1
Lãnh thổ Đế Quốc. Địa phận thuộc cực đông Altoria.
Trung tâm rìa phía đông Đế Quốc, thành phố Altoria.
“Đây là khu vực công nghiệp sao?”
“Cô thấy thế nào thì là như thế đó.”
Jhin nói với Rin, người đang lẩm bẩm trong khi quan sát khung cảnh bên ngoài cửa kính chiếc xe lớn.
“Có rất nhiều khu đất ở khu vực nông thôn. Vùng ngoại ô là những đồng cỏ để chăn thả gia súc, và bọn họ cũng sử dụng khu vực này cho sản xuất công nghiệp. Người ta tập hợp quặng sắt từ khắp nơi trên Đế Quốc về đây.”
“…Vậy là hoạt động quân sự à?”
“Tại sao một thứ tầm cỡ như vậy lại nằm ở ngoài này? Người ta nhiều nhất cũng chỉ chế tạo ô tô và máy bay ở đây thôi.”
Những nhà máy sản xuất này rải rác trên đồng bằng xanh rì rộng lớn. Các cột khói trắng thay nhau bốc lên khỏi ống khói sau khi đã được lọc qua.
“Này, Iska?” Chỉ huy Mismis dựa người vào ghế. “Chị vẫn chưa thấy được nơi cô Sisbell bị giam.”
“…Ta sẽ không biết được nơi đó chỉ bằng một cái nhìn đâu.”
Bọn họ chỉ thấy những thấy những nhà máy công nghiệp khổng lồ chen chúc nhau. Mặc dù tất cả những tòa nhà này đều có thể dễ dàng giấu đi một người nhỏ nhoi nhưng như Jhin vừa chỉ ra, hầu hết chúng đều là nơi chế tạo xe và máy bay hoặc thuộc quyền sở hữu tư nhân.
…Những công nhân đi lang thang ngoài nhà máy có thể tạo nên một trận rùm beng lớn nếu như bọn họ tìm thấy Sisbell.
…Vậy nên bọn chúng sẽ không dùng một nhà máy nếu như nó không có liên kết nào với nhà Hydra.
Đó khả năng cao cũng là điều mà Rin đang nghi hoặc.
Sẽ dễ hơn cho chúng nếu đưa Sisbell đến một khách sạn rẻ tiền trong một thị trấn khỉ họ cò gáy nào đó hoặc giam cầm cô ấy trong một kho hàng thuê thay vì khu công nghiệp như thế này.
Tại sao bọn chúng lại đưa Sisbell đến đây?
“Chậc, sao cũng được. Chúng ta sẽ đến nơi phát ra tín hiệu vào bất kỳ lúc nào. Khi đó thì ta có thể trò chuyện sau.”
Rin đang giữ chiếc bông tai hình mặt trời. Bọn họ đã đến đây vì tin rằng tín hiệu truyền tải bên trong thẻ nhớ ẩn bên trong nó đang chỉ đến nơi Sisbell bị giam giữ. Đã không còn có thể suy nghĩ lại nữa.
“Tọa độ đã rất gần rồi. Có nhìn thấy gì khả nghi không hả, kiếm sĩ Đế Quốc?”
“Không, chẳng thấy chỗ nào như vậy hết.” Iska cũng đang vô cùng chăm chú. Như Rin vừa nói, mặc kệ đã đi được bao lâu thì thỉnh thoảng lại mọc lên ở nơi đồng bằng bát ngát này chỉ có những nhà máy. “Chỉ toàn những cảnh vật giống ban nãy thôi.”
“Mở to mắt vào. Ta chắc rằng ngươi có thể nhìn xuyên qua tường bê tông bằng đôi mắt trần của mình.”
“Lần này cô lại đang nói cái thứ quỷ gì đấy…”
“Nếu xuôi theo chiều gió thì ngươi hẳn sẽ đánh hơi được mùi hương của tiểu thư Sisbell.”
“Cô nghĩ tôi là thứ gì hả?!”
Iska chán nản mở bản đồ ra.
