Koibito Daikou wo hajimeta Ore, naze ka Bishoujo no Shimei Irai ga Haittekuru

lần đầu hẹn hò cùng himeno 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bây giờ đã hơn 6 giờ 55 phút tối.

“Shiba, hôm nay rất vui.”

Còn khoảng 5 phút cho đến khi kết thúc. Mặt trời đã lặn hẳn, trăng hình lưỡi liềm đã hiện lên đứng cùng với vô vàn ngôi sao khác.

Đây là chỗ ở trước đài phun nước ở công viên phía Đông, nơi hai người họ đã gặp nhau lần đầu.

Giữa tiết trời gió thổi lạnh cóng, Himeno và Ryoma tay trong tay ngồi xuống băng ghế và cùng trải qua khoảng thời gian cuối cùng.

“Shiba có vui đến lúc cuối không?”

“Tất nhiên. Anh thật sự rất vui khi có em làm khách hàng của anh.”

Cả hai phía đều cảm nhận được thời khắc chia ly càng ngày càng đến dần. Bầu không khí thành ra như thế này cũng đành chịu, do công ty quy định việc trao đổi số điện thoại với nhau là điều cấm kị.

“A, vẫn còn chút thời gian đó, Himeno còn điều gì em vẫn muốn làm không?”

“Có, một điều. Muốn chụp hình cùng Shiba.”

“Ồ, được đó! Vậy chụp bằng điện thoại của Himeno nhé. Chụp bằng điện thoại của anh thì để gửi sang cũng hơi bị mất công đó.”

“Việc cấm trao đổi thông tin liên lạc, Himeno thấy buồn.”

“Ahaha… Điều này cũng không thể tránh khỏi mà. Thay vào đó, chúng ta cùng chụp những tấm ảnh vui vẻ nhé.”

“Hiểu rồi.”

Thời khắc chia tay nhích gần từng li từng tí một. Himeno vội vã lấy từ trong chiếc túi đeo chéo ra chiếc điện thoại được ốp silicon có hình cây xương rồng.

“Chụp bằng SNOU[note31465] được không? App có thể chỉnh sửa và chụp hình.”

“Anh trông cậy vào Himeno hết nhé.”

“Ừm.”

SNOU là một ứng dụng chụp hình rất hiếm gặp khi nó cho phép chụp ảnh sau khi đã chèn hiệu ứng. Nhờ vào sử dụng hệ thống nhận diện khuôn mặt theo nhãn dán mà người chụp có thể hóa thân thành động vật hay các nhân vật hoạt hình nên ứng dụng này rất nổi trong giới trẻ.

“Sticker chọn là mèo.”

“Em thích mèo à?”

“Tất cả những loài động vật đều thích. Cả rắn cả thằn lằn đều thích.”

Himeno vừa nói vừa vươn thẳng tay lên cao. Ngay khi camera trước nhận diện được khuôn mặt của hai người thì không chỉ có tai mèo và mũi mèo hình tam giác ngược mà còn thêm ba cọng ria mèo mọc ra ở mỗi bên mặt, tất cả chuyển động rất mượt, y như trên phim hoạt hình vậy.

“Để anh tới gần hơn chút nhé…?”

“Ừm, tới đi.”

“Rõ luôn.”

Ryoma nâng bàn tay mình vẫn đang đan lấy bàn tay của Himeno lơ lửng trong không trung một chút, cậu đặt phần mông của mình sang để lấp lấy khoảng trống mở ra và thu hẹp khoảng cách lại với cô đến mức vai hai người chạm sát với nhau.

“Vậy chụp đó.”

“Lúc nào cũng được, mời em.”

“...Ừm. Ba, hai, một.”

Sau màn đếm ngược đó Himeno lấy ngón cái ấn vào nút chụp ảnh, ngay lập tức màn hình hiển thị camera trong ngưng lại, những ảnh đã chụp được hiển thị đầy ắp trên màn hình điện thoại. Cả hai người sau đó áp gần mặt vào nhau và bắt đầu ngó qua những bức ảnh theo cái cách hết sức thân mật.

