Vài ngày sau chuyến đi chơi cùng trường, Taichi cùng những học sinh chủ mưu “Chiến dịch Đi chơi dạo” chính thức xin lỗi các giáo viên, cũng như những học sinh khác vì đã cổ xuý cho hành vi phá luật. Phần đông mọi người an ủi và cho rằng cậu không phải người có lỗi, mặc dù vậy, cậu cảm thấy bản thân cần phải khép lại chuyện này, nôm na là thế.
Xin lỗi có lẽ đã giúp cậu được tha thứ một phần, nhưng cậu biết rằng có những người vẫn oán trách cậu. Sẽ mất nhiều thời gian, nhưng chỉ cần cậu quyết tâm, cậu sẽ khôi phục được niềm tin của mọi người. Đây là thoả thuận của họ, và họ phải tự mình thực hiện nó.
Kết quả là, sự cuồng ái dần dân biết mất, và Taichi chính thức “nghỉ hưu” khỏi vị trí Thần Tình yêu. Thật ra thì, gọi là “nghỉ hưu” thì cũng hơi phóng đại. Sự thật là, hầu hết các học sinh đều không tin vào những điều mê tín xoay quanh Taichi nữa. Mỗi khi có người tiếp cận cậu để “lấy may”, cậu chỉ nói rằng, “Hãy tin vào bản thân, nếu không thì cánh cửa sẽ mãi mãi đóng chặt!” (Hoặc những câu nói mang ý nghĩa tương tự). Tin hay không thì tuỳ, nhưng lời nói này thật sự hiệu nghiệm… ít nhất là với hai người mà cậu quen.
Và đó là tất cả.
Cùng nhau, Taichi và Kiriyama cam kết sẽ dõi theo những người có cuộc sống bị ảnh hưởng bởi lời khuyên từ hai người. Bản thân họ không tự tin rằng họ sẽ thực sự giúp được một ai đó—thật ra thì họ nên tránh can thiệp trong hầu hết các trường hợp—nhưng họ muốn chịu trách nhiệm về những chuyện mà họ đã gây ra.
Sau cùng thì, Taichi cuối cùng đã quyết định con đường tương lai của mình.
***
“Hiện tại thì, tớ nghĩ tớ sẽ chọn ngành khoa học,” cậu thông báo trước toàn thể các thành viên của Văn hội.
“Ô, khoa học à! Hả… Có phải cậu chọn ngành khoa học để được ở cạnh Inaban yêu dấu của cậu phải không? Tớ thấy cô ấy đang tình tứ với cậu kìa!” Nagase nhận xét, khuân mặt tỏ vẻ tinh nghịch.
“K-Không! Tớ thực sự đã nghĩ kỹ về chuyện này, thề đấy!”
“Hmph. Ngay cả khi cậu ấy chọn ngành nhân văn học, mối quan hệ của chúng tôi vẫn sẽ tồn tại bất chấp khoảng cách.”
“Cậu thậm chí còn không ngại về việc trở thành ‘Kuudereban’, nhỉ, Inaban?”
“Ừ, thì, chắc là định mệnh đã đua tớ và Yui cùng vào ngành nhân văn học đấy! Chúng tớ còn định nói với nhau sau khi đếm đến 3 cơ, nên là không có chuyện một trong số bọn tớ cố tình đâu! Khá là tuyệt đấy chứ?”
“…Có lẽ tớ nên chuyển qua khoa học…”
“Yui, sao cậu lại nỡ?! Sao cậu không thể tốt bụng hơn với người bạn trai tội nghiệp này vậy?!”
Dù cho họ có một mối quan hệ mới, Aoki và Kiriyama vẫn như vậy—
“Hee Hee… Tớ chỉ đùa thôi,”
“Ừ, tớ biết mà,”
…Sửa lại chút: Ok, có lẽ họ có thay đổi đôi chút.
“T-Thế… giấc mơ siêu đỉnh tuyệt vời của anh là gì, Taichi-senpai?!” Enjouji hỏi với đôi mắt lấp lánh. Như thường lệ, cô bé vẫn thường dùng mấy từ cao siêu nào đó.
“Uh, thì… Anh đã suy nghĩ rất nhiều về việc anh muốn làm gì cho cuộc đời, và đến cuối cùng, nó vẫn quay trở lại việc giúp đỡ mọi người. Vì vậy, anh đã quyết định theo đuổi một điều gì đó giống vậy. Hiện nay, em có thể nghe thấy rất nhiều về các vấn đề liên quan đến môi trường trên bản tin và các phương tiện khác. Rất nhiều người nói rằng Trái Đất hiện đang gặp nguy hiểm, vậy nên… ờm, anh vẫn đang tìm xem mình nên học chuyên ngành nào để tham gia vào lĩnh vực này, nhưng…”
Đây là giấc mơ mà cậu đã tự tìm thấy cho chính mình.
“Đùa à…” Inaba đang nhìn cậu một cách sốt sắng.
“Không thể nào…” Những người khác cũng thì thầm.
Uh, các cậu? Mọi người đang khiến tớ khó nói chuyện này đấy!
