Mảnh vải màu hồng hình tam giác có gắn một chiếc ruy băng trông chẳng khác gì một bông hoa anh đào bung nở sẽ không phải là thứ mà bạn có thể nhìn thấy quá thường xuyên, nhưng đôi khi vẫn có thể tình cờ thoáng nhìn thấy chúng dưới lớp váy của phụ nữ.
“Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào nó thế hả?!”
Pốc! Tôi vừa bị đánh vào đầu. Nó tạo ra một thứ âm thanh nghe thỏa mãn đến mức ngạc nhiên dù cho đó là đầu của mình.
“Này, Kuromine! Tớ đánh cậu thật đấy.”
“Cậu vừa làm thế xong còn gì?”
“Mà lần này sẽ không còn như thế nữa đâu!”
“...Tớ xin lỗi.”
Tôi ngoan ngoãn cúi đầu xuống trước những lời trách móc đó.
Không, đó chỉ là một tai nạn mà thôi. Tôi không hề có chủ ý muốn nhìn đâu.
Sau khi trở về nhà cùng với Hoshimiya thì bọn tôi chỉ giết thời gian một cách lười biếng chứ chẳng làm gì quá đặc biệt cả.
Và rồi tầm quanh 9 giờ đêm thì tiếng mưa rơi bắt đầu vang lên từ bên ngoài.
Nhận ra rằng vẫn còn quần áo phơi ngoài ban công thì tôi nhanh chóng thu chúng vào nhưng rồi rốt cuộc thì trên tay phải tôi lại đang nắm chặt một chiếc quần lót.
“Trả nó lại ngay!”
Hoshimiya đã không còn giữ được bình tĩnh nữa khi cô ấy mạnh mẽ giật lại nó…
“Nghe này, Hoshimiya.”
“...Gì thế?”
Cô ấy đang lườm tôi kìa. Sợ quá đi!
“À thì khi một nam một nữ sống chung với nhau như thế này thì mấy tai nạn như vậy là thứ không thể nào tránh được mà.”
“Thế thì cũng đâu có cần phải nhìn chằm chằm vào chúng đâu nhỉ?”
"............"
“Đấy, tại sao cậu lại không nói gì? Đó là lí do tại sao lũ con trai đều…!”
“Chúng ta đều như vậy thôi mà, Hoshimiya, cậu cũng nhìn quần đùi của tớ đấy thôi.”
“Đ-đó là do…tớ phải giặt giũ và là ủi áo quần…”
“Nhưng cậu phải kéo nó ra để này nọ đúng không?”
"............"
“Tại sao cậu lại không nói gì?”
Như thể đang tự bảo vệ bản thân khỏi ánh nhìn của tôi, Hoshimiya cúi đầu và ôm chặt lấy đồ lót của mình bằng cả hai tay.
"Hoshimiya?"
“C-có sao đâu. Dù gì cậu cũng là con trai mà.”
“Như thế là phân biệt giới tính đấy??”
“Nh-nhưng! Kuromine, cậu cũng đâu có phiền khi bị tớ chạm vào quần đùi trong mà đúng chứ?”
“Mà hiển nhiên là có chút xấu hổ, tuy nhiên…”
"Huh?"
“Miễn là Hoshimiya thấy không sao thì tớ cũng chẳng cần phải suy nghĩ về chuyện đó quá nhiều.”
“R-ra là vậy… Uhm mà từ giờ trở đi thì chúng sẽ cần bàn với nhau về rất chuyện chuyện gồm cả những vấn đề như thế này nữa.”
Cô ấy nói đúng. Mặc dù đã thống nhất với nhau về các quy tắc và quy định khi sống chung, tuy nhiên bọn tôi vẫn còn tránh né những chuyện khiến mọi người nhận thức về giới tính ví dụ như tình huống vừa nãy.
Một phần là do muốn tôn trọng đối phương nhưng hóa ra điều đó lại khiến bọn tôi buông lỏng cảnh giác đi rất nhiều khi đây là lần đầu tiên tôi dám chạm vào đồ lót của Hoshimiya một cách táo bạo như vậy.
“Mà nhân tiện thì tớ nên ở lại đây bao lâu nhỉ?”
