Thời gian thấm thoát trôi qua. Hôm nay là mùng 9 tháng 1, ngày đầu tiên nhà trường cho sinh viên đi học lại sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc.
“A, chào buổi sáng, Yukiya. Lâu không gặp.”
“Lâu quá hén… Cơ mà, ủa? Mày, là Ryoma à?”
“Ừm.”
“Không, đừng có ‘ừm’ với tao chớ! Mày… tại sao, cái đó. Thằng nào quánh bể đầu à?”
“Tự nhiên độc mồm dữ bây…”
Trong phòng học, Nakamura Yukiya, đứa bạn thân và là người đã giới thiệu đại lý người yêu cho Ryoma, đang trút những lời lẽ chướng tai lên đầu cậu.
Tất nhiên, việc đó có lý do hẳn hoi của nó cả.
“Độc mồm hay gì đi nữa, một đứa cứng nhắc như mày, suốt ngày cứ ‘thế này là ổn’ mà tự dưng đi thay đổi diện mạo và lê đến trường với cái bộ dạng đó thì mày bảo tao phải nói sao với mày đây…”
[Keo vuốt tóc thì đắt ôi thôi rồi, phải sử dụng nó mỗi ngày thì nhanh hết lắm.]
[Đeo kính dễ chịu hơn so với áp tròng.]
Ryoma của bình thường đã nói những điều như vầy. Chỉ những lúc đi chơi hay làm thêm thì cậu mới chau chuốt khoản ngoại hình, còn không thì dẹp. Nhưng sau khi kỳ nghỉ đông khép lại, cái tâm thế đó đã thay đổi.
“...Ừ thì, nói nghiêm túc này, tao là tao tưởng tượng được cái lý do Ryoma làm một cuộc cách mạng ấy.”
“Uầy, thật ư?”
Lý do Ryoma dùng keo vuốt tóc và kính áp tròng khi đến trường duy chỉ có một. Đó là vì bạn gái của cậu là Kashiwagi Himeno. Khi đứng trước cô nàng, ít ra chàng ta muốn cho cô thấy một vẻ ngoài ưa nhìn, đương nhiên rồi.
Ngoài ra, Ryoma không có ý định giấu nhẹm chuyện có bạn gái chỉ vì xấu hổ, nhưng câu trả lời của Yukiya cũng đã tiệm cận khoảng đó.
“Nói toẹt ra là mày tia được em nào rồi, đúng không?”
“Ahaha, chính xác.”
“Bảo sao! Cơ mà, mày đốp lại một câu nhanh khiếp! Thôi bỏ qua. Người ấy là ai!?”
Những câu chuyện tình yêu luôn là thứ khiến mọi người hào hứng. Yukiya thụi vài cú đau điếng vào lưng Ryoma và cậu đành phải thành thật.
Chắc Yukiya sẽ biết cả hai hẹn hò từ lúc nào đây. Mong đợi phản ứng từ thằng bạn, cậu…
“Kashiwagi Himeno-san đó.”
“T-Thiệt ư!? Loli Lynn ư!?”
“U-Ừm. Có nhiều chuyện mày à.”
“Trời đất quỷ thần thiên địa… M-Mày thuộc dạng thích bứt tốc trên cái chiến trường ác liệt này à… Người ta đồn là Loli Lynn có bồ đó, mày biết không? Hình như có rất nhiều người trông thấy cảnh hai đứa đó về chung với nhau trước kỳ nghỉ đông ấy, dù tao méo chứng kiến chuyện đó…?”
Yukiya có ý tốt cả. Anh chàng này đang ám chỉ “vì vậy nên mày bỏ cuộc đi thì tốt hơn”.
…Cơ mà, người về chung với Himeno trước kỳ nghỉ đông chính là Ryoma, và có một nguyên do giải thích tại sao chẳng ai nhận ra thân phận thật sự đó cả.
Bởi lẽ, sau giờ học, Ryoma như hóa thành một con người khác hẳn bằng việc đổi từ kính thường sang đeo áp tròng và vuốt keo qua phần tóc dài mà.
Một phần vì cậu chẳng bao giờ hành động lòe loẹt khi thường cả nên mới qua mặt được rất nhiều người.