“Ồ! Nhiều tấm ngon ta.”

“Ừm, Shiba được chụp dễ thương quá.”

“Em cũng được chụp dễ thương đó, Himeno à.”

“... Cấm Shiba nói từ dễ thương. Himeno sẽ trở nên xấu hổ.”

“Ahaha… Giờ anh có lẽ cũng xấu hổ chứ.”

“Hãy nghiêm túc.”

Hai người vẫn mắt chạm mắt và tiếp tục nói chuyện bên nhau ở một khoảng cách sát sàn sạt không khác gì lúc chụp hình cả. Người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ họ là một cặp đôi đích thực. Đó là kết quả sau khi cả hai đã trải lòng với nhau suốt cả ngày hôm nay.

“... Himeno sẽ trân trọng những tấm ảnh này.”

“Anh sẽ rất vui nếu em định làm vậy.”

“Nếu có lúc nào Shiba muốn coi ảnh hãy nói. Himeno sẽ cho coi bất cứ lúc nào.”

“Ahaha, cảm ơn em nhiều nhé.”

“Thế, thế vậy ngày nào Shiba rảnh nữa…?”

“Ý em nói là ngày anh có thể làm tiếp công việc này à? Em muốn gặp nhau vào hôm ấy ư?”

“Ừm.”

Hôm nay mới là lần đầu tiên cậu làm người đóng vai nên Ryoma đã không nhận ra rằng cái giai đoạn này, vào thời điểm mà cô hỏi cậu về dự định tiếp theo của mình, là đồng nghĩa với việc khả năng cao rằng cậu sẽ được gọi ra thêm lần nữa.

“À ừm, để anh xem, ngoài thứ năm và thứ bảy thì chắc anh được hết. Và nếu lúc sau anh cũng không có công chuyện gì khác nữa.”

“Hở, hôm nay là… thứ bảy mà.”

“Cứ mỗi hai tuần anh sẽ trống vào buổi chiều thứ bảy, hôm nay là ngày như vậy đó em.”

Ryoma không chỉ làm thêm ở đại lý người yêu mà cậu còn là nhân viên bán thời gian ở hiệu sách nữa. Hai ca của cậu là vào ngày thứ năm và thứ bảy.

“Hiểu rồi. Năm và bảy…”

Himeno thầm lặp đi lặp lại những lời đó và cầm lên chiếc điện thoại ốp hình cây xương rồng bằng cả hai tay và nhập nhập gì đó.

“Em… đang làm gì thế?”

“Ngày Shiba trống, nhập vào ghi nhớ.”

“Thế… cảm ơn em nhé, nhưng vậy có được không?”

“Ừm, Himeno muốn… đi chơi cùng Shiba thêm lần nữa.”

“Thật ư!? Cảm ơn em nhiều nhé, thực sự cảm ơn em đó!”

Khi nghe được lí do Himeno hỏi cậu về ngày nghỉ của mình cũng là lúc những mảnh ghép trong đầu Ryoma được chắp lại. Cậu tỏ ra mừng rỡ đến mức không thể diễn tả được thành lời khi có thể nắm chắc việc có được lần hẹn hò nữa với cô.

Vào đúng giây phút vui sướng ấy, kim ngắn đồng hồ đã sang số bảy. Đã đến lúc kết thúc.

“Shiba.”

Himeno chắc cũng đang xác nhận lại thời gian bằng điện thoại. Những lời ấy đột nhiên được thốt lên. Ryoma cũng ngẩng đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay và thở ra một hơi.

Khi thời gian hẹn ước khép lại thì mối quan hệ yêu đương của cả hai cũng được chấm dứt. Cậu chuyển tông giọng từ thân mật sang lễ phép và đề cập tới trách nhiệm thanh toán.

“Ahem… Thế vậy, Himeno-san, bây giờ đã là bảy giờ tối nên anh xin phép được nhận tiền cho việc làm người đồng hành.”

“Ừm.”

