“Ông chủ vất vả rồi.”
“Hôm nay cũng cảm ơn cậu nhé!”
“Không có gì ạ, vậy cháu xin phép.”
Bây giờ đã quá 10 giờ đêm. Cậu kết thúc ca của mình và chào tạm biệt ông chủ rồi rời khỏi tiệm sách.
Sau khi nhận được manga của mình thì Aira, vị khách hàng ồn ào ban nãy, liền bỏ đi luôn. Cô nói là “em muốn nhanh đọc manga” nhưng chắc là cô đang cố giữ ý để tránh làm phiền cậu thêm nữa. Thiệt tình, Aira chẳng thành thật gì cả.
“Phù, mệt thật…”
Lấy tiệm sách làm trung tâm, nhà Ryoma tọa lạc ở phía Nam. Làm thêm xong thì cuốc bộ về nhà là điều bình thường, nhưng Ryoma vẫn còn chút công chuyện đang còn dang dở. Cậu tiếp tục tiến bước theo hướng ngược lại với nhà mình là hướng Bắc.
“Hôm nay cũng lạnh vậy trời…”
Đây đang khoảng thời gian trung tuần tháng 11. Phố xá đang bắt đầu được điểm xuyết thêm những dải đèn led. Cái lạnh hôm nay khốc liệt hơn nhiều so với trước, dù có trang bị thêm khăn quàng cổ thì tiết trời vẫn buốt đến mức luồng không khí lạnh ấy lâu lâu lại thọt mạnh vào da. Cậu cho tay vào túi quần để làm ấm và hướng tới cái đích đã định sẵn.
Đi mất 10 phút để tới nơi.
Trước mắt Ryoma bây giờ là một nơi với cầu trượt và băng ghế làm bằng gỗ bên cạnh bãi cát cho trẻ em chơi. Đó là một công viên nhỏ bé có hàng rào trắng bao quanh.
Chỉ có một bóng người ở đó. Đúng như những gì cậu đã mường tượng từ trước, một người con gái với mái tóc vàng đang ngồi sẵn trên băng ghế đó.
Cậu chỉ nhìn thấy dáng người đó từ sau, nhưng cũng không cần phải đoán già đoán non xem họ là ai. Ryoma vì thế mà mỗi lần kết thúc công việc làm thêm đều đến đây để xác nhận.
“Haa…”
Thở dài một hơi làm mờ cả bầu không khí xung quanh, Ryoma vòng qua hàng rào và tiến vào công viên, cậu thu hẹp dần khoảng cách với băng ghế ấy.
“Hôm nay em cũng ở đây à… cô nàng gyaru chơi đêm.”
“Hưm, đâu phải là em đã đi quẩy gì đâu. Anh đã vất vả rồi, Senpai.”
“Vất vả gì chứ. Ngồi chỗ này dễ bị cảm đó. Không thấy lạnh à?”
“Lạnh chứ. Cho em cái khăn choàng đi Senpai.”
“Vâng vâng.”
Không biết có phải do đoán chắc là cậu sẽ tới chỗ này không mà Aira xin cậu cái khăn choàng cổ như đúng rồi.
So với lúc ở chỗ làm thêm, trang phục của Aira không thay đổi chút gì cả. Vẫn là đồng phục của trường cao trung. Cô diện chiếc váy ngắn hở đùi như thể cái giá lạnh này không là gì cả và đong đưa đôi chân màu nâu nhạt của mình.
“Được rồi, khăn đây.”
“Này, đây là lúc mà Senpai quấn cho em đi chứ? Làm nhẹ nhàng thôi nhé, đừng có xiết cổ em đó.”
“Em đúng phiền phức mà…”
“Gì vậy, anh làm theo những điều em nói thật à? Em cứ nghĩ là anh từ chối chứ.”
“Cứ vậy mà nói qua nói lại thì chẳng phải Aira sẽ cảm thấy lạnh hơn sao. Em mà bị dính bệnh thì sẽ rắc rối lắm đấy.”
“Ahihi… Hiểu rồi hiểu rồi. Hành động vừa rồi của anh ghi một con điểm cao đó.”
“Cái đó thì gì chả được…”
Ryoma đứng từ đằng sau Aira và quấn chiếc khăn quàng dài thòng vào phần cổ nhỏ bé của cô. Đây không phải là lúc để mà bày ra mấy trò chơi xấu. Vừa phải điều chỉnh nó lỏng chút sao cho chỗ ấy của cô không cảm thấy khó chịu nhưng cũng vừa phải che đi những khe hở có thể khiến cho luồng không khí lạnh ùa vào.
“Uầy, ấm dữ ta.”
“Vì lúc nãy anh mày quấn cho mà… mà đừng có đi ngửi nó chứ!”