“Đó là còn chưa kể lý do nhỏ nói ‘không quan tâm việc có bồ’ là để trấn an cái thằng bồ đó, kiểu vậy ấy… ha?”
“Tao mà bỏ cuộc thì đâu thay đổi được gì nữa.”
“Cái thằng này… mày ngon. Tình hình chiến sự như thế mà vẫn đi nhắm được ha.”
“Không tốt à?”
“À không, thế mới là đấng nam nhi chớ nhề!”
Không biết rằng cả hai đã bước sang giai đoạn hẹn hò, Yukiya gật đầu cái rụp “ừm ừm!”.
Yukiya tỏ vẻ mến mộ hơi quá trớn, nhưng sớm muộn gì, chàng ta sẽ cần một cái mũ bảo hiểm để đón nhận quả bẻ lái khét lẹt này cho xem.
“Ừ thì, tao là tao ủng hộ chú mày… nhưng cẩn thận đó nhóc, dù Loli Lynn có bạn trai rồi nhưng vẫn còn nhiều đối thủ lắm ấy. Nếu mày có thể đỡ được cái khoản cơ mặt như đã chết của ẻm thì có lẽ sẽ có tia sáng le lói ở đâu đó cho mày.”
“...”
Những lúc thế này, bên được cho lời khuyên đang cố hết sức nhịn cười.
Quả thực, cái nhận xét đó là không sai. Himeno lúc nào cũng câm như hến, nét mặt hiếm khi có biến chuyển, nhưng Ryoma biết rằng không phải là cô đối xử như thế với tất cả.
Giống như đêm hôm ấy, sau khi cậu tỏ tình… cô nàng chỉ cho những người cô coi là đặc biệt thấy nhiều biểu cảm hơn.
Khi đầu cậu còn đang hồi tưởng về khuôn mặt cô của ngày hôm ấy, Ryoma thầm cảm thấy mình vừa làm điều gì đó đáng nên tội.
“Hiện giờ, bồ tao là bạn của Loli Lynn nên nếu mày muốn cơ hội gặp gỡ thì cứ việc nói, tao sẽ thu xếp giúp mày.”
“Cảm ơn. Mày giúp tao rồi.”
“Ờm. Nếu mày cưa đổ Loli Lynn thì tụi mình đi hẹn hò đôi cũng được đấy!”
“Phải rồi ha… Thực sự cảm ơn mày, Yukiya.”
“Hở? Ây da. Tao thấy cảm xúc bây gửi gắm tởm tởm sao sao á?”
“Ừ thì, chắc là tao tri ân mày nhiều quá ha.”
“Chứ còn gì nữa! Sao mà cái câu cảm ơn của mày làm tao nổi da gà luôn đó!”
“Ahahaa, xin lỗi xin lỗi.”
Gửi gắm cảm xúc là điều đương nhiên của đương nhiên rồi.
Nếu như ngày hôm đó, Yukiya mà không đề xuất cái đại lý người yêu cho Ryoma… thằng đó mà không thúc vai cậu… thì anh chàng đã chẳng chạm mặt Himeno.
Ngay cả việc trở thành người yêu của nhau chắc chắn sẽ không xảy ra.
Giờ nhìn lại, cuộc gặp gỡ ấy quả thực là sự giao thoa của những cơ may không ngờ, hệt như một “định mệnh” vậy.
****
Tiết học buổi sáng kết thúc, nhường chỗ cho khoảng thời gian nghỉ trưa.
Có một nhóm ba người đang ngồi trên những chiếc ghế đặt ở sân thượng tầng ba và bày ra đồ ăn họ đã mua từ cửa hàng tiện lợi.
“Nè nè Himeno. Thiệt sự là có chuyện gì xảy ra với Ryoma-san dợ?”
“A! Ami thấy tò mò điều đó seo, tớ cũng vậy nè. Thành ra như thế này.”
“Shiba, như thế…?”
Cầm onigiri[note40817] muối trong tay, Himeno bị Ami và Fuuko quăng cho một câu hỏi như thế.
Giờ đây, đó là chủ đề sốt dẻo nhất trong trường.
“Ơ kìa, Himeno-chi chưa nghe gì à? Ở phòng học cho năm hai có xuất hiện một anh soái ca, kiểu vậy á.”
