Chuyến đi chơi đã gần kết thúc. Taichi và các học sinh khác của trường Yamaboshi sẽ bay về vào chiều nay theo đúng lịch trình.
Ngày cuối cùng của chuyến đi, học sinh toàn trường, trong bộ đồng phục của trường Yamaboshi, đi tham quan thành phố Otaru, và mọi người được tự do di chuyển, không còn chia nhóm như những ngày trước nữa. Trên thực tế, họ suýt nữa mất đi đặc quyền này sau những chuyện đã xảy ra hôm qua, nhưng cuối cùng các giáo viên vẫn quyết định bỏ qua cho họ và chỉ khiển trách nhẹ.
Trong bữa sáng, người đã nói với Taichi về Chiến dịch đi chơi dạo đến và xin lỗi vì đã lôi cậu vào chuyện này. Tương tự, Taichi cũng xin lỗi lại, và cả hai quyết định bỏ qua mọi chuyện.
Sự thật là, Taichi muốn xin lỗi tất cả các học sinh năm hai vì những rắc rối mà cậu đã gây ra, nhưng cậu thực sự không có thời gian cho việc đó. Thay vào đó, cậu đến gặp lớp trưởng của từng lớp và nói cho họ những gì cậu muốn nói với các lớp khi quay trở lại trường.
“Yo, Yaegashi-kun! Mắt cậu trông có vẻ đỏ đấy. Ổn chứ?” Một người bạn đến hỏi.
“Ừ, tớ ổn.” Cậu đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, nên hiện tại cậu khá buồn ngủ, nhưng hiện tại không có gì phải sợ cả. Có rất nhiều việc cậu cần phải làm: xin lỗi mọi người, cùng với đó là những người đang chờ lời khuyên từ cậu, quyết định hướng đi tiếp theo,… Nhưng hiện tại có một chuyện cần được ưu tiên.
Cậu đã thua trận chiến này, và cậu cần phải chấp nhận chuyện đó. Cách duy nhất để đối mặt với nó là cậu phải bắt đầu lại từ đầu. Hoặc, nhìn theo hướng khác: tất cả những gì cậu cần để bắt đầu lại là phải đối mặt với sai lầm.
Chỉ riêng việc đó đã có thể đè nghiền nát tinh thần cậu. Kể cả khi cậu thanh minh và thừa nhận mọi lỗi lầm và khuyết điểm, những sai lầm trong quá khứ vẫn còn đọng lại. Không gì có thể xóa bỏ chúng. Và cậu ghét việc phải đặt chân vào su xấu hổ đó.
Đây là những gì mà tự cậu đã cam kết phải làm, nhưng… sâu bên trong, cậu vẫn do dự, lo rằng đây không phải thời điểm thích hợp. Nỗi lo đã đang giữ cậu ấy lại.
Cậu lấy điện thoại ra để kiểm tra giờ, nhưng tại sao cậu lại nhận được thông báo email từ… Uwa Chihiro, trong tất cả những người quen của cậu? Lạ thật, cậu nghĩ vậy. Vậy nên cậu mở ra ngay lập tức.
Xin lỗi, em biết là còn sớm. Nhưng có một người em quen nhờ em liên lạc với anh vì cậu ấy muốn xin lời khuyên về việc mời crush của cậu ta đi chơi trong chuyến đi. Dù sao thì, em chỉ gửi tin này đi vì bị bắt buộc, nên nếu không ổn anh có thể bỏ qua. Cảm ơn anh.
Giờ xuất hiện một email mà Taichi không biết phải trả lời như nào. Kết thúc rồi. Đã quá muộn. Nhưng rồi, cậu nhớ đến những gì Chihiro đã nói với cậu khi ở của hàng âm nhạc:
—Thẳng thắn mà nói, Taichi-san, hành động của anh khiến em phát bệnh.
Hiển nhiên, kể cả Chihiro cũng đã chú ý đến sự thiếu sót của cậu.
Vừa rồi, Taichi đã tính gọi cho nhóc ấy. Vẫn còn chút thời gian trước khi các học sinh tập trung theo lịch trình, và vì một vài lý do, cậu đang thực sự muốn nói chuyện với Chihiro. Cậu di chuyển đến khu vực ngồi ở sảnh chính khách sạn, rồi bấm vào nút ‘Gọi’. Sau một hồ rung chuông, Chihiro nhấc máy.
“Chào buổi sáng. Xin lỗi về cái email; em biết anh đang bận.”
Phía bên kia đầu dây, Taichi có thể nghe tiếng ồn quen thuộc của trường học. Cần phải tranh thủ thời gian, học kì một vẫn chưa bắt đàu, nhưng khả năng cao là Chihiro đang ở trong trường—có lẽ là ngay tại chỗ ngồi của cậu.
“Không, không phiền đâu. Nói đúng ra thì anh xin lỗi vì đã gọi nhóc bất ngờ như này. Bây giờ không sao chứ?”
“Eh, Em cũng có chút thời gian. Để em ra khỏi lớp đã vậy.”
“Cảm ơn.” Cảm thấy một chút tội lỗi, cậu im lặng chờ.
“Vậy, có chuyện gì thế? Có phải là về chuyện em gửi cho anh không, hay chuyện khác?”
“Oh, uh… thì… Anh cũng, không chắc nữa…”
“… Anh không gọi em vì anh đang chán đâu nhỉ? Nghe khúm núm thật.”
“Đừng có thế chứ! Ý anh, ừ, anh cũng biết chuyện đó lạ như nào… Chỉ là, uh… Oh, phải rồi!” Cuối cùng, cái nút trong họng cậu cũng được gỡ, “Anh chỉ đang nghĩ… Nhóc không phải là kiểu người sẽ nhắn cho anh về những chuyện như thế, dù cho được nhờ. Hoặc ít nhất, nhóc chưa bao giờ làm thế.”
Quay lại lúc Kimura nhờ Taichi giải quyết các vấn đề ở CLB Tennis, Chihiro cũng đi theo, nhưng cậu cũng không thực sự liên quan đến chuyện đó nên có thể bỏ qua.
“Em ‘chưa từng’ à? Từ lúc nào thế?”
“Anh không biết, uh… Tầm 6, 7 tháng trước?”
“Lâu thật đấy nhỉ!” Chihiro khịt mũi, có ngụ ý rõ ràng trong đó: Nghe theo đi, đồ chậm chạp. “Xin lỗi. Ý em là… em đã, anh biết đấy… em đã thay đổi.”
“Oh… Phải rồi.”
Sau khi sự kiện ‘Biến ảnh’ kết thúc, Chihiro đã nói với mọi người rằng Văn Hội đã thay đổi cậu theo chiều hướng tốt hơn, Enjoji cũng đồng ý với điều đó. Và giờ Taichi cũng đang ở trong một tình huống giống như thế.
“Thực sự có thể thay đổi bản thân một cách rõ ràng thế không?”
“Có, có thể chứ. Và nó dễ dàng hơn là anh tưởng đấy. Nói thẳng ra, điều đó phụ thuộc vào việc anh có muốn hay không.”
Taichi nhẩm lại điều đó một lúc.
“Ugh… Tuyệt, giờ giống như em đang giảng dạy cho anh vậy. Giống giảng cho dàn đồng ca vậy, đúng chứ?”
“Không, không. Không sao cả. Tin anh đi, Anh… anh đã phạm phải sai lầm. Sai lầm rất lớn. Anh chắc chắn là một kẻ thua cuộc.”
Đây không phải là những chuyện nên nói với đàn em vào lúc sáng sớm như này—nhưng cậu không thể dừng bản thân lại được.
“Anh, kẻ thua cuộc á? Làm ơn đấy. Nếu có ai đó là kẻ thua cuộc, đó là em. Mọi người đã bắt được em còn gì.”
“Xin lỗi, anh không định thi đua gì với nhóc về chuyện đó cả. Nhưng, ý anh là… nhóc đã trải qua những thất bại đó, phải chứ?”
Sau một khoảng tính lặng.
“Nói ‘trải qua’ những điều đó nghe cũng ngầu đấy chứ. Em chỉ… không có gì để mất cả, thế thôi.”
“Nhưng kể cả thế thì… nó không đáng sợ sao? Nhóc biết đó, việc… đối đầu với những thất bại của mình ấy?”
Một khoảng dừng nữa. Cậu đang nghĩ rằng Chihiro đang lựa chọn từ một cách cẩn thận.
“Trong trường hợp của em… Em không nghĩ em đã đối mặt trực tiếp với chúng. Nhưng em nếu có cơ hội để nói chuyển với bản thân trong quá khứ, em chỉ muốn nói vài câu kiểu: Cậu chỉ có một cơ hội để làm mọi chuyện đúng, và nó không kéo dài mãi đâu.”
Với Taichi, điều đó vô cùng chính xác. Một khi đã làm mất mặt mình trong mắt người khác, việc ở gần họ chỉ càng làm tăng thêm sự xấu hổ mà thôi. Những ký ức về sự xấu hổ đó sẽ vượt quá sức chịu đựng, và một người bình thường sẽ có xu hướng chờ đợi “cơn bão” đó qua đi. Nhưng theo thời gian, sai lầm đó sẽ ăn chặt vào trong quá khứ, và sẽ không còn cơ hội nào để sửa sai nữa. Chihiro đã đúng; cơ hội không kéo dài mãi. Với những nỗi đau và sự xấu hổ này—đây là cơ hội duy nhất của cậu để có thể chuộc lỗi.
“Em phải nhận rằng, em cứ ước giá như mình đã giải quyết chuyện đó sớm hơn. Nếu thế thì đã dễ hơn nhiều rồi. À thì, đúng vậy… đó là một trong những thứ mà mình cần phải cắn răng chịu đựng và giải quyết cho xong đi.”
Em nói thì dễ lắm, Taichi nghĩ. Nhưng hóa ra, Chihiro còn có thêm điều để nói.
“Không phải là nó sẽ giết anh đâu.”
Sao?
“So với chết thật ấy, nó chả đáng sợ chút nào cả. Và với suy nghĩ như vậy thì anh có thể làm được mọi thứ.”
Đợi đã, nhưng… giờ mình trông có ngu không khi cứ làm mấy chuyện chả đâu vào đâu cả.
“…Ugh, em lại ra vẻ dạy đời với anh rồi. Em cũng vô ý làm thế khi nói chuyện điện thoại với Yui-san khi nãy…”
“Ồ, em và Kiriyama—?”
Đột nhiên, Taichi nghe thấy âm thanh huyên náo ở bên kia đầu dây.
“Cái gì?! Cậu làm sao thế?!”
“…nên hỏi cậu câu đấy… nói chuyện với Taichi-senpai à? Không công bằng đâu! Tớ muốn… giọng quyến rũ! Để tớ… Chihiro-kun!”
