“Thế đó? Sếp Hazuki đã xác nhận rồi đấy. Rằng Ryoma đã đóng vai người yêu của sếp.”
“...”
“Rồi, ai mới là người đang nói dối đây ha. Ha?”
“...Em thực lòng, xin lỗi chị…”
Không thể vòng vo tam quốc được nữa. Ryoma cúi đầu thật sâu xuống đất và nặn ra lời xin lỗi.
“Này nhé, không phải xin lỗi là xong chuyện đâu nha. Đến tận những phút cuối cùng mà còn dám lừa phỉnh chị. Đừng có bố láo bố toét. Câu này là chị độc mồm độc miệng nhưng chị thực sự nghĩ vậy đấy.”
Cơn thịnh nộ của cô làm cậu ngạt thở đến tắc tử.
“Trước mắt chị sẽ liên lạc với công ty. Để khiến Ryoma thôi việc.”
“Đ-đừng… chị ơi. Chỉ điều đó…”
“Đến giờ này mà còn nói gì thế hở? Ryoma làm gì có quyền từ chối, đúng hôm. Mày biết là sẽ bị vặc lại thế này nên mới im ỉm chứ gì.”
“Đ-điều đó…!?”
Khi Ryoma sắp sửa vớ được cái lý do, Kaya đã làm cậu chết trân tại chỗ.
*Rầm*
Cô cho mặt bàn ăn một cái nắm đấm mạnh kinh hồn và dùng sự im lặng để thể hiện nỗi tức giận đang bốc ra thành khói.
“Mày làm chị ngứa quá chừng… Không hiểu gì mà còn dám cãi.”
Kaya nhả ra những lời đó kèm theo ánh mắt “nhất tiễn xuyên tâm”.
“K-Không phải thế mà… Em có nghĩ đàng hoàng…”
Lúc nhìn vào phản ứng đó của chị mình, Ryoma hiểu mọi thứ đã đi quá giới hạn. Cậu không thể không nói gì được nữa và đành giãi bày những cảm xúc mình đã giấu kín từ lâu.
Rằng bằng công việc này, cậu đã kiếm được chút tiền để giảm bớt gánh nặng cho chị mình.
“...Thế quái nào là vì chị hả. Ngu thật mà.”
“Ơ…”
“Làm gì mà phải há hốc mồm ra thế. Chị là người biết rõ tánh Ryoma không dành cho mấy cái nghề này mà.”
Cả hai là chị em ruột, cùng sống chung dưới một mái nhà.
Không chỉ hiểu rõ tính nết đứa em của mình, Kaya còn dễ dàng nhìn thấu bản chất công việc, nhưng cái nhìn thấu ấy không giúp nguôi ngoai sự giận dữ của cô.
“Tặng mày lại một điều nhá, dù mày có làm thêm vì chị thì chị chẳng thấy vui chút nào đâu. Ngay cái thời điểm mày muốn bớt gánh nặng cho chị là mày đã trật lất rồi.”
“...”
“‘Đừng có nói dối vậy chứ’, ha? Nhưng đây là sự thật. Lòng tốt của mày đặt không đúng chỗ rồi đấy.”
Nếu Ryoma đã báo cáo rõ ràng thì cơ sự sẽ chẳng thành ra như thế này. Cậu hiểu rằng phần lỗi đều thuộc về mình, nhưng bị trù dập cho như thế thì cậu đã chịu hết nổi rồi.
“V-vậy… nói em nghe đi. Lý do gánh nặng không bớt… Em biết là mình đang nói những thứ hỗn láo, nhưng em nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn rồi mới làm cơ mà…”
“...Này nhá, phải binh cho mày một cú thì đầu mới thông ra hả? Ryoma đã phá vỡ quy tắc gia đình nhá.”
“T-Thì em biết là em đã làm điều thực sự không phải… Nhưng ấy, em nghĩ là đã lớn tồng ngồng thế này thì ít ra cũng phải xắn tay lên giúp chứ. Nếu làm cho gánh nặng giảm bớt thì em thấy vui mà. Với em, chị Kaya là người thân duy nhất trong nhà mà.”