“Thơm mà, không sao đâu. Làm sao hôi được.”
“Vấn đề không phải chỗ đó. Bình thường thì em cũng phải có chút phòng bị chứ? Anh là thằng con trai nãy giờ quấn khăn cho em mà.”
“Em đây biết Senpai là người tốt mà, nên em thấy không nhất thiết phải làm vậy. Nếu em đã phòng bị thằng con trai nào đó rồi thì em sẽ không cất công đi mượn đồ đâu. Bị nghĩ là mình đang quan tâm đến người ta phiền bỏ xừ ra đó anh.”
“Nghe nó giống như câu em hay dùng để tạo ấn tượng tốt ấy.”
“Làm quái gì có. Anh không tin thì thôi, nhưng em đây cũng có mắt chọn người đó.”
“Thế vậy là anh bị lọt vào tầm ngắm của một JK phiền phức rồi à…”
“Nói là phiền phức nhưng làm như Senpai cũng tốt lắm vậy đó? Thậm chí anh keo kiệt bủn xỉn kinh khủng và còn cố tỏ ra mình ngầu lòi nữa chứ.”
“Hà cớ gì mà phải đáp trả anh đến ba phát vậy… Ít ra anh mới chỉ nói em có một câu.”
“Vậy để em tiếp câu này nhé, em không ghét một Senpai như thế chút nào đâu.”
“Ahaha, cảm ơn em nhé.”
Lúc làm thêm thì bị đối xử quá ư là lầy lội, bây giờ thì lại đi bêu xấu người khác, Aira là vậy đó, nhưng thật lòng mà nói, nếu cô không có ý gì với cậu thì chắc cô sẽ không bao giờ quan tâm cậu đến mức này đâu.
“...Thế, Aira. Có mặc áo khoác của anh không? Trời vẫn rét như thế này.”
“Hỏi thật đó, hôm nay anh sao vậy? Toàn tỏ ra tốt bụng không.”
“Anh đây lúc nào chẳng tốt bụng. Nãy anh vừa cho em manga rồi còn gì. Thế, có mặc không thì bảo?”
Nếu là Ryoma thì cậu sẽ không thể nào không làm gì khi bản thân phải chịu cái lạnh đến thấu xương như vậy. Và nếu giờ cậu làm ngơ tình cảnh của cô, cậu sẽ phải hứng chịu cảm giác tội lỗi không hề nhẹ. Đây không phải suy nghĩ của riêng cậu, ai cũng sẽ thấy vậy thôi.
“Thôi, em đủ ấm rồi. Vả lại áo của Senpai hôi lắm nên dẹp đi anh ơi.”
“Vậy thì trả cái khăn choàng cho anh. Nó cũng hôi mà.”
“Đây không phải đồ mặc nên hôi sao được.”
“Chỉ giỏi ngụy biện không…”
Aira thẳng thừng từ chối lòng tốt của Ryoma, nhưng đó là một cách mà cô thể hiện sự quan tâm của mình. Mình đã đi mượn khăn choàng cổ rồi, không thể để Ryoma phải chịu lạnh thêm nữa… cô nghĩ như vậy đó.
“A, Senpai. Cái này thú vị đó. Anh thấy chưa, thà không dựa vào đánh giá của người khác còn hơn.”
Cô lục lọi trong cặp và lấy ra “Anh trai đại hiền giả và em gái hikikomori” mà cậu đã mua cho cô ban nãy.
“Thú vị chỗ nào vậy?”
“Nhân vật anh trai hết mực quan tâm em gái đó.”
“Ơ, ờ…?
May mà nó hợp với sở thích của em. Đối với người cất công đi mua như anh thì nghe câu đó tốt hơn nhiều so với những lời chê chán.”
“Senpai có đọc không?”
“Thôi anh xin kiếu.”
Ryoma là kiểu người đã động tay vào một manga nào đó thì sẽ phải đọc nó đến cùng, nếu không cậu sẽ cảm thấy rất bức bối. Nhưng mà hôm nay thì... à không, hôm nay cũng vậy, cậu không định trình diện ở chốn này chỉ để giết thời gian một cách vô tư.
“Quyển hai của cái này khi nào mới ra vậy?”
“Nó ra rồi mà ta.”
“Hở? Em đâu thấy xuất hiện ở chỗ bán đâu.”
“Nếu vậy chắc có ai khác mua mất rồi. Để anh nói với ông chủ nhập thêm cho.”
“Cám ơn anh nhé. Anh làm vậy là giúp em đó.”
“Anh hiểu rồi. Thế vậy Aira, đi nhanh vào chủ đề chính giùm anh…”
“Không muốn. Em tuyệt đối không để anh về đâu.”
