—— Năm giờ trước.
Lorbec Deira, 43 tuổi, là Cảnh sát trưởng Bậc Một thuộc Đồn cảnh sát phía tây, phụ trách bảo vệ an toàn của khu vực phía tây Thành Eternalstar.
Hai mươi đội cảnh vệ, các sĩ quan cảnh sát đến từ toàn bộ trung tâm với đủ loại cấp bậc, và vô số nhân viên văn phòng. Tất cả bọn họ đều là cấp dưới của ông.
Hơn 100 nhân viên cảnh vụ với đầy đủ trang bị tối ưu và gọn nhẹ như dùi cui, nỏ nhỏ, và khiên cường lực. Gần 300 binh sĩ có tố chất cao với các trang bị phản ma pháp cực đỉnh như Kiếm Vẫn Ma, Khiên Hồ Quang, Giáp Vĩnh Tân, và Nỏ Phá Năng. Cuối cùng là 20 Chung kết Kiếm sĩ, lực lượng quân bị cực kỳ tinh nhuệ. Tất cả bọn họ đều chỉ nhận duy nhất mệnh lệnh của ông.
Tất cả những điều đó đều cực kỳ hiếm thấy đối với người xuất thân từ một gia đình quý tộc cấp thấp như Lorbec. Cha ông chẳng qua chỉ là một Huân tước nho nhỏ ở quận Keira phía Tây vương quốc.
Nếu không nhờ có gia tộc Covendier hậu thuẫn, ông không có khả năng trở thành Cảnh sát trưởng của Sở Cảnh sát phía tây Thành Eternalstar.
Đó là một mối quan hệ sáng giá mà ông đã cam nguyện trung thành với gia tộc Covendier và nhận được một địa vị chính thức.
Nhưng chỉ có một chút xíu là không hoàn mỹ.
Đó chính là khu vực mà ông chịu trách nhiệm quản lý ở Thành Eternalstar.
Ba khu Tây thành và ba khu Hạ thành.
Phải rồi, đây chính là tiền tuyến của cuộc tranh đấu giữa Bang Blood Bottle và Hội Brotherhood.
Một điều hơi không được hoàn mỹ chút xíu…
…Chỉ là hởi không hoàn mỹ thôi ấy hả?
Không thể nào!
Lạy chúa trên cao, đây rõ ràng là một điều cực kì đen đủi!
Ah, ông còn phải phụ trách cả việc tuần tra của Cổng thành phía Tây và an ninh đường phố nữa cơ.
Khi ông tiếp quản vị trí này, người tiền nhiệm với mái tóc bạc trắng đã cảnh báo ông rằng:
"Cậu phải dặn dò cấp dưới của mình thật kĩ: Ngay cả khi họ mang theo đội ra khỏi doanh trại, đi qua khu Tây thành, khu Hạ thành và đến Cổng thành phía Tây…"
Phải rồi, người tiền nhiệm của ông ấy cho rằng, đội tuần tra phụ trách an ninh cả vùng phía Tây thành phố chỉ có thể đi tuần tra ở Cổng thành phía tây, và sĩ quan cảnh sát cũng chỉ có thể thực thi pháp luật ở chỗ này.
“Phải nhớ kĩ —— ”
“Vì túi tiền của mình, khi đi qua ba khu Tây thành, cậu phải thật lịch sự và thân thiện.
“Vì tính mạng của mình, khi đi qua ba khu Hạ thành, cậu phải thật cẩn thận và chú ý từng bước chân mình đi.
“Vì chức vị của mình, khi đến Cổng thành phía tây, cậu phải thật tận tâm, tích cực và đầy năng lượng.”
Chẳng bao lâu sau, Lorbec đã hiểu vì sao phải làm vậy.
Bang Blood Bottle, hoạt động ở ba khu Tây thành, cắm rễ sâu trong khu vực đó, và có lịch sử lâu đời. Chúng có quan hệ mập mờ với rất nhiều kẻ có quyền trong triều đình và thường xuyên đút một số tiền đáng kể với danh nghĩa “quà biếu” cho đội Cảnh sát thành phố. Đó là lí do tại sao, vì túi tiền của họ, khi đi qua khu Tây, họ phải thân thiện và vui vẻ, nhắm mắt bỏ qua những việc chúng làm.
Hội Brotherhood, chiếm cứ ba khu Hạ thành, cực kì tàn nhẫn và hung bạo. Một nửa những vụ án chưa phá trong Vương quốc đều có liên quan đến chúng. Chúng cũng chẳng nhẹ tay với người của nhà nước. Đó là lí do tại sao, vì tính mạng của họ, khi đi qua ba khu Hạ thành, họ phải cực kì đề phòng và chú ý, phải di chuyển thật nhanh và không được trì hoãn vì bất kì lí do gì.