“Có rất nhiều nữ sinh đi nhòm thử hay là chèo kéo anh chàng vào mấy câu lạc bộ ý.”
“A, Himeno nghe rồi… Nhưng, không quan tâm.”
Không phải là Himeno đang thể hiện ta đây có giá hay gì cả. Vừa nói vậy xong, cô nàng xé bịch ra theo một đường ngọt xớt rồi đưa onigiri lên miệng mà gặm một miếng to.
Himeno như thế này là chuyện thường ở huyện rồi. Dù người ta có soái ca đến mức nào đi nữa thì cô vẫn coi như chẳng có chuyện gì to tát xảy ra.
Trong đầu cô nàng giờ ngập tràn về Ryoma, bạn trai cô. Tới độ chẳng lấy đâu ra kẽ hở nào để những thằng con trai khác tận dụng.
“Ơ!? Không không, sao mà không quan tâm được! Lỡ như ấy không phải là người Himeno-chi không biết…? Đang nói về anh ý á.”
“Ừm, không biết.”
“Ra thế. Thảo nào tỏ ra bình chân như vại. Ami, nhường micro cho cậu nè.”
“Tớ cảm thấy nếu cậu đã không biết thì không nên nói cho cậu làm chi nhưng… Himeno, hãy bình tĩnh mà nghe cho thủng này. Cái anh soái ca bị săn đón ấy chính là Ryoma-san á.”
“!?”
“A! Onigiri!”
Khoảnh khắc cô nghe được cái sự thật đó, Himeno đánh rơi cái bụp cục onigiri mình mới ăn được một phần ba xuống mặt bàn.
Phản ứng sững sờ tột độ. Cô nàng mau chóng xử lý cái onigiri, nhưng vẻ dao động thấy rõ thì không hề biến mất.
“Ami. N-Nói rõ hơn…”
Ryoma bị rủ rê vào câu lạc bộ. Ryoma bị săn đón. Với Himeno mà nói, đó không phải là chuyện của người dưng nước lã.
“Bình thường, Ryoma-san đến trường với vẻ ngoài không có gì nổi bật, đúng hôm? Nhưng hình như hôm nay, ảnh diện cái vẻ hồi hai người hẹn hò á. Thay từ kính thường sang áp tròng, rồi vuốt keo nữa. Đúng vậy ha, Fuuko.”
“Chuẩn không cần chỉnh. Mọi người kiểu ‘ủa, ông đó (Ryoma-san) có ở trường mình à? Không, sao mà có được… Ơ, chẳng phải người đi chung với Loli Lynn trước kỳ nghỉ đông sao!?’, rồi chuyện cứ thế xé ra to tướng á.”
“...”
Himeno đã nắm bắt được tình hình và khuôn mặt cô nàng như vừa bị phủ một lớp u ám dày đặc. Cô đang bất mãn ra mặt.
“Cơ mà ấy, nói nghiêm túc nha, tớ không thể hiểu nổi á.”
“Không hiểu?”
“Tại vì bạn gái của Ryoma-san vốn dĩ là Himeno rồi cơ mà? Tớ thì chắc kèo không có cửa thắng nên sẽ sớm bỏ qua và đi tìm anh giai nào chưa có bồ thôi.”
“A, có thể thôi nhé, tớ nghĩ người ta tới coi để thỏa cái tánh hiếu kỳ á. Dù gì, đây là chuyện thú vị nên nhiều người cũng có hứng thú ý.”
“Ra thế… Cơ mà ấy, Fuuko.”
“Ừm ừm. Đúng như những gì Ami nghĩ, ắt sẽ có đứa nghiêm túc lia ảnh á. Chỉ là vấn đề thời gian.”
“...”
Hai cái mồm liến thoắng kia đã bỏ mặc Himeno hoàn toàn và tám qua tám lại với nhau liên tục. À không, có thể nói là họ đang chờ Himeno hoàn hồn cũng được.
“Những cặp đôi nổi tiếng hút sự chú ý và hút luôn hàng tá rắc rối ha. Tớ nghĩ cả hai nên nói trước với nhau một tiếng để người kia còn đỡ lo lắng.”
“Xem ra không phải là Himeno-chi ra lệnh cho ảnh lột xác rồi ha.”