Tôi đột nhiên nhận ra rằng mình vẫn chưa quyết định đến vấn đề đó.
“Chuyện đó phụ thuộc vào tên bám đuôi nữa…? Cậu có muốn tiếp tục sống với tớ không, Kuromine? Hay…là không?”
"............"
"Kuromine-kun?"
Nếu tôi mà nói không thì cô ấy sẽ buồn lắm… Vẻ mặt lo lắng của cô ấy đã nói lên hết rồi. Không biết tôi nên đáp lại như thế nào nhỉ.
Cá nhân tôi thì muốn tiếp tục kéo dài cuộc sống cùng nhau dưới một mái nhà này. Đó chính là những điều mà tôi đang nghĩ.
Nhưng còn Hoshimiya thì sao? Dù chẳng tỏ vẻ do dự gì khi sống với tôi, tuy nhiên tôi chẳng hề biết gì về cảm xúc thực sự của cô ấy cả.
Ngoài ra tôi vẫn chưa biết được người Hoshimiya thích là ai khi có vẻ như chính bản thân cô ấy cũng chưa tự nhận thức được điều đó. Mà hẳn đó là tôi nếu Kana nói không sai nhỉ.
Tuy nhiên sẽ tốt hơn nếu không nhảy ngay đến kết luận cho đến khi tôi tự mình xác nhận chuyện đó với cô ấy.
Sẽ thế nào nếu người Hoshimiya thích là… “Hể? Người tớ thích ư? Là Hori-kun lớp bến! Cậu ấy đẹp trai và còn là át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá nữa chứ, tuyệt thật đấy nhỉ?”
............
Hi vọng anh chàng điển trai chơi bóng đá có thể biến mất ngay. Mà bởi vì tôi hiểu cậu ta ngầu lòi đến mức nào mả.
Nhưng mà nhân tiện thì Horikawa chỉ là một chàng trai xuất hiện trong trí tưởng tượng của tôi mà thôi.
“Nếu cậu không muốn sống chung với tớ thì cứ thôi. Tớ cũng không muốn ép buộc cậu hay gì đâu…” Hoshimiya cất tiếng.
“Chẳng sao đâu. Tớ rất muốn được sống ở đây cùng với cậu.”
“Thật ư?”
“Đúng vậy. Ngày nào cũng được ăn ngon, cậu lại còn rất tốt bụng nữa chứ.”
“Cậu nói cứ như là một con thú cưng ấy. Nó đạt đến mức độ đó rồi đấy.”
“...Tớ đùa thôi. Nhưng thực sự sống với Hoshimiya khá dễ chịu.”
“V-vậy ư… Sống với mình rất dễ chịu… Hehe.”
Cô ấy đang mỉm cười hạnh phúc. D-Dễ thương quá đi mất…
Trong khi trái tim tôi đang rung lên liên hồi khi ngắm nhìn Hoshimiya thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên từ trong túi quần. Khi lấy nó ra để kiểm tra màn hình thì hóa ra là cuộc gọi từ mẹ của Haruno.
Chuyện gì vậy nhỉ? Hiếm khi bác ấy lại gọi như thế này.
Thế là tôi nhấn nút trả lời trong sự tò mò.
“Alo ạ?”
“Riku-kun? Haruno có đấy với cháu không?”
“Haruno ạ? Cháu đang không ở nhà ạ… Cháu không ở cùng cô ấy.”
“Cô hiểu rồi… Con bé vẫn chưa về nhà và bác cũng không gọi được nó…”
“Đã gần 10 giờ mà cô ấy vẫn chưa về ư…”
“Cô cũng đã gọi mấy người bạn của Haruno nhưng có vẻ cũng chẳng ai biết cả… Không biết con bé đi đâu rồi nhỉ.”
Sự căng thẳng đang dâng trào. Lẽ nào cô ấy vướng vào tai nạn hay gì sao?
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của tôi.
“Cảm ơn cháu nhé, Riku-kun. Cô sẽ báo cho cảnh sát.”
“Vâng ạ…”
Dù cho cuộc gọi đã kết thúc nhưng trái tim tôi vẫn chưa hề được ngơi nghỉ khi sự lo lắng đang bủa vây. Dù dạo này tôi chẳng nói chuyện mấy với Haruno nhưng đó chính là lí do khiến tôi chẳng thể biết được cô ấy đang làm gì.
