Koibito Daikou wo hajimeta Ore, naze ka Bishoujo no Shimei Irai ga Haittekuru

trường học của aira 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Anh giai ơi, cái này ở đâu vậy, anh biết không?”

Đường đột thật. Aira cho Ryoma xem manga mà cô muốn mua bằng chiếc smartphone của mình. Cô ăn diện rất chi là “hào nhoáng” và chẳng chịu dùng kính ngữ gì cả, ấn tượng của cô từ ấy đến giờ vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu.

“Sản phẩm đó ở đằng kia em ạ. Để anh chỉ cho.”

“A, chẳng lẽ anh biết chỗ sao?”

“Đúng rồi đó. Anh được làm việc cho cửa hàng này cũng được khoảng một năm rồi em.”

“Hê… anh giai là học sinh à?”

“Đúng vậy, anh là sinh viên đại học.”

“Hưm. Làm thêm ở đây vui không anh?”

“Vui thì… cũng vui. Nếu em yêu sách thì công việc ở đây sẽ sướng lắm.”

“Hiểu rồi hiểu rồi. Hê, anh giai có thích nghệ thuật nói chung hơn manga không?”

Trên bảng tên cho nhân viên không chỉ có viết mỗi tên mà còn là sách mình yêu thích và sách mình mong người khác đọc nữa. Aira ắt hẳn đã nhìn thấy nó và thử đoán sở thích của cậu.

“Bắt chuyện gì mà bất thình lình vậy trời” cậu vừa nghĩ thế vừa phải tiếp tục nói chuyện với khách hàng.

“Anh lâu lâu cũng đọc manga đó. Truyện manga gần nhất mà anh đọc còn xuất hiện người khổng lồ nữa đấy.”

“Rom-Com thì sao?”

“À… cái đó anh nhớ cũng đọc chút ít thời mình còn học cấp ba, nhưng từ lúc nào không hay anh ít đọc thể loại đó hẳn.”

“Đó có phải do ở đại học bận rộn quá không?”

“Ahaha, em nói cũng đúng. Thật ra do anh quản lí giờ giấc kém quá thôi.”

“A, em cũng vậy!”

Dù là với người mới gặp lần đầu nhưng Aira đã tỏ ra hết sức cởi mở. Đây vẫn đang ca làm của cậu nhưng Ryoma không phải là ghét gì cả việc trao đổi dăm ba câu với khách mua hàng và thực sự mà nói, cuộc trò chuyện với người này rất thú vị.

“A, thế anh chỉ chỗ có manga này cho em, được không? Để em còn đi lấy nó về nữa.”

“Vậy à? Để anh chỉ cho em nhé… chỗ bên kia kìa em.”

“Cám ơn anh. Thế còn cái này thì sao?”

Chắc cô lưu ảnh chụp màn hình vào một album luôn. Cô lướt tay sang một cái và cho cậu coi tấm tiếp theo.

“Cái đó cũng ở cùng một kệ với cái vừa rồi đó.”

“Cuối cùng, cái này thì?”

Aira lại lướt sang một tấm ảnh khác để Ryoma hướng dẫn cho cô thêm lần nữa.

“A, cái đó thì hết rồi, xin lỗi em nhé. Dự định tuần sau bên anh mới nhập hàng về.”

“Vẫn còn chưa tới hả trời… Em hiểu rồi. Cảm ơn anh giai.”

“Không có gì đâu. Nếu như em vẫn chưa tìm được thứ mình muốn thì đừng lưỡng lự mà cho anh biết nhé.”

“Ừm!”

Ryoma làm ra vẻ mặt ngây ngô và ứng xử với cô như thường, nhưng trong thâm tâm điều cậu không bao giờ có thể ngờ tới là tất cả những manga Aira đang tìm kiếm đều thuộc dòng Rom-Com về “anh trai”

Cũng chính vì lẽ đó mà cô thường trình diện ở cửa hàng này và thường đi trêu Ryoma hay cả phá đám anh làm việc…dù cậu chẳng biết Aira thực sự đang nghĩ gì.

Đến bây giờ thì ngày nào cậu có ca làm là ngày đó cô sẽ viếng thăm nơi đây, và thế là mối quan hệ của hai người được xây dựng từ những lần tám nhảm như vậy.