“m!!
Kaya mở to đôi mắt sau khi nghe phát ngôn này của Ryoma. Lần đầu tiên cậu thấy được phản ứng đó từ cô.
“...Vì thế mà mày tuyệt đối không muốn bỏ?”
“Chỉ cần không xảy ra rắc rối thì cũng không có ảnh hưởng gì đến trường lớp, lương theo giờ thì cao, sinh hoạt cũng không bị xáo trộn mà… Em hiểu ấy là viễn cảnh tốt đẹp nhất…”
Lòng Kaya trở nên rối như tơ vò khi cảm nhận được sự mãnh liệt trong ý chí của Ryoma.
“Được rồi. Chị hiểu rồi. Đã quyết tâm như thế thì chị sẽ giải thích hết cho Ryoma. Rằng Ryoma nông cạn cỡ nào, và cả câu chuyện của chị, cái thứ mà chị đã định sẽ mang theo xuống mộ.”
“M-mộ…? C-cái gì…”
“Trước khi giải thích, hãy để chị nói điều này. Ryoma không cần phải dằn vặt bản thân hay gì đâu nha.”
Ấy là những lời tưởng như chẳng liên quan gì, nhưng chúng lại là chìa khóa để hóa giải thứ đã kìm kẹp trái tim Kaya.
Đôi lông mày của cô nhăn lại, nhưng Kaya vẫn chọn nói ra mà không giấu diếm gì cả, với một tông giọng bình tĩnh.
“Nói điều này cũng đường đột thật, nhưng sau khi bố chết, chỉ còn lại hai chị em mình, vào mùa xuân khi chị là học sinh cao trung năm ba… Chị cũng đã làm thêm ở đại lý người yêu đó.”
“Hở!? Ơ…!?”
“Lý do bắt đầu thì ít nhất là để ổn định cuộc sống. Nếu xuôi chèo mát mái, chị muốn kiếm tiền để Ryoma học tiếp lên đại học. Và chị đã bỏ công việc đó trước khi đi tìm việc hẳn hoi.”
“Đ-điều đó… Điều đó…”
Đây là lần đầu tiên Ryoma nghe chuyện này. Cậu hoàn toàn không ý thức được gì cả. Vì khi cậu còn là học sinh cao trung, Kaya cứ nhai đi nhai lại một câu “chị có tiền nên ổn mà”.
[Ryoma không cần phải dằn vặt bản thân hay gì đâu nha.]
Thì ra câu đó có liên quan đến đoạn này.
“Chị không muốn nói điều này đâu đó. Chị muốn giữ im lặng mãi mãi. Lỡ Ryoma có ác cảm thì sao, hay buông lời phàn nàn thì sao… Kiểu ‘tại sao không nói với em khi đó’, hay ‘chị Kaya cũng làm thì có quyền gì cản em’ ấy.”
“...”
“Cơ mà nhé, chị đã xông pha rồi, chị đã có nhiều kinh nghiệm lắm rồi, nên chị phải cản cho bằng được. Có chuốc lấy bao nhiêu ác cảm đi chăng nữa, có bị đâm ghét đi chăng nữa, chị không thể không ngồi yên.”
“Chị Kaya…”
Từ đôi đồng tử chĩa về phía cậu đến toàn vẹn gương mặt ấy, tất cả đều toát lên sự nghiêm túc. Kaya đang nói cho cậu nghe những lời thật lòng.
“Tiếp theo là chị sẽ giải thích về việc Ryoma nông cạn cỡ nào. Cùng với trải nghiệm của chị.”