“Anh nói rồi mà, em chưa đủ tuổi vị thành niên đâu. Sau 11 giờ đêm là coi chừng em sẽ bị đưa đi nghe giáo huấn đó.”
“Senpai ở bên em rồi thì có sao đâu?”
“Tại sao lại phải lôi anh vào chuyện này trời…”
Vào một tháng trước, Ryoma đã tình cờ phát hiện ra chỗ này.
Đó là thời điểm sau khi cậu kết thúc ca làm của mình và đi gặp thằng bạn thân Yukiya vì nó đã gửi cho cậu một tin nhắn rằng “Cùng nhau đi ăn tối đi mày”.
Lúc đó đã quá 10 giờ đêm.
Người ấy là khách hàng thường xuyên của cửa hàng, cậu không phải là thân thiết gì với cô ngoài tiệm sách nhưng thôi cũng tạm gọi là có liên quan. Đêm hôm khuya khoắt, Ryoma không thể nào bỏ mặc cô được, nhất là khi chạm trán ở chỗ như thế này. Điều đó vẫn còn tiếp tục đến tận bây giờ.
“Tại bây giờ về nhà thì chán lắm, papa và mama đâu có ở nhà đâu.”
“Bố mẹ em bận à?”
“Tại họ đang mang danh giám đốc mà. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, họ bận tối mày tối mặt luôn, nên bố mẹ em chỉ còn biết để lại mấy đồng bạc thôi. Em không biết đó có bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi của họ không nhưng em thì em không cần mấy thứ đó.”
“Nhưng em phải về nhanh, chứ nếu không bố mẹ em đang lo sốt vó ở nhà đó.”
“Nếu đã lo thì bọn họ về nhà từ lâu rồi…”
Aira bĩu môi ngước lên nhìn những vì sao đang trôi dạt trên bầu trời.
Tất nhiên ai nhìn vào cũng có thể thấy gia cảnh của Ryoma phức tạp cỡ nào, cậu đã mất cha mẹ từ nhỏ rồi mà, nhưng ngay cả Aira cũng có cái thế giới hỗn độn của riêng cô.
“...Cái này thì chỉ có anh thôi đó, Senpai. Anh biết papa em là giám đốc nhưng anh vẫn đối xử với em như thường. Có những người biết vậy và họ cố mời mọc em với cái động cơ đen tối của riêng họ, anh coi mà thấy tệ không chứ.”
“Quả thực mấy người như vậy tệ hết biết nhỉ. Mà nói thật khi tiếp chuyện với Aira anh cứ tơ tưởng hết tiền rồi bạc mãi thôi.”
“Úi trồi ôi. Anh mà tém tém lại mấy lời cuối thì em đã thích anh hơn rồi.”
“Ây za, tiếc nhỉ.”
“Em chẳng thấy tí tẹo cảm xúc gì trong câu nói đó luôn ấy. Tỏ ra hối lỗi một chút đi chứ!”
Aira thúc nhẹ cùi chỏ vào người cậu nhưng coi bộ cô cũng hiểu đây chỉ là trò đùa. Cô quay người về hướng cậu với vẻ rạng ngời và để lộ ra chiếc răng khểnh của mình.
“Senpai không có ý đồ gì với em đâu, đúng không? Chẳng hạn khi em làm điều không tốt thì anh sẵn sàng nhắc nhở em này, hay khi em đã cố gắng hết mình thì anh cũng sẽ lắng nghe những yêu cầu này nọ của em nữa, dù đó chỉ là em đang ích kỉ thôi.”
“Anh thấy mấy điều đó hiển nhiên mà.”
“Đối với em nó chẳng hiển nhiên chút nào. Nói trước cho anh biết, tuyệt đối em sẽ không để vụt mất một người quan trọng như Senpai đâu.”
“Giờ em là stalker chính hiệu rồi đấy.”
“Phải là stalk-ress[note32363] chứ anh.”
“Thôi được rồi, trả anh cái khăn quàng đi. Anh không thể cho một kẻ phạm tội mượn đồ của mình được.”
“Em không muốn đâu.”
Ryoma vươn tay tới chỗ cái khăn choàng và cố giằng lấy món đồ thân yêu của mình nhưng chắc Aira đã đoán trước được nguy hiểm đang rình rập. Cô thủ thế phòng bị và hai tay nắm chặt lấy cái khăn choàng.
“Ahihi, hông đưa anh đâu.”
Aira thốt ra nụ cười khả ố và nheo đôi mắt màu ngọc bích nhìn cậu đanh đanh với vẻ thách thức.
“...Thiệt tình.”
“Nhưng mà nhé, Senpai không thấy vui khi được một JK quan tâm anh tận tình sao? Nhìn em thế này chớ em cũng nổi tiếng đó nha, trước đó em cũng đã được người ta tỏ tình rồi nữa.”
