Tôi lặng lẽ ngồi đợi ở trong phòng theo mệnh lệnh của Hoshimiya
Tôi dùng khăn để lau qua đầu và cơ thể trước khi thay sang bộ áo quần thoải mái hơn và rồi ngồi xuống bên cạnh cái bàn.
Có vẻ như Hoshimiya và Haruno đang tắm chung với nhau thì phải.
“Bác có thể đến đón cô ấy vào sáng mai được không ạ?”
Lúc nãy tôi đã gọi cho bố mẹ Haruno để giải thích tình hình.
Rằng tôi đang ở nhà của Hoshimiya còn Haruno thì ngồi ở gần đó. Mẹ của Haruno bảo rằng bà ấy muốn đến đón cô ấy ngay lập tức nhưng tôi đã đáp lại ngay theo phản xạ rằng “Xin cô chờ chút”. Bởi vì ngay lúc này thì tôi không hề muốn chia tay Haruno một chút nào khi bọn tôi cần phải ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Mẹ của Haruno có chút dựa do dự khi xem xét tình cảnh nhưng vì lí do nào đó mà bà ấy thực sự đã chấp nhận điều đó.
Hẳn là bà ấy cũng đã cảm nhận được điều gì đó ở tình hình hiện tại.
Vậy là Haruno sẽ ở lại nhà Hoshimiya đêm nay.
“Không biết hai người họ đang có ý định gì nhỉ.”
Vì nếu xét ở thời điểm hiện tại thì việc để Haruno ở lại qua đêm không có gì là quá khó hiểu cả. Hẳn Hoshimiya cũng sẽ đồng ý mà thôi.
Những tiếng trò chuyện vui vẻ giữa hai cô gái vang lên từ phòng tắm. Có vẻ như hai người họ đã tắm rửa xong rồi.
“Cậu biết đấy, Riku-chan có một vài điểm chẳng khác gì một chú chó cả.”
“Đúng vậy nhỉ! Như việc bắt tay hay ngồi xuống…”
“Cậu có tưởng thưởng xứng đáng cho cậu ấy không vậy? Nếu không thì Riku-chan sẽ buồn lắm đấy.”
“Ối, tớ quên mất. Lần sau tớ sẽ mua ít đồ ăn vặt làm phần thưởng vậy.”
…. Xin người đấy, hãy xem tớ như là một con người đi mà.
“Phewww, tuyệt quá đi mất.”
Hoshimiya đi vào phòng cùng một giọng nói đầy dễ chịu.
Khuôn mặt của cô ấy đang như bừng sáng lên sau khi bước ra từ phòng tắm và kết hợp với mái tóc dài đang được xõa ra…
Bộ đồ ngủ màu hồng vẫn luôn như vậy, tuy nhiên chế độ gyaru như thể đã hoàn toàn biến mất chỉ để lại một cô gái mang trên mình vẻ đẹp tự nhiên không chút son phấn.
“Riku-chan, cảm ơn vị bộ quần áo nhé.”
Haruno xuất hiện từ phía sau Hoshimiya trong khi đang khoác trên mình chiếc áo nỉ của tôi.
Có vẻ như nó hơi quá cỡ khi tay cô ấy không thể lọt ra khỏi ống tay áo được cũng như tổng thể trông có vẻ hơi lỏng lẻo. Tuy nhiên tôi lại thích điều đấy.
“Haruno, giờ cậu cảm thấy ổn hơn rồi chứ?”
“Đầu tớ vẫn còn hơi ong ong… nhưng không quá tệ.”
“Ra là vậy… Đừng cố quá nhé, được chứ?”
“Tớ biết rồi.”
“Nếu cậu cảm thấy không khỏe dù chỉ một chút thì phải nói với tớ ngay nhé?”
“Được.”
“Cậu có thực sự ổn không vậy? Cậu không cố ép bản thân quá đấy chứ?”
“Cậu kiên trì quá đấy, Riku-chan…”
Có vẻ như tôi đã tỏ ra hơi khó chịu cũng như trưng ra một biểu cảm đầy bực tức.
“Kuromine-kun thực sự rất thích Harukaze-san đấy nhỉ?”
