Một tuần trôi qua từ ngày hôm đó.
*pon pon pon pon
Tiếng chuông điện thoại ồn ào phát ra từ điện thoại của Ryoma. Cậu vẫn đang giải quyết đống bài tập ở trường và trong lúc ngơi tay, Ryoma đảo mắt qua màn hình tinh thể lỏng ấy. Hiển thị trên đó là tin nhắn từ Aira.
[Senpaii, kỳ kiểm tra cuối kỳ kết thúc rồi, mai mình hẹn hò đi! Mai anh chỉ làm thêm trong buổi sáng, phải chứ?]
Cô bất thình lình gửi cho cậu không chỉ câu nói đó mà kèm thêm cả ba cái sticker hình nắm đấm liên tiếp.
[Không, đến tối luôn.]
[Hứ, em cho anh cơ hội cuối nên suy nghĩ cho mà kĩ đi. Mai anh chỉ làm thêm trong buổi sáng, phải chứ?]
[Chính xác.]
Cậu chỉ dám dối Aira một lần thôi. Ryoma cảm nhận được cái áp lực kinh người bốc ra nghi ngút từ tin nhắn của cô. Cậu không muốn làm cô phải tụt hứng nên đành dừng trò đùa tại đây.
[Nè, anh được mời đi hẹn hò cùng với một JK đã giao kèo với anh từ trước rồi nên đừng có đi mà từ chối đó. Thậm chí, đây còn là một JK thứ thiệt được đông đảo con trai mến mộ á nha?]
[Biết rồi biết rồi, phải vậy rồi nhỉ.]
[Cứ thành thật là mình vui đi, có phải tốt hơn không nào. Rằng mình vừa mới được mời đi hẹn hò. Senpai đã là sinh viên rồi nên anh đâu có nhận được những lời mời thế này đâu, đúng hôm?]
[Xin chân thành cảm ơn em vì kinh nghiệm quý giá đó, Aira-san.]
[Ahihi, cung cách nói chuyện ấy nghe tởm thật đó, Senpai, nhưng biết cảm tạ là tốt.]
[Vâng vâng.]
Ryoma cứ thế mà phản ứng hời hợt với những gì cô nói, nhưng thật ra cậu cũng chẳng có bất mãn hay áp lực với việc đi chơi cùng Aira cả. Bỏ qua cái vụ giao kèo kia thì phải nói, cậu còn đang mong đợi chuyện đó cơ.
[Cơ mà, trong đầu anh mới chợt nảy ra điều này thôi, tại sao Aira lại biết giờ giấc làm thêm của anh? Dù rằng trong khoảng thời gian kiểm tra em còn chẳng đến chỗ anh làm.]
[Nói thẳng ra là em đã đi moi thông tin thôi. Thực lòng thì em đâu có thong thả trong bài kiểm tra đến mức có thể đi nghĩ những điều thừa thãi như là ca làm của Senpai đâu?]
[U cha, chịu em luôn đó.]
[Cho anh bít tay.]
Ngay sau cái tin nhắn này, cô còn gửi kèm theo cho cậu một cái sticker miễn phí có mặt hình con hải cẩu đang vùng vẫy. Trông nó cũng ra dáng Aira thật.
[Sao lại là ‘bít tay’ chứ.]
[‘bít tay’ nghe nó dễ thương hơn so với ‘biết tay’ mà.]
[Anh cảm giác cái độ phiền toái của nó tăng lên gấp bội thì đúng hơn. Mà nói gì thì nói, hôm nay em cao hứng ghê nhỉ? Có chuyện gì tốt à.]
[A, anh biết à? Đúng là mấy bài kiểm tra cũng kết thúc rồi nhưng do mai được hẹn hò với Senpai nên em mới thế này đó.]
[Em nói vậy chớ, nhưng chuyện này đâu có lợi gì cho anh sất.]
[Nhưng mà anh cảm thấy vui, đúng hôm?]
[Nếu anh nói là không vui thì em tính sao.]
[Em sẽ vùi dập anh liên tiếp bằng sticker cho đến khi anh thốt ra được chữ ‘vui’.]
[Xấu tính xấu nết quá đó.]
[Chỉ có người xấu mới đi làm tổn thương con tim em thôi. Em cũng là ‘con gái’ hẳn hoi mà, anh phải biết trân quý em đi đó.]
[Thế tệ cho em quá.]
Bố mẹ Aira đều bận tối mày tối mặt và cô không thể nhận được sự quan tâm từ họ. Aira đã và đang phải sống những chuỗi ngày tháng buồn bã không gì đong đếm được. Và khi đã hay được điều đó, Ryoma biết mình không thể bông đùa được ở đây. Cậu chỉ chọn gửi một sticker [Xin lỗi] đơn giản để không tỏ ra quá ủy mị nhưng cũng là đủ để truyền tải được tâm tư của mình dành cho cô.
[Ngay từ đầu, nếu em không trông mong gì thì em sẽ không rủ Senpai đi hẹn hò đâu, và cả cái chuyện giao kèo trước đó cũng không tồn tại nốt. Vậy ngày mai mình hẹn hò từ trưa đến tối nhé? Lúc đó Senpai làm thêm xong rồi mà, và chắc anh cũng đói bụng nữa, nên mình sẽ đi ăn gì đó nha]
[Thế tiện cho anh nhiều rồi, làm thêm xong chắc bụng anh cũng réo dữ lắm.]
[Ừm! Để ý được cả những điểm như vậy, anh thấy em tốt bụng không?]
[Kể từ lúc em cố để không làm phiền bố mẹ mình là anh biết được em tốt bụng như thế nào rồi.]
[Ơ.]
Cô chỉ gửi cho cậu một từ duy nhất thể hiện sự bất ngờ của mình. Ryoma nhìn trước được điều này và cậu tiếp tục đi mà khẳng định.
[Nhưng chỉ có với mỗi anh là em chẳng tốt bụng chút nào.]
[Trồi má! Tâng lên rồi thả xuống, anh đúng tệ hết biết mà. Thiệt tình, anh sắp cưa đổ em rồi còn gì.]
[Mới nịnh có một câu đã đổ rồi, thể loại đó có tồn tại trên đời hả trời.]
[Có chứ bộ? Đàn ông con trai thường bị nói là dễ dãi, nhưng con gái cũng dễ dãi không kém đâu nhé.]
[Hơ. Thế mai anh có nên khen Aira để đi xem thử coi nó có đúng không ta.]
[Ý anh là để chuẩn bị cho việc tỏ tình với em ư?]
[Nếu ý anh vậy thì em tính sao.]
[Đã là Senpai thì em OK tất.]
[Em nói nghiêm túc à!?]
[Ừm, nhưng mà chỉ ở mức ‘vừa đủ’ thôi. Em phải suy nghĩ đi suy nghĩ lại suốt một tuần liền mới dám bật đèn xanh cho anh đó.]
[Nghe sao nhục cho anh quá.]
[Ahihi, thế thì mai phải làm em hài lòng đi đó. Rồi khi đó có lẽ sẽ không còn là ‘vừa đủ’ nữa đâu.]
Chỉ cần qua những câu chữ ấy thôi, Ryoma cũng có thể tưởng tượng được cô đang làm cái vẻ mặt như thế nào khi nói chuyện với cậu. Không thể sai vào đâu cho được, Aira chỉ đang đùa nghịch với cậu mà thôi.
[Vâng vâng. Thế anh sẽ nỗ lực hết mình để làm Aira được vui vẻ nhé.]
[Cám ơn. Nhưng mà Senpai cứ tỏ ra tự nhiên là được rồi. Nếu vậy thì em cũng sẽ vui hơn đó.]
[May quá. Thế thì anh sẽ cứ phát ngôn xằng bậy vậy.]
[Đừng giỡn mặt em chớ! Cơ mà, trước mắt thì mai hẹn hò rồi, nhờ anh hộ tống em cho chu đáo nhé.]
[Đi chơi thôi.]
[Hẹn hò mà!]
[Đi chơi.]
[Hẹn hò.]
Aira spam liên tiếp bốn cái trái tim vào dòng chat để cố chèo kéo cậu theo ý cô. Cậu nghĩ “đi chơi” chẳng khác là bao so với “hẹn hò” nhưng có vẻ với Aira thì nó nghe không hoành tráng gì cả.
[Thế, em đã gửi rất nhiều sticker rồi đó, mình cứ cho đó là hẹn hò đi, em còn đi tắm cái đã.]
[Đừng để trượt chân trong bồn tắm và ngủ luôn ở đó đấy.]
[Em định rep anh lại là ‘Ra dáng quý ông gớm’, nhưng giờ thì biết là anh đang tưởng tượng em trần truồng rồi đó, đồ dê cụ.]
[Đừng bông đùa nữa, vào tắm đi bà nội.]
[Biết rồi mà biết rồi mà! A, ngày mai em sẽ tới chỗ làm của Senpai đó, tuyệt đối không được chạy trốn đấy.]
[Tất nhiên.]
[Biết vậy thì tốt! Thế, cuộc hẹn hò ngày mai mong anh chiếu cố nhé!]
[Aa. Nhân tiện thì mai nhớ trả cho anh cái khăn choàng em đang trộm đi đó.]
Khi cậu gửi cái tin nhắn này xong thì không có cái đánh dấu “Đã đọc” xuất hiện. Không biết có phải cô cố tình bơ đẹp cậu không hay là cô bắt đầu chuẩn bị đi tắm, những điều đó chỉ có Aira mới rõ được. Thế nhưng, điều cậu có thể rõ nhất về cô chính là việc cô không phải kiểu người thích tiếp tục giả đò.
Ắt hẳn mai cô sẽ mang trả khăn choàng cho cậu rồi.
“Phù…”
Ryoma tắt nguồn điện thoại của mình, cậu vừa gãi gãi phần gò má vừa từ từ mở cái ngăn kéo hộc bàn ra.
Ngăn kéo đã được dọn dẹp hẳn hoi. Cậu định kiểm tra xem cái phong bì màu nâu ở trong góc đã bị nhăn nhúm đôi chút có còn ở đó hay không. Nó là phong bì chứa số tiền giao kèo giữa cậu và Aira.
“Cuộc hẹn ngày mai, không biết nên xài bao nhiêu tiền đây ta…”
Cậu nói thế và từ từ đóng cái ngăn kéo lại.
Kể từ sau khi Ryoma thiết lập giao kèo với Aira, cậu vẫn chưa động tới số tiền này bất kì lần nào. Đó là vì Aira có lý do chính đáng cho cái mong muốn có được một người anh trai của mình. Chính bởi cả hai người đều có hoàn cảnh gia đình phức tạp nên cậu không thể nào nổi hứng lên mà xài số tiền của cô được. Vào ngày giao kèo cuối cùng, cậu quyết từ tận thâm tâm mình sẽ hoàn trả tất cả lại cho cô.
****
“Êy êy! Thế nhé, trong hai cái đồ này thì mày nghĩ cái nào sẽ vừa mắt con trai hơn? A, để giờ tao gửi hình cho.”
50 phút sau. Mị đã tắm sạch sẽ hết trơn và đang nói chuyện điện thoại với một đứa bạn của mị. Hai đứa mị đã hẹn làm điều này từ trước.
Hình chụp mị gửi cho nó là đồ mị sẽ sử dụng để mặc vào buổi hẹn ngày mai. Mị vừa chụp hai bức, một bức là phong cách thông thường còn bức kia là phong cách đường phố.
Ngày mai là cuộc hẹn với Senpai. Với tư cách là một đứa con gái thì việc chăm chút cho trang phục của mình là điều đương nhiên, cốt là để ảnh phải khen mị, dù rằng điều đó có chăng chỉ thoáng qua mà thôi.
“Hở, sao hỏi câu gì nan giải dữ bây! Cái gì cũng hợp hết á nên hỏi tao tao biết hỏi ai đây! Thực sự là cái gì cũng hợp mà!”
“Thật ư?”
“Tao đâu có dối mày đâu! Ừm, đúng rồi ha. Bản thân Aira-chin nha, dù mày có khoe nước da hay không đi chăng nữa tao cảm giác nó vẫn có sức hút riêng mày à… đúng không?”
“Thật cơ à. Tao cứ tưởng con trai thích mình hở da ra chứ.”
“Hè thì không nói nhưng mà cái khoảng thời gian này thì tùy người chứ mày!? Tất nhiên cũng có ý kiến cho rằng là vì lạnh nên hở tí da cũng tốt.”
“A, mày nói cũng có lý.”
“Đây mình đang nói tới người con trai đủ đẳng cấp để hẹn hò với Aira-chin nên tao nghĩ chắc kèo là người đó phải có tính tình tốt rồi chứ nhỉ? Thế chẳng phải mình nên tránh để lộ quá nhiều thịt để khỏi làm lo anh chàng của mày đi chứ.”
“Ừm, hiểu. Cám ơn vì lời khuyên. Vậy để mai tao mặc thêm cái áo khoác vậy.”
Đứa bạn của mị chắc chỉ đang đoán già đoán non thôi, nhưng mà sao mà nó nói trúng phóc quá chừng vậy hả trời? Senpai luôn để tâm đến mấy điều như vậy, tánh ảnh tốt thiệt...
“A! Aira-chin trong ảnh này còn tân trang thêm kiểu tóc và làm móng nữa ta! Hăng hái gớm bây.”
“Tao thử cố chút thôi mà mài?”
“Búi tóc cũng khó ghê nhỉ. Đặc biệt đối với kiểu tóc uốn lượn như của Aira-chin ấy.”
“Tạo kiểu đầu này tốn cả đống thời gian luôn á.”
“Aira-chin thường không buộc tóc nên nó mới khó vậy. Cơ mà, kiểu ấy nó tạo ra một vẻ khác biệt, nhìn được lắm đó mày! Người mày hẹn hò chắc chắn phải đổ mày ngay lập tức rồi.”
“Đừng có mà trêu tao. Tao có giải thích với mày rồi, cả hai là bạn thôi.”
“Thật không đó. Chắc kèo là mày coi ảnh như bạn trai, đúng không?”
“Không có không có.”
“Dối rồi kìa. Mày trân trọng cái khăn choàng mượn từ người ta đến mức đó rồi mà.”
“Đó là điều đương nhiên. Đó dù gì cũng là đồ hàng hiệu mà, tao đâu thể đi xài lung tung được.”
Gần đây, cứ liên trường là mị lại bị trêu miết không. Tất cả cũng là do cái khăn choàng đó. Mị đâu có ý định cưng nó đến cỡ đó đâu. Chỉ là mị không muốn để nó bẩn và bị thương thôi.
“Hơ.”
“Gì zậy, sao trông mày như không tin tao miếng nào thế.”
“Thế tao có nên gửi hình chụp lúc Aira-chin ngửi cái khăn choàng đó không ta? Mặt mày lúc đó nó mềm nhũn ra giống như chocolate bị tan chảy vậy đó, ở trường mọi người cũng đồn ầm lên cả rồi.”
“Gì, gì nhảm vậy trời! Tao mới nghe chuyện này luôn đó!”
Ủa, hình như chuyện này hơi bị căng rồi thì phải? A, đó có phải tại sao mà mọi người nhìn mị với vẻ bí hiểm không ta? Bị nhòm ngó đến cỡ đó cũng xấu hổ lắm chứ bộ! Cơ mà mị đâu có thế đâu mà!
“Mày trông lâng lâng hạnh phúc nên mọi người mới định không nói gì chớ. Nhưng mà mấy thằng đang nhắm tới Aira-chin thì kiệt quệ luôn rồi.”
“Trước tiên là đừng chụp trộm tao chớ! Đó mới là vấn đề ở đây cơ mà!?”
“Xin lỗi xin lỗi. Đùa tí làm gì căng.”
“U cha ‘đùa’ thôi kìa. Con này mày gan to dữ bây. Thứ hai tao lên xử mày chớt!”
Đây không phải điều có thể dễ dàng cho qua như vậy. Nó dám trêu mị bao nhiêu mị sẽ cho nó lãnh đủ bấy nhiêu.
“Tha tao đi mài! A, cái đoạn mặt mày mềm nhũn và cái đoạn mấy thằng con trai trông kiệt quệ hết thì tao nói thật mà.”
“Hở?”
“Đã nói là mặt mày nó thực sự mềm nhũn ra luôn mà. Nếu phải so sánh thêm thì nó na ná hình ảnh đứa trẻ lên ba vùi mặt vào con thú nhồi bông mình thích mà kiểu ‘oa’ lên ấy.”
“Lại, lại đùa tao rồi con kia. Đã lên cao trung rồi, tao đâu còn làm những điều zậy đâu.”
“Không, vậy là mày chỉ đang phê đến mức bản thân không tự nhận ra thôi! Tuổi thanh xuân đẹp ghê nhỉ! Buổi hẹn hò ngày mai chắc kèo sẽ vui lắm đây!”
“Mày đang muốn chọc tiết tao à!”
Hỏi con bạn có cái tánh như thế này đúng là sai lầm của mị, và nó làm mị nóng máu quá chừng luôn, nhưng mà so với một đứa trơ hơn khí hiếm thì thế này vui hơn nhiều.
“Như để cảm ơn cho việc tao đã khuyên mày xem mai nên chọn bộ gì thì nhớ nói cảm nhận về buổi hẹn hò ngày mai cho tao nhé!”
“Nếu tao đủ hài lòng đến độ muốn khoe với ai đó thì tao sẽ cân nhắc.”
“Ừm ừm! Thế mai mày sẽ đi đâu vậy!?”
“Không cho mày biết. Tao có cảm giác chỉ cho mày xong là mày sẽ dẫn đám bạn tới ngó tao vậy.”
“Tinh ý gớm! Keo dữ mày!”
“Tại nếu bọn mày đổ ảnh thì phiền lắm. Cả mày, rồi cả những người bạn của mày nữa.”
Bạn của mị toàn mấy đứa thích mấy anh giai lớn tuổi không, nên cái khả năng chúng nó nhắm đến Senpai là không phải không tồn tại, dù có thể nó chỉ là 1% thôi. Mà ảnh keo kiệt bủn xỉn đến thế thì những điểm tốt ở ảnh chắc cũng không lộ nhiều đâu, nhưng suy cho cùng, ảnh là người tốt tính nên nếu cái điểm đó có lộ ra thì mị cảm thấy không ổn.
“Hở! Người mày hẹn hò ngầu lòi đến cỡ đó ư!? Tao là tao tò mò rồi nha nha nha! Có đến mức ai ai cũng phải nhắc tới ở trường không!?”
