còn là một trong những cái tôi thích nhất nữa…
“Mà thế thì đành phải chịu thôi nhỉ?”
Nếu Kuromine-kun mà còn ở đây thì chắc hẳn cậu sẽ làm ầm ĩ lên kiểu “Tên bám đuôi xuất hiện rồi!”
Chỉ tưởng tượng ra khung cảnh đó thôi cũng khiến tôi nở nụ cười.
Sau khi hoàn thành việc giặt giũ, tôi nhìn quanh căn phòng - nơi giờ đây chỉ còn lại mình tôi.
Mới vài ngày trước nơi đây vẫn còn vương vãi quần áo nam ở khắp nơi và một chàng trai luộm thuộm thơ thẩn đi quanh. Nhưng lúc này nó chỉ còn là một căn phòng nữ bình thường mà thôi.
…Việc Kuromine-kun gần như đã trở thành một thông lệ.
Một cơn gió như muốn xuyên qua trái tim, để lại phía sau là một cảm giác cô đơn.
"..."
Đột nhiên mắt tôi dán vào tấm futon được gấp gọn nằm ở trong góc phòng. Đó là tấm futon của Kuromine-kun.
Và với một chút chần chừ, tôi mở tấm futon ra và xếp lại cái gối.
"..."
Thêm một khoảng do dự nữa… Tôi nằm xuống tấm futon của cậu ấy.
Tôi tựa đầu vào gối và kéo chăn qua đầu…
“...Mùi hương của Kuromine-kun…”
Tôi trông chẳng khác gì một con biến thái cả… Nhưng dù có nghĩ như vậy đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thể nào ngăn cản được bản thân.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi đuổi Kuromine-kun ra khỏi đây.
Tôi cứ ngỡ rằng bản thân sẽ nhanh chóng làm quen với cuộc sống một mình như trước đây, nhưng khi đã được thử cảm giác sống chung với người mình yêu thì sẽ chẳng thể nào trở lại với việc hoàn toàn đơn độc được nữa.
“...Không biết Kuromine-kun có thân thiết hơn với Harukaze-san không nhỉ?”
Họ luôn luôn cạnh nhau lúc ở trường.
Cách Harukaze trò chuyện với Kuromine-kun trông thật hạnh phúc.
Tuy nhiên cậu ấy vẫn còn lo lắng cho tôi. Thế mà tôi thậm chí còn nói rằng mình ghét cậu ấy… Thật tàn nhẫn làm sao.
“Mình là đồ tồi…”
Tôi từ từ nhắm mắt khi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang ập đến.
Tôi hoàn toàn không nhận thức được giấc ngủ của mình và rồi đột nhiên bật dậy.
Trong khi nghĩ rằng mọi chuyện không thể như vậy được, tôi kiểm tra thời gian trên chiếc điện bên cạnh gối… Tôi trễ giờ làm mất rồi.
Nếu không rời đi ngay thì sẽ không kịp!
“M-mình phải nhanh lên mới được!”
Tôi khóa cửa rồi nhanh chóng lao ra khỏi nhà và hướng về chiếc xe đạp của mình.
Và thế là tôi phóng lên xe và bắt đầu lái… nhưng hình như có gì đó rơi ra từ bánh xe.
“Ôi không! Lốp xì mất rồi! Đùa đấy à?”
Bánh sau đã không còn chút hơi nào. Quả là một chuỗi sự kiện không may…
“Có vẻ như mình chắc chắn sẽ đến muộn rồi… Haizz.”
◇ ◇ ◇
“Ông chủ, cháu về trước đây ạ.”
“À, làm tốt lắm, Ayana-chan. Nhưng cháu có ổn không đấy, bên ngoài đã rất tối rồi.”
Sau khi kết thúc ca làm thì cũng đã quá 10 giờ đêm.
Tôi đứng đối mặt với ông chủ - người đang trực ở quầy thu ngân.
Chẳng có khách hàng nào trong cửa hàng lúc này cả. Mà thường giờ này thì cũng chỉ có một vài khách mà thôi.
