Năm mới vui vẻ!
.
.
.
__________________________________________________________________________________
"Cắn chặt miếng gỗ này đi, cậu sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Xin lỗi, tớ… tớ chỉ có thể nghĩ ra cách này."
Tyres cau mày và quỳ xuống trước Ryan.
Đứa trẻ ăn mày tàn tật nửa ngồi trên sàn nhà với phần thân trên dựa vào tường. Cậu giữ lấy cánh tay phải vẫn còn sót lại một phần thịt và đang chậm rãi rỉ máu.
Ryan đờ đẫn nhìn Tyres đang mài dao lên một tảng đá mòn và mặc kệ cho Tyres nhét miếng gỗ vào miệng mình.
Sau lưng Tyres, cô bé Collia đang ngồi trên bậc thang nối giữa phòng với sân, với một khuôn mặt trống rỗng. Trên má trái cô bé, nơi bị đồng bạc làm bỏng đã được xử lý với thuốc và được băng lại bằng một mảnh vải.
Và đồng bạc cháy đen kia, đang bị nắm chặt trong tay cô.
Cô bé mở to mắt nhìn quanh quẩn, rồi ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng một lúc và phát ra một tiếng cười quái dị.
Đằng sau cô, cái xác không nhắm mắt của Quaid đang dựa vào bức tường đổ nát.
Một cơn buồn nôn sộc lên cổ họng Tyres.
Cái cảm giác này… cái cảm giác dùng kim loại đâm vào da thịt vẫn cứ trở lại. Nó thỉnh thoảng lại mơ hồ xuất hiện trên bàn tay cầm dao của Tyres.
Tyres thở dài, cố nén đi cái cảm giác quỷ dị khó chịu của lần đầu giết người. Vết bỏng nơi ngực vẫn còn rất đau, làm cậu bớt chú ý đến cảm giác kia đi rất nhiều.
Cậu phải giết Quaid, Tyres không hối hận chút nào.
Thậm chí, lúc cậu cắm dao vào cổ hắn và nhìn hắn không cam lòng mà ngã xuống, Tyres còn cảm thấy rất thỏa mãn.
Đó là cảm giác thỏa mãn của sự báo thù.
Trong khoảng khắc đó, dường như tất cả mọi sự bất bình và hận thù đều được xoa dịu, giải phóng.
Đơn giản, thô bạo và trực tiếp.
Dù vậy…… Tyres nhắm mắt lại và cái xác im lặng trong vũng máu của Quaid khuất khỏi tầm mắt cậu. Nhưng cậu vẫn không thể ngăn nổi cảm giác trống rỗng và ớn lạnh xâm lấn toàn bộ cơ thể mình.
Bất kể nó có hưng phấn và thỏa mãn như thế nào đi chăng nữa, cậu không được phép chìm đắm trong nó.
Đó là giết chóc.
Sau tất cả, cậu đã cướp đi một sinh mệnh.
Giết người có thể là bởi vì bất đắc dĩ, vì không còn lựa chọn nào khác, tuy nhiên, trong bất kể trường hợp nào, đó không phải là điều đáng để tự hào.
Giết chết Quaid, tuyệt đối không phải để trở thành một thứ cặn bã giống như hắn.
Quan trọng hơn —— Tyres quay đầu lại và nhìn về phía Collia, đôi tay cậu càng mài con dao nhanh hơn nữa.
Với những đứa trẻ này, những gì vừa xảy ra có lẽ là cảnh tượng khó quên nhất trong cuộc đời họ.
Và cũng là cảnh tượng đáng sợ nhất.
Một khung cảnh hư ảo đột nhiên hiện lên trước mắt cậu. Ánh sáng từ chiếc máy chiếu và màn chiếu xuất hiện tựa như sóng lượn.
". . . Từ góc độ của tâm lý học phát triển, giai đoạn thơ ấu và thanh thiếu niên là quan trọng nhất trong việc định hình tâm trí và tính cách của một người. Theo nghiên cứu theo dõi dọc của Bloom [note20422] , môi trường, sự tương tác, hành vi mà một người trải qua trong các giai đoạn đó có sự tương quan mạnh mẽ với tính cách trong tương lai và sự phát triển tâm lý. Nhiều nghiên cứu lý thuyết cũng cho rằng những ảnh hưởng này thậm chí có thể theo đến suốt cuộc đời họ . . ."
Tyres lắc đầu và cất mảnh kí ức mới tìm về vào sâu trong tim.