Cổng thành phía tây lại là mặt tiền của Thành Eternalstar. Tất cả những nhân vật quan trọng từ nước ngoài, các quý tộc từ lớn đến nhỏ, nhân viên thần điện, các nhà mạo hiểm từ mọi tầng lớp đều phải đi qua cánh cổng này để vào Thành Eternalstar. Rất nhiều những cuộc tranh chấp ngoại giao, những cuộc tranh giành quyền lực, đối lập tôn giáo và xung đột dân sự đều xảy ra ở đây. Các nhân vật lớn lão làng trong hoàng cung cũng theo dõi rất chặt chẽ nơi này. Đó là lí do tại sao, vì chức vị của họ, khi chấp hành nhiệm vụ ở đây, họ phải công bằng, chuyên nghiệp, và sẵn lòng phục vụ mọi người.
Tóm lại, trong 3 năm từ ngày Cảnh sát trưởng Lorbec tiếp quản Sở Cảnh sát khu Tây thành, mái tóc của ông đã bạc đi một nửa, trên khuôn mặt ông có thêm ba đường nếp nhăn. Và bởi vì thời gian làm việc thất thường, vợ ông thường xuyên chiến tranh lạnh với ông lúc trên giường, cũng khá dễ hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy.
Lúc này, Lorbec đang ngồi trong văn phòng của mình, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ với một vẻ mặt lo lắng.
Ông cũng không muốn phải tăng ca, nhưng đêm nay có một đại nhân vật viếng thăm làm ông không có lựa chọn nào khác ngoài tăng ca.
Với lại…
Điều khiến ông lo lắng không phải là công việc, mà là cái tên não tàn đang đứng ở trước mặt ông.
Cohen Karabyan, 22 tuổi, được thăng làm Sĩ quan Bậc Hai kiêm đội trưởng đội tuần tra số 3 vào hai tháng trước. Nhờ vào một số yếu tố mà cậu ta có thể được như thế.
Thứ nhất, kỹ năng chiến đấu của cậu ta rất xuất sắc ngay cả khi so sánh trong các Chung kết Kiếm sĩ.
(“Nó sẽ còn tốt hơn nếu tôi có thể đánh bại cô nàng Miranda biến thái đó.” —— Cohen) [note20546]
Thứ hai, xuất thân của cậu ta không tệ.
( "Haizz… lão già, nếu cha mà là quốc vương thì thậm chí còn tốt hơn đó, vậy thì con sẽ trở thành một hoàng tử
—— Au! Sao lão lại đánh con?" —— Cohen)
Thứ ba, khó mà tìm được người có kinh nghiệm quân sự như cậu ta trong những quý tộc trẻ tuổi ngày nay. Sau khi xuất ngũ…
( "Lão già chết tiệt! Rõ ràng con không ký tên, sao con lại “bị xuất ngũ” rồi hả? Chắc chắn là do cha không biết xấu hổ mà —— Au! Sao cha lại đánh con nữa chứ!" —— Cohen).
…cậu ta đã trở thành một thành viên ưu tú của Sở Cảnh sát khu vực Tây thành.
( "Bọn họ đều nói con có được địa vị này là nhờ có một người cha tốt. Nhưng mà, lão già, cha phải biết rõ hơn bất kỳ ai là điều đó không phải sự thật —— Au, au! Lão già, lão mà đánh con nữa, con sẽ không bao giờ nói chuyện với lão luôn!" —— Vẫn là Cohen).
Trong lúc này, Cohen đang đội một chiếc mũ sĩ quan tinh tế và trang nghiêm. Vài lọn tóc vàng tuyệt đẹp lộ ra sau vành mũ. Bộ quân phục màu xanh lam vừa vặn làm nổi bật lên dáng người cường tráng mà cân đối của cậu ta. Cậu đi một đôi bốt quân dụng màu đen không phản quang. Phối hợp với cái gương mặt kiên nghị và đẹp tựa như một anh hùng kia, cậu ta quả là một tên “Sát gái” chính hiệu của vương đô.
‘Thật đáng tiếc, nếu mình mà trẻ lại 20 tuổi nữa hay được điều đến Eternalstar sớm hơn, có lẽ các thiếu nữ quý tộc ở Vương đô cũng phải hét lên vì mình đấy’ —— Đây là chút suy nghĩ viển vông của Sở trưởng Lorbec trong lúc thất thần.
