Bây giờ đã hơn 6 giờ tối.
“Phù, phù.”
Himeno dùng thìa múc đồ hầm lên và thổi cho bớt nóng rồi há miệng thật to để nuốt nó xuống.
“...S-Sao? Ngon không?”
“Ừm, rất rất ngon… Himeno sẽ ăn nhiều.”
“Ồ, vậy thì tốt quá.”
Sau khi lắng nghe cảm nhận từ Himeno, Ryoma như trút ra tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đã làm xong bữa tối và giờ đang thưởng thức món ăn trong phòng khách.
Trên mặt bàn hình tròn có bày ra món kem hầm, bánh mì cuộn bơ và xà lách trộn. Cùng với những chiếc bánh Ryoma mang tới làm món tráng miệng, chúng tạo thành thực đơn vô cùng thịnh soạn.
“Shiba nấu ăn giỏi… Khác Himeno, Shiba cũng dùng dao giỏi.”
“Ahahaa, em bất ngờ đến vậy ư?”
“Mọi người nghĩ phụ nữ làm bếp núc mà… Vì thế, Himeno cũng dần dần nấu ăn.”
Khuôn miệng nhỏ bé của cô nàng hoạt động liên tục để tiêu hóa món ăn, trong khi cả phần đầu thì gật lên gật xuống.
“A, đúng là anh cũng có cái ấn tượng đó, nhưng gần đây có lẽ nó thay đổi được chút ít rồi. Đây là ý kiến của anh thôi, nếu mình có kiến thức từ trước thì có thể gánh được lúc chúng ập đến mà.”
“Gánh…?”
Himeno đang sống một mình. Hẳn là cô không thể hiểu ngay được.
“Giả dụ nha, nếu trong gia đình có người bị cảm và họ không thể cử động được thì khi ấy, mình có thể thế chỗ họ làm thay, chẳng hạn. Hay lúc anh… có vợ và cô ấy mang bầu này, cơ mà cái ví dụ đây không có tính thực tế nhỉ. Cũng tầm tuổi này rồi nên nếu hỗ trợ được cho vợ mình ít nhiều thì cũng tốt, anh nghĩ vậy ấy.”
“...”
“Còn điều này hơi khó nói một chút, thể trạng của nữ giới nó bấp bênh như sóng vậy, nên chỉ cần có thể đảm trách được việc bếp núc thì ít ra họ sẽ thấy vui chăng.”
Từ nhỏ, bố mẹ Ryoma đã không còn trên thế gian này nữa. Gia cảnh là thế nên ảnh hưởng rất lớn tới những thứ như tính cách của cậu.
Thứ cảm xúc đã bén rễ và xây chắc trong lòng cậu là mong muốn được gánh vác cho gia đình hiện giờ của mình, và cả người sẽ trở thành một phần gia đình cậu trong tương lai.
Và việc anh chàng nghĩ được tới cái khoản “thể trạng của nữ giới” là nhờ công lao dạy dỗ của chị đại Kaya.
[Tuyệt đối không được quên cái tâm thế này nhé. Chỉ cần đàn ông có sự thấu hiểu là nó khác liền à.]
Kaya đã nhắc nhở cậu như vậy không biết bao nhiêu lần.
Đại đa số đàn ông không có được cái “thấu hiểu” đó… Cơ mà, những người đàn ông có thể suy nghĩ sâu sắc về vấn đề này và khắc nó vào tâm khảm thì đáng để mình dựa vào họ được bao nhiêu đây, thì đáng để họ hỗ trợ mình đến mức nào đây.
Điều ấy, một người con gái như Himeno đã biết rất rõ.
“Tốt thật…”
Cô nàng thầm thì như thế.
“Hửm?”
“Vợ của Shiba…? Himeno thấy ghen tỵ với người trở thành bạn gái của Shiba.”
“Biết là nãy giờ anh nói với vẻ ta đây cao quý lắm vậy, cơ mà nó hiển nhiên thì anh nói thôi mà.”
“Himeno… ngoài chuyện đó, vẫn có thứ, ghen tỵ.”
“Ơ, ngoài chuyện này…?”