Cậu chỉ có thể nghe được từng đoạn ngắt quãng, nhưng dù vậy, người đã giở trò cũng quá rõ ràng rồi.
“Cậu ác thật!”
“Xem đứa nhỏ nào vừa tính cuỗm điện thoại của tớ nói kìa!”
“Chuyện gì thế, Enjouji? Là em, phải không?”
“Đưa điện thoại đây, Chihiro-kun! Vâng, a-lô, em Enjouji đây! Enjouji Shino! Chào buổi sáng, Taichi-senpai!”
“Anh thấy sáng nay em năng động nhỉ.”
Tin hay không thì (dạo gần đầy thì đã dần trở nên khó tin), đã có lúc mà Enjouji đã rất yên lặng và nghiêm nghị. Nhưng giờ nó đã chuyển sang giật điện thoại người khác rồi sao? Bình tĩnh lại đi nào.
“Rõ chứ anh! Thế mà em cứ nghĩ, phải lâu nữa mới được nghe giọng nói tuyệt vời của anh, và rồi em nghe thấy gì ở đầu bên kia đường dây?! Chất giọng êm dịu của anh!”
“Ồ… Xin lỗi, anh đã không có thời gian để nói chuyện…”
“Không, không, không! Anh không có gì phải xin lỗi cả, Taichi-senpai! À… ừ thì, ngoài giọng anh ra, còn một vài thứ khác nữa, nhưng em không để ý đến bất kỳ cái nào trong số chúng cả!”
“Vì thế nên em mới nghĩ anh hay ho à?! Vì em không để ý cái gì sao?!” Cậu có thể cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương.
“À, ừm… Taichi-senpai?” Giọng cô tự nhiên trở nên điềm tĩnh. “Em có thể đã… lỡ nghe được một vài phần những gì hai người nói vừa rồi… Chỉ những gì Chihiro-kun nói thôi… Giờ anh đang gặp khó khăn ạ?”
“Ồ… ừm… Ừ, cũng kiểu thế. Nhưng không có gì nghiêm trọng đâu, đừng có lo.”
“O-Okay, em không lo—ồ! Nếu thế thì, ừm, em có điều cần nói!”
“Được rồi,” Taichi trả lời, sẵn sàng lắng nghe.
Cậu nghe thấy cô hít một hơi sâu, và rồi—
“Anh có thể làm được, Taichi… à ý em là, Taichi-senpai!”
Cậu cười. “Em nghĩ vậy sao?”
Những gì cô nói có cảm giác rất quen thuộc, như kiểu cô đang nói lại một điều mà cậu đã từng nói với mình—nhưng từ khi nào? Cậu chỉ có thể mang máng nhớ lại khung cảnh nhìn từ tầng thượng tòa nhà của trường, chỉ có vậy thôi. Nhưng chắc chắn là nó đã xảy ra vào một lúc nào đó rồi.
“Ồ… Chắc là một đứa như em không thể truyền cảm hứng cho anh được… Có lẽ em chỉ đang làm phiền anh…”
“Không, không, không hề đâu. Anh cảm động lắm đấy. Cảm ơn em.” Nhờ cô, cậu đã đủ kiên định để tiến hành với kế hoạch hành động của mình. Không có gì khó ngoài việc làm nó. “À mà, em đưa điện thoại lại cho Chihiro được không?”
“Vâng!” Và rồi Enjouji trả lại điện thoại cho Chihiro.
“Về thằng bạn mà muốn xin lời khuyên từ anh—nói với nó rằng đợi anh thêm chút nữa thôi. Anh chắc là mình sẽ tìm được câu trả lời… Một câu trả lời thật.” Taichi tuyên bố, với mong muốn rằng giọng nói của mình sẽ truyền tải được hết ý nghĩa: Anh giờ là một người khác rồi.
“Okay, được rồi anh… em sẽ vẫn mong đợi điều đó.” Niềm thú vị trong giọng nói của Chihiro ngụ ý rằng cậu đã hiểu được rõ lời nhắn. Thằng bé khôn thật.
“À mà, anh…” Taichi định nói, rồi lưỡng lự.
Rồi sau một hồi tranh luận với bản thân, cậu quyết định nói điều cuối trước khi cúp máy. Dù sao thì, cậu chỉ có duy nhất một cơ hội này, và nó không cho phép cậu chần chừ giây nào.
“…Anh mừng là hai em đã tham gia câu lạc bộ.”
Ở đầu dây bên kia, cậu nghe thấy tiếng hét đầy vui vẻ của Enjouji: “Tuyệt vời, YAY!”
***
Sau khi họ cúp máy, Taichi chạy vội về phòng của cậu, thay đồ, và cùng Watase và Ishikawa đến điểm tập hợp ở bãi đỗ xe. Phía ngoài, Kiriyama ra hiệu dừng lại; cậu xin lỗi những người khác và đứng ra nói chuyện với cô.
“Này, Kiriyama. Trông mắt cậu có vẻ có vài quầng thâm đấy.”
“Còn mắt cậu thì sưng đỏ lên kìa.”
Hai người họ cùng cười.
Cô ấy đang mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình với quần short màu be [note51122] và một đôi giày mules—trông vừa dễ thương vừa thanh lịch hơn hẳn thường ngày.
“Vậy, chuyện gì thế?”
“T-Thì… um…” Mặt cô hơi ửng hồng, có thể là xấu hổ hay lo sợ, cậu không thể biết được. “C-Cậu có muốn… có thể… làm chứng cho thử thách lớn nhất cuộc đời tớ không? Ý tớ, không phải là liên quan đến chuyện sống chết! Chỉ là một thử thách bình thường thôi!”
“Uhhh…?”
“Rrgh! Được rồi, nhìn xem… Về cơ bản, tớ… tớ sẽ, kiểu, nói vài thứ… với Aoki… vậy… cậu có muốn đến không?” Cô ấy nhìn xuống đất, má cô đỏ lên.
“Cậu muốn tớ… chứng kiến lời tỏ tình của cậu?” Một yêu cầu khó hiểu, ít nhất là thế.
“C… Đó không phải là tỏ tình! Ý tớ… kiểu… được rồi, giống thế, nhưng…”
“Rốt cục sao lại là tớ?” Chắc chắn đó không phải việc của cậu rồi (dù cậu cũng chẳng đúng gì khi nói điều này vì cậu cũng đã nhiều lần chứng kiến đời sống tình cảm của cô rồi)
“Cậu đã giúp tớ trong rất nhiều chuyện, Taichi. Giờ tớ muốn cậu nhìn tớ bước những bước đầu vào trang sách mới. Ý tớ là, cậu, kiểu, xứng đáng nhận điều đó sau những gì cậu làm cho tớ.”
“Aww, thôi nào. Cậu đâu có chịu ơn tớ vì điều gì đâu.”
“Tớ có! Cậu đã bao giờ nghe về Tinh thần Võ sĩ đạo chưa?!”
“Cậu là gì vậy, samurai à…?”
Dù sao thì, cô đã đúng; cậu đã chứng kiến hành trình của cô được một thời gian rồi. Cô ấy sẽ bắt đầu từ đâu? Mối quan hệ của cô với Aoki sẽ thành như nào? Cậu không thể làm như không tò mò được.
“… Vả lại, có cậu ở đó nghĩa là tớ sẽ không thể, kiểu, bỏ chạy vào phút cuối.”
Aha. Nói cách khác, Kiriyama muốn mình giữ cho cô ấy nói đúng sự thật.
“N-Nhưng cậu phải biết là, tớ đã nói rõ chuyện này với Aoki rồi. Tớ… Tớ đã bảo cậu ấy rằng cậu cũng sẽ đến khi bọn tớ gặp nhau!”
“Thế à? Cậu ấy nói gì?”
“Cậu ấy ổn với chuyện đó. Thiệt tình, cậu ấy luôn sẵn sàng chịu đựng những thứ vớ vẩn…”
Cô ấy ấn tay lên trán và lắc đầu. Đó là một ý kiến mà Taichi hoàn toàn đồng ý.
“Oh, và… tớ đã nói với cậu ấy về chuyện ‘Thấu thị Mộng tưởng’ và cũng bảo rằng tớ khá hối hận về những chuyện mà chúng ta đã làm. Và sau đó cậu ấy chỉ cười giống như là lâu lắm rồi cậu ấy mới cười vậy, và cậu ấy kiểu, ‘Ừ, về chuyện đó tớ cũng khá trẻ con. Lúc đấy tớ bị cuốn theo cuộc tranh cãi đó.’ Nhưng cậu ấy đã xin lỗi về thái độ lúc đó rồi… nên tớ nghĩ chúng ta đã giải quyết được phần lớn vấn đề rồi.”
Sự nhẹ nhõm trong giọng của cô khiến cậu an tâm hơn phần nào khi đi cùng.
“Được rồi. Nếu cả hai cậu đều ổn với việc tớ ở đấy, thì… được thôi, tớ sẽ đến. Và tớ hứa là sẽ không làm gián đoạn đâu.”
“Tuyệt! Tớ sẽ nhắn chi tiết sau. Gặp lại sau!”
□■□■□
Khi họ đến kênh Otaru nổi tiếng, các học sinh được phép tự do di chuyển cho đến 1 giờ chiều, lúc đó họ sẽ tập trung lại ngay tại nơi này. Do không có bất kỳ hạn chế nào về việc chia nhóm, Taichi nghĩ rằng sẽ khá nhiều người công khai chuyện tình cảm trong chuyến đi này.
“Wow, nhìn cái kênh này đi!… Mà kênh là cái gì ấy nhở?” Miyagami hỏi.
Lúc trước Taichi đã đồng ý đi quanh Otaru với Watase, Miyagami, Sone, Ishikawa, và một vài người khác trong lớp. Họ có 3 tiếng để giết thời gian trước khi phải tập trung.
Thành phố này xen lẫn giữa những công trình lịch sử và cả các kiến trúc hiện đại, tạo nên một bầu không khí cổ xưa. Sự pha trộn giữa gạch đỏ và kiến trúc đá Châu Âu khiến họ cảm giác bản thân như đang ở một đất nước hoàn toàn khác… và nơi này vẫn giữ được phong cách Nhật Bản riêng biệt. Nó không giống với bất cứ thứ gì mà Taichi từng thấy trước đây.
“Chờ đã… Ishikawa, không phải cậu định đi chơi với bạn gái hôm nay sao?’ Sone hỏi.
“Một lúc nữa. Lúc gần cuối cơ.”
“Tốt nhất nên thế! Tớ muốn biết đó là ai đấy, chết tiệt! Cậu thì sao, Yaegashi, cậu thì sao?” Lần này Miyagami là người hỏi.
“Thực ra là… Tớ cũng phải đi,” Cậu ấy trả lời. Cậu ghét việc phải để họ chờ, nhưng còn quá nhiều chuyện cần giải quyết.