“Không sao đâu, ông chủ. Chắc có phải là trẻ con đâu.”
“Đó không phải là ý của ta… Cháu biết đấy, về tên bám đuôi. Hôm nay Riku-chan cũng không đến à?”
“Cậu ấy sẽ không đến nữa đâu. Tên bám đuôi chắc chỉ là trí tưởng tượng của cháu mà thôi…”
“Là vậy nhỉ… Hôm nay cháu đi bộ đúng không? Sẽ rất nguy hiểm khi một cô gái một mình đi trong đêm ở vùng núi như thế này đấy.”
“Không sao đâu ạ! Thậm chí nếu có tên kì quặc nào cố tấn công thì chạy sẽ bỏ chạy ngay!”
Dù nói là vậy, chưa kể đến nụ cười rạng rỡ trên môi như muốn thể hiện sự tự tin vào khả năng vận động của mình.
Thế nhưng biểu cảm lo lắng của ông chủ vẫn không hề thay đổi.
“Ayana-chan, để ta lấy xe đưa cháu về.”
“Không, không sao đâu ạ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Được rồi… Nếu có gì đó xảy ra thì hãy chạy đi ngay và gọi cảnh sát, được chứ?”
“Bác nghĩ hơi quá rồi, ông chủ ạ. Cháu sẽ không sao đâu. Vậy thì cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ ạ.”
Tôi khẽ chào ông chủ và rời khỏi cửa hàng.
Khu vực xung quanh cửa hàng lợi vẫn khá sáng sủa do ánh đèn từ bên trong tỏa ra.
Tuy nhiên, khi tôi tiếp tục đi xuống con đường núi thì ánh sáng của cửa hàng cũng dần dần biến mất và bóng tối bao trùm lấy tôi. Đột nhiên, một nỗi sợ trào dâng.
Với sự tò mò của mình, tôi ngó sang bên kia lan can và rồi tôi nhận ra rằng nó đang trở nên rộng hơn khiến tôi bất giác nuốt nước bọt.
“Có lẽ… mình trở nên hơi nhạy cảm rồi.”
Như một cách để đánh lạc hướng bản thân, tôi rút điện thoại ra.
“Oh, Kana mời mình này.”
Vì không có đèn đường mà chỉ có ánh trăng chiếu sáng xuống con đường nên điện thoại trở thành sự dễ chịu duy nhất cho tôi ngay lúc này.
“Thứ 7 tuần sau ư? Mình có ca làm mất rồi…”
Sau khi xin lỗi trong tâm trí, tôi quyết định từ chối lời mời của Kana.
Tôi tiếp tục hồi đáp tin nhắn cho những người bạn khác trong khi vẫn tiếp tục đi khoảng 10 phút.
"...?"
Tôi đã nghĩ rằng mình vừa mơ hồ nghe được tiếng bước chân từ phía sau, tất nhiên là không phải của tôi.
Tôi chỉ còn cách từ từ quay đầu lại.
Từ đằng xa, hình bóng nhạt nhòa của một người đang chìm trong màn đêm.
Dựa vào bầu không khí…hẳn là một người đàn ông nhỉ?
Khi tôi dừng bước thì người kia cũng vậy.
“Ch-chỉ là trùng hợp thôi đúng không?”
Tôi tự thuyết phục bản thân rằng người đó hẳn cũng phải có lí do riêng khi đi bộ trên con đường núi này.
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi lại bắt đầu cất bước đi.
Tuy nhiên… bạch bạch bạch.
Tiếng bước chân đang dồn dập hơn và gần tôi hơn.
Không thể chịu được nữa nên tôi đột ngột quay người lại.
Dù không thể nhìn được khuôn mặt hay trang phục và trời tối tuy nhiên chắc chắn một điều rằng người đó đang ở gần tôi hơn nếu so với lúc nãy.
"...!"
Một cơn ớn lạnh chảy dọc cơ thể tôi và trái tim cũng đang đập rất·mạnh.