“‘Ai ai cũng phải nhắc…’ …Ừm, cùng lớp tao có người tên Ikki đúng không?”
“Thằng nổi nhất năm nhất, đội trưởng đội đá banh ha!?”
“Ừm. Tạm thời mày cứ lấy đại mặt nó làm khuôn, rồi cho nó già dặn thêm chút và cộng thêm cả cái vẻ điềm đạm và tánh bảo mẫu nữa. Tất nhiên còn nhiều thứ khác nhưng tao cảm thấy thế là dễ tưởng tượng nhất rồi.”
“Sao nghe giống hotboy nghiêm túc vậy! Đúng mẫu người tao thích luôn á!!”
“Đã nói là tao không chỉ cho mày rồi.”
“Keo! Keo keo! Thế nếu người hẹn hò với Aira-chin cùng trường tụi mình thì cũng phải trên tuổi Ikki-kun chứ nhỉ?”
“Thì tao thích người hơn tuổi mình mờ? Theo tao biết ảnh còn có thể nấu ăn với làm việc nhà nữa.”
“Từ từ bình tĩnh, người đó còn có kĩ năng như thế nữa à!? Aira-chin, nghiêm túc đó, nhường tao đi mà! Xin mày đó!”
“Rồi, tao ngắt điện thoại đây.”
“A.”
Mị ngắt là ngắt thật. Tất nhiên mị không giận gì nó cả, chỉ là mị huờ theo đà của cuộc trò chuyện thôi.
Nhưng nếu mị có tùy hứng mà ngắt thật thì cũng không lạ đâu nhỉ. Cái giọng nó nói đó không phải là đùa, tạm thời cứ bơ điện thoại khoảng 10 phút để cho con mắm này ngấm bài học cái đã.
Quả thực, một người con trai thạo việc bếp núc sẽ tạo ấn tượng tốt nhỉ. Mị chợt nghĩ không biết có nên học nấu món gì đó ngay bây giờ không ta. Nếu được vậy thì mị sẽ có thể cùng làm những món ăn với Senpai, và có lẽ Senpai cũng sẽ dùng nhà bếp của mị nữa. Cơ mà, không biết Senpai thích món ăn gì vậy ta.
“Hở, tại sao mị đang kết Senpai và mị lại với nhau vậy…”
Chắc là vậy rồi. Trông như mị đang cố thu hút sự chú ý của Senpai một cách ép buộc vậy.
Đi thích được một người chẳng lúc nào là chiều mị cả, kể ra ai làm được thì cũng có gu lạ phết.
Trước mắt thì cứ đi hãm con kia thêm lần nữa cái đã. Bằng cách thêu nên câu chuyện rằng là “Thật ra Senpai thích mị lắm hay sao á”, kiểu kiểu vậy. Thực sự mị chỉ muốn gọi cho nó để cảm ơn chuyện nó đã tư vấn đồ cho mình mặc ngày mai.
Mị nối máy với con bạn mị. Và mị đã phanh nó lại, nhưng cũng chính vì thế mà cái chủ đề này thật sự trở nên sôi nổi hơn nhiều.
“Aira-chin có thích không!? Có thích người đó không!?” nó trêu mị lại như thế đó, nhưng mà mị với ảnh đang giao kèo với nhau như thế này nên mị không thể bị ảnh hớp hồn được. Chuyện thật sự chỉ có vậy…
Khi mị kết thúc cuộc gọi thì đồng hồ đã điểm 3 giờ 30 phút vào giữa đêm.
****
“Chết, chết chết chết chết dở!”
Bây giờ là giữa trưa, lúc 12 giờ 40 phút. Mị đang cuống cuồng lên cả đây.
Không được rồi, giờ tệ hết biết. Hôm qua mị nói chuyện điện thoại lâu quá! Và từ lúc đó trở đi, mị cứ ngóng cuộc hẹn hò mau đến và chẳng chợp mắt được tí nào đến sáng luôn! Dậy rồi thì mị lại tỉa tót cái đầu lâu cho cố đến độ quên cả thời gian luôn! Mị hẹn ảnh lúc 1 giờ chiều nhưng đà này thì chắc chắn là không kịp rồi.
[Senpai xin lõi! Đợi em thêm 10 phút nhé!]
Mị không còn rảnh đến mức có thời gian mà gửi thêm cả sticker nữa. Mị quấn cái khăn choàng của Senpai vào cổ rồi vội vội vàng vàng phóng như bay ra khỏi nhà.
“Haa, haa… thật sự xin lỗi!”
Senpai đã xong công việc làm thêm của mình. Mị vẫy tay với ảnh vẫn đang đợi mị trước tiệm sách và tiến lại gần.
“Lâu rồi không gặp Aira. Xong bài kiểm tra rồi nhỉ.”
“Haa… haa. Ờ, ừm. Lâu ròi. Em đến trễ rồi, thật sự xin lỗi anh!”
“Mới có 5 phút trôi qua, anh cũng chẳng để bụng gì đâu, không nhất thiết phải rối lên làm gì cả. Em cũng đã gửi tin nhắn cho anh rồi mà.”
“Hở, thật ư? Em tưởng anh chưa xem…”
Mị là người mời ảnh đi hẹn hò nhưng lại trễ nải như thế này, thật sự không thể tin được mà… Tại mị mong chờ từng giây từng phút đến buổi hẹn hò đến nỗi trằn trọc mãi không sao ngủ được… những điều đáng xấu hổ như thế mị làm sao mà nói với ảnh được. Mị thật sự cảm thấy có lỗi.
“Không phải là anh không hiểu được cảm xúc của Aira, nhưng mà càng cuống thì càng dễ đâm đầu vào sự cố nên nhớ mà cẩn thận đó. Aira mà gặp chuyện gì thì anh không thích chút nào đâu.”
“...”
Đó là những lời dành cho mị được thốt ra từ tận thâm tâm. Senpai không làm bất cứ vẻ mặt chán ghét gì cả mà chỉ cất tiếng với mị như vậy thôi, ảnh tốt bụng quá đi…
“Sao, sao mà Senpai hôm nay như zậy làm em cứ cảm thấy sai sai làm sao ấy.”
“‘Như zậy’?”
“Thì kiểu anh tốt bụng hơn so với mọi khi.”
“Em nói thế chẳng làm anh thấy mình tốt bụng hơn chút nào cả. Anh chỉ đang làm điều hiển nhiên thôi.”
“Cũng chính vì thế mà Senpai....”
“Hở?”
“Không có gì sất!”
Cái ông anh này, thật sự chẳng hiểu một điều gì hết trơn cả. Đó không tài nào là điều “đương nhiên” được. Có đầy ra đó những người sẵn sàng nổi giận đùng đùng vì người kia trễ hẹn. Mị cũng nghe từ bạn mị những chuyện như thế.
“Mà thôi kệ đi. Thế theo dự định mình đi đâu đó ăn uống đi ha. Em quyết định được nơi nào chưa?”
“Em cũng đã thử nghĩ đến những chỗ ăn buffet rồi, ý Senpai sao?”
“Ồ, thế cũng được đó.”
“Nhưng mà dáng anh trông thon gọn thế kia thì em nghĩ anh sẽ chỉ ăn ít và bỏ cuộc mà thôi.”
“Nhìn vậy chứ anh cũng ăn kha khá à nha? Thật lòng đó.”
“Hơ. Em cũng thuộc dạng ngốn hơi bị nhiều nên cứ mà trông chờ đi nhé.”
“A-Aira ư…? Điều đó hơi bị khó tin quá đi. Em còn thon hơn anh nữa.”
“Ahihi, đến lúc ăn em sẽ cho anh chiêm hội xem em là ai.”
“‘Chiêm hội’ là cái gì vậy trời.”
“Gộp lại từ chiêm ngưỡng và lĩnh hội thôi.”
“Có nhất thiết phải gộp không má.”
Cơ mà lúc nãy ảnh khen mị là “thon” nhỉ. Senpai không phải là nịnh mị gì cả nên mị cũng thấy vui vui… Vì hôm nay mà mị đã cố chỉn chu cho bản thân hơn nhiều: thay đổi kiểu tóc này, chọn đồ mặc này, làm nail này; nhưng Senpai không đía mị câu nào cả, mà thôi, ít nhất mị cũng lường trước được điều này. Mị cũng nghe nhiều rồi là con trai thường thiếu tinh ý ở mấy điều như vậy.
“...Ừm, tâm trạng của Aira cũng ổn định rồi đó, mình đi thôi nhỉ.”
“Ui, ui cha, vì thế mà anh cố kéo cuộc trò chuyện từ nãy giờ à.”
“Em nói anh phải ‘hộ tống’ em mà, anh cũng đã đi học hỏi rồi đó?”
“Gì trời sao lại tỏ vẻ muốn được khen thế kia. Em trừ điểm anh rồi.”
“Ahaha, tiếc quá.”
“...”
Không sai vào đâu cho được, mị khá chắc rằng Senpai cũng quen với mấy chuyện hẹn hò. Trong một ngày thôi thì sao mà “học hỏi” cho hẳn hoi được chứ, ngay từ đầu mị thấy hiện rõ hình ảnh một người có kinh nghiệm rồi. Mị chợt nghĩ rằng ảnh vì thế mà cũng hút gái thật nhỉ. Mị vừa đi cạnh Senpai vừa thử làm vẻ mặt bất mãn. Ngay lúc ấy, mị đã mắt chạm mắt với ảnh.
“Aira.”
“Gì, gì thế?”
Chết dở, mị đến trễ như vậy, có khi ảnh lại đâm giận với cái bản mặt này…
“Anh không sao mà tìm được đúng lúc để mà nói điều này, nhưng mà hôm nay, em đổi kiểu tóc rồi nhỉ.”
“Ờ… em thử đổi.”
“Em búi nó lên luôn ha? Anh chưa từng thấy kiểu tóc đó lần nào nhưng anh nghĩ nó hợp với em lắm đó.”
“...”
“Và đồ em mặc cũng hợp nữa. Em thực sự chọn một kiểu đồ để tránh rét đàng hoàng thế này thì anh cũng an tâm rồi.”
“Này, này… đừng có tự dưng mà khen người ta thế… Ngượng thật.”
Ở ngay cái lúc mị tưởng chủ đề này còn không thể được nhắc tới một lần nào, huống chi là được Senpai khen hay chê thì ảnh lại thốt ra điều này với mị, đúng chơi xấu thiệt mà.
Mị diện chiếc quần tây dài bên cạnh cái áo khoác nên không có gì lộ ra quá mức hết cả, nhưng để mà nói là “an tâm” thì kỳ thực cũng lạ thật đó. Đàn ông con trai bình thường phải tỏ ra nuối tiếc chớ, thiệt tình…
“Xin lỗi em nhé. Thì như anh rào sẵn lúc nãy rồi đó, anh không tìm được đúng lúc để nói những điều ấy mà.”“Khen thì cũng được thôi… nhưng tốt hơn là anh nên biết để ý bầu không khí đi đó? Mấy đứa bạn của em bọn nó còn làm tốt hơn thế này nhiều.”
“Nếu như Aira không trễ hẹn thì anh đã có thể bày tỏ hẳn hoi rồi.”
“Lôi chuyện đó ra là phạm luật! Anh biết lo cho tâm trạng của em đến thế thì cũng phải biết làm điều tương tự khi khen em chớ.”
“Nếu có thể làm thế dễ như bỡn thì anh đã không phải khổ sở rồi. Thế nên anh mới muốn khen em khi còn có thể.”
“Ra dáng quý ông ghê ta. Vậy thì, em vẫn còn những điều đã khác đi rồi đó, anh có thể biết từng cái một không? Đoán trúng thì em sẽ khen anh lại.”
Cơ mà, thế quái nào trong lòng mị lại lâng lâng thế này khi ảnh mới chỉ nhận ra việc mị đã thay đổi kiểu tóc hả trời. Mị sắp không nén được việc mỉm cười một cái nên mới cố tỏ ra cao hứng như thế. Mị đúng là đơn giản quá mà.
“Anh nhận ra ngay cái móng tay sơn màu đen đó của em này. Còn điều này anh không chắc nữa, nhưng mà em cũng thay đổi cả nước hoa đúng không…?”
“!? Đ-đúng hết rồi!!”
“May quá.”
“Móng tay thì không nói, đến cả nước hoa cũng nhận ra thì phải công nhận anh ghê quá đó! Senpai quan sát em nhiều quá hay sao dị, đi ngửi mùi của người ta luôn à!?”
“Thất lễ quá nha. Lúc nào em cũng phá đám anh khi anh đang làm thêm nên dĩ nhiên anh phải nhận ra mà.”
“Anh mới là người thất lễ đó.”
Cứ tới đoạn này là lại phải đá xéo một câu, đúng là ra dáng Senpai quá mà, thật đó. Mị đã tăng điểm cho anh vì đã nhận ra tất tần tật những thứ mị chịu thay đổi vì cuộc hẹn hò này rồi mà anh cứ cố tình cho nó hạ xuống không.
“Cơ mà, đã nhận ra rồi thì khen em luôn đi chớ.”
Mị đưa hai tay đã được làm nail của mị ra hướng về phía Senpai.
Ừ thì cũng có thể cho là mị đang vòi anh để được khen đi, nhưng nếu như đã nhận ra rồi mà không nói bất cứ một lời nào, cái điều đó làm mị cảm thấy không thỏa mãn hay sao ấy; mị muốn được anh khen thật nhiều, thật nhiều hơn nữa. Ngay từ đầu là Senpai đang đóng vai Onii-chan của mị rồi, nên những điều mị đang làm bây giờ chẳng có gì sai trái hết trơn hết trọi. Thôi nào, nhanh nhanh khen em đi chứ.
“Ừm. Tay, đẹp thế.”
“Không phải chỗ đó, là m-ó-n-g!”
“Móng cũng hợp em nữa.”
“Thế chẳng khác gì lúc anh khen kiểu tóc em! Anh không còn một từ nào khác à?”
“...Aira, trả cái khăn choàng cho anh.”
“Đừng có mà đánh trống lảng! Hở, chả lẽ những từ ngữ khen ngợi của anh chỉ có thế thôi à?”
“Chính xác. Bản thân anh cũng đâu có quen gì chuyện khen ngợi người khác đâu, và thực sự nó hợp với em thật mà, anh cũng chỉ biết thốt ra đến vậy thôi.”
“Việc đó chẳng khác gì thừa nhận vốn từ của mình nghèo nàn cả.”
“Ừ thì thế, nhưng thật ra mình cũng chỉ biết thốt ra hai chữ ‘Ngon quá’ mỗi khi được thưởng thức một món ngon nào đó thôi đúng không? Này cũng giống thế thôi.”
“Senpai, chỉ được mỗi cái so sánh là giỏi.”
“Anh nói thật lòng mà, tin anh đi chứ. Anh đâu có nói dối đâu.”
“Hưm, tin thì tin.”
Điều mà mị không thể tin được là ảnh nói bản thân mình không “quen gì chuyện khen ngợi”. Một người con trai như vậy trong tưởng tượng của mị sẽ hoàn toàn không tinh ý như vậy được, và óc quan sát như thế chỉ có thể thuộc về một người từng trải trong chuyện hẹn hò. Và có lẽ cái khăn choàng cao cấp ấy là quà từ người con gái khác rồi. Khi mị ngộ ra như thế, một cảm giác khó chịu lại xâm chiếm con tim mị lần nữa. Mị thử hỏi ngay.
“Này, Senpai. Em muốn chuyển chủ đề chút, Senpai mua cái khăn choàng này à?”
“Không, người khác tặng quà cho anh.”
“Quà ư… phụ nữ?”
Giọng mị trầm xuống trong vô thức. Ánh mắt mị trở nên sắc lẹm.
“Nói ‘phụ nữ’ cũng không phải là sai, nhưng thật ra đó chỉ là quà sinh nhật từ chị của anh thôi.”
“C-chị gái? Phụt.”
“Tại sao em cười vậy!?”
“E-em thực sự cười nhiều thế này…! Nhưng mà hiểu rồi hiểu rồi! Từ chị à!”
Mị nhanh chóng vùi mặt vào cái khăn choàng. Quan trọng là cái bộ dạng bây giờ! Nếu như ảnh nhắc đến một người phụ nữ mị không hay biết thì có vấn đề đấy, nhưng nếu đó là chị gái ảnh thì không vấn đề gì sất! Tệ quá sá, mị không tém được bản thân mình cười toe toét nữa rồi…
“Từ từ đã! Tại sao em lại rúc cái mặt mình vào khăn choàng của anh vậy hả!?”
“Hửm? Thì em chỉ muốn ngửi hương thơm của nó thôi.”
“Không không, tại sao em lại làm cái điều đó!?”
“Thì em đang đánh dấu chủ quyền lên đây mà. Mùi thơm của em mà bám chặt lên đây rồi thì anh sẽ không chạy đi đâu được.”
“Tiếc thật, nhưng Aira đâu phải người kìm anh được…”
“Không thì thôi… thì trước mắt Senpai không được có bồ đâu đó? Senpai đã giao kèo làm anh trai của em rồi mà.”
“Thế thì sao.”
“Thì tại vì nếu như Senpai có bạn gái, thời gian anh dành cho em sẽ giảm đi chứ sao? Em là em không thích chút nào đâu.”
“Điều đó…”
“‘Điều đó’ gì ở đây nữa. Dù gì em cũng trả anh 150,000 yên rồi chứ bộ.”
“Đừng lo lắng. Anh cũng đâu phải là muốn có bạn gái gì đâu.”
“Anh chắc chắn đang dối rồi. Đến tuổi Senpai thì ắt hẳn phải có ao ước gì đó chứ.”
“Cũng có nhiều nhiều chứ. Nhiều nhiều.”
“Nhiều nhiều?”
“Đúng, nhiều nhiều.”
Ảnh nói là “nhiều nhiều” nhưng đầu mị chẳng luận ra điều gì cả. Chẳng lẽ Senpai đang tham gia trò chơi nào đó cấm người chơi có bạn gái à? Trông Senpai chẳng phải người đi làm mấy điều như vậy. Gì vậy chứ, mị tò mò quá thể rồi đó, nhưng mị cảm giác mị không được quyền lấn vào chủ đề đó thêm một bước nào nữa.
“Ngược lại thì chẳng phải Aira có bạn trai sẽ tốt hơn sao? Nếu thế thì em chẳng cần phải trả tiền cho anh làm gì cả, và em cũng không phải suy nghĩ buồn bực nữa… cơ mà, thôi quên câu nói vừa rồi của anh đi. Nguồn thu của anh sẽ tan biến mất.”