****

“Anh nghĩ điều này từ trước giờ rồi… Có phải Aira thích có anh trai đúng không?”

Mặt đối mặt. Cậu tiếp tục nói chuyện trên danh nghĩa tiếp khách hàng, tay không ngừng di chuyển.

“Ừ thì, trong số những manga em mua thì tất cả đều thuộc dòng đó nên có suy đoán như vậy cũng không gì lạ nhỉ.”

Theo mạch của cuộc trò chuyện, “dòng đó” chính là thể loại “anh trai”.

“Em là con một thôi, nên em cảm thấy chút ghen tỵ, có lẽ vì muốn có một người nào đó bên cạnh mà em có thể làm nũng được. Cả mama và papa đều vì công việc mà về trễ lắm. Thậm chí có nhiều ngày mà họ không về cơ nên em không thể bắt họ phải quan tâm em nhiều hơn được.”

“Thế em có muốn bố mẹ mình ‘cố gắng’... hơn không?”

“Dù có ra con trai thì nó cũng sẽ trở thành em trai em thôi. Cơ mà nghe câu đó giống quấy rối tình dục ấy.”

“Ahaha, xin lỗi xin lỗi.”

Cả hai người có thể nhẹ bẫng thốt ra những lời như thế cũng là do họ ý thức được khoảng cách vô hình giữa cả hai bây giờ đang là như thế nào. Suy cho cùng, cậu phản ứng lại như vậy cũng hợp lý cả thôi, cốt để giúp cô bớt tỏ ra hơi nhõng nhẽo như vừa rồi.

“Ngược lại đi, Senpai chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn có anh trai à? A, hay là Senpai thích chị gái hơn ta.”

“Chưa nói à? Anh có một người chị mà.”

“Hả!? Bất công vậy trời! Thế anh có nghĩ ‘thật tốt khi có chị ở bên’ không?”

“Ừm, trong suốt cả quãng thời gian từ tiểu học đến sơ trung, anh chưa từng nghĩ tốt về chị ấy lần nào, nhưng từ khi lên cao trung anh mới thật sự thấm thía điều em vừa nói. Tiếc là anh chưa lần nào bày tỏ điều ấy với chị mình thôi.”

“Mấy đứa bạn của em ai cũng nói vậy đó. Ghen tị quá đi à.”

“Mà thật, chắc anh cũng muốn có em trai hoặc em gái… Cảm giác lúc đó không biết ra sao ta, tò mò thật.”

Nhà có chị gái thì việc hứng thú với có thêm một thành viên nhỏ tuổi hơn trong gia đình cũng là điều tự nhiên.

“Senpai muốn có em gái à?”

“Cả em trai nữa.”

“Hưm… Nếu vậy thì, để em làm em gái Senpai cho.”

“Hả? Tức, tức là sao?”

Aira gấp đùi lại và phát ngôn một câu khó hiểu trong khi mắt vẫn đảo qua cuốn manga đã mở sẵn được đặt chỏng chơ ở dưới.

“Nghe có vẻ kì kì nhưng đây là cuộc trao đổi công bằng đó. Em đóng vai em gái của Senpai, Senpai lại đóng vai anh trai cho em. Ngẫm thử xem, nếu vậy thì ước muốn của cả hai được toại nguyện rồi còn gì.”

“Nghe giống như phiên bản nâng cấp của trò chơi gia đình vậy nhỉ?”

“Đúng đúng. Cũng thú vị phết, không anh?”

“Thú vị thì thú vị thật, nhưng anh đây không muốn có đứa em gái cỡ chỉ đến đây mua truyện đâu nhé.”

“Nhưng mà không phải là anh không muốn có em gái chứ?”

“Anh còn chả thiết tha việc diễn nữa là.”

“Hả, nếu vậy mọi thứ chẳng đi đến đâu cả, chán kinh khủng. Nói dối cũng được nên gật đầu đi chứ, Senpai.”

Aira chun đôi môi hồng, cô làm cái biểu cảm hết sức dễ hiểu vừa nheo mắt lại mà nhìn sang đây. Cô là gyaru nhưng cái điểm này mới thật đúng tuổi với Aira.