Về cơ bản thì việc không có Haruno ở bên cạnh phần nào khiến tôi khá lo lắng.
Gần đây thì cuộc sống cùng Hoshimiya đã phần nào khỏa lấp điều đó khiến tôi không còn lo lắng nữa… tuy nhiên bây giờ thì…
“Có chuyện gì sao?”
“Haruno vẫn chưa về nhà. Và có vẻ như cô ấy cũng đang không ở chỗ của bạn bè.”
“Sao lại như vậy… Ngoài trời đang mưa rất nặng hạt đấy.”
“...Xin lỗi, tớ sẽ về ngay.”
“Cậu định đi tìm Harukaze-san ư?”
“Mặc dù không nghĩ việc mình chỉ cần chạy quanh thì sẽ tìm được cô ấy… Nhưng tớ vẫn sẽ đi.”
“Tớ hiểu rồi. Nhưng cậu chờ một chút… O! ô đây rồi, dùng nó đi. Nhớ cẩn thận nhé, được chứ?”
Tôi nói ‘Cảm ơn’ và nhanh chóng đi ra cửa.
Nắm lấy cây dù, mở cửa rồi phóng ra ngoài.
Trời tối hơn tôi nghĩ khiến việc đo lường mức độ của cơn mưa còn trở nên khó khăn hơn.
Tuy nhiên, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái khu đỗ xe đạp khiến tôi biết rằng mưa khá lớn. Nếu bị mưa rơi vào người sẽ đau lắm đấy.
“Trời mưa như thế này chắc cô ấy không ra ngoài đâu nhỉ…”
Có lẽ cô ấy đang trú ở một cửa hàng nào đó, hoặc cũng có thể là nhà của một người bạn nào đó mà mẹ cô ấy không hề biết.
Trong trường hợp tệ nhất thì cô ấy có thể bị cuốn vào một vụ tai nạn nào đó?
"...!"
Những ý nghĩ khó chịu cứ thế bám lấy tôi. Lỡ, lỡ như…Haruno xảy ra chuyện gì…!
Thế là tôi nhảy xuống khỏi cầu thang và bắt đầu chạy mà chẳng quan tâm đến chân có bị ướt hay không với chiếc ô trong tay.
Giày ướt sũng, nước thấm vào cả vớ… Nhưng điều đó chẳng hề quan trọng.
Đầu tiên tôi sẽ bắt tàu đến khu vực nhà của Haruno.
Sau đó tôi sẽ tìm kiếm một cách có hệ thống những địa điểm đang xuất hiện trong tâm trí…
"...Huh?"
Nhưng ngay khi tôi vừa chạy, nhảy qua những vũng nước bên đường thì một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt.
Ai đó đang ngồi ở dưới cột đèn. Người đó đang ngồi co gối lại.
Mặc dù ánh sáng lờ mờ vào ban đêm khiến tôi không thể nhìn rõ nhưng người đó đang tỏa ra một bầu không khí đầy nữ tính.
Thế nhưng sự hiện diện đó lại mờ nhạt đến mức chẳng khác gì một bóng ma cả.
Việc một ai đó ngồi một mình dưới trời mưa như thế này hoàn toàn không bình thường một chút nào cả.
Nếu là lúc khác thì hẳn tôi đã chạy lại và bắt chuyện. Tuy nhiên lúc này Haruno quan trọng hơn nhiều.
Thế là tôi cứ tiếp tục chạy và chỉ liếc qua người đó một cái thật nhanh, nhưng…suýt chút nữa thì tôi ngã ngửa.
"H-Haruno!?"
"...Riku-chan?"
Người đang ngồi ở dưới cột đèn không chút che chắn mặc cho cơn mưa xối xả là một người mà tôi đã quá quen thuộc kể từ lúc còn rất nhỏ.
Hiển nhiên Haruno đã hoàn toàn ướt sũng. Mái tóc bết dính chặt vào đầu trong khi bộ đồng phục cũng trở nên nặng nề hơn khi bị ướt sủng. Tuy nhiên trên hết phải là đôi mắt của cô ấy.