Chắc chắn người đó biết tôi là ai.
Cứ mỗi khi tôi dừng bước thì người đó cũng vậy.
Kh-không, chờ đã.
Như vậy thì đâu có nghĩa kia là một tên bám đuôi đâu đúng không?
Đó có thể chỉ là sự trùng hợp thôi mà?
Thế là với suy nghĩ đó trong đầu, tôi cố lấy lại bình tĩnh và tiến nhanh về trước.
Sẽ cần khoảng hơn 20 phút để đi hết con đường này nên nếu như bị tấn công thì tôi sẽ chẳng thể nào trốn thoát được.
Bị sự sợ hãi chiếm lấy, tôi bắt đầu bước đi nhanh hơn nhưng tiếng chân phía sau cũng ngày càng gần hơn.
-S-Sợ quá
Lẽ nào không phải là do tôi tưởng tượng ư? Thực sự có một tên bám đuôi ư?”
Giờ nghĩ lại thì hôm nay quả thực xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ.
Đồ lót mất tích còn xe đạp thì lại xì lốp…
"Ah!"
Tôi vấp ngã khi đổi chân vướng vào nhau. Theo phản xạ thì tôi chống tay xuống đất và một cơn đau nhói lên ở lòng bàn tay.
"...!"
Tiếng chân ngày càng gần hơn, gần hơn và gần hơn nữa.
Tôi biết rằng người đàn ông đó đang đứng ở ngay lưng tôi.
Tôi đã quá sợ hãi để quay lại.
-Kuromine-kun.
“Hoshimiya, cậu ổn chứ?”
"...Huh?"
Giọng nói mà tôi muốn nghe nhất đang vang lên từ phía sau tạo động lực cho tôi quay về phía đó.
Và ở đó … đúng là Kuromine-kun.
◆◆◆
“Mà… Kuromine-kun, giải thích cho rõ ràng đi chứ!”
“Chỉ là tớ bí mật đi theo cậu thôi. Có vấn đề gì với chuyện đó sao?”
“Dĩ nhiên là có! Việc theo đuôi ai đó trên một con đường núi như thế này là việc rất đáng sợ đấy!”
Tôi đưa Kuromine-kun trở về cùng mình và thuyết giáo một trận ra trò trong khi cậu ấy đang quỳ.
“C-cứ mặc kệ tớ đi. Cậu đang làm phần tớ đấy.”
“Nói thế nhưng cậu đang cười kìa.”
"--Huh? Chuyện này, um, làm gì có"
Tôi ngay lập tức đưa tay lên che miệng.
Giờ cậu nói tôi mới nhận ra rằng hình như mình đã cư…ời thì phải!
Dù cách nói có hơi kì lạ nhưng Kuromine-kun thực sự lo lắng cho tôi…
Mà cách cậu tiếp cận thì thực sự có hơi khó chịu đấy…!
“Tớ đã nghe từ ông chủ và Monmon-san rằng cậu đã cảm thấy cô đơn khi không có tớ.”
“L-làm gì có… Và tớ không biết cậu đã nghe được những gì nhưng chẳng phải thường thì người sẽ giữ bí mật những chuyện đó sai?”
“Cậu vẫn nghĩ tớ là kiểu người sẽ giữ bí mật ư?”
“...Không. Kuromine-kun, cậu là kiểu người sẽ nói ra suy nghĩ của mình ngay lập tức.”
Một chút sát khí xuất hiện bên trong tôi khi nói điều đó với Kuromine-kun - người đang đáp lại bằng một khuôn mặt điềm tĩnh.
Tại sao mình lại yêu loại trai này cơ chứ?
Kể từ cái đêm Kuromine-kun cứu tôi khỏi tên cướp thì có cảm giác như tôi chỉ nghĩ đến cậu ấy vậy. Không ngờ lại có một cuộc gặp gỡ như vậy.
…Bắt đầu từ sự kiện không thể nào quên đó, tôi đã được nghe về quá khứ của Kuromine-kun.