“Ư-ừm…”
“Ryoma nhé, nếu Ryoma dính phải khách hàng xấu và bị nắm thóp thì Ryoma định đối phó ra sao? Với tính cách của Ryoma thì không lý nào có thể đối phó cho mượt được. Người tốt bụng như mày chắc chắn sẽ vướng bẫy. Nếu thành ra như vậy, họ sẽ lợi dụng điểm yếu của mày mà đụng vào những nơi mày ghét, mà đe dọa mày chẳng hạn. Một là cả hai bên tổn hại lẫn nhau, hai là địa ngục. Mày nghĩ cái nào đang đón chờ mày đây.”
Ryoma đã biết chúng từ trước. Hazuki đã nhắc nhở cho cậu nghe lúc cậu đóng vai người yêu của cô mà.
Đúng như câu phán của Kaya, lúc đó, những người ấy sẽ chặn họng cậu, sẽ không để cậu có đường ra.
Lỡ như Hazuki là người xấu thì mọi sự sẽ thành ra như vậy.
“Rồi còn chuyện Ryoma là học sinh nữa chớ. Chẳng may bị bắt gặp bởi người quen thì Ryoma định lý giải thế nào đây? Bám vào nghề càng lâu thì khả năng ấy càng cao. Mỗi lần mình lại hẹn hò với một người khác nên rất có thể, người ta sẽ đồn những điều không hay ở trường. Tánh thằng đó tệ hại nè, cách nó hành xử xấu xí lắm nè. Những thứ như thế nhiều khả năng sẽ ảnh hưởng tới giai đoạn tìm việc của mình.”
“...”
“Ryoma có vẻ đang đối phó bằng việc thay đổi ngoại hình, nhưng mọi chuyện chẳng ngọt ngào như thế đâu. Kết cục, việc bị lộ tẩy chỉ là vấn đề thời gian. Có thể Ryoma sẽ phủi tay cho qua, rằng dù lộ thì cơ sự đâu rồi cùng vào đấy, nhưng đến khi đó, tất tần tật những thứ chị vừa nhắc sẽ quay đến công kích Ryoma. Nghĩ được đến đây thì chắc chắn sẽ chẳng đâm đầu vào công việc đó rồi.”
Kaya lần lượt xoáy vào những bất cập dựa trên việc bản thân cũng từng có những trải nghiệm tương tự trong quá khứ cộng với sự thấu hiểu tính cách của em trai mình.
“Lương theo giờ cao cũng có lý do của nó. Chị biết cái rủi ro của việc đi đóng vai người yêu cho thiên hạ. Vì thế, chị mới cố làm sao cho Ryoma không vướng vào những thứ như vậy và lập ra quy tắc gia đình.”Chẳng thấy đâu ra sự giận dữ nữa. Bằng hết sức mình, cô đang giải thích toàn bộ cho cậu.
“Còn nữa, Ryoma đã đến cái tuổi này rồi, ắt hẳn cũng phải có người yêu… à không, người mình để ý chứ nhỉ?”
“...”
“Ơ kìa, sao thế?”
“K-không. Không có chuyện đó. Em đang làm công việc này mà…”
“Đảo mắt ra chỗ khác, rồi chớp mắt hai lần. Đây là cái tật của Ryoma mỗi khi nói dối ha.”
“...”
“Thôi thì, cứ cho là không có vậy, dựa vào đó mà nói tiếp cũng chẳng sao.
Ryoma quay cả khuôn mặt sang chỗ khác để tránh khỏi ánh nhìn tựa như đã xuyên thấu hết tâm can. Trong đầu cậu đang hiện lên duy nhất một người… Như đoán được điều đó, Kaya mới quăng ra một câu như vậy.
“Tại sao lại nói chuyện này à. Dĩ nhiên là vì nó có liên quan đến đại lý người yêu rồi. Khác với chuyện ban nãy, đây là thứ mà dù có cho nó rạch ròi, mình vẫn sẽ hối hận. Là thứ nhúng rất sâu vào tinh thần.”
“Ý chị là sao…?”
Chính sự thắc mắc ấy của Ryoma đã làm lộ ra một phần “khinh suất” của cậu. Kaya đành lôi quá khứ ra để giúp cậu em mình dễ mường tượng và hiểu được những gì cô đang ám chỉ.