Nhưng cậu ấy đã quyết định sẽ nói điều đó. Cậu đã chọn con đường này theo ý muốn, và giờ cậu cần phải nói nó ra, nếu không thì câu chuyện của cậu ấy chưa thể bắt đầu… và Taichi rất muốn có một câu chuyện cho riêng bản thân mình.
“Tớ muốn cứu sống hành tinh này.”
Sau một lúc ngừng lại… những người còn lại của Văn Hội phá lên cười. Một trong số họ nhại lại. Những người khác thì đang tự ôm eo bản thân.
“Này! Tớ không cấm các cậu cười đâu, cơ mà ít nhất thì đừng khiến nó trông tệ đến mức vậy được không?!”
“Bình tĩnh nào, Taichi… Hi hi… Bọn tớ đang không cười vào cậu đâu, thề đấy…” Nagase khúc khích.
“Chỉ là nó hơi… vĩ đại, thế thôi,” Chihiro nói.
Inaba là người cuối cùng ngừng cười. “Phù… Tôi chưa từng bao giờ được cười lớn như vậy đấy,” cô nói. “Nhưng phải nói này, nhiều người không gọi nó à giấc mơ của họ đâu.” Cô tiếp tục cười. “Cũng ngầu đấy.”
“Trời… tớ cũng không chắc đâu…” Đó là một lời khen mà cậu muốn nghe nhất, nên Taichi khó nói nên lời.
Thật lòng mà nói, cậu biết giấc mơ đó cũng hơi ngớ ngấn… nhưng đối với cậu thì chẳng sao cả. Đó là giấc mơ của cậu, xuất phát từ mong muốn của bản thân cậu. Cậu rồi cũng sẽ phải lớn lên thôi, nhưng trong lòng cậu, cậu mong rằng mình luôn có thể mang niềm đam mê trẻ con đó theo mình. Miễn là cậu luôn đối mặt với thực tại, cậu có thể theo đuổi được một giấc mơ lớn và ngớ ngẩn không kém.
Hiển nhiên là cậu cũng chưa từng nghĩ rằng là mình có một tay giải cứu cả hành tinh được. Có rất nhiều vấn đề thiên nhiên đang diễn ra—nóng lên toàn cầu, suy thoái môi trường, vô số nạn đói, khủng hoảng năng lượng—nhưng nếu cậu có thể cống hiến vào giải quyết chỉ một vấn đề thôi thì cũng là đủ cho cậu rồi.
Cậu đã thất bại. Rồi lại quay lại và muốn muốn chiến đấu. Và nếu nó lại không muốn giết cậu nữa, cậu lại tự vật ngã mình và tự đứng lên bao nhiêu lần nữa cũng được. Hóa ra là, thất bại cũng đã dạy cho cậu nhiều bài học.
Cậu đã học được rằng việc coi trọng bản thân quan trọng đến mức nào—nhưng thế có nghĩa là cậu có thể chỉ việc nhún vai và lờ đi những sai lầm của mình không?
Không. Bạn có thể yêu bản thân mình VÀ muốn mình có thể đạt được nhiều hơn hiện tại. Hai điều đó KHÔNG phải là hoàn toàn khác nhau. Bạn sẽ luôn có tiềm năng để thay đôi, nên cứ tiếp tục tiến lên phía trước. Tìm cho mình một lòng quả quyết và tự vạch ra con đường theo ý muốn của bản thân. Sớm hay muộn thôi, bạn sẽ trở thành người mà mình luôn mớ được trở thành. Bạn sẽ được sống giấc mơ của mình. Và mục đích của cuộc đời là như vậy.
“À phải rồi. Nhắc mới nhớ, Chihiro.” Taichi bắt đầu nói.
“Vâng?”
“Anh có lời nhắn cho tên bạn của em mà muốn nói chuyện với anh: Nếu cậu ta muốn nhận lời khuyên từ Tông đồ Tình ái huyền thoại với năng lực thấu thị, thì anh sẽ phải từ chối thôi… nhưng nếu cậu ta vẫn muốn nói với Yaegashi Taichi bình thường này thì, anh sẽ luôn có mặt.”
“Được rồi. Em sẽ bảo cậu ta,” Chihiro gật đầu. Và tuy cậu ấy không để nó hiện rõ lên mặt mình, Taichi có thể nghe được niềm vui trong giọng nói cậu.
—À phải rồi, một điều cuối. Trước khi mọi hiện tượng siêu nhiên bị quên đi dưới mọi thứ thường ngày này, mình phải tự hỏi:
Có thật là nó đã kết thúc không?
<> có thật, thật, thật, thật, THẬT SỰ không bao giờ quay lại không?
+++
“Này, <>. Thế là sao? Vậy là hết hả? Ông muốn kết thúc nó sao? Thật chứ?”
“À… Thì… Phải, chắc là vậy thôi…”
“Thú vị đấy… Có vẻ như là… ông đã tìm thấy được gì đó?”
“…Ai biết được.”
“Hừm. Vậy là nó vô dụng rồi… Tôi không hiểu. Nhưng… đây không thực sự là dấu chấm hết đâu, đúng không? Ông vẫn còn một điều cuối phải làm, phải không?”
“…”
“Không phải là ông phải xóa ký ức của họ sao?”
Hết.