Sức khỏe tâm lý của đám trẻ là chuyện cần giải quyết sau đó —— Vấn đề trước mắt là làm sao để sống sót.
Tyres đè ép cơn buồn nôn xuống dưới đáy lòng và chuyển sự chú ý trở về con dao găm trên tay.
Con dao găm không dài bằng cánh tay một người trưởng thành. Nó có một lưỡi cắt đơn, mũi dao hơi cong về một bên. Quanh chuôi dao bằng gỗ có quấn một dải da đen để tránh bị trượt, hai cạnh của con dao sáng bóng… ‘Hửm?’
Tyres đột nhiên phát hiện, dưới ánh sáng của ngọn lửa, hai chữ cái khắc bỗng xuất hiện trên một cạnh của lưỡi dao nhuốm máu.
JC.
‘JC?’
Ánh mắt của Tyres khẽ biến đổi, trái tim cậu rung động.
‘Haha, bất kể mình có giở ra bao nhiêu thủ đoạn, có lập ra bao nhiêu kế hoạch, có thông minh đến mức nào đi chăng nữa,’ Tyres nghĩ thầm, ‘không có thứ nào hữu dụng bằng con dao găm tên “JC” này.’
Sau đó, ánh mắt của Tyres đột nhiên trở nên lạnh băng. Trong khoảnh khắc, con dao đang được mài bỗng xuất hiện trên cánh tay đứt của Ryan.
*Xoẹt!*
Tyres cắt xuống không chút do dự!
Lưỡi dao cắt xuống chút da thịt còn gắn liền giữa cổ tay và bàn tay của Ryan.
"Hmm! Hmm…hmph hmph!"
Toàn thân Ryan bắt đầu co giật mạnh như con tôm sông Mariahilf bị thả vào nước sôi.
Cậu cắn chặt miếng gỗ trong khi cổ họng phát ra một tiếng rít đáng sợ. Hai mắt cậu nhắm nghiền lại đau đớn. Nước mắt nước mũi chảy ra không ngừng trên khuôn mặt méo mó hết mức của cậu.
Tyres lập tức quấn một mảnh vải có đắp loại thuốc tốt nhất lên cổ tay đứt của Ryan (Thực ra thuốc đó chỉ là lá Urth Dragon giã nát), rồi thắt một nút thật chặt.
‘Hi vọng rằng nó có thể cầm máu và tránh nhiễm trùng, không thì…’
Tyres nhìn về phía đống lửa và lắc đầu.
Ryan vẫn đang co giật vì đau đớn. Tyres ấn chặt cổ tay đứt của cậu, và ôm cậu vào ngực.
"Ráng chịu đi, Ryan, sẽ qua nhanh thôi. Cố gắng lên!" Tyres nhắm mắt lại và nhẹ nhàng an ủi. Tóc Ryan quệt qua vết bỏng trên ngực khiến cậu lại cảm thấy rất đau.
Tyres nhìn về một bên khác. Kellet, Ned và Ansola đang nằm lặng lẽ dưới ánh trăng.
Tựa như họ đã ngủ thiếp đi vậy.
Hơi thở của Ryan đã dần trở nên đều đặn. Tuy vậy, Collia lại bắt đầu khóc nức nở.
"Tyres…ư… em sợ lắm. Rõ ràng Collia không có bị thương hàn, Collia rất ngoan… "
Tyres buông Ryan xuống và quay lại ôm lấy Collia. Cậu nhẹ nhàng vỗ về cô bé trong khi cẩn thận tránh đi vết bỏng trên mặt cô.
"Không sao, Collia. Không sao rồi."
Xin lỗi.
Anh không thể bảo vệ tất cả mọi người.
"Tyres!"
Tyres mở mắt ra.
Sinti vừa chạy đến và thở hổn hển.
Tyres hít một hơi thật sâu và buộc mình phải bình tĩnh lại:
"Tình hình bên ngoài thế nào?"
Sinti là người bị thương ít nhất trong số những đứa trẻ trong phòng 6. Sau khi chữa xong cái chân bị trật khớp cho Sinti, Tyres đã gửi cậu đi để thu thập thông tin và cảnh báo cho mọi người nếu Hội Brotherhood có thể đến. Cuộc sống như những đứa trẻ ăn mày khiến họ nắm được rất nhiều kĩ năng, ví dụ như nối xương, hay thậm chí là cắt xương.