“Haa. Senpai coi em như cái máy ATM đó hả?”
“Tiện thể nói luôn, hình như tên chính thức của ATM là máy giao dịch tự động đấy.”
“Ai mà cần mẩu thông tin đó chứ!”
Mọi người này, nghe xong cuộc nói chuyện vừa rồi mọi người có nghĩ rằng ảnh đang nói những điều tệ hết biết không? Rằng Senpai chỉ coi mị như những tờ tiền, không hơn không kém. Nhưng mà sai rồi nhé. Ảnh cố tình nói ra những lời đó đấy, cố tình.
“Chẳng cần phải trả tiền”, “Không phải suy nghĩ buồn bực” Senpai đang nói với mị rằng mọi thứ có thể giải quyết được, và ảnh chỉ đang cố chèn lên đó mấy lời “sự thật mếch lòng” ngu ngốc như kiểu “nguồn thu của anh…” thôi.
Senpai đang cố nói với mị rằng “em nên tìm những hướng giải quyết khác thì hơn”. Những hướng khác cái hướng “anh trai” như thế này. Ảnh không cần phải để ý chuyện đó lắm đâu mà…
Mị mà thay đổi ý kiến thì mị vẫn sẽ không lấy lại được số tiền kếch xù đó và sau tất cả những nỗ lực để bộc bạch nỗi lòng mình với ảnh, mị giờ đây sẽ chỉ trông như một con ngốc ơi là ngốc mà thôi. Một con người quá phiền phức. Senpai keo kiệt bủn xỉn lắm, nhưng dù anh suốt ngày tỏ ra gắt gỏng với mị, dù anh coi mị như một kẻ phá đám, Senpai vẫn là một người dịu dàng quá thể với bản tính tốt bụng đến mức ngu ngốc đó. Ảnh thật sự là một bờ vai vững chắc để mị dựa vào.
“Em chưa nói với anh thôi chớ, em là em không thích có đứa bạn trai cũng học cấp ba như em đâu.”
“Hở, không thích!? Tại sao?”
“Hiển nhiên rồi còn gì. Bọn chúng không đáng tin cậy chút nào này, chỉ vì tùy hứng mà cứ hết trêu rồi lại chọc em vào những điều em ghét này, và lúc nào cũng hành động theo cảm xúc này? Chính vì vậy, nếu em phải có một người bạn trai thì người ấy phải lớn tuổi hơn em, đặc biệt là cái độ chín chắn ấy anh, càng cao càng tốt.”
“Anh nghĩ thể loại em ghét xuất hiện nhiều lắm đó, kể cả khi họ không còn là con nít nữa.”
“Nhưng Senpai thì khác mà, phải không?”
“Không phải vậy đâu.”
“Không phải là ‘không phải vậy’. Em đã phán câu nào là trúng câu đó.”
Đó là tiếng lòng thật sự của mị, trừ đi mấy câu khen ngợi.
Tại vì á, bề ngoài mị nhìn hào nhoáng đến thế này nhưng dù cho mị có thú nhận mị buồn đi chăng nữa, Senpai cũng không trêu mị hay cười cợt mị gì cả ha?
Ảnh đã cho mị những lời khuyên một cách ân cần đến thế, đồng hành cùng mị dù mị ích kỉ đến thế và giao kèo với mị dù mị chắc là ảnh không ưa gì lắm đâu.
Vai trò hiện giờ của mị là một học sinh cao trung nên mị hiểu rõ chứ, rằng cách đối nhân xử thế của Senpai thật người lớn quá đi. Cả cái cách ảnh quan tâm hay cái cách ảnh suy nghĩ nữa. Quả thực, nếu mị phải chọn bạn trai, mị chọn những người con trai như Senpai là tốt nhất.
“Trước mắt thì Senpai cứ như vậy là được. Senpai như vậy em cũng thấy ổn rồi.”
“Ờ, dù gì thì lòng người đâu phải thứ dễ đổi thay vậy được nhỉ.”
“Thế thì sao cũng được… A, nhưng mà bây giờ có thứ thay đổi chứ? Nếu không thì sao em lấy lại được phần gốc.”
“Gốc?”
“Số tiền giao kèo 150,000 yên ấy.”
“Hở, cái đó không phải để rót vào lần hẹn hò lần này à? Rồi mình còn lặp lại những lần sau nữa chứ.”
“Đã hẹn hò thì mình phải làm những điều ra dáng hẹn hò chứ. Vì thế nên Senpai, đưa tay anh ra đây.”
“Tay…?”
“Ừm, bàn tay kia.”
Mị dùng móng chọc chọc vào mu bàn tay phải của Senpai.
“... Chẳng lẽ em đang định nắm tay ư!?”
“Nói sao ta.”
“Đợi, đợi đã! Anh trai em gái tầm tuổi này rồi mà còn nắm tay với nhau, em không thấy nó sai sai à!?”
“Anh đâu cần phải tỏ ra bất ngờ đến thế. Ngay từ đầu Senpai không có quyền từ chối gì đâu đó.”
Mị muốn đía thêm câu là “anh em với nhau trong manga người ta cũng làm vậy đó” nhưng nó lại làm phức tạp mọi thứ lên nên thôi miễn.
Thay vào đó mị sẽ xài một vũ khí nốc ao khác. Chiếu hết rồi nhé, Senpai.
“Em nha, lúc em giao kèo với anh, em đâu có đề cập gì về tuổi tác đâu đúng không? Em chỉ nói là ‘Hãy làm anh trai em’ thôi mà.”
“...”
“Thế tức là bỏ tuổi tác sang một bên, mình có thể làm những chuyện mà anh trai em gái sẽ làm cùng nhau. Anh nghĩ thử xem, một đứa em gái bốn tuổi cũng sẽ một lúc nào đó nói với anh trai mình ‘nắm tay đi anh’ chứ. Thế nên không có gì phải bàn cãi ở đây cả.”
“Cái, cái logic đó…”
“Anh đã nhận tiền của em rồi, anh mà không chịu làm thì mọi thứ sẽ phiền phức lắm đó. Em chưa đề cập tới việc nếu một bên vi phạm ‘hợp đồng’ thì sẽ ra sao, nhưng nói trước cho anh biết, em sẽ tố cáo anh với Papa đó.”
“Hèn thế…”
“Nó cũng chẳng khác gì cái cách Senpai ra sức vơ vét tiền bằng mọi giá cả. Em chỉ muốn được đối ngon đối ngọt để khỏa lấp nỗi buồn đến nhường ấy thôi. Anh có thể nghĩ đó là điều phiền phức, nhưng em không thể nhượng bộ anh ở điểm này được.”
Mị là mị biết những từ ngữ “vòng vo” khác chứ. Thế nhưng, chỉ ở nơi đây thôi, mị muốn Senpai chiều mị. Mị đã trao đổi số liên lạc với Senpai nên mị biết là mị có thể gặp ảnh lúc nào cũng được, nhưng nếu mị làm thế, mị sẽ đè thêm gánh nặng quá mức lên vai ảnh. Senpai cũng đi học đại học nên việc học ở trường chắc cũng khó khăn lắm chớ.
Thế nên mị đã quyết. Rằng mị sẽ chỉ gặp Senpai hai lần một tuần vào các ngày ảnh làm thêm, tức thứ năm và thứ bảy. Quyết định đó đồng nghĩa với việc mị chỉ được gặp Senpai tám lần một tháng.
Nhà mị dư dả là vậy đó, nhưng không phải lúc nào cảm quan tiền bạc của mị cũng trở nên lơ tơ mơ. Mị không có tư cách để nói điều này, nhưng mà tính thêm mấy khoản phí phiền phức thì 150,000 yên chỉ cho tám lần hẹn thôi cũng hơi bị chát đó? Cộng thêm việc hẹn hò lần này là ăn mừng kì thi cuối kì đã hoàn tất, khoản tiền đó coi như đã bay thành mây khói rồi đó. Chính vì lẽ đó, mị mà không đưa ra cái lý luận hay làm những điều “hèn” như vậy thì mị mất cả chì lẫn chài rồi.
Cơ mà, kể từ cái thời điểm Senpai nhận tiền là xác định ảnh không thể nào chạy trốn được rồi. Và dù ảnh có nói “trả tiền này” mị tuyệt đối không gật đầu đâu, mị là mị ghét nhất việc để tuột mọi thứ đi mất đó.
“Nhanh nhanh đưa cái tay ra nào S-e-n-p-a-i. Để em nổi đình nổi đám có được không đó? Nói vậy thôi.”
“Hiểu, hiểu rồi mà…”
“Yosh!”
Senpai hiểu nhanh là tốt. Đang đứng giữa đường mà tỏ ra nhõng nhẽo như vậy, mị trông chẳng khác gì một đứa tệ hại cả.
“Haa…”
Senpai thở dài một tiếng rõ sâu rồi chìa tay về phía mị. Ảnh tỏ vẻ không phục nhưng giao kèo đã định, Senpai bắt buộc phải thỏa hiệp. Và còn nữa, mị chắc cũng làm Senpai hiểu lầm rồi.
“Vậy mình zô nào, Senpai.”
“Lúc nào cũng được, mời em.”
Senpai tiến cái tay lại gần mị hơn. Thiệt tình, sao anh ngây thơ vậy chứ, Senpai. Điều mị muốn làm đâu có giống việc nắm tay lắm đâu.
“Vậy em không lưỡng lự nhé… Ui.”
“Ừm, hở Aira!?”
“Ahihi, đây mới là điều em muốn làm này.”
Mục tiêu của mị không phải là bàn tay mà là cả cánh tay ảnh. Mị ôm cả cánh tay của Senpai hết mình vào lòng!
“Gì, gì gì gì gì vậy trời! Đây đâu phải nắm tay đâu.”
“Em đâu nói gì về việc nắm tay anh đâu, cả một lời cũng không. Em chỉ nói là đưa tay anh ra thôi. Tất nhiên là để cho dễ nắm cả cánh tay rồi!”
“Nhưng, nhưng mà rõ ràng câu chuyện đang hướng về phía nắm tay thôi mà!?”
“Đó chỉ là sự hiểu lầm của Senpai thôi.”
“Gì, gì vậy trời!? Mà này, đây đâu phải những điều anh trai em gái thường làm với nhau đâ-”
“Em gái ở đây đâu có quan hệ huyết thống gì với anh trai mình, nên những điều như thế này là bình thường khi hẹn hò với nhau mà? Đây cũng là một thể loại anh em khác nữa đó.”
“Ha, hả!?”
“Thì hôm qua em nói rồi còn gì. Rằng ‘chúng mình hẹn hò đi’ đó. Hôm nay em cũng đã định sẵn vai trò cho chúng ta vậy rồi.”
“Anh, anh chưa nghe gì hết về điều đó… Vậy tức là làm những điều cho ra dáng người yêu…?”
“Ahihi, kiểu kiểu vậy. Vì em chưa nghe anh hỏi nên mới không nói gì thôi.”
“Gì…”
Aa, thú vị thật. Senpai đang nao núng như tên ngố vậy. Phản ứng y hệt với người anh trai trong manga mị đọc luôn.
Làm sao đây trời, mị vui quá chừng luôn. Senpai hôm nay chắc chắn sẽ phải ý thức đến mị như một người con gái… Mặt đỏ bừng rồi!
Ngày qua ngày lại Senpai cứ coi mị như một đứa phá đám, cho anh bít tay!
“A, Aira… Ít nhất cũng phải thả lỏng ra tí chứ…”
“Hông thích. Để thế này mà đi ăn đi.”
“Không phải là thích hay không thích, nó chạm rồi đó…”
“Hửm? Cái gì chạm cơ?”
“...Ngực.”
“Hở?”
Bằng giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn còn thừa chút sức lực, Senpai đã thốt ra. Cái gì mà, “Ngực”...
“...”
“...”
Mị ngó vào mặt Senpai. Tầm mắt của ảnh hình như đang lọt vào bờ ngực của mị thì phải.
Mị hướng theo ánh nhìn đó mà nhòm.
Ờ, ừm…
Ngực mị lún lại khi chạm vào tay Senpai. Dù có là từ phía ngoài đi nữa nhìn phát là hiểu rồi. Ngực mị… tay Senpai… chạm… chạm.
“!?”
Ngay thời điểm nhận ra mọi sự, đầu óc mị trở nên trắng xóa.
“N-ngốc! Anh đâu cần chỉ ra điều đó! Biến thái! Anh thực sự là tên biến thái!”
“Vậy mình tách ra là được chứ gì…”
“Em không thích điều đó!”
“Đừng ép bản thân quá mức. Còn nhiều cách làm khác tốt hơn mà!”
“Được, được rồi đó! Tiền thù lao thêm cho anh thôi, cứ ở đó mà tận hưởng đi chứ! Người anh trai cũng làm vậy mà!”
“Anh không hiểu ý em đang nói đó!?”
Mị đâm hoảng và thốt ra những lời kì cục… Nhưng mà, tại vì mị đâu quen với những điều như thế này đâu… thôi.
Chắc chắn bây giờ mặt mị còn đỏ rực hơn cả Senpai nữa. Chính vì thế, cho đến khi tới được chỗ ăn buffet, mị đã phải tổ lái từ đầu đến cuối. Dù có trong tay chiếc khăn choàng đó, mị vẫn bị lộ ra cơ mà… Tuy vậy, mị nhất quyết không bỏ tay ảnh ra. Bởi việc được rải bước cùng ảnh khi quấn lấy tay nhau như vậy, chẳng bao giờ là một điều xấu cả.
****
“Hở hở!?”
Điểm đến đầu tiên là chỗ ăn buffet.
Sau khi hoàn tất công chuyện trong nhà vệ sinh của cửa hàng và gắp lấy món đồ mình muốn ăn, Ryoma mới quay trở về chỗ ngồi thì đã thốt ra một tiếng như vậy.
“Có chuyện gì đột ngột vậy, Senpai.”
“Không, không phải là có chuyện gì…”
“Quả thực là ăn buffet ngon ghê ha anh! Toàn mấy thứ mình thích không!”
“...”
Ngay trước mắt Ryoma hiện lên một quang cảnh khó lòng có thể tưởng tượng được.
Đống cà ri to ngập mặt. Súp miso ăn cùng với cơm nấm cũng bự không kém. Thêm sáu phần gà nướng teriyaki[note34426] và sáu phần đồ chiên ngập dầu khác được đặt trên một cái đĩa lớn.
Ngoài ra còn có một cái đĩa lớn với một phân nửa là gratin[note34427], phân nửa còn lại là pizza. Cộng thêm mì pasta trộn với bơ và xì dầu nằm trên một đĩa lớn khác. Cuối cùng là một đĩa salad to tổ bố đã được rưới sẵn nước chấm kiểu Nhật.
“Đ-đùa hả trời, cái đó…”
Đúng rồi đấy, đây không phải phần của Ryoma. Tổng cộng là sáu chiếc đĩa. Và tất cả là của Aira đã mang về đây.
“A, em cũng đã cân nhắc kĩ rồi đó nha? Không phải là em độc chiếm hết cả đống này đâu đó, em lấy nhiều vậy cũng là để cho những người xung quanh có thể gắp nữa.”
“Ý, ý anh không phải thế…”
“Hửm?”
“Aira, đúng là nơi đây mình có thể ăn thỏa thích được, nhưng không có nghĩa là mình được bỏ lại thỏa thích đâu… nhỉ? Tất nhiên là anh cũng hiểu cái quan niệm rằng mình đã trả tiền rồi thì mình làm gì cũng được, nhưng mà mình bỏ mứa đồ ăn thì cửa hàng họ sẽ chịu tổn thương to lớn về mặt tinh thần đó… điều đó…”
Vì sau khi ăn xong, việc đứng dậy rời khỏi ghế sẽ rất chi là phiền toái. Chính vì lẽ đó, việc Ryoma hướng mặt về Aira nói ra những điều như vậy cũng là có ý rằng “để khỏi chừa đồ ăn lại thì suy nghĩ thêm chút cũng được chứ sao?” khi bản thân vẫn còn đang băn khoăn trong lòng không biết mình có đang chất nhiều đồ lên đĩa quá không.
Gần đây, ở những chỗ ăn buffet cũng có những trường hợp phát sinh thêm những khoản phụ phí không đáng có chỉ vì để lại đồ thừa với một lượng lớn. Bên cửa hàng này thì người ta không làm vậy, nhưng có thể chắc chắn rằng là đối với họ, cái cách nghĩ của khách hàng “chỉ lấy một lượng vừa đủ thôi” là rộng lượng lắm rồi.
“Không, em theo chủ nghĩa không làm những điều phí phạm đó.”
“Thế, cái đó… lượng đó, em xử được hết chứ?”
Gratin và salad thì có lẽ là xoay xở được. Nhưng ngoài đó ra, những món còn lại hơi bị nặng đô thật. Toàn những thứ khó lòng có thể nuốt nổi một khi cái bụng đã vượt ngưỡng.
“Em đã nói rồi mà? Rằng em cũng ăn hơi bị nhiều đó.”
“Cái đống đó thì khó có thể nói là ‘hơi bị’ được… Thật sự em sẽ ăn được hết ư!?”
“Ừm. Chén xong rồi thì em định tiến tới mấy món tráng miệng nữa.”
“Bụng em không nổ đâu… nhỉ?”
“Thì em cũng thuộc dạng tiêu hóa nhanh mà. Dù em chẳng hiểu tại sao.”
Không phải là những lời của Aira thực sự đáng tin cho lắm, nhưng trông cô cũng chẳng đang nói dối gì cả.
So với một Ryoma mới đang khai vị và chỉ cầm theo một chiếc đĩa lớn thôi, sự khác biệt đã là quá rõ ràng.
“Nãy giờ có bốn vị khách nhòm vào đĩa của em rồi đó.”
“Senpai cũng bất ngờ phải không? Rằng có một JK ăn nhiều đến như thế này.”
“Anh choáng toàn tập luôn đó. Ăn nhiều đến vậy mà không mập, em cũng ghê thật đó? Anh nghĩ thể chất của em thế này là quá đủ để uýnh được bất kỳ ai.”
“Em cũng có phần thừa ra mà? Chỗ này của em mềm lắm à nha?”
Aira lấy tay chạm vào phần ngực nở nang của mình với một nụ cười tự đắc.
“Aira, mình đang ăn.”
“Vẫn còn chưa ăn gì mà! Mà cuộc trò chuyện này có bẩn gì đâu chứ.”
