{Ơ? Mai là đêm giao thừa rồi, mình không gặp à? Gặp vào ngày mùng một tức là không thể cùng đi nghe hồi chuông đón năm mới mà.}
“Anh hiểu tâm lý đó, nhưng em còn chưa thành niên mà, làm sao anh dắt em đi đây đi đó giữa đêm khuya được. Lỡ có chuyện xảy ra thì anh không thể chịu trách nhiệm đâu.”
Buổi trưa ngày 30 tháng 12. Ryoma đang nói chuyện với Aira qua điện thoại. Nội dung là về việc đi chùa mà hai người đã định ra từ trước.
{Hỏi anh một cái nè, anh nói thiệt đó hở? Anh không có đang giỡn mặt em đâu đúng không.}
“Tất nhiên anh nói thật mà.”
{Em đây nhé, em đã mua sẵn nước uống tăng lực để thức thâu đêm rồi. Ngốn 200 yên[note39854] lận. Nên chọn đêm giao thừa đi.}
“Ahahaa, cảm ơn em vì thông tin rất chi là hữu ích… Cơ mà anh không thay đổi quyết định đâu.”
{Đừng có đưa em từ hi vọng đến thất vọng chớ! Anh ơi, bình thường anh toàn kè kè bên em vào giờ giới nghiêm, bữa nay không nhân sự kiện này mà nhắm mắt làm ngơ chút đi à? Bạn em nó cũng quẩy thâu đêm mà.}
“Bạn em là bạn em. Chúng ta là chúng ta. Vả lại, anh cảm giác em mới là người ép anh tuân thủ ấy.”
{...Cứng đầu cứng cổ thiệt mà, ai đó ấy.}
“Mồm lưỡi gì đâu mà khét gớm.
Nhìn hướng gì đi nữa, cái kiểu lảng tránh trọng tâm và tung ra hai từ “ai đó” mà ai cũng hiểu mới ra dáng Aira làm sao.
Đương nhiên rồi, nói qua nói lại thế này là minh chứng cho sự thân thiết giữa cả hai. Ryoma cũng hùa theo cô mà nói tiếp.
“Anh thấy không nên nói chuyện mua đồ uống tăng lực với thằng ‘ai đó’ ấy là tốt đâu ấy? Ắt nó sẽ nói là ‘thức đêm nhờ nốc dăm ba loại đó vào bụng là sai’ ấy.”
Nếu có bài kiểm tra cực kỳ quan trọng thì đành phải lấy caffeine, nhưng đi chùa thì tham gia lúc nào chẳng được. Ryoma cho rằng ép bản thân tới ngưỡng và thức trắng đêm là điều không nên.
{Em đã trữ sẵn số điểm dễ thương của mình rồi, đến lúc đó cứ việc lấy nó ra mà thanh toán là xong mà.}
“S-số điểm dễ thương…?”
{Ừa ừa. Để đi chơi với Ryoma-senpai đêm giao thừa thì em phải uống những đồ không tốt cho sức khỏe. Anh thấy có dễ thương kinh khủng hôm?}
“Em mà không nói toẹt ra thì còn dễ thương hơn. Cơ mà có làm gì đi nữa cũng không có sự ưu ái đâu nhé.”
{Keo.}
Aira ắt hẳn cũng biết chuyện sẽ thành ra thế này. Cô đã đặt chút niềm tin vào câu nói của mình.
Aira muốn đến viếng miếu Shinto[note39855] ngay khi bước sang năm mới. Ryoma hiểu cảm xúc đó của cô, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì cậu không thể chịu trách nhiệm được.
Aira mà không bỏ cuộc thì Ryoma sẽ cảm thấy khó xử.
“Thay đổi chủ đề một chút, hôm đi chùa, Aira sẽ mặc bộ kimono mà em tự hào chứ ha?”
{Thì thế. Cơ mà, hỏi gì đột ngột vậy anh.}
“Thế thì anh nghĩ cùng đi buổi sáng tốt hơn thôi.”
{Cùng? Nói rõ hơn đi.}
Dĩ nhiên là Aira sẽ bật lại. Ryoma băm nhỏ ý tưởng trong đầu mình ra và bắt đầu giải thích cho cô nghe.
“Này nhé, đêm hôm tối tăm thì mọi người khó mà chiêm ngưỡng em trong bộ kimono dễ thương, đúng không? Nếu là lúc trời sáng hẳn thì chắc chắn anh đây cũng dễ ngắm mà, thế là vẹn cả đôi đường, anh nghĩ thế.”
Ryoma nhớ được cái cụm “bộ kimono mà em tự hào” từng xuất hiện trong cuộc trò chuyện trước đó giữa cả hai và cậu biến đó thành lợi thế cho mình.
{A, quả thực nếu là đêm thì có lẽ khó mà đi khoe kimono được… Em đã lựa một bộ dễ thương quá trời quá đất rồi nên cũng muốn “tự tin khoe cá tính” với thế giới á.}
“Ừ thì, bỏ cái ‘thế giới’ ấy sang một bên đi, anh muốn thấy Aira diện kimono khi trời sáng đó.”
{Gì, gì vậy. Ăn gian mất tiêu rồi kìa… Em phải đầu hàng rồi…}
Qua màng rung điện thoại, Aira lộ vẻ dao động. Ắt hẳn cô không ngờ mình bị ra một đòn như vậy.
“Đó là suy nghĩ thực lòng của anh, mặc cho em nói gì đi nữa.”
{A-Anh, anh ơi? Sao mà cái kỹ năng lừa lọc con gái nhà lành của anh, nó được nâng lên một tầm cao mới thì phải?}
“Vậy ư? Anh đâu thấy khác gì đâu.”
Những kinh nghiệm Ryoma tích cóp khi đi làm ở đại lý người yêu vô tình lòi ra. Và với một người sắc bén như Aira thì cảm thán như thế cũng là lẽ thường tình.
{Cơ mà, đang nói qua điện thoại nên không hề hấn gì, chứ mà trực tiếp giáp mặt thì chắc mặt em đã đỏ lên một tẹo.}
“Em tính tâng bốc anh để anh phải nói ‘vậy mình xuất phát vào đêm giao thừa thôi’, đúng không?”
{Hả? Em đâu cao tay như thế được! Ngay từ đầu, có tâng anh lên chín tầng mây đi nữa thì trong đầu Ryoma-senpai đã chắc như đinh đóng cột rằng tụi mình sẽ không gặp nhau vào lúc đó rồi mà. Chuyện thành ra vậy thì em cố gắng làm chi nữa.}
“U-Ừ thì thế, nhưng anh thực lòng muốn thấy Aira diện kimono khi trời sáng mà.”
{...}
“Tự nhiên bơ anh vậy, em làm anh ngượng quá chừng đấy. Để lôi câu này ra cần rất nhiều dũng khí đó, em biết không.”
{Funn, anh làm pha tự hủy toàn diện rồi kìa.}
Tạm bỏ qua cái “thực lòng” kia, với một câu sặc mùi nịnh nọt như thế này thì Ryoma vẫn không quen nói ra chút nào.
Đối phương mà cứ im hơi lặng tiếng, dù chỉ một chút thôi, thì sự xấu hổ sẽ công kích tinh thần cậu ngay.
{...Cơ mà, anh đã nói như vậy rồi thì không biết anh có chịu đẩy lịch lên ngày 31 hem ta. Nếu có chuyện gì xảy ra ớ… thì em không phải không vui khi có người lo lắng cho mình á nha.}
“Chẳng thật lòng chút nào nhỉ.”
{Lắm chuyện.}
Aira quăng qua đầu dây bên này một câu chửi như vậy, song cô thật ra đang mỉm cười rất tươi.
“À ừm, vậy mình nói chuyện đi chùa này, em muốn đi buổi sáng từ mấy giờ đây? Aira đã để anh chọn ngày, nên giờ giấc thì giao cho em đó.”
{Ừm. Vậy tầm 9 hoặc 10 giờ đi, anh thấy sao?}
“Ơ, trễ đến thế sao? Anh cứ đinh ninh em sẽ lựa một khung giờ cho việc chào đón bình minh năm mới chứ.[note39856]”
{Quả thực em cũng nghĩ thế, nhưng nếu sớm tinh mơ như vậy thì đến lúc gặp nhau sẽ cực cho cả hai lắm chớ? Phải dậy sớm cho cố này, em còn phải lo kimono rồi trang điểm nữa, nên sẽ mất nhiều thời gian này. Vì vậy, cứ để cỡ tầm này là ổn.}
Thế thì đơn giản quá rồi. Ắt hẳn Aira đang nói cảm xúc thật, nhưng Ryoma cảm thấy có gì đó sai sai, một người đã ra sức chèo kéo cậu để cả hai gặp nhau vào đêm giao thừa lại níu thời gian xuống thế này sao.
“...Sao mà, xét tới tính cách của Aira thì có lẽ hơi bất ngờ thật.”
{Ừ thì, ít ra có lẽ em vậy thật.}
“Em không có bày trò kỳ cục gì đâu ha?”
{Biết đâu. Chỉ là ớ, đã đi diện bộ đồ mình tự hào rồi mà hấp tấp chuẩn bị thì lỡ nó trở nên kỳ thì sao này, như thế phí phạm quá rồi còn gì? Khi suy xét một cách bình tĩnh thì thứ tự ưu tiên của em là để cho Ryoma-senpai ngắm bộ kimono dễ thương và để cho Ryoma-senpai khen em, nói zậy thôi.}
“...”
{Ơ kìa? Đỏ mặt rồi hở?}
“Ừ thì, chắc vui thì cũng có vui.”
{Ra thế ra thế.}
“Vậy ngày mốt, anh sẽ cố đến nhà Aira vào lúc 10 giờ nhé.”
{Được không? Em thì vui kinh khủng, nhưng mà…}
“Không cần phải bận tâm làm gì. Aira phải chải chuốt diện mạo các thứ, anh nghĩ cũng vất vả cho em.”
{C-Cái lý do gì vậy… Lằng nhằng gớm.}
Trong một thoáng, cậu nghe được tiếng cô nghiến răng, rồi Aira mới nhả ra câu trên.
“Chẳng lẽ em đỏ mặt rồi à?”
{Như thế thì sao mà đỏ được chớ. Nếu anh nói mấy câu kiểu ‘anh muốn được ngắm nhìn em trong bộ kimono nhất’ thì chưa biết chừng điều đó mới có cơ may.}
“Làm sao anh nói những câu như thế được.”
{Ừ thì, Ryoma-senpai không thuộc tuýp người như zậy. Ngược lại, nếu anh mà có nói thì em lại nghĩ ‘thằng chả làm cái thá gì trời’ nữa.}
“Học sinh cao trung lại đi gọi sinh viên là ‘thằng chả’ hả.”
{Nguýt em chỗ đó làm gì cơ chứ! Cách gọi trìu mến thế mà còn chê.}
“Rồi rồi.”
Xuất phát điểm trong mối quan hệ giữa Ryoma và Aira chỉ là nhân viên cửa hàng sách - khách hàng, nhưng phải nói thật, cả hai đã trở nên khăng khít nhau hơn.
Giọng nói lảnh lót qua đường dây điện thoại là minh chứng cho điều đó.
{A, có điều em muốn hỏi Ryoma-senpai.}
“Hửm?”
{Ryoma-senpai sẽ mặc đồ gì tới chùa đây? Em chơi kimono rồi nè, nếu là đồ bình thường thì anh mà chọn một bộ thanh lịch tí xíu thì tốt cho em quá… em thấy thế á. Kiểu để một bên không bị lạc loài á.}
“Ơ kìa, anh chưa nói à. Anh cũng mặc kimono mà.”
{...Ớ!? Thiệt chớ!? Kimono!?}
Khoảnh khắc cái từ “kimono” được thốt ra, Aira trở nên cao hứng thấy rõ.
Khi Aira nhận ra mình sẽ được thấy Ryoma mặc kimono, ắt hẳn cô đang cựa quậy không yên.
“Ahaha, thế là cả hai cùng mặc kimono ha.”
{Ầukiaaaaaaaaaa.}
Aira ngân dài câu nói của mình ra đến bất thường, xem chừng phấn khích tột độ. Cái vẻ hí ha hí hửng đó thậm chí còn lây sang người nghe là Ryoma, làm cậu bất giác nở một nụ cười.
“Aira, nói là kimono chứ em nhớ phải cẩn thận kẻo bị lạnh đó. Lỡ khiến cơ thể mất nhiệt là khổ lắm.”
{...}
“Alo, có đó không?”
{K-Không cần anh nói, em cũng thừa biết chứ bộ… Thế quái nào chỉ vào những lúc thế này là lại ăn nói đàng hoàng chứ…}
Đến vế sau, Aira chuyển sang chế độ thầm thì nên Ryoma không nghe ra gì cả.
“...Hửm? Xin lỗi, Aira. Sau cái ‘thừa biết’ thì em nói gì vậy? Sóng điện thoại trở nên chập chờn ấy.”
{K-Không có gì hết trơn hết trọi. Em sẽ giữ ấm cẩn thận mà, an tâm đi. Anh phiền phức thật á.}
“Cái đó thì anh hiểu nhất rồi.”
{Biết ngay mà… Thôi thì, tặng anh một lời cảm ơn vậy.}
Ryoma có thể “lằng nhằng” và “phiền phức” thật, nhưng cậu không thể để việc đi chùa làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô được.
Vả lại, còn một lý do khác cho việc chống lạnh.
“...Em này, anh có chuyện quan trọng muốn nói, nên sau khi đi chùa, em có thể dành chút thời gian được không?”
{‘Chuyện quan trọng’? A, về việc giao kèo ha? Nếu vậy thì em không quên đâu, anh an tâm đi.}
“Ừm… Vậy nhờ em nhé.”
Ryoma chỉ nói sơ qua mà không nhấn vào thêm bất kỳ điều gì.
Với chuyện này, cậu cho rằng mình đối diện trực tiếp với cô thì hơn.
{Vậy, từ giờ em phải ra ngoài nên em tắt nha.}
“Ô, anh hiểu rồi. Bảo trọng nhé.”
{Đương nhiên, em đợi dài cả cổ mới tới dịp đi chùa! A, còn lời này nữa, hông phải là em sẽ đi chơi với trai nên anh không cần phải ghen tỵ đâu nhá! Phòng hờ một câu vậy thôi.}
“Rồi rồi. Cá chắc là em sẽ không giữ lời cho xem.”
{Sao mà được chứ. N-g-ố-c.}
“A.”
Ngay lúc Ryoma ghẹo được một câu thì Aira nhanh tay ngắt cuộc gọi.
“Không biết Aira có chấp nhận không ta…”
Ryoma vẫn đang nằm trên giường trong phòng và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, miệng lầm bầm những lời như thế.