"Phía trên không có ai đến cả. Không có Rick, cũng không có đám lính. Không có một ai của Hội Brotherhood. Có vẻ như những người ngoài Phế Ốc hoàn toàn không biết gì cả."
Sinti là người lớn tuổi nhất trong số họ và đã làm việc với Tyres từ lâu, cậu lập tức trả lời đúng phần Tyres quan tâm nhất.
"Dường như Quaid đã đi qua không ít phòng. Dù một số người đã trốn thoát được, nhưng tính cả phòng chúng ta và phòng 17, có ít nhất sáu hay bảy phòng không có chút động tĩnh nào"
Ánh mắt Tyres mờ đi. Phòng 6 không phải phòng gần cổng Phế Ốc nhất. Cậu có thể đoán được số phận của đám trẻ trong những phòng đó.
"Hiện tại, tất cả đám trẻ ăn mày đều biết chuyện đã xảy ra. Mọi người đều đồn rằng Hội Brotherhood tính giết hết tất cả chúng ta. Còn một số người trốn ở trong phòng không dám ra, nhưng hầu hết mọi người đã chạy ra ngoài. Thậm chí có một số người có ý định bỏ trốn.”
Hai mắt Tyres sáng lên: "Chờ một chút, cậu nói là đám lính cũng không ở quanh đây?"
Sinti biết Tyres đang nghĩ gì. Cậu lắc đầu và nói một cách cay đắng:
"Vô dụng thôi, cổng chính đã khóa từ bên ngoài. Karak cùng với mấy đứa phòng nó đã hò to trước cổng nhưng chẳng có ai đến cả. Không có cách nào để thoát ra trừ phi chúng ta vượt qua được hào nước và đám cọc nhọn trong đó."
"Chúng ta…" Ryan ôm lấy cánh tay và giãy giụa ngồi dậy, sắc mặt cậu tái nhợt, cậu hỏi:
"Chúng ta nhất định phải trốn sao? Chúng ta có thể ở đây và chờ đến sáng. Khi Rick cùng những người khác đến, chúng ta có thể nói với họ là Quaid đã tự nổi điên và… "
"Không được!" Tyres dứt khoát ngắt lời Ryan, "Quaid chết ở trong phòng chúng ta. Nếu bọn họ tìm ra hung thủ, chúng ta chắc chắn phải chết. Ngay cả khi không tìm ra hung thủ, họ cũng sẽ đổ lỗi cho chúng ta. Vả lại, cha Quaid là một trưởng lão của Brotherhood, họ sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng."
"Hơn nữa…" Tyres lạnh lùng nhìn Ryan:
"Cậu muốn ngồi chờ một tên Quaid thứ hai được gửi đến à? Ngay cả khi tổng quản kế tiếp không phải là người giống Quaid đi chăng nữa, chuyện gì sẽ xảy ra khi hắn biết được người tiền nhiệm của hắn đã chết trong tay mấy đứa ăn mày? Cậu có thể trông đợi vào việc hắn sẽ cho cậu ăn uống đầy đủ và chăm sóc cậu thật tốt, sau đó thì quỳ xuống cầu xin cậu đừng giết hắn sao?"
Ryan, Collia và Sinti cũng không hiểu lắm những gì Tyres vừa nói. Họ chớp chớp mắt tỏ vẻ hoang mang.
Tyres nhìn bọn họ và cúi đầu bất lực. Cậu thở dài và nói:
"Haizz… nói đơn giản là, chúng ta phải chạy trốn."
"Oh."
Ba đứa trẻ đồng thanh và gật đầu như bừng tỉnh.
Tyres lắc đầu bất lực.
Một khung cảnh khác lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.
Tuyết trắng rơi rải rác trên những con đường trống trải. Một thân ảnh duyên dáng nhảy nhót ở phía trước trong khi cậu đang lẩm bẩm một mình.
"…Vì vậy, Weber [note20423] đã dựa vào những quan sát và các tư liệu lịch sử để tổng hợp, lấy ví dụ như nguồn gốc chủ nghĩa tư bản Châu Âu. Trong cuốn sách của mình, ông phản bác lý thuyết của Marx rằng cơ sở kinh tế quyết định cấu trúc thượng tầng—— "
"Mặc dù tui chẳng hiểu cậu đang nói gì, nhưng nghe có vẻ rất tuyệt."
"Haizz… nói đơn giản là, Weber đã dùng chỉ số IQ để đè bẹp Marx."