Bởi vì, cậu thanh niên “sát gái” trẻ tuổi và oai hùng kia đang thao thao bất tuyệt ở trước mặt ông, kiên quyết trình bày kiến nghị của mình với Sở trưởng Lorbec, với một chất giọng tựa như sứ giả chính nghĩa.
"Thưa ngài, như những gì tôi đã nói, tôi cho rằng việc bỏ trống lực lượng phòng vệ ở Phố Red Market là không thích đáng!
Anh đập nắm tay vào ngực như để truyền đạt lòng quyết tâm của mình cho cấp trên:
“Đặc biệt là đêm nay! Một cuộc bạo loạn lớn có khả năng nổ ra giữa Bang Blood Bottle và Hội Brotherhood phố Black! Mặt khác, tôi nhận được thông tin từ cấp dưới của tôi rằng Hội Brotherhood sẽ đến trước tổng bộ của chúng ta và—— "
"Cậu có gián điệp trong phố Black sao?" Sự chú ý của Lorbec bị kích thích bởi phần thông tin này. Ông ngáp một cái và đánh gãy cậu sĩ quan cảnh sát.
"Haha, đúng là hơi khó để sắp xếp gián điệp vào giữa lũ điên Brotherhood." Cohen gãi đầu ngượng ngùng và gượng cười, "Nhưng nhờ chút khôn khéo và mạnh dạn—— "
"Đồ ngu! Cậu muốn đi tự sát chắc!"
Tiếng gầm đột ngột của Sở trưởng Lorbec tạo ra một cơn động tĩnh lớn. Ngay cả quý cô Jorah, cô thư kí tóc đỏ xinh đẹp vừa mới bước qua cửa với một chồng giấy lớn, cũng bị vấp ngã vì giật mình.
"Cậu tưởng rằng vì mình xếp hạng thứ 3 trong bài sát hạch Chung kết Kiếm sĩ Bậc Một, Hội Brotherhood sẽ không động vào cậu sao? Cậu tưởng rằng vì cậu đến từ gia tộc Karabyan, Hội Brotherhood sẽ không dám động vào cậu sao? Quan trọng nhất là, cậu tưởng rằng —— "
Sở trưởng Lorbec đang cực kì phẫn nộ, giọng ông cứ cao dần lên. Cohen, người vừa mới thao thao bất tuyệt, đứng hình vì kinh ngạc.
"—— chỉ vì cậu đẹp trai hơn tôi, cho nên cậu có quyền ra lệnh cho cấp trên trực tiếp của mình luôn hả?"
Ngoài cửa, Jorah, người đang nhặt giấy tờ, bỗng bị run tay và làm rớt tập giấy vừa nhặt.
"Er… Sở trưởng, ngài hơi lạc đề mất rồi, mặc dù đúng là tôi có đẹp trai thật. Nhưng mà Brotherhood…"
"Ngậm miệng! Ngu xuẩn!"
Lorbec thẹn quá hóa giận. Ông đột nhiên cảm thấy không phải không có lí do mà người bạn cũ của ông suốt ngày đánh thằng con mình.
Lorbec dừng lại để lấy hơi và chậm rãi nói: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu, thời còn trẻ tôi cũng đã từng nhiệt huyết như vậy.”
Sở trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài thật chậm.
“Ba năm trước, khi mới được thuyên chuyển đến đây, tôi đã nghĩ đến một cái gì đó giống như thế —— Một ngày nào đó tôi muốn diệt trừ tận gốc mọi tội ác và bóng tối bao phủ cả khu vực phía Tây, để mọi người dân có thể yên tâm mà đi trên đường phố, không còn phải nơm nớp lo sợ."
Lorbec quay đầu lại.
"Nhưng mà cậu thật sự nghĩ rằng, Blood Bottle và Brotherhood chỉ là mấy băng đảng đường phố tàng tàng thôi sao? Rằng tôi chỉ cần phái ra 20 Chung kết Kiếm sĩ với sức mạnh tương đương cả trăm người, thêm 400 binh lính từ đội tuần tra và đội canh gác, là có thể quét sạch bọn chúng trong một lần sao?”
Cohen mở to miệng.
Nhưng trước khi anh kịp trả lời, Sở trưởng đã lạnh lùng nói:
"Bang Blood Bottle có 2 Ma Năng sư khủng bố dẫn đầu, 8 Chiến binh dị năng và 12 Chí cường giả. Brotherhood có 3 hay 4 Đại sát thủ, 6 Kẻ cầm đầu và 13 Đại tướng. Cậu nghĩ có bao nhiêu trong số đó là Supra Class, hay thậm chí là Supreme Class! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong số mấy kẻ rắc rối đó trốn thoát?”