Còn hai hôm nữa là đến ngày cậu sẽ đi chùa cùng cô, là ngày cậu sẽ đề cập đến chuyện chấm dứt mối quan hệ này với cô để rồi hai người quay trở lại làm bạn của nhau, và thời gian thì cứ chầm chậm trôi qua.
****
“Rồi. Thế này là xong.”
Ngày 1 tháng 1. Một năm mới lại tới và bây giờ đã hơn 8 giờ sáng.
Kaya đang giúp Ryoma mặc kimono.
“Em cảm ơn ạ. May mà có chị.”
“Không sao, cơ mà không tự mặc được thì hơi bị xấu coi đó nha? Đến tuổi này rồi mà.”
“A, ahaha… Quả thực là vậy.”
Trước phát biểu của một người tự mặc được kimono, Ryoma chỉ biết cười khổ và đáp lại như thế.
“Thôi thì, cũng hợp Ryoma đó, trông không tệ đâu. Chị cá là vài cô sẽ tới gạ và kéo Ryoma đi cho xem.”
“Đ-Đến cỡ ấy ư…?”
“Một người chạm mặt Ryoma hằng ngày như chị đây đã nghĩ vậy rồi, nếu là mấy người bạn hoặc một đứa con gái chưa từng gặp bao giờ thì họ còn cho điểm Ryoma cao hơn nữa.”
Kaya vỗ nhẹ vào lưng Ryoma và khích lệ cậu một câu như vậy.
“Cơ mà, chơi hẳn một bộ kimono dành cho ngày lễ thành niên[note39857], Ryoma khí thế hừng hực luôn ha.”
“A, đó là vì đứa bạn đi cùng em cũng mặc kimono, em mà không khớp với nó thì trông lạc quẻ lắm ấy, em nghĩ thế.”
“Con gái?”
“À, ừm…”
“Cho chị hỏi cái, không phải là em đi đóng vai người yêu đâu ha? Chị nghe là thủ tục xin nghỉ việc của em vẫn đang được tiến hành mà.”
Trong một thoáng, đôi đồng tử của Kaya trở nên sắc lẻm y như lúc đó, có cảm tưởng cô sắp tống cậu vào buồng tra khảo.
“À không, đúng là em sẽ đi chùa cùng con gái, nhưng không phải là thông qua công ty kia ạ…”
“Hơ. ‘thông qua’ là sao nhỉ? Bình thường đâu ai thêm hai từ này vào đâu.”
“...”
Ryoma vô tình đào thẳng cái mộ cho chính mình.
Quan hệ giữa cậu và Aira không phải là thông qua đại lý người yêu. Đây đơn thuần là giao dịch riêng giữa cá nhân với nhau.
Mặt Ryoma hóa xanh lét còn đôi mắt cậu thì mở ra to tướng. Cái bộ dạng đó của cậu làm Kaya ngạc nhiên, cô đành bó tay với cậu luôn.
“Hầy… Tết nhất đến nơi, chị chẳng muốn cãi cọ chút nào nên chỉ dặn điều này thôi. Né xa mấy cái rắc rối dùm chị được không?”
“Dạ.”
“Thế tức là, hôm nay Ryoma muốn bỏ cái đó nên mới đi chơi với người ta, chị hiểu thế có đúng không?”
“...Không sai ạ.”
Vừa mới tự hủy một pha xong, Ryoma đã dính luôn vào cái bẫy giăng ra bởi người chị mình.
Đến cả hành động cũng bị cô nhìn thấu. Ryoma kỳ thực không phải là đối thủ của Kaya.
“Vậy thì được. Chị tạm tin lời Ryoma. Còn điều gì giấu chị nữa là chị cáu thật nha.”
“Em xin lỗi… Cảm ơn chị ạ.”
“Sức chịu đựng của chị đến đây là hết nhé. Nếu một mối quan hệ NÀO ĐÓ còn được tiếp tục kể từ ngày mai thì chuẩn bị sẵn tinh thần nhé. Vạch trần lời nói dối của Ryoma là dễ như bỡn với chị mày mà.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Khi Ryoma thốt câu đó ra, luồng áp bức từ Kaya tan đi trong nháy mắt. Cứ như một công tắc nào đó vừa bị ngắt đi.
“Yosh. Được rồi, đi chùa vui vẻ nhé. Cầu gì thì cầu, đừng có mà nguyền rủa chị mày đó? Chị sợ lắm, có cảm giác Ryoma sắp sửa làm vậy nên chị phải nói trước.”
“Sao mà em làm thế được! Em sai rồi mà. Em định cầu chúc gia đình bình an thôi.”
“Fufu, cảm ơn. Nhờ em nhé.”
Cái viễn cảnh có người phải đổ máu trong phòng khách này đã đến rất gần rồi, nhưng nụ cười cuối cùng cũng ánh lên trên gương mặt Kaya. Khi ngắm nhìn chị mình, Ryoma không khỏi nghĩ rằng,
...Phải cố gắng trở thành một người chị ấy có thể dựa vào.
*
Hơn một tiếng trôi qua kể từ lúc đó.
“S-Sao mà căng thẳng quá trời…”
Nhà Aira có hai tầng được bao quanh bởi bức tường đá cuội, kèm thêm cửa cuốn và camera an ninh. Ryoma đã đến nơi và đứng trước chuông sảnh.
Vì cậu không quen mặc kimono nên cứ cựa quậy không yên.
“Phong thái thế này thì không biết có làm khó cả Aira không ta…”
Ryoma kìm trái tim đang đánh trống lại bằng câu “tâm bình yên, tâm bình yên!” rồi dùng tay ấn vào chuông.
{Vângggg. Cho hỏi ai đó ạ.}
Và rồi, giọng nói của Aira vọng lại qua loa.
“Ủa? Em không nhìn qua camera của intercom[note39858] à?”
{Em dùng tay che camera rồi!}
“T-Tại sao?”
{Giờ mà nhìn Ryoma-senpai thì lãng phí quá rồi còn gì. Tẹo nữa mới nhìn được!}
“A, ahaha… Đừng trông chờ quá nhé?”
{Nô, nói thiệt thì gương mặt của Ryoma-senpai không thể không hợp với kimono được.}
“T-Thật ư…?”
{Ba phút sau em sẽ ra. Xin lỗi nha, anh chờ chút nhé.}
“Được rồi. À, chúc mừng năm mới.”
{Ahihi, NĂM MỚI TỐT LÀNH!}
Ngay lúc đó, giọng nói của Aira bị ngắt. Ắt hẳn cô đang mau chóng hoàn tất công đoạn chuẩn bị.
“E-Em nó trông chờ đến mức này làm mình càng căng hơn nữa, trời…”
Ryoma để thẳng kimono cho khỏi nhăn, miệng lầm bầm lời độc thoại.
****
“Kimono ô kê rồi nè. Makeup cũng ô kê nốt!”
Mị nhìn chằm chằm vào chiếc gương đứng đặt ở hành lang và kiểm tra từng khâu một.
“Tiếp theo là chỗ này.”
Mị cởi furisode[note39859] ra và nhìn ngó xung quanh, phải chắc chắn quả đầu buộc kiểu đuôi ngựa của mị được chỉn chu nữa!
“Ahihi, bộ kimono này dễ thương chà bá luôn. Đi năn nỉ papa đúng là thượng sách mà.”
Không có chỗ nào kỳ hết trơn. Mị lướt qua tổng thể và nhìn bản thân trong gương một lần nữa, nụ cười bất giác nhoẻn lên trên khuôn mặt.
Bộ kimono này lấy họa tiết Gingham[note39860] trắng đen làm chủ đạo với hình vẽ hoa mai tứ quý và hoa anh đào nom rất dễ thương, đúng là hiếm gặp thiệt. Thiết kế cũng miễn chê nốt.
“Ahihi, hông biết Ryoma-senpai sẽ làm ra vẻ mặt gì đây ta. Ảnh mà thơ thẩn cái là mị trêu cho tới bến liền.”
Cơ mà, nếu ảnh không thế thì mị khó xử lắm á. Mị tâm huyết vậy rồi, mất nhiều thời gian chuẩn bị vậy rồi này.
“Không khen mị dễ thương thì… mị quýnh chớt.”
Lòng mị đã quyết rồi. Hôm nay mị phải ra tay. Nhờ bộ kimono mà mị trở nên dễ thương hơn rồi này.
“Được rồi, Ryoma-senpai cũng đang chờ này, mị nên đi nhanh thôi… Đằng ấy mà ngầu lòi thì tốt biết mấy. Nói zậy thôi.”
Mở cửa ra là có thể nhìn thấy Senpai mặc kimono.
Đến tầm này, lòng mị lại căng như dây đàn. Có cả phấn khích nữa. Và chẳng hiểu sao, con tim mị cũng đang thình thịch.
Gì thì gì chứ, mị muốn gặp ảnh quá! Cảm xúc ấy đang sục sôi trong lòng mị.
*
*Cạch*
Mị mở cửa và bước một bước ra ngoài… thì hiện lên trước mắt mị,
Là hình bóng người con trai cao lớn đã khoác sẵn haori[note39861] màu xám lên bộ kimono màu đen.
Ảnh đang đứng trước intercom.
“a…”
“Ô!”
Khoảnh khắc mắt mị và Senpai chạm nhau, mị như muốn ngừng thở.
“Aira, chào bu-”
“...A, xin lõi. Anh chờ chút.”
“Ơ!?”
Khi nghe được giọng nói đó, mị gần như chui tọt ra sau lối vào theo phản xạ.
Tại vì… Tệ quá, tệ hết biết luôn.
Khi nhìn vẻ ngoài ấy của Ryoma-senpai, chẳng hiểu sao mị muốn toét miệng cười tới nơi rồi...
*Cạch*
Mị nhanh tay đóng cửa để bản thân được ở một mình.
“Aira? Sao thế?”
Qua cánh cửa, mị nghe rõ tiếng Senpai gọi tới. Những gì mị làm là lẽ thường tình. Mị biết là bản thân phải nói gì đó rồi.
...Nhưng mị không giữ được sự bình tĩnh như thế. Mị nhớ lại bộ dạng khi đó.
“G-G-G-G-Gì trời… Người lớn quá đi mất. Hót hòn họt luôn… Ủa, nghiêm túc…”
Khoảnh khắc mị nhìn thấy ảnh mặc kimono, mị mới ngộ ra. Biết chuyện này xảy ra thì đáng lẽ ráng nhìn qua camera cho rồi. Lúng ta lúng túng để rồi trốn vào nhà thế này, chẳng giống mị bình thường chút nào cả…
Ồn ào quá, sao mày cứ thình thịch miết hả, trái tim kia… Mày hại chết tao rồi.
“B-Bình tĩnh lại cái đã. Mị mà không hạ nhiệt được thì lúc gặp, ảnh sẽ cho là mị kỳ cục mất, mị chẳng muốn thế chút nào.”
Mị moi điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Senpai.
[Em quên đồ!]
Mị nhấn nút gửi. Thế này thì chắc qua mặt được ảnh.
“Tương lai sao mà mịt mù quá… Đáng lý Ryoma-senpai phải là người hứng, cớ sao lại chọn mị cơ chứ…”
Khuôn mặt đỏ rực của mị phản chiếu qua tấm gương đứng. Lớp trang điểm nhạt khiến mị càng nổi bật hơn nữa.Thành ra thế này thì sao không cho mị thêm lớp đề kháng chứ… Đó là điều tối quan trọng mà.
Mị sẽ sớm quay trở lại bình thường, tới lúc đó mị sẽ trêu ảnh cho chừa.
Bắt người khác đợi đúng là có lỗi thật, nhưng ảnh cũng có lỗi chứ bộ, bộ kimono quá hợp với ảnh mà.
Mị cởi dép zori[note39862] ra và tới trước cái intercom đặt trong phòng.
“Giờ mà ấn nút này thì quả là… A, mị nhớ là cái này thì phải.”
Thường thì mị xài chế độ “giả vờ vắng nhà” nên chẳng rành chút nào ý.
Vừa chọc vào cái nút đầu tiên thì mị nghe được tiếng ngoài kia… Lộn rồi.
Mị thử tiếp cái nút cạnh đó thì camera ngoài được lắp sẵn trên intercom mới được khởi động theo ý mị muốn.
Trên màn hình, hình ảnh Ryoma-senpai đang lướt điện thoại hiện lên sắc nét.
“...Ây da, ngầu đến độ chẳng biết để đâu cho hết luôn…”
Ngay lúc mị thầm thì những lời đó, Senpai quay người về phía camera. Căn thời gian chuẩn dữ.
“Đi chùa với cái giống loài này thì chắc kèo sẽ nhận những ánh nhìn phiền phức cho mà xem… Ảnh mà ăn mặc thế thì người được đứng cạnh là mị lại căng thẳng hơn nữa… Ủa! Gì thế này. Nhìn kiểu quái gì, mị thấy mị ngây thơ con nai tơ quá rồi…”
Senpai không nghe được những lời này nên mị mới có gan nói ra tâm can của mình… Mị cứ nghĩ miết nghĩ miết, nghĩ chán nghĩ chê.
{Không không, anh mới là người phải nói ‘gì thế này’ chứ. Tự nhiên quay vào nhà rồi bày trò chơi khăm anh thế này…}
“Chơi khăm gì chớ.”
{Rồi rồi. Mau mau ra ngoài đi.}
“...”
{Hửm? Aira?}
A, ơ… Hình như nãy giờ, mị đang nói chuyện với Senpai…
{Thôi nào, chơi khăm xong rồi thì tụi mình mau mau đi chùa chứ? Cái ‘phát biểu cảm tưởng’ của em làm anh xấu hổ quá. Lúc đầu anh còn tưởng em nói thật nữa cơ… Ahaha.}
“...Hả!? T-Từ từ, đợi đã. Anh nói thiệt, đúng hôm!? Anh nghe được luôn hả!?”
{Aira ấn nút gọi nên giọng nói vang ra tới đây luôn mà. Cơ mà, nếu không vang được thì trò chơi khăm lần này đâu thành công đâu?}
“...”
Lúc này mị mới nhận ra. Cái nút đầu tiên giúp mị nghe được tiếng ngoài kia chính là nút gọi mà…
“P-Phải ha. Nếu không thì không thành công ha?”
{Ờm, chắc vậy nhỉ.}
Bằng một cách thần kỳ nào đó… mị được cứu rồi thì phải.
Tông giọng của ảnh vẫn nghiêm túc như thường này, mị cứ nghĩ là không tài nào lừa phỉnh được ảnh rồi chớ.
Trên đời này chắc không kiếm được ông nào cho qua dễ dàng đến thế, mị cam đoan luôn á.
Cù lần cũng có mức độ của nó thôi chứ, mị đâm rén rồi đây.
