Cái thế gian này là một nơi tiện lợi vô cùng.
Chỉ cần sử dụng một ứng dụng mạng xã hội, hay còn được gọi là SNS[note34476] thì đã có biết bao con người trên khắp thế gian sẵn sàng chiêm ngưỡng manga, tranh vẽ, tiểu thuyết, blog của bạn, thậm chí họ sẽ viết thêm cảm tưởng của riêng họ cho bạn nữa.
Himeno cũng thuộc một trong số những người ứng dụng SNS như vậy, cô dùng Twittet để đăng manga, nó giúp nhiều người hơn tiếp cận với tác phẩm của cô. Tài khoản “Debiru-chan” của cô đã có hơn 300 ngàn lượt theo dõi, và chỉ trong vài chục phút đầu khi mới đăng truyện lên, Himeno đã nhận được rất nhiều lượt thích. Từ con mắt người ngoài nhìn vào, sự nghiệp của cô trông có vẻ rất thuận buồm xuôi gió, thế nhưng… cho dù mọi thứ đã tiến triển đến mức này, gần đây Himeno vẫn có những nỗi lo lắng không thể nào gỡ rối được. Chúng có liên quan đến manga, một trong số những công việc của cô.
Mới từ một tháng trước, Himeno đã bắt đầu đăng một tác phẩm manga Rom-Com trên Twittet.
Đây là manga bốn khung tranh kể về hai người bạn thanh mai trúc mã, cả hai đều có tình cảm cho nhau. Họ chơi game với nhau trong phòng và đặt ra điều kiện rằng người thua sẽ làm bất cứ điều gì người thắng yêu cầu.
Nữ chính là một cao thủ bước vào ván đấu với phong thái tự tin đầy mình, thế nhưng bất thình lình, trong phòng xuất hiện một con nhện. Cô nàng ghét những loài côn trùng nên không giữ được sự tập trung mà thao tác trượt. Và rồi, nam chính là người thắng sau cùng.
Nữ chính không phục, cô nắm lấy cổ áo anh chàng nhân vật chính và lay qua lay lại cả người cậu mà cầu xin “Thêm một lần nữa đi!”
Nam chính chịu không nổi sức ép đó, cậu bị cô đẩy ngã xuống.
“...”
Hai người mặt đối mặt với nhau ở một cái khoảng cách gần đến mức chỉ tầm từ mắt đến mũi. Và người mở mồm trước là nữ chính.
“Cho đến khi quyết được cái trò chơi trừng phạt, tôi vẫn sẽ giữ ông thế này nên…”
“Hở hở!?”
“Ý tôi là, cảm xúc của ông, bị lộ hết rồi đó, nên nhanh nhanh mà tỏ tình đi chứ.”
“Gì…”
Câu nói không khác gì ra lệnh cho người khác. Thật khó để nói đây là một trò chơi trừng phạt đúng nghĩa, nhưng thật ra vào ngày hôm nay, nam chính đã định sẽ lần đầu tiên nói lời yêu với nữ chính. Mặt nữ chính ửng đỏ, cô nàng chu mỏ lên mà run run cái giọng.
“Ông sẽ làm cho tôi hạnh phúc đàng hoàng, đúng chớ nhỉ.”
“Tất nhiên tôi cũng định vậy mà…”
“Thế, thế cứ làm những điều mình thích đi chớ? Dù gì tôi cũng không quan tâm!”
Nữ chính vừa che giấu sự ngượng ngập vừa đồng ý sẽ hẹn hò cùng nam chính. Lời tỏ tình đã thành công, và câu chuyện tạm dừng ở đó.
Số lượt thích đã đạt tới 50 ngàn và mọi người cũng phản ứng rất nhiều. Lượng người theo dõi lại tăng lại, cùng với đó là tiếng tăm của cô.
[Đỉnh quá!] [Thích rồi à nha!] [Art đẹp quá!] [Phần tiếp đọc ở đâu vậy, mọi người ơii.]
Xen lẫn một lượng lớn bình luận mang tính phấn khích với tác giả thì vẫn còn đó những người nêu cảm tưởng như thế này.
[Nét vẽ thì cũng nuột đó nhưng thấy tiếc tiếc sao sao ấy. Ngay cái lúc chốt hạ, mình nên nêu bật những suy nghĩ của nữ chính ra thì hơn.]
