Tên của tôi là Riku, tôi là một con chó. Cậu chủ của tôi, Shizu là một lữ khách. Đây là một câu chuyện vào một thời điểm nào đó ở một đất nước nào đó.
—————————
“Cái gì kia?”
Từ ghế lái của chiếc xe buggy, Cậu chủ Shizu thốt lên đầy kinh ngạc khi một đất nước hiện lên trong tầm mắt. Thông thường một đất nước sẽ rào quanh nó những bức tường thành để bảo vệ khỏi kẻ thù ngoại xâm; tuy nhiên đất nước này chẳng có gì ngoài một dãy hàng rào để ngăn không cho lũ động vật vào. Cậu chủ Shizu gặp quốc trưởng, và hỏi xem có phải không có tường thành vì đất nước có hệ thống quân đội không ai sánh kịp không.
“Không hề có thứ man rợ như vậy ở đất nước của chúng tôi,” quốc trưởng nói, khóe môi nở một nụ cười nham hiểm.
“Vậy làm sao để các ông bảo vệ người dân của mình?” Cậu chủ Shizu hỏi gần như không chút xấu hổ --- quả nhiên là cựu hoàng tử có khác.
“Cậu lạc hậu quá,” quốc trưởng nói với giọng đầy chiếu cố.
Cậu chủ Shizu hỏi xem từ trước tới nay đất nước đã gặp phải cuộc tấn công nào chưa.
“Dựa theo kinh nghiệm cá nhân của tôi, nó nhiều đến mức lấy hết ngón tay ngón chân ra cũng không đủ đếm. Mặc dù vậy, mọi vấn đề đều được giải quyết một cách hòa bình, và nó sẽ được giữ như vậy. Chúng tôi không cần những tổ chứng sát nhân hay những bức tường chắn ngang quang cảnh.”
Rồi quốc trưởng, với ánh mắt chẳng đáng tin và ngực ưỡn ra, nói thế này,
“Chúng tôi có ‘Khúc ca của Tình yêu và Hòa bình.’. Nếu chúng tôi hát nó, chúng tôi có thể hạ gục kẻ thù mà không cần chiến đấu.”
—————————
“Họ đều trông rất thoải mái mặc dù chả có cái cổng thành nào. Thật là khó chịu.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Cậu chủ Shizu lộ rõ sự lo lắng vì ở lại đất nước này quá lâu. Cậu ấy đã muốn rời đi, nhưng bởi vì cái xe buggy cần phải sửa lại nên chúng tôi quyết định ở lại.
Một buổi sáng, cả đất nước ngập tràn trong tiếng náo động. Tiếng hô xuyên qua đồng bằng nói rằng quân đội của đất nước láng giềng sẽ tới tấn công. Quân địch gửi một sứ giả tới, thông báo cho chúng tôi rằng một cuộc tổng tấn công sẽ được phát động vào sáng hôm sau.
Quốc trưởng tới chỗ Cậu chủ Shizu với khuôn mặt đầy thỏa mãn, và nói với cậu bằng giọng điệu có chút mỉa mai, “Chà vậy đó, cậu lữ khách, tôi sẽ cho cậu xem một
khung cảnh vô cùng mỹ lệ. Tối nay sẽ vui lắm đây.”
—————————
Trời đã tối. Ánh đèn từ một nơi cắm trại le lói sáng nơi bên kia hàng rào. Ở bên phía chúng tôi, một đống lửa soi rọi một sân khấu lớn được dựng lên từ trước. Quốc trưởng vẫy tay gọi Cậu chủ Shizu, rồi cậu ấy đi tới, bên hông là thanh gươm yêu thích của cậu. Cậu chủ Shizu ngồi trên một cái ghế ở ngoài rìa sân khấu, và tôi nằm gọn giữa hai chân cậu.
Quân lính của kẻ thù sắp xếp đội hình và bắt đầu diễu hành cho tới khi họ xếp thành hàng ngay trước sân khấu.
“Nhìn những tên ngu ngốc chỉ biết đến vũ lực kìa. Và rồi chúng sẽ lại thua chúng tôi thôi.”
Tên quốc trưởng cười đầy khinh miệt và ra lệnh gì đó cho tay thuộc cấp.
Cậu chủ Shizu thì thầm với tôi, “Đến lúc phải chạy thì cứ theo kế hoạch như mọi khi.”
Người người tụ tập ở trên nóc sân khấu. Nhìn đi nhìn lại thế nào cũng thấy họ y hệt một giàn đồng ca. Hòa theo nhịp điệu lên xuống của đôi đũa của nhạc trưởng, họ đột nhiên xướng ca. Đó là một giai điệu ngâm nga nhẹ nhàng. Không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp trong một bộ váy hào nhoáng xuất hiện trên sân khấu.
Hòa theo tiếng ngâm nga của dàn đồng ca đằng sau, một chất giọng trong trẻo bắt đầu cất tiếng ca.