Cohen chớp chớp mắt không hiểu.
Với vẻ mặt phẫn nộ, Lorbec càng nói nhanh hơn:
“Nhân thủ của chúng trải rộng khắp cả Vương quốc. Chúng có ảnh hưởng với cả đám du côn, đạo tặc, đến mạo hiểm giả trên khắp Tây đại lục. Chúng có mạng lưới tình báo không có lỗ hổng, mạng lưới quan hệ sâu rộng, mạng lưới buôn bán khổng lồ. Nếu cậu đụng vào chỉ một trong số họ, khiến những bí mật nguy hiểm bại lộ, vòng tròn lợi ích có thể làm ảnh hưởng đến rất nhiều người. Cậu nghĩ họ chỉ là đám động vật ăn cỏ vô hại sao? Cậu nghĩ đây là cuộc chiến với đám người Hoang Cốt và đám Orc ngoài tiền tuyến phía Tây sao? Cậu nghĩ rằng các nhân viên và các binh lính của tôi không có gia đình, không có con cái, không có quan hệ xã hội, không có phiền lo, không có gánh nặng sao? Cậu nghĩ rằng họ là đội cảm tử sẽ hy sinh cuộc sống của mình cho cậu chỉ vì cậu ra lệnh cho họ hay sao?"
Cohen cứng đờ.
"Ngay cả khi hai băng đảng lớn bị diệt trừ hoàn toàn, chuyện gì sẽ xảy ra với những quý tộc có mối quan hệ bí mật với chúng? Rồi bộ máy hành chính tồn tại nhờ lợi nhuận phi nghĩa từ ‘lệ phí bảo vệ’ của chúng thì sao? Những cống vật hằng năm của chúng cho hoàng cung thì sao? Không có sự ước thúc và bảo hộ của hắc bang, phải làm sao với những người dân nghèo, đám hạ dân và những kẻ thất nghiệp bị mất đi kế sinh nhai ở ngoài kia? Không có sự áp bức của hắc bang, mọi người không còn đến đền thờ cầu nguyện và quyên góp nữa thì sao? Không có những trận chiến giữa đám hắc bang, chuyện gì sẽ xảy ra với thị trường dược phẩm, luyện kim, và nông nghiệp [note20549] của thành phố? Những vật phẩm chỉ có thể thu được qua việc buôn lậu như dược phẩm hiếm hay trang bị chiến đấu phải kiếm đâu ra? Phải làm sao với đám mạo hiểm giả, lính đánh thuê và chiến binh dị năng rục rịch vì mất đi nguồn thu nhập? Không có đám hắc bang bản địa làm việc phối hợp với chính phủ, vô luận là ngoài sáng hay trong bóng tối, nếu như Cục tình báo bí mật của vương quốc không thể nắm được các hoạt động của gián điệp ngầm ở ngoài nước thì sao?"
"Những vấn đề như thế nhiều vô số kể, hỗn tạp và rối rắm. Nhưng tất cả đều không thể phớt lờ! Cậu đã bao giờ cân nhắc về chúng chưa?"
"Cậu nghĩ vì sao đêm nay tôi lại rút toàn bộ lực lượng phòng thủ ở Phố Red Market? Không sai, tôi nói cho cậu biết, đó là bởi vì có vị nhân vật lớn nào đó trực tiếp đến gặp tôi và nói rằng đêm nay nơi đó sẽ trở thành chiến trường đẫm máu nhất! Bất kể ai đến gần nơi đó đều sẽ không có kết cục tốt đẹp! Vì vậy nên tôi không chỉ rút toàn bộ lực lượng phòng thủ của chúng ta mà còn thông qua lệnh giới nghiêm và cảnh báo mọi người không được đến gần! Cậu nghĩ vì sao hôm nay chúng ta phải tăng ca? Đó là bởi vì sáng mai chúng ta còn phải phối hợp với Sở y tế, Đội phòng cháy và Sở địa chính để đi thu thập xác chết và dọn sạch đống đổ nát trên chiến trường!"
Lorbec ngừng gào thét và thở hổn hển. Chiếc cúc áo ở cổ thật ngột ngạt và khiến ông khó chịu nên ông giật luôn nó ra.
Cohen đã im lặng, hai tay nắm thật chặt ở hai bên sườn.