“Em làm anh tụt hứng.”
“Anh vô duyên quá đó!”
Ryoma không thể đi mà khẳng định rằng phần đó mềm được. Đó là sự kiên định của một người lớn tuổi hơn.
“Mà, anh hiểu lý do tại sao em lại chọn đi ăn buffet cho bữa trưa. Suy cho cùng, chỗ này nó cũng rẻ hơn rồi nhỉ.”
“Ừ thì anh cũng có lý, nhưng mà đây là giờ ăn trưa mà? Vào cái thời điểm bận rộn như vậy ở các quán ăn gia đình thì khi mình gọi sáu bảy phần một cách đột ngột, cửa hàng người ta cũng sẽ bận túi bụi chứ chả đùa; thêm nữa, mình sẽ làm những thực khách khác chờ dài cả cổ nên em chọn nơi tự phục vụ thôi.”
“...Aira có dối tuổi của mình không vậy trời?”
“Nhìn ngả nhìn nghiêng, nhìn oải cả con mắt thì em cũng chỉ là một JK thôi anh.”
Thật khó có thể mường tượng được rằng ẩn sau vẻ ngoài ấy là một sự tinh tế đến thế. Một người trưởng thành như Ryoma cũng còn chưa suy nghĩ được tới vậy. Người đời hay luôn miệng “đừng trông mặt mà bắt hình dong”, nhưng câu nói ấy thật sự quá khớp trong trường hợp này.
“Mà thôi đừng lảm nhảm nữa, mình ăn nhanh thôi đi?”
“Vậy nhào vào thôi.”
“Ừm! A, lỡ rồi. Em quên mang đũa tới. Để em đi lấy!”
Không dùng của Ryoma mà đi lấy cho chính mình, đúng ra dáng Aira thật. Cô hiện rõ là một người tự làm tất cả những điều mình có thể làm được.
“Anh cũng lấy cho Aira rồi mà. Mà mới chỉ có đũa thôi.”
“Ồ! Quả đúng là Senpai mà! Đáng lẽ nếu anh mang thêm thìa và nĩa về nữa thì em sẽ cho anh thêm điểm rồi.”
“Nếu như anh biết được Aira ăn nhiều đến vậy thì anh đã đi lấy luôn rồi.”
“Nhưng cũng cảm ơn anh về đôi đũa nhé. Không hiểu sao em cảm thấy khi mình dùng nó, đồ ăn sẽ hóa ngon hơn hẳn.”
“Chắc em tưởng tượng thôi.”
“Không phải vậy đâu mà!”
Nói xong những lời đó, Aira nở với cậu nụ cười tươi rói để lộ ra chiếc răng khểnh của mình, cô rời đi để lấy thêm thìa và nĩa.
Nhờ lấy hộ đôi đũa. Nhờ chuẩn bị đồ. Là một học sinh cao trung thì cỡ tầm này chắc cha mẹ cũng có thể chiều mình một chút. Thế nhưng Aira thì khác.
Một phần vì vướng bận công việc nên cả bố lẫn mẹ cô chọn không về nhà, thế nên Aira suốt ngày chỉ tự mình chuẩn bị bữa ăn.
Chính vì mang trong mình những trải nghiệm đó mà hôm nay Aira mới thực sự tỏ ra vui vẻ đến vậy.
Kể từ khi bắt đầu bữa ăn, hơn 30 phút đã trôi qua.
Đến cái lúc này đây, Aira đã chén sạch bốn cái đĩa lớn nhưng nhịp độ của cô vẫn không giảm đi một tẹo nào. Còn người ngồi ở ngay trước mắt cô là Ryoma đang ở trong tâm thế phải vật lộn với từng món.
“Cơ mà, Aira ăn trông ngon thật nhỉ.”
Cậu vẫn không thể giấu nổi cảm giác ngạc nhiên. Dù gì đi nữa, khi nhìn vào một Aira đang sung sướng nhét đầy miệng với cơ man là thức ăn, cậu vẫn cảm giác lâng lâng trong lòng. Đó là một vẻ khác của Aira mà cậu chưa từng biết trước đó, và Ryoma cảm thấy điểm ấy thật đáng yêu làm sao.
“...Cái vẻ háu ăn của em đây, ngoài Papa và Mama ra thì Senpai là người đầu tiên được chứng kiến đó.”
“Đầu tiên?”
“Ừa. Em nghĩ không phải giấu thì tốt hơn nhiều. Kiểu tâm trạng của em trở nên phấn khởi hơn hẳn ấy.”
“Nếu em nói vậy rồi thì ví dụ là ở giờ ăn trưa trên trường đi, chẳng phải em cũng ăn nhiều sao?”
“Ừm, thì em cũng phải chú ý để khớp với đám bạn. Ít ra vì cái bụng không được lấp đầy nên vào những tiết buổi chiều, em cũng không buồn ngủ cho lắm.”
“Thật ra anh nghĩ em không cần phải giấu diếm chuyện mình ăn nhiều đến cỡ đó đâu. Tất nhiên mọi người có thể tỏ ra bất ngờ, nhưng cũng chỉ đến thế là cùng.”
“Em đã nghĩ là Senpai sẽ nói những điều như vậy mà.”
Aira dừng cái tay đang xúc salad lại và lấy khăn giấy để lau cái mồm, đôi mắt của cô như vừa được dịu hẳn đi.
“Senpai nói vậy chớ, bình thường thì mọi người ai cũng thấy ái ngại mà? Khi mà ở trường chỉ có mình em mới ăn nhiều vậy.”
“...Ừ thì, đối với những người không biết Aira thì có lẽ sẽ vậy.”
“Ui má, anh tỏ ra đồng tình như thế làm em tổn thương lắm đó.”
“Anh mà ngụy tạo ra một câu trả lời khác thì có khi em còn tổn thương hơn đúng không? Anh đây cũng phải hiểu được từng đó chứ.”
Ryoma không phải một thằng quỷ thích đi châm chọc người khác. Cậu từng định đía cô một tiếng, nhưng rồi lại thôi vì nghĩ nó thật không phải với Aira.
“Tự, tự dưng tỏ vẻ mình lớn vậy. Ngố.”
“Ahaha, anh đâu có ý định tỏ vẻ hay bất cứ điều gì như vậy đâu. Bây giờ anh đang là người lớn cơ mà.”
“Aa, Senpai cũng hai mươi nồi bánh chưng rồi ha?”
“Đúng rồi. Tháng tư vừa qua anh vừa ăn sinh nhật mà.”
“Thế anh đủ tuổi uống rượu rồi nhỉ. Ghen tỵ thật đó.”
“Aira mà yêu cầu anh đi mua rượu về thì anh báo cáo liền cho phụ huynh em ấy nhé.”
“Em đâu thể làm những chuyện như vậy được. Nhìn vậy thôi chứ em cũng quyết tuân thủ luật pháp đàng hoàng đó.”
“Vì là Aira nên anh cứ có cảm tưởng một lúc nào đó em sẽ làm loạn lên vậy. Cái tính cách của em là kiểu chịu đựng lâu dài mà”
“Senpai lo quá rồi đó. Định làm bố em à.”
“Làm anh trai em, bây giờ này.”
“Lại rồi, rút câu đó đi. Thế thì em cũng sẽ nói gì đó với người anh trai quý hóa của mình đây, chỉ cần người anh trai của em không ngại thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Về cái việc ăn nhiều này ấy.”
Aira nốc cốc nước đá vào mồm và đặt nó lại lên bàn một cách nhẹ nhàng, cô tỏ vẻ với cậu như muốn nói rằng “anh vui chứ?”. Thế nhưng điều làm cậu chú ý không phải là chỗ đó.
“Hưm. Chỉ cần anh không ngại, à.”
“...”
“Chỉ cần anh không ngại… à?”
“Ha! Sao, sao chỗ này tự nhiên nóng lên dữ ta! Lò sưởi hiệu quả gớm!”
“Tự mình nói ra và tự mình đỏ mặt, thế là thế nào vậy hở.”
“Em, em có đỏ mặt gì đâu chớ! Đừng có mà hiểu lầm.”
Aira vừa phản đối vừa vẫy vẫy cả hai tay quanh mặt mình đặng tạo tí gió. Chắc cô không còn từ ngữ hay hành động nào đủ sức thuyết phục nữa.
Ryoma trưng ra một vẻ mặt có phần bất ngờ, nhưng lúc này cậu có đôi điều muốn hỏi ý kiến cô.
“Aira, vừa ăn cũng được nên nghe anh nói được không?”
*Ực
Cô đang che giấu sự xấu hổ hay sao ta. Aira nhanh chóng cho thức ăn vào mồm, cô vừa nhai nhóp nhép vừa gật gật cái đầu.
“Anh không muốn phải nhắc lại chủ đề ban nãy đâu, nhưng anh đang nghĩ là em đổi suy nghĩ một chút có được không, cái suy nghĩ rằng ‘chỉ cần anh không ngại là được’ ấy.”
“...?”
Aira vẫn còn chưa nuốt hết đồ ăn trong miệng, cô nghiêng cái đầu ra chiều “Tại sao”.
“Thì ăn nhiều cũng đâu phải điều xấu gì đâu, anh nghĩ em không cần phải giấu giấu diếm diếm đến thế. Anh nhớ anh từng nói rằng mình tự làm đồ ăn ở nhà rồi, nhưng mà kiểu, chị anh ăn hơi bị ít ấy. Không phải là anh có ý phàn nàn gì, chỉ là vì có một môi trường như thế nên anh thấy những người ăn nhiều cho anh thì tốt hơn.”
“...”
Cái mồm đang ngấu nghiến đồ ăn của Aira chợt khựng lại.
“Với những người làm đồ ăn ở căn tin trường em thì tất nhiên rồi, nhưng ngay cả với bạn em thì em không cần kệ nệ những điều vậy đâu. Trái lại, anh chắc chắn sẽ có những người như anh lấy đó làm điểm cộng.”
“...”
*Ực
Aira cứ vậy mà nuốt xuống, cô im lặng với tay lấy đồ uống.
“Mà thì, cũng như Aira nói rồi đó, có lẽ sẽ còn đó những người tỏ ra ‘ngại’, nhưng anh nghĩ điều đó chẳng khác là bao so với việc em không thể nào làm vừa lòng được tất cả mọi người. Làm khuất lấp đi phần cá tính của bản thân nghe như một cực hình vậy, vả lại, nếu ai đã đánh bạn với Aira thì người đó đương nhiên sẽ hiểu cho em. Họ đâu phải người xấu gì đâu, đúng không?”
“...”
“À, ừm… chính vì vậy, điều anh muốn truyền đạt là đừng cố quá làm gì cả. Em mà cứ tiếp tục chịu đựng vậy thì sẽ có ngày mọi thứ vỡ lở, và đến lúc đó em sẽ mất cả chì lẫn chài đó.”
Bày tỏ những suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn luôn là một điều rất chi là xấu hổ. Ryoma vừa gãi mũi của mình vừa nặn ra một nụ cười “ahaha”.
“Ừa. Em nghĩ không phải giấu thì tốt hơn nhiều. Kiểu tâm trạng của em trở nên phấn khởi hơn hẳn ấy.”
Biểu cảm của Aira khi thốt ra những lời ấy thật thoải mái làm sao. Khi ấy cô đã nhắc tới việc mọi thứ mệt mỏi như thế nào khi phải ăn khớp với những người xung quanh. Thêm vào đó, Aira còn phải tiếp tục chịu đựng ở nhà nữa. Aira bền bỉ thật đó, nhưng chẳng may đến một ngày cô phải gục ngã thì cũng không phải là một điều gì lạ cho cam.
Kể từ khi cô và cậu thiết lập mối quan hệ này, Ryoma vẫn đau đáu trong lòng một mong muốn giúp thay đổi cái môi trường ấy của Aira theo chiều hướng tốt đẹp hơn, dù nó có thể chỉ là ở những điểm nhỏ nhặt nhất. Và giờ đây, cậu đang cố đan những dòng cảm xúc ấy thành từng từ một.
“Se-Senpai phiền nhiễu quá… thật lòng đó.”
“Anh phiền đến vậy à?”
“Ai chả vậy! Em sốc thật đó.”
Aira để hở ra một tiếng thở thật dài, chỉ có khóa miệng của cô khẽ nâng lên như đang kìm nén sự vui sướng.
“Nhưng việc anh lo cho em là thật lòng đó. Vì lo nên anh mới hỏi xin em để anh nói ra suy nghĩ của mình.”
“Hơ.”
“Chính vì thế nếu em còn bất cứ điều gì đang làm mình lo toan thì hãy cho anh biết nhé. Anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ em.”
“Lại tỏ ra quý ông nữa rồi… mới nãy thôi còn đang tận hưởng bờ ngực của em mà.”
“Rồi rồi, ai ép anh thế hả.”
“Senpai mà. Anh mới là người đẩy ngực em đó.”
“...”
“...”
Bởi cái sự khác biệt quan điểm đó, hai người tự dưng bắt đầu lườm nhau. Đang giữa bữa ăn mà một màn tranh cãi vô nghĩa lại nổ ra, nhưng với người thứ ba nhìn vào, trông nó chỉ có thể là cuộc trò chuyện giữa những người rất thân thiết với nhau.
“Nếu Aira mà thành thật thì em đã dễ thương rồi.”
“Hả!? Gì, gì vậy! Bình thường em đã dễ thương rồi! Senpai cũng khen vậy mà.”
“Thế thì để anh sửa là ‘em sẽ dễ thương hơn nhiều đó’.”
“‘Dễ, dễ thương hơn nhiều’... ồn ào…”
Đôi đồng tử của Aira di chuyển hết chỗ này sang chỗ khác, mặt cô dần dần được phủ lên một màu đỏ chín lừ.
“...Cơ mà, anh thích Aira lúc bình thường hơn. Bởi vì sẽ dễ giao tiếp với em hơn nhiều.”
“!?”
Ryoma buông một lời nhẹ như thinh không, nhưng đó là pha quyết định khiến cho Aira vượt ngưỡng. Cô đứng bật dậy, hai con mắt chạy tứ tung hết cả lên. Màu đỏ như gấc ấy giờ đây đã lan đến tận cả hai mang tai cô, Aira vừa rối loạn vừa thốt ra một tiếng rõ to.
“N-ngốc! Dối dối dối dói trá!”
“Hở? Anh nói thật chứ dối kiểu gì. Anh thích Aira lúc bình thường hơn.”
“Đã, đã nói làa… Tròoi! Đợi chút, toilet!”
“Hảả!?”
Aira đột ngột nâng tông giọng của mình lên như thể hiện sự bất mãn ra mặt, cô vội vã chạy biến vào nhà vệ sinh. Không, phải nói là chạy trốn mới đúng.
Những lời nói Aira nhận được từ Ryoma làm cô vui sướng khôn tả. Cô không muốn để cậu nhìn thấy vẻ mặt đỏ như gấc của mình. Với cái lý do nữ tính như thế…
Thế nhưng, nhân vật không hiểu được sự tình chỉ có độc một người trên thế gian này. Ryoma cứng đờ cả người, cậu trưng ra một vẻ mặt khó tả. Từ đó trở đi không biết bao nhiêu phút đã trôi qua mà khi Aira quay trở lại từ nhà vệ sinh, vành tai cô vẫn còn ửng một màu đỏ rực.
Sau đó, khi mà thời gian được quyền ăn buffet đã kết thúc, hai người tới Aeon, trung tâm thương mại quy mô lớn nằm ngay đối diện chỗ ăn trưa.
“Haizz… Tại ai đó mà mình không được ăn món tráng miệng dị ta.”
“L-lỗi của anh, Aira. Thật sự xin lỗi.”
“Em đã định chén kem ốc quế này, đậu hũ hạnh nhân này, rồi cả món khoai lang nữa rồi mà.”
Như những gì hai người họ đang nói với nhau, lý do Aira đang tỏ ra nhõng nhẽo là vì cô mất những món ngọt yêu quý của mình. Khi Aira quay về chỗ ngồi từ nhà vệ sinh, cái thời gian giới hạn ăn buffet chỉ còn lại 30 phút. Ngay lúc cô ngốn sạch đống đồ ăn mình đã lấy ngay từ đầu thì đã vượt quá 100 phút, tức là mọi thứ đã xong xuôi cả rồi. Kết cục là Aira không được chạm tay vào món tráng miệng.
Bình thường thì nhiều người sẽ nghĩ việc Aira tốn thời gian trong nhà vệ sinh như vậy là không tốt, nhưng trong trường hợp này, nếu như Ryoma không làm cô ngượng chín mặt thì cô chẳng cần phải lủi thủi vào trong đó làm gì cả. Cái cớ đó của Aira cũng không hẳn không có lý, ở một mức độ nào đó. Nhưng dù vậy đi nữa, việc cô không chọn bỏ mứa đống đồ ăn mình đã gắp về mà chuyển qua món tráng miệng là một điều gì đó thật đáng ngưỡng mộ. Cái chủ nghĩa “không làm những điều phí phạm” của Aira đã được thể hiện một cách rõ nét.
“Mà, ngốn xong lượng đó rồi mà em vẫn còn định chơi lớn nữa trời.”
“Đương nhiên rồi. Thế nên Senpai phải chịu trách nhiệm đi đó.”
“Điều đó… tức là em đang sai anh bao hết món tráng miệng luôn à.”
“Thì tại Senpai nói điều như thế nên em không còn cách nào khác ngoài việc đi vào nhà vệ sinh mà… Nên mình cũng mất kha khá thời gian nữa.”
Ryoma muốn bắt bẻ lại cô một điều. Đó chính là cái chi tiết “nói điều như thế”. Cậu xin lỗi thì xin lỗi rồi đó, nhưng Ryoma không thể hiểu nổi nguyên nhân thật sự là gì… tuy vậy, giờ không phải lúc để mà thọc lại cô một câu. Ryoma chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu mà thôi.
“Được, được rồi. Bao thì bao, nên tha cho anh nhé?”
“...Hứa rồi đó?”
“Tất nhiên.”
“Vậy thì được…”
“Cảm ơn em.”
Hai người đôi co với nhau vài lời như vậy nhưng khoảng cách giữa họ gần đến mức vai cả hai có lúc đã chạm nhau. Người ngoài nhìn vào đương nhiên sẽ nghĩ đó là một cặp đôi, còn những thằng con trai khác thì dành cho Ryoma những ánh nhìn ghen tỵ. Dù cho Aira đã cẩn thận không để hở tí da nào, vẻ ngoài của cô vẫn vô cùng nổi bật.