“Mấy thằng đó đúng có mắt không tròng mà… Hẹn hò với em chỉ tổ bị đeo bám đến cùng thôi quá.”
“Anh, anh vẫn níu kéo chuyện đó à! Để em giải thích, em không bao giờ làm những điều khiến người khác ghét mình nhé? Được thì ai lại muốn đi gây thù chuốc oán cơ chứ.”
“Thế mà lại đi làm những điều đáng ghét với anh cơ đó…”
“Chỉ là Senpai hơi hơi đặc biệt nên em cho anh vào một thể loại khác thôi.”
“Chắc chắn là mấy thứ phiền phức rồi còn gì…”
“Em xin lỗi mà.”
Câu chuyện trở nên cao hứng và theo đó là bầu không khí xung quanh cả hai. Aira đong đưa đôi chân của mình, trông cô có vẻ rất thoải mái.
“Ừm! Chắc em thấy sảng khoái hơn chút rồi. Được tâm tình cùng với Senpai mà nhỉ.”
“Thế thôi mình về đi. Tất nhiên là quanh khu vực này trị an cũng tốt, nhưng nó không đồng nghĩa với việc em sẽ không bị vướng vào bất cứ rắc rối nào đâu.”
“Xong việc rồi em về.”
“Vẫn, vẫn chưa xong à?”
Ryoma móc chiếc điện thoại ra từ trong túi và kiểm tra giờ giấc. Hiển thị trên màn hình là con số [22:31]. Vẫn còn 30 phút nữa trước khi cô bị cảnh sát tóm.
“Nếu em còn định để như thế này thì chắc chắn sẽ chỉ tốn thời gian cho cả hai thôi nên anh cảnh báo sớm luôn, vượt quá 11 giờ đêm thì không cần phải nói năng nhiều lời nữa, anh về là về luôn đó.”
“Đừng, đừng gấp gáp vậy chớ!”
“Vậy nhanh đi.”
“Cũng tại anh nôn nóng mà…”
Vào lúc này đây, một luồng gió lạnh tràn qua như làm tắt ngúm bầu không khí vui vẻ đã được tạo dựng từ nãy giờ. Hết sự im lặng này lại đến sự im lặng khác.
“...”
“...”
Không biết có phải cần nhiều dũng khí để giãi bày lòng mình không mà Aira để vài giây trôi qua, cô hít vào thở ra những lần rõ sâu và cuối cùng mới bắt đầu mở miệng một cách từ tốn.
“Này, này nhé… Lúc nãy, ở chỗ làm thêm của Senpai, tụi mình cũng đã nói chuyện này rồi chứ? Cái chuyện mà em muốn anh cân nhắc nghiêm túc… ấy.”
“Xin lỗi, nhưng đó là chuyện gì vậy em?”
“Thì, thì em nói rồi… chuyện đó ấy. ‘Hãy làm anh trai của em đi’ ấy.”
“Haizz… Anh biết nó là đùa rồi mà. Thế vấn đề chính là?”
“Thì, thì đó là vấn đề chính đấy. Đừng có gạt nó đi như vậy chớ. Em đang nói nghiêm túc mà.”
Như để che dấu sự ngượng ngùng Aira nắm chặt lấy chiếc khăn choàng bằng tay trái của mình và gần như vùi hết nửa dưới khuôn mặt của mình vào đó. Cậu không thể đọc vị được cảm xúc của cô qua những lời ấy, nhưng từ cung cách nói chuyện và cả từ ánh mắt đó, cậu cũng đủ hiểu cô đang nghiêm túc đến cỡ nào. Đến khi cậu thấm được điều gì đang xảy ra thì một bầu không khí căng thẳng đã nhuốm màu vạn vật, căng đến nỗi nó làm những cú đâm xuyên thật mạnh qua da cậu còn hơn cả cái tiết trời giá lạnh này nữa.“Này, Aira… trước tiên hãy bình tâm lại cái đã. Nếu không chúng ta sẽ không thể nói chuyện đàng hoàng được đâu.”
“Em đang bình tâm mà. Anh nhìn là phải hiểu rồi chứ.”
Quả thực sắc giọng của cô vẫn như vậy, không có bất kì sự uốn éo khác thường nào cả. Biết là vậy, nhưng cái nội dung câu nói đó không thể nói là không “uốn éo” được. Chắc chắn chẳng có thể loại người nào lại đi gật đại cái đầu khi bị đòi "hãy làm anh trai của em đi" mà không hỏi chuyện cho ra lẽ được.
“Trong lòng em đã quyết rồi mà. Rằng để Senpai làm anh của em ấy.”