“Thật á?! Thì… Tớ đoán là ổn thôi. Hôm nay cô ấy xứng đáng được ở cùng với cậu, ít nhất là thế! Rrgh… Đồ khốn may mắn!”
“Nghe này, anh bạn!” Watase gọi cậu lại khi cẩu chuẩn bị rời đi. “Tớ không biết chuyện gì xảy ra với cậu, nhưng… cậu làm được mà!”
Taichi bỗng vô cùng cảm kích trước tình bạn mà họ đã xây dựng từ lúc mới vào cao trung.
***
“Tìm… một cái bảng hiệu của tiệm thổi thủy tinh… rồi đi thẳng qua 2 đường nữa… rồi rẽ phải…” Cậu thở hổn hển khi chạy tới nơi. “Phải đây không?”
Khu vực này nằm ở vùng ngoại ô của của khu du lịch, và đường giao thông gần như không tồn tại. Nhưng quả nhiên, phía sau căn biệt thự hai tầng hình chữ nhật theo phong cách châu Âu có hai bóng người mà cậu biết rất rõ.
Họ chỉ đứng cách nhau vài mét; Aoki đang nhìn thẳng vào Kiriyama, còn cô ấy đang nhìn chằm chằm xuống đất. Cẩn thận tránh khỏi tầm mắt họ, Taichi dựa vào một máy bán hàng tự động gần đó. Rốt cục, cậu cũng không muốn xen vào.
Aoki đã thổ lộ với Kiriyama từ… thì, cỡ một năm truớc rồi. Cả câu lạc bộ đều đã nghe chuyện đó; với họ, đó chỉ là một phần trong cuộc sống hàng ngày. Trong lúc đó, Kiriyama đã nỗ lực không ngừng để vượt qua chứng sợ hãi của cô—và giờ cô đang ở đây, đối mặt trực tiếp với cậu ấy.
Hai người họ đã đi xa đến đây… Đây có phải khúc cao trào trong câu chuyện của họ không? Dù là như nào đi nữa, Taichi đã quyết tâm sẽ làm chứng cho bất kỳ chuyện gì đang chờ đợi họ. Cậu có thể cảm thấy sự căng thẳng đang dâng trào trong cậu, và khi cậu lo lắng, cậu có thể tưởng tượng hai người kia đang cảm thấy thế nào.
“Uh… um… uhh… H-Hôm… nay… tớ wah… wah…”
“Yui, thôi nào. Thư giãn đi! Cậu đang bị líu lưỡi đấy!”
Đấy là nói giảm nói tránh rồi. Cô còn đang lắp bắp và nói mấy thứ không mạch lạc.
“X-Xin lỗi… Được rồi, hít thật sâu…” Cô hít mạnh, và thở ra. “Được… Đã sẵn sàng.”
Rõ ràng là Aoki cũng đang lo lắng, dù không đến mức như Kiriyama.
“Kích hoạt chế độ chiến đấu! Tớ đến đây!”
Cô ấy khoanh tay lại trước mặt, hướng nắm đấm ra hai bên và nhìn thảng vào cậu ta.
“Tờ đã từng rất khó chịu khi ở gần nam giới, nhưng giờ đây tớ có thể nhìn thẳng vào họ mà không sợ gì cả—giống như những người khác. Nên, tớ bắt đầu suy nghĩ rồi nhận ra… Cậu chắc chắn không phải mẫu người tớ thích.”
“Gì-?!” Aoki hô lên.
“Gì…?” Taichi cũng lẩm bẩm vậy.
“Nói thật thì, tớ thích kiểu người lạnh lùng hơn. Giống như Chihiro-kun.”
“Haaaả?!”
“… Sao cậu cứ phải phản ứng như thế vậy?”
“Chà, đừng có đỏ lỗi cho tớ! Nếu mới mở đầu mà đã như này, tớ không nghĩ mình sẽ thích phần còn lại…”
“Cậu im lặng và nghe được không?!” DÙ SAO THÌ! Ừ, đúng là tớ thích người như Chihiro-kun.”
“Gghh…” Aoki che miệng để giữ im lặng, Taichi cũng làm theo.
“Nhưng… Tớ không thể tưởng tượng việc mình hẹn hò với người như vậy sẽ như thế nào. Không phải bây giờ. Không hợp tí nào.”
Khí lạnh mùa thu đang bao trùm lấy họ khi cô ấy nói, như thể nó đang theo dõi họ.
“Mối quan hệ lý tưởng của tớ sẽ thực sự rất vui vẻ và lãng mạn. Đó là kiểu quan hệ mà tớ ước. Nhưng điều đó hoàn toàn không thực tế; đó chỉ là ước mơ của tớ về một hiệp sĩ trong một bộ giáp sáng ngời. Và tớ nghĩ điều đó sẽ không trở thành hiện thực.”
Biểu cảm của Aoki dần cứng lại.
“Nhưng nếu tớ cố tưởng tượng xem tớ sẽ thực sự có mối quan hệ như nào, trên thực tế… tớ nghĩ nó sẽ chỉ giống một tình bạn bình thường,” cô tiếp tục. “Ý tớ là, không có cách nào thực sự đúng để tạo nên một mối quan hệ, cậu biết đấy? Và phải, tớ biết sẽ có một vài người không tán thành điều đó hoặc những việc khác, chẳng hạn như ‘Sao cậu không hôn anh ấy?!’ và mấy thứ giống thế… Có vẻ điều đó không đặc biệt đến thế…” Cô ấy lầm bầm nhìn xuống đất, ngượng ngùng, rồi lại nhìn lên một lần nữa. “Nhưng nếu nghĩ xa hơn, kiểu… Chắc chắn, sẽ rất tuyệt vời nếu được hẹn hò với một anh chàng quyến rũ và lạnh lùng, nhưng khi nhắc đến chuyện hôn nhân và vài chuyện khác, giống như là… tớ muốn ở bên một người mà tớ có thể đùa giỡn cùng, cậu hiểu chứ? Tớ muốn cuộc hôn nhân của mình được hạnh phúc.”
Trong lúc đó, Taichi vẫn đang lắng nghe mọi thứ. Cậu đã rất kinh ngạc với bao nhiêu tâm tư mà Kiriyama đã dành cho việc này.
“Vậy nên đi thẳng vào vấn đề ấy, ‘Mẫu người của tớ là gì? Tớ muốn có một mối quan hệ như thế nào?’ À… tớ sẽ không biết được cái gì sẽ hợp với mình khi bản thân tớ chưa thử.”
Thật vậy, kích thích cảm xúc sẽ không đưa cô ấy đi được bao xa.
“Sau cùng thì, tớ có thể thấy bản thân mình rồi cũng sẽ có cả mối quan hệ tình cảm và mối quan hệ bạn bè vào một lúc nào đó. Và phải mất một thời gian, nhưng tớ sẽ tìm ra được cái gì sẽ hợp với mình.”
Họ vẫn còn cả đời người phía trước. Đây không nhất thiết phải là dấu chấm hết—đây có thể là khai màn, hay dừng chân giữa chặng đường.
Aoki không cố xen ngang; thay vào đó, cậu để cô nói hết lòng mình.
“Tớ xin lỗi là tớ đang quá… ích kỷ về điều này.”
Có thật sự là cô đang ích kỷ, hay là cô chỉ đang thật thà.
“Tớ không thể yêu ai đó vô điều kiện như cậu được… nhưng… tớ nghĩ có lẽ tớ không cần phải thế. Đương nhiên là ý nghĩ đó cũng siêu lãng mạn và các thứ… nhưng tớ không thể cứ núp mình sau những tưởng tượng lãng mạn của mình được.”
Con người sinh ra để mơ mộng, và việc giữ những giấc mơ đó tồn tại là một phần quan trọng của cuộc sống. Nhưng vậy không có nghĩa là họ cứ thoải mái trở nên thờ ơ với thực tại được. Thực tại là nơi mà phần còn lại của cuộc đời họ xảy ra.
“Tớ không phải là yêu cậu điên rồ… nhưng tớ có yêu cậu.”
Khẳng định đó có hẳn là thiếu tình cảm không? Dù chỉ một chút?
“Chỉ có điều là… chúng ta yêu nhau theo những cách khác nhau.”
Cuối cùng thì Kiriyama đã nói ra điều cần nói. Quan điểm của hai người là khác nhau; cô có của riêng mình, và cậu có cho riêng cậu. Họ sẽ không đi được đến đâu nếu họ cứ cố nhét mình cho vừa cái khuôn của người kia. Họ đều là con người của riêng họ mà.
“Nhưng nét khác biệt đó không quan trọng với tớ. Tớ vẫn muốn thử. Và người mà tớ ích kỷ cho là hợp nhất cho cuộc tình đầu tiên của mình… là cậu. Chỉ mình cậu thôi.”
Cô ấy đã chuyển giấc mơ của mình thành lời, và giờ nó sẽ quyết định số phận của cô.
“Vậy thì, nếu cậu vẫn quan tâm thì… tớ nghĩ chúng mình nên đi hẹn hò vào một hôm nào đó.”
Sau khi đã trải hết lòng mình, sau khi đã suy nghĩ lâu và dài về khao khát của riêng mình—đây là kết cục mà cô ấy đã đến được. Và thay vì chạy trốn khỏi nó, cô đã thật thà và mạnh dạn. Ừ thì, sẽ có người đánh giá cô ấy vì điều này, nhưng về phần Taichi? Cậu thấy lòng chân thành đó là một điều đáng được tôn trọng.
Vậy Aoki sẽ trả lời như thế nào, với việc mà cậu đã nhận là yêu cô rồi?Với nụ cười tươi nhất mà cậu có thể có.
“Thôi nào, cậu đã biết tớ sẽ nói gì rồi mà. Cậu và tớ, chúng mình sẽ vượt qua được những khác biệt thôi. Phải đa dạng cho đời đỡ ‘nhạt’ chứ! Tớ không muốn gì hơn thế.”
Kiriyama thẹn thùng gãi má mình.
“Mà tớ phải nói là, cậu khá là ngầu khi đã bỏ nhiều suy nghĩ vào việc này đấy. Tớ là kiểu người mà cứ ‘theo cảm tính’ thôi. Nhưưưng họ nói hai cực đối hút nhau, nên chắc vậy là tốt! Dù sao thì, quay lại chủ đề nào…”
Sau một hồi, cậu chuyền khởi đầu mới của họ thành lời:
“Tớ yêu cậu, Yui.”
“Heehee… tớ vẫn nghĩ cậu đã chịu đựng quá đủ thứ từ tớ rồi.”
Và thế là vận mệnh cuối cùng đã đưa họ đến với nhau.
