Đất trời ngập giữa mênh mông trắng xóa.
Trên, dưới, trái, phải chỉ độc một màu trắng. Cả không gian chẳng có gì ngoài một màu trắng toát.
Và rồi, một tiếng rít gào trầm thấp của gió vang lên, nghe như tiếng hống của một con cự thú vậy.
“Chờ đã.” Một giọng nói cất lên. Nghe có vẻ như là của một cậu con trai.
“Cậu thấy được tớ không?” Giọng nó đó hỏi vào khoảng không, lúc này chỗ đó chả thấy được gì cả.
“Không, chẳng thấy gì.” Một giọng nói khác đột nhiên trả lời. Giọng này cao hơn giọng trước một chút.
“Chúng ta gần nhau thế này mà cậu cũng không thấy á? Tớ nghĩ chúng ta trước mắt đừng có di chuyển thì tốt hơn,” giọng thứ nhất nói. ‘Được,’ giọng thứ hai ngắn gọn đáp, và tiếp tục,
“Thật là kì diệu, chẳng thấy được cái gì sất,” giọng nói kia cất lên như thể người nói đang khá vui vẻ.
“Kì diệu khi không thể thấy gì hử?” giọng thứ nhất đáp.
Những tiếng gió rít gào to lên trong giây lát.
Giọng nói còn lại vang lên bằng tông thấp hơn, “Nhưng chúng ta sẽ thấy trở lại nhanh thôi.”
“Chúng ta sẽ lại thấy đường hử?” giọng thứ nhất nói. Vào lúc đó, cả thế giới trắng xóa run rẩy. Hướng nơi những ngọn gió thổi tới trở nên sáng sủa trong giây lát.
“Này. Nếu cậu có thể thấy đường trở lại, nhưng trước mắt cậu chả có gì cả, vậy cậu sẽ làm gì? Liệu cậu có hạnh phúc hơn một chút không?” giọng thứ nhất hỏi.
“Chà, ừ. Nhưng, tớ biết chuyện như thế không thể nào xảy ra.”
“Thế nếu mọi thứ đã được dọn sạch? Khi đó cậu sẽ làm gì?”
“Chà.... nếu chẳng may tớ ở trong một nơi như thế, và chẳng có việc gì tớ làm được, vậy tớ sẽ rời đi. Thế thôi.”
“Cũng có những người không thể làm thế,” giọng thứ nhất nói.
“Ừ... Chỉ cần một chút thông tin thôi --- Giá mà họ biết, dù chỉ một chút. Giá mà có người ở đâu đó nói cho họ về nó. Giá mà chúng ta tới đây sớm hơn một ngày.”
“Đừng nghiêm khắc với bản thân thế.”
“Ừ. Rất có thể có những chuyện mà tớ cũng không biết. Và trong trường hợp đó, tớ có lẽ sẽ lâm vào tình huống tương tự. Tất nhiên tớ muốn tránh nó, nhưng nếu tớ không biết phải làm như thế nào, vậy thì tớ chẳng thể làm gì cả,” giọng nói nọ lại vang lên. Nó nghẹn lại một lúc, rồi lại hỏi,
“Này, Hermes. Tớ sẽ biết, đúng chứ?”
Câu hồi đáp đột nhiên vang lên.
“Ai biết?”
Phương gió thổi càng lúc càng sáng, và màu trắng xám lại càng sáng hơn.
“Trời sẽ quang nhanh thôi, Kino,” giọng thứ nhất nói.
“Ừ.”
Ngọn gió lại thổi mạnh hơn, và cùng với âm thanh nghèn nghẹn, tất cả tuyết trắng bị thổi bay cùng một lúc.