“Em không thể cứ ích kỉ vậy được… Anh còn chẳng muốn diễn, huống chi là… Thế này thì làm sao mà ‘trao đổi công bằng’ như em đã nói được.”
“...Thôi thì, em cũng đã đoán trước là sẽ bị Senpai từ chối mà. Điều này chắc cũng chẳng có lợi lộc gì cho Senpai.”
“Thế…”
“Thế nên em đã suy nghĩ đàng hoàng theo cách mà chỉ có em nghĩ ra để làm cho Senpai phải gật đầu.”
“Có phương pháp nào như vậy à?”
“Ừm.”
Aira chỉ buông ra một câu như vậy và bắt đầu lục lọi trong cặp học sinh của mình. Làm như cô bỏ “phương pháp” trong đó vậy.
“Tiếc cho em quá, nhưng anh sẽ không gật đầu đâu. Ngay cả xét trên luân thường đạo lý, yêu cầu của em cũng có lỗ hổng nặng rồi.”
Đối với một người đang làm thêm ở đại lý người yêu như Ryoma, cậu không có tư cách gì để phát ngôn như vậy cả, nhưng đây là cậu đang nghĩ cho Aira khi cô vẫn còn đang ở tuổi vị thành niên. Ngay vào lúc mà cậu tưởng bản thân sẽ thuyết phục được cô từ bỏ ý tưởng đó, một thứ không thể tin nổi đã lọt vào tầm mắt của cậu.
“Thế, với cái này thì sao?”
“Hả!?”
Tiếng thốt chói tai của Ryoma lọt thỏm vào con đường tĩnh mịch. Nguyên nhân là vì thứ mà Aira đã lấy ra từ trong cặp.
Cô cầm lên một chiếc phong bì màu nâu bằng đầu ngón tay mỏng manh của mình. Từ chỗ đã được mở sẵn ló ra tầm một nửa số tờ tiền. Nhìn thoáng qua thì có hơn 10 tờ như vậy.
“Thêm cả mấy cái phí ‘phiền phức’ thì em đã bỏ tổng cộng 150,000 yên[note37584]. Thế này thì đủ cho một tháng giao kèo chứ. Anh coi thử xem, với lượng tiền này thì đâu phải sẽ chỉ có bất lợi cho bên anh?”
“Gì, gì…”
Ryoma sa mạc lời trước diễn biến này. Chỉ trong một nhoáng thôi, Aira đã móc ra một lượng tiền bằng cả hai tháng trời làm thêm của cậu. Chỉ cần có đống này thì không cần phải lo nghĩ nhiều về học phí nữa. Ít ra nó cũng sẽ trút bớt gánh nặng cho chị cậu là Kaya. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Aira vẫn còn đang ở tuổi vị thành niên, thế nên cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ mà đi nhận tiền của cô được. Ryoma đang nghe rõ mồn một những lời thì thầm của cả thiên thần và ác quỷ trong đầu mình.
[Đừng cứng đầu cứng cổ vậy chứ, mau mau mà gật mịe cái đầu đi.]
[Đợi, đợi đã. Điều quan trọng giờ là 150,000 yên đâu phải là một số tiền mà một học sinh cao trung có thể mang theo chạy lon ton xung quanh…]
[Đừng đi mà lảng tránh chủ đề. Thế này mà cũng không đủ thì tới tiệm tạp hóa mà rút thêm tiền là được. Giờ trong người đang cầm thẻ mà.]
[Vấn đề ở đây không phải là đủ hay không đủ!]
150,000 yên. Chắc người nào khùng mới đi nói nó không đủ. Số tiền này là quá ổn để có thể sinh hoạt dư dả trong một tháng.
“Thế, Senpai có thể làm anh trai của em được không?”
“Giờ thì anh biết em không giỡn chơi rồi. Biết thì biết thế nhưng…, anh nghĩ với số tiền đó trong tay, em có thể làm bất cứ điều gì mà mình thích mà, đi chơi này, hay là mua manga hay game nữa này… Hà cớ gì mà em phải vòi cho bằng được một người ‘anh trai’ đến mức xòe ra số tiền đó vậy, hãy cho anh biết đi. Điều đó cứ lấn cấn trong lòng anh.”
Aira rất thông minh. Vì thế cậu khá là chắc chắn rằng là phải có một lí do nào đó đằng sau nỗ lực muốn dựng ra một người anh trai giả đến độ sẵn sàng động tới một lượng tiền lớn như vậy.
“Em nói rồi mà anh vẫn từ chối thì còn ý nghĩa gì nữa. Senpai chỉ cần gật đầu thôi là ngon rồi.”