“...Senpai.”
“Hửm?”
Có lẽ Aira đã quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý nên trông cô chẳng có gì là bận tâm cả và cô bắt chuyện với Ryoma.
“Xin lỗi anh vì lúc nãy đã tỏ ra hờn dỗi. Em không còn bận tâm gì nữa.”
“Ahaha, em không cần phải nói điều như thế đâu mà. Cảm ơn em vì đã quan tâm anh nhé.”
Ryoma chỉ có thể cảm thấy thật may khi cô thay đổi thái độ được nhanh như vậy.
Ryoma chêm vào một câu cảm ơn gần như ngay lập tức... nhưng cậu nhanh chóng nhận ra có điểm gì đó sai sai ở đây.
“Thế tụi mình làm gì đó để đánh dấu việc làm hòa đi.”
“Làm gì cơ?”
“Lần này tụi mình nắm tay thiệt sự đi. Nói zậy thôi.”
“Điều đó…”
Aira chĩa bàn tay trái ngọc ngà đã được sơn móng màu đen của cô về hướng cậu.
Dù không còn ở ngoài trời nữa nhưng Aira vẫn quàng khăn vào cổ, phần vải bọc đến tận đầu mũi, cô vùi phần nửa dưới của khuôn mặt mình xuống đó và đưa tay gần phía Ryoma.
Ngay lúc ấy cậu mới hiểu được mình đã bị nắm thóp.
“Ây da, hiểu rồi. Vậy nãy giờ em tỏ ra bực dọc như vậy là để nhắm tới thời khắc này à. Đó là điều em thường hay làm đó.”
“Ahihi, nói sao ta?”
Trên mặt Aira hiện một dấu hỏi to tướng nhưng trông cô chẳng có vẻ gì là giấu diếm nữa cả. Cô trả lời cậu bằng chất giọng như mọi khi và cười ranh mãnh ra chiều thú vị lắm.
Ryoma ôm cục tức trong lòng và chỉ biết tự nhủ “cái con nhỏ này”, nhưng cậu vẫn nắm tay Aira thật chắc theo yêu cầu của cô.
Làn da mềm mại ấy thật ấm áp làm sao. Cậu cảm giác từng ngón tay của cô có thể vỡ tan ra, chỉ cần cậu bóp mạnh thêm nữa thôi.
“Nè, vào buổi tối hôm đó ở công viên, lúc anh nắm tay em, em cũng có nghĩ điều này rồi, rằng tay của anh thô ráp gớm. Em là em thấy hơi bị ghê đó.”
“Thế tức là em đang cố gây chiến với đại đa số thằng con trai đó? Tay bọn anh lúc nào cũng gồ ghề mà.”
“Em cũng biết chớ bộ, nhưng vẫn cảm thấy rợn rợn đến mức nổi da gà luôn ấy.”
Aira thốt ra lời phàn nàn làm cậu cũng phải bó tay, nhưng tay cô vẫn đang lắc như một con lắc vậy. Aira thêm lực vào tay, trông cô có vẻ mãn nguyện lắm.
Móng tay màu đen bóng đang phản chiếu ánh sáng lung linh như in hằn cảm xúc của cô lên đó vậy.
“Nhưng mà, Senpai cũng quen nắm tay con gái ghê nhỉ. Anh nắm một cách chuyên nghiệp mà.”
“Đâu phải là anh quen gì đâu.”
Đó không phải là lời nói dối. Nhờ những kinh nghiệm lúc cậu làm cho công ty đại lý người yêu mà Ryoma mới có thể tỏ ra bình tĩnh cho đến lúc này. Cũng giống như lúc nắm tay với Himeno, tất cả chỉ là diễn mà thôi.
“Hiểu ròi. Nếu anh không quen thì hãy cho em xin cái khăn choàng này.”
“Anh hoàn toàn không hiểu ý em đang nói.”
“Thế vậy để em xin một cách bình thường nhé?”
“Anh không thể cho em cái khăn choàng đó được đâu. Cho dù em có định xòe tiền ra đi chăng nữa.”
“Cá chắc là anh đang nói dối rồi. Senpai mà không cần đến tiền á.”
“Cái phản ứng hiếu kỳ đó thô lỗ quá à nha. Đây là quà được chọn để dành riêng cho anh nên cũng phải vậy thôi. Món đồ này chan chứa những suy tư của người đó cho cảm xúc của anh nên nó lớn lao hơn bất kì món tiền nào đó.”
Tâm thư mà người con viết cho cha mẹ để bày tỏ sự biết ơn. Bức thư ấy về mặt tiền nong chẳng có một giá trị gì cả, nhưng đối với bên nhận thì nó trở thành báu vật của cả một đời người, đến mức khó có thể đong đếm ý nghĩa bằng tiền bạc được. Đây cũng giống y như trường hợp trên.
“Thế tức là dù có móc ra 100 triệu yên thì anh cũng từ chối ư?”
“Không, được hời như vậy thì anh đưa cho người ta từ lâu luôn rồi.”
“Hảa!? Anh tệ hại quá nha. Mâu thuẫn hoàn toàn với câu nói vừa nãy luôn.”
“Thì, chỉ cần cái khả năng phi thực tế em đề cập tới không xảy ra thì anh sẽ không giao cái khăn choàng đó ra đâu.”
“Không phải là ‘không thể’ mà là một cái ‘không’ thẳng thừng luôn… à. Anh đã nói đến mức đó thì em đành rút lui vậy…”
“Cảm ơn em nhé.”
“Không, không có gì đâu. Trái lại em thấy điều đó thật ra dáng Senpai làm sao, cũng tốt.”
Aira đột nhiên quay mặt đi và tự dưng để lộ một nụ cười khúc khích.
Trên đời này chắc chẳng có ai lại đi móc đến 100 triệu từ hầu bao của mình ra chỉ để nhận độc một cái khăn choàng thôi đâu. Rốt cuộc, Aira cũng nhận ra rằng Ryoma hoàn toàn không có ý định cho đi cả.
“Thế từ giờ cho đến khi về đến nhà em, cho em quấn cái này được không.”
“Được thì được, nhưng mà nhớ trả cho anh đó?”
“Hiểu rồi. Cám ơn anh nha.”
Không phải bất kì cái khăn choàng nào đang được bày bán, Aira chỉ muốn cái này. Aira muốn có được nó bằng mọi giá, nhưng cô đã nhẫn nhịn. Cô đã kìm được bản thân mình lại.
“Món đồ này chan chứa những suy tư của người đó cho cảm xúc của anh nên nó lớn lao hơn bất kì món tiền nào đó”, vì những lời nói ấy của Ryoma gợi nên sự đồng cảm trong lòng cô.
“Thế, Aira. Có chút đường đột, nhưng trước tiên mình đi đâu đây?”
“Về vấn đề ấy, nói sao ta, em muốn Senpai chọn đồ cho em. Có một cửa hàng lúc nào cũng đối tốt với em nên em đang định tới mua.”
“Anh ấy, con mắt đánh giá của anh nó dở lắm, có ổn không đó…?”
“Ổn mà ổn mà. Bởi em thì mặc đồ nào cũng hợp cả thôi.”
“Hơ, nói được đến thế thì anh sẽ cố sống cố chết tìm được một đồ mặc không hợp với em cho mà coi.”
“Thế cũng thú vị đó. Mà này, Senpai sẽ phải là người nhận phần thua cuộc đó. Có banh con mắt ra anh cũng không thể kiếm được gì đâu”
Hai người vừa trò chuyện với nhau dăm ba câu thường thấy vừa tiến vào một cửa hiệu quần áo nọ theo sự chỉ dẫn của Aira.
*nắm nắm, nắm nắm
Trong khoảng thời gian tầm sáu phút rải bước cùng Ryoma ấy, Aira vừa cố tỏ ra mềm mỏng nhất có thể vừa nghĩ đi nghĩ lại về bàn tay anh khi hai người tay trong tay với nhau. Cái cảm giác kì lạ ấy làm cho khóe miệng cô vẫn còn đang ẩn náu sau cái khăn choàng phải dãn ra, nhìn chẳng ra thể thống gì cả.
Cuối cùng họ cũng tới cái cửa hàng mà Aira đã nói là “lúc nào cũng đối tốt với cô”.
“A, xin chào Aira-chan!”
“Xiào Satou-san! Hôm nay em cũng tới mua đồ đó.”
“Cảm ơn em rất nhiều vì điều đó. Hôm nay đi hẹn hò với bạn trai à?”
“Kiểu vậy. Sao? Ngầu chứ.”
“Fufuu, hai người hợp đôi nhỉ.”
“Ahihi, cám ơn.”
Hai người đó cao hứng hàn huyên với nhau, trong khi Ryoma vẫn đực mặt ra không biết rằng Aira và nhân viên cửa hàng là người quen. Cậu thấy hơi rén khi bị cho ra rìa như vậy, nhưng dù gì cũng phải ra đó chào hỏi một tiếng.
“Rất, rất hân hạnh được gặp mặt. Aira đã được chị giúp đỡ nhiều rồi ạ.”
“Không không, bên này cũng vậy. Có chút đường đột, nhưng khi cậu thấy Aira định cuỗm sản phẩm đi, hãy nói nhanh cho tôi nhé.”
“Hở, cuỗm hàng thật ư!?”
“Trời, em đã nói là đừng có đùa cái câu không đứng đắn đó nữa rồi mà! Bạn em nó cũng trêu em ngay lập tức đó?”
“Thế thì xin lỗi em nhé. Chị cũng chỉ muốn mọi thứ đỡ căng thẳng chút.”
“Ngược lại chị còn nói điều căng thẳng hơn ấy! Thêm nữa, đó là vai trò của em cơ mà… Thôi được rồi, Satou-san, cho bọn em đi ngó đồ nhé.”
“Được rồi. Hai người cứ thong thả nhé.”
“Senpai, mình đi nhanh thôi.”
“Ờ, ừm…”
Sự kinh ngạc vẫn đang choáng ngợp Ryoma nhưng cái kéo tay của Aira làm cậu hoàn hồn lại.
Không biết có phải do người đó giữ ý tứ cho cả hai hay không mà khi bước chân vào sâu trong cửa hàng, một không gian dành riêng cho cả hai dần được mở ra. Đúng lúc cậu có thể hỏi được điều đã ngắc ngứ trong lòng mình từ nãy giờ,
“Làm sao Aira quen biết được với chị nhân viên đó vậy? Hai người trông thân thiết thật.”
“Satou-san là đồng môn với Mama em đó. Vì thế, khi cần mua đồ, em toàn tới cửa hàng này không.”
“Bạn đồng môn… hả!? Aira lừa một người như vậy rằng anh là bạn trai em á!?”
“Ừ thì thế. Mà anh trông hãi thật đó.”
“Trước, trước mắt thì dù người đó có đi nói với mẹ em rằng là em có bạn trai đi chăng nữa thì anh đây cũng không chịu trách nhiệm gì đâu đó?”
“Thế khổ quá… em nói thiệt đó.”
“Tự nghiệp tự đắc.”
“Chơi xấu.”
“Ai mới là người chơi xấu ở đây hả.”
Ryoma gạt phắt đi sự cầu mong được trợ giúp từ Aira và đảo đại con mắt qua đống quần áo được trưng bày ở nơi đây.
“Cơ mà người ta bày bán nhiều đồ dễ thương ghê nhỉ, chỗ cửa hàng này đó.”
“Phải không? Cửa hàng này cũng hơi bị nổi tiếng đó, em cũng mê nơi này nữa. Nhưng mà ở đây toàn đồ cho phái nữ không nên em nghĩ Senpai sẽ thấy ngại.”
“Đúng thực là anh đang bị nhòm bởi những khách hàng xung quanh đó… Dù gì thì đây cũng là một nơi như thế, nhưng giá như không bị làm phiền bởi những người khác thì tốt quá rồi.”
“Đi một mình thì không nói làm chi, người ta cũng biết Senpai đang hộ tống em mà nên không có vấn đề gì sất. Họ sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ đâu.”
“Cái đó sao mà mình biết được.”
“Em là phụ nữ đàng hoàng nên em phải biết chứ. Còn về lý do tại sao họ lại nhìn Senpai thì em sẽ không nói đâu, vì anh chắc chắn sẽ tỏ ra tự đắc.”
“Thế quái nào anh có thể tự đắc được…”
Ryoma hướng tầm mắt trở lại đống quần áo, nhưng ngay lúc đó thì…
Aira lợi dụng khoảnh khắc cậu quay đi chỗ khác, đôi đồng tử của cô biến sắc ngay tức khắc. Bằng một ánh mắt sắc lẹm còn hơn dao bén, cô quăng một cái lườm sang phía những người vẫn còn đang chú ý đến chỗ này.
“Người này là của mị nên đừng có mà nhìn” Aira như đang tỏa ra luồng hào quang đầy áp lực đến nhường thế…
Trước sự công kích gián tiếp của cô, những vị khách không mời ấy liền thoái lui. Sau khi kiểm tra một lượt kĩ càng, Aira liền quay mặt lại và vỗ nhẹ vào lưng Ryoma như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra cả.
“Mà, trước mắt Senpai chỉ nhìn em thôi nhé. Mình cũng đâu phải làm điều gì đó sai trái đâu.”
“Phải, phải rồi nhỉ. Trong trường hợp tệ nhất, anh nghĩ để nhân viên cứu mình cũng được.”
“Anh cứ để em lo, đừng bận tâm gì cả. Em không có ý định để thua những đứa con gái ấy đâu.”
“Quả nhiên là một gyaru.”
“Ahihi, bỏ qua chuyện đó đi. Senpai đã chọn được đồ dễ thương nào chưa?”
“Ơ, chẳng phải anh nói anh sẽ tìm đồ không hợp với em mà.”
“Anh nghiêm túc bỏ cái đó dùm em đi nhé? Em định mua luôn đồ anh tự tay chọn mà.”
“Hahahaa, đùa thôi. Vậy thì Aira thường ngày hay mặc đồ như thế nào, nói anh nghe được không?”
“Tạm thời thì anh cứ chọn kiểu nào đó hở da ấy. Đang lạnh thì cũng phải chịu, nhưng rốt cuộc em cũng quen rồi nên chơi thứ nào đó hở lưng chừng cũng được. Mà, hôm nay em đang mặc theo hướng chống rét, nhưng thường mà nói, kiểu này với em thực sự hơi hiếm đó.”
“...Vậy à.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Đồ anh muốn chọn thì phải không để hở da cơ… có được không? Người lạ thì miễn bàn, chứ với người quen thì anh không muốn em để lộ quá nhiều làm gì cả. Hè thì không nói, bây giờ đang là mùa đông mà, dù có nói là hợp thời trang đi chăng nữa, anh không muốn em phải đi chịu lạnh làm gì cả. Và mặc thế em cũng sẽ dễ bị dính vào rắc rối hơn mà”
Bằng một bộ mặt nghiêm túc, Ryoma vừa đang thêu dệt nên suy nghĩ của mình vừa đi lướt mắt qua từng đồ một. Tất cả đều phải đặt Aira trên hết, cậu quả quyết như vậy.
“Mà, trong trường hợp xấu nhất, nếu như Aira có bị cảm thì anh cũng định tới chăm sóc cho em, nên anh nghĩ ít ra em cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
“Hở! Khi em bị dính bệnh thì Senpai sẽ tới chăm sóc cho em sao!?”
“Nói là ‘chăm sóc’ chớ đàn ông con trai như anh mà tiến vào nhà em thì thật không hay, nên cùng lắm anh chỉ mang quà thăm người bệnh tới thôi. Kiểu mấy thứ ăn được như thạch rau câu hay pudding ấy. Dù tụi mình có đang trong giao kèo này đi chăng nữa thì anh cũng không thể tự ý đi vào được.”
“Vậy chẳng hạn em nói ‘hãy chăm sóc cho em đi’ thì Senpai có làm chứ…?”
“Nếu như Aira cho phép anh thì được.”
“Ra, ra vậy. Ra vậy ra vậy!”
Aira gật gật cái đầu liên hồi. Phần tóc cô đã búi phất lên làm thoang thoảng mùi hương cam. Đôi đồng tử màu ngọc bích hiện lên lấp lánh.
“Em trông ngạc nhiên vậy thôi, chứ vì em là Aira mà, nên anh đoán là em sẽ không định liên lạc cho bố mẹ mình khi bị phát sốt đâu, đúng không? Ắt hẳn em sẽ định chiến đấu một mình, nên anh đang nghĩ anh sẽ hỗ trợ em theo cách riêng của anh.”
“Hơ…”
“Có phải bây giờ em đang nghĩ làm sao để có thể bị cảm bằng mọi giá, phải không?”
“Sao, sao em suy nghĩ ngu ngốc như thế được! Cơ mà cái đó đâu phải là cố rồi được đâu.”
“Thì em cũng có lý, nhưng giờ anh cũng hay được nguyên nhân em có thể bị cảm rồi nhá. Kiểu để lộ da rồi làm bản thân thấy lạnh ấy. Vì vậy, trước tiên thì em không thể chuyển sang mặc váy đồng phục dài hơn à? Nếu thế thì anh cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.”
“Thế ghét lắm. Dù gì đi nữa, khi trời trở lạnh em sẽ mặc quần tất mà, nên không sao.”
Họ vừa lướt qua đống quần áo vừa trò chuyện linh tinh với nhau. Thời gian với hai người chỉ trôi qua đơn điệu vậy thôi nhưng mặt ai nấy đều lộ rõ nụ cười trên môi. Dù đây là cửa hàng Aira đã quen thuộc từ trước, cô cũng chẳng phản đối gì nhiều cả việc nán lại lâu như thế này. Hai người thong thả đi một vòng quanh cửa hàng rộng lớn ấy.
“Thế, anh đã chọn được đồ cho em chưa?”
“Ừm. Anh mới nhìn sơ qua thôi, nhưng em thấy cái này với cái này sao?”
Đồ lọt mắt Ryoma là một chiếc váy dày trắng cùng với áo hoodie màu xám. Chính vì làn tóc vàng óng của Aira mà Ryoma đã chọn một tông màu nhạt mắt cho cô.
“Anh chọn phong cách cũng đơn giản quá nhỉ.”
“Nói thẳng ra thì anh thật sự không hiểu nổi thế nào là hợp, và thế nào là không hợp luôn ấy. Nhớ đến đồ của chị mình, anh cũng có đi tham khảo xem sao rồi đó.”