“...Ừm. Làm thế…”
Cái vụ hẹn hò trả tiền đã hạ màn rồi. Hai người giờ đây đã thực sự trở thành một cặp và có thể nhắn tin cho nhau thoải mái mà không cần phải xét nét điều gì cả.
[Shiba, hôm nay rảnh không? Himeno có chuyện muốn nói.]
Kèm theo câu này, cô nàng còn gửi thêm nhãn dán hình con gấu trúc đang vò đầu bứt tai.
Himeno chưa thấy cái cảnh Ryoma bị người người bu quanh như những gì được kể, nhưng chỉ cần tưởng tượng cái thôi là cảm giác ghen tỵ đã bốc lên nghi ngút rồi. Cô nàng muốn hiểu dụng ý của cậu là gì, sớm nhất có thể.
****
“Để em chờ rồi, Himeno. Anh có chút việc riêng.”
Sau khi tiết năm kết thúc và đến giờ ra về, Ryoma gặp Himeno ở một phòng học trống.
“...Hừ.”
“Ơ-Ơ kìa?”
Himeno đang vừa ăn những món ngọt cô cực kỳ thích vừa chờ Ryoma và cô nàng hướng vẻ mặt phụng phịu về phía cậu. Thế là đủ để chàng ta hiểu cô đang ấm ức điều gì đó.
“Shiba, ‘việc riêng’ mới nói là gì?”
“A, cái đó, ừ thì…”
“Đúng là, phụ nữ đã tới gần…”
“!”
Cô nàng dễ dàng đoán được chuyện gì xảy ra từ cái cách cậu do dự trước câu chất vấn đường đột đó của cô.
“Himeno, đã được nói cho biết. Là xung quanh Shiba tụ tập nhiều con gái.”
“...”
“Shiba, bộ dạng đó, tại sao…? Nếu để bình thường, Himeno nghĩ sẽ không như vậy.”
Mồm cô nàng chu lại, trong giọng nói phảng phất vẻ sắc lẻm.
Kể từ sau khi họ hẹn hò thì đây là lần đầu tiên mọi thứ trở nên căng như dây đàn.
Trong căn phòng trống, có một bầu không khí từa tựa trước lúc con người ta chuẩn bị cãi nhau đang bao trùm nơi đây, nhưng Ryoma nở nụ cười tươi như để hóa giải nó đi.
“Lẽ nào em ăn cục ghen?”
“...!”
Đôi mắt cô nàng mở ra tròn xoe trước câu nói đánh trúng tim đen của cậu, nhưng rồi, chúng nhanh chóng rũ xuống.
Tiếp sau đó, cô giãi bày thâm tâm của mình cho anh chàng ấy, miệng lí nhí từng lời.
“H-Himeno thấy buồn suốt… Shiba là, bạn trai đầu tiên của Himeno mà. Nên, không muốn mất…”
“Himeno…”
Nghe xong những lời này, Ryoma cảm thấy hối hận trong lòng. Dù lý do đằng sau có là gì đi nữa thì sự thật là cậu đã khiến cô phải thấp thỏm lo âu. Đáng lẽ phải giải thích cho đàng hoàng từ trước… Chàng ta tự kiểm điểm lại bản thân như vậy.
“Xin lỗi em. Giờ anh sẽ giải thích đàng hoàng này.”
“Ừm…”
“Trước tiên, về cái lý do anh đổi sang ăn diện thế này, đó là vì Himeno là bạn gái của anh. Chỉ có thế thôi. Ngoài đó ra, chẳng còn cảm xúc nào khác đâu.”
“...Ơ?”
“Từ trước đến nay anh chưa từng để ý đến diện mạo mình khi ở trên trường, âu là vì không để ý đến ai cả.”
Keo vuốt tóc thì đắt. Kính áp tròng cũng đắt nốt. Còn có cả những nguyên do xấu hổ như thế này, nhưng Ryoma quyết định giữ chúng làm bí mật.
“Nhưng mà, bây giờ thì khác chứ? Bạn gái mình ở cùng trường, chỉ cần lịch trình trùng khớp là có thể gặp nhau. Nên ít ra, mình phải tạo ấn tượng gọn gàng chứ? Bản thân anh muốn thế.”