“Cần lắm một lý do chứ em, chứ chỉ có xòe tiền ra thì làm sao mà anh chấp nhận ‘hợp đồng’ này được. Em không thấy những điều mình làm nãy giờ rất kì cục à.”
“...”
Ryoma đã là người trưởng thành nên suy nghĩ của cậu cũng sẽ phải “người nhớn” theo và không thể nào bị lung lay trước lợi ích trước mắt được. Nhưng Aira vẫn câm như hến trước cách hành xử của cậu và đặt phong bì bỏ tiền lên đùi.
Vẫn là sự im lặng như ban nãy. Một bầu không khí nặng nề nhấn chìm mọi thứ xung quanh.
“Thôi em từ từ mà nói cũng được. Đến khi nào em cảm thấy thổ lộ được thì nói cho anh.”
“...Nếu anh mà cười em thì coi chừng của quý của anh. Em nghiêm túc đấy.”
“Đến lúc đó rồi thì em làm gì cũng được. Với cái bầu không khí thế này thì dù điều em nói tức cười đến cỡ nào thì sao mà anh cười được.”
Cậu không hề đùa. Dù có lôi tới đây một người cứ “hở tí là cười” cỡ nào thì hắn cũng sẽ trả lời giống cậu thôi. Nơi đây đã trở nên ngột ngạt tới mức một trò đùa cũng sẽ không thể cứu vãn được gì.
Năm phút cứ vậy mà trôi qua, không biết Aira đã thực sự chuẩn bị tinh thần chưa nhưng cô cuối cùng đã bắt đầu giãi bày lý do bám víu lấy thâm tâm cô.
“Em, em nhé.”
“Ừm.”
“Em, đã chịu đựng rất lâu rồi… Nhưng, đã tới giới hạn…”
Cậu chưa thực sự hiểu rõ cô đang ám chỉ điều gì. Khi Ryoma định hỏi lại “em nói ‘giới hạn’ gì cơ?” thì Aira vẫn tiếp tục đan từng từ một, đầu cô cúi gằm xuống.
“Sáng ngủ dậy chỉ mình em. Từ trường về nhà cũng chỉ mình em. Đi mua đồ để nấu ăn hay cả ăn uống nữa cũng chỉ mình em… Papa và mama rất bận nên dù em có đạt điểm tốt trong bài kiểm tra em cũng không thể cho họ biết. Nên em buồn thế này là phải. Tại sao chỉ có mình em trên thế gian này vậy, mọi người quá tàn nhẫn mà…”
“Aira…”
Một Aira lúc nào cũng vui vẻ bây giờ đã mất hút. Bóng tối bao trùm lên gương mặt cô, chỉ chừa ra những lời bộc bạch thật lòng đó. Và ngay lúc đó có một thứ gì đó đã vỡ lẽ trong đầu cậu.
Về lý do tại sao Aira chỉ bước tới cửa hàng vào những ngày cậu ở đó. Tại sao cô muốn cậu khen cô cho bằng được. Tại sao cậu chỉ khen cô cho có nhưng cô vẫn lấy đó làm vui lòng. Tại sao cô tránh làm phiền cậu quá nhiều. Tại sao vẻ mặt cô trông vui vẻ đến thế lúc cô với cậu chỉ cãi cọ những điều không đâu vào đâu…
Đó là vì những tháng ngày u ám buồn bã vẫn tiếp tục song hành cùng với cô. Những cảm xúc tăm tối ấy, cô đã cố làm biết bao nhiêu điều để tự lừa gạt bản thân khỏi nó. Và cả lời thỉnh cầu ban nãy của cô vì cái “giới hạn” đó nữa. Cậu đã hiểu.
“Em đã tuổi này rồi, em không thể nào chạy đi nói với người khác mình ‘buồn’ được. Họ trao em rất nhiều tiền nhưng tiền thì trao em bao nhiêu ý nghĩa chứ…”
Bố mẹ của Aira đứng ở vị trí giám đốc. Cô không thể nào đi thổ lộ với những người chỉ biết chăm chăm vào công việc được. Và thêm nữa. Cô ghét bị đồng cảm bởi bạn bè mình khi đi nói này nói nọ hoàn cảnh của gia đình mình.
Ryoma hiểu được cảm xúc ấy mãnh liệt cỡ nào. Thậm chí với người bạn thân nhất của mình là Yukiya, cậu cũng không nói ra được rằng bố mẹ mình đã mất.
Điểm khác biệt mấu chốt giữa Ryoma và Aira là sự hiện diện của một anh chị em khác. Ryoma có người chị là Kaya. Chị ấy là sự tồn tại gần gũi với cậu, vừa là người để cậu chuyện trò vừa trao cho cậu sự quan tâm mà cậu cần.
Thế nhưng, Aira là con một.