“Một địa điểm đáng ngờ hửm…” Cậu thì thào. “Nếu bọn mình có thể phát hiện ra nơi nào ám mụi chỉ bằng một cái nhìn thì chắc rằng ngươi dân địa phương cũng có thể nhận ra.”
“Anh Iska.” Ngồi ở ghế lái, Nene chỉ tay về phía trước. “Tọa độ của ta nằm ngay chỗ đó.”
Cô ra hiệu về phía tòa nhà được ngăn cách bằng các bức tường bê tông. Cả nhóm vẫn còn cách quá xa để có thể quan sát rõ ràng sự việc ở đó.
“Nene, em có thể lái một vòng quanh những bức tường không?”
“Đã rõ thưa chỉ huy. Bọn chúng sẽ nghi ngờ nếu như chúng ta giảm tốc, vậy nên em sẽ giữ tốc độ như hiện tại.”
Nhóm Iska đi đến nhà mới nơi tọa độ chỉ vào. Khi chiếc xe lại gần thì khung cảnh trước mặt đã rõ ràng hơn.
“Này, chuyện gì đang xảy ra ở đây…?” Jhin nghiêng người về trước. “Đây không phải là một nhà máy sản xuất. Chỉ là một tòa nhà bỏ hoang thôi.”
Bức tường tồi tàn đã bị mưa gió bào mòn trong nhiều năm khiến nó trông vô cùng đổ nát. Những bụi cỏ dại mọc um tùm cao hơn cả Iska, chắn hết lối đi vào khu vực bên trong.
Những gì còn lại của nhà máy và những bức tường đều đã hư hại ít nhiều. Không có ánh sáng nào phát ra từ những ô cửa kính hỏng và có vẻ như cũng chẳng có điện nước gì trong đó. Như Jhin đã nói, có vẻ như mọi hoạt động sản xuất đã được chấm dứt và thứ còn lại chỉ là đống hoang tàn.
“…Trông nơi này như bị ám vậy.” Chỉ huy Mismis nhận xét.
“…Bị ma ám? Em thì lo hơn về lũ chuột làm nhà ở đó hơn đó chỉ huy. Chắc rằng có cả tá mạng nhện bám khắp nơi trên trần nhá nữa. Éc! Em không chịu nổi những thứ như vậy đâu…” Nene đáp.
Có vẻ nơi này đã bị bỏ hoang. Nếu Sisbell bị giam ở đây thì cũng không có gì là lạ khi không ai phát hiện ra điều đó.
Tuy nhiên…
Đây có thật là nơi cô ấy bị giam giữ không?
…Nếu Sisbell ở đây thì nhất định phải có cả tá binh sĩ túc trực và camera giám sát được lắp đặt khắp nơi.
…Nhưng mình không nhìn thấy thứ gì như vậy.
Có lẽ bọn chúng đã cắt hết binh lính để khiến những kẻ bám đuôi thật sự nghĩ rằng nơi này đã bị bỏ hoang phế từ lâu. Nhưng chiến thuật như vậy là một canh bạc quá lớn với nhà Hydra. Khả năng bọn chúng không cắt cử người canh giữ Sisbell là cực kỳ thấp.
Có lẽ đây không phải là nơi giam giữ em ấy chăng? Khi Iska còn đang do phát biểu thành lời nghi ngờ của mình thì một người khác đã lên tiếng thay cậu.
“Nghĩ kỹ thì nơi này thật ngớ ngẩn.” Rin, người đã giữ im lặng từ nãy cho đến giờ, bất thình lình mở cửa xe ra… trong khi nó đang chạy băng băng trên đường. “Nene gì đó, dừng xe lại. Nếu không có thứ gì giám sát thì ngươi có thể đậu xe bên bờ tường mà không gặp vấn đề gì.”
“Whoa?! Đ-Đợi chút đã cô Rin. Tôi sẽ dừng ngay---cô bình tĩnh lại đi!”
Chiếc xe đột ngột thắng lại. Ngay lập tức, Rin phóng ra không chậm trễ một giây. Cô ấy nhìn chăm chăm vào nhà máy đổ nát từ một lỗ thủng lớn trên bức tường bê tông.