“...”
“Trước mặt người con gái anh thích, anh không muốn trưng ra một vẻ lôi thôi luộm thuộm này; anh không muốn em lấy đó làm thứ để ghét anh này; đứng trên cương vị bạn trai của Himeno, anh không muốn em bị người khác cướp mất này.”
Himeno thuộc hàng nổi tiếng và được mọi người biết tới với danh xưng “Loli Lynn”. Dù cho hai người đã trở thành người yêu của nhau đi chăng nữa thì ắt hẳn, còn rất nhiều thằng khác đang nhắm tới cô nàng.
Ryoma không muốn để thua mấy đứa đó. Giờ đây, ấy là cảm xúc mãnh liệt ngự trị trong lòng cậu.
“Chính vì thế, nếu có những thằng làm như thế này thì nói anh biết ngay nhé… Xin lỗi em, tính chiếm hữu của anh nó cao, anh biết.”
“a…”
Ryoma đưa tay lên chạm vào đầu của Himeno, cậu vừa xoa vừa nở nụ cười. Có thể nói, đó là cách xoa thể hiện đặc quyền của người bạn trai.
Trong suốt khoảng thời gian đó, cô nàng để cho cậu muốn làm gì thì làm, nhưng cô vẫn lén lút chĩa đầu ra thêm nữa.
“Tranh thủ thật nhỉ, Himeno đó.”
“Nói gì?”
“Không, không có gì hết.”
Vờ như mình chưa nói gì cả, Ryoma đoạn bỏ tay khỏi đầu của Himeno.
Dù anh chàng thấy được trong biểu cảm của cô đâu đó thấp thoáng cảm xúc tiếc nuối, nhưng cậu vẫn còn một lời giải thích quan trọng khác.
“Ừm… Vậy để anh nói về chuyện có con gái bu quanh anh này, về chuyện đó thì anh nghĩ là Himeno đang hiểu lầm.”
“Nói rõ hơn.”
“Sao ta… không phải là họ bu vì hứng thú với anh. Họ tới để hỏi chuyện anh về làm sao anh với em quen nhau trước khi hai ta thành một cặp đó.”
“Không phải là nhắm tới Shiba?”
“Ahaha. Anh không phải là người trong giới giải trí nên đâu có chuyện đó được.”
Nếu đã vươn tới cái tầm đó thì chắc chuỗi ngày của cậu ở đại lý người yêu sẽ cực kỳ tất bật cho xem.
“Em thấy đó, trước kỳ nghỉ đông, anh trong bộ dạng này đã về cùng Himeno ha? Vì lẽ đó nên mới có rất nhiều đứa con gái lao tới chỗ anh là vậy, anh cảm thấy thế ấy. Lúc đó, người ta đã đồn anh chính là bạn trai em mà.”
“R-Ra… vậy.”
Vẻ u ám trên khuôn mặt Himeno đã tan biến, chắc hẳn lời giải thích này của cậu cuối cùng đã trút hết gánh nặng trong lồng ngực cô nàng.
Ryoma đã có thể tạm yên tâm… trong cái khoảnh khắc này mà thôi.
“Ưm… Đợi đã, Shiba.”
“Sao?”
“Nhưng, vậy thì… tại sao ban đầu Shiba nói vấp, lúc Himeno hỏi về ‘việc riêng’ của Shiba?”
“Ơ?”
“Tại vì, nếu là lý do đó, Himeno chắc rằng Shiba sẽ nói rõ. Shiba vẫn đang giấu gì đó.”
“A-À không…”
“Phản ứng đó, chắc chắn là đang giấu.”
Lần này thì là cái lườm chứa đầy vẻ nghi hoặc dành cho Ryoma.
“N-Nhất quyết không nói là không được…? Anh không làm điều gì đáng để em thực sự lo lắng đâu mà.”
“Nếu Shiba không thấy có tội, chắc chắn có thể nói. Không thể nói thì Himeno giận.”
Những điều cô nói là chính xác, nhưng lâu lâu, chuyện lại không phải vậy.
“Đ-Được rồi… Anh nói.”
“Ừm. Lý do Shiba vấp?”