Một người như thế không tồn tại trong đời cô. Nhiều lúc cô cảm thấy cô đơn, việc giải tỏa nỗi lòng sẽ là điều rất khó làm. Aira mới chỉ là học sinh năm hai cao trung mà thôi. Đây là khoảng thời gian mà cô vẫn cần sự trợ giúp về mặt tinh thần từ cha mẹ mình. Cô cố gắng đi sùng lục khắp nơi tìm một thứ gì đó để thay thế cho họ. Và ấy chính là “anh trai”.
“Này… anh nói gì đó đi chứ.”
Cậu có thể chắc chắn một điều là cô không muốn có một người anh trai chỉ để cho vui. Cô muốn vậy để chia sẻ nỗi buồn này cùng người ấy. Hai điều ấy khác nhau một trời một vực và điều sau phức tạp hơn rất nhiều. Ryoma có một và chỉ một kết luận. Cậu không tài nào làm ngơ được nữa.
“...Ưm, anh đổi ý rồi. Anh sẽ ký ‘hợp đồng’ này.”
“!?”
Ryoma gật mạnh cái đầu và chộp lấy cái phong bì từ tay Aira. Phải thể hiện bằng cả hành động của mình nữa chứ không thể chỉ có mỗi cái hứa là xong.
“Sau khi suy tính thật kỹ thì có lẽ đầu óc anh có vấn đề mới đi khách sáo và từ chối món tiền béo bở này.”
Cậu thậm chí không đếm số tiền trong đó là bao nhiêu và cho nó lại trong cái phong bì màu nâu kia. Đây là cách mà cậu tỏ ra tin tưởng với cô.
“Đừng có mà đi ‘đồng cảm’ chứ… Em là em ghét nhất điều đó ấy…”
“Đâu có đâu.”
“Nhìn cái mặt anh là biết mà. Làm sao qua mắt được em…”
“Nếu em nói thế thì chẳng phải lúc nào anh cũng đeo cái mặt ‘đồng cảm’ sao.”
Ryoma thật sự không tỏ ra “đồng cảm” gì cả. Bởi vì cậu hiểu cô rõ ghét điều đó đến nhường nào.
Tuy vậy cũng phải công nhận, Ryoma đang tỏ ra dịu dàng hơn nhiều so với ngày thường. Khi cậu đã hiểu được những suy tư của cô thì đây là điều hiển nhiên rồi.
“Vả lại, nếu anh đã ‘đồng cảm’ rồi thì sao còn nhận tiền của em nữa. Anh nghĩ nó có lợi cho anh nên anh nhận thôi. Đừng có mà hiểu lầm.”
Cậu nói là vậy, nhưng lý do cậu nhận tiền không phải muốn che giấu cái sự “đồng cảm” đó. Cậu đang muốn dựng lên một tình huống “ký hợp đồng”, cốt là để Aira không phải cảm thấy bận tâm vì điều đó nữa.
Là vậy đó. Ryoma nhận tiền rồi nhưng xử lý số tiền đó ra sao thì cậu cũng đã quyết luôn rồi.
“Nghe không ổn chút nào… Thế tại sao anh lại làm vậy.”
“Anh nói là ‘anh đổi ý’ rồi mà.”
“Anh, chỉ được cái nói dối là giỏi mà.”
“... Thì, anh đã nhận tiền rồi nên không cần phải lo anh sẽ thất hứa đâu. Thế còn em, em nghĩ ra điều gì mình muốn làm rồi chứ?”
“Nghĩ thì nghĩ rồi…”
“Vậy là được. Thế tiếp theo chúng ta sẽ hiện thực hóa điều đó ra sao thì tính sau, hôm nay vậy là ổn nên chúng ta cũng về thôi? Còn chút nữa thôi là em có thể bị hốt về đồn đó.”
Ryoma một lần nữa liếc mắt qua chiếc điện thoại của mình và hối Aira đứng lên khỏi băng ghế.
“Hôm nay anh cũng tiễn em à…?”
“Đêm hôm thế này rồi nên để em về một mình anh cũng lo lắm.”
“Cám ơn… Senpai.”
“Thay vì cảm ơn thì hãy giúp anh giữ bí mật chuyện hôm nay nhé? Để nhiều người biết thì chắc sẽ không hay cho cả hai đâu.”
“Tất cả là yêu cầu từ phía em nên anh không cần lo. Em cũng không muốn mối quan hệ này sụp đổ dễ dàng đến thế.”
Aira vuốt mái tóc vàng óng của mình, trông cô có vẻ đang xấu hổ. Dù vậy nhưng cô đã quay trở lại với biểu cảm như mọi khi. Chỉ vậy thôi cũng tốt quá rồi.