“Mà…cậu cứ nói thẳng ra như vậy thì…tớ cũng chẳng biết nữa…”
Không cách nào phản bác được nên tôi chỉ đành gãi đầu ngượng ngịu.
“À, phải rồi. Tớ cần phải gọi lại cho mẹ… Hẳn là bà ấy đang lo lắm.”
“Tớ đã gọi rồi. Tớ cũng bảo bà ấy rằng Haruno sẽ ở lại đây rồi đấy.”
“...Thế thì độc đoán quá đấy, Riku-chan.”
“Tớ hi vọng rằng trước đó cậu cũng nên báo với chủ nhà, là tớ đây.”
Tôi đang bị các cô gái chỉ trích hay nói đúng hơn là trách móc một cách rất đỗi bình thường.
Nhưng kể cả vậy thì tôi vẫn cảm thấy sẽ có điều gì đó khác biệt nếu đưa Haruno về nhà trong tình trạng hiện tại.
Bởi vì tôi vẫn chưa hỏi lí do tại sao cô ấy lại ở đây…
“Thế thì tối nay tớ sẽ ngủ ở phòng Chiharu-san vậy. Hai cậu có thể ngủ trong phòng của tớ.”
“Vậy cũng được sao?”
“Đúng vậy, không sao đâu. Hẳn hai người phải có rất nhiều chuyện để nói. Tớ ở đây chỉ tổ ngáng đường mà thôi.”
Thực sự thì tôi không nghĩ cô ấy sẽ cản trở hay gì nhưng cô ấy nói cũng chẳng sai. Bọn tôi cần có một cuộc trò chuyện nghiêm túc.
Sau đó Hoshimiya tiến lại gần và thì thầm vào tai tôi.
“Chúc may mắn nhé.”
"...Huh?"
Cô ấy nói một cách đầy ẩn ý… không, dường như cô ấy đang ép bản thân mình nở một nụ cười yếu ớt.
“Mà giờ là lúc của hai người đấy.”
Cô ấy vẫy nhẹ tay và rời khỏi phòng.
Tiếng cửa trước đóng lại vang lên.
"..."
Bị bỏ lại trong phòng nhưng cả tôi và Haruno đều chẳng nói năng gì.
Bọn tôi tránh đi ánh mắt của nhau bằng cách nhìn ra trường, xuống sàn hay lên trần nhà.
“Thế thì, um… tớ cũng gọi cho mẹ đây.”
“À, từ, ý hay đấy.”
Vậy là Haruno nhấc điện thoại lên và bắt đầu cuộc gọi.
Qua những mẩu hội thoại tôi nghe được loáng thoáng thì có vẻ như cô ấy đang bị mắng.
Cô ấy liên tục cúi đầu đầy hối lỗi như thể mẹ mình đang đứng ngay trước mặt vậy.
“Haha… tớ bị mắng xối xả luôn.”
Haruno mỉm cười gượng gạo sau khi cuộc gọi kết thúc.
“Mà tất nhiên rồi. Mẹ cậu đã đến cảnh sát để báo rằng cậu mất tích cơ mà.”
“Đúng vậy, bà ấy đã bắt đầu đi tìm… Tớ gây rắc rối cho rất nhiều người rồi.”
“...Cậu không cần phải tự trách bản thân như vậy đâu.”
“Nhưng việc tớ gây rắc rối vẫn là sự thật mà nhỉ?”
“Nó không rắc rối đâu, đừng lo.”
“Cậu nói cũng phải…”
“Thế Haruno, tại sao cậu lại ở chỗ đó?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt của Haruno và đặt vấn đề.
“Lúc đó tớ đang…theo dõi cậu, hai người các cậu.”
Đúng như tôi nghĩ, bởi vì chẳng còn lời giải thích nào khác cả. Và giờ câu hỏi là tại sao cô ấy lại theo dõi bọn tôi.
“Tại sao?”
“Thấy cậu thân thiết với Ayana-chan…khiến tớ thực sự rất khó chịu.”
“Kh-khó chịu…”
“Ban đầu tớ cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy nữa, thậm chí tớ còn chẳng nhận ra rằng mình đang cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên lúc này thì tớ hiểu rồi.”
Haruno vừa nói vừa thu hẹp khoảng cách với tôi.
