“Shiba, nắm… tay.”
Đó là lúc mà hai người họ không còn thấy Ami và Fuuko nữa. Himeno thầm thì yêu cầu của mình, cô ngước nhìn lên Ryoma bằng cặp mắt long lanh và xòe tay mình ra.
Ắt hẳn Himeno đã định vậy trong lúc cả hai đi bộ, và cô chọn thời điểm này để tận dụng thời cơ mình có.
“A, ừm, anh không ghét việc nắm tay đâu nhé nhưng bây giờ cả hai tay của anh lạnh buốt cả rồi nên có thể sẽ nguy hiểm đó. Em nghĩ xem, nãy giờ hai chúng ta đang cầm trà sữa rồi mà, anh mà lỡ có làm thương Himeno thì cũng không thể chịu trách nhiệm đâu đó.”
Nếu giờ mà nắm thì tay của cả hai sẽ không thể cử động tự do được. Lỡ có biến thì sẽ trở tay không kịp. Ryoma cố truyền đạt tính bất trắc đó nhưng đáp lại cậu là một câu không thể lẫn vào đâu được của Himeno.
“Himeno không ngã. Vì vậy Shiba hãy cố không ngã nữa.”
“Ý, ý thức vậy thôi thì có ổn không ta.”
“Ừm, ổn. Vậy nắm…?”
“Anh hiểu rồi. Anh tin tưởng Himeno đó nhé.”
“Ừm.”
Sau khi nghe câu trả lời đó, Ryoma đưa ngón tay út của mình ra định làm như lúc đầu, nhưng… Himeno lắc qua lắc lại cái đầu nhỏ bé của mình.
“Shiba, không phải. Lần này, nắm bằng lòng bàn tay…”
“A, vậy cách nắm thường nhỉ?”
“Đúng.”
Từ cách nắm ngón út, Himeno chuyển sang yêu cầu cách nắm tay thông thường. Cô xòe bàn tay bé nhỏ của mình ra và đưa bàn tay ngọc ngà ấy dần đến chỗ cậu hơn. Cái dáng vẻ yêu cầu hiển nhiên đến mức này, có nhìn ở góc độ nào đi nữa cũng không thể không thấy dễ thương được.
“Vậy được rồi, anh nắm nhé.”
“...Ừm.”
Theo yêu cầu của cô, Ryoma nắm bàn tay được mở rộng ra và chĩa về phía mình một cách nhẹ nhàng. Chắc do kích cỡ bàn tay của cả hai khác nhau như một trời một vực bàn tay của cô vô tình nằm trọn trong nắm tay của anh. Bàn tay như của trẻ con ấy có cảm giác mềm mềm giống kẹo dẻo.
“Anh nghĩ điều này từ nãy giờ rồi, tay của Himeno nhỏ nhỉ.”
“Không, chỉ là tay của Shiba to… Quái vật.”
“Hả!? Nếu đã nói vậy thì chẳng phải bàn tay nhỏ đó của Himeno mới là quái vật sao?”
“Hoàn toàn không có chuyện đó.”
“Có chứ ta. Nhìn này, anh có thể làm được thế này nữa đó.”
“A u …”
Khi cậu dồn lực nắm chặt bàn tay ấy, Himeno thốt ra một tiếng kêu lạ lùng.
Nói vì gì cũng được, nói vì là cậu đã vượt qua thử thách hiểm nguy tối thượng kể từ khi bị lộ chuyện với bạn bè của Himeno cũng được, Ryoma giờ đây không bị trói buộc bởi sự căng thẳng hay bất cứ điều gì khác nữa. Ấy lí giải tại sao cậu nắm tay một cách thoải mái vậy.
“Shiba, không bóp tay… Himeno, không thể nói chuyện được…”“Em đang run à?”
“Người thường ai cũng run.”
“Nói, nói như thể anh mới là người không bình thường ở đây vậy. Nếu em định xấu tính như vậy thì anh cứ vậy mà nắm như thế này suốt không taa.”
“Không được.”
“Đến cỡ vậy à?”
“Ừm, mệnh lệnh.”
“Nói thật kìa…”
Ryoma đành tuân theo mệnh lệnh. Cậu nới lực tay mình ra và thay đổi cách nắm.
Thực lòng mà nói, Ryoma không thể quen được với việc trêu chọc người khác. Cái cảm giác an tâm khi đã vượt qua chuyện lúc nãy bình an vô sự mới là thứ làm cậu thấy thoải mái như thế này.
“Được rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
“...”
“Hả?”
Trả lời cậu là sự câm lặng hoàn toàn.
“Shiba, thôi cho nắm chặt cũng được.”
Thế tức là cô đang cố tạo ra cớ để khỏi phải nói nữa.
“Chẳng lẽ em chưa quyết định được nơi muốn tới tiếp theo à?”
“Ừm, tại… quên hết kế hoạch đã định từ trước. Do sự kiện ban nãy mà…”
“A, anh hiểu rồi. Thế vậy chúng ta đi dạo vòng quanh rồi vào ngó những cửa hàng mà chúng ta thấy thích, em thấy sao? Có rất nhiều nơi nên chắc chúng ta sẽ tìm được khoảng ba cái như vậy đó.”
“Được ư?”
Himeno lắc đầu qua lại theo chiều ngang và gắn từng từ một với nhau.
“Vì Himeno… lại làm phiền Shiba.”
“Tư tưởng phải gồng gánh lấy trách nhiệm của Himeno mạnh quá thôi. Anh không phiền gì cả đâu, vả lại đi tản bộ cũng là một cách để tận hưởng cuộc hẹn hò mà, nên anh không quan tâm đâu. Cứ thoải mái mà đi. Thoải mái.”
“... Thoải mái.”