“Nhưng tại sao anh lại chọn đồ này chứ? Có thể em lỡ lời, nhưng mà em thấy còn những đồ khác dễ thương hơn nhiều, chẳng hạn như đồ liền mảnh ấy?”
“Hoodie cũng vừa đủ độ dễ thương mà?”
“Thế em thì sao? Dễ thương không?”
“Em đẹp lắm.”
“!”
“Thế, mình quay lại chuyện lúc nãy.”
“Chờ đã, sao anh có thể lướt đi ngọt xớt vậy! Bây giờ mình đang hẹn hò đó!”
“Làm gì căng, anh trả đũa lại thôi, ai biểu nãy dám chơi anh một vố làm chi. Và chúng ta cũng đâu có đang nói về cùng một chủ đề đâu mà.”
“Mấy thằng con trai tủn mủn là không được ai ưa đâu đấy? Nếu như anh tém tém lại chút đỉnh thì em đã đổ anh luôn rồi.”
“Ai rảnh hơi đi làm mấy thứ phí phạm đó.”
“Đã nói là anh tém tém lại đi rồi!”
Aira thụi một cái vào lưng Ryoma như để phản công lại cái giọng điệu ngang phè của cậu thêm một lần nữa, nhưng lực đánh thì đã bị tiết chế đến mức gần như chẳng thấy đau gì cả.
Nhìn trông Ryoma có vẻ chỉ đang nói bâng quơ vài câu, nhưng thực chất, cậu đang tốn thời gian từ nãy tới giờ sùng lục một trang phục hợp với Aira cho bằng được. Và chính vì Aira thấu được điều đó, nên cô cũng không bực bội gì cả.
“Mà, thế về lý do anh chọn đồ này, anh nghĩ ắt hẳn Aira cũng phải đi mua sắm một mình nhiều lắm đúng không, nên có một bộ đồ làm mình mặc thấy bớt gò bó thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Dù cho có bao nhiêu đồ loại này đi chăng nữa thì cũng đâu mất mát gì nhiều đâu nhỉ?”
“Ra vậy. Thế là anh cũng đã suy xét về em đàng hoàng ha.”
“Đương nhiên rồi, anh đang là người chọn đồ cho em mà. Thêm nữa, dù anh có chọn cho mình một trang phục thời thượng đi chăng nữa, anh cũng không thể thắng được cái sự hợp đồ của em nên cái này là ổn. Anh cũng đâu thể nổi bật lên và làm giảm đi nhan sắc của em một cách lạ lùng vậy được.”
Ngay trước khi bước chân vào cửa hàng này, Ryoma có thốt lên rằng mình sẽ chọn đồ không hợp dành cho Aira, nhưng suy cho cùng, cậu cũng khó có thể tiêu xài tiền một cách hoang phí như thế.
“Gì, gì, cái sự để tâm đó của anh là sao. Nhan sắc này nọ…”
“Anh chỉ làm điều đương nhiên cho cô em gái thân thương của anh.”
“T, t-t-t-t-t-tởm! Senpai, ngượngg!”
“Vâng vâng, mau mau đi thử đồ đi. Trong lúc chờ anh sẽ đi chọn trang phục khác cho.”
“Từ, đừng có đẩy mà! Senpai làm mạnh quá đó!!”
Ryoma dùng tay thuận đẩy lưng cô đi, cậu vừa quay mặt sang chỗ khác vừa thúc cô vào phòng thử đồ. Ai nói câu đó xong mà chẳng ngượng, và Ryoma chỉ đang cố khuất đi sự xấu hổ của mình ngay trước khi bị cô chỉ điểm.
Và cứ thế, Ryoma cũng tận hưởng buổi hẹn hò ngày hôm nay, đến mức cậu lỡ đào luôn một cái hố cho riêng mình.
****
“Ahihi, Senpai dám bước ra cửa hàng tay trong tay với em luôn. Anh đang cố thể hiện với Satou-san luôn à?”
Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ hiệu lúc nào cũng đối tốt với mị, mị làm cái vẻ mặt xỏ xiên với Senpai. Nhưng mị cũng thừa hiểu ảnh sẽ đáp trả thế nào rồi.
“Ai mới là người nắm tay anh trước hả…”
“Chứ còn ai trồng khoai đất này... ngoài Senpai nữa? Anh đưa tay lại gần chỗ em này, ý đồ hết là mình muốn nắm tay rồi còn gì.”
“Đi cạnh nhau như vậy thì tay đương nhiên sẽ gần nhau rồi mà.”
“Sao mà có chuyện đó được.”
“Có chứ sao không có được.”
Đúng như những gì Senpai đã nói, mị là người chủ động nắm trước. Cũng vì mị với ảnh nắm tay suốt trước khi tới cửa hàng đó, nên giờ mị cảm thấy thiếu thiếu trong lòng thôi.
Coi nào mọi người, mọi người không thấy là lúc nắm tay thì ấm nồng, còn khi thả ra thì lạnh lẽo à?
Vì Senpai đã nghiêm túc chọn đồ cho mị, nên trong lúc đó mị với ảnh mới không nắm tay nhau, nhưng thú thiệt là mị đã cố nén lại rồi đó. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, và xong chuyện là mị phải nhanh nhanh nắm tay ảnh lại.
“Aira. Em nắm tay anh mạnh thật… nhưng có ổn không đó?”
“‘Ổn không’? Chẳng lẽ Senpai thấy đau ư?”
“Không, ý anh không phải là đau hay gì cả, chỉ là anh đang nghĩ nếu em thả lỏng hơn chút thì sẽ có thể đỡ mỏi hơn.”
“Không sao. Em cảm thấy nắm thế này là được.”
Thiệt đó, tay con trai sao lại có thể thô ráp đến như thế này chứ. Vừa mập, vừa to lại vừa cứng. Khác hẳn so với tay mị. Thật kì lạ làm sao, nó vừa làm mị cảm thấy ghê ghê, nhưng cũng vừa tạo ra cảm giác an tâm khó tả, và khi ấy mị lại muốn nắm thêm nữa.
“Nè, Senpai. Trước khi đi mua đồ, anh có nói sẽ đãi em món tráng miệng, anh nhớ không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi. Nhưng thay vào đó anh mua em cái trang phục này rồi.”
“Em biết là mình đang rất là mặt dày, nhưng em còn muốn anh mua cho em thêm một thứ nữa đó. Cái thứ mà kiểu có thể mang theo ra ngoài, như khi ở trường chẳng hạn.”
So với việc mua đồ mị muốn bằng tiền của mị thì việc nhờ Senpai mua cho mị ấy, cái ý nghĩa của nó khác, mà cái cảm giác lâng lâng trong lòng mị nó cũng khác. Chính vì thế mị muốn ảnh mua quà tặng mị.
“Hiểu rồi. Hôm nay anh chiều em tất nhé. Có điều nếu em chọn thứ mắc quá thì có hơi bị căng đấy.”
“Cám ơn! Nhưng suy cho cùng em cũng đâu thể ham hố vậy được.”
Hết đãi mị bữa trưa, Senpai còn mua đồ cho mị nữa. Mị đã đưa ảnh 150 ngàn yên, nhưng cũng vì từ giờ trở đi mị với ảnh sẽ còn hẹn hò với nhau nhiều lần nữa, nên nếu mà cố tiêu hết sạch sành sanh số tiền đó thì sẽ thật tội cho ảnh, do đó mị định sẽ chọn những món đồ có giá thành phải chăng. Ngay từ ban đầu, đã là quà cáp thì không phải chỉ có xoay quanh mỗi đồng tiền.
“Thế thì đi theo em nhé.”
Nếu như Senpai cũng tỏ vẻ muốn nắm tay thì sẽ thật sung sướng biết bao cho mị, nhưng quả thực đời không phải như mơ. Tuy vậy, chỉ cần trông ảnh không có gì là chán ghét chuyện này thì cũng đã quá đủ rồi.
Chỗ mị muốn tới cách cửa hàng ban nãy một quãng không xa chút nào. Sau khi vào thang máy để lên tầng hai thì mị với ảnh cũng đã nhanh chóng tới nơi.
“Được rồi, anh chọn ra một thứ từ trong này làm quà cho em nha.”
“Gachappo?”[note34428]
“Tại sao anh lại rén vậy? Đừng có mà đi cười mấy cái máy này chứ.”
“Rừng cây Gachappo” Đây là tên của cửa hàng chuyên về gacha này.
Ở trong tầng lầu này người ta bày ra cơ man là gacha. Nhìn lướt qua thôi cũng phải trên 100 cái. Chỗ này còn có cả những sản phẩm chẳng thể tìm thấy được ở đâu khác. Ngay cả với trường cao trung của mị, đây cũng là một nơi hơi bị nổi tiếng.
Khi mị thử nhìn sang Senpai, ảnh làm một vẻ mặt khá sững sờ và quay sang gặp ánh mắt của mị.
“Aira, gacha dù có đắt đến mức nào đi nữa cũng chỉ đến 500 yên là cùng thôi đó? Em mà lưỡng lự với anh đến thế thì cũng hơi rối cho anh…”
“Hửm?”
Lúc này đây mị vẫn không hiểu ý nghĩa câu nói của Senpai. Bởi lẽ một Senpai keo kiệt bủn xỉn lại có thể thốt ra những lời như thế sao. Ảnh nói thế ý giống như kêu mị hãy chọn một món đồ đắt hơn nhiều vậy, chả lẽ ốc vít tuột khỏi đầu Senpai rồi à? Mị thấy ảnh kỳ cục đến mức đầu mị nảy luôn ra mấy suy nghĩ đó, dù cho những điều ấy có hơi hỗn một chút.
“Lưỡng lự thì là một điều quan trọng ấy, nhưng đây là với anh cơ mà, nên em không cần phải làm như vậy đâu. Ắt hẳn em còn những thứ yêu thích mà mình muốn mua, đúng không?”
“A, hiểu rồi.”
Cuối cùng, đến tận bây giờ mị mới hiểu được rằng Senpai đang muốn nói những gì.
“Em thật sự muốn thứ này mà, có gì mà lưỡng với chả lự chứ.”
“Không không, dù có nghĩ kiểu gì đi chăng nữa anh cũng không thể rũ bỏ được cái suy nghĩ là em lo cho ví tiền của anh nên mới đi chọn nơi này… Tất nhiên là anh vui với tình cảm đó của em rồi.”
“Senpai, cái đó sai thiệt sai rồi đó. Ngay từ đầu em đã dùng 150 ngàn yên để giao ước với anh rồi mà? Em làm đủ kiểu để có thể lấy được cả gốc lẫn lãi, sao đến tận giờ này còn lưỡng lự gì nữa.”
“Em nói thì cũng có lý… Thế tại sao em lại chọn một thứ rẻ tiền như gacha? Thực sự mà nói, khi em thốt cái từ ‘giao ước’ đó với anh, em chắc cũng hiểu mình có thể nhờ anh mua cho thứ gì đó tương xứng với nó chứ? Aira thông minh như vậy, không lý nào lại không nhận ra được.”
“Ơ, đừng có mà đi nói điều đó với em chứ. Tuyệt đối.”
Thiệt đó, Senpai là một tên ngốc chính hiệu. Anh dễ mềm lòng quá rồi đó… nếu phải nói ra thành lời bây giờ, giả dụ nếu ảnh có bị mị trấn lột tiền đi nữa, Senpai cũng không thể phản kháng được một lời nào, đúng chứ? Nói những điều chỉ có làm thiệt cho bản thân, đúng ngốc mà.
“Nhưng dù vậy đi nữa, Aira cũng hiểu ha?”
“Ờ, nói thẳng ra thì là vậy…”
“Coi kìa, anh đoán không sai. Rồi thì hãy nói anh nghe không một chút e dè lý do em chọn những món đồ rẻ tiền, được không? Không phải là anh định trách gì em, chỉ là trong đầu anh giờ không tìm được một thứ gì khác ngoài những lý do khiến em lưỡng lự thôi.”
Một Senpai sống dè sẻn thì chắc phải không muốn tiêu tiền gì chớ, nhưng khi cho rằng mị đang lưỡng lự thì ảnh lại thấy kiểu “có gì đó không đúng ở đây” mà cố dùng tiền.
Anh mà hành động mâu thuẫn vậy thì sẽ làm mị yếu đuối đi đó… Nhưng đó là ảnh quan tâm đến mị và ưu tiên mị lên trên.
Aaa, mị bình tĩnh lại được rồi, nhưng con tim mị thì lại từ chối điều đó. Gì vậy chứ, cái điều này…
“Coi nào, nếu em không lưỡng lự thì nói anh lý do đi chứ.”
“Chỉ, chỉ là em thấy đồng cảm với những điều Senpai nói. Chuyện cũng chỉ có vậy.”
“Những điều anh nói?”
“Ừa. Nói toẹt ra là cái câu ‘Món đồ này chan chứa những suy tư của người đó cho cảm xúc của anh nên nó lớn lao hơn bất kì món tiền nào đó’ ấy.”
“A, ahaha… Cái, cái đó ààà…”
Trông Senpai có phần xấu hổ nhưng mị nghĩ ảnh có quyền tỏ ra tự tin hơn mà. Tại vì Senpai là người trân trọng những món quà mà không màng đến giá trị về vật chất của nó, phải không? Có thể đối với ảnh đây ra điều rất đỗi bình thường, nhưng khi đứng ở bên cho đi, có một người sẵn sàng trân quý đồ mình tặng quả thực không có gì vui bằng, ảnh rõ ràng sẽ ghi rất nhiều điểm trong mắt người khác.
“Cơ mà, em nghĩ thường thì nắm tay nhau sẽ ngượng hơn chớ.”
“Cái nào cũng như nhau cả thôi.”
“Mới nắm tay cái mà ngượng, anh cũng ngây ngô quá đó. Ở trường em là anh bị cười vào mặt rồi đó?”
“Thật hả trời… Nhưng mà anh cảm giác Aira cũng quen rồi nên mọi thứ có lẽ là thế quá.”
Mị chắc là Senpai phải quen với việc tay trong tay với người khác rồi chớ, nhưng chẳng hiểu sao giờ ảnh lại tỏ ra xấu hổ, trực quan của mị mách bảo vậy.
Nói thật chớ, có cái khăn choàng này trong tay mà quấn lên người, còn may hơn nhặt được vàng nữa. Mị mà không có gì để nhét cái mặt vào thì sẽ bị Senpai phát hiện ngay. Chính mị mới là người ‘ngây ngô’ ở đây.
Thì kiểu, đã nắm tay với trai thì không thể không ngượng được… Từ nãy giờ cái mặt mị nó cứ nóng ran lên không ngớt.
“...Để quay lại chuyện ban nãy, cũng vì em tán thành với ý kiến của Senpai mà em chọn mấy cái máy này đó. Em nghĩ kiểu, không biết trong hàng tá Gashapon ở đây, anh sẽ chọn được cho em món đồ nào đây. Vì thế, đâu phải là em lưỡng lự gì đâu, đúng chớ?”
“Xin lỗi Aira, là anh hiểu sai.”
“Không cần phải bận tâm gì đâu. ‘Món đồ này chan chứa những suy tư của người đó cho cảm xúc của anh nên nó lớn lao hơn bất kì món tiền nào đó’ Em thấy thích câu nói đó đấy.”
“Từ từ, anh biết rồi mà nên cấm em nói lại lời đó.”
“Một Senpai đỏ mặt sao mà trông cũng được nhể.”
“Được cái khỉ mốc!”
Khi mị công kích thì mặt Senpai lại càng ửng đỏ thêm. May mà mọi thứ diễn ra được theo ý mị muốn.
Bởi lẽ, dù có bị mị hướng sự chú ý đến như thế này thì ảnh vẫn có thể tọc mạch một câu “Mặt em đỏ nhỉ?”. Trông bộ dạng mị thế này chớ mị chẳng hề thạo tiếp xúc với con trai gì cả, và mị không thể để chuyện đó bị lộ ra.
“Được rồi, em đã dẫn anh tới đích đến rồi đó, cho đến khi Senpai chọn xong em sẽ đứng đợi anh ở bên ngoài.”
Với mị mà nói, để ảnh quyết định xong rồi gọi mị một tiếng và cho mị coi thành quả thì chắc chắn sẽ hợp lý hơn nhiều. Nếu thế, mị sẽ được quyền phấn khích với những cái suy nghĩ kiểu “không biết ảnh sẽ chọn cho mình cái gì đây ta” ấy. Tạm thời thì mị thả tay để tách Senpai với mình ra. Thế nhưng…
“Không, hai đứa mình cùng đi nhìn quanh đi.”
“Hơ!?”
Tự dưng ảnh bóp chặt tay mị lại! Mị lỡ thốt ra cái giọng to ngoác rồi!!
“Nếu em đã dẫn anh tới nơi đây rồi thì anh nghĩ là ít nhiều gì em cũng có hứng thú với nơi này.”
“Thì, thì bít zậy… thì bít zậy....”
Cái điều đó với mị thì thế nào chả được màà. Tự dưng đi nắm tay người ta vậy, Senpai chẳng chơi fair play chút nào…
“Hửm? A, Aira. Sao mà cái mặt em nó đỏ… em có ổn không đó?”
“Tại em bị sàm sỡ đó!”
“Sàm sỡ!? Chỗ, chỗ nào!?”
“Tay!”
“Tay!? Ủa tại saoo!?”
Senpai đang bối rối thấy rõ. Và ngay lúc ấy, cuối cùng thì ảnh đã thả tay mị ra.
Haizz trời… người mị nóng rực đến vã mồ hôi ra rồi này… Tại sao mị lại hồi hộp đến thế cơ chứ. Mị thiệt tình chẳng hỉu gì sất.
“Thế, thế em ra ghế ngồi nên chọn xong thì hô lên một tiếng! Vậy nhé!”
Mị giao hết trọng trách còn lại cho Senpai và chạy như bay khỏi “Rừng cây Gachappo”.
Tất nhiên mị biết là đi loanh quanh cùng với Senpai thì chắc chắn sẽ vui lắm cơ, nhưng nếu để vậy thì chết dở thật. Thì khi so kèo giữa việc nắm tay với việc bị nắm tay, cái cảm giác nó khác hẳn nhau rồi còn gì. Điều này mị mới biết lần đầu thôi mà…
Mị không biết khi nào Senpai sẽ quay lại gọi mị, nhưng thôi trước mắt là mị có thể tận dụng khoảng thời gian trống này để mà bình tĩnh lại cái đã.