“Thôi nào, nhấc mông khỏi ghế rồi về nhanh đi chứ.”
“Ưm, em mà không nắm tay Senpai thì em không có hứng bật dậy chút nào đâu.”
“Hở…?”
Giao ước giữa hai người bắt đầu vào thời điểm cậu nhận được tiền. Aira cho cậu xem một vẻ “muốn được chiều chuộng” khác mà trước đây cậu chưa từng thấy cô làm vậy.
“Thôi, thôi được rồi… Nhưng khác với Aira anh không quen nắm tay ai đó nên đừng có mà đi chọc anh đó nha?”
“Em cũng zậy thôi.”
“Chẳng thể nào tin em ở điểm đó được.”
“A, chẳng lẽ anh đang ghen sao? Anh muốn độc quyền cái tay của em đến cỡ vậy à?”
“Rốt cuộc ai là người yêu cầu muốn nắm tay anh vậy ta.”
Ryoma thoáng sững sờ nhưng cậu rốt cuộc cũng nắm tay của Aira đang giơ ra và làm cô đứng lên được.
Bàn tay mềm mại ấy của Aira ấm đến mức Ryoma còn tưởng cô đang bị sốt cơ. Những đầu ngón tay cô mỏng manh đến mức cậu có cảm tưởng nếu cậu dồn lực hết cỡ thì ắt hẳn nó sẽ vỡ ra.
“Senpai nói là mình không quen nắm tay, nhưng anh cũng bạo gan ghê chứ, nắm tay người ta không chú lưỡng lự rồi kìa.”
“Gì mà bạo gan chứ. Đây là em nhờ vả thôi mà.”
“Nhưng mà rõ là anh quen quá rồi còn gì. Senpai đâu có đỏ mặt đâu.”
“Chẳng cần phải đỏ mặt trước một cô nàng phiền phức như em.”
“Hả!? Đủ rồi đó nha, em chắc chắn sẽ làm Senpai đỏ mặt cho coi!”
“Rồi rồi anh cũng mong chờ đây.”
“U chu choa! Ai cho anh ‘mong chờ’ vậy!”
“Hahaa, xin lỗi em nha.”
“Đừng cười mà! Đừng xin lỗi nữa mà!”
Những câu nói của Aira không hẳn là nhằm vào sự “mong chờ” của cậu, cô chỉ muốn làm cho bầu không khí trở nên tươi vui hơn chút.
Sự u ám ban nãy dường như đã lặn mất tăm, nhường chỗ cho bầu không khí huyên náo giữa hai người giống như ở chỗ làm thêm của cậu.
Lúc chia tay.
“... Nè, Onii-chan. Chuyện lúc nãy ấy, nếu như em nói đó là âm mưu của em nhằm làm cho Senpai phải xiêu lòng thì… anh có giận không?”
“Không thể nào, đôi mắt em lúc đó ầng ậng nước rồi.”
“Làm, làm, làm, làm, làm gì có chuyện đó.”
“Lời nói dối viết đầy ra trên mặt rồi kìa.”
Chẳng biết có phải để bụng những lần Aira chọc phá cậu miết ở chỗ làm thêm không mà khi nhìn thấy cái vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ dở tệ đó của cô Ryoma lại chỉ muốn đâm thọc cô một cú.
“!? Gì !!”
“Hửm?”
“Đừng có mà ‘hửm’ với em. Tự dưng lại đi xoa đầu người ta thế!”
“Trông thế này thôi chứ anh trai này của em cũng ghê gớm lắm đó nha, em nghĩ có thể trốn thoát việc nói dối anh sao?”
Ryoma đặt tay một cách nhẹ nhàng lên đầu của Aira đang đứng ngay bên cạnh cậu, cậu nở một nụ cười và bông đùa với cô một chút để cô khỏi phải gồng bản thân mình nữa.
Và đúng như vậy, khi mắt cậu chạm mắt cô trong một thoáng khoảnh khắc lúc ấy, cậu không còn cảm thấy vẻ chịu đựng của Aira nữa.
“Đó không hẳn là lời nói dối mà… Đầu đất. Onii-chan đầu đất mà.”
“Rồi rồi.”
Cô “nói xấu” cậu vậy đó, nhưng sau rồi cô không chống trả gì nữa mà cứ để cậu xoa đầu rồi cúi gằm mặt xuống đất. Aira dễ hiểu thật mà. Đây là cách mà cô che giấu sự xấu hổ của mình. Còn thêm một điều nữa là Aira thay đổi luôn “tên” của cậu, nhưng không phải là cậu thực sự để bụng chuyện đó làm gì.
Không thể nào lẫn đi đâu được, khi ngày hôm nay gần khép lại, mối quan hệ giữa hai người dần dần có sự thay đổi.