“À, ừm… Đơn giản là xấu hổ ấy. Anh lỡ mồm nói với những đứa con gái đó bằng vẻ mặt ‘đây là của tôi’ ấy.”
“Mặt… của tôi?”
Dĩ nhiên là Himeno không thể nắm bắt được liền. Ngay lúc này đây, Ryoma muốn độn thổ lắm rồi, nhưng sao dễ dàng vậy được. Chàng ta vừa giãi bày vừa lấy tay gãi phần sau gáy như để giấu ngượng.
“Nãy, có nói là ‘tính chiếm hữu cao’ ha…? Anh ấy. Vậy, nên, anh đã khen em rất nhiều điều…”
“!”
“...Rồi họ khích anh lên nên anh buột miệng nhiều thứ nữa.”
“!!”
“V-Và trót nói H-Himeno là *a hèm* *a hèm* của anh…”
“!!!?”
Sự xấu hổ càng tấn công cô nàng tới tấp hơn nữa.
“N-Nên ai mà chẳng vấp chứ. Tội lỗi gì ở đây, chỉ là anh cao hứng ba la bô lô những điều đáng xấu hổ mà thôi.”
“H-Himeno biết rồi…”
“B-Biết rồi thì… Ừm, tốt.”
Mặt ai nấy đều thấm một màu đỏ. Cả hai đều cùng làm một pha tự hủy.
“S-Shiba yêu Himeno, đến thế ư…?”
Và rồi, khi cái màu đỏ ấy đã nướng chín toàn bộ khuôn mặt Himeno, cô nàng vẫn quyết định dùng lời để “công kích” Ryoma. Đã đỏ mặt thế này rồi mà còn bị tấn công thì làm sao chàng ta có thể ngoan ngoãn chịu trận cho được. Cậu đốp lại theo phản xạ.
“Đương, nhiên…”
Bằng một câu đầy lộ liễu.
“Nói rõ ràng đi.”
“N-Nói được thì anh sẽ nói.”
“Nếu nói ‘y-yêu’ được thì… được, hôn kiểu đặc biệt.”
“...Hở?”
“K-Không nói nữa.”
Thế rồi, như để chứng minh bằng hành động, cô nàng quay phắt khuôn mặt đi với vẻ hậm hực.
“A-A không, đây là trường học đó? Lỡ ai thấy thì…”
“Phòng trống… mà.”
“E-Em ơi, tụi mình mới hẹn hò được bốn ngày thôi? Có sớm không?”
Đương nhiên là Ryoma thấy nao núng rồi. Kinh nghiệm của hai người chỉ dừng lại ở mức đan tay vào nhau và ôm ấp mà thôi.
Họ chưa từng hôn nhau bao giờ cả.
“Shiba, nói điều, làm vui mà…”
“A, ahaha…”
“Không làm, thì mãi không cho nữa. Himeno mãi gọi Shiba, là đồ yếu ớt…”
“H-Hơ. Dám nói điều đó trước mặt tiền bối à.”
“Không phải tiền bối. Bạn trai.”
Cơm dâng đến miệng mà không dám chén là nỗi hổ thẹn của người đàn ông. Câu tục ngữ Nhật Bản này rất phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ.
Không ăn thì mãi không cho nữa. Mãi bị gọi là yếu ớt.
Himeno đã dựng sẵn cái bối cảnh đến đây rồi thì chàng ta chỉ còn một hành động duy nhất. Với Ryoma mà nói, không phải là cậu không muốn làm điều này mà.
“...Y-Yêu em, Himeno.”
“...Fufu.”
Lúc cậu nói ra tâm tư của mình, ánh mắt cả hai chạm vào nhau.
Ấy như thể một thông báo hiển thị rằng “đã đáp ứng đủ điều kiện để hôn” hiện lên.
“Anh nói trước điều này, không có chuyện rút lui nữa đâu đó…? Anh đang run lắm đây, đang múc can đảm ra đây.”
“Không rút. Himeno làm vậy, Himeno là yếu ớt…”
“Vậy thì, em nhắm mắt lại đi.”
“S-Shiba cũng nhắm lại nhé…? Mình Himeno làm, xấu hổ… mà.”
“Tất nhiên.”
“H-Hứa…”
“Không được chần chừ nữa nha.”