“Đây cũng là lần đầu tiên chị nói chuyện này với Ryoma… Chị nhé, hồi chị còn là học sinh cao trung, chị có thích một anh đó.”
“m.”
“Chị thích người đó và cũng đã cùng ảnh về nhà sau giờ học biết bao nhiêu lần. Ừ thì, mối quan hệ giữa cả hai tốt đẹp quá nên mọi người xung quanh cũng biết là chị thích ảnh ấy.
Những câu từ nặng trĩu sự hoài niệm. Lúc đầu Ryoma còn bối rối lắm, nhưng rồi cậu nhận ra đó là “thanh xuân”.
Ryoma tiếp tục lắng nghe câu chuyện mà không chêm bất cứ lời nào vào, nhưng đón chờ cậu không phải là một cái kết có hậu.
“Thế rồi, ngay thời điểm đó thì bố mất, và như những gì đã nói, chị bắt đầu làm việc ở đại lý người yêu để kiếm tiền.”
“...”
“Trong lúc làm việc, chị đã phải trang điểm nè, đội mũ nè, cốt để che giấu ngoại hình. Chuẩn bị công phu như thế nên chẳng ai biết cả, còn số lần được chỉ định thì tăng lên và mọi thứ êm ru… Nhưng rồi, sau một tháng thì bị bắt gặp bởi người quen ấy.”
“M-Một tháng…”
“Hậu quả là mọi người hiểu lầm chị là dân chơi, hay là chị đang cặp kè với sugar daddy[note39852], và bạn bè xung quanh bỏ chị mà đi. Còn cái anh chị yêu thì nói ‘nếu đã biết cậu có phần tính cách này thì mình thà khỏi yêu cho rồi’ đó.”
“T-Thế…”
“Ừm. Tình cảm là từ hai phía nhưng kết cục lại rạn nứt. Đó là còn chưa kể ảnh nói những lời đó mà nước mắt cứ rơi lã chã, dù chị có giải thích sự tình thì chuyện vẫn vậy. Khi chị bắt đầu công việc đó thì chuyện như thế đã xảy ra với chị đấy.”
Kaya chống cùi chỏ lên bàn và đan những ngón tay vào nhau, vẻ mặt lấm tấm sự buồn bã.
Nếu ta nhìn vào một Kaya lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng vui tươi và không bao giờ để lộ sự mệt mỏi, kể cả khi nó bắt nguồn từ công việc, thì những biểu cảm này thật sự là hiếm gặp. À không, ắt hẳn cô cũng đã hối hận đến nhường ấy.
[Dù có cho nó rạch ròi, mình vẫn sẽ hối hận. Là thứ nhúng rất sâu vào tinh thần.]
Kaya giãi bày như để chứng minh cho câu trên.
“Điều chị muốn nói ấy, là cái khổ của công việc không chỉ nằm ở lúc mình đóng thế. Điều tệ nhất là mình còn phải khổ khi ở trong trường này, và tới lúc có người mình để ý thì nó sẽ làm mình hối hận kiểu “một đi không trở lại” nữa. Còn điều nữa, cái việc bị người đời tung tin xấu chỉ là vấn đề thời gian, và chị e là ấy sẽ làm tổn thương cả những người quan tâm tới Ryoma. Kể từ cái khoảnh khắc mình cặp kè với người khác giới khác, sự tình có như thế nào thì người ta vẫn nhìn mình bằng nửa con mắt mà.”
“...”
Dông dài là thế, nhưng Kaya đang nói ra sự thật nên Ryoma dễ dàng nuốt trôi những rủi ro ấy.
Không có bất kỳ lời phản đối nào cả.
“Đây là tất cả từ chị. Một lần nữa, chị cũng hiểu Ryoma không phải dạng vì thích nên mới làm công việc này.”