{Vậy anh đợi này. Anh mới chỉ nhìn có một chút thôi, nhưng bộ kimono đó hợp với em lắm.}
“...Ngốc.”
{Sao cơ!?}
Chọc tiết mị hả trời… Con lạy cha, cù lần nhưng khen được chỗ muốn được khen, giải thích hộ con cái!
Chẳng hiểu sao, khi biết mình đã tự hủy đến mức này rồi, mị thấy thà nói toạc móng heo rồi chiếm thế thượng phong còn hơn.
Chỉ cần tự mình soi gương là đủ hiểu bản thân ngầu lòi thế nào… rồi chứ nhỉ?
****
“Nè, Ryoma-senpai. Về điểm đến thì mình chọn cái miếu Daishin, được hông anh?”
“Tất nhiên rồi.”
Bây giờ là 10 giờ 15 phút sáng. Ryoma sóng vai cùng Aira và hướng tới một cái miếu Shinto có tên là Daishin. Đó là một nơi rất rộng, và từ chỗ này mà đi bộ thì mất tầm 20 đến 25 phút mới đến.
“A, đi cạnh nhau thế này làm anh nhận ra chiều cao vươn lên chút thì phải? Aira ấy.”
“Được vậy thì tốt quá.”
“Hở?”
“Lý do là vì cái dép zori mà. Nhìn cái đế cao chưa này.”
“A, thế à.”
“Đeo cái này thì chẳng sợ đau chân, em còn cao thêm chút đỉnh, ngon cực kỳ luôn, anh hơ. Cơ mà, nhìn chân em làm gì, hướng lên mặt em nè.”
“Mặt?”
Ngay lúc mắt hai người sắp sửa chạm nhau, Aira lại quay sang chỗ khác ngay. Cô vừa lấy tay sờ phần tóc mái vừa nhìn vào một hướng thật xa.
“A, thôi kệ. Không cần nhìn nữa.”
“Gì vậy trời. Em đang bày trò kỳ cục gì à?”
Aira vẫn chưa thể lấy lại sự bình tĩnh. Đành chịu thôi, cô đề cao cảnh giác như thế này cũng là vì không muốn Ryoma nghĩ mình kỳ quặc.
“Ờ thì, nếu anh đổi vị trí đó với em thì chưa biết chừng em sẽ hó hé lý do ra cho.”
“Vị trí?”
“Ừa. Lần nào cũng vậy, Ryoma-senpai đều đi ở phía gần làn xe chạy, đúng hôm nè? Vì thế, nếu anh đổi chỗ đó với em thì em nói cho.”
“Aa… Đây không hẳn là vì Aira hay gì đâu, em không cần phải để ý làm gì mà. Dù gì, chỉ có đi bên này mới làm anh bình tĩnh hơn thôi.”
“Phụt, cái gì thế. Anh không còn cách nói nào nghe lọt tai hơn à?”
Aira lấy tay bụm miệng, trông ngộ nghĩnh vô cùng.
“Nhận ra rồi thì đừng có đía anh câu nào cái…”
”Nếu như em thả sẵn cái thính cho Senpai đớp thì ở mức nào đó, anh cũng vui hơn chứ ta, em nghĩ thế. Sai hở?”
“Đâu phải anh làm là để được trả ơn đâu mà.”
“Làm chòe chưa kìa.”
Cô nàng vỗ nhẹ lên vai cậu và nâng khóe miệng mình lên ra chiều khoái chí, miệng để lộ chiếc răng khểnh sắc nhọn cho cậu xem. Khi ấy, Ryoma không biết rằng đó chẳng phải nụ cười giả trân, mà là cách Aira thể hiện sự sung sướng từ tận đáy lòng mình.
“Này anh ơi, em chuyển chủ đề chút được không?”
“Không cần phải xác nhận như thế đâu mà. Gì em?”
“Ryoma-senpai đã trải qua khoảng thời gian cuối năm như thế nào vậy ta, em có thắc mắc thế á. Câu này tùy từng người mà sẽ có những câu trả lời thú vị khác nhau, nên em mới hỏi thiệt nhiều nơi ý.”
Đúng là một người thích hóng chuyện vui như Aira mới chọn chủ đề này.
“À ừm… Hôm 31 anh làm một cuộc tổng vệ sinh suốt từ sáng đấy. Sau đó thì nấu một bữa xa hoa hơn ngày thường, rồi còn làm mì soba[note39863] để ăn vào đêm giao thừa nữa.”
“Hơ, vậy là cả ối việc luôn nhỉ?”
“Thì đặc trưng khoảng thời gian này rồi, nhưng dọn dẹp cũng vất vả lắm, đến toát cả mồ hôi luôn mà. Thế Aira trải qua khoảng thời gian cuối năm ra sao?”
Ryoma cười khổ kiểu “không thể làm chơi được” rồi hỏi lại Aira một câu.
“Em qua đêm nhà bạn vào ngày 30, còn hôm sau thì vừa phè phỡn vừa tranh thủ lấy bài tập nghỉ đông ra làm thôi.”
“Ahaha, thế còn tốt chán mà… Chắc tiến triển thuận lợi hết ha, bài tập của em ấy.”
“Em đâu có sao nhãng học hành và lấy phương châm ‘chơi là chính’ hay gì đâu. Tạm thời thì em cũng đứng nhất trong bài kiểm tra nên đáng để tin tưởng chứ bộ?”
“E-Em nhắc mới nhớ, đúng là vậy thật.”
“Ahihi, đừng có để bị lừa bởi cái vẻ ngoài này nha. Nói zậy thôi.”
Cô nàng là kiểu người thích trêu ngươi, có lúc tỏ ra thành thạo quá mức (đang nói theo ý tốt) và cứ lăm le lúc cậu làm thêm ở tiệm sách là lại tới phá đám, nhưng về điểm số thì chẳng chê vào đâu cho được.
Khi Ryoma nghiêng đầu sang trái để rồi mắt hai người chạm nhau, Aira thụi vài cái vào lưng cậu như muốn nói “ý gì?”.
“Anh thấy an tâm chút thôi. Anh thì thế rồi, nhưng Aira trông cũng vui mà.”
“Tất nhiên là em vui rồi. Lỡ có Debiru-chan ở Daishin thì sao này, tiện thể ngó qua một vòng cùng Ryoma-senpai luôn này.”
“Bộ anh là kép phụ à.”
Ryoma đập nhẹ vào lưng Aira vì câu đáp trả của cô rồi đệm một câu dễ hiểu.
“Cơ mà, em nhắn anh là ở miếu Daishin có Hi… à không, có miếng gỗ[note39865] vẽ bởi Debiru-chan, có thật không vậy? Lúc nghe chuyện, anh bất ngờ lắm đó.”
“Em mới nghe phong thanh nên cũng không rõ thực hư ra sao, nhưng chắc không sai đâu anh. Hình vẽ cực kỳ nuột luôn này; ngay cả cái bút danh ‘Debiru-chan’ nữa, đâu phải ai cũng có đâu này; trong phần tự giới thiệu của người đó trên trang cái gì mà, ‘Pixie fan box’[note39864](?), hay sao ấy, có ghi là đang sống ở tỉnh này này.”
“O-Ồ…”
Aira rất hâm mộ Debiru-chan và cô tiết lộ từng chút một những thông tin mình biết.
“Cũng không thể loại trừ khả năng có fan cứng mạo danh, nhưng đã viết lên miếng gỗ đó thì không thể lựa lời nói dối được, nên nếu là chính chủ thì nghe hợp tình hợp lý hơn mà?”
“P-Phải rồi ha.”
Ryoma chêm vào câu đệm, nhưng trong thâm tâm cậu đang ôm chặt những suy nghĩ tương tự.
Rằng… người vẽ lên miếng gỗ đó có thể là ai.
Chính Ryoma đã biết thân phận ngoài đời của Debiru-chan nên mới có thể xâu chuỗi sự việc chắc ăn như vậy.
Ryoma không biết cô có đi chùa vào năm ngoái hay không, nhưng địa điểm hẹn hò của hai người đủ gần để khỏi cần phải dùng tàu điện mà vẫn tới được, thậm chí họ còn học chung một trường đại học.
Không thể lẫn vào đâu cho được, nhà riêng của Himeno nằm gần đây thôi, và nơi đó sẽ không cách xa miếu Shinto tên Daishin này là bao.
Mới chỉ sắp xếp các mảnh ghép đã chẳng lòi cho được mâu thuẫn.
“Vậy để em cho anh biết một điều hơi bị hay ho.”
“Ồ, gì thế gì thế?”
“Tất tần tật, về Debiru-chan.”
“Hở!?”
Một bên khóe miệng Aira nâng lên làm tô điểm thêm nụ cười toe toét trên môi. Cô chĩa ngón trỏ vàng ngọc của mình về phía trước và bắt đầu mở lời.
“Debiru-chan ấy nhé, trẻ măng này, vừa bé bé lại xinh xinh này. Giống con linh vật ý anh.”
“H-Hưm… Đó không phải tin vịt à? Lấy bút danh để hành nghề thì ai lại đi xuất hiện ngoài đời cơ chứ.”
Danh tính của Himeno-chan thuộc hàng tuyệt mật. Thực ra, những gì Ryoma đang nói là đúng nên cậu vô tình bảo vệ cô luôn.
“Em cũng đâu thuộc dạng ăn theo thông tin trên mạng đâu, nhưng có người tham dự buổi triển lãm và bày bán tác phẩm tên là Comikat[note39866] đã thấy Debiru-chan! Em nói vậy thì anh tin rồi nhỉ.”
“C-Comikat…? Anh từng nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải… Hình như là sự kiện được tổ chức vào mùa hè và mùa đông ha?”
“Đúng òi! Người ta nói đây là nơi bày bán lớn nhất thế giới á!”
“...G-Ghê thật nhỉ, cái nơi này ấy. Tham dự cả những nơi như thế luôn à…”
Himeno rất nghiêm khắc với bản thân trong công việc và không đả động gì tới thành tích cá nhân cả.
Chính vì thế, Ryoma sẽ còn được mở mang tầm mắt nhiều hơn nữa.
“Cái ghe gúm không chỉ nằm ở đó đâu á? Độ nổi tiếng của Debiru-chan phải nói là cao ngất ngưỡng luôn, tác phẩm mới ra lò đã cháy hàng, hình như những manga 18+ hiếm hoi của người này còn được hốt nhanh hơn nữa.”
“V-Vậy ư…”
Không chỉ biết mặt tác giả, Ryoma thậm chí là bạn của cô, và cậu đang loay hoay không biết nên nặn ra phản ứng nào mới được đây.
Không ngờ là Himeno cũng nhúng tay vào thể loại đó.
“Còn nữa, sau khi bán xong, người đó còn vận những bộ dễ thương và đứng ở quầy hàng đồng nghiệp bán hộ nữa.”
“B-Bán hộ?”
“Ừa. Debiru-chan chỉ cầm biển và đứng một chỗ thôi anh, nhưng doanh thu quầy đó lên gấp hai, thậm chí gấp ba luôn đó. Siêu cấp dễ thương cơ mà.”
Khoảnh khắc Ryoma nghe những lời đó, một cảm giác u ám loang rộng trong tim cậu.
“Debiru-chan không cho phép chụp ảnh mình nên chúng đâu lan truyền trên mạng được, nhưng những người tham gia sự kiện đó, hay rộng hơn là cả ngành công nghiệp này, đều gọi cô là ‘thiên thần Debiru bé nhỏ’ á. Anh tra trên twittet là ra hơi bị nhiều câu ‘trời mé, cưng xỉu!’ đó.”
“Thiên thần Debiru bé nhỏ…? Gì trời, sao nghe giống một loại mỳ udon vậy[note39867].”
“Nói thiệt thì nó na ná ‘thiên thần Devil bé nhỏ’ ha.”
Aira mào đầu như thế rồi lựa lời cẩn thận để giải thích cho Ryoma dễ hiểu.
“Khách hàng nào đứng cạnh Debiru-chan là bị hút hết tâm trí, thế là được cái ‘Devil’. Khi đứng ra bán hàng thì doanh thu tăng vọt, được tiếp cái ‘thiên thần’. Cộng thêm cái ngoại hình nhỏ nhắn thì thành ra ‘thiên thần Debiru bé nhỏ’ ấy.”
“S-Sao anh cảm giác có cái tên khác tốt hơn nhiều ta… Ahaha.”
Càng nổi tiếng thì càng thu hút được nhiều khách hàng. Đối với những tác giả khác đang bán truyện bên cạnh mà nói, trông cô chẳng khác gì ác quỷ cả.
Aira đã giải thích cho cậu nên cũng không có gì khó hiểu cả. Đúng là không có gì khó hiểu đó, nhưng những cảm xúc khó tả thì cứ lại dồn ứ một góc.
“Em là fan bự nên chắc chắn sẽ tham gia Comikat năm nay á. Cơ mà, Ryoma-senpai đi cùng em hông?”
“Thôi, anh xin kiếu.”
“Còn được mua mấy sách bậy bạ nữa, tốt mừ? Anh cũng xài chớ?”
Aira nở nụ cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng loáng. Tuy vậy, chẳng hiểu sao, chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh những đứa con trai khác vây quanh Himeno là Ryoma thấy cụt hứng hẳn.
“Ừ thì… Anh muốn đến lễ hội mùa hè, hay mấy sự kiện khác kiểu vậy với Aira hơn ấy.”
“Thế cũng được nốt! Chốt là em sẽ tới Comikat cùng với bạn, còn Senpai sẽ cùng em tới lễ hội mùa hè vậy.”
“Được rồi… Cơ mà, mới tháng 1 mà, em tính sớm vậy.”
“Ừ thì thế, nhưng anh nhớ mà giữ lời đó? Em cũng sẽ nhớ mà.”
“Tất nhiên rồi.”
“Ahihi, cám ơn anh.”
Aira hơi cúi người về phía trước và ngước lên nhìn cậu bằng cặp mắt long lanh. Mái tóc được buộc kiểu đuôi ngựa thì hất lên, làm thoảng ra mùi quýt.
Cứ như thế, hai người họ trò chuyện vui vẻ với nhau và tiến đến đích chừng mươi phút sau.
Hiện ra trước mắt cả hai là những bậc thang làm từ đá dẫn tới cổng vào miếu Daishin.
*
Sau khi hai người bước qua cổng đền.
“Đúng là đông thiệt ha. À mà, bộ kimono của người đó dễ thương không anh?”
“Cả bộ kimono màu đỏ cũng dễ thương ha.”
“Nhìn kìa. Cả người kia nữa.”
“Ồ. Cái đó cũng được nhỉ.”
“Nè nè, cả người kia nữa.”
“...”
“Ryoma-senpai ơi, anh chấm người nào được nhất.”