“...”
Anh chàng có thể đứng ra chỉ đạo cô thế này ắt là do những trải nghiệm đắt giá cậu có được từ việc đóng vai người yêu.
Ryoma lấy tay phải vén mái tóc của cô nàng, để rồi tầm nhìn của cả hai khớp vào nhau.
Nhờ hành động duy nhất đó, mọi thứ đã sẵn sàng.
“...H-Himeno, lần đầu, nên… Từ Shiba, đó…?”
“Vậy thì, em nhanh nhón lên đi.”
“u, ừm…”
Không phải là Ryoma có ý thúc giục cô. Chỉ là, sự căng thẳng của cậu đã gần đạt tới giới hạn.
Và rồi, Himeno cũng hoàn tất công đoạn chuẩn bị.
Dù cho khuôn mặt cô nàng có đang đỏ lè đỏ lét đi chăng nữa thì cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của cậu. Himeno đặt tay lên lồng ngực của Ryoma và kiễng chân lên rồi nhắm tịt mắt lại.
“...Himeno.”
Sau khi gọi một tiếng thân thương như vậy, Ryoma gạt hết tất cả lý trí và áp mặt lại gần.
Một cách nhẹ nhàng, lên bờ môi hồng hào đó của cô…“...Ừm.”
Cảm giác mềm mại đến ngỡ ngàng. Khi nó đáp xuống môi cậu, Ryoma liền đưa mặt ra xa.
Nụ hôn thoảng qua như một cơn gió, để rồi hai người họ cùng lúc mở mắt nhìn nhau.
“...”
“...”
Ánh mắt của Himeno như mơ màng trong cơn say do nụ hôn đầu đời mang lại. Khi nhìn thấy điều đó, Ryoma tự dưng cảm thấy sự xấu hổ đang cuộn trào trong lòng mình. Khuôn mặt chàng ta hóa đỏ, và cậu chỉ muốn né xa cô ra.
Chuyện đã rồi. Khi anh chàng toan nói “về thôi” để chuyển chủ đề… thì Himeno, như thể đã đoán trước điều đó...
“...Lần nữa.”
“Hở?”
Như có thứ gì đó vừa thức tỉnh trong người, Himeno, tại căn phòng trống này,
“Ư…ừm.”
“Hơ!?”
Himeno kéo áo Ryoma xuống để thu hẹp được chút khoảng cách. Lần này, đến lượt cô nàng ra tay bất chợt để cướp lấy bờ môi cậu.
Thêm một lần nữa, cảm giác vừa dễ chịu lại ấm nồng đọng lại trên môi chàng ta.
Không biết có phải cái xã giao ban nãy là chưa đủ hay không mà cô nàng vẫn ráng hết sức áp phần miệng của mình cho thật chặt, dù cho sự khác biệt về chiều cao có đang làm cô khổ sở đi chăng nữa.
Bị chơi một đòn như thế, Ryoma cũng dần đánh mất chính mình. Lúc kịp hoàn hồn thì cậu đã nghiêng đầu đáp lại cái hôn của cô rồi.
“U-Ưm.”
Quên cả thở lẫn nơi họ đang đứng, hai người cứ thế chạm môi vào nhau.
Khó thở. Cả hai đều cảm thấy vậy.
“Mu,a, ha…”
“Ha… K-khoa, H-Himeno…”
“Shiba, thêm lần nữa.”
“K-Khoan đã. Kho… ưm!”
“Ưm, chụt… ưm.”
Không cho chút thời gian nào để lấy lại hơi thở, cô nàng tiếp tục vòng tay ra sau đầu cậu và đè môi mình lên cho thật chặt, như thể cô chỉ ham muốn mình Ryoma mà thôi.
Đó không còn là một Himeno nhu mì như bình thường nữa. Mới làm có một lần thôi mà sự ngây thơ của cô đã biến mất.
Người đã kìm lại bản thân lâu ơi là lâu để không sa vào những thứ chỉ có người yêu nhau mới làm, chính ra là cô nàng thì đúng hơn.
Cái vẻ dồn dập của Himeno cho riêng thời khắc này, chắc chẳng ai tin đâu…
Cái vẻ ấy, chỉ mình anh bạn trai biết.