Himeno phản ứng rất nhanh trước những lời nói đó.

Cô mở chiếc ví dài với chất liệu enamel màu đen có đính nhãn hiệu cao cấp và nhanh chóng đưa sang cho cậu. Tờ 10,000 yên được nắm sẵn trên bàn tay nhỏ bé đó.

“Chân thành cảm ơn em. Thời gian là ba tiếng đồng hồ nên tiền thối sẽ là 4,000 yên.”

“Sai rồi. Đưa tất.”

“Hở? Tất, tất ư…?”

“Ừm, tất cả là của Shiba. Hãy giữ lấy.”

“Ờmm...”

Vẻ mặt khó xử của Ryoma cũng là điều thường tình. Mọi việc diễn ra trong ba tiếng.

Lương theo giờ của công việc này là 2,000 yên. Số tiền Himeno phải trả là 6,000 yên, nhưng cô nói cậu nhận hết và không cần phải thối lại.

Số tiền nhỏ đến cỡ nào cậu vẫn cần. Ham muốn là vậy, nhưng với người nhỏ tuổi hơn đang đứng trước mặt cậu đây thì dù gì đi nữa, Ryoma vẫn thể hiện một sự lưỡng lự ra ngoài mặt.

Thế nhưng, đây là công việc “đại hành người yêu”. Yukiya cũng đã nói rồi, “Nói thêm cho mày biết, hình như mình còn có thể nhận được thêm phần thưởng phụ khác ở cỡ tiền tiêu vặt từ khách hàng. Như tiền này, hay cả quà nữa”. Vậy “phần thưởng phụ” của cậu lần này là 4,000 yên.

“Không cần băn khoăn. Himeno là sinh viên nhưng đang đi làm. Đây là số tiền vì đã làm Himeno cảm thấy vui.”

“Được, được không đó? Em có cố ép bản thân không đó?”

“Không.”

“Vậy… cảm ơn em nhiều nhé Himeno. Anh không khách sáo nữa.”

Bất ngờ với số tiền được nhận thêm bên cạnh lệ phí thông thường, Ryoma không nhận ra mình lại quay trở lại với cách nói chuyện lúc hai người vẫn đang hẹn hò. Cậu nhận lấy tờ giấy 10,000 yên từ tay Himeno và cúi đầu xuống.

“Shiba, Himeno cũng phải về rồi.”

“Có cần anh tiễn em theo không?”

“Ổn. Đã trả tiền rồi.”

“Anh hiểu rồi.”

Ryoma bật dậy khỏi ghế khi cậu nhìn thấy Himeno cũng làm vậy.

Cuối cùng cũng là lúc chia tay.

“Himeno đi đường cẩn thận nhé.”

“Shiba cũng vậy. Tạm biệt.”

“Bái bai.”

Himeno giơ cánh tay lên vẫy và xác nhận xem mình đã được vẫy lại chưa, cô hơi nâng khóe miệng lên một chút và rồi rời khỏi công viên. Ngay khi bờ lưng nhỏ bé ấy vụt biến đi, công tắc công việc của Ryoma mới hạ xuống cái rụp.

“Haa~~... Mệt quá chừngg…”

Ryoma ngồi thụp xuống băng ghế như thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào, cậu ngẩng mắt lên nhìn vầng trăng tỏa sáng giữa bầu trời đêm và thở dài một hơi chất chứa hết bao mệt mỏi tích tụ từ nãy giờ ra bên ngoài. Cậu duỗi đôi chân một cách vô ý tứ và xả tất cả xì chét của mình.

“Quả nhiên kiếm tiền chẳng vui chút nào thật…”

Trong lúc hẹn hò cậu đã phải trưng ra một thái độ giả tạo, ngay từ lời ăn tiếng nói của mình. Đến tận những lúc cuối cậu vẫn phải liên tục che giấu bản chất thật, tìm kiếm chủ đề nói chuyện, chú tâm đến tâm trạng đối phương, để ý cả đến cách hành xử của mình sao cho không bị nghĩ là thiếu đứng đắn với tư cách là người đóng vai.