“Ta không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của camera giám sát. Nếu có chúng thì ta có thể chắc chắn rằng mình đã đến đúng nơi. Chỉ còn cách duy nhất là vào bên trong thôi… vậy thì, chỉ huy.”
“V-Vâng.”
Rin nhún vai với chỉ huy Mismis, người cũng đang dán mắt về phía nhà máy.
“Chúng ta sẽ làm gì trong tình cảnh này?” Rin hỏi.
“…Ý cô là sao?”
“Thỏa thuận của chúng ta là các ngươi sẽ đưa ta đến nơi tiểu thư Sisbell bị giam giữ. Chúng ta đều đã đồng ý rằng sẽ không can dự vào việc của đối phương thêm nữa, nhưng như ngươi có thể thấy, không có bằng chứng gì chứng minh tiểu thư Sisbell đang bị giam ở đây cả.”
“…À. Cô nói phải." Chỉ huy Mismis khoanh tay lại. Cô ấy nhìn bâng quơ vào khoảng không trong khi thả mình vào dòng suy nghĩ. “Vậy ý cô rằng muốn chúng tôi kiểm tra nhà máy này? Ưm, hưmmm… Tôi không chắc lắm về việc đó cho lắm…”
“Chúng ta sẽ lập thêm một giao kèo bổ sung. Ta sẽ cho cô thứ gì đó giá trị.”
Rin lấy những miếng dán màu da người ra khỏi chiếc túi mà mình để trong xe. Chúng trông giống như loại mà cô ấy đã đưa cho chỉ huy Mismis khi bọn họ băng qua trạm kiểm soát ở biên giới Đế Quốc.
Có tổng cộng năm miếng tất cả. Cô ấy sau đó dúi nó về phía ngực của Mismis.
“Ngươi có thể lấy hết những miếng dán của ta. Ta chắc ra người đã nhận được những miếng dán từ tiểu thư Sisbell, nhưng như đã nói hôm trước, chúng không phù hợp với màu da của ngươi.”
“Uh…!”
“Ta chắc rằng ngươi không có vấn đề gì hết.”
“Chỉ huy! Anh Iska, Jhin, ở bên này!”
Ai đó gọi đến từ xa. Đã đi dọc theo bức tường cách xa bọn họ, Nene ra hiệu cho mọi người lại gần.
“Có cái gì đó với tòa nhà này.” Cô ấy kêu lên. “Chúng ta có thể dành chút thời gian để kiểm tra nơi này không? Một giờ thôi cũng được?”
“Đột nhiên em bị gì vậy Nene…?”
“Cái này ạ.” Cô đáp.
Đó là bức tường bê tông khổng lồ bao quanh khuôn viên. Nene chỉ vào cánh cửa đôi trông có vẻ là lối ra vào. Bên cạnh nó là một tấm biển kim loại khắc:
VIỆN NGHIÊN CỨU TINH LINH OMEN, CHI NHÁNH ALTORIA.
“Hả? Bọn họ ở đây sao?” Iska không thể tin vào mắt mình.
Omen - tập hợp của những cá nhân thiên tài. Trong Đế Quốc, mọi hoạt động nghiên cứu về tinh linh đều bị cấm chỉ trừ duy nhất tổ chức này là được cho phép tiến hành thí nghiệm. Và nếu nơi này là đã tự xưng là vậy, tức là…
“Vậy đây là trụ sở nghiên cứu của họ chứ không phải là một nhà máy…”
Nếu đây là cơ sở Omen thì đây sẽ là một trong những bí mật lớn nhất của quốc gia. Chỉ có những ai có liên hệ với tổ chức này mới được phép đặt chân vào. Kể cả Iska, một người lính Đế Quốc, trước giờ cũng chưa từng đặt chân vào một tòa nhà nào của Omen cả.
“…..Ngh. Đúng là nó rồi, nhưng mà…” Nene lẩm bẩm. Cô ấy hết nhìn tấm biển rỉ sét rồi lại đến khuôn viên cũ nát bên trong. “Em tò mò quá đi mất. Chỉ huy, ta khám phá nơi này một xíu đi!”