Kaya nhắc nhớ cậu duy có một điều ban nãy. Ryoma chẳng biết còn điều gì còn làm cô thấy ghen tỵ ngoài chuyện kia cả, thôi thì cũng đành bó tay với anh chàng vậy.
Himeno đã nhấn một chút vào chuyện không liên quan cho lắm cơ mà.
“Đ-Điều ghen tỵ là…”
“Ư-Ừm.”
“...Himeno hôm nay, giống như bạn gái thật của Shiba, vậy…”
“Ơ!?”
Cô nàng dừng việc ăn uống, rồi ngay sau đó, cả người cô hơi co lại thành một khối tròn.
Đoạn cô tiếp tục nói kỹ hơn, tay đưa lên mân mê làn tóc màu bạc quyến rũ như để che giấu hai bên tai đã nhuốm đỏ.
“À, ừm… Shiba tới nhà, Shiba và Himeno cùng nhau xem phim, đi mua sắm, nấu ăn, cùng ăn…”
“A…”
Nghe những lời này xong, cậu mới cảm thấy nó na ná nhau thật.
Mối quan hệ giữa hai người đã tiến xa hơn thế nhiều.
Đến cái mức mà họ còn tưởng “sống chung với nhau là như thế này ư…”.
“Nếu được trở thành bạn gái của Shiba thì sẽ có khoảng thời gian vui vẻ đến thế này ư, Himeno nghĩ thế…”
“...Đ-Đúng vậy ha. Chớp mắt cái đã đến bữa tối rồi này.”
“Ừm, thời gian trôi nhanh thật…”
Thoáng chốc, chuyện dùng bữa bị dẹp sang một bên.
Bầu không khí giữa cả hai trở nên lạ kỳ, cứ như thể đây là buổi xem mặt của những con người chưa từng gặp nhau trước đó.
Hiểu bầu không khí đó theo nghĩa tốt hay nghĩa xấu. Ấy ắt tùy thuộc vào cách hiểu mỗi người, nhưng họ đang là bạn của nhau. Trừ khi có chuyện gì đó quá lố xảy ra, còn không ai ai chắc hẳn cũng coi đây là điều tốt cả.
“Nếu làm những điều này cùng Shiba, Himeno không còn vui khi hẹn hò trả tiền… chắc thế.”
“...”
Đó là suy nghĩ thật lòng của Himeno, là những lời đã lọt ra được từ trái tim cô.
“a… x-xin lỗi. Nãy l-là…”
Ấy chẳng phải là những điều có thể bày tỏ một cách thoải mái, dù cho hai người đã hẹn hò với nhau không biết bao nhiêu lần.
Himeno cúi đầu xuống, vẻ mặt nom tươi tắn làm sao. Ryoma không cảm nhận được chút bực bội gì từ cô.
Cậu đáp lại lời cô nàng, nụ cười trên môi toát lên sự dịu dàng.
“Không cần phải xin lỗi đâu, Himeno… Nói thực, anh cũng nghĩ thế mà.”
“!”
“Tất nhiên là anh nói thế không phải để giữ kẽ với em đâu.”
Cậu mào đầu một câu như vậy rồi nói tiếp luôn mà không chần chừ một giây.
“Có thể thôi nhé, khi mà anh và em đều cảm thấy thế này và mình đi phá luật của công ty thì chẳng còn thấy vui gì nữa, thế nên họ mới cấm tụi mình cho nhau số điện thoại ha.”
“Ừm…”
Himeno đồng ý với cậu, trông có chút lưỡng lự.
Nếu cả hai không tình cờ chạm mặt trên trường đại học và trao đổi số liên lạc thì chắc đã không nhận ra chuyện này rồi.“Cơ mà, không ngờ là Himeno nói những điều thế này ấy. Chẳng hiểu sao, anh cảm giác là mình đã bị em đá trên tư cách một người đóng vai.”
“Tại Shiba làm Himeno vui…”
“Ahaha, định luôn là lỗi của anh à, nghe có sai không? Anh thấy, nếu người trước mặt anh không phải là Himeno thì chắc hẳn anh sẽ không thể có được khoảng thời gian vui vẻ đến nhường này đâu.”
Nếu cả hai đều có được khoảng thời gian vui vẻ thì ắt là lỗi của cả hai luôn rồi.