Kaya vẫn nắm thế thượng phong và tiếp lời như thế, đoạn hai mắt của cô rũ xuống.
“Ryoma, Ryoma sẽ bỏ mấy điều này chứ…?”
Một lời cầu xin khiến con tim cậu phải cựa quậy.
“Chị nhé, chị muốn Ryoma có một cuộc đời đại học vui vẻ, được tận hưởng tình yêu và làm công việc mình thích, thế nên chị mới trả tiền học phí cho Ryoma đó. Chỉ những cảm xúc này thôi là chị không muốn thấy chúng đổ sông đổ biển. Chị tuyệt nhiên không muốn đẩy em vào cảnh giống chị mà.”
Kaya nhấn mạnh từng lời bằng giọng nói cứng cỏi, đôi đồng tử ngân ngấn nước mắt.
“Trả ơn hay gì thì chị hoàn toàn không quan tâm đâu. Lúc đó, cứ thoải mái đi. Khác với hồi còn là học sinh cao trung, giờ chị đã thành trụ cột trong nhà mà… Nếu thực sự muốn cứu chị thì hãy bỏ công việc đó đi. Hãy nghĩ cho chị nhiều hơn nữa.”
“...”
“Dù Ryoma có đảm đương được cái rủi ro kia mà làm ra tiền thì chị cũng chẳng vui chút nào đâu. Ngày này qua tháng nọ, Ryoma cứ lo lắng và không cho bản thân nghỉ ngơi ấy… Phận làm chị đây nếu ép em phải như thế thì còn đâu mặt mũi đối diện cả bố lẫn mẹ nữa…”
Thật mong manh. Giọng nói pha lẫn sự rưng rưng như thể ấy là tâm nguyện của cả đời người.
Kaya đã nhắc đi nhắc lại suốt. Rằng Ryoma là “người thân duy nhất trong nhà mà”.
[Tặng mày lại một điều nhá, dù mày có làm thêm vì chị thì chị chẳng thấy vui chút nào đâu. Ngay cái thời điểm mày muốn bớt gánh nặng cho chị là mày đã trật lất rồi.]
Chẳng có chút gì là dối trá trong những lời trên cả.
Khoảnh khắc Kaya dứt lời, phòng khách chìm trong sự im lặng. Chỉ còn tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ chuyển động là lảng vảng bên tai.
Đến lượt Ryoma trả lời.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu chỉ đưa ra một kết luận duy nhất.
“...Thật sự xin lỗi chị Kaya. Đúng như những gì chị nói, em nông cạn thật… Em đã nghĩ rằng nếu mình xoay xở được tiền bạc thì sẽ giảm bớt gánh nặng cho chị.”
Nếu kiếm được tiền thì đỡ được gánh nặng cho Kaya. Điều đó không sai.
Tuy nhiên, công việc Ryoma đang làm tiềm tàng những rủi ro có thể khiến cho những suy tư của chị mình như “muốn Ryoma có một cuộc đời đại học vui vẻ” hay “được tận hưởng tình yêu” bị phá tan.
Thay vì kiếm tiền, cậu lại làm cho Kaya phải ôm nỗi khổ tâm.
Lòng tốt đúng là đặt không đúng chỗ, và đồng tiền kiếm được không phải sẽ giúp người khác vui lòng. Cuối cùng, Ryoma đã hiểu ra.
“Chị Kaya… Em, em sẽ cố kiếm công việc bình thường hơn nữa để không làm chị lo. Em cũng sẽ báo cáo đàng hoàng.”
“Ừm. Cảm ơn em…”
“...Thật sự xin lỗi chị. Lúc đó, chị đã vì em mà đi đóng vai người yêu và trang trải cuộc sống, vậy mà em…”
“Đủ rồi đó. Chuyện đã qua rồi. Vả lại, trường cấp ba của Ryoma cấm học sinh làm thêm, đúng hông. Không cần cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm hay gì đâu.”