Nói đoạn, Aira liền lấy hai ngón trỏ chỉ vào chính mình và hướng nụ cười tựa đóa hoa chớm nở về phía cậu.
Xung quanh Aira như thể đang bay chi chít dòng chữ “khen em đi, khen em đi”, nhưng cô đã thể hiện rõ rành rành như thế thì cậu cũng nổi hứng trêu cô một câu.
“Nếu phải nói dễ thương thì người kia chứ ha? Cái người thứ ba Aira chỉ ấy.”
“Ơ?”
Trong một thoáng, nét mặt Aira như cứng đờ, nhưng rồi một nụ cười nhanh chóng điểm lại trên gương mặt cô.
Nếu phải nêu ra một điểm khác so với ban nãy thì đó là hai ngón trỏ của cô giờ đây đã hướng xuống đất.
“Ryoma-senpai. Từ giờ em dẫm chân anh, được hông? Cái đó là geta[note39868], nên nếu giờ em mà dẫm xuống thì em nghĩ anh sẽ rên rỉ trong đau đớn nhá.”
“Ahaha… Đùa thôi.”
Ryoma trát nụ cười méo xẹo và biện hộ một câu.
Geta. Nó không giúp bảo vệ phần ngón lẫn lòng bàn chân như giày sneaker[note39869]. Đang đeo thứ này mà bị đạp lên một cái thì xác định chết ngắc. Ryoma toát hết mồ hôi lạnh và phải tìm lời bào chữa.
“Vậy em cho anh thêm một cơ hội nữa.”
“Aira dễ thương lắm, Aira là nhất.”
“Ahihi, nói cái nữa em nghe coi.”
“Aira dễ thương...”
“Ừm ừm. Thế được ròi.”
Ryoma vừa dứt lời thì Aira đã trở nên tươi tỉnh hẳn.
Ấy kỳ thực là một kiểu câu đùa của Ryoma, dù kết cục là cậu phải chịu khuất phục trước luồng hào quang xin được khen lấp lánh cùng với sự uy hiếp từ Aira.
Nghe không thuyết phục cho lắm, nhưng minh chứng cho chuyện đó… là những ánh nhìn sắc lẻm từ đám con trai dần đổ dồn về đây.
Sự thật có một và chỉ một mà thôi. Aira trong bộ kimono dễ thương như thể một mỹ nhân vừa giáng thế vậy.
Thường thì cô nàng theo hệ gyaru từ trên xuống dưới, nhưng khi khoác lên mình bộ kimono thì cô lại toát lên vẻ quý phái, đâu đó thoang thoảng khí chất của một tiểu thư đài các.
“Ờm, lúc nãy anh bị ép nói rồi, nhưng đúng là nó hợp em thật đó, Aira. Anh nghĩ em dễ thương lắm.”
“...a, Anh ơi? Nếu đã nghĩ vậy rồi thì chẳng thà nói sớm luôn cho rồi…”
Giọng nói của Aira hơi vút lên chút, còn đôi đồng tử thì không chịu ở yên.
Cả tai lẫn mặt cô đều phảng phất sắc đỏ nhạt, không biết có phải do cái lạnh hay không.
“Có điều… thiệt sự cám ơn anh. Đúng là có ép khen bao nhiêu đi nữa cũng không thể vui bằng việc được khen bình thường.”
Thế rồi, Aira tỏ ra bẽn lẽn và lấy tay gãi lên phần má của mình.
“Cơ mà, Ryoma-senpai cũng cảm thấy chút tự hào ha? Được ở cạnh em thế này, ấy?”
“Tự hào thì cũng đúng là tự hào thật… nhưng đổi lại, nhiều người dòm mình quá, em à.”
Kể từ lúc tới một nơi đông người như miếu Shinto, Ryoma mới thật sự cảm nhận được điều đó. Nhưng ở đây còn một người đang trải qua điều tượng tự.
“A, để ý cỡ đó làm chi để ý làm chi. Trái lại, tỏ ra bạo dạn thì tốt hơn đó anh. Em là con gái nên cũng bị lườm nhiều.”
“Ơ, mình có làm điều gì xấu à?”
“Đến tuổi này rồi mà, ai rảnh hơi làm thế. Bị lườm như thế có nghĩa là ‘mới đầu năm mà đã dẫn theo trai ngon rồi, con mắm kia kìa’, kiểu kiểu vậy ý.”
“Em nói đùa giỏi ghê ha.”
“Hở? Em nghiêm túc á.”
“...”
“Nghiêm túc của nghiêm túc.”
“Không, sao mà… em nói vậy để an ủi anh nên anh cũng muốn tin em, cơ mà…”
Ryoma đột nhiên ấp a ấp úng hẳn, nhưng nét mặt cậu lại thấp thoáng vẻ vui tươi.
“Ryoma-senpai đánh giá thấp bản thân quá mà… Vì thế em có một yêu cầu này thôi, anh nghe chứ?”
“Yêu cầu?”
“Đừng rời khỏi em. Thế thôi.”
Aira lấy tay thọc một cái vào phần ngực của Ryoma như để khắc sâu thêm lời nhắc nhở của mình.
“Không biết nữa, nhưng em cảm giác sẽ có một bà nào đó nhắm tới Senpai lúc anh ở một mình. Mới đầu năm đầu tháng, em cũng phải kiêng ra tay hạ thủ với họ chớ anh.”
“Ahaha, chẳng có ai làm vậy đâu em. Ngay từ đầu, chỗ này là miếu Shinto nên những kiểu người đó sao mà ở đây được.”
“Nếu anh đã nói đến thế thì ít nhất hãy giơ tay ra để em nắm cho an tâm đi anh…? A, sửa lại cái đã. Trước mắt, nắm tay luôn đi. Làm thế thì tụi mình sẽ không tách nhau ra được ý.”
“Không, bây giờ mới xếp hàng đi cúng bái thì đâu cần phải nắm tay gì, tụi mình vẫn ở chung mà?”
“Anh nói cái gì thế hả. Sao mà ở chung được cơ chớ… hứ.”
“A…”
“Ahihi, có sơ hở.”
Aira lên giọng vào cuối câu và giọng nói ấy vừa mới lọt tới tai Ryoma thì cô đã nhanh chóng vươn tay ra và chộp tới bàn tay của cậu.
Tiếp đó, Aira bóp chặt tay cậu lại rồi thè đầu lưỡi màu đỏ của mình ra như muốn nói “em hông buông nữa đâu”.“Nói thiệt thì tay em tê vì lạnh rồi á? Em chỉ đơn giản là muốn anh làm nó ấm lên thôi. Em biết tay của Ryoma-senpai vừa to lại ấm cúng này.”
“N-Nếu vậy thì em nói sớm luôn cho rồi…”
“Nói được thì em đã nói luôn rồi. Cần thời gian làm quen với Senpai (trong bộ kimono) này.”
“Rồi rồi.”
“Anh mà nhận ra sớm rồi nắm lấy tay em… thì con tim em nó nhảy cà tưng cà tưng rồi đó, anh biết không?”
Aira cứ cựa quậy bàn tay lạnh buốt của mình không yên, cứ như thể cô đang cố né sự xấu hổ ập tới sau khi lấy can đảm làm cái hành động đó vậy.
“K-Không… xin lỗi em, anh không đủ bình tĩnh để nhận ra ấy. Aira trong bộ kimono tạo ra ấn tượng khác hẳn ngày thường, và chỉ có anh và em cùng đi chùa nên anh căng thẳng nữa.”
“Sao anh ngây ngô dữ vậy?”
“Ai biết.”
“Ahihi. Dù gì, so với mấy ông thay bồ như thay áo thì em thích những anh giai ngây ngô hơn. Đổi lại, Ryoma-senpai cũng vậy chớ?”
“C-Chắc vậy.
Ryoma đồng ý là vậy, nhưng những lời Aira thốt ra nhẹ bẫng lại khiến lòng cậu dậy sóng.
Đó là vì cậu làm việc ở đại lý người yêu. Và còn một điều nữa…
[Chị e là ấy sẽ làm tổn thương cả những người quan tâm tới Ryoma. Kể từ cái khoảnh khắc mình cặp kè với người khác giới khác, sự tình có như thế nào thì người ta vẫn nhìn mình bằng nửa con mắt mà.]
Dư âm từ câu nói trên của Kaya tràn vào tâm trí cậu.
“Cơ mà, mình dự đoán được việc xếp hàng nên may mà mang theo găng tay, em ha.”
Như để tạm quên chuyện đó đi, Ryoma vớ đại một câu ngắt ngang chủ đề cũ.
*
Từ đó trở đi, hơn một tiếng trôi qua.
“Ô, có vẻ sắp được vào rồi kìa.”
Cả hai người đang ở gần phần bên trong điện thờ.
“Sao sớm dữ ta? Em cảm thấy thế á.”
“Không cần tỏ ra lo lắng vậy đâu, anh cũng thấy thế đó. Trò chuyện với Aira vui quá mà.”
“Vậy thì tốt. Em cứ lép bép cái mồm suốt, nên anh mà có nghĩ kiểu ‘im lặng dùm cái’ thì em thấy không lạ đâu á?”
“Anh mà nghĩ thế thì đã nói thành lời đàng hoàng rồi. Cơ mà, sao chuyện đó xảy ra được.”
“Cảm quan tốt thật hơ? Đang nói em á.”
“Nếu không thế thì anh đã không cùng em đến đây rồi.”
“Công nhận. Em an tâm ròi.”
Trên gương mặt Aira thấp thoáng vẻ nhẹ nhõm, và Ryoma tận dụng khoảng lặng ấy để nói ngay.
“Thế thì, anh muốn nhờ Aira một chuyện… em thả tay anh ra một lần được không?”
“Xin lỗi, nhưng em hông thích.”
“Ơ…”
Kể từ khi đến miếu Shinto, họ chỉ thả tay nhau ra vào lúc ở Chouzusha[note39870] mà thôi.
Trừ lúc đó ra, cả hai cứ đan tay vào nhau suốt.
“Tạm thời, nói em nghe lý do anh muốn thả tay cái đã.”
“A, ừm… Tay, tay anh đầy mồ hôi ấy?”
“Em đâu để ý lắm đâu.”
“Nhưng anh thì để ý đó… Em cũng phải thấy không thoải mái chứ?”
“Không, em hổng thấy gì hết trơn á. Nếu là đứa mà em ghét thì sẽ là chuyện khác, nhưng đây là với người em muốn nắm tay mà.”
“a… R-Ra vậy.”
“Ừa.”
Aira ném quả bóng xoáy về phía cậu với câu từ thành thực của mình.
Ngay khoảnh khắc Ryoma để lộ biểu cảm sững sờ, Aira hất mặt về phía cậu như thể muốn nói “nắm thóp rồi nha”. Chắc chắn là cậu đã dính cái bẫy cô giăng ra.
“Vậy thì cứ giữ thế này nhé? Dô ta.”
Đúng lúc câu “dô ta” nhẹ bẫng của Aira lọt tai Ryoma thì cậu cảm nhận ở tay mình hơi ấm còn hơn cả ban nãy.
Cô siết tay cậu bằng một lực không đau nhưng đủ mạnh.
“Từ!? Nắm chặt thế, em chơi ác còn hơn nãy nữa…”
“Ahihi, bít tay.”
Ấy là nụ cười của một đứa trẻ đang thích thú với trò đùa nghịch của mình.
“Nào nào, không nhanh trả lời câu ‘cứ giữ thế này nhé?’ của em là em dồn thêm lực nhá.”
“R-Rồi, rồi, anh biết rồi! Cứ nắm tiếp cũng được, nhẹ nhàng hơn dùm anh cái…”
“Ngoan ngoãn là được mà?”
“Ai ép anh phải ngoan ngoãn thế hả.”
Khi Ryoma trả lời một câu hời hợt vậy thì Aira mới nới tay cậu ra. Sau màn hà hiếp của cô, mọi chuyện đã được giải quyết.
“Với một người kém tuổi hơn anh thì cỡ này dễ thương hơn đúng hôm. Hơn cả đứa trẻ hoàn hảo tự mình giải quyết mọi vấn đề mà không nói lời ích kỷ hay tỏ ra nhõng nhẽo ha?”
“U-Ừ thì… Cơ mà anh tin chắc là Aira đi hơi bị xa rồi đó.”
“T-Tha em cái đó đi mà. Hiếm người em dựa dẫm được này… A! Trong chuyến đi chùa hôm nay, em sẽ cầu cho Ryoma-senpai được an yên mà.”
“Gì vậy trời…”
Aira viện đến sức mạnh thần linh để nhận lấy sự tha thứ từ Ryoma. Cô mà bị nghiệp quật thì cũng chẳng có gì lạ.
“Nhắc mới nhớ, Senpai đã quyết định sẽ cầu điều gì chưa?”
“Tất nhiên rồi. Nói vậy chứ, cũng chỉ vỏn vẹn một điều thôi.”
“Một điều cơ à. Thế, nếu em đoán trúng thì anh đãi em món gì đó ở quán hàng rong gần đây để làm phần thưởng, được hông? Em đói meo rồi nên muốn tới đó khi xong xuôi ấy.”
“Ô, nếu thế thì cũng được thôi. Làm sao em trúng được chứ.”
Bụng Ryoma cũng rỗng tuếch như Aira. Lời đề nghị này chẳng gây thiệt gì cho cậu.
“Lỡ Aira trật thì em tính sao?”
“Lúc đó, em sẽ là người đãi. Thế cho nó cân.”
Aira đáp lại Ryoma như thế, trong tông giọng lẫn thái độ không có chút gì e dè.
“Hừm, trông em cũng tự tin ghê… cơ mà, nếu quy định vậy thì anh hưởng lợi hơi bị nhiều, nên em sẽ có ba cơ hội để đoán đi ha, và nếu em dính ngay lần đầu anh sẽ đãi em ba món luôn.”
“Thiệt chớ? Không còn đường rút đâu á?”
“Ahaha, câu này phải dành cho em chứ. Chuyện đâu đơn giản vậy được.”
[Không đổi sang câu khác chỉ vì em đoán trúng nhá!]
Aira còn không nói lời nào như trên chứng tỏ cô đang tin tưởng vào cậu.
Cả hai đều mẩm chắc bản thân sẽ giành thắng lợi, nhưng nữ thần của sự chiến thắng chỉ mỉm cười với một người duy nhất.
“Vậy thì, ‘gia đình bình an’ nè.”
“Ơ…”
“Đúng rồi hem?”
Người đắc chí, người thất thần. Thắng bại xem như đã rõ.
“T-Trúng rồi… Sao em biết vậy?”
“Tại vì Senpai không có ham muốn gì này, là kiểu đặt người khác lên trên bản thân mà, nếu ước có mỗi một điều thì còn gì khác vào đây nữa? Ngay từ đầu, em chỉ đấu khi em biết em thắng thôi.”