“...Nhưng mà, tiếc thật đó.”
“Tiếc?”
“Anh biết nói thế này nghe sao sao ấy, nhưng mà có thể cái trọng trách bạn trai của Himeno sẽ bị người đóng vai khác lấy đi ấy. Từ giờ trở đi, nếu Himeno muốn được vui vẻ nhiều hơn nữa thì ắt hẳn sẽ chọn người khác rồi còn gì.”
Người con gái cậu để ý… A lộn, người con gái cậu thầm thương giờ sẽ đi hẹn hò với một thằng khác.
Chỉ cần nghĩ thế thôi là cảm giác khó chịu đã sục sôi lên rồi.
Kaya đã nói rồi, rằng người đời luôn nhìn người đóng vai bằng nửa con mắt. Thế chắc áp dụng vào đây cũng được.
“Nếu Himeno hẹn hò với đàn ông khác thì… Shiba có buồn?”
“Thì cũng có. Nếu có quyền cản thì anh cản luôn đó.”
“...Thiệt?”
Trong mắt Ryoma phản chiếu hình ảnh một Himeno với nét mặt như vừa nảy ra điều gì đó thú vị.
Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không, nhưng bộ dạng cô như thể đang nói rằng “nếu hẹn hò với người đóng vai khác thì sẽ chọc Shiba được” vậy.
Tuy nhiên, thế thì chệch cái trọng tâm mất rồi. Himeno không phải đang tính tới chuyện như thế, chỉ là cô cảm thấy vui khi Shiba buồn vì mình, và chỉ là cô đang ráng hết sức để kìm nén cảm xúc đó trong lòng.
“Nếu Shiba nghĩ thế cho Himeno, Himeno nghĩ là Himeno sẽ đặt khoảng cách một lát…”
“À, ừm… với anh? Hay là với công ty?”
“Với công ty… Nếu vậy thì Himeno có thể thấy vui, thêm nữa.”
Hoài niệm thật. Lâu quá rồi hén. Cô nàng muốn nói rằng nếu bản thân có được những cảm xúc làm chính mình phải thốt nên như vầy thì cô sẽ cảm thấy vui vẻ.
Ngược lại mà nói, nếu không có những cảm xúc cỡ đó thì không thể nào cảm nhận được cái niềm vui còn lớn hơn những gì ngày hôm nay mang lại được.
“...Cảm ơn em, cơ mà vậy có ổn không? Ý em nói là mình sẽ kiêng việc hẹn hò trả tiền trong một khoảng thời gian ấy nhé?”
“Ừm. Vì, Shiba có vẻ buồn.”
“Nhất quyết là phải khuyến mãi cho anh câu này à?”
“Nó quan trọng hơn…”
“Lại nữa.”
Nhờ những câu bâng quơ thế này mà bầu không khí vui tươi dần quay trở lại, giúp cho cuộc trò chuyện không bị gián đoạn.
Ngay tại thời điểm này, Ryoma quyết định động tới một điều quan trọng.
“Cơ mà, có lẽ tụi mình căn đúng lúc ghê ha. Cái này ấy.”
“Tụi mình…?”
“Ừm. Em này, sau khi ăn xong, em dành chút thời gian ra được không. Có chuyện anh muốn nói với em khi ấy.”
“...B-Biết rồi…”
“A, không cần phải căng mình lên như thế đâu. Anh chỉ cần em lắng nghe thôi là được mà.”
Đôi lông mày của Himeno nhíu lại, từng đường nét trên gương mặt ấy đang dần phủ lên một vẻ nghiêm nghị. Ý thức được điều đó, Ryoma chêm một câu như thế để làm tơi chúng đi.
“Vậy thì, bây giờ mình tận hưởng bữa ăn thôi ha. Để nguội thì phí lắm.”
“Ừm, ăn thôi.”
Hai người quay trở lại thưởng thức bữa ăn tối… Từng giây, từng phút trôi qua, thời khắc Ryoma đề cập đến chủ đề chính càng tới gần hơn.
*
Từ đó trở đi, hơn một tiếng trôi qua. Lúc mà cả hai đã ăn xong và hoàn tất công việc dọn dẹp.