Mị ngồi xuống cái ghế gần đó và bật điện thoại lên. Tạm thời thì mị mở hình động vật ra mà nhìn và cố thay đổi tâm trạng.
Mị ở một mình như vậy cũng đã được 15 phút. Ngay lúc mị tưởng cuối cùng thì mị đã lấy lại được sự bình tâm, một biến cố tệ hết biết đã ập đến.
“Êy, quý cô nương, bây giờ em ở một mình à?”
“Rảnh thì đi karaoke với bọn anh không?”
“...Hầy.”
Tại sao có bao nhiêu thứ hay ho khác nhưng không để ý tới mà lại chỉ nhằm vào mị thôi trời. Có hai thằng trông lãng tử định bắt chuyện với mị. Đúng chuẩn mấy kiểu người tán gái dạo. Ngay giữa đường thì không nói làm gì, đằng này mấy ông tướng này lại làm ở đây, có trong mơ mị cũng không hề nghĩ tới.
“Tôi không có mà rảnh. Tán gái thì đi nghía chỗ khác nhờ.”
“Tán gái gì chớ, bọn anh chỉ muốn làm quen với quý cô đây thôi. Em dễ thương mà.”
“Trước tiên thì cứ trao đổi số liên lạc đi.”
“Cái đó chẳng phải là tán gái rồi còn gì? Mà tại sao phải trao đổi số làm gì cơ chứ.”
Mấy người không hiểu là vừa nhìn ngực ngó chân vừa nài nỉ gì đi chăng nữa thì còn lâu mị mới OK hả. Mị chỉ thấy gớm bỏ mịe thôi.
Tạm thời thì cứ phải cảm thấy may mắn khi đây là chỗ đông người cái đã. Mị mà có bị làm gì thì chỉ cần kêu cứu là được. Vì có cái tiền đề đó nên mị mới thực sự mạnh miệng vậy.
Phải làm cho mấy thằng này bỏ cuộc sớm trước khi Senpai quay lại chỗ này. Dù gì đây cũng chẳng phải điều gì lạ với mị nữa.
“Hừm, thế mình đi cafe thôi, em thấy sao? Muốn gì anh cũng chiều tất.”
“Em thích đồ ngọt, phải không?”
“Nãy tôi đã ăn cùng bạn trai rồi.”
“Cái đó em nói dối phải không? Nếu vậy thì ai lại ngồi nghỉ một mình ở chốn này chứ. Bọn anh thấy em có vẻ rảnh nên mới cất tiếng gọi thôi.”
“Đừng có mà đi suy diễn. Bạn trai tôi đang đi vệ sinh, ảnh sắp quay lại thôi.”
“Khó tin quáá.”
“Khó tin thì không tiếp tục được gì đâu.”
Tâm trạng mị tụt xuống thấy rõ. Ngay lúc mị từ chối việc cho bọn này số điện thoại thì chúng nó lại đi đoán già đoán non gì đây. Dai như đỉa ấy.
“Đủ rồi đó. Để tôi gọi bạn trai mình tới, đứng đợi ở đây đi. Còn hơn là phải phí thời gian vô ích cho mấy việc này.”
“Chờ đã, làm vậy lỡ em chạy trốn rồi sao?”
“Nè, xin em đó, chỉ cần trao đổi số liên lạc với bọn anh thôi.”
“...”
Ngay lúc mị vực dậy, hai người đó đứng trước mặt mị mà chặn đường tiến. Những lời mị nói chẳng lọt lỗ tai mấy người này, dù gì thì mị cũng đâu định bỏ chạy đâu. Sao bọn nó có gan làm vậy trước mặt hàng tá ánh nhìn vậy hả. Không biết xấu hổ như thế nào à?
Đã tốn biết bao công sức để hẹn hò cho ra trò, vậy mà… Mị chịu hết nổi rồi.
Ngay chỗ này mà xài Senpai thì trông thảm thật, và điều đó làm mị cảm thấy có lỗi vô kể… Ắt sẽ gây sự chú ý đây, nhưng mị cũng không còn cách nào khác ngoài việc hét lên một tiếng vừa đủ mà bỏ chạy.
Mị ôm chặt cái cảm giác xấu hổ trong lòng và hít một hơi. Dồn lực vào bụng và…
“Ờm, cho xin lỗi. Đây là người đi cùng với tôi, mấy anh có thể đừng làm phiền thêm nữa được không ạ? Hai người cũng đang làm phiền những người xung quanh nữa đó.”
“Hở…”
Cái cảm giác đọng lại ở cổ tay trước cái nắm đột ngột. Khi mị ngẩng đầu lên, Senpai đã ở cạnh cầm lấy tay mị… và lườm hai tên đi ve vãn người khác kia bằng một khuôn mặt đáng sợ.
“Ờ, à…”
“B-bạn trai đã ở đây rồi nhỉ.”
“Vậy là em đã nói rằng là anh có mặt ở đây rồi nhỉ. Tôi đã nghe những gì hai người nói với Aira từ nãy giờ rồi, nhưng chuyện là sao thế hả?”
“...”
“Dù gì tôi cũng không có tư cách để nói ra điều này, nhưng hai người hãy thôi đi cái trò kì kèo đó đi. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ hiểu hai người đang tỏ ra phiền phức đến cỡ nào, hai người có hiểu không hả? Những người xung quanh cũng trở nên khó chịu nữa.”
“À ừm… A, ahaha.”
“Ừa… thì…”
“Hiểu rồi thì tốt.”
Một Senpai dù có chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra cũng không để bụng lấy một tiếng, một Senpai lúc nào cũng đối đãi vừa dịu dàng lại tốt bụng với mị, giờ đang tỏ ra thật sự giận dữ, phần lông mày của ảnh nheo lại đi. Cái vẻ như xù lông lên đó, mị mới thấy lần đầu…
Hai tên tán gái dồn dập kia không còn ở đây nữa. Bọn nó cười cay đắng một cái trông cực kì hấp tấp, đứa nào đứa nấy tỏ ra yếu ớt như rụng rời cả chân tay. Được chứng kiến cái cảnh tượng đó, mị cảm thấy mãn nguyện làm sao.
“Thôi nào Aira, mình đi thôi.”
“Ờ, ừm…”
Chỉ với mị thôi, là ảnh cất lên một chất giọng không chút xỉa xói gì cả… Phải công nhận mị đã bị chèo kéo bằng cái sức lực tưởng chừng như chỉ dùng cho mấy trò kéo co. Thế nhưng, Senpai đã ra tay cứu giúp mị. Một cái tình tiết mà mị đã coi chán coi chê trong mấy manga Rom-Com.
Cái vở tuồng này mà khác khác đi chút thì tốt biết mấy, mị cũng có cái suy nghĩ trịch thượng như vậy đấy, nhưng rồi cũng phải thoái lui.
Có trong mơ mị cũng không nghĩ được rằng con tim mình lại rộn ràng đến thế này.
Một Senpai lúc nào cũng chọc tiết mị lại cho mị thấy được một vẻ nam tính đến thế này… Cả nấu ăn cả dọn dẹp, ảnh cũng làm được tất, mị chắc kèo là ảnh vô cùng hút gái đây.
Khi trông sang bờ vai đáng tin cậy đó của Senpai, mị có cảm tưởng rằng bản thân mình sắp rơi vào lưới tình đến nơi rồi.
“...A.”
Sau khi được cứu xong, mị trở nên an tâm hẳn. Khi đã bình tâm lại được rồi, mị mới chợt nhận ra… rằng bàn tay nắm lấy mị của Senpai đang run khẽ khàng. Tay bóp chặt đến mức run rẩy cả người, mị hiểu được tất.
“...”
Gì vậy trời. Dù ảnh làm vẻ mặt tợn đến thế, làm đối phương xoắn đến thế, người xoắn nhất chẳng phải là Senpai sao… Khách quan mà nói, trông ảnh kém sang làm sao.
Dù vậy, đó là ảnh đã rút hết dũng khí của mình chỉ vì an nguy của mị.
...Thiệt tình, chính vì thế mà Senpai phiền phức thật đó.
Đây là một nơi thu hút rất nhiều ánh mắt người ngoài nên để mà trình diện như những gì Senpai đã làm cũng là cả một vấn đề, và từ góc nhìn của người ngoài, việc ảnh run nhiều đến thế có thể trông kém sang thật, nhưng từ góc nhìn của mị Senpai thật ngầu làm sao.
Thiệt đó, mị đã tóm được một anh chàng mà đến 150 ngàn yên cũng còn không đủ hay sao…
“Cám ơn nhé, anh đã cứu em một phen rồi.”
Lúc mị mở lời thì cả hai đã ở trong chỗ Gachappo. Đây là nơi mà hai tên tán gái kia sẽ không thể đặt mắt tới được nữa.
“Ê ê, tại sao Aira lại bị dính vào rắc rối vậy trời! Cái bọn quái quỷ nào kia! Thường thì anh sợ chết khiếp rồi đó!”
“Tự dưng người ta tới thì biết làm sao cho được? Cơ mà, anh hoảng vậy trông kém cỏi thật đó. Đã không đuổi theo người ta thì làm cái mặt lạnh lùng là được rồi. Rồi khi đó anh sẽ trở nên ngầu hơn rồi mà.”
“Làm sao mà anh làm được cái vẻ mặt đó! Mà Aira cũng tuyệt ghê chứ… Em có thể thản nhiên đứng chống đối vậy mà.”
“Không phải tự mãn gì cho cam nhưng cho đến giờ em cũng đã bị nhiều lần rồi. Nhưng lần này bên kia dính như keo 502 nên nhờ có sự xuất hiện của Senpai nên em mới thoát nạn đó. Anh đã thực sự cứu em rồi.”
“Cũng đã xoắn lắm chứ chẳng đùa đâu… anh đó.”
“Thì người ta cũng xoắn mà? Senpai lườm người ta bằng cái vẻ mặt bặm trợn cực kỳ mà. Bình thường không ai nheo cái lông mày của mình được như thế đâu.”
“Đừng có trêu bộ dạng anh nữa mà…”
Senpai lấy tay gãi đi gãi lại phần gáy, mặt ảnh cứ cúi gằm xuống đất. So với vẻ làm người ta phải khiếp sợ ban nãy thì cái sự ngượng ngập bây giờ nó cứ sao sao ấy. Riêng mị là mị thấy không thể chịu được rồi đó.
“Ờ thì, cuối cùng em chỉ muốn nói điều này thôi. Senpai cũng không phải không xấu coi lắm đâu, với em mà nói.”
“Cảm ơn em vì lời khen…”
“Thế, thế! Để em chuyển chủ đề cái, nãy anh ra gọi em tức là anh đã quyết định sẽ chọn cái nào rồi à!?”
“Ừm. Anh cũng khá phân vân nhưng rốt cuộc cũng chọn đàng hoàng được.”
“Cái nào!? Anh chọn cái nào!?”
Đoán xem! Điều mị ngóng chờ nhất, không cái này thì còn cái nào nữa. Ảnh đã cố hết sức chọn cho mị một cái trang phục ngon lành rồi, giờ Senpai sẽ chọn ra một cái gacha để làm mị vui. Mị thực muốn nhảy cẫng lên vì phấn khích.
“Cái này thôi.”
“Cái nào!!”
Senpai chỉ tay vào cái gacha nọ. Mị quay người sang hướng đó, trong lòng cảm thấy náo nức khôn nguôi, và ngay khoảnh khắc mị thấy món đồ ảnh đã chọn,
“Hả?”
Lần này, đến lượt mị phải nheo mày.
…Bởi lẽ thứ ảnh chọn là một thứ có hình thù y hệt con rận gỗ, nó to cỡ bằng lòng bàn tay, phần thân có thể vo tròn lại, nhìn khá là chân thực, vì vậy cũng được mọi người chuộng. Gì thế đây… Ảnh đang chọc tiết mị à?
“Để em hỏi anh nghe cái, anh giỡn mặt với em à?”
“Anh đã chọn nghiêm túc rồi mà.”
“Nghiêm túc cái đầu anh đó! Cái này mới nổi chỉ gần đây thôi mà. Senpai, chỉ được cái tắc trách là giỏi.”
“Sai, sai rồi!”
“Vậy tức là anh chỉ chọn cái đắt tiền trong cái đống đó rồi còn gì! Thì tại vì anh cho em thấy một thứ như vậy mà!”
“Về giá cả thì có thể là vậy nhưng anh nói thật đó, em sai rồi!”
“Vậy thì tại sao anh lại chọn cái thứ đó! Vì lẽ gì anh nghĩ về em rồi mà thứ anh bốc lại thành ra một con rận gỗ vậy!”
Mị cứ nhai đi nhai lại điều đó, nhưng ảnh đã suy ngẫm xem mị hợp thứ gì rồi, vậy mà chọn cho mị một con rận gỗ đó, nhắc thêm lần nữa, một con rận gỗ. Mị phản ứng như vậy cũng đâu có gì sai. Mị biết là mị ích kỷ, nhưng trong đầu mị đã tưởng là ảnh sẽ chọn thứ gì đó cho mị tốt hơn một xí cơ…
“Thiệt đó, nói em nghe lý do cái coi! Dù em chẳng thấy điều gì có tính thuyết phục.”
“Lý, lý do thì có hai điều.”
“Nhanh đi.”
“Trước tiên, khi mình liên kết lại cái dáng người của em với con rận gỗ thì cái ấn tượng tạo ra nó sẽ rất là mạnh mẽ, đúng chứ?”
“Ủa, anh đang lảm nhảm cái gì vậy.”
“À, ừm, xét tới cái bố cục tổng thể của hai yếu tố đó, anh thấy nó khá là thú vị ấy thôi…”
“Đúng là anh đang giỡn mặt em mà.”
“Giỡn gì nhau chứ.”
“Toàn nói lung tung. Em nói là anh hãy chọn vì em, thế nhưng anh lại đeo đuổi cái ‘sự thú vị về mặt hình thức’, thế là thế nào hả? Từ cái điều đó anh có nhận ra điều gì lạ lùng không hả?”
Mị biết là mị đang càng ngày cảm thấy ức chế.
Việc bày tỏ sự bất mãn ra mặt cũng là vì mị chưa phải người lớn, nhưng vào ngay cái chốn này mà giỡn mặt như vậy mới là có vấn đề chớ.
“Món đồ này chan chứa những suy tư của người đó cho cảm xúc của anh nên nó lớn lao hơn bất kì món tiền nào đó” Người nói câu đó, không là Senpai thì còn ai vào đây nữa. Chọn cái câu đó với một lý do như thế này, mị kỳ thực muốn nổi giận rồi…
“Đủ rồi, còn một lý do nữa, khai luôn đi.”
Ngay từ đầu ảnh chơi cái lý do như vậy thì mị chẳng thể kỳ vọng được gì vào cái tiếp theo, nên mị cũng buông luôn. Ở lâu trong cái lố bịch, mị đã quen cái lố bịch rồi. Thế nhưng, ảnh cũng đã suy xét mị ra sao rồi chọn cho mị một cái, nên không hỏi gì thì cũng hơi vô lý.
“...”
“Thôi nào, đừng câm nữa, nói nhanh đi chứ.”
Nói lung tung xong nên chắc ảnh sa mạc lời luôn rồi.
“À, ừm, Aira cũng đã nói rồi mà. Rằng ở nhà lúc nào cũng một mình. Rằng mình buồn.”
“Thế thì sao?”
“Thế, thế thì trong số những đồ được bày bán hôm nay, anh đã chọn cho em một thứ có tính hiện hữu nhất đó. Nếu là một thứ nổi bật thì anh nghĩ có thể em sẽ có nhiều cơ hội hơn để nhớ lại những kỷ niệm hôm nay, và ít ra thì nỗi buồn trong em sẽ vơi đi chăng.”
“...Hở?”
“Và thêm nữa, với tính cách của Aira thì dù có mang cái này lên trường thì cũng sẽ không có vấn đề to tát gì nảy sinh đâu, nếu thế thì anh nghĩ em sẽ nhận được những lời ghẹo từ bạn bè đó. Nếu thế thì em sẽ có thể nói được nhiều lần và nói được nhiều chuyện với người khác, và biết đâu đấy cuộc sống cao trung của em sẽ trở nên nhộn nhịp hơn chăng, và nó cũng có thể trở thành một cách để giao tiếp với bố mẹ khi họ trở về nhà.”
“...”
Lý do mà Senpai chọn con rận gỗ… là thế ư? Là để làm khung cảnh xung quanh mị trở nên sáng sủa hơn, dù chỉ một chút thôi ư?
Hả? Đừng có mà giỡn mặt chứ… Tại sao lại đặt cái lý do đó đằng sau chứ? Nếu như chêm vào ngay từ đầu thì mị đã chẳng phải giận gì rồi…
“Để mà nhận được những sự châm chọc trong một môi trường tươi vui, để mà từ đó mình có được những cuộc trò chuyện hứng thú, anh đã nghĩ ấn tượng cùng với sự thú vị ắt cũng quan trọng. Hơn cả một cái ốp điện thoại dễ thương, theo anh những thứ cùng tông thế này sẽ giúp em dễ gợi chuyện với bạn bè mình hơn. Khi mà anh đã có một mối quan hệ thế này với Aira thì anh cũng muốn làm gì đó để ít nhất mọi thứ có thể trở nên tốt đẹp hơn. Chính vì thế anh đã chọn cái này.”
“...”
Chơi bẩn quá đi à. Ảnh không hề giỡn mặt hay làm bất cứ điều gì như thế cả. Senpai thật sự đã suy nghĩ một cách nghiêm túc về mị. Vậy mà mị lại vội vàng kết tội…
Phải rồi nhỉ, Senpai đâu phải là loại người thích dở trò đùa giỡn đâu…
“Nhưng mà, xin lỗi em nhé, Aira. Anh không có chút tinh tế nào cả. Dù có lý do lý trấu gì đi nữa thì cũng khó có thể lấy con rận gỗ làm quà được. Thật sự xin lỗi em. Anh sẽ tự kiểm điểm lại mình.”
Senpai vừa rũ đôi mắt mình xuống vừa thành khẩn xin lỗi. Vì đang có người qua kẻ lại ở xung quanh nên ảnh chỉ hơi cúi nhẹ đầu xuống, lòng thể hiện sự hối lỗi. Senpai không làm bất cứ điều gì sai trái cả, nhưng vì mị lỡ phản ứng như thế… Ảnh đã suy nghĩ về mị nhiều đến thế thì chẳng cần phải xin lỗi làm gì cả. Senpai đã suy nghĩ xem điều gì sẽ làm mị vui nhất. Người sai trái ở đây, chỉ có mị mà thôi…
“Đừng, đừng để tâm… mà.”