“...”
Ryoma 20 tuổi, và cậu đã bị qua mặt hoàn toàn bởi một học sinh cao trung.
“Được rồi hơ, cứ mong chờ đi nhé. Em sẽ bắt anh mua mấy thứ mắc mắc cho xem.”
“T-Tém tém xíu hộ anh nhé?”
“Ừa ừa!”
Cô nàng còn không thể hiện chút lưỡng lự như thốt ra chữ “ơ” hay gì cả, nhưng đòi hỏi nhiêu đây cũng chẳng phải điều gì quá quắt cả. Hơn thế, khi nhìn thấy cái gật đầu sung sướng từ Aira, Ryoma thậm chí còn thấy vui khi đã chơi trò đánh cược này.
Hai người tiếp tục trò chuyện qua lại như vậy, và cuối cùng cũng đã đến lượt họ cúng bái.
Cả hai đứng cạnh nhau và bỏ tiền vào hòm công đức, rồi hành lễ “nhị bái, nhị phách, nhất bái”[note39871] và bắt đầu cầu nguyện.
[Mong sao năm nay, gia đình con được an yên.]
Ryoma chỉ có một lời cầu nguyện duy nhất, và cậu nhanh chóng kết thúc phần mình.
Sau đó, cậu đánh mắt sang bên để xem Aira thế nào, nhưng cô vẫn đang chồng hai tay lên nhau, mắt nhắm lại.
Bộ kimono tôn lên ngoại hình của cô nàng. Vẻ lặng im cùng với nét mặt nghiêm túc.
Phong thái người lớn ấy trông có đôi chút khác biệt so với một Aira ngày thường.
*
Sau khi cúng bái, cả hai mua quẻ bói cùng với những miếng gỗ ở nơi trao tặng[note39872] và đi đến chỗ khác để không làm phiền mọi người xung quanh. Và rồi, họ mới rôm rả trở lại.
“Ây da, ra Vô Cát[note39873] nè… Chẳng biết phải nói ra sao với cái này nữa.”
Aira là người nói trước về quẻ bói của mình.
“Quẻ của Ryoma-senpai thì sao?”
“Anh là Tiểu Cát[note39874].”
“...”
Aira nặn ra biểu cảm lạ lùng như thể không thốt ra được gì, nhưng Ryoma hiểu điều cô muốn nói.
“Aira-san, xin em đừng làm vẻ mặt kiểu ‘cái đó cũng khó nói quớ’, được không em?”
“Tiếc là anh sai rồi. Vẻ mặt này là ‘cả hai đều bốc trúng cái lởm nè’.”
“Thế ư…”
Đây đúng khó thật mà. Làm sao cậu đoán trúng được.
Cuộc trò chuyện giữa cả hai chẳng khác nào vở kịch. Họ tiếp tục nói chuyện như thế và nhìn vào lời bói trên quẻ.
“Ô! Ở chỗ học vấn của em có ghi ‘hãy yên tâm mà chăm chỉ học tập’ á. Năm nay em có kỳ thi đầu vào, đúng là may thiệt nè.”
“Thế thì tốt quá. Cơ mà, Aira không nhắc gì về tình yêu, hiếm ghê. Anh tưởng em sẽ nói nó đầu tiên chứ.”
“Tại vì nó ghi điều gở quá mà. ‘Bây giờ thì không được’ nè.”
“Ơ, lại tuyên bố thẳng thừng nữa ha…”
Câu cú nghe chắc nịch ghê chứ. Khó chêm một câu bình luận, dù cậu có là bạn cô đi nữa.
“Đây là giả dụ nhé? Nhắc lại, giả dụ nè, lỡ sau khi cho tiền vào hòm xong, em cầu một câu kiểu ‘con mong được trở thành người yêu của Ryoma-senpai’ thì sao? Rồi quẻ bói lại cho ‘bây giờ thì không được’ thì biết đường nào mà lần đây anh hơ.”
“Ahaha, công nhận.”
“Tiện đây, Ryoma-senpai cũng nói luôn cái của anh đi. Cái chỗ tình yêu á.”
“Anh? Anh thì…”
“Gì?”
“...”
“Hửm? Sao thế?”
Ryoma cau mày và trưng ra vẻ mặt bí hiểm. Aira đổ dồn ánh nhìn vào cậu.
“À ừm, cái của anh là ‘sự toàn tâm toàn ý sẽ giúp tình yêu thêm sâu đậm. Hãy thể hiện bằng hành động’.”
“Sao nghe thâm thúy dữ bây, cái này á.”
“...Thôi thì, tin bói toán quá cũng không tốt nên chẳng cần nghĩ sâu xa làm gì.”
“Đúng ha. Em cũng chỉ tin một nửa thôi.”
Họ rút ra kết luận như thế, nhưng những câu đó đã xoáy trúng tim đen cả hai.
Trái lại, nếu không trúng thì nhất định cả hai sẽ nói những câu kiểu “sao mà được hả trời” hay “không tin không tin” cho xem.
“Trước mắt, em buộc cái này ở miếu ha. Viết lên miếng gỗ xong thì em đi cùng anh.”
“Được đó. À, để anh đưa cái này cho Aira.
Đúng lúc đó, Ryoma lấy từ trong túi xỏ vai ra một chiếc bút dầu mới toanh cho Aira xem.
“Của em này. Lúc viết lên đó thì dùng.”
“Ơ, anh cất công chuẩn bị cho em luôn ư!?”
“Tụi mình cũng đã nói chuyện về bức vẽ của Debiru-chan trên Ema rồi, nên anh đoán là em cũng muốn vẽ.”
“Không hổ danh anh mà! Mua cái miếng gỗ ấy xong, em định mượn bút rồi á, anh cứu em một phen trông thấy luôn!”
“Để vào sâu bên trong hơn chút thì mới viết ha. Ở đó giúp mình tập trung được hay sao ấy.”
“Đúng ha. Em cũng định nói thế.”
Aira và Ryoma đều có cùng suy nghĩ với nhau. Tay phải cầm bút, tay trái cầm Ema, cả hai tiếp tục cuộc hành trình.
“...Giờ nhắc mới nhớ, hơi bị ít người đi viết lên Ema ha? Dù gì, vì ít nên mình mới chôm được chỗ này.”
“Khác với quẻ bói, viết Ema tốn công hơn mà, nên anh nghĩ nhiều người chọn né chúng ra. Đầu năm cũng là khoảng thời gian bận bịu nữa này.”
Ryoma lấy cái túi xỏ vai làm bàn, còn Aira thì kẹp Ema vào obi[note39875] và chuẩn bị viết.
“Cơ mà, Aira, anh đía câu này được không?”
“Gì?”
“Nghĩ kiểu gì đi nữa, sát nhau quá không? Tụi mình ấy.”
Ryoma quay sang trái và nói câu như thế. Ngay trước mắt cậu là gương mặt cô nàng với hàng lông mày mỏng hơi hất lên.
“Em cũng nghĩ thế. Sao mà, vai kề vai luôn ha, tụi mình ấy.”
“Không, là do Aira dựa vào anh mà.”
“A, anh thấy phiền?”
Aira nghiêng đầu thắc mắc, trên mặt xuất hiện dấu hỏi chấm.
“Không hẳn là phiền, chỉ là khó viết lên Ema.”
“Anh muốn em dứt ra?”
Cô tiếp tục nghiêng đầu sang trái.
“Nếu được.”
“Dù đang hứng hơi ấm da người?”
Và đầu Aira lại càng nghiêng về bên trái hơn nữa. Hành động nồng nặc mùi thả thính.
Vẻ thích thú phảng phất trên nét mặt của Aira, ắt hẳn vì cô tin chắc rằng mình đã đánh trúng điểm yếu của Ryoma.
“Anh hiểu rồi mà. Cũng không phải là lạnh gì, nhưng em đã nói ‘thử hứng hơi ấm da người’ rồi.”
“Ahihi, em nói gì đâu.”
“Còn không định giấu diếm nữa chứ...”
Điều cần lưu ý ở đây là Aira lại đi phủ định lại cậu, miệng không ngớt độ toe toét là bao. Với tính cách của cô mà nói, chắc chắn là cô đã nói câu vừa rồi.
Giữ nguyên cái tư thế này, hai người tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Nè, Ryoma-senpai. Viết lên cái miếng này xong thì mình đi loanh quanh coi Ema của người khác được hông?”
“Tất nhiên. Chắc cũng có cái hề hước ha. Mỗi năm chúng đều trở thành chủ đề bàn tán trên SNS[note39876] mà.”
“Ừa ừa. Em tìm được cái hay ho lắm, cơ mà nó của năm ngoái rồi.”
“Ồ, cái đó là?”
“Nhìn là biết ngay của trẻ con viết luôn á anh, đứa đó viết ‘con muốn trở thành bọ hung héc-quyn’ bằng dòng chữ to tổ chảng để cầu thần linh á.”
“Héc-quyn!? Hahahaa. Dễ thương ghê.”
“Chứ còn gì nữa? Chắc nó mê mấy thứ mềm mềm như này lắm. Lỡ trở thành hiện thực thì không biết ra sao ta? Em nghĩ vậy á.”
Cô nàng nhíu đôi đồng tử lại, ra chiều thú vị lắm.
Đúng là Aira cực kỳ chuộng những mẩu chuyện thế này vì chúng thường giúp cô gợi chuyện với người khác.
“Chính vì thế, đến lúc treo Ema lên, nếu anh thấy có cái nào được được thì nói em biết với nhé.”
“Nếu đằng sau không có ai thôi. Cũng đâu thể gây phiền phức cho người khác được.”
“Ừm, thế cũng được. Dù gì, cái chính là đi tìm cái miếng có viết tên của Debiru-chan mà.”
“Về chuyện đó… em thấy cái hy vọng đó nó có hơi bị mong manh không? Cho dù Ema của Debiru-chan có thực sự được treo lên đi chăng nữa, chẳng phải mình sẽ đi lục nó ra từ hàng trăm miếng gỗ hay sao?”
“Tất nhiên là mình đâu thể đi mò đại được. Có nguồn tin cho rằng Debiru-chan rất là thấp bé nhẹ cân, nên em định tập trung vào tìm ở hàng bên dưới thôi. Chắc cũng có cả Ema được vẽ bởi trẻ con ở bên dưới nữa.”
“Aa… Ra thế. Ở chỗ đó thì khả năng cao hơn ha.”
Ryoma đã biết ngoại hình lẫn tính cách của Himeno ra làm sao và cậu đồng tình với ý kiến này.
Bộ dạng Himeno khuỵu người xuống để treo Ema ăn khớp thực tế hơn, so với việc cô nhón lên và treo nó lên cao.
“Chắc không có chuyện mình ngẫu nhiên bắt gặp Debiru-chan đi treo Ema ha. Thế nhanh gọn lẹ hơn rồi.”
“A, ahaha… Phải rồi ha.”
“Sao mặt anh ngồ ngộ vậy? Ryoma-senpai.”
“Đâu có gì đâu. Lỡ gặp rồi thì chắc run lắm đây, anh chỉ nghĩ vậy thôi.”
“Ahihi, em cũng thế thôi, không cần lo đâu.”
Trái với vẻ hứng thú cùng với lời nói thể hiện sự đồng cảm từ Aira, Ryoma đang gắng gượng hết sức để trát lên mặt một nụ cười.
Đó là vì tình thế sẽ rất khó xử nếu cậu giáp mặt với Himeno.
*
Tám ngày trước, vào đêm Giáng Sinh.
Ngay trước khi cuộc hẹn giữa hai người kết thúc. Himeno ôm chầm lấy Ryoma, và cậu đã đáp lại cái ôm đó của cô.
Nói đúng ra, khoảnh khắc đối phương ôm mình như vậy, Ryoma phải là người đứng ra nhắc nhở Himeno.
Cậu quên mất tư cách người đóng vai của mình và vi phạm quy định của công ty khi đã tiếp xúc quá mức với khách hàng.
Sau lúc đó, cả hai đã về nhà và nhắn cho nhau vài dòng, nhưng tất cũng chỉ những câu đơn giản.
[Himeno, anh thật sự xin lỗi em, lúc chia tay lại để xảy ra chuyện như thế. Anh muốn em tha thứ cho anh.]
[Không, đó là lỗi của Himeno. Himeno đã ôm trước mà…]
[Không, đó là lỗi của anh. Anh là người đóng vai mà lại làm chuyện đó.]
Cuối cùng, cả hai đi đến kết luận [ai cũng có lỗi cả. Không nấn ná gì nữa], nhưng từ đó trở đi, không còn lời nào được nhắn nữa.
Giữ khoảng cách thế nào mới được đây. Phải làm vẻ mặt thế nào mới được đây. Đó là lý do quan trọng nhất.
“... Thế thì bây giờ, tụi mình tập trung vào viết lên Ema được chưa? Ryoma-senpai cũng không muốn ghi lộn, đúng chớ?”
“À mà, anh viết rồi đó.”
“Thiệt ư!? Cho em coi cho em coi.”
“Nói trước là thật sự không có gì thú vị đâu đó?”
“Không sao!”
Lúc Ryoma cho cô coi Ema của mình, Aira áp về phía cậu ở một khoảng cách còn gần hơn ban nãy rồi tự dưng đọc thành tiếng.
“‘Mong sao mọi người trong gia đình luôn bình an vô sự và có được hạnh phúc’ cơ à.”
Giọng nói đủ nhỏ để xung quanh không nghe thấy.
“Thấy chưa? Đâu thú vị gì đâu?”
“Ừ thì, không thể nói là thú vị được nhỉ.”
Aira thẳng thừng nói ra ý kiến của mình bằng gương mặt nghiêm túc, nhưng ngay sau đó, nét mặt ấy hóa thành nụ cười tươi rói.
“Ít ra, anh ước điều tốt quá rồi còn gì. Quan trọng nhất là nó không để gây hài này.”
“Đàn em gì mà xấc xược gớm, dám đi bình phẩm cái của người ta.”
“Ahihi, anh có lời phàn nàn nào ư?”
Aira quay về phía Ryoma và nói với cậu với vẻ hợm hĩnh, miệng tủm tỉm nụ cười dễ thương để lộ chiếc răng khểnh. Thấy thế, cậu chỉ biết nhủ thầm trong bụng “có đâu”.
“Thế thì em cũng bắt chước Ryoma-senpai và cầu cho gia đình vậy.”
“Vậy ư?”
“Viết y xì thì anh lại bắt bẻ nữa… nên em chơi thế này vậy.”
Aira ắt hẳn đã quyết định sẽ ước điều gì. Cô lấy cây bút chạy vài đường rột roạt trên Ema và
nhanh chóng viết ra một cụm từ bốn chữ.