"Oh, tui hiểu rồi. Vậy để vinh danh Weber, chúng ta cùng đi ăn lẩu đi!"
"Rõ ràng cậu vừa hỏi tôi về bài giảng trên lớp hôm nay, sao chuyển chủ đề nhanh vậy? Và làm thế quái nào mà nghe nó tự nhiên như thế!"
"Vậy quyết định thế nhé, đồ nướng Hàn quốc! Strike Freedom [note20424] , xuất kích!"
"Không phải mới nãy cậu nói đi ăn lẩu sao? —— Này, đừng đẩy tôi! —— Với cả, “Strike Freedom” là cái quỷ gì? —— Đã nói là đừng có đẩy tôi mà! —— "
Tyres nhắm mắt thật chặt và xua tan đi mảnh kí ức hư ảo vừa trở về từ hư không.
Gần đây, những kí ức đó càng hiện về thường xuyên hơn, những "chuyện trong quá khứ" cứ hiện lên trong tâm trí cậu từng cái từng cái một.
Nhưng mà làm ơn đừng xuất hiện lúc này.
Không thể là lúc này.
Bây giờ đây còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Tyres mở mắt và nhận ra rằng ba đứa trẻ đều đang đợi quyết định của cậu.
Cậu nhẹ nhàng đứng lên và hít thật sâu.
"Trước tiên, chúng ta phải chuyển Quaid ra khỏi phòng nhân lúc bên ngoài không có ai. Mặc dù rất là nặng, nhưng trong một vài giờ nữa, chúng ta không được để bất kì ai biết rằng cái chết của hắn có liên quan đến chúng ta."
"Sau đó, Sinti, cậu bắt đầu đi loan tin cho tất cả mọi người, một cách kín đáo. Nhớ là không được để cho ai biết rằng cậu cố tình loan tin. Nói với mọi người rằng, dưới con hào chỗ bên trái phòng 4, có năm cái cọc nhọn đã bị lỏng. Gỡ chúng ra rồi dùng tảng đá hay cái gì đó nhấn hai cái còn lại xuống. Bằng cách này chúng ta có thể thoát ra ngoài."
Sinti kinh ngạc:
"Cậu… cậu đã tìm được lối đi bí mật dưới con hào đó?"
"Lối đi bí mật?" Ryan và Collia dường như cũng rất sửng sốt.
Tyres không trả lời mà chỉ vỗ vai Sinti và nói:
"Đi thôi."
Lối đi bí mật đó không được đào bởi người đàn anh với khả năng tuyệt vời nào cả.
Cái gọi là lối đi bí mật thực ra là do Tyres bí mật đào ra trong suốt bốn năm, bằng dao găm, dây mây, vải lanh, và chất ăn mòn cậu mua từ hiệu thuốc. Cậu làm việc đó hai lần một tuần, mỗi lúc cậu đi ăn xin ở cổng thành phía tây, bởi vì khi đó cậu được về muộn.
Cứ như là “The Shawshank Redemption” [note20425] phiên bản dị giới Errol vậy.
Về phần cái truyền thuyết kia, nó chỉ đơn giản là ảo tưởng thôi.
Trên đời này làm gì có chúa cứu thế, không phải sao?
Tyres lại vỗ vai Sinti lần nữa. Sinti gật đầu và chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng ngay lúc đó, cậu gãi đầu như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, rồi với giọng nói đầy nghi ngờ, cậu hỏi:
"Tại sao phải nói cho tất cả mọi người? Chỉ có chúng ta trốn thoát thôi không được sao? Nếu có nhiều người, mọi người sẽ tranh nhau chạy trốn và làm chúng ta chậm lại."
‘Không,’ Tyres nghĩ. ‘Hội Brotherhood không có ngu. Mọi con đường và mọi ngõ ngách trong ba khu vực ở Hạ thành đều có tai mắt của chúng. Ngay cả vùng Tây ngoại ô cũng giăng đầy lũ tay sai. Với mấy đứa trẻ ăn mày chưa đủ mười tuổi, ngay cả khi chúng ta thoát được khỏi Phế Ốc, cũng khó mà chạy thoát khỏi tay Hội Brotherhood.’
Ban đầu, kế hoạch chạy trốn của Tyres sẽ được thực hiện trong nửa năm nữa. Trong khoảng thời gian đó, cậu sẽ có thể hoàn thành việc thăm dò quy luật và mật độ sắp xếp gián điệp của Hội Brotherhood từ quận 3 Hạ thành đến Phố Red Market.