“Shiba, đến lúc… rồi. Chuyện Shiba muốn nói với Himeno.”
Trong phòng khách, Himeno thúc cậu một câu như thế.
“Phải rồi ha. Vậy thì tụi mình trò chuyện nhé. Anh nói nhẹ nhàng thôi nên Himeno cũng thoải mái lắng nghe đi ha.”
“Himeno hiểu rồi.”
Cả tinh thần lẫn nơi chốn đều đã được chuẩn bị xong xuôi.
Trong căn phòng với chiếc tivi được để mở, Ryoma đã nói ra.
“Anh đã nói là ‘tụi mình căn đúng lúc’ ha, là như vầy… Anh, trong tuần này sẽ rút hoàn toàn khỏi đại lý người yêu.”
“!?”
“Ahaha, đúng là em sẽ bất ngờ nhỉ. Thực ra, trước khi năm mới tới, anh có liên lạc với công ty ấy. Rằng tình hình là anh không thể đặt lịch hẹn được nữa, kiểu gấp rút quá nên vẫn còn cái tên anh lưu trong danh sách ấy.”
“K-Khoan đã. T-Tại sao thành ra vậy… Công ty không nói gì với Himeno mà…”
Do trách nhiệm đè nặng khi đã phá vỡ quy tắc trong buổi hẹn đêm Noel… Himeno nghĩ như thế, nhưng chuyện không phải vậy.
“À không, công ty vẫn chưa biết anh sẽ bỏ hẳn đâu. Chỉ là anh mới xác định tư tưởng vậy thôi.”
“V-Vậy thì, chuyện gì xảy ra…? Nói đi…”
Cô nàng ắt là không lường trước được những lời bộc bạch đó. Đôi đồng tử của cô đang dao động qua lại.
Trong lúc đó, Ryoma tiếp tục nói như thể đã vào guồng.
“...Anh, đã nói với Himeno rồi ha? Nếu không phải là với Himeno thì anh sẽ giữ chừng mực này, cả ôm lại hay gì cũng không ấy.”
“Shiba đã nói.”
“Ừ thì, đơn giản mà nói… Đây là câu trả lời cho nó.”
“G-”
“Làm cái vẻ mặt đó, tức em hiểu rồi ha?”
“...K-Không hiểu. Như thế thì không hiểu. Vì vậy, Shiba nói rõ đi…”
Cô nàng hướng mặt ra chỗ khác. Toàn thân cô cứ đung đưa qua lại không yên, cả khuôn mặt hóa thành một khối đỏ chót.
Đó ắt hẳn là lời nói dối cho câu dò xét của cậu, chắc để cô xem xem dự tưởng trong đầu mình có đúng không.
Bây giờ đây, Ryoma vẫn có thể chạy trốn. Cậu có thể vớ đại một thứ khác để cho qua.
Thế nhưng, thứ quyết tâm trong lòng chàng ta đã trở nên vững chắc.
Ryoma gạt cái vẻ thẹn thà thẹn thùng đi và trình bày một câu rành rọt cho ra dáng một đấng nam nhi.
“Biết là anh sẽ làm em thấy phiền lòng khi nói điều này, biết là em có thể sẽ nghĩ ‘tự dưng lảm nhảm cái gì vậy’, nhưng anh không thích hẹn hò trả tiền với người con gái nào khác ngoài Himeno. Anh không thích việc mối quan hệ giữa anh và Himeno dựa trên tiền bạc. Đó là lý do đó.”
“...u.”
Ryoma giữ bí mật với người nhà để đi đóng vai người yêu, và khi chuyện ấy vỡ lở mới tạo ra cho cậu cái cớ để bỏ việc, nhưng những cảm xúc này không phải là dối trá.
Cậu nhớ lại những lời Kaya đã nói.
[Điều chị muốn nói ấy, là cái khổ của công việc không chỉ nằm ở lúc mình đóng thế. Điều tệ nhất là mình còn phải khổ khi ở trong trường này, và tới lúc có người mình để ý thì nó sẽ làm mình hối hận kiểu ‘một đi không trở lại’ nữa. Còn điều nữa, cái việc bị người đời tung tin xấu chỉ là vấn đề thời gian, và chị e là ấy sẽ làm tổn thương cả những người quan tâm tới Ryoma. Kể từ cái khoảnh khắc mình cặp kè với người khác giới khác, sự tình có như thế nào thì người ta vẫn nhìn mình bằng nửa con mắt mà.]