Bằng những nét bút thanh thoát nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, dòng chữ “Vô Bệnh Tức Tai”[note39877] hiện ra ngay ngắn trên miếng gỗ, trông không khác gì chữ ký.
“Viết được kiểu thư pháp ha? Aira ấy.”
“Nhờ bị ép tham gia lớp luyện chữ hằng tuần á.”
“Luyện chữ…? Bất ngờ thật.”
“Nhìn vào tính cách hiện giờ của mình, em nghĩ không ai tin nổi điều này đâu, nhưng hồi nhỏ, em là một đứa nghiêm túc kiểu hướng nội mà? Em ưu tiên học hành hơn việc chơi với bạn bè này, không có bài kiểm tra nào bị dưới 90 điểm nữa này[note39878].”
“Em không đùa chứ?”
“Đùa đâu.”
Khó lòng tưởng tượng Aira đã trải qua một tuổi thơ như thế. Nhưng trong tông giọng của cô không có chút gì là nói dối hay đùa nghịch cả.
“Chính vì em đã từng sống một cuộc đời học sinh như vậy nên mới đâm ngưỡng mộ Gyaru hay những người có vẻ ngoài lấp la lấp lánh mà.”
“Quá khứ đó của Aira… Nói mới nhớ, em chưa từng kể về thời tiểu học hay cấp hai của mình nhỉ.”
“Tiện đây, Ryoma-senpai thích bên nào hơn? Một em nghiêm túc hướng nội hay một em để phong cách Gyaru và thích gì làm nấy như bây giờ.”
Aira đánh mắt nhìn sang bên và hỏi cậu một câu như vậy, tay đưa bút dầu lên cọ cằm.
Bộ dạng đó như thể muốn nói “em sẽ thế này cho đến khi anh trả lời đó”.
“Hưm… Thích bên nào hơn à… à. Nếu phải trả lời nghiêm túc thì anh thích Aira của bây giờ hơn đó.”
“Thiệt ư? Em không nghĩ là anh chọn cái sau luôn. Thường thì ai cũng chọn cái ngược lại với lý do kiểu muốn thấy cái độ vênh mà.”
“Tất nhiên là anh cũng tò mò không biết một Aira như thế ra sao, nhưng với tính cách hiện giờ thì Aira sẽ cười với anh nhiều hơn, phải không, nên anh thích bên đó hơn rồi.”
Ryoma vừa gật gù vừa nói ra nguyên văn những điều mình nghĩ.
“Thế thì ớ, anh không nói là chọn vì nghĩ cho em à? Với em thì thế này có vẻ tốt hơn nên anh chọn nó! Kiểu vậy á.”
“Anh đâu có ý định thế đâu. Sự tươi vui cùng với nụ cười của Aira lúc nào cũng làm anh phấn chấn lên mà, nên anh chọn cái sau thôi. Chưa kể, anh nghĩ Aira của bây giờ cũng đủ nghiêm túc rồi.”
“H-Hơ.”
“Ừ thì, nếu em không phải bên anh chọn thì chắc sẽ không đi phá đám lúc anh đang làm thêm.”
“Cái kiểu tâng lên rồi hạ xuống như thế là sao! Đã khen thì phải khen cho chót chớ.”
“Ahaha, xin lỗi.”
Quả đúng là Aira mà. Đía một câu đúng như cậu nghĩ, à không, đúng như cậu trông chờ.
“Nhưng mà, anh cho rằng Aira của bây giờ là rực rỡ nhất rồi đó. Tất nhiên, ý anh không phải ‘cứ phá đám công việc thoải mái’, nhưng em quan sát được tiến độ công việc của anh hay lúc nào thì cửa hàng đông khách rồi hành động theo đó, nhờ chuyện ấy mà chẳng có ai phàn nàn gì cả mà.”
“T-Thế cơ à… Rồi anh định làm em xấu hổ chứ gì, vô ích thôi.”
Aira phang ngay những lời đó vào mặt Ryoma, nhưng rồi cô nàng cúi mặt xuống đất và lấy tay phủi qua phủi lại bộ kimono, mắt chẳng chịu ngước về phía cậu.
Nhìn sơ là biết cô đang giấu ngượng.
”Anh vặn vẹo Aira một câu được không?”
“Hông cho. Cơ mà, mình đi treo Ema lên chớ? Cả hai ghi xong rồi này. À, cám ơn anh vì cây bút. Để em trả luôn.”
“Được rồi. Vậy tụi mình đi nhé.”
“Yô luôn!”
Ryoma cho cây bút Aira đưa cậu vào cặp lại và cùng cô rảo bước tới chỗ treo Ema.
“Nè… Senpai, anh nghĩ có Ema của Debiru-chan không?”
“Bây giờ em hỏi anh cái đó?”
“Giết thời gian thôi.”
“Tiếc cho Aira quá, nhưng anh cảm giác người đó sẽ không thể trang trí cho Ema đâu.”
“Không phải là không thể tìm được thôi ư?”
“Biết là em đang giả định họ đã vẽ sẵn lên Ema, nhưng Debiru-chan có vẻ là người bận bịu lắm mà, anh nghĩ phải ra mặt đến thế thì cũng hơi căng ấy.”
“Suy đoán tốt ghê hơ?”
Trong cuộc hẹn đêm Noel, Himeno đã có nói.
Rằng “công việc tiếp theo là vào tháng một mà”. Ryoma chỉ chiếu theo chuyện đó mà trả lời.
“Cơ mà ấy, nổi tiếng cỡ đó thì công việc ắt phải ập tới sớm, em hông hiểu luôn đó? Vẽ dù gì cũng là thế mạnh mà!”
“Đúng là em cũng có lý.”
Quá đủ cho một chủ đề chỉ để giết thời gian. Khi cuộc trò chuyện kết thúc thì hai người họ cũng tới nơi treo Ema.
“May ghê. Có vẻ mình sẽ có nhiều thời gian đi ngó quanh.”
“Phải ha. Tranh thủ đi coi thiệt nhiều luôn đi.”
Ngay lúc này đây, chẳng có khách hàng nào đi treo Ema, đằng sau họ cũng không thấy bóng dáng ai cả.
Căn thời gian chuẩn đến từng milimét. Aira lập tức tiến sát những Ema đã được treo lên.
“Cũng hiếm có dịp được nhìn thấy nguyện vọng của người khác… A, nhoáng cái đã phát hiện ra cái thú vị!”
“Ơ? Cái nào cái nào?”
“Ahem. [Thần linh. Con muốn sở hữu siêu năng lực. Là sức mạnh hủy diệt vạn vật!]. Còn chơi kiểu đảo ngữ nữa chớ, nghe được không anh?”
“A, ahaha… Không cần phải diễn nhập tâm vậy đâu. Đúng là cái này nổi bật thật.”
Ryoma chẳng biết người này thực sự muốn hủy diệt cái gì, nhưng để ý cả chuyện đó cũng ngớ ngẩn thật.
“...A, anh cũng phát hiện ra cái này này. [Mong sao papa dọn dẹp phòng của con được sạch sẽ].”
“Ahihi, chủ nghĩa cơ hội y hệt em luôn, đứa bé này ấy. Tương lai đầy triển vọng cho xem.”
“Ông bố mà thấy cái miếng gỗ này thì vừa cười vừa vặt lại con một câu cho xem. ‘Tự dọn phòng mình đi’ ấy.”
Khi Ryoma tưởng tượng ra khoảnh khắc ấy, nụ cười bất giác nở trên môi cậu.
“Ryoma-senpai, cái sự mến trẻ con của anh nó tỏa ra nồng nàn quá rồi đó. Anh quên mình đang đứng ở đâu luôn.”
“Ahaa, anh mềm lòng với những thứ thế này mà.”
“...T-Thế ư.”
Ryoma cứ thế hướng nụ cười lúc này về phía Aira, làm cô nàng tròn xoe con mắt và đưa tay gãi má.
“Em cảm giác Senpai sẽ trở thành một người cha tốt bụng ấy. Rồi chiều chuộng con quá mức biến nó thành đứa trẻ nhõng nhẽo.”
“Chắc là em đúng…”
“Thôi thì, cố đừng để bị tóm bởi một người phụ nữ xấu xa nhé. Người tốt bụng cực kỳ dễ bị lừa mà.”
“Anh sẽ khắc cốt ghi tâm mà.”
“Mà một JK lại đi khuyên sinh viên mấy điều này? Thường thì ngược lại chớ.”
“Công nhận.”
Aira là học sinh lớp 11, nhưng độ chín chắn của cô thì vượt xa số tuổi thực tế.
Câu mỉa mai của cô cũng chính xác nốt.
“Vậy mình đi tìm những cái Ema khác đi? A, anh và em đi treo Ema trước được không, lỡ lúc đông thì còn nhanh chân thoát ra được.”
“Đồng ý.”
Ryoma gật đầu trước ý kiến sáng suốt của Aira, và cả hai hoàn tất công việc treo Ema lên trước. Từ đó trở đi, khoảng tầm bốn phút sau, họ lại tìm được những miếng Ema ngộ nghĩnh.
“Aaa!”
Aira đột nhiên cao giọng lên như thế.
“S-Sao thế?”
“Ryoma-senpai, nhìn nè, hình vẽ của người này á. Cực kỳ dễ thương không anh!? Chưa kể còn khéo tay nữa chớ!”
“Cái nào cái nào…!?”
Khoảnh khắc ấy là lúc Ryoma nhìn vào cái Ema được cô nàng chỉ vào. Đầu óc cậu giờ chỉ độc một màu trắng xóa.
“Có khiếu thẩm mỹ thật chớ, nhân vật 2D này phải nói là độc nhất vô nhị ha. Người này còn thêm yếu tố con Sửu - con giáp năm nay, và cho nó mặc áo hoodie nữa, bá đạo quá ha anh?”
“P-Phải… rồi ha.”
Thay vì nêu cảm nhận về tranh, Ryoma chỉ có thể đáp lại bằng một câu đồng tình.
Tinh thần cậu dao động cỡ này không phải là do hình vẽ đẹp tuyệt kia. Đó là khi cậu nhìn thấy dòng chữ tròn trịa được viết trên Ema.
“Cái tranh này đập vào mắt em đầu tiên… nhưng lời ước này cũng hay nữa. Em thì xấu hổ lắm nên chẳng thể viết như thế này đâu.”
Những câu từ khắc trên Ema ấy là…
[Luyến Ái Thành Tựu[note39880]. Trở thành bạn gái của Shiba. Trải qua một năm hạnh phúc. Đại học T, Kashiwagi Himeno.]
Lời nguyện cầu được dệt nên từ cảm xúc.
“...”
Kashiwagi Himeno. Ryoma biết cái tên đó. Cả cái cách người đó gọi đối phương là “Shiba”, cậu cũng hay.
Đó là còn chưa kể, cả Ryoma và Himeno đều học chung một trường là đại học công lập Chuto.
Nếu lấy chữ cái đầu thì là đại học T. Không phải là Ryoma biết chắc chắn nhân vật đứng đằng sau là ai, nhưng mười phần niềm tin thì cũng hết chín phần cậu đặt vào người này rồi.
Đã có người trông thấy Ema của Debiru-chan ở miếu Shinto này vào năm ngoái. Năm nay là tên thật của chính chủ, cùng với bức họa sở trường của cô.
Khi dọn tất cả manh mối lên chung một mâm, Ryoma không thể nghĩ ra gì khác ngoài điều đó.
“A, đúng là họ của Ryoma-senpai cũng là Shiba nhỉ? Có lẽ nào anh đang nghĩ cái này hướng về mình.”
“A, ahaha. Không có đâu. Chỉ là phần họ giống nhau làm anh bất ngờ thôi.”
Lời nói dối ấy là tất cả những gì Ryoma có thể làm.
Nếu như người viết cái Ema này thực sự là Kashiwagi Himeno đó… thì cậu đã lỡ nhìn thấy một thứ không được nhìn.
Con tim Ryoma chưa từng nhảy loạn xạ không ngừng như bây giờ. Đến độ nó khiến cậu cảm thấy khó thở.
“Người này đáng khâm phục thật á. Cả hình vẽ lẫn nét chữ đều rất dễ thương, duy chỉ có điều ước là mãnh liệt quá này.”
“Đ-Điều ước…?”
“Thì bình thường, mọi người đều ghi kiểu ‘mong sao có thể trở thành ABC’ rồi xong mà? Nhưng ở đây thì là ‘trở thành bạn gái’ á. Em không chắc đâu nhá, nhưng rất có thể ý chí này thuộc dạng ‘Shiba-san có thể qua lại với rất nhiều cô gái khác nhau, nhưng dù vậy, tôi sẽ không thua đâu!’.”
Nếu Himeno là người viết Ema này thì đương nhiên cô biết chuyện Ryoma làm việc ở đại lý người yêu.
Như những gì Aira đã nói, đứng từ góc nhìn của Himeno thì cô có nghĩ vậy cũng là điều dễ hiểu.
Aira đưa ra suy luận của mình, trông cô chẳng khác gì một thám tử đại tài vậy.
“Có người bảo lúc ghi Ema, mình nên lôi thông tin cá nhân ra để thần linh còn biết ước nguyện này là của ai, nên em nghĩ cảm xúc của người này thực sự rất mãnh liệt. Đâu phải lúc nào cũng thấy một người lôi cả họ tên mình lẫn tên trường ra đâu.”
“Y-Ý em là… nghiêm túc?”
“Đã treo miếng gỗ này lên thì còn dối được ai nữa. Trong đống đây, chắc cũng có người viết cho có, nhưng còn vẽ thêm bức họa dễ thương thế này mà không nghiêm túc nữa thì em xin phép được từ chối hiểu luôn á.”
“R-Ra thế…”
Đã tốn thời gian hoàn thành Ema thì không thể nào là dạng phù phiếm được. Đó là góc nhìn của Aira. Và Ryoma không có bất kỳ lời phản đối nào. Một màu đỏ rực dần phết đều lên khuôn mặt cậu.
“Mình mau đi thôi ha. Người ở đằng kia bây giờ đã trả bút và em nghĩ họ sẽ sớm sang chỗ này thôi này.”
“Aira không muốn nhìn nữa ư?”
“Mãn nguyện rồi nên em thôi. Cơ mà, em thấy tiêng tiếc khi không thể tìm được Ema của Debiru-chan thôi.”
“...”
Thực chất, khả năng cao là Aira đã tìm thấy Ema của Debiru-chan.
Chỉ là, Himeno không dùng tên thật nên cô không biết là phải.
Đó ắt hẳn là điểm mạnh của cái gọi là bút danh.
“Thế, tiếp theo mình tới hàng ăn đi! Em sẽ bắt Ryoma-senpai phải đãi cho đàng hoàng nhé!”
“Chọn ba thứ thôi đấy. Hiểu chưa.”