Nếu chuẩn bị tốt đồ tiếp tế lấy từ quán bar Sunset và hiệu thuốc Grove, khả năng trốn thoát của họ sẽ tăng lên rất nhiều.
Chỉ cần họ chạy được đến Phố Red Market.
Nhưng mà, lúc này… lúc này không phải là thời cơ tốt nhất
Tuy nhiên, vì sống sót, họ phải chạy trốn ngay lập tức.
Ngoài ý muốn luôn luôn đột nhiên đến, không phải sao?
Vì vậy, cậu phải biến vụ trốn thoát của riêng Phòng 6 thành cả đám trẻ ăn mày bạo động tập thể.
Nếu chỉ có mấy đứa trẻ phòng 6 mất tích thì quá lộ liễu, Hội Brotherhood sẽ tìm được bọn họ sớm thôi.
Lí do thứ hai là, mặc dù bọn họ sẽ chạy trốn chậm hơn khi có nhiều người, nhưng như vậy cũng an toàn và đỡ bị chú ý hơn.
Nhưng để giải thích rõ từng lý do trên cho bọn nhỏ thì…
Tyres ngẩng đầu nhìn Sinti. Cái nhìn xuyên thấu của Tyres khiến cho cậu ta hơi khó chịu.
"Sinti, cậu còn nhớ rõ ước định bốn năm trước của chúng ta không?"
Sinti sững người trong giây lát rồi cúi đầu xuống và suy tư.
Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt của cậu đã trở nên kiên định.
"Đương nhiên." Sinti nhìn Tyres, cậu bé chỉ thấp đến vai cậu, và nói: "Suy nghĩ là việc của cậu, còn hành động là việc của tớ."
Tyres gật đầu nghiêm túc.
"Chúng ta hãy cùng nhau trốn thoát!"
—— —— —— —— —— —— —— —— ——
Jala Chalton ngán ngẩm nhìn vị khách cuối cùng rời khỏi quán bar Sunset, rồi uể oải đứng dậy dọn cái cốc của anh ta.
Hôm nay không có nhiều khách lắm, đặc biệt là khách từ Hội Brotherhood. Hầu hết bọn họ đã bị điều đi tham gia vụ “Hành động lớn” kia. Ngay cả đầu bếp Edmund cũng xách dao bầu đi, ổng nói là đi trả món nợ nhân tình.
Lão già kia cũng lâu lắm rồi không về.
Chán chết.
Jala liếc qua chiếc đồng hồ treo tường, ba rưỡi sáng, vẫn còn hơi sớm.
Nhưng mà, chiếc đồng hồ đó cũng bị chậm một chút.
‘Cái đồng hồ đó đã cũ lắm rồi,’ Jala nghĩ thầm, ‘ngay cả cái hộp đựng dầu Vĩnh cửu ở phía sau cũng đã bị rỉ. Rỉ sét bị lẫn vào với dầu sẽ khiến hiệu suất của nó giảm đi rất nhiều.
‘Hôm nào phải nghĩ cách thuyết phục lão già dành chút tiền mua cái đồng hồ mới.’
Mặc dù quán bar Sunset có rất nhiều mối làm ăn, nhưng không có kiểm thuế viên nào từ tòa thị chính đến thu thuế cả.
(“Vì lợi ích của quốc vương, ta sẽ để lại cho cậu kiểm thuế viên đây hai cái ngón giữa!” ——Jala. ) [note20427]
Cũng không có tên ngu ngốc mất não nào tới để thu phí bảo vệ.
(Mỗi người một trăm đồng, tao có thể bảo vệ mấy ngón tay của chúng mày không bị chặt bởi tao. Chúng mày nghĩ sao?” —— Jala)
Ngay cả hàng hóa của họ cũng được nhập về với giá ưu đãi qua con đường trong nội bộ Hội Brotherhood phố Black.
(“Nayer Rick, như một người quản lý ngân sách, nhanh nói cho mấy người anh em của ta đang ở trên tầng với cái dao trên tay ta, ngươi định chào hàng với cái giá thế nào?” —— Jala)
Chắc chắn là họ ổn với việc dành chút tiền mua cái đồng hồ mới, phải không?
‘Cái lão già keo kiệt kia.’