Và rồi cô ấy ngồi xuống ngay trước mặt tôi - người đang ngồi trên sàn và nói một cách đầy rõ ràng.
“Tớ…tớ thích cậu, Riku-chan.”
"Huh?"
“Không phải theo kiểu bạn thuở nhỏ. Ý tớ là… tớ thích cậu như một người khác giới.”
— Tớ…tớ thích cậu, Riku-chan.
— Không phải theo kiểu bạn thuở nhỏ. Ý tớ là… tớ thích cậu như một người khác giới
Những lời nói của Haruno đang vang vọng trong đầu tôi hết lần này đến lần khác.
Không hề ngạc nhiên cũng không hề hạnh phúc mà tôi chỉ biết nghệt mặt ra.
"..."
Thế là trong căn phòng của Hoshimiya chỉ còn một sự im lặng bao trùm đến mức tiếng mưa rơi ở bên ngoài cũng có thể dễ dàng nghe thấy.
Trong cái không gian nơi chỉ có tôi và Haruno xuất hiện thì những lời của cô ấy tôi có thể hiêu được nhưng tâm trí thì đã chìm vào trong hỗn loạn nên tôi chẳng thể đáp lại được một câu nào.
“Sẽ rắc rối nếu tớ đột nhiên nói như vậy nhỉ. Dù gì thì bây giờ cậu cũng đang hẹn hò với Ayana-chan mà, đúng chứ?”
“Bọn tớ… không có hẹn hò.”
“Cậu không cần phải nói dối vậy đâu. Chính cậu đã nói là mình đang hẹn hò mà? Thậm chí hai người còn sống chung nữa… Như thế thì việc cậu nói không hẹn hò là điều cực kì khó tin.”
Dù những điều cô ấy không sai một chút nào nhưng bọn tôi thực sự không có hẹn hò. Đó chỉ là do những tình cảnh phức tạp ẩn sau đó mà thôi.
Tôi đang vắt óc để suy nghĩ cách giải thích chuyện đó nhưng Haruno đã là người chủ động.
“Tớ thích cậu, Riku-chan.”
"..."
“Khi nhìn thấy cậu thân thiết cùng người con gái khác thì cuối cùng điều đó cũng đã đánh động tớ. Tớ cảm thấy cực kì khó chịu đến mức bực bội và chỉ muốn khóc.”
"..."
“Trước đây tớ cứ nghĩ rằng lí do mình quan tâm đến cậu là bởi chúng ta là bạn thuở nhỏ. Vì chúng cứ luôn ở cạnh nhau…nên tớ đã vô thức nghĩ rằng chúng ta sẽ cứ thế tiếp tục mãi ở bên nhau như một lẽ dĩ nhiên.”
“Tớ…cũng đã nghĩ như vậy.”
“Vậy là chúng ta có chung suy nghĩ rồi nhỉ. Tuy nhiên tớ…chẳng thể nào hiểu được điều đó. Ban đầu tớ cứ nghĩ rằng việc mình muốn ở cùng cậu chỉ là do chúng ta là bạn thuở nhỏ hơn là việc tiếp xúc với người khác giới.”
Haruno tiếp tục những lời của mình sau khi đã nói đến như vậy.
“Không phải tớ quan tâm đến cậu là do chúng ta là bạn thuở nhỏ, mà là do chính cậu, Riku.”
“Vậy có nghĩa là…”
“Đúng vậy. Tớ thích cậu, như một người khác giới.”
Haruno nhìn thẳng vào mắt tôi và thổ lộ cảm xúc một lần nữa cùng với từ “thích”.
Tôi cũng chẳng biết liệu đây có phải là mơ hay không.
Lẽ nào mình đang mơ ư? Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí tôi.
“Vậy khi cậu thấy tớ trở nên thân thiết với Hoshimiya thì cũng là lúc cậu nhận thức được cảm xúc của mình ư?”
“ĐÚng vậy…Nhìn thấy cậu và Ayana-chan thân thiết với nhau… Không, đó chỉ là nút kích hoạt mà thôi.”
“Nút kích hoạt.”
“Cuối cùng tớ cũng hiểu ra sau khi chứng kiến cảnh cậu đi vào nhà Ayana-chan… Khi cậu rời đi. Khi cậu không còn ở bên cạnh tớ nữa thì tớ mới nhận ra rằng mình thích cậu.”