[Hợp lý! Cái kiểu xài từ “thình thịch” tràn màn hình như thể đang cố lấp liếm vậy.]
[Còn lơ tơ mơ nên chẳng phải sẽ không hiểu gì hết sao? Chỗ đó đâu phải lúc để mà “thình thịch” gì đâu nhỉ.]
[Diễn biến truyện gượng ép quá.]
Đó là những tài khoản tự xưng là “nhà phê bình”. Khi đã đăng manga trên mạng thì chắc chắn họ sẽ xuất đầu lộ diện.
Nói đúng ra thì đây là những thứ có thể phớt lờ được, nhưng đối với Himeno thì không.
Vì chính mấy cái bình luận đó… đã đâm trúng tim đen của cô.
Đúng như những lời chỉ ra ấy, Himeno trong lúc vẽ đã có lấp liếm. Cô đã cố không đi sâu vào cái phân đoạn đó.
Và chính vì Himeno đang vẽ một manga có thiên hướng cuộc sống đời thường, cái cảm giác không ăn nhập sẽ xuất hiện. Điều này cũng đã được biên tập viên của cô chỉ ra.
“Giả dụ trải nghiệm cá nhân có chăng chỉ dừng lại ở mức tiếp xúc lần đầu, tôi vẫn nghĩ khi đó em sẽ có thể vẽ được theo một cách rất khác rồi. Tạm thời em đọc thử tiểu thuyết lãng mạn xem sao.”
“Hiểu rồi ạ.”
Phần vì thiếu kinh nghiệm tình trường, nên khi phát triển tình tiết như thế này, cô lại đâm đầu vào ngõ bí, kiểu như có sự thiếu thống nhất trong tâm tư tình cảm của riêng mình.
Nếu đã hiểu rồi thì phải sửa ngay, bởi lẽ số lượng độc giả cảm thấy thế này đang ngày một tăng lên. Điều này sẽ ảnh hưởng tới sức hút của tác phẩm, và cùng với đó là thu nhập của cô.
Nếu như cô không có tiền để mà sinh hoạt thì sẽ thật khốn đốn. Himeno liền nhập mua ebook và bắt đầu công cuộc học hành của mình trên danh nghĩa đọc sách.
Xoa đầu, kabedon[note34477], ôm ấp, bế công chúa, vân vân và mây mây. Lòi ra đủ kiểu tình huống mà đối với Himeno, tất cả đều không có tính thực tế gì sất.
Nhưng ngoài đời phải có thì trong truyện mới phản ánh được. Khi bị làm những điều trên này thì mình sẽ nghĩ như thế này còn con tim sẽ chộn rộn hẳn lên. Himeno nghĩ thế và trong lòng cô sục sôi cảm giác ghen tỵ.
Tác phẩm của Himeno có tạo được cảm giác phấn khích như thế không. Nó có thể làm người đọc cảm thấy ghen như thế không. Khi bị chất vấn như vậy, Himeno ắt hẳn không thể gật cái đầu mình xuống được.
Vì vào thời điểm chọn cách lừa dối đó, cô đã thua ở trong thực tế rồi. Himeno hiểu ngay sự khác biệt về mặt đẳng cấp là như thế nào.
“Vẫn còn non và xanh lắm.”
Đó là điều mà Himeno vẫn nghĩ về mình không một chút e dè, dù cho cô đã có chỗ đứng trong ngành công nghiệp này một cách hẳn hoi.
Mỗi mangaka sẽ có một vẻ độc đáo của riêng họ, và nếu phát huy được tối đa vũ khí đó thì sẽ vẽ được những câu chuyện trên cả tuyệt vời. Đối với Himeno, cô vẫn còn nhiều điểm trừ khi so với những mangaka khác. Và dù có nói là cô đang mượn một phần sức mạnh to lớn từ biên tập viên của mình thì cũng không phải là quá quắt gì cho cam.
Tuy vậy, gần đây, mối lo lắng đó đã dần dần tan biến.
“Himeno-sann! Điều gì đã có ở trong này vậy!?”
Đó là những lời mà người biên tập dành cho cô khi cô cho họ coi bản thảo.