Ryoma đã có thể thành thật với cảm xúc của chính mình.
[Anh đã dùng ý chí của mình để từ bỏ rồi thì thay vì mượn lời chị mình để thuyết phục người ta, anh nên giãi bày cảm xúc của bản thân thì hơn đó, em cam đoan. Đó là người anh để ý nên càng phải tiến tới. Bên đó cũng tương tư về anh mãnh liệt mà?]
Và rồi, lời khuyên của Aira trồi lên như chồng vào luồng suy nghĩ của chàng ta.
Trong suốt phần đời còn lại, người cậu không muốn rời xa để rồi phải hối hận, duy chỉ có một mà thôi.
“Sau khi trải qua hôm nay, anh mới thực sự ngộ ra. Rằng anh đã tận hưởng khoảng thời gian này vô cùng, và thật ghen tỵ với người trở thành bạn trai của Himeno làm sao. Nghe như anh vừa cướp lời của em ha.”
“...”
“A, ơ… ừ. Thì…”
Đôi mắt của Himeno rũ xuống còn mặt cô nàng bị phết một màu đỏ rực, nhìn như thể cô đang chờ đợi câu nói tiếp theo từ cậu. Khoảnh khắc Ryoma trông thấy thế, vô vàn những cảm xúc khác nhau được dịp tấn công tâm trí cậu, đến độ trái tim sắp nhảy ra khỏi mồm đến nơi rồi. Không biết cái sự loạn nhịp này có bị Himeno bắt sóng ra không. Sự căng thẳng đã đẩy cảm xúc cậu lên cỡ đó.
“Thì…”
Khoảng lặng kéo dài một cách lạ thường.
Ấy là đủ để cậu vực dậy dũng khí thêm lần nữa.
Ngay lúc ấy, Ryoma bặm chặt môi lại và dồn lực vào hai nắm đấm.
Cậu nói ra những lời cuối cùng như thể trút sạch thứ dũng khí còn sót lại.
“Ừm. Đã hẹn hò với nhiều phụ nữ khác nhau mà anh còn nói điều này, đúng là ích kỷ thật mà, nhưng… Himeno, anh yêu em rất nhiều.”
“!!”
Không màu mè hoa lá gì cả. Một lời tỏ tình vừa đơn giản lại trực diện.
“...”
“...”
“...”
“...”
Sau màn tỏ tình này, một khoảng lặng khác lại ập vào căn phòng khách. Chỉ còn tiếng tivi để mở là lảng vảng quanh đây.
Cơ thể nhỏ bé ấy run lên bần bật, đầu cô nàng thì cúi xuống khiến cậu hoàn toàn không rõ biểu cảm của cô ra làm sao.
Nhưng đối với Ryoma, thế là được rồi.
“Himeno, em không cần phải trả lời bây giờ đâu. Đột ngột thế này chắc em bất ngờ lắm, anh chẳng muốn ép uổng em làm gì.”
Ngay từ đầu, cô nàng đã kém khoản ăn nói rồi. Tạo ra tình huống như đây thì nó có mà thành ra thế này cũng có thể nói là lẽ thường tình.
Là người châm ngòi cho mọi sự, Ryoma không giữ im lặng nữa, cậu tiếp tục đan những lời sau.
“Còn nữa… biết là anh vừa tỏ tình xong, nhưng lỡ manga về đại lý người yêu của em đi đến ngõ cụt thì cứ nhờ anh cũng được, không sao. Đến lúc đó thì anh sẽ trợ giúp em theo quy tắc của lúc đó mà.”
Sê-ri manga cô nàng đã đăng trên Twittet vẫn còn đang dang dở. Việc bỏ ngang ở công ty là do cậu tự ý làm. Lỡ như có gây ra ảnh hưởng gì thì chàng ta định sẽ theo cô trợ giúp đến cùng.
Nếu không thì điều này chẳng còn nghĩa lý gì nữa… Với cái suy nghĩ ấy.