“Cái gì? Ch-Chờ đã Nene! Em không thể đi lang thang trong một cơ sở của Omen được. Cửa đã đóng chặt rồi!”
“Bên này.”
Nene chỉ vào bức tường. Do tác động của các yếu tố môi trường trong nhiều năm mà bức tường bê tông đã bị hư hại ít nhiều. Ở đó thậm chí còn có một lỗ hỏng lớn đủ để Iska và Jhin chui vào.
“Ta đi thôi… Hừm. Em nghĩ mình có thể chui qua được. Cô Rin cũng có thể, và cả anh Iska lẫn Jhin đều rất mảnh khảnh, vậy nên hai người chắc sẽ không sao đâu.” Nene nói. “Nếu có người bị kẹt thì đó hẳn sẽ là chỉ huy rồi, tại vòng một và vòng ba của chị ấy.”
“Em đang ám chỉ điều gì vậy hả Nene?!”
“Nào boss! Chị đang kéo cả nhóm lại đấy.”
“Đ-Đừng có đẩy chị nữa, Jhin!”
Nữ chỉ huy, Jhin rồi đến Rin lần lượt chui qua cái lỗ sau Nene.
“Anh nữa Iska!”
“Được rồi, anh vào đây.”
Cậu đảo mắt một vòng thêm lần nữa. Chiếc xe của họ đang đậu trong bóng của một bức tường. Dù cho có vài phương tiện đi ngang qua họ nhưng không có chiếc nào là có dấu hiệu muốn lại gần. Khi đã chắc chắn về điều đó, Iska cũng nhảy vào lỗ hỏng trên tường.
Phía bên này là chi nhánh của Viện Nghiên Cứu Tinh Linh Omen.
Iska nhận thấy khu vực trong này thậm chí còn im ắng hơn cả phía bên ngoài bức tường.
Cây cỏ mọc um tùm khắp nơi. Có một chiếc xe đã ngừng hoạt động đậu trong bãi đỗ nhưng bánh của nó đã xì hết. Tại một khu vực là hàng đống những món trang thiết bị được chất chồng trong nơi chứa rác.
“Uhhh… nơi này trông đáng sợ thật. Nó bị xuống cấp quá…”
“Nhưng bản thân trung tâm nghiên cứu này thì lại tuyệt lắm đó chỉ huy.”
Nó là một viện nghiên cứu ba tầng. Dù cho có đứng từ xa thì cũng không khó để nhận ra những ô cửa kính đều đã vỡ. Ở gần thì những vết nứt trên nền bê tông chi chít nhau cứ như là mạng nhện. Rong rêu và những con bọ nào đó đang bò trên bức tường còn tạo cho nơi này một bầu không khí vô cùng u ám.
“Hừmm…..” Một người trông số bọn cậu ngước mắt lên nhìn với đôi mắt lấp lánh.
“Em tìm thấy gì à Nene?”
“Không, không có gì hết.” Cô lắc đầu khiến cái đuôi ngựa đỏ vẫy vẫy sau lưng. “Thật ra em lại cảm thấy khá bất ngờ khi không có thứ gì ở đây.”
“Hở?”
“Không có chút linh lực nào ở đây hết.”
Cộc. Nene gõ vào bức tường bê tông bằng tay mình.
“Nếu nơi này là viện nghiên cứu tinh linh thì sẽ rất nguy hiểm nếu như linh lực rò rỉ phải không? Vậy nên bọn họ đáng lí phải cài đặt máy dò linh lực bên ngoài tòa nhà và cả tronng những bức tường nữa. Thật lạ khi không thấy thứ nào như vậy cả.”
“Em không nghĩ họ đã tháo bỏ chúng khi đóng cửa nơi này sao Nene?”
“Cũng có chứ, nhưng mà…” Cô ấy chỉ vào bãi đỗ xe và khu vực chứa rác. “Bọn họ còn để lại cả một chiếc xe và hàng đống thiết bị khác. Em không cho rằng có ai đó cẩn thận đến mức tháo gỡ hết máy dò linh lực nhưng lại để những thứ đó lại đâu.”
“À… em nói phải.”