“Ra là vậy nhỉ…”
Tôi cũng đồng tình với Haruno rằng có những thứ mà ta chỉ kịp nhận ra sau khi đã đánh mất chúng.
Nó chẳng phải là một vật thể hữu hình nào cả mà là những cảm xúc vô hình ẩn giấu sâu trong trái tim của mỗi con người.
Đó là điều hiển nhiên khi có một người quan trọng luôn ở bên cạnh mình.
Liệu một người luôn sống một cuộc sống như vậy có thể nào tưởng tượng được khung cảnh rằng một ngày nào đó họ sẽ mất đi một người quan trọng với mình không? Dĩ nhiên là không.
“Tớ nghĩ rằng Riku-chan cũng có một chút lỗi lầm đấy.”
“Sao lại là tớ?”
“Là bởi, Riku-chan à, cậu chẳng bao chịu tỏ ra hứng thú với bất cứ cô gái nào khác ngoài tớ nên tớ chẳng thể nào hiểu được. Trong khi chúng ta đã luôn cùng sống trong thế giới của nhau…”
“Đúng là vậy, nhưng…”
“Tớ nghĩ rằng mình đã thích cậu ngay cả trước khi tớ hiểu ra được thế nào nghĩa là tình yêu.”
"-!"
Tôi nuốt hơi thở của mình xuống. Những lời thật lòng của Haruno đều được thốt ra một cách bình tĩnh.
“Có lẽ đã quá muộn để nhận ra điều đó sau khi tớ mất đi cậu.”
"Haruno..."
“Tớ còn chẳng biết mình bắt đầu thích cậu từ khi nào. Bởi vì chúng ta còn từng tắm chung và ngủ chung từ hồi còn học lớp 1.”
“Đúng vậy.”
“Mặc dù không thể giải thích một cách rõ ràng được nhưng việc tớ thích cậu gần như là tự nhiên. Thế nên tớ đã chẳng có cơ hội nào để nhận ra nó cả… Hơn nữa, cậu còn không bao giờ giao tiếp với những cô gái khác nên cũng chẳng có dịp để tớ cảm thấy ghen tuông…”
Haruno lẩm bẩm như thể đang cố gắng biện minh.
Trước đây thì đúng là tôi chẳng cần gì ngoài Haruno cả. Tôi chẳng có hứng thú với bất cứ phái nữ nào nếu đó không phải là cô ấy.
“Tớ quả là một con người tồi tệ nhỉ? Sau khi làm tổn thương cậu thì lại đi nói những chuyện này ngay trong phòng bạn gái của cậu…”
Dường như cô ấy đang tự trách bản thân mình. Thậm chí nếu nhìn kĩ hơn thì những giọt lệ đang xuất hiện trên đôi mắt của cô ấy.
“Sự thật là dù cho cái giá phải trả là gì thì tớ cũng muốn ở bên cạnh cậu và trở thành người đặc biệt duy nhất của cậu. Tớ không muốn Ayana… cướp cậu đi khỏi tay của tớ!”
"..."
“Thế nhưng nếu như cậu đã ở trong một mối quan hệ… nếu cậu đã lựa chọn Ayana… thì tớ chẳng còn cách nào khác ngoài chịu đựng cả…”
Haruno đang tự gượng ép bản thân.
Cô ấy cứ cúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm vào sàn nhà trong khi dùng tay trái để nắm chặt tay phải của mình…
“Haruno, tớ và Hoshimiya không hề hẹn hò với nhau.”
“Cậu vẫn cố nói dối ư? Lẽ nào đây là một cách trả thù vì tớ đã từ chối cậu ư?”
“Không, không phải như vậy. Tớ thực sự không có hẹn hò với ai cả.”
“Thế thì tại sao cậu lại ở nhà của Ayana-chan?”
“Để tớ giải thích vậy… sẽ là một câu chuyện dài đấy.”
“Nói cho tớ đi.”