"Giờ thì, đội trưởng Cohen Karabyan ——" Lorbec ngừng lại một chút và nói bằng tông giọng bình thường:
"Cậu có thể đi ra ngoài, xem xét lại và suy nghĩ về lí do vì sao mà cha cậu quyết định gửi cậu đến Sở cảnh sát có nhiều thách thức nhất trên toàn bộ Vương quốc Lodestar, thậm chí là toàn bộ Tây đại lục. Còn nữa, nhớ giúp quý cô Jorah nhặt lên đống giấy tờ ngoài cửa. Đó là lỗi của cậu."
Cửa mở, Cohen chậm rãi bước ra. Nhưng lúc này ánh mắt của anh đầy phiền muộn, cô độc và bất lực.
Điều đó khiến quý cô Jorah đang nhặt giấy tờ ở bên cạnh cảm thấy rất đau lòng.
‘Những điều đó, những điều Sở trưởng Lorbec nói, ta đều biết.’ Cohen nghĩ thầm trong lòng.
Anh đưa tay lên giá kiếm ở bên ngoài văn phòng Sở trưởng, muốn lấy lại thanh kiếm của mình.
‘Nếu ngay cả Cảnh sát trưởng trẻ tuổi nhất của Vương quốc, người có nhiều kinh nghiệm và mưu trí như vậy, cũng không dám đối mặt với đám hắc bang hút máu người trốn ở trong bóng tối…’
‘…Vậy Vương quốc này, làm sao có thể thay đổi được đây?’
Cohen chậm rãi hạ tay xuống.
Anh bước đến trước quý cô Jorah, người đang cúi mình nhặt giấy tờ. Nữ thư kí cảm thấy Cohen đang đến gần và đỏ mặt lên, cô tự hỏi nên dùng giọng thế nào để cảm ơn cậu.
‘Nhiệt huyết sao?’
Cohen cười cay đắng trong lòng.
‘Từ khi ta bò ra khỏi đống xác chết ở Chiến trường phía Tây, cái từ đó không còn được dùng cho ta nữa rồi.’
‘Đây không phải nhiệt huyết.’
Cohen cúi đầu và nắm chặt nắm đấm, trong mắt anh giờ chỉ còn sự giận dữ và kiên quyết.
‘Đây là chuyện đúng đắn. Đây là chuyện phải làm.’
Khuôn mặt quý cô Jorah càng đỏ hơn. Cô đột nhiên nhận ra rằng, từ góc độ của Cohen có thể nhìn thấy hết phong cảnh hùng vĩ hơn cả Núi Sighing bên trong bộ đồng phục của mình. Hơn nữa, —— việc quan trọng phải nói ba lần —— anh ấy rất đẹp trai, anh ấy rất đẹp trai, anh ấy thật sự rất đẹp trai! [note20550]
‘Phố Red Market, ha?’
Cohen nheo mắt lại.
Khoảnh khắc sau đó, thần sắc anh bỗng trở nên lạnh băng. Không nhìn lấy một cái, anh đột nhiên lật lên nắm tay phải. Trước cửa phòng Sở trưởng dường như bị một cơn gió mạnh quét qua!
*Whoosh!*
Sau khi cơn bão tan đi, Cohen đã biến mất.
Cùng với đó, là thanh kiếm của anh ở trên giá.
Chỉ còn lại quý cô Jorah đang bực bội, hung hăng vuốt lại mái tóc đỏ bị cơn gió làm rối tung.
Bên cạnh cô, đống văn kiện tán loạn đã được cơn gió dọn sạch tự lúc nào, đang xếp thành một chồng ngay ngắn trên mặt đất.
—— —— —— —— —— —— —— —— ——
Trong phòng Sở trưởng, Lorbec nhắm mắt bất lực và thở dài.
So với Phố Red Market…
Vị nhân vật lớn kia còn có một yêu cầu phiền phức hơn cho ông.
Điều tra những tín đồ của Đền thờ Lạc Nhật ra vào Cổng thành phía Tây, về lí do mà Đền thờ phong tỏa tế đàn.
‘Đám tín đồ thần kinh đó.’ Lorbec lắc đầu. Khi sự tình liên quan đến tín ngưỡng, ông cũng không dám động tay vào.
‘Đặc biệt là Nữ thần Lạc Nhật, cái người đàn bà chanh chua kia.’
‘Không. Không. Không!’
Lorbec lắc đầu và ném cái ý nghĩ vừa xuất hiện ra khỏi đầu.
Nếu là 600 năm trước, chắc hẳn là tư tế của Thần điện Lạc Nhật đã đến đưa ông lên tòa chỉ vì có cái ý nghĩ đó rồi.