“Ahihi, ăn gì đây ta.”
“Được rồi, từ giờ moi ra được bao nhiêu yên đây trời.”
Hai người tiếp tục trò chuyện qua lại như vậy và rời khỏi nơi treo Ema để đến quán hàng rong.
Lúc ấy, Ryoma dần chuyển sang trạng thái nghiêm túc.
Vì thời khắc cậu phải động tới chủ đề chính đang ngày một tiến gần.
*
“Hết sảy con bà bảy! Cái takoyaki[note39881] này ngon tuyệt cú mèo luôn!”
“Làm cái vẻ mặt đó thì đúng là anh không phí tiền rồi. So với cái có bỏ pho mát thì cái nào ngon hơn?”
“Cái nào cũng ngon!”
“Ahaha, thế tốt quá.”
Sau đó, cả hai mua hàng tá món đồ ăn ở quán vỉa hè đặt ngay trước miếu Shinto và ngồi trên băng ghế ở công viên gần đó để nhâm nhi chúng.
“Ryoma-senpai cũng ăn nhanh đi chớ? Không là em ăn hết bây giờ.”
“Lo gì, đến lúc đó thì anh lại mua tiếp mà.”
“Em háu ăn lắm đó, anh chắc chưa?”
“Em chịu thay đổi thời gian gặp mặt hôm nay cho anh mà, nên coi đây là chút đáp lễ thôi.”
Ryoma quyết định gặp nhau vào ngày đầu năm mới vì cậu không thể chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra. Aira không chắp nhặt gì điều đó nên cậu muốn bày tỏ lời cảm ơn.
“Anh không cần phải để ý chuyện đó làm gì. Anh là người giúp em được khuây khỏa mà. Thôi nào, bỏ qua chuyện đó mà ăn takoyaki đi. Để nguội thì phí quá.”
“Cảm ơn em.”
Bị thúc giục như thế, Ryoma với lấy đôi đũa để gắp takoyaki và cho nó vào miệng. Aira thấy thế liền mỉm cười và xác nhận với cậu một câu.
“Thấy chưa? Ngon đúng hông?”
“Um.”
Aira nghiêng đầu sang bên và hỏi Ryoma như vậy. Cậu gật đầu lên xuống rồi trả lời lại cô.
“Aa, thật sự rất ngon… nhưng mình phải chú ý không để nước sốt dây ra kimono ha.”
“Nếu vậy thì em cho anh ăn không ta? Mọi người khen em là cầm đũa giỏi lắm, nên cứ để em lo.”
”Anh cảm thấy điềm không lành đó, bây giờ ấy.”
Lúc bón cho ăn thì takoyaki dính lên phần mép. Nó sẽ rớt xuống kimono và làm một bãi trên đó. Ắt hẳn, ai cũng có thể tưởng tượng được cái viễn cảnh đó.
“Vậy mình chọn xúc xích Đức đi?”
“Thế thì bón cho anh ăn để làm gì nữa.”
“Thì thử bón cho em ăn xem?”
“...”
“Anh đang làm cái vẻ mặt như muốn nói gì đó á, anh biết không?”
Aira ắt hiểu rõ nhất cái “gì đó” là sao mà. Cô không thể giấu nổi nụ cười nham nhở hiện hết lên trên mặt.
“Em mà cứ được đà làm tới như vậy là anh ép em ăn thật đó.”
“Ép nữa chớ, đàn ông con trai gì mà trơ trẽn. Mình mà mua cái thứ này thì mọi người lại chêm mấy câu bẩn bựa cho xem?”
“Ai lại nói là ‘thứ này’. Và chính nữ sinh cao trung mới là người kỳ kèo anh mà, phải không…”
“Em thích thấy cái vẻ bối rối đó của anh.”
Cô nàng cười hăm hở và đáp trả một câu như thế rồi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh.
Và đó không phải là hành động bất chợt. Cứ như thể một công tắc vừa được bật lên.
“...Được rồi, Ryoma-senpai. Rốt cuộc là hôm nay có chuyện gì? Nếu là chuyện quan trọng thì bây giờ được rồi đó.”
“m!?”
“Anh không cần phải ngạc nhiên đến thế, em biết là anh đang căn thời điểm nào đó mà. Ngay trong cuộc điện thoại vào hai ngày trước, anh cũng nói là có chuyện cần bàn này.”
“Hiểu rồi… Ra là cái ‘bẩn bựa’ ban nãy cũng có lý do cả. Em định làm tơi bầu không khí trước khi nói chuyện này ha.”
“Nhưng nó không có tác dụng nhiều cho lắm nhỉ.”
“Thật sự, anh không thắng được Aira mà…”
Dù nhỏ tuổi hơn nhưng Aira là người đã tạo ra không gian cho những gì sắp tới. Ryoma giơ hai tay lên như tỏ ý đầu hàng và nhún vai một cái.
“Chưa hết, bộ dạng anh hôm nay có gì khang khác. Em đã cố rải cả đống thính nhưng cảm giác anh cứ phòng thủ suốt và giữ khoảng cách với em.”
“...”
“Nếu như anh đã chắc chắn về điều muốn nói, thì mình vừa ăn vừa nói chuyện từ từ đi.”
Trông Aira như thể đã biết trước tất cả.
Tông giọng của cô nhẹ nhàng là thế, nhưng đôi mắt màu ngọc bích thì lại chất chứa vẻ nghiêm túc.
“Phải rồi ha. Cảm ơn em.”
Ryoma gửi lời cảm ơn và chuẩn bị tinh thần mình.
Cậu mào đầu một câu “không giấu diếm gì em nữa” và nhắm mắt lại.
“...”
“...”
Một khoảng lặng ngắn trôi qua, và rồi, Ryoma đã nói ra vấn đề chính.
“Hôm nay ấy, anh đến để nói chuyện về việc muốn chấm dứt mối quan hệ hiện giờ với Aira.”
“m!? Ô-Ôi trời… Thiệt ư? Thế là em phải hứng nhiều nhất ấy…”
“Xin lỗi em. Anh biết là anh ích kỷ…”
Lý do khiến Ryoma khó nói ra chuyện này cho đến giờ là đây. Cậu hiểu rằng việc cậu làm sẽ tổn thương Aira. Nhưng đây là lời hứa giữa cậu và chị Kaya của mình.
Phải tự tay tỉa đi hạt giống bản thân đã gieo. Ryoma không được trốn tránh khỏi trách nhiệm đó.
Thời hạn một tháng của hợp đồng đã trôi qua. Nếu bỏ thì chỉ có lúc này mà thôi.
“Ryoma-senpai, tại sao anh lại nói chuyện này…? Đi chơi cùng em là gánh nặng đến nhường ấy ư?”
“Anh nghĩ Aira là người hiểu rõ nhất chuyện không phải vậy.”
“Vậy giải thích cho em đi. Không thì em không thể nào chấp nhận được.”
“Ừm. Bây giờ anh sẽ bắt đầu nói một chuyện mà anh đã giữ kín với Aira.”
“Làm ơn.”
Ryoma đã sắp xếp mọi chuyện lại trong đầu. Giờ cậu giãi bày tất cả mọi sự, từ trước đến nay.
“...Thật ra, anh, ngoài việc làm thêm ở tiệm sách, anh còn một công việc khác… là đóng vai người yêu, đó là nguyên nhân chính.”
“Đ-Đóng vai người yêu? Cái gì vậy.”
“Anh biết là em khó có thể hiểu ngay được, nhưng công việc này là mình nhận tiền từ khách hàng và giả làm người yêu của họ… Tất nhiên, bản chất là vậy nên anh không nói năng gì với người nhà cả.”
”Làm em lo ghê cơ chứ.”
“Có sao anh nói vậy mà…”
“Vậy là người nhà phát hiện anh làm việc đó, và vì giao kèo với em cũng từa tựa vậy nên anh không còn cách nào khác ngoài việc bỏ cả hai, kiểu vậy hở?”
“Ừm… Đã động tới tiền bạc thì chắc chắn tới lúc nào đó sẽ nảy sinh rắc rối mà. Vả lại, ngay thời điểm tụi mình quyết định giữ bí mật với gia đình thì lỡ có chuyện gì xảy ra, anh và em ắt sẽ phải làm một cuộc nói chuyện với người nhà này, anh nghĩ ấy là không hay chút nào.”
“Ừ thì, anh cũng có lý… nhưng vậy là không có hướng nào để anh tiếp tục giao kèo với em ư? Anh xem, giữa cái rắc rối xảy ra do anh đóng vai người yêu với cái rắc rối anh cùng em gặp phải, hai cái này có điểm khác nhau mà? Nếu là với em thì chắc chắn sẽ an toàn hơn này…”
Aira không có kiến thức gì về công việc của Ryoma cả, nhưng cô vẫn nêu ra ý kiến với vẻ chắc nịch.
“Tánh Senpai đâu phải dạng người sẽ làm những công việc như thế này. Anh làm vì tiền chứ không phải vì sở thích, đúng hôm? Vậy thì cứ tiếp tục giao kèo với em đi, có sao đâu?”
Cô nàng cho rằng phương án mình đưa ra hiếm có rủi ro nhưng vẫn giúp cậu kiếm tiền. Nếu cô nói câu này với Ryoma của vài ngày trước thì ắt hẳn đã làm cậu phải lăn tăn.
Thế nhưng, sau cuộc nói chuyện khi ấy với Kaya, ý chí của cậu đã đóng đinh trong lòng.
“Quả thực, anh đã làm công việc đó vì tiền. Lương theo giờ thì cao này, và nếu anh đã kiếm được tiền, dù chỉ 1 yên thôi cũng là nhiều, thì chắc chắn sẽ giảm được gánh nặng cho chị mình.”
“Chị? Không phải bố mẹ sao?”
“Đây cũng là chuyện anh chưa nói Aira. Từ khi anh còn nhỏ, bố mẹ anh đã mất rồi. Thế nên, khi anh trở thành học sinh cao trung, chỉ có anh và chị anh trong nhà.”
“m!”
“Vì lẽ đó, người gánh vác học phí cho anh chỉ có mình chị nên chị ấy nghĩ là phải kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa. Tuy nhiên, việc chị đóng vai người yêu đã bị bại lộ… lúc nghe chuyện, anh nhận ra rằng mình đã sai.”[note39879]
Cậu chẳng biết mình đang nói cái gì nữa. Thế này thì làm sao cô hiểu cho được.
Ngay khoảnh khắc Ryoma toan tiếp tục, có tiếng thì thầm vọng tới tai cậu.
“...Anh có chị gái tốt thật. Em hiểu ý anh rồi.”
“Ơ?”
“Dù cho Ryoma-senpai có kiếm tiền và chắt bớt gánh nặng vật chất, nhưng nếu đó là công việc mang những rủi ro thì lo lắng của chị anh sẽ phình to hơn nữa. Rốt cuộc là gánh nặng chẳng giảm gì cả. Trái lại, vì gia đình chỉ có hai người nên gánh nặng sẽ càng đè lên người phải ôm lo lắng nữa, đúng không?”
“...A, ahaha. Aira đúng là thông minh thật nhỉ, anh không hiểu được điều đó và chị ấy giận ứa gan luôn.”
“Ừ thì thế. Nói thẳng ra thì kiểu anh chà đạp lên cảm xúc của chị mình này.”
“Ừm… Lúc đó, bị nói rồi anh mới nhận ra mà.”
Aira chưa từng làm việc ở đại lý người yêu thì làm sao mà hiểu được đến cỡ đó hả trời. Ấy chắc hẳn là do hoàn cảnh gia đình cô khi bố mẹ không về nhà thường xuyên cũng có ảnh hưởng phần nào.
Dù tốt dù xấu gì đi nữa, vì cớ nào một người sống trong môi trường tự do như cô lại có sức học thuộc tốp đầu, vì cớ nào cô nàng luôn tuân thủ việc về trước giờ giới nghiêm, dù là dưới sự nhắc nhở của Ryoma.
Tất là để không làm người nhà phải lo lắng.
Nói vậy chứ, việc Aira giữ kín giao kèo anh trai với họ là minh chứng rõ nét cho sự tin tưởng cô dành cho Ryoma.
“Thế là Ryoma-senpai thay đổi tâm tính và bỏ hẳn công việc này, anh định kiếm tiền với một việc gì đó đại trà hơn ư?”
“Ừm. Anh đã bắt đầu đi tìm rồi và định sẽ làm ở quán cafe.”
Cho tới kỳ nghỉ dài tiếp theo, tức kỳ nghỉ xuân, Ryoma sẽ cố để có thể tự xoay xở một mình, cơ mà cậu vẫn đang trong giai đoạn lên kế hoạch.
“Hầy. Sự tình đã vậy rồi thì em không thể nói gì được nữa… Anh ích kỷ, nhưng em chỉ còn cách nuốt trôi này, tạm thời giao kèo cũng bị hủy và em chẳng thể phàn nàn được gì này.”
“Anh thật sự xin lỗi.”
Đúng như những gì cô nói, đây là cậu ích kỷ. Thay vì biện hộ gì thêm, Ryoma cúi đầu xuống.
Và đón chờ cậu… là những lời ngoài sức tưởng tượng.
“Không. Em cũng xin lỗi… Thiệt sự.”
“Ơ? S-Sao Aira lại xin lỗi.”
Ryoma mau chóng ngẩng đầu lên và hỏi lại.
“Tại vì… Em nhớ là mình có nói Ryoma-senpai keo, trong khi bản thân không hiểu tình hình bên nhà anh… Hôm nay em còn bắt anh phải đãi nữa này.”
“Ahaha, em nói cái gì thế hả. Không cần phải chăm chăm chuyện đó làm gì. Nếu anh thật sự ghét thì đã chẳng đãi em làm gì.”
“Nếu anh nói cho em sự tình đằng sau thì em đã dúi anh nhiều tiền giao kèo hơn rồi. Bây giờ… còn đó? Như là lời cảm ơn, để em đưa thêm chút…”
“A, đúng rồi. Anh quên mất. Về cái tiền giao kèo đó.”
Lúc nghe được cụm “dúi tiền giao kèo”, Ryoma chợt nhớ ra.
Cậu mở cái túi xỏ vai đặt trên băng ghế và lấy ra cái phong bì nọ mình đã bỏ sẵn ở nhà.
“Anh trả cái này cho Aira. Kiểm tra xem có mất đồng nào không đi.”
“...Hả?”
Aira nghiêng đầu với vẻ sững sờ khi nhìn thấy phong bì đó. Hai mắt của cô tròn xoe còn ánh nhìn thì cứ chăm chăm vào nó.
“Cái phong bì này là thứ em đã đưa… đúng không? Ơ, em không hiểu gì cả… Thế tức là, anh gặp khó về tiền nong nhưng lại không dùng số tiền em đưa sao!?”