“Aa, mệt rã rượi rồi…”

Vui thì vui thật, nhưng cùng với đó Ryoma đã phải chịu gánh nặng không hề nhẹ lên thể xác và tinh thần.

****

Ở trong một căn phòng có rèm màu hồng nhạt rũ xuống tấm thảm màu trắng.

Trên chiếc bàn hình chữ L màu nâu có để sẵn ba chiếc máy, một cái máy tính để bàn chỉ hơi dưới 20 inch một chút, một chiếc laptop 13 inch và cuối cùng là một chiếc máy tính bảng tích hợp bút cầm tay, gần đó là một chiếc ghế chơi game màu hồng.

Đứng chễm chệ ở một bên tường là hai kệ sách cao 125cm, một kệ dành cho tiểu thuyết, kệ còn lại dành cho manga đã được xếp ngay ngắn. Ngoài ra còn có một con thú nhồi bông cá voi sát thủ nằm sẵn trên một chiếc giường đơn và một tủ đồ đầy ắp quần áo.

Căn phòng chỉ trưng đồ tối giản này chính là phòng làm việc kiêm phòng ngủ của Himeno.

“Fuu…”

Himeno ra khỏi bồn tắm và thay vào bộ đồ ngủ của mình rồi nằm nghỉ xuống giường. Cô lúc nào cũng ôm con thú nhồi bông và chọc chọc điện thoại của mình.

“Himeno, hẹn hò…”

Himeno không quên chuyện hôm nay. Không, phải nói là không thể quên được. Cô đã thực sự rất vui mà.

Cô đã từng ghen tỵ với những cặp đôi. Thế nhưng, khi bản thân đã có thể có được cuộc hẹn hò như vậy, cô không còn cảm thấy vậy nữa. Cô không muốn có bạn trai.

Himeno ngắm nghía ảnh chụp cô và Shiba.

Cô muốn chụp thêm tấm thứ hai, hay cả tấm thứ ba lận cơ… Cô nghĩ vậy lúc bước vào bồn tắm. Quả nhiên không quen với hẹn hò thì mới thấy hối tiếc như thế này. Nhưng mà, cô không bất mãn chút nào, vì đã có tấm ảnh này ở bên.

“Lạ… thật.”

Dù mình không có bạn trai nhưng vẫn giữ ảnh chụp chung với một người con trai khác. Đây là lần đầu tiên cô làm vậy nên một cảm giác lạ lùng vô kể cứ bám riết lấy cô.

Khi vẫn đang nhìn chăm chăm vào bức ảnh thì có thông báo từ Twittet hiện ra trên màn hình điện thoại. Himeno đăng kí hai tài khoản trên đó, một cho công việc còn một cho cá nhân.

Chắc là liên lạc từ công việc nên cô nhanh chóng mở ra xem.

Trống trơn. Không có gì trên tài khoản cho công việc. Himeno chuyện sang tài khoản riêng tư để xác nhận thêm lần nữa.

Biết ngay ai gửi tin rồi.

[Himenoo! Hôm nay hẹn hò ra sao?]

[Anh ấy tiễn cậu về tận nhà không!? Tiễn chứ!? Tiễn đúng không!]

“...”

Cô nghĩ họ đã quyết định thời điểm gửi tin từ trước. Cùng lúc có hai tin nhắn liên tiếp xuất hiện trong nhóm chat. Đó là từ Ami và Fuuko, hai người mà cô đã gặp trong lúc hẹn hò.

[Bướng.]

Cô chỉ gửi như thế, và ngay lập tức đã có đánh dấu đã đọc.

[Trả, trả lời đi chứ! Nè, quả nhiên là Himeno có bạn trai rồi đúng không! Giữ bí mật lâu đến vậy là không tốt đó!? Vậy, chỉ còn mỗi tớ là chưa có bạn trai rồi!]

[Don’t mind, Ami.]

[Don’t mind cái khỉ mốc!]