‘Theo cách này, mặc dù hai Nữ hoàng Ma pháp cũng là mấy người đàn bà chanh chua, nhưng ít nhất họ đã làm chút việc tốt.’
‘Không. Không. Không!’
Lorbec lắc đầu và ném cái ý nghĩ vừa xuất hiện ra khỏi đầu lần nữa.
Không được, hậu quả của cái ý nghĩ sau còn tàn khốc hơn cả cái ý nghĩ trước.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— ----
Trở lại thời điểm hiện tại.
"Ngươi nói là… ngươi giết Quaid rồi sao?" Jala kinh ngạc nhìn chằm chằm Tyres, tựa như đây là lần đầu tiên cô chân chính biết đến cậu.
"Ừm." Tyres bình tĩnh trả lời.
Cậu hít thật sâu và đưa ra một đề nghị dường như quá đáng với người phụ nữ trẻ xinh đẹp mà nguy hiểm này:
"Và, xin cô hãy giúp bốn người chúng tôi trốn thoát khỏi ba khu Hạ thành."
Tyres không phải chỉ đang thử vận may.
Trong bốn năm sống như một ăn mày ở Phế Ốc, thế giới của cậu không chỉ toàn bóng tối.
Ngoài những đứa trẻ sống cùng phòng, cậu còn có sự giúp đỡ của Yanni ở hiệu thuốc Grove và nữ bartender trông như có vẻ khó gần này. Mà nói về điều đó, cô ấy thật sự chỉ là một bartender thôi sao? Dù sao thì, họ là vài vệt màu ấm mà Tyres tìm được trong thế giới này.
Ba năm trước, nếu không nhờ có Jala, có lẽ cậu đã bị con chó con chó săn Angry Wolfhound của Morris cắn đến chết trong lúc tìm thức ăn ở đống rác sau quán bar Sunset.
Một thời gian rất lâu sau đó, Morris cứ thắc mắc mãi không biết làm sao con Angry Wolfhound mà ông ta nuôi dưỡng trong 6 năm rồi mà vẫn không thuần, mà nó lại bỏ đi mất.
"Ngươi nói lại lần nữa?" Trông Jala như thể vừa nghe được một chuyện khó tin nhất trên đời, một chuyện gì đó tựa như “ác quỷ dưới địa ngục trở lại nhân gian” hay “Chúa trời giáng thế”.
"Tôi vừa nói rằng tôi muốn cô giúp chúng tôi—— "
Jala ngay lập tức ngắt lời cậu.
"Ngươi vừa giết chết Quaid Roda, con trai duy nhất của ‘Thiết Tâm’ Shanda Roda, ông trùm buôn lậu vũ khí; tổng quản lý đám trẻ ăn mày ở Eternalstar của Hội Brotherhood, thế lực đáng sợ nhất trong thế giới ngầm của Lodestar."
Sau khi nói xong những điều đó trong một hơi, với sắc mặt tái xanh, Jala duỗi ngón tay thon dài của mình ra chọt vào trán Tyres.
"Sau đó, ngươi còn muốn nhờ ta bảo vệ ngươi và phản bội ‘thế lực đáng sợ nhất thế giới ngầm của Lodestar’, giúp ngươi tránh né cuộc săn lùng không thể tránh khỏi của Hội Brotherhood và… trốn thoát?"
"Hm, không hoàn toàn đúng. " Tyres xoa xoa dấu ngón tay trên trán mình trước ánh mắt chết chóc của Jala. Cậu cười nhăn nhó: "Nhưng, đại khái là như vậy."
Jala mất một lúc để tiêu hóa thông tin này. Mặc dù trong lòng rất sốt ruột nhưng Tyres vẫn yên lặng chờ đợi.
Jala lấy lại tinh thần và thở dài. Biểu cảm của cô nhanh chóng trở lại sự lạnh lùng và thờ ơ như vừa nãy.
"Hừ, đối đầu với toàn bộ Hội Brotherhood, vì ngươi? Ngươi nghĩ ta là người tốt như vậy sao? Không, ta nên nói là, trong mắt ngươi, trông ta giống người tốt lắm sao?"
"Cô không cần phải giáp mặt với người của Brotherhood!" Tyres vội vàng nói.
"Bọn tôi có kế hoạch trốn thoát của riêng mình. Cô chỉ cần cung cấp thức ăn và nguyên vật liệu cho bọn tôi và giúp bọn tôi tránh tai mắt của Brotherhood trên con đường từ ba khu Hạ thành đến Phố Red Market! Đối với cô, điều này dễ như trở bàn tay!"