“Ừm. Em lo cho anh làm anh vui lắm, nhưng anh thực sự đang tận hưởng cuộc hẹn hò với Himeno đó, em biết không?”
“Cho dù chúng ta chỉ đi dạo?”
“Anh hỏi điều này thật sự không nên, nhưng Himeno có tận hưởng cuộc hẹn hò hôm nay không.”
Nếu lúc này mà cố để được tán thành thì giống như cổng địa ngục được mở ra vậy, nhưng khi nhìn vào bộ dạng của Himeno cậu có dự cảm cô sẽ nói không.
“Ừm, vui.”
“Ahaha, bắt em nói điều gì đâu rồi… Nhưng mà nhé, cả hai đang tận hưởng rồi mà nên để như thế này anh nghĩ đâu có sao. Chúng ta nên hẹn hò theo cách của chúng ta chứ? Đó là điều quan trọng nhất đó.”
“Hiểu rồi… Cảm ơn anh, Shiba.”
“Anh cũng vậy. Cuộc hẹn hò của chúng ta vẫn chưa kết thúc nhưng cũng cảm ơn em vì lần hẹn hò vui vẻ này nhé.”
Cả hai trao cho nhau những lời cảm ơn và bầu không khí giữa hai người cũng trở nên tốt đẹp lên hẳn.
“Hôm nay, em rất vui vì Shiba đã làm bạn trai em…”
“!? Em, em nói vậy làm anh vui lắm đó.”
Ngay lúc cậu đang trả lời lại cô như vậy thì Himeno công kích thêm lần nữa “không bóp tay”.
Ryoma cảm thấy hơi khó thở trước đòn đánh bất ngờ này.
“Himeno nhé, hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên nên rất run. Nhưng Shiba rất dịu dàng nên Himeno rất an tâm.”
“Anh cũng thế. Nhưng cũng còn nhiều người dịu dàng hơn anh mà ta… Cơ mà, hửm?”
Cậu vướng lại ngay chỗ đó ở một điều.
“Hi, Himeno…? Nãy em nói đây là lần hẹn hò đầu tiên đúng không?”
“Ừm, đúng. Lần đầu tiên trong cuộc đời.”
“Em nói đùa phải không.”
“Thật.”
“Thật của thật?”
“Ừm.”
“...”
“Himeno rất xấu hổ nên đã giữ im lặng điều đó từ nãy giờ…”
Dù bạn có bỏ qua tính cách mạnh mẽ của Himeno, cổ vẫn có thể hớp hồn được bất cứ thằng đực rựa nào với vẻ ngoài dễ thương đó chứ. Một Himeno như vậy mà nói mình chưa hẹn hò trước đó lần nào thì quả thực là rất khó tin.
“Vậy tức là anh đây phải chịu trọng trách lớn lao từ giờ nhỉ!? Trước tiên anh sẽ cố làm em hài lòng cái đã.”
“Himeno đã hài lòng.”
“Nếu vậy anh vẫn sẽ cố đã làm em hài lòng nhiều hơn nữa nhé. Himeno không có điều gì muốn anh làm cho à?”
“Có.”
“Ồ! Gì vậy? Anh sẽ giúp em tất trong phạm vi có thể.”
“Bàn tay của Himeno… cho đến lúc chia xa, hãy nắm vậy suốt…”
Nói thật, có cần phải tỏ ra quyết tâm đến vậy khi yêu cầu điều đó không ta. Himeno lại một lần nữa dồn lực vào tay mà nắm chặt.
“Tầm, tầm vậy thì không sao hết. Còn gì khác nữa không?”
“Ừm, lúc này ổn rồi.”
“Vậy khi em tìm được điều muốn anh làm cho thì đừng lưỡng lự mà nói ra nhé. Anh không muốn còn dang dở điều gì cả.”
“Hiểu.”
Từ lúc đó trở đi hai người vẫn tay trong tay, hòa vào dòng người và đi lòng vòng xung quanh. Không còn cảm giác hạ đẳng trước những cặp đôi khác lướt qua nữa, hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ bên nhau. Đúng lúc đó thì,
“A…”
Himeno đột nhiên dừng chân lại, có một cửa hàng lọt vào tầm mắt cô. Như thể bị thúc giục bởi điều đó, Ryoma cũng nhìn theo… đó là một cửa hàng bánh kẹo nhỏ mang phong cách cổ xưa đang dựng lên trước mắt một cách uy nghi. Ở cửa hàng rộng 4 chiếu tatami[note31449] này, có những mặt hàng được bán treo trên những cái móc nối từ trần nhà xuống, bạn cũng có thể thấy được những cái thùng và lọ được bỏ sẵn đồ ngọt và những mặt hàng khác. Bên trong có khoảng ba cặp bố mẹ con cái đang xếp hàng.
“Em có hứng thú à.”
“Ừm, với đồ ngọt… Shiba, nhìn chút được không?”
“Tất nhiên rồi. Chúng ta cứ thong thả nhé.”
“Cảm ơn anh…”
“Không cần phải nói lời cảm ơn đây. Thực ra anh cũng có chút tò mò với nơi đây nên chúng ta đi nhanh nhé?”
“Ừmm.”
Một cách vô ý thức, Himeno nâng giọng ở cuối câu. Vẻ mặt không có gì thay đổi cả, nhưng sự rạng rỡ trong đôi đồng tử đó giống như đã tìm được thứ mình cực kì yêu thích vậy.
Và cứ thế cả hai người đã đặt chân đến cửa hàng bánh kẹo nhỏ đó, rồi sau đó là hiệu sách, cửa hàng thú cưng với cả tiệm tạp hóa để cuộc hẹn hò được tiếp tục một cách vui vẻ.