Thế là dưới ánh mắt của Haruno, tôi có chút do dự nhưng rốt cuộc cũng quyết định kể cho cô ấy. Tôi nói về ngày mình bị từ chối và việc mình đã đến vùng núi với ý định tự sát như thế nào. Tôi cũng đề cập đến việc dừng chân ở một cửa hàng tiện lợi dọc đường để rồi cứu Ayana khỏi một tên cướp sau đó. Rồi thì khung cảnh Ayana khóc lóc cầu xin tôi đừng tự sát, việc ở lại nhà của Ayana và cả chuyện nói dối cả lớp rằng bọn tôi đang hẹn hò để bảo vệ danh dự của cô ấy. Và rằng việc tôi nhận ra Ayana đang bị theo dõi và cô ấy đã nhờ tôi giúp đỡ như thế nào…
“Tớ đã nghe được mọi chuyện rồi, tất cả mọi chuyện.”
"............"
Haruno cúi đầu ngậm chặt miệng.
Lúc nghe rằng tôi có ý định tự tử thì khuôn mặt cô ấy méo xệch đi và trông như thể sắp khóc đến nơi. Hẳn lúc này cô ấy đang sắp lại những suy nghĩ của bản thân.
“Haruno, cậu không cần phải lo về việc tớ tự sát nữa đâu. Mọi chuyện đã qua rồi…”
Tôi lẩm bẩm nhẹ nhàng nhưng Haruno chỉ thì thầm lặng lẽ “Tất nhiên là tớ phải lo rồi.”
"Huh?"
“Tớ… tớ lo lắm đấy! Dĩ nhiên là tớ rất lo rồi!”
Haruno bật dậy và hét lên một cách đầy mạnh mẽ.
“Haruno, cậu hơi lớn giọng đấy.”
“Trong khi cậu đang một mình thì tớ lại nghĩ rằng ‘Mình nên giúp cậu như thế nào? Tớ sẽ chữa lành trái tim của cậu bằng cách nào đây?’ Vậy mà, tớ lại là người… dồn cậu vào thế chân tường! Thế nào làm sao tớ không lo cho được!”
Những giọt nước mắt xuất hiện khi Haruno hét lên bằng toàn bộ cảm xúc của mình.
Từng chút từng chút một, dòng lệ tràn xuống má rồi chạm đến cằm của cô ấy.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến Haruno khóc như thế này.
“Dù cho Riku-chan có tha thứ cho tớ đi chăng nữa…thì tớ cũng chẳng thể tự tha thứ cho bản thân mình…!”
“Mà nếu cậu nhìn vào kết quả thì tớ vẫn còn sống sờ sờ đây mà đúng chứ?”
“Đó không phải là vấn đề! Nếu Ayana-chan không có mặt ở đó… Riku-chan, cậu đã chết rồi! Là tớ đã giết cậu!”
“B-bình tĩnh nào!”
Sự tuyệt vọng của Haruno tiếp tục dâng trào khiến tôi phải đứng dậy và tìm cách gì đó để dỗ dành cô ấy.
“Quá đủ rồi!... Tớ nên chết đi thì hơn!”
"Haruno!"
Đối mặt với người bạn thuở nhỏ đang khóc lóc trong cơn quẫn trí, tôi mạnh dạn ôm chặt lấy cô ấy.
Haruno cố vùng vẫy trong vòng tay của tôi nhưng dần dần cô ấy cũng lấy lại được lý trí của bản thân.
"............Riku-chan?"
“Xin cậu đừng nhắc đến việc đi chết nữa, làm ơn.”
Giờ thì tôi đã thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi bản thân đã không tự sát. Bởi vì nếu như tôi chết đi thì khả năng rất cao rằng Haruno cũng sẽ tiếp bước.
“Nếu như người cậu yêu chết đi thì sao cậu có thể sống tiếp với khuôn mặt đó được nữa?”
“...Riku-chan, cậu…cũng không thể nói vậy về người khác được.”
“Đúng là vậy. Nhưng tớ vẫn cứ nói vì tớ yêu cậu, Haruno.”
“...Tớ cũng yêu cậu, Riku-chan. Gần như cả cuộc đời của tớ đã luôn ở cùng với cậu…”
"............"
Sau cơn hỗn loạn, một khoảng lặng lan ra.
Haurno - người vẫn đang ở trong vòng tay của tôi nhìn lên bằng một ánh có chút sốt ruột.
"Riku-chan..."
"Haruno..."
Lấy việc gọi tên nhau như một thứ tín hiệu.