Jala đóng cửa trước lại và kết thúc mấy việc ở quầy bar. Sau đó cô ném cái tạp dề và giẻ lau, thắt chặt chiếc quần da ngắn, dập tắt ngọn đèn Bất diệt ——một cái tên thật là mỉa mai—— trước quầy và bước vào bếp. [note20426]
‘Hôm nay vẫn còn hơi sớm. Theo quy củ thường ngày, sau thời gian rèn luyện sẽ là…’
Ngay khoảng khắc sau đó, sắc mặt Jala trở nên lạnh lẽo và ngoan lệ!
Cô ngay lập tức hạ thấp cơ thể và uốn cong đầu gối về tư thế mà cô có thể dễ dàng dùng lực. Con dao quắm Kukri [note20428] nổi tiếng khắp phố Black vừa mới giắt ở trên đùi, trong nháy mắt đã rơi vào tay trái cô.
Lưỡi dao bay về phía trước như tia chớp!
*Phập!*
Con dao đâm lên thùng rượu một cách hung ác!
Chỉ một phần nhỏ của lưỡi dao lộ ra khỏi thùng rượu, chuôi dao vẫn còn đang rung động.
"Á!" Một cô bé nhỏ hét lên sợ hãi.
Jala chậm rãi đứng thẳng dậy, cắm một con dao quắm khác trên tay phải vào bốt, sau đó thắp sáng ngọn đèn Bất diệt bên cạnh cô.
Ánh đèn chiếu sáng căn kếp tối tăm và làm lộ ra mấy bóng dáng nhỏ bé.
"Jala, er…" Tyres, người đang cứng đờ vì sợ bởi con dao quắm, cố ép ra một nụ cười và giơ cánh tay phải run rẩy lên rồi nói:
"Hi… là tôi."
Jala lạnh lùng nhìn cậu, không nói một lời.
Ánh mắt của cô sắc bén mà đáng sợ. Collia sợ hãi rụt người nép sát vào Tyres.
Vài giây sau, Jala đột nhiên tiến về phía họ.
Tyres có thể cảm thấy ba đứa trẻ ăn mày ở sau cậu giật lùi một bước.
"Ta biết, " Jala lạnh lùng nói trong khi bước đến gần cậu, rồi rút con dao quắm ở cách tai Tyres 2 inch, ra khỏi thùng gỗ.
"Nếu không, ta sẽ không đơn giản là nhắm vào cái thùng."
Jala lật cổ tay và múa may con dao quắm trước mặt cậu trước khi cắm nó vào bốt.
"Và, thằng tiểu quỷ …"
Tyres đột nhiên cảnh giác trong lòng!
Giây tiếp theo, cậu giơ tay lên theo phản xạ để bảo vệ cái trán.
Nhưng một ngón tay thon dài đã chọt mạnh lên trán cậu.
"A! Đau!"
"Ta đã bảo rồi, phải gọi ta là chị Jala!"
—— —— —— —— —— —— —— —— —— ----
"Tôi không nhìn thấy Edmund lúc tôi đi vào từ cửa sau nên tôi quyết định vào bếp để kiểm tra…"
Hiện tại họ đang ở trong hầm chứa rượu của quán bar Sunset. Ba đứa trẻ ăn mày khác đang dựa vào cái bao tải chứa đầy lương thực, bồn chồn mà dùng hết sức gặm chiếc bánh mì trắng trên tay. Đã rất lâu rồi họ không được ăn thứ gì ngon như vậy.
Xa hơn một chút, Tyres đang ngồi trên thùng rượu cao gấp hai lần mình. Cậu nhìn ngang tầm mắt với Jala Chalton, người đang khoanh tay và dựa chân sau vào tường. Dù nhìn rất uể oải nhưng cô vẫn toát ra thần thái hiên ngang của riêng mình.
Nếu là cậu của kiếp trước, Tyres có lẽ sẽ chậm rãi nhìn cô chăm chú từ đầu đến chân. Rồi cậu sẽ ngẩng đầu lên trời trong khi thưởng thức những kí ức đó và cảm thán rằng thế giới này thật tươi đẹp.
A? Bạn hỏi sau đó Tyres sẽ làm gì ư? Nhảm shit. Đương nhiên là cậu ta sẽ về nhà một mình và làm những gì nên làm thôi. [note20429]
Còn hiện tại? Xin lỗi, nhưng mà cơ thể này vẫn còn rất trẻ.