Lời khúc ca gồm những câu từ như: tình yêu và hòa bình là số một, chiến đấu là ngu xuẩn, lòng tốt nằm sâu dưới đáy trái tim bạn, hãy vứt vũ khí đi và cầm lên những công cụ làm nông, vân vân và vân vân. Cậu chủ Shizu nhìn trông như ngủ quá giấc và bị đau đầu nghiêm trọng.
Bỗng thình lình, những tên lính của kè thù vốn vẫn đang nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt bắt đầu thay đổi. Mọi người thả hết vũ khí xuống dưới chân và nhún nhảy theo nhịp bài hát. Nữ ca sĩ chỉ vừa ngưng hát liền nhận lấy những tràng pháo tay dồn dập.
“Nhìn đi, cậu lữ khách. Họ không còn hứng thú với việc đánh nhau nữa. ‘Khúc ca của Tình yêu và Hy vọng’ đã thay đổi họ. Hmm... đúng vậy. Cậu lữ khách, sứ giả truyền đạt thông điệp sau: ‘Chiến tranh đến đây là kết thúc. Chúng tôi đã nghe thấy khúc ca huy hoàng của các bạn, và giờ chúng tôi sẽ trở về nhà.’ Giờ, tôi cho cậu ít thức ăn và rượu nhé? Sao cậu không đặt vũ khí xuống đi, cậu lự khác?”
Phía trước người phụ nữ xinh đẹp trên bàn thờ, lúc này đang hát dưới tinh thần trách nhiệm mãnh liệt, một đám người xem trong bộ quân phục trông đầy kích động, và gã quốc trưởng hân hoan nói với cái giọng mỉa mai xỉa xói, Cậu chủ Shizu đang nghĩ cái gì đó từ nãy tới giờ.
Sáng ngày hôm sau, công việc sửa chữa chiếc buggy đã hoàn tất nên Cậu chủ Shizu và tôi nhanh chóng rời đi. Khoảng tầm ban trưa, chúng tôi gặp những người lính buổi tối hôm trước, lúc này họ đang ngồi nghỉ.
Nhìn gã lính đang chĩa súng về phía chúng tôi từ đằng xa, Cậu chủ Shizu nói,
“Anh định bắn tôi sao? Anh phụ trách ở đây à? Nếu không, cứ làm việc tùy hứng theo ý anh sẽ gây phiền hà cho cấp trên của anh đấy.”
Sau khi nói đi nói lại khoảng năm lần, cuối cùng chúng tôi lại đứng trước mặt vị đại tướng. Ông ta lịch sự xin lỗi vì sự thô lỗ của cấp dưới.
Cậu chủ Shizu cẩn thận giới thiệu mình là một lữ khách và không hề có ý định quay trở lại đất nước đó. Và rồi cậu ấy nói,
“Ngay từ đầu, các ông không hề định xâm chiếm đất nước nó đúng không?”
Tay đại tướng cười lớn và gật đầu.
“Đúng vậy. Đó là nơi để binh lính giải trí. Những ca từ chẳng có nghĩa lý gì với họ, và họ cũng chẳng hề biết về lời tuyên bố chiến tranh; họ chỉ hạnh phúc vì có cơ hội để mở tiệc. Chúng tôi bảo họ rằng nước thuộc địa đang có một buổi tiệc chào mừng để cảm ơn chúng ta vì sự bảo hộ, nhưng chúng ta ‘đầu tiên phải im lặng’.”
“Tôi hiểu. Vậy ai là kẻ địch thực sự của các ông?”
“Một nước lớn bên kia rặng núi. Nó có nền chính trị quốc gia vô cùng rời rạc. Họ là một đế quốc ma quỷ, và hủy diệt họ là nhiệm vụ thiêng liêng của chúng tôi. Nếu họ định xâm lược đất nước đó vậy họ sẽ bị gán tội ‘thực hiện một hành vi phi công lý nhằm vào thuộc địa của chúng tôi’, và một cuộc chiến tranh toàn lực sẽ nổ ra. Công lý về phe chúng tôi, vậy nên chiến thắng cũng sẽ như vậy.”
Chúng tôi trở lại chiếc xe buggy, và tôi hỏi Cậu chủ Shizu có định đi xem đất nước của đội quân kia không. Cậu chủ Shizu lắc đầu.
“Tớ thích tới một đất nước mà không chỉ chăm chăm mỗi chuyện chiến tranh hơn.”
“Khá là khó tìm đấy.”
“Ừ... Xin lỗi vì đã khiến cậu sống một cuộc sống lang thang cầu bất cầu bơ thế này,” Cậu chủ Shizu nói khi tựa mình vào bánh lái, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm.
“Chả có vấn đề gì với tớ cả. Cậu chủ Shizu ở đâu, tớ sẽ ở đó,” tôi trả lời thật thà và rồi Cậu chủ Shizu nhìn tôi.
“......”
Cậu chủ Shizu im lặng một lúc, và dịu dàng mỉm cười như mọi khi.
“Ta đi nhé?”
“Được đấy.”
Cậu ấy khởi động động cơ chiếc buggy, như mọi khi.