“Ừm. Chắc là anh hết thứ muốn nói rồi đó.”
Khi cậu nhìn sang đồng hồ thì nhận ra sắp qua 10 giờ. Ryoma chấm dứt cuộc trò chuyện tại đây và đứng dậy khỏi ghế.
“...Himeno, anh sắp phải về rồi. Không cần tiễn anh đâu em.”
Vừa đúng lúc về nhà. Vả lại, cứ nán ở đây khi đối phương không phản ứng thì chắc không nên. Không khéo chừng cậu sẽ làm cô phải cảnh giác mấy chuyện kỳ cục.
Trông như thể cậu đang trốn tránh vậy, nhưng khi đã nghĩ cho cô thì sự lựa chọn này ắt là hợp lý nhất.
“Vậy, tạm biệt em nhé. Hôm nay thực sự cảm ơn em.”
Vào lúc này đây, không có bất cứ cảm giác lạ lùng hay ngượng ngập gì bên cậu cả. Duy đọng lại sự thoải mái trong lòng, Ryoma bỏ ví vào túi và mở cánh cửa thông giữa hành lang và phòng khách.
“...”
Khi chàng ta ngoái lại đằng sau trong một nhịp, hình ảnh một Himeno cứng đờ trong tư thế cũ vẫn hiển hiện ở đó. Cậu thu bóng dáng ấy vào tầm mắt lần cuối cùng rồi quay người lại về phía trước.
Có lẽ phải rất lâu nữa mình mới nhận được câu trả lời đây.
Ngay khoảnh khắc Ryoma yên vị với suy nghĩ đó trong lòng,
*Rầm*
Từ đằng sau có âm thanh vọng lại, nghe như thể tiếng của chiếc ghế bị ai đó lay rất dữ dội. Kế đó, tiếng bước chân rượt tới chỗ này lọt đến tai cậu.
Khi anh chàng toan xác nhận xem thứ âm thanh đó từ đâu mà ra theo phản xạ thì…
“Hự!!”
Cái đó va chạm với Ryoma mạnh đến độ khiến cậu không thể giữ được thế đứng của mình. Thủ phạm là người con gái mới nãy vẫn còn đang ngồi yên trên ghế. Himeno giang hai tay ôm lấy phần eo của anh chàng và siết nó về phía mình.
“Khoa-... H-Himeno!?
Lý trí của cậu không tài nào theo kịp chuyện gì đang xảy ra. Cái ôm thật chặt từ đằng sau đã ngăn không cho cậu cử động nửa bước.
Trong căn phòng chỉ có một người sống, ta có tình huống như thế này đây. Nếu là lúc hẹn hò trả tiền thì chắc chắn nó đã không thể xảy ra.
“Himeno. T-Thế này thì không tốt đâu.”
Trước tầm mắt của Ryoma là chính bản thân cậu đang bị một người với phần đầu nhỏ nhắn kèm theo mái tóc màu bạc ôm tới ôm tấp. Một tư thế hoàn hảo để che giấu khuôn mặt.
Dù cho chàng ta có cố tỏ thái độ cương quyết thì vẫn không thể địch nổi cô gái ấy. Giờ đây, Himeno, người mà cậu đã bày tỏ tâm tư ban nãy, đang dính chặt lấy cơ thể cậu.
“Himeno…?”
“...”
“Này, Himeno, anh nói… T-Thế này thì anh không di chuyển được…”
Có nói gì đi nữa thì cô nàng cũng chẳng phản hồi gì cả. Tuy vậy, anh chàng càng cố mở lời thì cô càng cố dồn thêm lực vào hai cánh tay, như thể không muốn cậu rời xa.
Không có chút tiến triển. Vài giây trôi qua, hàng chục giây trôi qua, sự im lặng vẫn phủ bóng. Nhưng nhờ vào đó, Ryoma mới dần lấy lại sự bình tĩnh.
Để rồi chàng ta cuối cùng đã nhận ra. Rằng hành động này là để dừng chân cậu lại.
Không thúc giục gì, Ryoma cứ thế đứng đó trong bất động. Cho đến lúc cô nàng chuẩn bị xong tinh thần.