Cuộc trò chuyện cao hứng ngay từ đầu, thực vẫn đúng chất Ami và Fuuko. Thế nhưng sự thật đúng là Himeno vẫn chưa có bồ nên thật khó để chêm điều đó vào đây.

[Himeno ơi, này nhé, từ lúc tạm biệt cậu, tớ nói chuyện miết với Fuuko luôn đó. Là này, anh giai Ryouma-san của cậu ấy chẳng phải ngầu bá cháy sao!?]

[Ầy! Tớ cũng thực sự nghĩ zậy á! Cả phong cách cả diện mạo đều ngon, được hẹn hò với ảnh giống như mốc son chói lọi ấy.]

[Không được nhắm tới Shiba.]

Himeno chẳng hiểu tại sao mình lại nhắn như thế này nữa… Nhưng nếu anh ấy lọt vào tầm ngắm của ai đó, trong lòng cô cảm thấy buồn khó tả.

[Không không, tớ đâu phải Fuuko đâu, nhắm làm gì cho mệt! Nghĩ thế nào đi nữa cướp bạn trai của bạn thân nghe tởm sao sao ấy!]

[Hả!? Tớ đâu nhắm gì đâu! Ngay từ đầu tớ có bạn trai rồi, sao còn nhắm nổi nữa.]

[Fuuko đừng đè đầu cưỡi cổ người khác như vậy!]

[Đè đầu cái gì trời, tớ đang nói sự thật mà.]

[Hê! Thế không biết có nên tiết lộ việc cậu nói Ryoma-san men lì hơn bạn trai cậu không ta.]

[Đợi, đó phạm luật! Ảnh cãi nhau với mình mất!]

Ngầu. Từ đó ngay lập tức lọt vào tầm mắt cô.

“Ami và Fuuko cũng… thực sự nghĩ vậy.”

Himeno cũng thế. Shiba ngầu. Cũng chính vì lẽ đó ngay từ lúc đầu cô đã rất run. Hẹn hò với người như thế này sao…

Có lẽ Shiba không nhận ra nhỉ. Rằng lúc hai người họ tay trong tay, những cô gái xung quanh nhìn Himeno với ánh mắt ghen tỵ đến nhường nào.

Thế nhưng cô vẫn rất hạnh phúc, vì mình đã được coi là bạn gái của Shiba.

Phải may đến mức trúng số độc đắc mới có thể được chọn Shiba làm người đóng vai. Khi hẹn hò với Shiba cô đã hiểu ra. Rằng Shiba là người đóng vai nổi tiếng đến cỡ nào. Hôm nay chỉ là ngẫu nhiên bốc trúng được mà thôi.

Cô nghĩ việc anh nói mình không thể làm công việc này vào thứ năm và thứ bảy là do anh đã có khách hàng đặt trước rồi.

Chỉ cái ý nghĩ rằng anh còn hẹn hò với người con gái khác ngoài Himeno cũng làm cô cảm thấy u tối… Thế nhưng cũng nhờ hôm nay mà cô đã nhận ra được rằng mình muốn hẹn hò với Shiba thêm lần nữa.

[Thế, mình quay trở lại nói nghiêm túc đi, khi nói đến người tầm cỡ như Ryoma-san thì có nhắm tới ảnh cũng khó để mà cưa đổ được nên an tâm đi, Himeno-chi. Cả Ami cả tớ nữa, đều đã bàn luận với nhau là với người như thế, tia thì tia được đấy, nhưng triển từ đó thì là một chuyện kì cục sao sao ấy.]

[Tớ thì cũng tàm tạm thôi nhưng nếu là Fuuko thì vẫn còn cơ hội đó? Với cái tính khí hừng hực như cậu thì đã cưa đổ anh chàng hiện giờ của mình còn gì.]

[Đây không phải lúc để nói chuyện đó khi Himeno vẫn đang ở đây.]

Shiba không phải là bạn trai của Himeno nên cô cũng không để bụng gì, nhưng nếu anh là bạn trai thật của cô thì cô sẽ thực sự tức giận. Không thể để người mình yêu bị cướp đi trắng trợn được. Chỉ có trong thế giới tưởng tượng cô mới để điều đó xảy ra.