Dù đôi khi hay thắc mắc về mấy thứ nhưng cậu ấy cũng là một người tế nhị đến ngạc nhiên… Cậu ấy rất quan tâm đến người khác cũng như thực lòng muốn bảo vệ tôi…
Chính vì thế yêu một Kuromine-kun như vậy nên tôi muốn cậu ấy sẽ hạnh phúc cùng với Harukaze-san.
Tôi không muốn cậu ấy phải dành thời gian cho một đứa như tôi…
"Kuromine-kun, cậu về đi."
"............"
“Không cần phải lo lắng cho tớ đâu. Cứ ở bên cạnh Harukaze-san đi.”
“...Cậu vẫn gặp rắc rối bởi tên bám đuôi đó đúng chứ?”
“Tớ không có vấn đề gì cả và chuyện đó chỉ là do tớ tưởng tượng thôi. Nhưng giờ nhắc đến thì hiện tại cậu mới là tên bám đuôi đấy, Kuromine-kun.”
“...Tớ xin lỗi.”
Kuromine-kun trông có vẻ buồn bã và cúi đầu chán nản. Cảm xúc của cậu ấy dễ độc quá đi mất.
“Lần sau, nếu cậu còn làm những chuyện như vậy thì tớ sẽ giận thật đấy.
“...Tớ… xin lỗi.”
Kuromine-kun đứng dậy và từ từ bước đi, ra khỏi ngôi nhà này.
Và giờ tôi lại cô đơn trong căn phòng này, một lần nữa cảm giác trống rỗng không thể nào diễn tả lại lấp đầy trái tim tôi.
“...Chờ đã, có lẽ mình đã nói hơi quá ư? Nhưng vậy Kuromine-kun thì đành phải vậy…”
Dù cho bao nhiêu thời trôi qua đi chăng nữa nhưng miễn là còn lo lắng cho tôi thì cậu ấy sẽ không thể nào hẹn hò với Harukaze-san được.
Cậu ấy một ý thức trách nhiệm rất kì lạ hay nói đúng hơn là một thái độ về nghĩa vụ một cách cứng rắn.
“Ah, để Kuromine-kun về nhà vào giờ này có ổn không nhỉ? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu để cậu ấy qua đêm ít nhất là tối nay…”
Ngay khi định đuổi theo Kuromine-kun thì đập vào mắt tôi là bức ảnh gia đình đang đặt trên bàn.
Tự sát... Kuromine... Bố mẹ.
"...!"
Một cơn đau nhói qua đầu khiến tôi vô thức quay đi.
Như thể một hình ảnh vừa lóe lên trong đầu tôi nhưng cũng tan biến đi rất nhanh.
“Mình…đã bỏ quên điều gì đó ư…?”
Khi cố nhớ lại thứ mà mình đã quên thì tiếng chuông cửa vang lên. Chắc là Kuromine-kun rồi.
Bởi vì đã muộn nên hẳn cậu ấy đã quay lại đây với một biểu cảm do dự rồi nói rằng “Là lỗi của tớ, Hoshimiya. Nhưng cậu có thể cho tớ trú tạm ở đây qua đêm không?”
“Mà cũng chẳng còn cách nào khác nhỉ, Kuromine-kun’
Tớ sẽ để cậu ở lại, nhưng chỉ tối nay thôi, tôi sẽ nói như vậy.
Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa… nhưng bản thân đã bị đẩy ra sau.
"Um... huh?"
Người đang đứng ở đó không phải là Kuromine-kun.
Mà là một người đàn ông tầm 30 tuổi mang trên mình bộ đồ thể thao đen từ trên xuống dưới. Ông ta có thể hình mập mạp, tóc thì rối tung lên cùng một khuôn mặt béo ú.
“...Đừng có đùa với anh.”
“Ý ông là sao?”
“Ayana-chan, tại sao em lại phớt lờ anh?”