□■□■□
Taichi lặng lẽ rời khỏi đó. Nhìn thấy lòng can đảm của Kiriyama đã cho cậu sức mạnh cậu cần cho cuộc chiến của riêng mình… và giờ chính là lúc. Đó là 1 giờ kém 20 phút chiều; cậu cần phải nhanh chân, hoặc là cậu sẽ muộn cuộc hẹn với Fujishima Maiko.
Ban đầu cậu không có ý định đặt lịch cho bất cứ điều gì trong chuyến đi này, nhưng sau khi suy nghĩ thêm, cậu nhận ra rằng Fujishima cũng đã dành phần lớn thời gian để đuổi theo cậu rồi. Và thế là, khi cậu có nói đến ý định của một buổi gặp, cô vồ lấy cơ hội ngay: “Khi nào?! Ở đâu?! Bây giờ á?!”
Theo gợi ý của Fujishima, họ sẽ gặp nhau ở cảng, tại bến tàu bên cạnh một dãy nhà kho. Khi Taichi đi bộ đến đó sau 20 phút, cậu thấy cô đang đứng ngay cạnh mép nước, quay lưng lại với biển, và đang đợi cậu.
“Cậu đây rồi! Giờ thì, tớ cần câu trả lời, làm ơn! Kể cho tớ mọi thứ! Tớ muốn biết về các ‘Giấc mơ’, và… và thứ gì đó, và—”
“Whoa, whoa, bình tĩnh nào! Một thứ một lúc thôi, được chứ?”
Thám tử Fujishima đã gần như sủi bọt trong miệng rồi.
“Mà tại sao ta lại phải đến tận đây vậy?”
Đó là một chuyến đi dài trên đoạn đường đầy rẫy sỏi đá, và cậu đã cần một cái bản đồ để đến được đây. Nhưng ở đây cũng vắng người, nên đó cũng là nơi tốt nhất cho cuộc trò chuyện riêng tư này.
“Mọi sự thú tội đều diễn ra bên cạnh biển—nó là một luật bất thành văn mà! Thật lòng mà nói thì, tớ cũng muốn làm việc này bên cạnh một bờ vực hơn, nhưng tớ không tìm được cái nào gần đây… Grừừ, biển này yên bình quá! Sóng vỗ ào ào đâu?!”
Rõ ràng là Fujishima rất thích việc tạo tiền đề cho một chuyện nào đó.
“…Được rồi, ờm… Việc đầu tiên, tớ muốn làm rõ một chuyện trước. Thế được chứ?”
Đây không phải là một trận chiến; các trận chiến giữa họ đã kết thúc từ lâu với người chiến thắng là Fujishima. Cậu đã cố gắng nghĩ cách để thoát khỏi chuyện đó, nhưng cuối cùng lại nhận ra bản thân đã bị lừa.
“Được thôi. Tớ có rất nhiều thời gian rảnh.”
Có lẽ cậu ấy chẳng hơn gì một kẻ thất bại thảm hại đang tìm cách đổ lỗi, nhưng tuy nhiên… nếu cậu muốn đối mặt với những lỗi lầm của mình thì đây là chướng ngại đầu tiên mà cậu phải vượt qua.
“Trong… một tháng rưỡi vừa qua? Cậu đã nói ra ý kiến của cậu. Có thể nói rằng cậu đã chỉ trích tớ.”
“Tất nhiên. Đó là một trận chiến giữa thám tử và kẻ bị tình nghi mà.”
“Chà, tất cả mấy cái ‘đồ ba phải’ đó… Chúng khiến tớ phải suy nghĩ rất nhiều.”
Tuy nhiên, để mà nói thật, ban đầu cậu ta cũng không nghĩ về chuyện đó. Trong thâm tâm cậu có thể cảm thấy mọi chuyện có vấn đề, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ. Cậu quá sợ hãi để có thể nhìn vào sai lầm của mình.
“Và giờ tớ đã thông suốt.”
Cậu đã đi vào ngõ cụt và nổi giận. Sau đó, với một chút giúp đỡ từ Nagase, cậu đã dành cả đêm qua để tự kiểm điểm lại bản thân. Và sau cuộc nói chuyện điện thoại với kouhai yêu quý của mình, cậu đã suy nghĩ nhiều hơn trên chuyến xe đến Otaru. Không nhiều, nhưng vẫn có gì đó.
“Vậy à?... Vậy… ai là người được hưởng lợi từ những hành động của cậu lần này?”
Câu hỏi này khiến cậu nhận ra rằng Fujishima đã hiểu ra từ trước. Tất nhiên. Mùi của biển khiến tim cậu lệch nhịp.
“…Tớ. Là tớ.”
Cuộc sống của cậu là do cậu sống. Đó là một ý kiến mà cậu luôn đồng ý về mặt lý thuyết… trừ khi cậu muốn dùng việc ‘giúp đỡ người khác’ như một cái cớ thuận tiện. Phải, đúng vậy—đó là một cái cớ.
“Dễ hơn rất nhiều khi nói rằng tớ đang làm điều đó để giúp đỡ người khác, cậu biết đấy? Bằng cách đó, tớ không phải đưa ra bất kỳ lựa chọn khó khăn nào.”
Fujishima gật đầu. “Cậu là một người theo sau, không phải một người lãnh đạo.”
Cuộc sống dễ dàng hơn đối với một người theo sau. Tất cả những gì bạn cần làm là tuân theo những việc được đưa ra. Ai cũng có thể làm được điều đó—kể cả những người không có ‘cái tôi’. Không những thế, mà còn khó để có thể chỉ trích những người theo sau khi mà họ chỉ nghe theo những mệnh lệnh được đưa ra. Những lời chỉ trích sẽ hướng đến vị trí cao hơn, hướng đến người đã ra lệnh.
“Tớ làm như tớ đã làm vì họ, nhưng cuối cùng, tớ chỉ tránh việc phải đưa ra lựa chọn của riêng mình. Cậu đã đúng… Một người như tớ chưa bao giờ sẵn sàng để có thể đưa ra lời khuyên cho mọi người.”
“Và bằng cách nào đó, lời khuyên của cậu luôn hiệu quả.”
“Ờm…”
Giả sử việc nói ra sự thật sẽ khiến cô ấy gặp nguy hiểm dưới tác động của … có phải tốt hơn là nói dối và bảo rằng đó là do trùng hợp? Chỉ nhún vai và giả ngu?
“Xin lỗi, tớ đã hứa sẽ nói về chuyện này, nhưng… tớ cần thêm thời gian.”
“Không vấn đề.” Tương tự, cô ấy giơ tay ra hiệu ‘được’.
“Theo một nghĩa nào đó… tớ không hề có bản ngã.” Liệu cô ấy có hiểu ý cậu không? Cậu không chắc, nhưng vẫn tiếp tục. “Tớ là người phục tùng. Tớ luôn làm theo những gì người khác bảo. Và rồi có được sức ảnh hưởng đến mọi người.”
Cậu ấy sẽ nói cho cô biết sự thật về mọi thứ - những gì cậu nghĩ, những gì cậu cảm thấy—bởi chỉ có sự thật mới có sức mạnh thay đổi thế giới. Cô ấy dường như cảm thấy được ý định của cậu, vì cô cũng có vẻ ngạc nhiên.
“Nhưng tớ đã mất kiểm soát, và cuối cùng, tớ đã thất bại. Mong muốn giúp đỡ người khác của tớ biến thành nỗi sợ làm xáo trộn mọi thứ.”
“Nỗi sợ làm xáo trộn mọi thứ…?”
“Và một khi đã thất bại… lần đầu tiên trong đời, tớ hoàn toàn bị sụp đổ. Bị lột trần đến nơi dễ bị tổn thương nhất. Tại đó, cuối cùng tớ cũng nhìn ra được lỗi lầm của mình.”
“Lột trần…?” Fujishima cứ lặp đi lặp lại lời nói của cậu như thể chúng ăn khớp với nhau ở đâu đó.
“Tớ không có gì cả—thực sự. Nhưng giờ đây tớ muốn bắt đầu lại, từng chút một. Tớ muốn nói lời tạm biệt đến cái tôi mỏng manh của mình và tất cả những thứ còn sót lại… và tớ sẽ tin vào sự thật rằng bản thân là ai.”
“Tin vào… sự thật rằng bản thân là ai…?”
Sao cô ấy cứ lặp lại những phần xấu hổ nhất thế nhỉ? Cậu ấy nói rõ: “Tớ sẽ tìm kiếm dũng khí trong mình để buông bỏ tất cả những thứ tớ đang che giấu. Tớ sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Cô ấy thở dài. “Dũng khì để buông bỏ những điều mình đang che giấu…!” Cô lặp lại, rồi chìm vào suy tư. Chắc chắn phần nào trong những câu này đã nói với cô, dù cậu cũng không biết chắc điều gì và tại sao.
Tuy vậy, Taichi vẫn tiến về phía trước.
“Vì vậy, để cảm ơn vì đã nghe tớ nói… Tớ sẽ nói với cậu những gì cậu muốn biết.” Cậu thở dài, buộc cơ thể mình phải thư dãn. Không sao. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình đâu có bị sao đâu, phải chứ?
Rồi cậu thẳng lưng lên. Không thể biết sự được sự chân thành của cậu sẽ tiến được bao xa, nhưng đó là rủi ro mà cậu phải chấp nhận.
“Tớ đang vướng vào một… tình huống có hơi vấn đề. Nhưng tớ không thể đưa ra chi tiết nào hơn lúc này. Khi tới thời điểm an toàn để nói với cậu… Khi mọi chuyện kết thúc…” Không—đã đến lúc mình phải chịu trách nhiệm. “Thực ra, không. Một khi tớ kết thúc truyện này… tớ sẽ kể cho cậu mọi chuyện.”
Cậu không định ngồi một chỗ và hy vọng sẽ biến mất. Cậu ấy sẽ đứng dậy chiến đấu.
Điều đó nghĩa là… cậu ấy không thể nghĩ ra bất kỳ phương pháp thực tiễn nào để chấm dứt vấn đề . Có lẽ đó chỉ là một giấc mộng hão huyền. Nhưng thế thì sao? Mọi người đều được tự do có những tham vọng điên rồ như vậy, và đây là ước mơ của cậu. Tiến về phía phía trước, cậu ấy sẽ từng bước hướng tới ước mơ của mình, giống như một người bình thường.
“Vậy… Tớ có thể yêu cầu cậu đợi đến lúc đó không?” Thành thật mà nói, đó là một yêu cầu hơi khó khăn, nhưng đó là điều tốt nhất mà cậu có thể làm bây giờ.
Fujishima mím môi. Đôi mắt cô ấy… tỏa sáng. “Vậy có gì đảm bảo rằng cậu sẽ thực hiện lời hứa đó?” Cô hỏi, bằng một giọng nhỏ nhắn đến mức song biển yên lặng cũng có thể bị nuốt chửng.