“Bức vẽ cảnh nắm tay này, tâm trạng của các nhân vật đã được vẽ một cách chân thực, cả sự căng thẳng của họ cũng đã được em truyền tải trọn vẹn. Tuyệt vời!”
Đó là bức vẽ đầu tiên mà Himeno được khen, nhưng thực ra trước buổi gặp mặt với bên biên tập, cô đã tự tin rằng mình sẽ được vậy. Đúng thế, Himeno đã thể hiện nguyên vẹn những trải nghiệm mà cô đã có qua tranh vẽ…
“Cứ thế này mà triển thôi! Trước tiên thì Himeno-san hãy cứ vẽ theo những gì em nghĩ!”
Đó cũng là lần đầu tiên người biên tập chỉ thúc cô rằng “Giao cho em đó”, thay vì phải đưa ra lời khuyên cho cô như những lần trước.
Để được vậy thì chỉ có một lý do duy nhất. Rằng cô đã sử dụng dịch vụ của công ty đại lý người yêu. Tất cả những kinh nghiệm có được từ đó, cô đã tận dụng hết vào trong manga của mình.
“Tất cả, đều nhờ công Shiba…”
Ryoma chỉ đang làm công việc của mình thôi, nhưng đối với Himeno, đó hoàn toàn là sự cứu cánh mà cô rất cần.
Không chỉ làm vơi đi nỗi vấn vương từ trước đến giờ, Ryoma còn giúp cô có thể trưởng thành.
“Việc tinh chỉnh đã hoàn tất, ổn rồi.”
Hôm nay là ngày cô đăng “Có lẽ là chuyện thật”. Đó là câu chuyện về lần hẹn hò thứ ba của cô với Ryoma.
Số đầu tiên đạt được 100 ngàn lượt thích. Số thứ hai đạt được 80 ngàn lượt thích. Cứ đà này thì manga của cô sẽ được chuyển thể thành sách. Chưa hết, những ý kiến của các “nhà phê bình” gần đây cũng đã trở nên mềm mỏng hơn. Công việc tiến triển thuận lợi, Himeno cứ ngóng chờ không biết mọi người sẽ phản ứng ra sao, cô ôm trong lòng những sự hy vọng như thế và đăng truyện của mình lên Twittet.
“!”
Đúng 3 giây sau. Thông báo đã ập đến.
Khi Himeno mở ra xem sao, miệng cô ngay lập tức ngoác thành hình số 0, cô chớp to con mắt liên hồi. Người nhanh nhất cho cô một lượt thích là một nhân vật mà cô đã biết.
“...Aira-san.”
Himeno có nhiều lượt theo dõi đến thế, nhưng cô vẫn nhận thức được về Aira. Chỉ có một lần thôi, là cô đã đi nhòm vào trang cá nhân của tài khoản đó.
Và đó là một người từ nửa năm trước đã liên tục nhấp trái tim cho cô và bình luận về những bài đăng của cô. Có rất nhiều người dùng Twittet ủng hộ cô, nhưng trong vô vàn những tài khoản như vậy, chỉ còn sót lại trong tâm trí Himeno mỗi cái tên Aira… Lý do là bởi, khi cô vào trang cá nhân của Aira, Himeno đã biết được rằng đó là một nữ sinh cao trung sống ở gần đây thôi. Từ nhà Himeno cách ngôi trường đó cũng chỉ khoảng 20 phút. Và khi Himeno ngước lên nhìn ảnh đại diện cho tài khoản đó, ấn tượng đọng lại trong cô là về một người con gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Chỉ ba phút sau thôi, dòng cảm tưởng đã tới từ Aira [Mãn nguyện cực kỳ! Mong tới số tiếp theo quá!], kèm theo một emoji mặt cười.
“Fufu, may quá.”
Về độ cười thì cô có thể thua cái emoji đó, nhưng trong lòng Himeno đang sung sướng khôn tả. Khóe miệng cô khẽ nâng lên, cô đung đưa hai chân của mình và cho bình luận đó một lượt thích.
Thời gian càng trôi đi, càng có nhiều bình luận ủng hộ xuất hiện lũ lượt, nhưng trong lúc đó, Himeno đang mải nhắn tin với một người nọ.