Vốn dĩ chúng phải lấp lánh vui tươi thì giờ đây lại phản chiếu một sự tối tăm không khác gì một quả cầu thủy tinh u ám cả. Ánh mắt đó khiến cô ấy trông chẳng khác gì xác sống cả.
“Haruno…Sao…sao cậu lại đây? Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ cũng tự hỏi… Tớ đang làm gì thế nhỉ?”
"Haruno!"
Tôi quỳ xuống bên cạnh và nắm lấy vai của cô ấy.
Chúng đang cực kì lạnh lẽo và tôi có thể cảm nhận được cả một cơn rung mạnh mẽ.
Nhận ra tính cấp bách của vấn đề, tôi lấy ô che đi phần đầu của Haruno.
Cơn mưa như những viên đạn shotgun cứ thế găm thẳng vào cơ thể tôi.
Cơn đau dữ dội khiến tôi phải nhăn mặt nhưng đó không phải là điều đáng lo vào lúc này.
"Riku-chan, cậu đang ướt kìa."
“Tớ không quan tâm! Còn cậu thì sao, Haruno? Cậu đang làm gì ở đây?”
“Tớ…tớ đang làm gì nhỉ…”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Mà nếu cậu đã nói như vậy thì…Chắc là thế.”
"Haruno?"
Rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi và nói bằng đôi môi tím xanh.
“Hôm nay, tớ nhận ra được rất nhiều điều…và tớ cũng đã suy nghĩ về rất nhiều thứ…”
“Được rồi, được rồi… Nhưng giờ thì phải tìm một nơi có mái che…”
“Riku-chan, cậu có hạnh phúc không?”
"...Huh?"
“Ở cùng Ayana-chan… Cậu có hạnh phúc không?”
“HUh… Ý cậu là sao?”
Tôi thực sự không hiểu. Tôi không thể đoán được ý nghĩa phía sau câu hỏi đó.
Mọi thứ đều rất mù mờ.
“Ban đầu, tớ cứ nghĩ rằng…nếu như Riku-chan vẫn còn thích tớ, thế thì… cậu sẽ mặc kệ cảm xúc của bản thân, đúng chứ?”
“Sao…?”
“Xin lỗi vì đã nói một điều tồi tệ như vậy… Xin lỗi vì đã nói rằng tớ không xem cậu như người khác giới… Nếu là là cậu thì có khi tớ…tự sát mất…”
"..."
Những lời nói bất lực chứa đầy niềm tin ở trong đó.
Tôi tự hỏi những giọt nước đang rơi kia là nước mưa hay là nước mắt của Haruno nhỉ?
“...Nếu việc ở cùng Ayana-chan khiến cậu hạnh phúc…thế thì cứ quên tớ đi…Làm ơn…”
Haruno thì thầm bằng một giọng thoáng qua trước khi từ từ nhắm mắt lại.
Và rồi khoảnh khắc tiếp theo… ý thức của cô ấy mờ dần đi và cả cơ thể mềm nhũn cũng gục xuống.
“Haruno? Bình tĩnh lại nào! Haruno!”
...
Không một phản hồi…
Mà chỉ có tiếng ô trong mưa đang vang vọng.
◆◆◆
Tôi vứt chiếc ô lại để cõng Haruno lên trên lưng rồi chạy bằng toàn bộ sức lực về phía căn hộ của Hoshimiya.
Tôi chẳng hề có thời gian để mang nó về.
"Hoshimiya! Haruno, Haruno...!"
“C-Có chuyện gì vậy… Harukaze-san?!”
Hoshimiya cao giọng ngạc nhiên khi thấy hai người bọn tôi xuất hiện ở cửa trong khi ướt sũng từ đầu đến chân.
“Cô ấy ở gần đây! Và…ngồi trong mưa!”
“Kuromine-kun, bình tĩnh lại nào. Chúng ta cần làm ấm cơ thể của Harukaze-san trước. Tớ sẽ đi lấy khăn.
“Đúng vậy! Nhờ cậu!”
Sau khi chứng kiến Hoshimiya lao thẳng vào phòng tắm thì tôi dựa người Haruno vào tường trên hành lang.
