“Wafuh, kyuuun♪” (Waaaah, hạnh phúc quá♪)
“Cảm ơn vì bữa ăn”
Sau bữa ăn tối, mọi người đều ngồi xả hơi. Chỉ trừ một người, cậu ta đang tập luyện với thanh đại kiếm…
“Guou, guruuauoh!” (Mình phải làm chủ đòn nhất kích tất sát này!)
Buster đã như vậy kể từ khi cậu ta được nhận đại kiếm. Tôi vừa xem vừa nhặt một cành cây và viết lên đất.
“Hnn? Chuyện gì vậy Archer?”
“Tôi muốn hỏi về ma pháp. Làm sao để tăng trữ lượng ma pháp của bản thân?”
Trữ lượng ma pháp của Kobold khá thấp…Nếu có cách để tăng trữ lượng ma pháp thông qua tập luyện thì tôi phải thử ngay mới được.
“Hmm, để xem,nói dễ hiểu thì cậu phải sử dụng ma pháp của cậu đến cạn kiệt. Khi cậu lặp đi lặp lại quá trình này, thì trữ lượng ma pháp của cậu sẽ dần dần tăng lên.”
Tôi hiểu rồi, vậy khi chúng tôi trở về tới làng, tôi có thể thoải mái tập trung vào việc luyện tập Chiến Hống của mình.
“Này, tôi cũng có điều muốn hỏi… Ma pháp của các loài khác trông như thế nào nhỉ?”
Ma pháp của loài khác? Ah, ma pháp sử dụng bởi con người và quái vật cũng phần nào khác nhau. Ngoại trừ ma pháp của loài Quỷ, các ma pháp chỉ có được ở quái vật được gọi là vô nhân ma pháp.
“Về mặt lý thuyết thì tôi cảm giác như mình hiểu được cách sử dụng nó theo bản năng. Có vẻ như nó không chỉ giới hạn ở vô nhân ma pháp mà còn có những ma pháp mà chỉ chúng ta mới có thể sử dụng.”
“Archer, cậu có muốn thử không? Tôi sử dụng hỏa và thủy ma pháp, vậy nên tôi có thể dạy cậu được đấy.”
“Không, nguyên tố tôi sở hữu là phong và thổ.”
“Tôi hiểu rồi, tiếc thật. Đây có thể là một cơ hội tuyệt với để kiểm tra năng lực ma pháp của loài Kobold…”
Muriel lộ rõ vẻ chán nản, nhưng cô ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường, cô với tay vào túi da của mình.
“Nhân tiện, tôi có điều muốn xác nhận.”
Nói đoạn, cô ấy mở tấm bản đồ mà cô đã đánh dấu lúc nãy.
“Guuoan, garuo guruuao” (Muriel đưa nó cho tôi.)
“Sao, sao vậy?”
Tấm bản đồ Muriel vừa mang ra khá chi tiết, nó thể hiện rõ các địa hình như sông và rừng của chúng tôi cho tới các khu vực làng, thị trấn và thành phố lân cận.
Nếu có được nó lượng thông tin chúng tôi có được sẽ tăng vọt. Tôi gầm lên trong sự phấn khích, tôi lại viết tiếp lên mặt đất.
“Đưa tôi cái đó đi.”
“Eh, không đời nào. Tôi sẽ không thể trở về Warren được.”
Cô ấy đột nhiên ôm chặt tấm bản đồ.
Chậc, không còn cách nào khác. Tôi phải khi nhớ nó nhiều hết mức có thể.
“Ruau, woouan” (Xin lỗi, tiếp tục vấn đề lúc nãy đi.)
Khi thấy tôi đã bình tĩnh trở lại, Muriel tiếp tục mở tấm bản đồ ra.
“Hiện giờ, chúng ta đang ở khu vực này, nhưng…các cậu đang định đi tới đâu?”