"Cầu xin chị!" Tyres tha thiết nói, "Chị là người duy nhất mà bọn tôi có thể dựa vào, chị Jala!"
Tuy nhiên, dù được cậu gọi như vậy, trông Jala không có vẻ gì là đã rơi vào tròng.
"Hừ, ngươi chỉ là một đứa trẻ ăn mày nhỏ bé mà thôi."
Jala cười lạnh: "Dù sao đi nữa, ta cũng là một phần của Hội Brotherhood. Điều gì khiến ngươi nghĩ rằng ta sẽ không ngay lập tức giao nộp ngươi, kẻ sát hại một tên đầu mục, cho Hội, cùng với mấy đứa trẻ đi theo ngươi nữa?"
Tyres trầm mặc trong khoảnh khắc.
Jala nghiêng đầu và chờ câu trả lời của cậu với một nụ cười dường như không phải cười.
"Bởi vì tôi tin vào chị."
Jala đứng hình. Cô không thể theo kịp logic của Tyres.
"Hả?"
"Bởi vì tôi tin vào chị, tôi tin rằng chị khác những kẻ đó!"
Jala ngây người ra.
‘Cái quỷ gì vậy? Cậu ta đọc nhầm lời thoại à?’
‘Mấy lời buồn nôn như vậy mà cậu ta cũng thốt ra được sao?’
‘Trước giờ không phải tên tiểu quỷ này rất trưởng thành sao?’
‘Sau tất cả, cậu ta lớn lên từ những trận đòn trong ổ ăn mày của Brotherhood. Sao đột nhiên lại… Do xem nhiều mấy vở kịch của Đền thờ Minh Dạ quá rồi chăng? Câu chuyện về tình bạn giữa Anh hùng Sarah và Nhà tiên tri Kaplan?’
‘Hay là đầu óc cậu ta bị Quaid đánh hỏng rồi?’
Nhưng những lời Tyres nói tiếp sau khi hít một hơi thật sâu lại làm cô không nói nên lời:
"Tôi biết rằng hầu hết những người trong Hội Brotherhood đều là những kẻ cặn bã và tàn độc. Chúng đều là những kẻ biến thái với đôi bàn tay nhuộm đầy máu. Chúng là những con sói, những tên ác quỷ trong bộ da người. Đối với chúng, những khái niệm như sự đồng cảm và lòng tốt, lương tâm hay sự cảm thông đều không đáng bằng nước bùn trong ống cống."
"Chúng bán những cô gái trẻ mất gia đình vào ổ điếm, chúng đánh đập những đứa trẻ tuyệt vọng đến mức tàn phế, chúng bán ma tuý cho cô thiếu nữ mới mười mấy tuổi, chúng cưỡng đoạt những người thương nhân thật thà đến khi họ không còn lại gì, chúng khiến người nông dân phải chết đói sau khi họ đã bán con đi vì thiên tai, chúng đẩy những người không trả nổi nợ ra hoang mạc và biến họ thành nô lệ, và chúng còn thực hiện giao dịch những bí mật bẩn thỉu và xấu xa nhất với lũ quý tộc suy bại."
"Nhưng tôi cũng biết, có nhiều người trong số đó bị ép buộc làm vậy để kiếm sống, do không còn lựa chọn nào khác hay do bị ảnh hưởng từ nhỏ, họ lún quá sâu và không thể thoát ra được, họ làm những điều đó vì sinh tồn. Bọn họ đều có lí do khiến họ không thể không làm như vậy. Và rồi họ trở thành những tên tay sai tàn nhẫn và độc ác nhất của Brotherhood. "
"Cũng bởi vì điều này, tôi tin rằng, để có thể tồn tại trong hoàn cảnh như vậy trong khi vẫn giữ được một chút sự đồng cảm, lòng trắc ẩn, sự nhân từ, và lương tâm; có thể cố chấp mà làm việc tốt, làm người tốt, có thể vứt bỏ đi ý nghĩ kiếm lấy những đồng tiền dơ bẩn một cách nhanh chóng nhờ vào kĩ năng với thanh kiếm. Để có thể đưa cho kẻ say rượu khốn khổ nhất một ly bia miễn phí, có thể cho một kỹ nữ bị lạm dụng và đánh đập ngoài đường một cái áo khoác…”
Tyres dừng lại một lúc.
Jala nhíu mày.
Cô không nhận ra rằng mình đang cắn môi dưới thật mạnh.