“Haruno, cậu không sao chứ?!”
"...Mmm?"
Mí mắt của Haruno dần dần mở ra. Có vẻ như cô ấy vẫn chưa nắm bắt được tình hình khi ánh mắt liên tục đảo quanh một cách đầy vô định. Tuy nhiên tôi thì lại thở phào nhẹ nhõm khi cô ấy đã tỉnh lại.
“Tạ ơn Trời! Tớ cứ lo là cậu sẽ chẳng tỉnh lại nữa!”
“Đây là đâu?”
“Nhà của Hoshimiya.”
“...Nhà của Ayana-chan?”
“Tớ mang khăn tắm đến rồi đây… Oh, cậu tỉnh lại rồi, Harukaze-san.”
"...Ayana-chan..."
“Trước hết sẽ tốt hơn nếu để cô ấy đi tắm. Nếu cứ để mặc như vậy thì cô ấy sẽ bị cảm đấy.”
“Đ-Đúng vậy nhỉ! Được rồi Haruno, cởi quần áo ra nào!”
"─Huh?"
Nếu cứ để mặc cô ấy như vậy thì sẽ bị cảm đấy.
Cảm cúm là một căn bệnh đáng sợ lắm nên chúng ta phải nhanh chóng hành động!
Thế là tôi đặt tay lên bộ đồng phục mà Haruno đang mang đồng thời nhanh chóng cởi nó ra.
“K-Kuromine-kun!? Cậu đang làm gì vậy?”
“R-Riku-chan là đồ biến thái!”
...Huh?
Giọng nói hốt hoảng của hai người cuối cùng cũng khiến tôi nhận thức được vấn đề.
Thế nhưng tôi đã cởi xong một vài nút áo của cô ấy và làm lộ ra bộ ngực của Haruno.
“Dừng lại! Kuromine-kun, dừng lại! Lợi dụng một cô gái đang yếu đuối như thế này…!”
“Kh-không phải vậy đâu! Là cậu bảo rằng cô ấy cần phải đi tắm cơ mà!”
“Có thể là vậy nhưng không phải cởi đồ cô ấy ở đây! Và cậu, Kuromine-kun, cũng không cần phải là người cởi đồ cho cô ấy!”
“Vì quần áo của cô ấy đang ướt nên chúng ta phải nhanh chóng cởi chúng ra… Chờ đã, huh?”
Tôi đã hoàn toàn mất nhận thức về những gì mình đang nói hay tại sai mình lại trở nên bối rối.
“...Riku-chan, cậu lo lắng thái quá rồi đấy…”
“...Tớ xin lỗi.”
“Cậu vẫn luôn như vậy mà… Chỉ cần tớ cảm thấy có chút không khỏe… là cậu lại tá hỏa lên và bắt đầu làm mấy việc kì cục…”
“...Tớ xin lỗi.”
Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là xin lỗi. Không có ai ngoài Haruno…“Nghe thì chẳng khác gì một lời biện hộ nhưng tớ chẳng thể nào quên được nỗi sợ khi mất đi gia đình của mình.”
Và vừa rồi cảm giác như thể tôi sắp mất luôn của Haruno vậy.
“Harukaze-san, cậu có đứng dậy được không?”
“...Được chứ. Nhưng tớ có hơi đau đầu một chút.”
“Thế thì để tớ đỡ cậu.”
“Kuromine-kun, chờ ở trong phòng nhé. Cứ xem như đó là mệnh lệnh.”
“Chờ đã, Hoshimiya. Tớ sẽ chăm sóc Haruno.”
“Ở yên đấy!”
“Tớ cũng–”
“Ngồi xuống!”
“...Vâng.”
Cứ như thể một chú chó bị chủ trách mắng khi tôi ngồi phịch xuống đất. Ngay lúc này Hoshimiya đang tỏa ra một luồng hào quang đáng kinh ngạc mà tôi không biết diễn tả bằng lời như thế nào, nhưng thực sự cô ấy rất đáng tin cậy.
Hơn nữa với tình trạng hoảng loạn hiện tại của tôi thì cũng chẳng thể giúp Haruno được nên lần này đành để Hoshimiya ra tay vậy.