“…”
Tôi yên lặng một lúc vì chỉ ra vị trí của ngôi làng là một hành động khá mạo hiểm nhưng đằng nào thì chúng tôi cũng sẽ mang cô ấy theo. Tôi không muốn bỏ rơi cô ấy đến chết trong rừng.
Sau khi quyết định, tôi chỉ tay vào bản đồ.
“…Waon” (… Ở đây.)
Vào lúc này, tôi đã có dự định mời cô ấy tới làng.
“Ah, vậy là các cậu ở gần làng Viel.”
Aah, gần thật…nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe về ngôi làng gần chỗ mình sống. Có thể tôi sẽ đi thám thính cùng với Blazer…cậu ta khá thích ẩn nấp.
Tôi vừa viết chữ vừa nhớ lại người bạn thời thơ ấu của mình, cậu ta chơi trốn tìm giỏi tới mức mà chúng tôi chẳng bao giờ tìm được và cậu ta sẽ nổi giận nếu chúng tôi bỏ mặc cậu ta chuyển sang chơi trò chơi khác.
“Vậy, Muriel định đi tới làng Viel sao?”
Con Kobold bạc, Archer, viết ra câu hỏi một cách điêu luyện…Tôi vẫn cảm thấy cuốn hút mỗi lần nhìn thấy cậu ta làm như vậy.
“Vì căn cứ của tôi là ở thành phố Warren, tôi muốn tới làng Grau trước…Uh, khi tôi với được làng Viel thì cách tôi có thể tìm ra được cách để tới làng Grau, tôi nghĩ vậy.”
Từ đầu, tôi đã có hứng thú với hệ sinh thái của rừng Balberra nên tôi đã quyết định tích lũy kinh nghiệm thông qua việc làm mạo hiểm giả ở thành phố gần đó, nhưng hiện giờ tôi đang cực kỳ quan tâm tới cá thể Kobold này.
“Hnn, có lẽ tôi nên chuyển căn cứ hoạt động của mình sang thị trấn Zelgra nằm gần làng Viel nhỉ?”
Đúng vậy, một ý kiến hay!
Làng Viel quá nhỏ nên nó không có nhà Hội mạo hiểm giả, nhưng ở thị trấn Zelgra có một chi nhánh của Hội. Nếu mình lấy nơi đó làm căn cứ thì làng Kobold sẽ ở khá gần.
Khi đang suy nghĩ về việc nghiên cứu các cá thể Kobold kì lạ này thì Buster khổng lồ tiến về phía chúng tôi.
“Gurua, varuo guooon?” (Đội trưởng, hôm nay phân công canh gác đêm thế nào đây?)
“Ruo, kuuao guaoonn” (Tôi muốn cậu và Dagger canh trước.)
“Wonn, gurua garuuaan?” (Tuân lệnh. Vậy đội trưởng sẽ canh cùng với tóc đỏ?)
Có vẻ chỉ tôi và cậu ta hiểu những gì đang trao đổi.
“Wafu” (Đúng vậy.)
“Hai cậu đang nói gì vậy?”
Cô pháp sư tóc đỏ tiến lại gần với ánh mắt tò mò. Tôi lại viết lên mặt đất.
“Không có gì, chúng tôi chỉ đang thảo luận về phiên canh gác đêm nay thôi. Buster và Dagger sẽ canh gác trước, sau đó là tôi và cô.”
Tôi tựa lưng vào thân cây, làm ngơ những câu luyên thuyên và ánh mắt của cô ấy, tôi ôm thanh kiếm của mình và chìm vào giấc ngủ nông.
“…ei!”
Bụp, Muriel nhảy vào người tôi, nói bằng giọng đáng yêu.
“Nnn, mềm mại quá♪”
Thôi thì buổi đêm rừng cũng khá lạnh…Nếu cô ấy bị bệnh thì mọi chuyện sẽ khá khó khăn, nên tôi cứ để cô ấy như vậy.
Chúng tôi ngủ tới khi Dagger đánh thức chúng tôi dậy để canh gác.