“Thì…” Sự thật là, không có gì đảm bảo cả. Nhưng hiện giờ… “Tớ cần cậu tin tớ.”
“Tin cậu? Người có lỗi lầm đã hủy hoại bản thân ấy hả?”
“Có thể là như thế… Tớ có niềm tin vào bản thân tớ. Từ bây giờ, tớ sẽ làm chuyện gì đó mới mẻ. Và sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Đó là một tuyên bố khoa trương, và trong một khoảnh khắc cậu tự hỏi liệu bản thân có thể—không, mình sẽ làm được.
Fujishima lại lần nữa trầm vào tĩnh lặng. Rõ ràng là cô ấy đang nghĩ gì đó. Cô ấy phản ứng như nào với lời bày tỏ này? Cậu không chắc, nhưng…. Cậu có cảm giác cô thấy ấn tượng.
“Sau những gì cậu vừa nói… Cậu cũng giúp tớ nhận ra một điều. Thứ gì đó về bản thân tớ.”
“Fujishima…?”
Run rẩy, cô đặt tay lên trán.
“Suốt thời gian qua… tất cả những gì tớ quan tâm là danh hiệu của mình!”
Uhhh… Cái đó từ đâu ra vậy?
“Tất nhiên… Tớ hiểu rồi… Tớ thừa nhận, tớ có hơi choáng váng.”
Cô khụy gối xuống, ngay trên cầu tàu. Nhưng bất kể cuộc đấu tranh nội tâm nào mà cô ấy đang gặp phải, cô đã đi trước cậu hai, ba bước, và cậu đã hoàn toàn thua cuộc.
“Uhh… Fujishima…? Tớ có cần phải ở đây không?”
“Tớ đã rất hài long khi mọi người gọi tớ là Đạo sĩ Tình yêu… Tớ cũng cố gắng để không làm họ thất vọng. Đó là một việc tuyệt vời, và tớ hoàn toàn hạnh phúc. Sau đó, tớ được thăng cấp thành Sứ giả Tình yêu, và từ đây, có cả Nữ thần Tình yêu… Tớ đã rất vui mừng. Tớ muốn làm gì đó lớn lao để cho họ thấy rằng tớ đã giành dược nó. Nhưng theo thời gian… Tớ đã bắt đầu ưu tiên danh hiệu hơn công việc.”
“Oh… uh… Hiểu rồi.” Cá nhân cậu có thể thông cảm. Cậu cũng vậy, đã trải nghiệm cảm giác được người khác tôn sùng như thế nào.
“Nghĩ lại, tớ cũng có quan điểm tương tự về cấc vấn đề của hội học sinh. Tại thời điểm nào đó, toàn bộ danh tính của tớ xoay quanh việc được mọi người gọi là ‘lớp trưởng’. Đó là lý do vì sao thất bại trong cuộc bầu cử gây ảnh hưởng rất lớn tới tớ.”
“Ah… Tớ hiểu rồi.”
Fujishima luôn tỏ ra vô cùng tài năng, nhưng sâu thẳm, cô ấy cũng chỉ là người thường giống như chúng ta. Mọi chuyện có vẻ khớp với nhau rồi.
“Và rồi, điều quan trọng nhất… Tớ gọi bản thân là Thám tử để lấy danh đó bắt quả tang cậu. Và một lần nữa, trước khi tớ biết, những gì tớ quan tâm là trở thành một thám tử. Tớ đã có thể ngăn các học sinh khỏi việc phá luật… nhưng tớ đã không làm.”
“Đừng đỏ lỗi cho bản thân vì việc đó. Đó là lỗi của tớ.” Taichi đáp lại, nhưng cô không hề nghe.
“Tớ đã quá say mê với danh hiệu Thám tử mà hoàn toàn quên mất điều gì thực sự quan trọng!”
“P-Phải.”
“Nhưng cậu đã giúp tớ thấy điều đó. Cảm ơn, Yaegashi-kun.”
“Tớ không nghĩ mình đã làm gì nhiều đến mức đấy, thực sự…”
“Không, chắc chắn cậu có làm,” Cô ấy khẳng định vậy. “Tất cả là vì cậu có đủ can đảm để lột bỏ và cho tớ thấy cậu trần trụi.”
“Cách nói!”
Bỏ trò đùa sang một bên, lời nói—và nụ cười dịu dàng của cô ấy—đã sưởi ấm trái tim cậu. Trước đây, cậu chưa bao giờ tưởng tượng một ngày nào đó cậu sẽ chia sẻ cùng một khoảnh khắc với cô ấy như thế này.
Nhưng ngay lập tức, nụ cười đó biến mất khỏi mặt cô. “À mà, giờ thì cậu đã hiểu được tâm lý tớ là như thế nào rồi. Nhưng thế không có nghĩa là cậu có thể tránh trả lời câu hỏi của tớ được.”
“Ơ… Phải rồi…” Cậu đã mong rằng cô sẽ quên, nhưng đời không như là mơ.
“Tuy vậy… tớ có thể chờ được.”
Cậu đã không lường trước được điều này. “…Hả?”
“Nhìn cậu đi, cuối cùng cũng chịu nhận trách nhiệm kìa! Vậy là cậu sẽ chấm dứt được vấn đề của mình hả? Và cậu muốn tớ sẽ tin Yaegashi-kun mới và chín chắn này sao? Thế thì có thể tớ sẽ tin cậu!” Cô cười. “Tớ phải nói này, cậu luôn có cách dùng từ khéo đấy. Giờ tớ dần tin được tại sao nhiều đứa đổ vì cậu rồi.”
Taichi trở nên cực kì ngượng ngùng trước lời khen của cô—
“Đồ dân chơi! Cậu làm tớ bực đấy!”
—hoặc không. Cô gái này quả là khó lường đấy.
“Giờ thì, ta đi về được chưa?” cô gợi ý. “Tớ sẽ không thích để cậu làm tuột mất cơ hội làm việc gì đó có nghĩa đâu. Dù sao thì, cũng sẽ không có cơ hội nào khác như lần này đâu.”
Như mọi khi, cô luôn rất nhanh khi đổi chiến thuật. Rồi đột nhiên cô ngước lên.
“Cậu biết không, Yaegashi-kun, cậu làm tớ nhớ về một nhân vật chính trong phim siêu anh hùng ấy,” cô suy nghĩ thành lời.
“Ha ha, buồn cười đấy. Tớ chỉ là một tên bình thường thôi… Chắc tớ cũng là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.” Như mọi người khác.
“Ồ, mượt đấy. Cậu có tập nói câu đấy trước gương không?”
“Trật tự! Cậu là người khiến tớ nói câu đấy đấy!” cậu vặn lại, nhưng thật lòng thì cậu cũng rất thích trò giễu cợt này giữa hai người.
“Nếu thế thì, để tớ tuyên bố điều này.” Cô đặt chân lên một trụ neo đậu và tạo dáng. “Giờ thì tớ đã thấy được mình sai chỗ nào, tớ sẽ sửa lỗi của bản thân. Và một khi tớ đã chỉn chu xong cho bản thân, tớ sẽ lại đứng trước cậu với tư cách là Fujishima Maiko Tái xuất… không, Fujishima Maiko Tái sinh!”
“…Nếu ai ở đây mà thủ vai trong phim anh hùng thì là phải cậu mới đúng.”
□■□■□
Cuộc trò chuyện với Fujishima đã kéo dài hơn cậu nghĩ. Vẫn còn thời gian trước khi cuộc chiến tiếp theo của cậu bắt đầu, nhưng trước tiên cậu phải giải quyết chút việc vặt. Và trong trường hợp mà thời gian là vàng bạc, cậu quyết định bỏ tiền ra để đi taxi đến nơi cần đến.
Không chậm một giây nào, Taichi đi đến một nhà thờ nhỏ, với kiến trúc kiểu gô-tích đơn giản mà tuyệt đẹp, với điểm nhấn của nó là một gác chuông đỏ ở giữa tòa nhà, điểm trên đó là một chiếc thập giá. Và với nhiều tranh tường kính màu trải dài từ mái đến sàn, mái hiên đá bộc lộ vẻ tôn nghiêm.
Ở bên ngoài không có nhiều du khách. Cậu có thấy nhóm người khác từ Yamaboshi, nhưng họ đang trên đường về, nên không ở lại lâu.
Rồi cậu thấy một bóng người ở cửa vào. Một cô gái.
“Ina—”
Taichi lặng người khi vẻ đẹp của cô đã khiến cậu không nói lên lời.
Cô đang mặc một chiếc cardigan trắng bên ngoài một bộ váy trắng—một hình ảnh kinh điển của sự trong trắng. Đây là thứ cuối cùng mà Taichi đã lường trước mà mình có thể thấy. Không chỉ tránh ăn mặc theo phong cách này, mà trong chuyến đi, cô đã có thể hiện rõ rằng cô chọn quần áo dựa theo độ thiết thực của nó. Nhưng giờ điều đó không quan trọng nữa. Trong nhà thờ này, cô đang tỏa sáng như một nữ thần.
“…Sao?” cô lạnh lùng hỏi.
Trong khoảng thời gian từ cuộc trò chuyện trước của họ, mà cô đã nói rằng cô không yêu (phiên bản hiện tại của) cậu, cậu đã không cố gắng thử giải tỏa mọi thứ với cô một lần nào. Nó không khác gì một phép màu khi cô đã đồng ý gặp cậu.
“À… ừm… Thì, đầu tiên thì, cảm ơn vì… đã gặp tớ hôm nay.”
“Cậu đã không cho tôi lựa chọn nào, khi cậu đã cố van xin để có được ‘một cơ hội cuối.’ ”
Mặt cậu ửng đỏ với sự xấu hổ. Cậu đã hành xử như một tên thảm hại vô vọng qua điện thoại… Không, đó không phải vì hành vi của cậu. Cậu đã đúng là một tên thảm hại vô vọng.
“Tớ ngạc nhiên khi cậu đã muốn gặp tở ở đây. Ý tớ là, ở một nhà thờ ấy.”
“Đừng có suy diễn nhiều. Lát nữa tôi sẽ gặp những người bạn khác ở đây.”
“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn kế hoạch của cậu. Như tớ đã nói qua điện thoại, tớ mong là mình đã không ép cậu gặp tớ…”
“Hừm. Dù sao thì họ cũng lải nhải với tôi về việc ‘đi chơi với bạn trai mình đi’, nên thế cũng hợp lý.”
Hai người không nói gì một lúc. Thường thì cậu đã không nghĩ gì nhiều về việc dành một chút thời gian lặng im bên Inaba, nhưng hôm nay sự im lặng đó đã rất đau đớn. Giờ cậu đã thấy rõ được khoảng cách giữa hai người xa như thế nào.