Haruno nhắm mắt lại và khẽ nghiêng cằm.
Trực giác của tôi cũng hiểu được điều cô ấy đang mong chờ là gì.
Khi tôi cũng nghiêng mình để đưa đôi môi của hai bên sát lại gần nhau–
'...Kuromine-kun.'
"...Hoshimiya?"
"Huh?"
Khoảnh khắc ngay trước khi đôi môi của bọn tôi chạm nhau thì chuyển động của tôi dừng lại khiến Haruno tròn mắt hoang mang.
“À, không… chỉ là… tớ vừa nghĩ tới Hoshimiya… Huh?”
“Ra là vậy nhỉ… Rốt cuộc mọi chuyện là như thế.”
“Kh-không phải vậy đâu. Gì thế này… Tớ xin lỗi.” Tôi cố giải thích nhưng có vẻ như điều đó chỉ khiến mọi chuyện trở nên kì quặc hơn.
Hiểu được điều đó khiến tôi câm nín.
Tôi sẽ bị Haruno mỉa mai như thế nào sau khi đã phá hỏng khoảnh khắc lãng mạn đó đây?
Tuy nhiên, nụ cười thương cảm của cô ấy lại dường như đang trấn an mọi chuyện.
“Không sao đâu, Riku-chan.”
"...Haruno?"
“Cậu đã gục ngã trước Ayana-chan rồi nhỉ?”
"...Đúng vậy."
“Tớ yêu cậu, Riku-chan. Tớ yêu cậu rất nhiều khi cậu đã bao phủ phần lớn cuộc sống của tớ. Thế nên… tớ vẫn muốn cậu được hạnh phúc nhất.”
“Um… ý cậu là sao?”
“Nếu sự lựa chọn của Riku-chan là Ayana-chan…thì tớ sẽ chấp nhận điều đó.”
"............"
“Dĩ nhiên điều đó sẽ khiến tớ rất buồn cũng như tớ sẽ cực kì ghen tị khi hai người trở nên thân mật với nhau.”
Haruno liên tục lặp lại lời nói của mình “Bởi vì tớ là một cô gái tự cho mình là trung tâm mà.”
"Tớ..."
“Không cần phải trả lời ngay lập tức đâu. Cậu vẫn còn đang sống ở nhà của Ayana-chan mà nhỉ? Trong khi hai người sống với nhau… Này Riku-chan, cậu thực sự có cần phải sống chung phòng không? Chẳng phải một cái chuồng chó là đủ với cậu rồi sao?”
“Sao lại là chuồng chó cơ chứ? Như vậy là vi phạm quyền con người đấy.”
“Mà…chỉ là tớ không muốn cậu ở cùng người con gái khác mà thôi.”
Haruno vẽ dấu biểu thị chữ ‘không’ trên ngực tôi bằng đầu ngón tay của mình. Tính hờn dỗi như trẻ con này của cô ấy cũng thật đáng yêu.
Nhưng cho dù là vậy thì việc đề nghị một cái chuồng chó cũng quá kì lạ rồi.
“Tớ nghĩ rằng từ giờ trở đi mình sẽ ghen tị rất nhiều lần đấy. Chỉ tưởng tượng ra khung cảnh đó thôi cũng khiến tớ cảm thấy thật tồi tệ.”
“Tưởng tượng gì cơ?”
“Thấy cậu ở bên người con khác mà không phải là tớ.”
Cô ấy tự nói như vậy càng chứng tỏ cho câu nói rằng cô ấy xem bản thân mình là trung tâm. Chỉ việc tôi nói chuyện với người khác thôi cũng đã khiến cô ấy bận tâm rồi.
“Dù chưa bao giờ nghĩ đến việc đó trước đây. Tuy nhiên tớ vẫn sẽ ưu tiên hạnh phúc của cậu lên trước…”
Haruno vẫn đang quan tâm đến tôi dù rằng đang rất đố kỵ.
“Để tớ xác nhận lại một lần nữa, rằng Riku-chan không hề hẹn hò với Ayana-chan nhỉ?”
“...Đúng vậy.”
“Nhưng cậu có thích Ayana-chan…”
“Tất nhiên rồi…”
Hoshimiya là người đã cứu vớt mạng sống của tôi.