Kaya lấy tay dụi nhẹ khóe mắt và ngước mặt lên trần nhà, ắt hẳn trong lòng đã lắng xuống khi câu chuyện đi tới hồi kết.
“Chị cũng xin lỗi nhé. Vì chị chẳng muốn nói về chuyện mình đã làm ở đại lý người yêu chút nào nên mới làm căng và ra vẻ thuyết giáo.”
“Không, nếu em là chị Kaya, em cũng sẽ làm điều tương tự.”
“Thế à. Hai chị em mình suy nghĩ giống nhau ghê nhỉ. Không ngờ là cả hai đều đã chui vào cùng một chỗ làm thêm, đúng là tâm linh tương thông.”
“Ừm…”
Bầu không khí đằng đằng sát khí ban nãy dần nhường chỗ cho sự ấm cúng như mọi khi.
“Nè, Ryoma. Cho chị hỏi điều này nhé?”
“S-sao ạ?”
“Từ trước đến giờ, trong suốt quá trình làm việc, người ta có làm điều gì mà Ryoma ghét không?”
“A, dạ… Cơ mà, nếu giờ không buông ra thì em nghĩ mọi sự sẽ thành ra như những gì chị Kaya nói. Cứ tiếp tục làm thì việc bị phát hiện sẽ là vấn đề thời gian mà.”
“Phải rồi ha. Vậy thì may mà hôm nay mình nói chuyện này. May thật đó.”
“...Ngày mai, em sẽ liên lạc với công ty và bàn về chuyện rút lui. Xong chuyện thì em cũng sẽ liên lạc với chị Kaya nha.”
“Hứa đấy nhé… À mà, nếu việc thương thảo căng quá thì đưa điện thoại cho chị cũng được mà.”
Kaya gật mạnh cái đầu và ra vẻ đắc ý, y như thể muốn nói “cứ giao cho chị”.
“Ơ…? Chị Kaya có làm được chuyện đó không?”
“Hiển nhiên. Chị mày cũng từng ở trong công ty rồi mà. Chỉ số của chị đủ để giúp chị thiết lập mối quan hệ với sếp ở đó, nên phải ăn chứ, đúng hông.”
“Chị nói thật ư?”
“Tin hay không là việc của Ryoma, chị đang nói thật mà. Tự mình nói ra làm chị nhột thiệt, nhưng chị được mệnh danh là ‘nữ thần bá đạo’ mà, từ cái thành tích của chị á.”
“A, ahaha. Nghe ảo ma thật.”
Ryoma còn chưa nghe cái danh xưng đó bao giờ nên cảm thấy thế này là phải.
Mới tròn 18 tuổi mà quất được con số 81% không tưởng cho cái tỉ lệ chỉ định và giúp công ty băng băng vào quỹ đạo, Kaya là một nhân vật xuất chúng, là con át chủ bài quan trọng đến độ sếp sòng phải mang quà cáp tới mà kì kèo qua lại “đừng bỏ mà!”.
Vạch được phương thức đốn tim bất kỳ chàng trai nào, đến cả kiến thức tâm lý học cũng vận dụng triệt để. Một tháng trước khi nghỉ hưu, số lượng yêu cầu từ khách hàng vọt đến độ bảy lần một tuần. Kaya là người đóng vai “chỉ có một không hai”.
Có nói cô bá đạo đầy mình thì cũng chẳng phải quá quắt gì cả. Đó chính là chị gái của Ryoma.
“Ừ thì, bông đùa đến đây thôi… Vậy đến lúc gặp khó thì đừng ngại mà nói với chị nhé.”
“Em biết rồi ạ. Em phải về phòng đây.”
“Xin lỗi nhé, nấn ná Ryoma tới tối muộn thế này.”
“Không, thật sự cảm ơn chị Kaya. Em đã tỉnh ngộ rồi ạ.”
Kaya dãn câu chuyện ra là vì Ryoma cả. Và chính chủ đã thấm thía cảm xúc đó vô cùng. Cậu cúi đầu xuống thấp hơn mọi khi và nói ra lời cảm ơn.