"Nói thẳng ra đi. Tới tìm ta làm gì?" Sắc mặt của Jala vẫn lạnh lùng như thế, và cô lập tức đi thẳng vào chủ đề.
Tyres đã quen với điều đó. Cậu gặp Jala lần đầu tiên vào bốn năm trước, ở đống rác sau quán bar Sunset. Vị “Đại tỷ” này, người mới khoảng 18 hay 19 tuổi vào thời điểm đó, cũng nói năng và hành động đúng như bây giờ.
Cô ấy chính là người như vậy.
Cậu biết.
"Quaid đã nổi điên. Hắn giết gần một nửa đám trẻ ăn mày ở Phế Ốc."
Tyres nghiêm túc nói trong khi siết chặt nắm tay.
‘Chết. Tiệt.”
Kể từ lúc Jala nhìn thấy những đứa trẻ đầy vết thương kia, cô đã nghi ngờ về những gì đã xảy ra trước đó.
Dù ngoài mặt cô vẫn rất ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng cô đang thầm nguyền rủa Rick.
‘Tên kế toán, ta biết ngay từ khi ngươi rót rượu Chaca cho Quaid là sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra.
‘Sao ta lại đồng ý chứ, chỉ là vì 10 đồng vàng?’
‘Nửa đám trẻ ăn mày.’
’10 đồng vàng?’
Biểu cảm của Jala trở nên u ám.
Hơn nữa… chuyện này chắc chắn sẽ chọc giận Hội Brotherhood.
"Không có ai tới ngăn cản hắn, cũng không có ai tới cứu bọn tôi. Bọn tôi không có lựa chọn nào ngoài tự mình trốn thoát." Tyres nói một cách nghiêm trọng, cảnh tượng vài giờ trước lại hiện lên trong tâm trí cậu.
Jala không nói gì mà chỉ buồn bả mà nhìn cậu.
Cuối cùng, Jala nhắm mắt lại và thở dài.
"Ta hiểu rồi, mấy đứa trốn ở đây một ngày đi. Đừng lo, có ta ở đây, con khỉ đột kia cũng không dám tới. Nếu hắn tới, ta sẽ chặt luôn cái ***… khụ khụ… cái tay của hắn."
Jala nhìn vào ba đứa trẻ khác và cau mày. Cô có thể nhận ra đâu là những vết thương mới, đặc biệt là đứa trẻ có tay phải đang quấn trong vải.
"Khi Edmund về, ta sẽ nhờ lão tìm Rick và mấy người ở trên. Làm ra chuyện thế này, Quaid không thoát nổi đâu —— tên khốn đó, sao hắn không chết sớm đi."
Jala đột nhiên cảm thấy chán nản. Cô hạ thấp cái chân đang dựa vào trên tường và đứng lên.
Ánh mắt của Tyres tối đi. Cậu nhìn vào ba đứa trẻ ăn mày và thở ra một hơi thật sâu, rồi lại nhìn về phía Jala.
"Hôm nay Hội Brotherhood có một trận hành động lớn. Ta đoán đó là lí do vì sao lực lượng phòng phủ và tuần tra trở nên lỏng lẻo. Để có thể thoát ra, mấy đứa phải… Aizzz, quên đi. Ta sẽ mua ít thuốc, và nếu mấy đứa cần bác sĩ thì——chờ chút.”
Jala đang nói thì đột nhiên dừng lại.
Cô chợt nhận ra Tyres có gì đó không đúng.
Cả người cậu đầy vết thương, quần áo bị rách toạc, thậm chí tay áo bên phải của cậu còn dính đầy máu tươi.
Chờ chút.
Ánh mắt của tên nhóc đó…
Có gì đó không đúng.
Jala bước tới gần Tyres và nhấc cậu xuống khỏi cái thùng.
Nữ bartender ngồi xổm xuống, giữ lấy vai Tyres và nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Này nhóc, ngươi…”
Nhưng Tyres vẫn im lặng.
“Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?”
Ánh mắt Jala đột nhiên trở nên nghiêm túc và sốt ruột.
Lúc đầu, Tyres hơi sợ nhìn vào mắt Jala.
Nhưng chỉ một vài giây sau, cậu tự điều chỉnh rồi kiên quyết ngẩng đầu lên.
“Jala, Quaid chết rồi.” Tyres có thể nghe thấy giọng nói của chính mình, vẫn bình tĩnh như thường, không có chút run rẩy.
“Tôi đã giết hắn.”