Nói đoạn, người đàn ông cho tay vào túi quần và rút ra một con dao gấp đang để lộ phần lưỡi sắc bén.
"Eh...?"
Ông ta vừa rút ra một con dao.
Tôi nhận ra sự thật đó nhưng không thể nào nắm bắt được thực tại nên đứng nghệch mặt ra.
Tôi thậm chí còn không thể suy nghĩ một cách đàng hoàng vì sợ hãi.
"--!"
Hắn dùng vai đẩy mạnh vào người tôi,
Không thể chống lại sức mạnh đó nên tôi ngã xuống sàn.
Một cơn đau ở phần lưng tỏa ra âm ỉ.
“Đừng có đùa với anh… Chết tiệt.”
"A-Ah..."
Người đàn ông đi vào và khóa cửa lại.
Cuối cùng cũng nhận ra thực tại ở trước mắt, tôi nhận ra ngay lập tức —- mình đang gặp nguy hiểm.
Hắn nắm lấy tóc để ngăn tôi trốn thoát. “Mẹ kiếp, dừng lại ngay!”
"Đ-đau!"
“Em… em lại đi tán tỉnh cái tên bẩn thỉu đó!”
“Ông đang nói g–”
Tôi không thể nói nốt câu khi hắn ta đặt một sức nặng lạ lùng lên lưng tôi.
"Tôi không…thở được."
“Là lỗi của em đấy, Ayana-chan…! Tại em cứ phô trương điều đó trước mặt anh, khi cứ chim chuột với tên khốn đó…!”
“Ông…sai…rồi…”
“Anh sẽ không tha thứ cho em. Tuyệt đối không tha thứ cho em…!”
Tên đàn ông thở hổn hển trong khi nắm lấy vai tôi và mạnh bạo kéo tôi về phía hắn.
Hắn tiếp tục lật người tôi lại.
“Anh đã thích em từ rất lâu rồi…! Anh mới là người để ý đến em trước, Ayana-chan…!”
"Dừng lại... Làm ơn..."
Bị nỗi sợ không thể nào hình được trấn áp, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn vào khuôn mặt của hắn.
Hắn ta to lớn hơn lại còn đè lên người, nói cách khác là hoàn toàn tước đi sự tự do của tôi.
“Thực ra anh định tiếp cận em từ trên con đường núi kia cơ… Anh thậm chí còn chọc thủng lốp xe của em… Nhưng tên khốn đó lại xuất hiện… Hehe…”
"Anh... He────...!"
Khuôn mặt của hắn tràn ngập dục vọng khiến tôi run lên vì sợ hãi.
“Thời trang hào nhoáng cũng tốt đấy, nhưng đơn giản cũng chẳng kém gì… Mà thực ra thì giản dị mới đúng là Ayana-chan thật nhỉ? Anh rất thích quan sát con người… nên anh hiểu những điều đó.”
"Ugh... Ahh...!"
Tôi vùng vẫy cố kháng cự nhưng tên đó chìa dao ra và nói rằng “Nếu em cố trốn thì anh sẽ đâm em đấy…” Thế là nỗi kinh hoàng tột độ đã khiến tâm trí tôi tê cứng không thể nào suy nghĩ được.
“Vậy… Em đã… ngủ với tên khốn kia chưa?”
“Ông…Ông đang nói…”
“Huh? Vậy là chưa? Hehe, thật đấy à?”
Hắn đang rất vui vẻ. Tôi có thể cảm nhận được một ham muốn mãnh liệt đang hướng về phía về mình khiến mặt tôi tái nhợt đi. Tôi đã chẳng thể nào nghĩ được gì vì quá sợ hãi rồi.
“Nếu em cố trốn chạy thì anh sẽ đâm em đấy… Nên hãy ngoan ngoãn vào.”
"Không... không..."
Tên đàn ông đè cả hai vai của tôi xuống. Khi tôi cố chống cự bằng cách lắc lư cơ thể thì hắn cũng chẳng thèm giấu đi sự giận dữ.