“Hở?”
“Em, chỉ thế này… cũng được…”
Gì zậy trời, giọng mị cứ đang run run. Tại sao ư, mọi thứ trước mặt mị như chợt nhòa đi. Sao mà, nó chảy tận xuống má của mị.
“Từ, Aira!? Em đang khóc…!? Em, em không cần phải ép bản thân đến cỡ đó! Thật sự xin lỗi em! Em ghét rận gỗ lắm nhỉ! Để anh chọn thứ khác cho, thật sự xin lỗi em nhiều!”
“Em không, có khóc…”
Cái vẻ mặt này, mị không muốn cho ai khác thấy, mị không muốn bị nhìn thấy. Theo phản xạ, mị lại rúc đầu vào cái khăn choàng của Senpai.
Chết dở, làm sao đây trời. Hoàn toàn không thể ngừng lại được…
“Làm, làm sao đây. À, ừm… trước, trước mắt thì mình cứ đến cái góc kia đi. Còn nếu không thì còn…”
“...ừm”
Khi bước ra ngoài cửa hàng, khuôn mặt ướt át của mị bị nhìn thấy bởi hơn trăm người lận. Senpai để ý cho mị điều đó, ảnh nắm lấy tay mị để dẫn mị vào bên trong. Ảnh đứng trước mắt mị và chặn cho mị những ánh mắt nhòm ngó. Senpai còn cho mị mượn phần lồng ngực ấy.
“Bình tĩnh lại rồi thì tụi mình tới chỗ nào đó dành riêng cho hai ta nhé.”
“Hức, ừm.”
Mị đã cho Senpai thấy bao nhiêu chỗ xấu hổ rồi nhỉ… Vấn đề không còn là mị với ảnh đang hẹn hò gì nữa.
Đừng anh ơi, anh đừng nghĩ cho em nhiều đến thế nữa, anh đừng làm những điều đó vì em nữa.
Em sẽ lỡ, yêu, anh mất...
****
Khi hai người rời khỏi Aeon, đồng hồ đã điểm 8 giờ 40 phút tối.
Sau bữa ăn tối ở chỗ sushi băng chuyền ở trung tâm thương mại đó, hai người đang rảo bước dưới tiết trời lạnh giá. Cuộc hẹn hò rồi cũng đi tới hồi kết, việc còn lại bây giờ chỉ là tiễn Aira về nhà.
“Ahihi, cảm ơn vì đã chiêu đãi em nhé, Senpai.”
“Không ngờ là em có thể chất được 40 đĩa lên cái băng chuyền đó đấy. Dù bỏ cả thuế ra thì cũng chỉ 4,000 yên.”
“May quá còn gì, em thuộc kiểu người thiên về ‘lượng’ hơn ‘chất’. Mà thì, khi em tới được đĩa tráng miệng thứ 5 thì cũng thành 5,000 yên rồi. Vui thiệt đó, khi có một người ở bên em không nhìn em bằng ánh mắt lạ lùng, kể cả khi em ăn nhiều cho cố.”
“Tại sao phải tốn hơn 5,000 yên cho chỉ một người ở một chỗ sushi băng chuyền giá rẻ thế hả… Nhân viên người ta cũng bất ngờ lắm đó.”
Trưa thì là nhà hàng buffet, tối thì ngốn đồ ăn ở sushi băng chuyền, đúng là một ngày ăn thỏa thích. Aira không phải chi trả bất cứ đồng nào. Tất cả đều cho Ryoma lãnh.
“Cơ mà tại sao Senpai lại đãi em ăn sushi vậy? Anh đã bao bữa trưa rồi, nên thường thì phải đến lượt em trả tiền cho phần của Senpai chứ. Thậm chí giờ em đưa tiền cho anh cũng được nữa.”
“Vì anh nghĩ là nếu không chơi đến cùng thì thật là khó coi.”
“Gì trời, trông anh tự hào gớm. Không cần phải để ý em đến mức đó mà.”
“Anh thì anh để ý đó.”
“Nói vậy chớ, cũng chỉ vì cái sự tự hào đó mà anh sẽ không thể giữ lại được số tiền đã dành dụm, đúng không? Anh mà không đãi em thì có khi anh tích được cả khối kếch xù rồi.”
“Cái đó anh hiểu rồi mà.”
Để mà tích cóp được tiền thì tốt hơn là cho người khác làm hộ cái việc chi trả. Dăm ba cái điều đó, đến cả học sinh tiểu học còn biết. Tuy vậy, Ryoma không thích việc để một người nhỏ tuổi hơn phải chiêu đãi mình. Chỉ riêng cái khoảnh khắc đó thôi, là một lằn ranh mà với tư cách là một người đàn ông con trai, mình phải bước qua một cách hùng dũng.
“Thế tại sao anh không vứt cái lòng tự trọng đó đi?”
“Nếu có thể vứt nó đi một cách đơn giản thì anh đã làm từ lâu rồi.”
“Hơ. Ờ, dù gì thì em cũng có ý định đáp lễ lại cho những chuyện hôm nay. Cũng vì anh đã đầu tư hẳn hoi vào buổi hẹn hò này, nên em tha thứ cho anh đó.”
“...Đầu tư?”
Hơi thở dài rõ sâu của Ryoma hóa thành một làn không khí trắng mờ và dần tan biến trong không trung. Cậu gãi gãi cái đầu của mình, ra chiều bất mãn vì một lẽ nào đó.
“Hở? Em nói điều gì làm anh ngạc nhiên lắm hả?”
“Nếu như anh đã có động cơ để đạt được một lợi ích nào đó thì anh đã không đãi Aira gì rồi. Đã bỏ ra một số tiền quý giá như vậy rồi mà bị nghĩ như thế, em làm tâm trạng anh chùng xuống đó.”
“Ra, ra vẻ dữ vậy, thiệt tình đó… nếu em treo lủng lẳng mấy đồng bạc trước mắt anh thì anh sẽ đớp không thương tiếc, đáng lý ra anh phải kiểu thế này mà.”
“Con hàng mà treo ngay trước mặt thì không thể không nhảy vào ngoạm được, đúng không. Thêm nữa, ‘treo lủng lẳng’ tức là đang khiêu khích rồi còn gì, dù anh có cuỗm nó đi thì em cũng không có quyền nói lời phàn nàn.”
Ryoma quyết là phải phản ứng cho ra dáng ‘người nhớn’, nhưng chẳng hiểu sao câu trả lời của cậu lại bị ‘trẻ trâu hóa’ một cách ngoạn mục. Nhưng nếu có thể làm bầu không khí trở nên tốt đẹp hơn thì còn gì bằng.
“Nếu như sau lúc đó em cứ thích nói lời phàn nàn thì sao?”
“Thì tất nhiên anh sẽ lẩn đi vào thinh không rồi.”
“Cái hành động đó chắc chắn là phạm tội rồi. Hầy, tại sao mị lại lỡ đổ một người con trai như thế này hả trời…”
“Hửm?”
Ryoma không nghe ra được cái giọng lẩm bẩm của Aira.
“Thôi, chắc anh đùa nên cũng không có gì to tát… Cơ mà Senpai, anh khom lưng dùm em một chút được không?”
“Tại sao? Mình đang ở ngoài đường mà, làm vậy lỡ mọi người lại chú ý nữa.”
“Ổn mà ổn mà. 10 giây thôi.”
“Hiểu, hiểu rồi mà…”
Trên mặt Ryoma xuất hiện dấu hỏi chấm to tướng, nhưng cậu vẫn làm theo chỉ thị của cô và vào tư thế khom lưng. Ngay lúc cậu cứ vậy mà ngước lên nhìn Aira xem sao, một chất liệu mềm mại chợt bao lấy phần dưới cổ của cậu.
Hiện giờ, điều mà Ryoma đang nhìn thấy là một Aira đang cố quấn khăn choàng xung quanh cậu.
“Hừm, quấn như thế này vào chỗ này, sao nhỉ? Làm vậy làm vậy… ừm, được rồi, hoàn tất!”
“...Aira, cái gì thế vậy.”
10 giây sau, có một khăn choàng đang bắt ngang qua phần cổ của cậu và Aira, bố cục giờ nhìn vậy đó. Aira nở một nụ cười mỹ mãn, để lộ ra chiếc răng khểnh cho cậu thấy.
“Thì em quấn khăn choàng thôi. Senpai cũng lạnh phải không.”
“Hở, chẳng lẽ em định tụi mình cứ thế này mà đi sao?”
“Ahihi, là vậy đó. Cả con đường bây giờ, đèn trang trí cũng nhan nhản khắp nơi rồi, thế này thì tụi mình ra dáng y hệt một cặp đôi hơn, đúng không?”
“Ừ thì… cũng đúng”
“Vòi vĩnh đến mức này cũng có lỗi với Senpai thật, nhưng anh chịu chút đi nhé. Sau đây thôi hai tụi mình cũng phải chia tay rồi.”“Em nói với một vẻ mặt buồn bã đến thế thì anh cũng không thể từ chối được…”
“E-em đâu có buồn bã gì đâu!”
“Nói thật lòng đi.”
“Đã, đã nói là em đâu có buồn gì đâu!”
“Thật không đó?”
“Haizzz… Làm vậy là bắt nạt đàn em này rồi đó, Senpai chẳng hút gái gì cả. N-g-ố-c.”
“Ahaha, tiếc quá.”
Ryoma ép cô phải thành thực, nhưng Aira lại phăng vào cậu những từ ngữ ‘thô thiển’. Dù vậy vẻ mặt của cô không có phảng phất một nỗi bực dọc gì cả. Cô chỉ phản bác cậu có hai lần và rồi nói những lời như vậy.
“Thế thì mình cứ để như này mà về đi. Anh mà cởi nó ra thì em không tha thứ cho anh đâu đó.”
“Anh biết rồi mà.”
Sau cuộc trò chuyện đó, hai người sóng vai bên nhau và chậm rãi cất bước qua những dãy nhà huyền ảo được tạo nên từ muôn vàn đèn chiếu sáng đang giăng khắp nơi. Bầu không khí ngọt ngào ấy nhuốm trọn màn đêm, tận đến lúc Ryoma tiễn Aira về nhà.
Đó là một căn nhà hai tầng có kết cấu thép được bao quanh bởi một bức tường đá cuội. Cửa ra vào thì thuộc loại cửa cuốn, còn có thêm cả camera an ninh để phòng hờ bất trắc xảy ra. Nhìn thôi cũng đủ hiểu đây là một gia đình dư dả về tiền bạc, và đó chính là nhà của Aira.
“Hôm nay thiệt sự cám ơn anh. Thiệt đó.”
Aira cởi cái khăn choàng ra và dúi vào tay Ryoma, miệng nói lên lời cảm ơn.
“Anh cũng đâu có làm điều gì đáng để được cảm ơn đâu. Thật sự anh cũng rất vui đó.”
“Ahihi, kiểu như cảm thấy may mắn khi được hẹn hò với một em JK dễ thương?”
“Đừng có mà hống hách.”
“Kết thúc rồi mà, cho em thể hiện tí cũng không được à.”
“Anh không phải kiểu người sẽ hùa theo mấy điều đó chỉ vì ‘kết thúc rồi mà’ đâu.”
“Lại nữa, nói gì gắt thế. Senpai lúc nào cũng cố tình làm những điều thừa thãi không à. Chỉ cần anh hùa theo thì em có lẽ đã tỏ tình với Senpai ngay và luôn rồi.”
“Tốt hơn là em đừng có nói đùa kiểu đó nhiều nữa nhé? Và anh không nghĩ là một Aira như thế lại đi tỏ tình với thằng con trai keo kiệt bủn xỉn đây.”
“Nghĩ được thế luôn… Thôi thì, chuyện hôm nay cứ theo đó vậy.”
“Rồi rồi, em về nhà đi”
Cậu cố thúc Aira về nhà như muốn đuổi khéo cô đi. Nhiệt độ bên ngoài bây giờ đang là 6 độ C. Hơi thở được bao bọc trong một màu trắng bóc, sự lạnh cóng khiến cho những cử động trên đầu ngón tay trở nên thiếu thanh thoát hẳn.
Trong đầu Ryoma tự nhủ phải đưa Aira về nhà nhanh để cơ thể cô không bị lạnh thêm nữa, nhưng cậu không cất những suy nghĩ đó thành lời.
“Nè, nè. Em cảnh báo anh một điều này thôi, cái khăn choàng đó đã nhuốm mùi hương của em rồi đó, nên đừng có mà xài nó cho mấy việc kỳ cục nha. Có, có cả nước mắt nữa nên anh hãy giặt nhanh đi.”
“‘Việc kỳ cục’ là việc gì vậy em nhỉ.”
“! Ép em nói ra bằng cái giọng như biết rồi, đó là quấy rối tình dục! Anh tệ hại hết biết.”
Phải cảm nhận rõ được khoảng cách giữa hai phía trong cuộc trò chuyện xa gần như thế nào mới có thể chêm được mấy câu đùa ‘bậy bạ’ thế được. Rồi khi đó, mình mới có thể bông đùa mà không làm tổn thương đối phương.
“Anh không phải một người hứng tình lên vì mùi hương của người khác nên cứ an tâm đi. Nhưng nếu nó thơm thì chưa chắc.”
“Ý anh là em thúi đúng không!? Anh thiếu tôn trọng người khác quá đó! Và em cũng hông có thúi một chút nào đâu nhá!!”
“Cái đó thì nói sao ta.”
“Hãm! Đúng hãm thiệt! Dám bỗ bã với con gái như vậy, tòa tuyên anh án tử!”
“Thôi nào, giận dữ xong rồi thì về đi. Ở ngoài lạnh lắm, em sẽ bị cảm đó.”
“Hầy…”
Aira tỏ ra bất mãn khi Ryoma lại xua đuổi cô đi thêm lần nữa.
“A, còn điều này nữa, nhớ mà giữ cho cẩn thận trang phục cũng như con rận gỗ anh mua cho em đó.”
“Anh không nói thì em cũng biết rồi! Em đã quyết là làm vậy rồi mà!”
“Thế thì được. Dù gì cũng từ số tiền quý giá của anh.”
“Không phải còn thêm cái ‘cảm xúc’ nữa à? Anh mà không ngượng chỗ đó thì tốt hơn rồi.”
“Không thích. Thế mình lại tiếp tuần sau nhé, Aira. Khi nào rảnh cứ nhắn cho anh một tin là được.”
“Vậy sau khi em về nhà, em gọi luôn cho anh.”
“Trước đó phải đi tắm đi đấy. Làm ấm cơ thể rồi mới được gọi.”
“Anh như bảo mẫu của người ta vậy… Thôi, Senpai đã nói vậy thì em sẽ làm. Lúc đó chắc anh sẽ cảm thấy an tâm hơn.”
“Cảm ơn em nhé. Tạm biệt nha.”
“Ừm, cám ơn anh nhiều về hôm nay.”
Và rồi, hai người trao cho nhau những lời tạm biệt.
Lúc đó một chiếc ô tô con chạy vút qua, cắt một luồng gió lạnh tái tê vào không gian.
“ “...” “
Hai người cứ thế mà chớp chớp đôi mắt nhìn dán vào mắt nhau… trong 10 giây.
“Em làm cái gì vậy. Mau vào nhà đi.”
“Hả? Vào cái thời khắc này, nghĩ kiểu gì em cũng phải tiễn Senpai chớ.”
“Anh không vui chút nào khi được tiễn bởi một đứa con nít đâu.”
“Anh đang cố tình nói lời không phải để làm em giận chứ gì, em biết mà. Senpai đang cố tống em về cho nhanh đó hơ.”
“Ảo tưởng ghê gớm quá.”
“Nãy anh buột miệng ‘ở ngoài lạnh lắm, em sẽ bị cảm đó’ rồi đấy, anh định lý sự sao hả?”
“Em nghe lộn thôi.”
“Ui chu choa, xài một câu tiện lợi ghê ha.”
Thực chất Ryoma đã nhận ra điều đó, trong lòng cậu đang cuống cuồng không thôi. Đó không phải là vấn đề gì quá to tát, nhưng ít ra nó cũng làm cậu phải cảm thấy khó xử.
“Mà, dù gì đây cũng không phải là lúc để em rén. Hôm nay em thật sự rất vui, em cũng muốn cảm ơn nữa. Dù anh mới làm thêm xong nhưng đã chơi với em đến tận tối muộn. Nói bao nhiêu lời cảm tạ cũng không đủ, nên để em tiễn anh đi.”
“Không thích.”
“Để em.”
“Không thích.”
“Th-thế… trời. À, ừm… xin, xin anh hãy để em… tiễn… anh đi.”
“!?”
Lần đầu tiên Ryoma nghe được cái cách ăn nói lễ phép đến thế từ Aira. Ánh mắt của cô lảng đi một chập, tay Aira lay qua lay lại với vẻ ngượng ngập. “Dù gì đi nữa em phải tiễn anh về nhà”, sự ngoan cố ấy của Aira đã được truyền đạt đến Ryoma.
“Trời, hiểu hiểu rồi. Nhưng anh sẽ không ngoái đầu lại đâu đó, em nhớ mà về nhanh đi.”
“Vì Senpai thô lỗ nên em thừa hiểu điều đó rồi mà. Cơ mà, em hiểu cái cảm giác của Senpai, nên em sẽ về lại nhà nhanh thôi…. Kiểu là, bên ngoài trời lạnh nên về ngay kẻo bị cảm ấy.”
“Nhỏ tuổi hơn người ta mà cũng hống hách dữ.”
“Ahihi.”
“Cười gì lạ vậy trời, thiệt tình.”
Sắp phải tạm biệt nhau rồi. Điều đó ai cũng hiểu từ dòng chảy cuộc trò chuyện, nhưng Aira vẫn cho cậu thấy một nụ cười ngon lành cành đào mà cậu chưa từng được thấy trước đây.
Chỉ cần có vậy thôi, Ryoma đã cảm thấy thật may mắn khi được đi chơi cùng với Aira.
“Bây giờ mới thật sự là tạm biệt em nhé, Aira.”
“Ừm, tạm biệt.”
Ryoma khẽ nâng cánh tay mình lên và quay lưng về phía Aira. Cổ quấn khăn choàng, cậu bước từng bước chắc chắn.
“Tạm biệt anh nhé, Ryoma-senpai.”
Những lời nói cuối cùng ấy là dành cho chính chủ vào lần gặp tiếp theo.