“Phải đó.”
“Không không không, anh đâu cần phải trả lại cái này! Đây là tiền giao kèo đó?”
“Ngay từ đầu, anh đã không có ý định động đến số tiền này rồi. Lúc giao kèo thì cũng do hoàn cảnh đưa đẩy thôi, chúng ta là bạn nên anh càng không thể nhận số tiền này.”
“...”
Aira tiến gần phong bì và đưa một tay ra để nhận nó, trông cô như đã hiểu cảm xúc này của cậu.
“Ra thế… Nếu không nhận thì khó xử nhỉ.”
“Ừm.”
“Vậy thì, ý anh là cắt đứt quan hệ với em… nhỉ. Để còn dứt hẳn.”
“...Hở? N-Nói gì vậy? Cắt đứt quan hệ ấy.”
“Nếu anh đưa cho em số tiền này thì thành ra em chẳng mất gì cả rồi. Vậy tức là khỏi cần gặp nhau để em vui làm gì rồi… Vì không mất cái này nên em không thể gây ra vấn đề gì này.”
“Aa, a! Ý anh không phải thế!! Anh trả là để từ giờ trở đi, tụi mình làm bạn bình thường với nhau ấy.”
“Hả? Anh nói nghiêm túc?”
“Lừa em làm gì cơ chứ. Anh đâu muốn Aira nhìn mình bằng ánh mắt kỳ cục đâu. Cái này là anh mượn lời em, anh chỉ muốn có mối quan hệ bạn bè không thể dứt hẳn thôi.”
“...”
Aira đang nhìn Ryoma bằng ánh mắt kỳ cục.
Aira cũng là con gái rượu của một giám đốc công ty và mối quan hệ giữa hai người có mang yếu tố tiền bạc. Một lần nọ, có người khuyên Ryoma thế này.
“Có những thằng nhắm đến tiền nên mới giao du với người khác.”
Ryoma chẳng muốn và chẳng cần bất cứ thứ gì đại loại vậy nên cậu trả lại không thiếu một xu.
“T-Từ từ, đợi đã. Cho em sắp xếp lại một lát được không?”
“Cứ việc.”
“...a? Nếu vậy thì, dù giao kèo giữa chúng ta có chấm dứt nhưng mối quan hệ giữa anh và em gần như không đổi hở? Làm bạn tức là em tới chỗ làm thêm của Ryoma-senpai cũng được này, lúc nào nhắn tin cũng được này, cả đi chơi cũng được nốt này…”
“Ờm, còn gì nữa không?”
Ngay lập tức, một bầu không khí im lặng ngập tràn nơi đây. Nó kéo dài không biết bao nhiêu giây rồi.
Chỉ đến khi Ryoma “ơ?” một tiếng thì mọi chuyện mới tiếp tục.
Khóe mắt của Aira lay lên một nhịp. Cô nàng lấy cái tay không giữ phong bì đưa lên trời và tạo hình nắm đấm rồi thả một cái vào mặt cậu.
“Thế thì đừng có đi dọa người ta chớ!”
“Đau! Đ-Đấm!?”
“Anh không nói điều đó ngay từ đầu thì em biết làm sao đây! Em lo đến tổn thọ rồi này! Nếu anh định thế thì chắc chắn là em đã xuôi từ lâu rồi!”
“X-Xin lỗi? Thật sự xin lỗi em.”
“Em cứ tưởng là anh định cắt đứt quan hệ rồi định giữ anh lại cho bằng được nữa chớ!”
Vì lo lắng và căng thẳng nên kết cục là Ryoma đã nhảy bổ tới kết luận. Những điều Aira nói quả thực là hợp tình hợp lý.
“Dù gì, nếu mối quan hệ giữa chúng ta còn tiếp tục thì bỏ cái giao kèo này vẫn tiện hơn ha.”
“Aira…?”
“Không phải là em tỏ ra mạnh mẽ gì đâu. Đúng là em từng gọi cho anh nói rằng mình muốn gia hạn hợp đồng, nhưng hôm nay đã thế này thì em cũng thay đổi ý định.”
Nói đoạn, một nụ cười tươi rói bất chợt hiện trên gương mặt cô.
“Nè, Ryoma-senpai đang để ý một người con gái có tên Kashiwagi Himeno, đúng hôm.”
“Hở!? E-E-E-Em nói cái gì thế hả?”
Đáng lý Aira không có chút liên quan gì tới cái tên đó. Khoảnh khắc cậu nghe một câu như vậy, Ryoma trở nên hoảng loạn, miệng lắp bắp mất kiểm soát.
“Phản ứng như vậy là rõ rồi này, nói thẳng ra là quá dễ hiểu luôn ấy. Phản ứng lúc anh nhìn thấy Ema được viết bởi Kashiwagi Himeno-chan kia. Ngay từ đầu, cái tên Shiba vừa hiếm này, vừa là họ này, nói tới đại học T quanh đây thì chỉ có đại học công lập Chuto thôi này, và đó là trường mà Ryoma-senpai đang theo học. Em mới chỉ lượm được nhiêu đây thôi, ắt hẳn Ryoma-senpai phải biết nhiều điều hơn nữa.”
“A, kh…”
“Thêm nữa, nếu không hủy cái giao kèo rất dễ biến thành thứ gì đó kỳ cục này thì anh không thể tấn công người con gái trong lòng mình được. Với tính cách của Ryoma-senpai thì ắt hẳn anh sẽ không làm những điều khiến đối phương tỏ ra chán ghét này.”
“N-Nói sao ta…”
“Sao trăng gì ở đây nữa, thiệt mà… Bám theo cái sườn này thì đâu thể đeo bám công việc đóng vai người yêu nữa. Đi làm thứ khác vẫn hợp lý hơn.”
“A, ahaha…”
Ryoma đã chịu khuất phục hoàn toàn trước lời nói của Aira.
Ai đứng ngoài nhìn vào cảnh tượng này chắc sẽ thấy vai trò tiền bối - hậu bối bị đảo lộn cho mà xem.
“...Em hỏi một điều nữa được không?”
“G-Gì cơ?”
“Kashiwagi Himeno-chan có biết Ryoma-senpai đi đóng vai người yêu không?”
“Biết chứ.”
“Hơ. Biết công việc đòi hỏi anh phải chạm mặt với rất nhiều phụ nữ khác nhau mà tình yêu vẫn không đổi thay, cao cả thật.”
“Y-Yêu…”
Khoảnh khắc Aira nói ra hai từ “tình yêu”, con tim Ryoma đập nhanh hơn hẳn.
“Ghi mỗi ‘trở thành bạn gái của Shiba’ thôi là đủ hiểu rồi. Dù em không biết ấy là ai.”
“N-Này em… Đâu chắc gì người đó là Himeno đâu…”
Ryoma phủ định một câu, một tay đưa lên quạt khuôn mặt đã nóng bừng, nhưng thực chất, cậu đã đào hẳn một cái mộ hoành tráng cho mình.
“Ơ? Himeno? Lúc nào anh cũng gọi người đó là Himeno ư.”[note39882]
“A, thôi…”
“Ahihi, Ryoma-senpai cuống quá rồi đấy.”
“Hầy…”
Với Ryoma, thể diện của một tiền bối ắt đã tiêu tan từ lâu. Cậu hoàn toàn bị Aira coi như một món đồ chơi.
“Thôi thì, việc hủy hợp đồng đã thông qua, về sau thì ai muốn gì làm nấy vậy… Em cũng đã nhận tiền nên từ giờ tụi mình sẽ là bằng hữu, anh chiếu cố em nhé.”
“U-Ừm. Anh cũng vậy.”
Ryoma nắm chặt bàn tay Aira đã chìa ra và hai người trao nhau cái bắt tay.
“Được rồi… Em đi vệ sinh chút.”
“Hiểu rồi. Anh sẽ lấy chỗ trước cho.”
“Cám ơn anh. Anh giúp em rồi.”
Aira lấy dây thun buộc hộp takoyaki lại và đứng lên, cô nàng bước về phía nhà vệ sinh một cách chậm rãi.
“A, đúng ròi! Trước khi đi vệ sinh, em có một lời khuyên cho anh.”
“Lời khuyên?”
“Tiếp nhận hay không là tùy Senpai.”
Aira bước ra xa chỗ cậu một chút và ngoái lại nhìn về phía Ryoma đang ngồi trên băng ghế, tông giọng chẳng khác là bao so với mọi khi.
“Lúc anh nói với Himeno-chan rằng mình sẽ bỏ đóng vai người yêu, sao anh không bày tỏ cảm xúc của mình? Cô ấy đã viết cho anh một Ema tuyệt vời đến nhường thế, nếu anh nói những câu kiểu ‘anh không muốn Himeno-chan phải cảm thấy khó chịu’ thì chắc chắn Himeno-chan sẽ vui sướng cho xem.”
“m.”
“Anh đã dùng ý chí của mình để từ bỏ rồi thì thay vì mượn lời chị mình để thuyết phục người ta, anh nên giãi bày cảm xúc của bản thân thì hơn đó, em cam đoan. Đó là người anh để ý nên càng phải tiến tới. Bên đó cũng tương tư về anh mãnh liệt mà?”
“...”
Trong lời khuyên ấy chắc chắn ẩn chứa những câu từ làm ấm áp lòng người của Aira. Khi mắt hai người chạm nhau, cô mỉm cười một cái như thể nhắc nhở cậu “được chưa?”.
“Himeno-chan. Có vẻ là người con gái tốt nhỉ?”
“A-Aira…”
“Yêu vô cùng luôn?”
“Airaa?”
“Vậy em đi đây.”
Aira đưa một tay lên vẫy với vẻ vui tươi rồi quay lưng về phía cậu và đi tới nhà vệ sinh.
“Thiệt tình, trời ạ…”
Ryoma nhìn về bóng dáng của cô đang dần rời xa cậu, miệng nở nụ cười cay đắng.
Và rồi, một khuôn mặt nghiêm túc nhanh chóng thế chỗ.
[Anh đã dùng ý chí của mình để từ bỏ rồi thì thay vì mượn lời chị mình để thuyết phục người ta, anh nên giãi bày cảm xúc của bản thân thì hơn đó, em cam đoan. Đó là người anh để ý nên càng phải tiến tới. Bên đó cũng tương tư về anh mãnh liệt mà?]
Trong đầu cậu đang chiếu đi chiếu lại lời khuyên của Aira.
****
“Hầy… Nối giáo cho giặc chớ. Mị đúng ngốc thật mà.”
Khi đã chia tay với Ryoma-senpai, mị ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, miệng trút ra tiếng thở dài.
“‘Bỏ cái giao kèo này vẫn tiện hơn’ hay gì đó, mị thật sự nói thế hả trời…”
Cái giao kèo anh trai đó vừa là một kế hoạch tác chiến của mị để được gần gũi với senpai hơn, vừa là chốt chặn ngăn Senpai có bạn gái.
Vì Senpai vừa chân thành lại lịch lãm, để giao kèo diễn ra suôn sẻ ảnh đã cố rất nhiều mà.
Vì nếu ký kết giao kèo thì sẽ loại trừ được những thứ có thể làm thứ tự ưu tiên thay đổi như số ngày gặp nhau giảm đi chẳng hạn mà.
Vì một Senpai ngay thẳng sau khi dẹp hết mấy cái thứ “giao kèo” hay mối quan hệ con người gì đó để người con gái ấy không cảm thấy khó chịu sẽ hướng tới việc làm bạn trai cổ mà.
Thế nhưng, giao kèo đã chấm dứt.
Ảnh đã rút khỏi việc làm bồ hờ, cũng bỏ nốt giao kèo anh trai giúp mị có thể chim chuột với ảnh, và thế đồng nghĩa với việc không còn chướng ngại nào nữa.
Khi ở một mình, mị mới càng thấm cái hiện thực này. Những tiếng thở dài cứ trút ra không biết bao nhiêu lần.
“Aaa… Biết chuyện này xảy ra thì giao kèo làm người yêu của nhau luôn cho rồi, anh trai em gái gì ở đây nữa.”
Vì là giao kèo anh trai nên một người cứng nhắc như Senpai sẽ cho rằng bản thân phải đối xử với mị như em gái mà.
Chắc chắn là ảnh đã cố để dù mị có tấn công bao nhiêu đợt đi chăng nữa, ảnh cũng không nhìn nhận mị như một người khác giới.
“Mị biết là Ryoma-senpai hút gái rồi, nhưng không ngờ là có người làm Senpai để ý luôn á. Cơ mà, Kashiwagi Himeno là ai chớ, tự nhiên nhảy bổ vào mà. Cái tên dễ thương như của hải cẩu đốm vậy.”
Mị hiểu là mị đang ghen. Nhưng không than không được.
Không chỉ dừng lại ở “để ý”, Senpai đã yêu người con gái ấy này…
Cơ mà… vậy thì sao. Mị đang tỏ ra mạnh mẽ, mị biết.
“Dù Ryoma-senpai đã có bạn gái đi nữa, đâu có cái luật nào đề ra là mình không thể nhắm tới vị trí ấy đâu. Mị vẫn chưa bỏ cuộc đâu này.”
Những lời độc thoại cứ thế tiếp diễn.
Môi bặm lại, mị lấy ra tờ giấy bói kẹp trong obi của kimono.
“...”
Mị nhìn vào một mục.
Ở chỗ tình yêu có đề một dòng “bây giờ thì không được”.“...Cái gì đây trời. Từ trước đến nay, chỉ có mỗi cái bói này là mị không tin nhất… Sẽ thật sung sướng biết bao nếu làm bạn gái Senpai mà...”
Lời thầm thì đã tan biến.
“Phải từ bỏ Senpai, mị không thể nghĩ nổi này…”
Giọng nói ấy rưng rưng… như thể tấm mặt nạ mạnh mẽ đã rớt xuống.
Aira nghiền nát quẻ bói trong tay, tựa hồ đang kìm nén dòng nước mắt dâng lên từ sự cay đắng ấy.
--------------------
Trans: Bonus cho Aira nè. Aira thường gọi bố mẹ là papa và mama. Ở Nhật, trẻ mẫu giáo cũng làm thế, nhưng khi lên 9, 10 tuổi, chúng chuyển sang gọi “okaasan” (mẹ) và “otousan” (bố). Ai lớn to đầu rồi mà còn gọi là papa và mama thì bị cho là nhõng nhẽo, thích được chiều chuộng. Nhưng xét trong bối cảnh câu chuyện, tôi nghĩ còn có thể hiểu chi tiết này theo nghĩa mối quan hệ giữa Aira và bố mẹ mình không được ươm đủ thời gian để phát triển từ giai đoạn “papa, mama” sang giai đoạn “okaasan, otousan”. Thế mới thấy, Aira đáng thương như thế nào ._.