“Vậy, cậu cần tôi làm gì?” Inaba hỏi với vẻ mặt khó khăn.
“Oh, um, thực ra, chúng ta có thể nói chuyện ở chỗ khác được không?” Cậu không muốn chặn đường người khác bằng cách đứng ở cửa. “Bên trong có bận rộn gì không? Hay cậu có muốn—”
“Cứ vào đi. Không bận lắm đâu, và tôi cũng tham quan xong rồi.”
Và thế là, Inaba dẫn cậu vào trong tòa nhà. Cô ấy cảm thấy thế nào? Cô không muốn giao tiếp bằng mắt với cậu, nên khó mà nói được.
Bên trong, nguồn gốc lịch sử của nhà thờ đã trở nên rõ ràng hơn nhiều. Ánh sáng chiếu vào qua các khung cửa kính màu, lấp đầy nội thất bằng hào quang của sự linh thiêng, nhất là sự ấm áp như ở nhà được tạo ra từ những món đồ nội thất bằng gỗ tự nhiên. Họ leo cầu thang lên tầng hai.
“Họ nói rằng đây là khu vực thánh địa.” Inaba giải thích khi bước qua cánh cửa gỗ.
Đây là lần đầu tiên Taichi bước vào một nhà thờ thực sự, và điều đầu tiên khiến cậu chú ý là những bức tường trắng và trần nhà cao lớn. Tại đây, Những cửa sổ kính màu được tạo thành hình vòng cung. Những chiếc ghế gỗ dài được xếp thành hai hàng ngay ngắn, mỗi hàng đều được tô điểm bởi các họa tiết trang trí. Cuối phòng là nơi thờ phụng, với một bên là tượng chúa Jesus và bên còn lại là tượng Đức Mẹ.
Không có ai khác xung quanh, căn phòng này trông thật yên bình.
Vừa đi vừa nhìn đồ đạc xung quanh, cậu và Inaba bước đến nơi thờ phụng, rồi tình cờ họ quay mặt vào nhau. Đây có phải cao trào trong câu chuyện của cậu ấy? Sự sang trọng của khung cảnh xung quanh đè nặng lên cậu như một tấn gạch. Trong thánh địa này, sự không trung thực sự phù phiếm bị nghiêm cấm. Cậu có thể cảm thấy đang dần trở nên căng thẳng.
Nhưng tuy nhiên, đã đến lúc để bắt đầu lại. Đã đến lúc phải chiến đấu với những sai lầm của cậu. Cậu không còn gì để mất; điều này sẽ không giết cậu. Nhưng trên hết, cậu muốn nơi này trở thành sân khấu của họ. Và rồi cậu quyết định nói với Inaba tất cả mọi thứ.
“Có rất nhiều điều tớ muốn nói… nhưng trước hết, tớ muốn bắt đầu từ những chuyện cậu đã chỉ ra cho tớ gần đây. Những chuyện mà cậu muốn tớ sửa chữa lại. Và tớ muốn nói cậu biết suy nghĩ của tớ về những chuyện đó. Điều đó ổn chứ?”
Cô ấy gật đầu chắc chắn. Cậu hít vào một hơi thật sâu… và nghĩ về cuộc trò chuyện trước đây của họ.
—Cậu đã từng thay đổi tôi một lần, nhưng… có vẻ là tôi không thể thay đổi dược cậu.
“Inaba… Tớ nghĩ tớ có thể thay đổi, và tớ sẽ thử.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, thu hút hoàn toàn lấy cô ấy. Không còn tự lừa bản thân nữa.
“…Huh?” Cô ấy chớp mắt bối rối. “Thay đổi? Cậu đang nói về chuyện gì vậy?”
Bắt đầu cuộc đối thoại là phần khó khăn nhất. Nhưng một khi đã bắt đầu, phần về sau sẽ khá là suôn sẻ. Tất cả những gì cậu phải làm là tiến lên, từng bước một.
“Lúc trước, cậu đã nói với tớ rằng trong một thế giới giả định nơi mọi người tập trung vào việc giúp đỡ người khác thay vì bản thân họ, loài người sẽ bị tuyệt chủng. Và giờ tớ đã hiểu ý cậu là gì khi nói thế.”
Không có nghĩa là cậu ấy không hiểu ý ngay khi cô ấy nói điều đó, nhưng bây giờ bản thân cậu đã trải nghiệm điều đó.
“Nếu không có ai dẫn đầu, thế giới sẽ ngừng phát triển. Mọi người cần đặt ra một tiêu chuẩn.”
Ai đó cần phải đứng lên. Ai đó cần phải mang trọng trách đó. Và “ai đó” đó là cậu.
“Nhưng ngay cả thế, không có gì đảm bảo rằng những tiêu chuẩn đó là ‘đúng’… Ý tớ là, nó có thể không ‘đúng’ với tất cả mọi người.”
Đơn giản là có quá nhiều quan điểm trên thế giới này để có một hướng tiếp cận cho tất cả.
“Những thứ giống như công lý đối với người này có thể lại là bất công đối với người khác.”
Chắc chắn rồi, có thể có một số trường hợp trong đó vấn đề được tiếp cận một cách khách quan, nhưng phần lớn là hoàn toàn chủ quan. Ngay cả trong một cuộc chiến, cả hai đều đồng thời là chính diện và phản diện, tùy thuộc vào việc đứng về phía nào.
Trong khi đó, Inaba lắng nghe mà không ngắt lời. Và có lẽ cậu ấy vừa nhìn thấy một thứ, nhưng… cậu nghĩ là mình đã nhìn thấy một tia hy vọng yếu ớt trong mắt cô.
“Tớ đã cố gắng để lựa chọn đúng sai, nhưng sau cùng, không ai có thể quyết định chuyện đó. Và cảm giác đúng sai không phải là điều tớ cần. Thay vào đó, điều tớ thực sự cần là… niềm tin vào chính mình. Khả năng tự đưa ra quết định. Cậu nghĩ vậy không?”
Đó là những gì cậu ấy thực sự thiếu. Mọi người xung quanh cậu đã giúp cậu nhận ra điều đó. Cậu là một sự phiền toái đối với mọi người, nhưng giờ cậu cuối cùng cũng có thể đồng cảm.
Cậu đợi phán quyết từ cô ấy.
“…Oh, uh… cậu muốn tôi trả lời à?” Cô quay đi và bẽn lẽn gãi đầu, một cử chỉ nam tính trái ngược hoàn toàn với trang phục nữ tính của cô. “À, uh… ừ, đó gần như là những gì tôi muốn nói. Nhưng nó không thực sự nghiêm trọng đến mức đó. Sau cùng thì chúng ta vẫn còn là trẻ con.”
“Thế còn câu ‘Không ai có thể là trẻ con mãi được’ thì sao?”
“I-Im đi! Đúng rồi, tôi hối hận khi đã nói như vậy, okay?! Đừng có nhắc lại nữa.” Cô nhăn mặt trong sự xấu hổ.
Sau cùng thì, họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, và việc mà những đứa trẻ cần làm là học hỏi. Cho dù bây giờ họ đang thiếu sự quả quyết, chắc chắn rồi họ cũng sẽ tìm ra thôi. Đối với Taichi cũng vậy: cậu không cần thiết phải vội vàng. Cậu có thể trưởng thành theo cách của cậu… cho dù cậu thừa nhận rằng nỗi sợ của cậu cũng có phần đúng, do cậu đã trải qua quá nửa thời gian ở cao trung và vẫn chưa nhận thức được bản thân mình. Nhưng kể cả vậy, khi cậu sở hữu siêu năng lực, cậu đã có khả năng truyền cảm hứng cho mọi người rồi.
“Ý của tôi là… sau tất cả những hiện tượng siêu nhiên mà chúng ta đã trải qua, việc chúng ta nhận được siêu năng lực là hoàn toàn có thể,” cô thở dài.
Siêu năng lực đó đã thay đổi mọi thứ. Với ‘Thấu thị mộng tưởng’, họ đã sợ hữu năng lực cho phép tác động đến cuộc sống mọi người ngang với một người trưởng thành—à không, còn hơn thế nhiều.
“Khi nghĩ đến sức mạnh đó… tất cả những gì tớ quan tâm là được nhìn thấy những người xung quanh tớ hạnh phúc. Tớ biết tớ trẻ con thật. Nhưng khi sở hữu sức mạnh rồi, tớ mới thấy mỗi điều đó thôi là chưa đủ.” Cũng như khi trưởng thành vậy.
“Nhìn chung thì, trưởng thành phụ thuộc hoàn toàn vào thời điểm. Thời điểm đó đã đến rồi, vậy nên chúng ta phải đối mặt với nó. Không phải chúng ta đột ngột trở thành người lớn khi đến một độ tuổi nhất định… nhưng tôi đoán là, chúng ta đã trưởng thành sớm hơn mọi người rồi, nhỉ?”
Bất kể bạn là ai, dù sớm hay muộn, rồi cũng sẽ đến thời điểm mà bạn phải trưởng thành, và bạn cần đưa ra quyết định tốt nhất sau khi xem xét tất cả các khía cạnh của vấn đề. Đối với Taichi, bây giờ chính là thời điểm đó.
“Cậu biết đấy, nghĩ lại thì… Inaba, cậu đã thấy trước kết cục của chuyện này phải không? Nếu lúc đấy tớ nghe lời cậu… ý tớ là tớ thật sự nghe lời cậu thì…”
“Không, tôi không nghĩ vậy.” Giọng Inaba dịu hơn một chút. “Tốt hơn hết là để cậu tự nhận ra. Có như vậy thì cậu mới thật sự hiểu ra được. Thêm nữa thì… nếu tôi thật sự hiếu thắng như vậy, thì tôi đã giải quyết từ lâu rồi. Nhưng tôi không thể.” Cô cúi mặt và nhìn xuống sàn nhà. “Cho dù tôi có tin rằng bản thân mình đúng, tôi… tôi vẫn không thể ngừng thắc mắc về cách mà cậu nhìn nhận vấn đề này. Tất nhiên tôi có điểm mạnh của tôi, nhưng… tôi cũng có rất nhiều điểm yếu… và… thì…tôi…”
Cô ấy bắt đầu tỏ ra bồn chồn và loay hoay. Mặt mạnh mẽ đang dần dần lẩn đi, để lộ ra một cô gái dễ bị tổn thương.
“Không sao đâu, Inaba. Tớ sẽ—” Taichi định nói, nhưng ngay lập tức, cô ấy lườm thẳng vào cậu.