“Đó là em ích kỉ thôi mà, nếu giờ anh mà đồng ý thì chắc chắn em cứ cái đà đó mà lấn tới rồi còn gì. Còn nữa, diễn như vậy chắc anh mệt tới chết luôn quá.”

Ryoma chợt nhớ lại chuyện đi đóng vai người yêu. Nếu mà không có lương theo giờ khủng đến thế thì thật khó mà kiếm được một lý do để mà cậu nấn ná với công việc đó.

“Vậy thôi khỏi diễn nữa, cứ làm theo bản tính của anh là được.”

“Vẫn không được.”

“Thế làm sao để Senpai trở thành anh trai của em được đây?”

“Thôi đi em ơi, có bắt anh làm cái gì thì anh cũng không thể gánh được cái trọng trách nặng nề đó. Nếu vẫn còn là nhóc tì thì còn có thể châm trước được, đằng này to xác như anh với em đây thì hơi có vấn đề về mặt đạo đức ấy.”

Ai chứ người như cậu đang đi làm công việc ở đại lý người yêu thì khó mà có tư cách để thốt ra điều đó, nhưng miễn là cô không biết sự thật ẩn sau thì những điều cậu nói ra hoàn toàn hợp lý.

“Nếu em nói em sẽ trả tiền thì sao?”

“Ahahaa, đùa có nơi có chốn thôi em. Làm vậy có khi lại hóa ra vấn đề lớn hơn nữa chứ.”

“Không phải đùa mà…”

*Lẩm bẩm

“Hả? Em nói gì à?”

“Không gì sất!”

Nhận thấy lời đề nghị của mình bị gạt đi một cách nhẹ bẫng, Aira miễn cưỡng thôi luôn trò chuyện tiếp. Cô đủ hiểu bây giờ có mà tiếp tục thì cũng không có tiến triển gì cả.

“Hả, em giận anh gì à…?”

“Chứ còn gì nữa. Senpai đầu đất quá mà.”

“Xin, xin lỗi?”

“Dù có xin lỗi thì em chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh đâu. Muốn làm em vui thì chỉ có một điều này thôi.”

Ngay sau đó, cô giơ cuốn mà nãy cô có nói mình hứng thú “anh trai đại hiền giả cùng cô em gái hikikomori” ra ngay trước mặt cậu.

“Muốn anh mua hộ cái này chứ gì?”

“Ai lại nói thế. Chỉ là em đứng nhất trong bài kiểm tra rồi, nếu anh cho em phần quà nào đó thì em sẽ vui lên mà.”

Đó là cách nói của cô thôi. Rốt cuộc cô muốn xin xỏ cậu chứ gì.

“Ê này, chỉ là anh đoán thôi nhưng em đang vờ giận à? Để mà đẩy dòng chảy cuộc trò chuyện đến việc nhận phần quà như em nói…”

“Đừng lảng tránh chủ đề chứ. Thế, phần thưởng anh tính sao đây?”

Cô đã để dành câu nói đó cho đến tận bây giờ. Aira thông minh vậy mà, ắt hẳn nãy giờ cô đang nhắm một thời điểm thích hợp để tung đòn tấn công, giống như thú ăn thịt canh chừng con mồi của mình một cách cẩn thận vậy. Đã vậy thì thôi, cậu đành xin hàng.

“Anh hiểu rồi mà. Cái manga đó bao nhiêu yên?”

“Ưm, 440 yên.”

“440 yên… được rồi. Trống việc rồi thì anh đưa tiền cho.”

“Ahihi, cảm ơn anh vì phần thưởng nhé.”

“Không có chi.”

Aira để lại cho cậu một lời cảm ơn và mỉm cười nhìn cậu, trông cô không khác gì một con quỷ nhỏ.

Ryoma bị xoay như chong chóng bởi một người ít tuổi hơn cậu, nhưng nếu điều đó làm cô vui thì thôi cũng chẳng còn cách nào khác… cậu đành ngậm ngùi nghĩ thế.

Và thế là, Ryoma nở một nụ cười cay đắng với Aira và chấp nhận giữ lời hứa của mình.

Ít ra thì đó cũng chỉ là một quyển, và cậu không thể đòi hỏi thêm ở cái mức giá cơ bản rẻ mạt đó.

Truyện Chữ Hay