“Với lại, cô Rin, tôi có thể hỏi cô một câu không?” Nene sau đó chỉ vào bức tường của tòa nhà. “Có đúng là những viện nghiên cứu tinh linh sử dụng đường ống để dẫn linh lực lên trên mặt đất không? Với một loại đầu lọc chuyên dụng trên đó.”
“Uh?! Làm sao ngươi…?!”
“Tôi thấy trong Hoa Tuyết Và Mặt Trời ấy.”
“……….”
Giờ đến lượt Rin là người rơi vào im lặng.
“Họ hẳn đã xử lí linh lực được bơm lên từ dưới lòng đất bằng cách nào đó đúng không? Chọn ra những loại linh lực mà mình muốn tìm hiểu rồi dẫn nó vào tòa nhà. Vậy nên tôi cho rằng những bức tường cũng sẽ được trang bị loại đường ống đó.”
“…Rất chính xác.” Một nụ cười vô cùng căng thẳng hiện lên trên môi Rin. “Linh lực trồi lên từ một vòng xoáy sẽ không bao giờ chỉ gồm một loại. Ngươi sẽ cần phân loại để sắp xếp chúng… Cơ mà ta không thể kể chi tiết được, vì đó là bí mật.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Mm-hmmm. Ta biết điều này là thô lỗ, dẫu vậy thì ta vẫn phải thừa nhận rằng mình đã đánh giá thấp ngươi Nene. Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ngươi đã chăm chú quan sát tại Hoa Tuyết Và Mặt Trời…” Rin khoanh tay lại và quay về phía Mismis. “Nghe rồi đấy, chỉ huy.”
“Hả?! Ư, ừmm… À, tôi hiểu rồi; không sao đâu. Đến cả tôi cũng có thể hiểu nó là gì.”
“Phòng thí nghiệm này là giả. Họ có lẽ đã dàn dựng để khiến nó trông giống một viện nghiên cứu tinh linh.”
“Tại sao em lại giành nói với chị thế Jhin?!” Mismis thản thốt.
“Mặt trời sắp lặn rồi. Nào, ta đi thôi boss.” Trên vai Jhin là một chiếc thùng. Cậu ta sau đó lấy khẩu súng trường trong đó ra và ném hộp đựng sang một bên. “Đôi lúc ta cũng cần phải hành xử như những binh sĩ Đế Quốc.”
“Hả? Vậy có nghĩa là…”
“Nếu đây là một phòng nghiên cứu trái phép thì nó sẽ là một hành vi vi phạm pháp luật không thể chối cãi. Một người lính Đế Quốc không thể làm ngơ được.”
Đúng vậy. Vào lúc đó, tình hình đã trở nên thuận lợi cho đơn vị 907.
…Nếu đây là một phòng thí nghiệm của Đế Quốc thì chúng mình sẽ không xâm phạm.
…Nhưng nếu đây là một cơ sở phi pháp thì ở mặt khác, tình hình đã hoàn toàn xoay chuyển. Là một phần của quân đội Đế Quốc, bọn mình có nghĩa vụ phải can thiệp.
Giờ cả nhóm đã có lí do để vào trong. Thay vì giải cứu Sisbell, mục tiêu của bọn cậu là điều tra về phòng thí nghiệm trái phép này.
“Là như vậy đó.” Cậu nháy mắt với Rin, người đang im lặng đứng chờ cạnh đó. “Thay đổi kế hoạch. Chúng tôi sẽ đi với cô.”
“Được.” Rin bẻ cổ cái rắc. “Ta đã tích tụ không ít căng thẳng torng những ngày vừa qua rồi. Nếu đã không phải là một cơ sở đế Quốc thì các ngươi sẽ không phiền nếu như ta giải tỏa ở đây đâu nhỉ?”
==========
Đế Quốc. Visgehten, thủ đô của bang thứ tư.
Đây là nơi duy nhất trong Đế Quốc mà một vòng xoáy “chưa bị chôn vùi” hiện hữu.