“Đây là lỗi của cậu vì… vì đã quá mềm yếu! Vì đã đi khắp nơi để giúp đỡ mọi người! Cậu… cảm giác như cậu chỉ đồng ý hẹn hò với tôi bởi vì tôi muốn thế. Tôi yêu cậu rất nhiều, nhưng cậu—trời ạ, mình đang nói gì vậy?!” Cô nắm chặt tóc mình và tỏ ra khó chịu. “Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?! Tôi nghĩ tôi đã xong việc với cậu rồi… tôi đã nghĩ rằng nó không thể… nhưng giờ nhìn tôi xem…”
“Thành thật mà nói, tớ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không như thế này nếu cậu không cô gắng chia tay.”
“Đó… Thấy không? Tôi biết chúng ta cần thêm thời gian…”
Cách cô rời mắt khỏi cậu, như kiểu cô ấy đang thừa nhận một thứ gì đó. Tại sao? Đó có phải lỗi của cậu không? Cậu cần phải làm gì đó. Đây có phải lại là ‘hành động theo phản xạ’ không? Không, cậu cần phải xem xét kỹ hơn—để thực hiện bước đi tiếp theo.
Điều gì sẽ diễn ra tiếp theo với cậu và Inaba? Cậu ấy, Yaegashi Taichi, cảm thấy như nào về điều đó?
Cậu đã vượt qua được một rào cản to lớn và biết được những gì cậu phải làm. Nhưng theo một nghĩa nào đó, đó chỉ là những điều nhỏ nhặt. Tất cả những gì cậu ấy làm là phát hiện ra sai lầm của mình và tìm ra một giải pháp khả thi. Nhưng từ đó, cậu ấy sẽ tiến đến đâu? Cậu cần phải là người tham gia vào quá trình quyết định. Cậu phải nhìn thấy được tương lai của mình.
“Tớ có chuyện cần nói với cậu. Cậu sẽ nghe tớ nói chứ?”
Cô ấy sững người một lúc… rồi gật đầu. Trông cô thật mỏng manh. Ngay lúc này, họ chỉ là hai người bình thường đang đứng trong nhà thờ.
“Tớ tin rằng tình yêu có nhiều hình thái.”
Cậu ấy phải làm đúng việc này. Cô xứng đáng với điều đó. Sau khi nhìn Aoki và Kiriyama, cậu biết mình cần phải thể hiện bản thân giống như cách họ đã làm.
“Và có rất nhiều kiểu quan hệ khác nhau. Mọi người đều có những lý tưởng khác nhau… bao gồm cả tớ và cậu.”
Mọi người trên thế giới này đều có quan điểm của riêng mình; không có ai hoàn toàn giống nhau.
“Nhưng dù cho có khác biệt… chúng ta vẫn kết nối với nhau.”
Sự hòa giải có thể được thực hiện.
“Vì thế, tớ đã tự hỏi, sao điều đó có thể xảy ra? Nhưng khi nghĩ về điều đó, tớ nhận ra rằng tình bạn luôn xuất hiện bất kể điều gì, và có lẽ các mối quan hệ lãng mạn cũng không khác mấy.”
Cuộc sống giống như một dòng sông. Nó có thể đưa bạn đến một mối quan hệ mới. Và đôi khi điều đó diễn ra tốt đẹp.
“Nhưng… Không gì đảm bảo được những mối quan hệ tự phát đó sẽ thành công.”
Chắc chắn rồi, không thể để hết cho vận may được. Đó là cuộc đời bạn. Nhưng nếu đó là cơ hội duy nhất bạn có được, liệu bạn có thật sự muốn mạo hiểm không?
“Cậu phải muốn nó.”
Inaba lắng nghe cậu nói. May mắn thay, không có ai khác bước vào khu vực này—như thể là số phận đang cho họ thời gian.
“Khi cậu quyết định một điều gì đó, cậu phải cân nhắc rất nhiều thứ. Chẳng hạn như nó sẽ ảnh hưởng đến người khác như thế nào.”
Rõ ràng là không ổn chút nào nếu đưa ra quyết định hoàn toàn dựa trên mong muốn của người khác, nhưng đồng thời cũng không thể phớt lờ họ.
“Nhưng sau cùng, đó là một quyết định mà cậu phải tự đưa ra.”
Đây là một thứ gì đó lớn hơn nhiều so với việc chọn các câu thoại được cho trước trong game. Trong một thế giới rộng lớn, hỗn loạn, nơi câu trả lời đúng không bao giờ rõ ràng, tất cả những gì bạn có thể làm là chuẩn bị tinh thần cho kết quả do những lựa chọn của bản thân. Nhưng trước hết, cần phải xem xét kỹ những mong muốn và ý kiến của mình trước. Đó là bước đầu tiên.
“Đó là lý do vì sao tớ muốn cậu biết được kết luận mà tớ đưa ra.”
Đó là một tuyên bố từ chối trách nhiệm dài dòng, nhưng cô ấy dường như cảm nhận được sự chân thành của cậu. Cô nuốt nước bọt, và cậu nhận ra rằng cô đang sợ hãi. Rồi cậu nhớ rằng bản thân cũng đang sợ.
Đây không phải một tuyên bố to lớn đầu tiên đối với cậu, nhưng chắc chắn nó đã được cân nhắc cẩn thận nhất. Đây là trận chiến cuối cùng giữa Yaegashi Taichi và Inaba Himeko.
“Tớ xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng… Sẽ là nói dối nếu tớ nói rằng tớ chưa từng nghĩ vì cậu yêu tớ nên tớ ‘đáng lẽ phải yêu lại cậu’.”
Sự thẳng thừng của cậu khiến ánh mắt cô dao động, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. “Yeah… Nếu cậu cố phủ nhận thì tôi cũng sẽ gọi đó là chuyện nhảm nhí. Bên cạnh đó, về bản chất tôi không nghĩ đó là điều xấu.”
“Nhưng những nỗi sợ hãi đó chỉ cản đường, vì vậy tớ gạt chúng qua một bên và tìm hiểu sâu hơn.”
Cô mím môi lại, gồng mình lên. Cậu ấy nhìn vào mắt cô.
“Cậu rất đáng yêu, xinh đẹp, thông minh và ngọt ngào. Và cậu đã dạy tớ rất nhiều.”
Má cô đỏ lên.
“Chỉ những điều đó thôi đã khiến tớ muốn cậu.”
Đó là những lý do hoàn toàn hợp lý… nhưng với quan điểm của Taichi, như thế là không đủ.
“Nhưng với tớ thì… khó để giải thích nhưng… tớ muốn tiếp tục hành trình khám phá bản thân. Tớ muốn tiếp tục học hỏi.”
Lần đầu tiên, cậu ấy thành thật với ham muốn của mình.
“Và tớ muốn học cách để giúp đỡ mọi người—và không chỉ tập trung vào cái tôi của bản thân. Tớ thực sự muốn giúp đỡ họ.”
Quan điểm của cuộc sống.
“Và tớ không thể ở đây nếu không có sự giúp đỡ từ cậu.”
Điểm kết nối con người.
“…Không, thế không đúng lắm. Tớ chỉ… muốn cậu quan sát và xem tớ có thể đi xa đến mức nào.”
Cô ấy đã chỉ ra những sai lầm đáng xấu hổ nhất của cậu, và giờ cậu ấy đã thay đổi. Tương tự, cậu cũng đã từng làm điều tương tự với cô ấy. Và nếu việc ở bên nhau giúp họ trưởng thành, và có thể thực hiện ước mơ… thì đó là điều mà cậu ấy muốn.
Đó có được tính là tình yêu không? Có lẽ nó không bình thường… nhưng một lần nữa, đó là gì? Đó là bình thường của cậu ấy; còn gì nữa không? Cậu đã đặt một mục tiêu. Đó là quyết định của cậu. Cậu không biết có ổn không nếu gọi đây là tình yêu, nhưng dù thế nào, cậu cũng chỉ muốn ở bên cô ấy—thế là đủ.
“Tớ yêu cậu, Inaba, và tớ mong rằng cậu vẫn sẽ là bạn gái tớ.”
Lòng tin. Cách nhìn nhận. Kinh nghiêm. Đó là những gì cậu thiếu.
Inaba im lặng một hồi, nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt cô vô cảm. “Cậu… yêu tôi?” Cô ấy hỏi một cách chậm rãi.
“Phải, đúng vậy!”
“Một cách… lãng mạn?”
“Một cách lãng mạn”
“Tôi hiểu rồi. Chà, tình cờ thay, tôi cũng có hứng thú với cậu theo một cách lãng mạn.”
Điều đó thật bát ngờ, tim cậu gần như ngừng đập. Cô ấy đang muốn cậu nhớ lại điều gì sao?
Khoảnh khác sau đó, nước mắt chảy xuống gò má cô.
“Haha… Gì vậy? Lạ thật… Tại sao mình lại khóc…?”Nó như là một giọt nước tràn ly. Inaba cố lấy hai tay lau đi, nhưng chúng cứ tiếp tục tuôn trào. Và trong lúc nước mắt rơi xuống, cảm xúc của cô cũng theo đó mà trôi ra.
“Tôi đã rất sợ… tôi đã nghĩ tôi đã chỉ yêu đơn phương. Tôi đã không thể nói được cho cậu biết tôi đã nghĩ gì… và tôi muốn có cậu đến nỗi… có cảm giác như nếu mình không làm gì, thì tôi sẽ lại trở nên cô đơn.”
Cảm xúc của cô tràn vào như sóng vỗ bờ.
“Tôi đã tự nhủ bản thân rằng mình cần phải tự tay giải quyết nó… cần phải tự lực cánh sinh. Nhưng nếu cậu chia tay với tôi, tôi sợ rằng mình sẽ mất mọi thứ—và tôi rất ghét cái suy nghĩ rằng đã quá dựa dẫm vào cậu. Nên tôi đã đẩy cậu đi.”
Tuy rằng cô trông có vẻ mãnh mẽ và tự tin, Inaba cũng đã phải đấu tranh với bản thân mình, giống như cậu.
“Trong bao lần tôi chỉ trích cậu… đó là tôi quá ức chế với bản thân,” cô sụt sịt. “Xin lỗi… tôi đã rất trẻ con.”
“Này, thôi nào. Không sao cả. Tớ cũng thế mà.”
Tính trẻ con của họ đã là một rủi ro lớn cho mối quan hệ của họ. Bằng một cách kỳ lạ nào đó, họ đã trở nên quá phụ thuộc vào người kia. Nhưng sau khi đã cãi vã và dành thời gian xa nhau, hai người đã học được nhiều bài học quan trọng. Và có lẽ đây là cách tốt nhất để họ quản lý được điều đó… nhưng sau này họ vẫn còn nhiều thời gian để tiến triển.
Rồi cậu nhận ra là cô vẫn chưa hẳn là trả lời cậu.
“Vậy, ờ… tớ hỏi là cậu vẫn muốn là bạn gái tớ chứ… Vậy là có, hay là…?”