[Mà thật ra, đẳng cấp như vậy thì có mà bất khả thi. Tớ mà làm lấn tới thì không khéo chừng lại phản tác dụng luôn ấy.]

[Fuuko mà cũng nói được cái từ 'bất khả thi' à, hơi bị lạ à nghen. Lúc nào cũng nói mình dư xăng cơ mà.]

[Đùa chứ cũng không thể nói 'dư xăng' với đối phương là bạn trai của Himeno-chi được. Đây là tớ nói thôi nhé, mới lần đầu gặp mặt mà có thể trả lời lại tớ tỉnh bơ như vậy, kì thực lạ lùng mà! Tớ vẫn chưa nói với Ami chớ, tớ nghĩ anh ấy đã xoay xở một cách hết sức nhẹ nhàng.]

[Hở? Thế là sao?]

Vẫn là cuộc thảo luận sôi nổi về Shiba. Himeno chỉ trả lời chút thôi nhưng cô vẫn tiếp tục đọc tin nhắn. Cô tò mò về điều Fuuko muốn nói.

[Không có bằng chứng nào đâu nhưng tớ nghĩ Ryoma-san nhận ra ý đồ của tớ và cố tình hùa theo nó ấy.]

[Xin lỗi, nói cụ thể thêm chút đi.]

[Đã nói là, cái việc tớ trêu Ryoma-san và bắt anh ấy nói bản thân rất yêu Himeno-chi ấy.]

[Hửm? Càng ngày càng khó hiểu hơn đó.]

[Khó để truyền đạt hết bằng tin nhắn quá. Giải thích một cách dễ hiểu ra, không phải do tớ bắt anh ấy nói rằng mình rất yêu Himeno-chi đâu! Ryoma-san chỉ đang lợi dụng tớ thôi, quá giỏi là đằng khác! Tớ đã thử trêu đó, nhưng đến lúc để lòi ra sự khác biệt trình độ như vậy, khó chịu quá đi. Phải nói ảnh là quái vật mới đúng. Thể loại hút gái kinh khủng chứ chẳng đùa.]

[Nhắn dài khiếp.]

[Tớ đang khó chịu mà biểu.]

[Điều này tớ không hiểu, nếu là Ryoma-san thì chắc cũng chẳng cần phải lợi dụng Fuuko làm gì? Cỡ quái vật như vậy thì chỉ cần một mình ảnh thôi cũng có thể bẻ mọi tình huống theo ý muốn chứ.]

[Ami còn non và xanh lắmm. Ảnh tận dụng tớ đã tạo ấn tượng với Himeno-chi đó, và để thời gian hẹn hò không bị hụt đi nữa.]

[Hửm?]

Himeno cùng với Ami đều không hiểu những gì Fuuko đang nói.

Nhưng cô chọn không nhắn lại [Himeno cũng không hiểu]. Vì Fuuko đã giải thích tiếp ngay sau đó.

[Thực sự Ami chưa từng nghĩ tới điều đó ư? Rằng kể từ khi Ryoma-san quay trở lại thì chúng ta phải chia tay với Himeno sớm như thế nào sao.]

[Cậu nhắc vậy cũng phải, sớm thì sớm thật, nhưng chẳng phải do chính Himeno đã nói ra điều đó sao? Kiểu 'rồi đi đâu đi' ấy.]

[Ami thông rồi đó! Ấy là câu trả lời á]

[Không không, tớ hiểu quái gì đâu.]

[Ryoma-san nha, anh đoán được rằng tớ muốn anh ấy trực tiếp bày tỏ tình cảm với Himeno -> sau khi đoán ra vậy anh dễ dàng đưa dòng chảy câu chuyện theo hướng đó rồi cũng cố tình làm tớ phấn khích -> Nói bản thân rất yêu Himeno-chi -> Himeno-chi đỏ mặt cũng nằm trong dự đoán -> Kết quả, Himeno-chi đuổi tụi mình đi. Tất cả những điều này chắc đều tự anh ta suy luận hết rồi.]