“Mẹ kiếp… Dừng lại ngay! Ngoan ngoãn đi! Nếu không tao sẽ đâm mày đấy!”
"Hiii..."
“Anh… anh sẽ nhẹ nhàng thôi? Anh thích em, Ayana-chan… nên em có thể chấp nhận những cảm xúc này không?”
“Tôi thực sự… không thể chịu được nữa… làm ơn… ‘khịt’... Ugh…!”
Cuối cùng thì những giọt nước mắt cũng chảy ra từ mắt tôi, từng giọt từng giọt một. Choáng ngợp trước nỗi sợ không thể nào chịu được, lý trí tôi đã bị nuốt chửng và chỉ biết run rẩy cầu xin sự tha thứ.
“L-làm ơn… Dừng lại… Tôi xin lỗi… khịt…”
“Ayana-chan khóc cũng dễ thương thật đấy? Hehe.”
“Tôi xin lỗi… tôi xin lỗi… Xin hãy tha cho tôi.”
“Anh…anh không thể chấp nhận việc bị coi thường dễ dàng như vậy được. Khi em lại sống chung với một thằng tầm thường như vậy…!”
Tên đàn ông bực tức với đến áo của tôi và cố kéo nó lên.
Hiểu được ý định của hắn, tôi kháng cự lại, hét lên cũng như cố đẩy tay của hắn ra.
“Không… Không! Thực sự không thể!”
“Câm miệng! Tất cả đều là lỗi của em! Em chỉ thuộc về anh thôi, Ayana…!”
“Không… không… làm ơn… Ai đó cứu tôi với… Kuromine-kun…!”
Lẽ nào…sự trừng phạt của các vị thần ư?
Một sự trừng phải khi đã đuổi Kuromine-kun - người thực lòng lo lắng cho tôi đi…
Không thể nào chống cự hơn nữa, tôi rốt cuộc chỉ còn có thể nhìn vào khuôn mặt của tên đàn ông kia.
…Thật là một thứ biểu cảm đê tiện và bẩn thỉu đang xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
Tôi chắc chắn rằng nếu mình kháng cực thì hắn sẽ không ngần ngại đâm tôi bằng con dao của mình.
Giá như tôi thành thật với Kuromine-kun hơn thì hẳn điều này đã không diễn ra…
“Hehe, cuối cùng Ayana-chan cũng trở nên ngoan ngoãn rồi. Cuối cùng em cũng chấp nhận anh rồi.”
"........"
Hắn háo hức vén áo của tôi lên.
Để đáp lại thì tôi cảm thấy như trái tim mình đang rơi vào vực thẳm tối đen.
Đây chính là sự trừng phạt vì đã từ chối Kuromine-kun…
Ah...
…Ít nhất thì tôi cũng muốn nói với Kuromine-kun rằng tôi yêu cậu ấy…
“Này, cho tôi tham gia với được không?”
───Huh?
Một giọng nói có phần lạc lõng cũng như có phần ngu ngốc của một bên thứ ba vang lên.
Điều đó khiến tên đàn ông kia quay lại trong ngạc nhiên và rồi Kuromine-kun táng thẳng vào khuôn mặt của hắn…!
"Ugh!"
Hiệu quả lớn đến mức khiến hắn bị hất nhẹ và trượt ra khỏi cơ thể tôi.
Hắn thả con dao xuống và ôm mặt vì đau đớn.
Tôi không thể theo kịp những chuyện vừa diễn ra.
Tuy nhiên, một tia hi vọng lóe lên.
Tôi từ từ ngồi dậy và hướng ánh mắt về phía con người đang đứng trước mặt mình.
Đó đúng là Kuromine-kun.
“Hoshimiya, tớ đến để trả lại chìa khóa dự phòng… Mà có khi nào tên này là kẻ bám đuôi không?”
Kuromine-kun nói bằng một thái độ thờ ơ và đối mặt với tên cướp trong khi vẫn giữ chặt chiếc chìa khóa dự phòng trong tay phải…