“Hả… Cậu muốn tôi phải nói ra à?! Thành tiếng?! Thử phân tích những gì tôi vừa nói xem nào!” Giọng cô đột nhiên có vẻ giận dữ.
“X-Xin lỗi…”
“Ugh, đừng nhìn tôi với ánh mắt đấy nữa. Cậu chỉ đang làm tôi trong như kẻ xấu thôi… Dù sao thì, ờ… có… tôi muốn làm bạn gái cậu.”
Mặt cô ửng đỏ, và Taichi có thể nhận thấy là mình cũng đang đỏ mặt theo.
“A… Thật ngại quá đi… Tại sao mình lại làm điều này ở một nhà thờ cơ chứ?! Nó cứ như là cậu đang… c-cầu hôn tôi không bằng!” Inaba lắp bắp trong ngại ngùng.
Rồi cậu nhớ—“Ồ!”—cũng không hẳn là cậu đã quên, cậu chỉ không chắc là lúc nào nên nhắc đến nó. Cậu lôi một thứ gì đó ra từ một túi giấy nhỏ và chìa ra trước mặt cô.
“…Cái gì vậy?”
“Tượng trưng cho mối quan hệ chúng ta được hàn gắn lại… hay sự gắn kết, hay… tình cảm của tớ cho cậu…”
Đó là một chiếc vòng cổ—một thứ mà cậu đã mua trên đường đến đây. Mặt vòng là một chiếc magatama [note51123] được làm từ kính đỏ với họa tiết xoáy. Cô đưa nó đến sát mặt để quan sát.
“Nó… đẹp thật.”
“Ừ… tớ thích cái vẻ mượt và bóng của nó. Họ có bán loại to hơn đấy, nhưng tớ nghĩ là sẽ thoải mái hơn để đeo loại nhỏ hơn và không lộ liễm.”
“Tôi thích lắm. Cảm ơn,” cô trả lời mà không chần chừ một giây. Thẳng thắn và đủ ý, nhưng cậu vẫn biết là cô đã thực lòng biết ơn… nên cậu cho đấy là một dấu hiệu để tiếp tục.
“Và xem này, tớ cũng mua cho mình một cái nữa.” Cậu lấy ra cái vòng cổ thứ hai, giống hệt cái của cô, chỉ khác là nó màu xanh.
“Vòng cổ đôi hả?”
“Phải, đúng vậy.”
Thật lòng mà nói thì cậu cũng đã lo rằng đấy có lẽ là một bước đi quá tự phụ… nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của cô mọi lo âu của cậu đã tan biến. Đó là nụ cười tuyệt vời, đáng yêu, và đẹp nhất mà cậu đã từng được thấy.
Với khuôn mặt ửng đỏ, Inaba lặng lẽ nhắm mắt. Như bị một sức hút bí ẩn hút vào—nhưng với ý chí rõ ràng của mình—cậu tiến lại gần và hôn cô.
Cùng với đôi môi họ, trái tim họ đã được gắn kết với nhau.
□■□■□
Hai người rồi ngượng ngùng thay phiên đeo cho nhau vòng cổ cho người kia. Và họ đi ra khỏi tòa nhà, cảm ơn người hướng dẫn viên, rồi đi xuống phố.
Họ chỉ còn dưới một tiếng trước khi đến lịch tập trung với các học sinh khác, nhưng họ muốn dành thời gian đó để đi khám phá cùng nhau. Và để bù cho bao lâu mà họ đã xa cách, họ cuối cùng đã nắm chặt tay nhau.
Đây là chuyến đi duy nhất trong cuộc đời cao trung của họ, và nó đã sắp đến hồi kết. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, vẫn còn thời gian để tạo nên những kỉ niệm đẹp.
Khi họ rẽ vào một đoạn, ngay tại đó ở bên đường—
Tại sao? Tại sao lại là bây giờ?
Cậu không thể hiểu được. Nhưng lại nói đến thì, sự xuất hiện của nó chưa bao giờ có lý được. Trong một giây họ đang tận hưởng cuộc sống yên bình, giây tiếp theo, một thứ gì đó vô hồn xuất hiện mang trên mình cơ thể của Gotou Ryuuzen.
“Ngươi đang… làm gì ở đây…? Dù bọn ta đi đâu, ngươi sẽ luôn tìm thấy chúng ta hả? Phải thế chứ?” Inaba đang dồn dập hỏi với giọng nói hơi run rẩy.
Taichi siết chặt tay cô ấy. Cậu đau lòng khi thấy cô như vậy.
“Chà, chà… Tôi rất vui vì ta đã đến kịp,” đáp lại, phớt lờ đi câu hỏi của cô ấy. “Đúng là suýt soát thật… Phải, ngay đến phần—”
Ngay lúc lúc đó, hắn ngừng lại. Ánh mắt hắn chuyển hướng, như thể là hắn đang lắng nghe thứ gì đó vậy.
“G…Gì?” Inaba bổi rối hỏi lại.
“Oh, chỉ là… ngạc nhiên chút ít trước sự suýt sát đó… Giờ thì… Yaegashi-san.”
Nghe thấy tên mình, Taichi chuẩn bị tinh thần, rồi tiến lên nửa bước… và Inaba cũng bước theo. Ánh mắt của cô ấy nói rằng Tôi không để cậu đi một mình đâu.
“Thật sự, tôi không biết cảm ơn như thế nào cho đủ… Như tôi nghĩ, quan sát cậu đã… dẫn tôi đến thứ mà tôi đang tìm kiếm… Phải… Đúng như tôi đã dự đoán…”
đang… cảm ơn cậu? Điều này chưa từng xảy ra. Hắn đã tìm thấy gì?
“Sao hắn lại quan sát cậu?” Inaba thì thầm vào tai cậu.
“Sao tớ biết được,” Taichi thì thầm lại.
“Dù sao thì… Đây là khoảng thời gian thích hợp để… thu dọn mọi thứ.”
Hắn đến đây để thông báo việc kết thúc hiện tượng. Điều đó không quá khác biệt so với bình thường. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ cảm thấy mọi thứ trở nên chán nản, rồi biến mất khỏi cuộc đời họ. Và với “vòng thưởng cuối cùng” này, Taichi đã mong chờ điều gì đó giống vậy.
“Nhưng ngươi sẽ lại quay lại và chơi đùa bọn ta thêm lần nữa giống như trước đây, phải chứ?”
“Không” trả lời ngay lập tức.
“Yeah, đó là những gì ta—chờ đã, hả?” Inaba chớp mắt ngạc nhiên.
“Không, ý ngươi là… bọn ta sẽ không gặp lại ngươi nữa?” Taichi hỏi với giọng run rẩy…
“Đúng vậy… Dù sao thì, đó cũng là ý định của tôi…” trả lời một cách bình thường.
…Vậy sao?
“Cái quái gì…? Ngươi nghiêm túc đấy à?!” Run rẩy như một chiếc lá, Inaba thả tay Taichi ra. “Vậy bọn ta sẽ… chúng ta sẽ được giải thoát khỏi ngươi, và mấy thứ siêu nhiên vớ vẩn này hả? Đấy là cái ngươi đang nói hả?!”
“Chà… Đúng, tôi cho rằng là thế…”
“Và ngươi đang… nói thật?” Taichi hỏi lại.
“Cậu không cần phải tin tôi nếu cậu không muốn, Yaegashi-san… Tôi không quan tâm nếu cậu dành cả đời để chờ sự trở lại của tôi… Hoặc cậu cứ việc quên hết tất cả về tôi… Dù thế nào thì cũng không sao…”
Nghiêm túc à? Hắn thực sự… muốn thế?
“Chờ đã, nhưng… Chuyện này chả có ý nghĩa đ*o gì cả! Ngươi có biết bọn ta đã phải chịu đựng bao nhiêu chỉ vì ngươi và mấy cái thí nghiệm vô nghĩa của ngươi không?!” Giọng Inaba rung lên vì xúc động. “Và giờ những gì bọn ta nhận được là ‘Cảm ơn nhiều, hẹn gặp lại’?! Không lời giải thích, không gì cả?!”
“Uh, Inaba? Nghe như kiểu cậu muốn ở lại vậy.”
“Đ*o phải!” Cô ấy đá và chân cậu. “Tôi đang nói là, tôi từ chối chấp nhận chuyện này! Nó quá bất công với chúng tôi! Tất cả những chuyện này nhằm mục đích gì, chết tiệt?!”
“Oh, à… đó chỉ đơn giản là một câu chuyện do chính tôi tạo ra… Bắt đầu và kết thúc khi tôi thấy phù hợp…” đáp lại với một giọng nói như robot.
“Ngươi nghĩ đây là một trò chơi à?!”
“Nó luôn là thế, ngay từ lúc đầu… Chắc chắn các cô cậu đều không có ấn tượng rằng các cô cậu đang nắm quyền kiểm soát chứ? Đừng ngớ ngẩn thế… Các cô cậu còng có thể kiêu ngạo đến mức nào…?”
“Mi mới là kẻ kiêu ngạo ở đây!” Inaba gào lên.
“Tôi nghĩ là tôi khá là chu đáo, nói một cách tương đối… Tôi là một người tốt đấy chứ… Dù sao thì… mấy người hiểu đó.” nhìn sang bên cạnh một lần nữa. “Có vẻ tôi thực sự hết thời gian rồi, vậy nên… Tôi sẽ chuẩn bị đi ngay bây giờ… Mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa…”
Hết thời gian?
“Chờ đã… thật đấy à?” Inaba lẩm bẩm. Taichi đang ngây người ra nhìn.
Cơn ác mộng đột ngột ập đến với họ, không hề báo trước, nên thực sự thì, nó kết thúc theo một cách tương tự cũng là đương nhiên. Nhưng với việc hắn đã giúp họ trưởng thành đến mức nào, rõ ràng là không công bằng khi họ không được tham gia vào chương cuối của hắn. Hoặc có lẽ họ đã làm, nhưng họ chỉ chưa nhận ra điều đó. Sau cùng thì, đây cũng là câu chuyện của .
“…Huh?!” Lúc đó, Gotou Ryuuzen quay trở lại. “Chờ đã… Mình đang ở đâu đây? Chuyện gì? Chuyển gì đã xảy ra với của hàng lưu niệm rồi?” Ông ta nhìn xung quanh, bối rối. “Sao mà mình…? Trời ạ, có gì đó không đúng. Có phải mình bị mộng du không nhỉ…? Có lẽ mình nên xem xét đến việc tìm một bác sĩ tư vấn... Oh, chào mấy đứa! Câu hỏi đây: Tôi ở đây bao lâu rồi?”
Và thế là câu chuyện về Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa Trường Cao trung Yamaboshi và những hiện tượng siêu nhiên đi đến hồi kết.
Kết thúc rồi.