[Gì gì gì gì vậy trời, nghe vô lí quá bà nội. Chẳng lẽ từ hành động đến suy nghĩ anh ấy đều đọc thấu hết được rồi còn gi]

[Chắc vậy quá nhỉ, Himeno-chi? Đây là điều mà Himeno-chi hiểu rõ nhất mà.]

“...”

Bị khích như vậy nên cô bắt đầu suy nghĩ. Những điều Fuuko nói có lẽ không sai đâu. Vì Shiba là người đóng vai mà. Hẹn hò là ngón nghề của anh. Anh đích thực là dân chuyên mà…

[Có lẽ, vậy. Có khả năng.]

[Himeno nữa ư!?]

[Phải rồi đó! Anh ấy mà phàn nàn tụi mình phá đám thì sẽ mất điểm trong mắt Himeno-chi ngay, rồi sau đó chắc sẽ có cãi nhau nữa. Khi nghĩ được như vậy thì tốt nhất là để Himeno ra tay thì hơn, cũng chẳng có rủi ro gì nhiều mà. Cộng thêm việc bảo toàn được thời gian hẹn hò nữa.]

[Sao mà tớ bắt đầu nghĩ nó là thật rồi đây.]

[Trước mắt Himeno-chi mới là người được yêu, bởi Ryoma-san. Sẵn sàng níu lại thêm từng giây để hẹn hò với nhau, đúng là ghen tỵ với cậu thật. Nếu là mình thì mình đã oang oang đi khoe luôn rồi.]

[Fuuko, đừng nói những điều xấu hổ.]

Không hiểu sao mà mặt cô lại ửng đỏ giống như lúc hẹn hò…

Shiba đã thổ lộ nhiều điều với cô. Dù họ chỉ có thể đi dạo vòng quanh và nói chuyện bên nhau nhưng “anh rất vui khi được hẹn hò cùng Himeno”...

[Nói thẳng ra, bạn trai tớ thất bại toàn tập trước Ryoma-san quá.]

[Ok nói rồi đó! Tớ đi báo với Yukiya-san đây!]

[Được rồi cơ mà! Dù thua nhưng tớ vẫn xương anh ấy lắm!]

[Trời ạ, chết tiệt! Gì vậy trời hai người kia! Chả biết có nên thoát khỏi nhóm chat toàn những kẻ sướng đời này không đây.]

[Chơi đểu là không tốt.]

[Đừng có mà chơi đểu vậy chứ.]

Himeno không đọc những tin nhắn từ đó trở đi nữa. Thay vào đó, cô nàng chọn cách ôn lại những kỉ niệm khó quên của hôm nay.

“...”

Bàn tay của Shiba. Vừa thô ráp lại vừa to, nó tạo cảm giác thật vững chãi. Lúc đầu chỉ là ngón út, nhưng sau rồi chúng ta đã nắm tay như người yêu thật sự.

Cô rất vui khi mình đã lấy đủ dũng khí để nói “Hãy nắm tay”.

Muốn nắm… tay, thêm lần nữa quá.

Gì vậy không biết, cái cảm giác lạ lùng trong tim này. Thế nhưng cô không ghét nó. Thật dễ chịu. Cô nhận ra cơ mặt mình đang nơi lỏng dần.

Chẳng ai đang nhìn cả, nhưng xấu hổ thật. Himeno chôn khuôn mặt mình sâu trong con thú nhồi bông.

“Gì… vậy.”

Ai có bạn trai sẽ trải qua cảm giác này hay sao.

Chuyện ngày hôm nay, có lẽ trong mơ đi nữa, cô cũng không nghĩ nó tác động đến mình mạnh mẽ đến nhường này. Lần sau sẽ gặp Shiba ở đâu đây ta, cô lại rong ruổi theo những suy nghĩ đó một cách vô ý thức.

Truyện Chữ Hay