Và nó đã có hiệu quả.
“Chạy trốn, ác lắm…”
Vì đang trong tư thế ôm nên cả trang phục lẫn khuôn miệng của cô đều ở sát cậu. Và giọng nói nhỏ bé nhưng chan chứa cảm xúc ấy đã truyền được tới đây.
Nếu không có sự tĩnh lặng của căn phòng này thì chắc chắn đã không thể nghe ra nó là gì.
“Chỉ có Shiba, ác…”
“...”
“Himeno, Himeno…”
Cả giọng nói của cô nàng đang lớn dần lên, như thể những tâm tư trong lòng đang rung lắc kịch liệt. Sau đó, cô ngẩng đầu lên nhìn Ryoma bằng một vẻ mặt cậu chưa từng thấy bao giờ rồi nói.
“H-Himeno cũng… yêu rất nhiều.”
“!?”
Đôi đồng tử to tròn ấy như nghẹn ngào trong nước mắt, từ phần đầu trở lên đều bị phủ một màu đỏ chót nóng bừng.
“Himeno, yêu Shiba, rất nhiều… đó.”“...”
Cô nói cho cậu câu trả lời đến tận hai lần.
Không biết có phải do cô nàng đã trút hết can đảm rồi hay không mà hai tay cô vừa dùng để ôm chầm lấy cậu buông thõng xuống đất. Cứ như thế, cô gái ấy cong đùi lại và ngồi cái phịch xuống sàn nhà.
“...”
“...”
Giờ thì không còn gì ngăn Ryoma di chuyển nữa. Thế nhưng, cậu không cố thoát khỏi đây như lúc nãy. À lộn, cố gì ở đây, “không thể” mới đúng.
Anh chàng xoay người 180 độ và hướng về phía trước mặt rồi từ từ ngồi xuống, mắt chạm với mắt người còn khư khư vẻ mặt đỏ ửng… sau đó, cậu vươn tay ra.
Chúng dừng lại ở phần eo và đằng sau khuôn mặt Himeno.
“Cảm ơn em vì đã nói cảm xúc cho anh… Thực sự cảm ơn em nhé, Himeno.”
“Ưm.”
Sau lời cảm ơn đó, Ryoma siết Himeno vào lòng. Như để khuôn mặt của cô chạm vào lồng ngực mình… thật mạnh, thật mạnh, như không muốn rời xa.
Không còn thứ luật lệ ngăn cản cả hai như hồi đêm Giáng Sinh. Họ có thể làm những gì họ muốn.
Himeno luồn tay qua kẽ nách của Ryoma và đáp lại cái ôm đó.
Chẳng cần lời lẽ gì nữa. Không biết bao nhiêu phút trôi qua, hai người họ vẫn dựa nhau vào lòng như vậy, tựa hồ đã tìm được một mối tương giao.
****
“Shiba, hơi, đau…”
“A.”
Lời kêu cứu của Himeno là cái cớ cho họ thả nhau ra.
Một người có thân hình nhỏ bé như Himeno, với một người có thân hình to lớn như Ryoma. Khác biệt ấy tạo ra sự bất tiện như bây giờ.
Rõ là cậu không điều tiết được lực ôm của mình, và rồi, chàng ta nhanh chóng xin lỗi.
Thế nhưng, cô nàng không giận dữ gì cả. Trái lại, cứ như thể phần tính cách “muốn làm nũng” vừa trồi lên…
“Lần này, nhẹ nhàng hơn chút… nhé.”
Nói đoạn, Himeno lại tiếp tục nhào cả cơ thể về phía Ryoma trước khi cậu kịp phản ứng gì.
Cô nàng ôm cậu cho thật chặt, như thể không muốn phải chia ly.
Kết cục là chàng ta nán lại nhà cô tới tận 11 giờ đêm.
Anh bạn trai ấy vừa thấy hạnh phúc nhưng cũng không khỏi lo lắng với tính tình gần như chẳng khác gì em bé của cô nàng, vào ngày đầu tiên hai người bắt đầu hẹn hò.
----------------------------
Trans: Và từ đó họ sống bên nhau hạnh phúc đến trọn đời. The End.
*Insert hai hàng nước mắt*