“...A, quên mất. Trước khi ngắt máy, sếp Hazuki có lời nhắn nhủ, muốn nghe không?”
“U-Ừ. Em muốn.”
Cậu băn khoăn không biết Hazuki đã nhắn cho cậu điều gì.
Trước tình huống bất ngờ, cả người Ryoma co cứng lại, nhưng Hazuki đã dành cho cậu những câu từ nhẹ nhàng.
“Là ‘đến lúc hai chị em giảng hòa xong thì cho tôi đến chơi nhé’ ấy.”
“Ơ, H-Hazuki tới đây sao!?”
“Tất nhiên đó là lúc chị ở nhà, vì là nhậu nên nhờ Ryoma săn sóc khoản đồ ăn và rượu nhé.”
“A, ahaha. V-Vậy thì… em nhắn lại một lời, được không?”
“Gì?”
“‘Được chị chăm nom rất nhiều rồi’... ạ.”
“Rồi. Vậy chị nói thế nhé.”
“Ừm. Thế đỡ cho em quá.”
Ryoma mới chỉ đóng vai người yêu của Hazuki độc có một lần thôi, nhưng khi ấy cô đã chỉ dạy cho cậu nhiều điều, giống như những gì Kaya đã làm. Hazuki đã lo lắng cho cậu.
Được chị chăm nom rất nhiều rồi. Hazuki ắt hẳn sẽ nắm được trọn vẹn ý nghĩa của “rất nhiều” trong câu trên.
Còn nữa, khoảnh khắc thốt ra lời đó, Ryoma đã thực sự cảm nhận được cảm giác buông bỏ đã thành hình thành dạng.
Ryoma kết thúc cuộc trò chuyện và chào tạm biệt Kaya rồi hướng về phòng riêng.
Cậu bước lên tầng và mở cánh cửa ở cuối hành lang, sau đó bật công tắc đèn thắp sáng căn phòng tối om.
Khi xung quanh đã trở nên sáng sủa, Ryoma cứ thế tiến gần về phía bàn học.
“...Phù.”
Đến nơi xong, cậu với tay ra sau kệ sách và đặt chiếc chìa khóa bị giấu kín trên tay rồi tra nó vào ổ khóa của ngăn kéo.
Ryoma xoay nó sang phải, và tiếng *cạch* mở khóa vang lên.
Cậu cẩn thận lấy chiếc phong bì đã bị nhét vào trong góc từ hồi nảo hồi nào ra bằng cả hai tay.
“...”
Cứ như vậy, Ryoma nhìn chằm chằm vào nó trong im lặng, rồi thầm thì thế này.
“Cũng phải trả cái này cho đàng hoàng thôi…”
Trong đây có bỏ sẵn một số tiền rất lớn, cụ thể là 150,000 yên[note39853]. Cho tới hôm nay, cậu chưa lần nào động tay vào cái phong bì này.
Ấy là số tiền Aira đã đưa cho cậu như là minh chứng cho mối giao kèo “anh trai-em gái” giữa cả hai.
Ryoma sẽ bỏ công việc đóng vai người yêu. Thế đồng nghĩa với việc cậu cũng sẽ phải chấm dứt mối quan hệ được chắp lại bằng tiền này và quay trở lại làm bạn với cô. Ryoma đã vạch ra như thế trong đầu.
Cậu sẽ biến mọi thứ trở lại như cũ, để chị mình còn an tâm.
“Phải ăn nói cho đàng hoàng, rằng chuyện gì đã xảy ra thôi…”
Tự tay tỉa đi hạt giống bản thân đã gieo. Đó là điều đương nhiên.
Ryoma chuẩn bị tinh thần một lần nữa và bỏ cái phong bì này vào túi xỏ vai trong tủ.
Chính chiếc túi này đây, cậu định sẽ mang nó theo trong cuộc hẹn đi viếng chùa đầu năm giữa hai người.