[Himeno, truyện hôm nay em đăng, anh đã coi rồi đó.]
[Thú vị không?]
[Thì nó cũng tương xứng với sự ủng hộ em nhận được mà. Nhưng anh thì cảm thấy hơi râm ran trong lòng hay sao ấy.]
[Kiểu hồi tưởng về lần hẹn hò?]
[Đúng đúng. Chưa kể tất cả đều biểu thị qua tranh vẽ hết cả, dễ tưởng tượng cực kỳ. Tất nhiên là anh rất vui khi có thể giúp sức được cho em, nên cứ thế mà tiếp tục, em nhé.]
[Cảm ơn.]
[Hạn chót chắc sẽ hơi khốn đốn cho em nhưng cố gắng nha. Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh luôn ở đây để em dốc bầu tâm sự.]
[Ừm, hiểu rồi.]
Ryoma biết được mặt thật của Himeno là như thế nào, nhưng cậu vẫn đối xử với cô như thường lệ. Điều đó vừa làm cô vui, và cũng vừa làm cô cảm thấy tiếc tiếc.
[Shiba, có nhớ lời hứa không?]
[Lời hứa hẹn hò vào đêm Noel ư?]
[Ừm.]
[Bây giờ anh vẫn đang sắp xếp lịch trình thôi, nhưng chắc chắn anh sẽ để trống.]
[Nếu để trống được thì hãy liên lạc với Himeno.]
[Hiểu rồi. Anh sẽ nói với Himeno ngay nhé.]
[Vui.]
[Bây giờ anh phải lo việc nhà nữa, nên anh đi đây nhé.]
[Cố lên.]
[Tất nhiên.]
Đó chỉ là những dòng tin nhắn đơn giản, nhưng việc được trò chuyện với nhau cũng đủ giúp cô lâng lâng trong lòng.
“Muốn hẹn hò nhanh đến quá…”
Ngay lúc thốt ra những suy tư ấy thành lời, gò má trắng nõn nà của cô nhuốm một màu đỏ giống như quả của cây hoa đào vậy.
Sự nóng ran ôm trọn lấy khuôn mặt. Cảm xúc của Himeno bây giờ ra làm sao, chỉ có cô mới là người hiểu rõ nhất.
Himeno vô ý thức dồn lực vào đầu ngón chân, cô coi lại những tin nhắn ấy và lắc qua lắc lại đôi chân mỏng manh của mình ra chiều phấn khởi.
Treo trên bức tường trắng bóc là tờ lịch đã được đánh dấu sẵn vào khung ngày 24 tháng 12, cùng với đó là những tâm tư của cô [Ngày được hẹn hò với Shiba].
-----------------
Lời bạt
Xin chân thành cảm ơn mọi người vì lần nãy đã mua “Tôi vừa mới bắt đầu làm việc ở đại lý người yêu nhưng chẳng hiểu sao nhiều người đẹp đích danh yêu cầu tôi đồng hành”.
Tôi thực sự rất vui khi nhận được sự đồng hành của mọi người đến những trang này.
Đây là tác phẩm đầu tiên của tôi được chuyển thể thành sách, và sự thiếu kinh nghiệm đó cũng đã gây ra nhiều những vấn đề, nhưng nhờ công của chị Sasaki với những chỉ dẫn dễ hiểu và chính xác cùng với những người hiệu đính đã làm công việc của mình một cách cần mẫn mà bằng một cách nào đó tôi mới có thể vượt qua được chông gai.
Ngoài ra, khi tôi được bảo rằng Fuumi là người sẽ vẽ cho tôi những bức tranh đẹp tuyệt, tôi bất ngờ đến mức cứng đờ như đá… Mỗi khi được gửi minh họa cho cuốn sách, tôi như được thêm căng tràn sức sống!
Tôi cũng xin được cảm ơn tất cả những người đã hỗ trợ tôi nhanh chóng, cũng như bên biên tập đã hoàn thành chất lượng công việc của họ.
Những lời cuối, lại một lần nữa xin chân thành cảm ơn tất cả những người đã đọc truyện của tôi!
Những ngày lạnh giá vẫn tiếp tục, nên xin mọi người hãy giữ gìn sức khỏe của mình nhé!
-Natsunomi-