Haruno là người đã luôn trợ giúp tôi trong cuộc sống.
…Tôi không thể tưởng tượng được việc phải đưa ra lựa chọn giữa một trong hai người họ.
Hay nói đúng hơn thì tôi không nghĩ bản thân mình đang đứng ở vị thế đủ để chọn một cô gái.
“Cho đến khi Riku-chan tìm được đáp án…tớ sẽ chờ.”
“Nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy ghen tị ư?”
“Đúng thế.”
Haruno đáp lại ngay lập tức. Trong khi chờ đợi câu trả lời thì tính chiếm hữu của cô ấy vẫn sẽ còn nguyên ở đấy… Một kiểu tư duy có phần khéo léo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc thể lộ cảm xúc thực với nhau đã phần nào khiến sự căng thẳng giảm đi rất nhiều.
Hay có thể nói rằng đây là một bước tiến.
“Nếu Riku-chan chọn Ayana-chan thì tớ cũng sẽ không ác cảm gì… Nhưng tớ sẽ giận dữ, khóc và hiển nhiên là ghen đến mức điên cuồng mỗi ngày.”
…Đây chẳng phải là một cách đe dọa gián tiếp sao? Sợ quá đi mất.
◆◆◆
(Góc nhìn của Hoshimiya)
“...Liệu họ có bắt đầu hẹn hò không nhỉ?”
Sau khi di chuyển sang phòng của Chiharu-san, tôi tin chắc rằng Kuromine-kun và Harukaze-san sẽ làm hòa với nhau mà thôi. Mặc dù không biết được chi tiết nhưng tôi có thể tưởng tượng được tại sao Harukaze lại ở gần nơi này. Đó là do tôi biết rằng Harukaze-san vẫn rất quan tâm đến Kuromine-kun.
Và dĩ nhiên Kuromine-kun cũng rất trân trọng Harukaze-san…
Không nghi ngờ gì, nếu như hai người họ có cơ hội để trò chuyện thì khoảng cách giữa đôi bên sẽ được thu hẹp lại.
Biết là vậy nhưng tôi vẫn rời khỏi nhà của mình.
"....!"
Một cơn đau giằng xé ở trong lồng ngực khiến tôi phải tự chất vấn bản thân lí do tại sao.
Khi để Kuromine-kun một mình ở lại cùng Harukaze-san khiến tôi thực sự rất khó chịu.
…Không, tôi đã dần mơ hồ hiệu được chuyện này từ trước rồi.
Tôi bắt đầu hiểu thế nhưng từ sâu thẳm trong tâm trí thì tôi cũng hiểu đây là một thứ cảm xúc không thể nào chạm được đến đích nên chỉ đành giả vờ như bản thân mình không hề biết.
“...Haizzz.”
Tôi thở dài một hơi rồi nhìn quanh căn phòng của Chiharu-san.
Nó bừa bộn đến mức gần như còn chẳng có chỗ để đặt chân. Túi rác và những vật thể đang nằm vương vãi khắp nơi.
Tôi đành ngồi xếp bàng xuống một góc phòng.
Mà nhân tiện thì Chiharu đang say giấc trong tấm futon khi xung quanh là một vài lon bia rỗng.
“Kuromine-kun và Harukaze-san hẹn hò… là điều tốt nhất. Họ rất hợp nhau… Hơn nữa, một người như mình thì…”
Tôi nhớ lại những khoảnh khắc khi chung sống với Kuromine-kun.
Rốt cuộc thì tôi cũng đã quen với nhịp sống đó, thậm chí còn có chút mong đợi hơn cho tương lai sắp tới.
Tuy nhiên lúc này hồi kết đã xuất hiện ở phía trước mất rồi.
Dù cho tên bám đuôi có gây ra bao nhiêu rắc rối đi chăng nữa thì tôi cũng không có quyền để một chàng trai có bạn gái ở lại nhà mình được.
Tôi nghiến răng và cố gắng trong tuyệt vọng để ngăn nước mắt không trào ra.
“Ư… Như vậy là tốt nhất rồi…”
Không biết tôi còn có thể lừa dối cảm xúc của chính bản thân nữa không.
───Tôi cũng thích Kuromine-kun
Mối tình đầu của tôi ngay lập tức hóa thành một trái đắng…