“… có thể giết chết con chó yêu quý của một Kẻ cầm đầu trong Hội để cứu lấy một đứa trẻ không quen biết từ bãi rác, và còn giúp đỡ nó, hỗ trợ nó, quan tâm chăm sóc nó suốt 4 năm… "
Nói đến đó, Tyres ngẩng đầu nhìn Jala với một ánh mắt chân thành và chờ mong:
“So với việc làm một kẻ vô lại thuần túy, như những kẻ xấu xa đã vứt bỏ tín điều và lương tri, ngày ngày thoả thích làm những tội ác xấu xa, để có thể làm được những điều điều đó thực sự gian nan hơn rất nhiều, nguy hiểm hơn rất nhiều và —— "
"Dừng lại!" Jala ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô đỏ bừng, "Nhóc, ngươi thậm chí còn chẳng có quan hệ gì với ta, sao ngươi dám, sao ngươi dám—— "
Nhưng lời nói của cô bị Tyres cắt ngang mà chẳng nghĩ ngợi.
"Jala Chalton!"
"Tôi từng thấy chị chém một con chó ra thành ba mảnh và chặt đứt ngón tay của mấy kẻ phá rối. Tôi cũng biết mấy tên khách rượu ở quán bar Sunset rất sợ chị. Ngay cả Quaid, Rick, và Morris cũng phải khách khí với chị. Khi biết chị ép giá hàng hóa của họ, họ cũng chỉ có thể thầm nguyền rủa. Tôi không biết ý nghĩa của cái họ Chalton trong Hội Brotherhood, nhưng tôi đoán được đôi tay của chị đã từng vấy máu, và có lẽ chị đã từng giết rất nhiều người. Có thể gia đình chị và những người xung quanh chị đều là người của Brotherhood. Có thể tất cả mọi người trong gia đình chị đều là những kẻ phạm tội chồng chất."
Jala không ngắt lời cậu. Khuôn mặt cô thật cô đơn và cô rơi vào im lặng.
"Thực ra, tôi cũng thật sự không biết liệu chị có phải một người tốt hay không, hay rằng tôi có nên coi chị là một người tốt hay không."
Tyres yên lặng lấy ra một con dao găm.
Đôi mắt Jala đông cứng trong khoảnh khắc.
"Con dao găm này, tôi đã lấy cắp nó từ quán bar của chị.”
Tyres chậm rãi nâng con dao găm lên.
“Nhưng tôi biết, ngày hôm đó tôi chỉ nói một câu với chị rằng 'Tôi thậm chí còn không có lấy một con dao, làm sao tôi có thể cắt củi được đây?', và rồi chiều ngày hôm đó, con dao găm này xuất hiện ở vị trí nổi bật nhất trong kho chứa hàng."
Jala chậm rãi nhíu mày.
Tyres cố gắng nhếch lên khóe miệng.
“Tôi luôn biết.”
“Trước đó, tôi từng nghĩ rằng nó là do một người khác để lại đấy, có thể là Edmund. Nhưng hôm nay, khi con dao găm này nhuốm máu, hai chữ cái khắc ‘JC’ bỗng xuất hiện trên một cạnh của lưỡi dao.”
“Mãi cho đến hôm nay, tôi mới nghe được tên đầy đủ của chị từ miệng Quaid.”
Tyres ngẩng đầu và nhìn thẳng vào Jala. Tia sáng trong mắt cậu khiến trái tim cô giật nảy lên.
“Đó chắc hẳn là tên viết tắt của chị đúng không, JC.”
“Jala Chalton.”
Jala cắn chặt răng.
Cô thậm chí không nhận ra vì sao một đứa trẻ ăn mày chưa bao giờ có cơ hội học chữ lại hiểu được kí tự trên con dao và còn đánh vần được tên của mình.
"Jala Chalton, chị JC, tôi muốn cho chị biết, tôi phải cho chị biết rằng…”
Tyres ngừng lại một lúc.
“Hôm nay, con dao găm của chị đã cứu mạng tôi.”
“Chị đã cứu ba đứa trẻ ở đằng kia, những đứa trẻ thậm chí chỉ ăn mấy ổ bánh mì trắng cũng cảm thấy như đó là bữa tiệc của một vị vua."
Jala siết chặt nắm tay, đôi mắt của cô dần tập trung lại.
‘Tên nhóc chết tiệt này.’
"Bởi vậy, ngay cả khi tôi không biết chị từng là người thế nào, cũng không biết chị sẽ trở thành người thế nào trong tương lai, bằng cách nào đó, tôi luôn luôn cảm thấy, cảm thấy… "
“… Chị vẫn muốn trở thành một người tốt!”
“JC!”