Tinh linh ban đầu vốn là thứ cấm kỵ. Mặc dù quân đội Đế Quốc đã phá hủy tất cả những vòng xoáy mà quốc gia phát hiện ra, song chỉ duy nhất tại bang này, một vòng xoáy đã được bảo tồn cẩn thận dưới sự giám sát của Omen, tập hợp của các thiên tài.
Tất cả thông tinh liên quan đến tinh linh mà Đế Quốc sở hữu đều được tập hợp tại đây.
“Chào nhé, Nameless. Ngày hôm nay của anh thế nào?”
“Ông đã hỏi tương tự ba giờ trước rồi đấy.”
“Còn minh mẫn phết. Dù sao thì chúng ta cũng đã kiểm tra cánh tay cho anh trong phòng tinh linh chuyên dụng này suốt ba giờ liền cơ mà.”
Phòng kiểm tra tràn ngập trong ánh bạch sắc. Giọng nói hân hoan đi cùng với những tiếng bước chân vang vọng trong căn phòng lát đá opal. (Là loại đá mà khi soi đèn vào ta thấy ánh cầu vồng với rất nhiều màu sắc khác nhau. Nghe khá là thích hợp khi đặt cạnh 2 từ tinh linh ấy nhỉ?)
“Michaela, đưa tôi biểu đồ nào.”
“Viện trưởng Newton.”
“Sao đấy?”
“Ngài đang cầm nó trên tay mình kìa.”
“Ôi trời. Đúng là vậy thật. Do mải mê suy nghĩ quá mà tôi quên béng mất. Cứ như loay hoay đi tìm chiếc kính đang đeo trên mặt mình ấy.”
Được nữ cán bộ y tế trong bộ đồ công sở chỉ ra, tay lãnh đạo với ria mép mỉm cười uể oải.
Thánh Đồ tọa tại ghế thứ mười và là người đứng đầu phòng nghiên cứu, ngài Karosos Newton.
Biệt danh của ông ta là “nhà nghiên cứu mong manh.” Đôi vai và tay chân của ông ấy trông mong manh đến nổi bất kỳ cơn gió nhẹ nhất nào cũng có thể dễ dàng bẻ nát. Chúng hoàn toàn đi ngược lại với sự thật rằng ông ta là một cá nhân đặc biệt---một thường dân trong hàng ngũ những chiến binh tinh nhuệ nhất của siêu cường quân sự, những Thánh Đồ.
Ông ta vẫy một tay với người đồng nghiệp đang nằm trên giường của mình. “Vậy. Tôi sẽ hỏi lại. Anh cảm thấy thế nào hả Nameless?”
“……….”
Có đôi chút điểm bất thường về vẻ ngoài của người này. Từ đầu tới chân hắn là một bộ đồ màu xám đậm. Gương mặt đã được che đi và người ta không có vẻ gì là có thể đặt ống nghe lên khuôn ngực đó được. Hắn ta trông không giống một bệnh nhân đang được kiểm tra chút nào.
“…Vết thương của tôi vẫn còn âm ỉ.”
Nameless - Bát tọa Thánh Đồ cố gắng nhấc cánh tay phải cường tráng và không bị che giấu của mình lên. Nó hầu như chẳng hề di chuyển. Hắn nâng vai lên một chút nhưng đó là tất cả những gì mà hắn ta có thể làm. Kiểm soát hoàn toàn cánh tay và những ngón tay đã nằm ngoài tầm với của hắn.
“Kế hoạch bắt giữ nữ hoàng đó. Growley, lão già đứng đầu nhà Zoa đã tấn công tôi bằng tinh linh của lão, và đây là hệ quả. Tôi còn phải giải thích thêm bao nhiêu lần nữa đây hả?”
Chân và tay phải của Nameless có rất nhiều những vết bầm tím tái.
Mặc dù trông chúng như bị bỏng nhưng thật ra, đó là triệu chứng của căn bệnh tinh linh ăn mòn mà Ác Đức gây nên.
“Ta là Growley, người đứng đầu của nhà Zoa. Giờ thì, hãy để ta phán xét tội lỗi của ngươi nào.”
“Chúng là avatar. Ngươi là một tên tội đồ, và tội lỗi đó đã trở thành sự trừng phạt dành cho ngươi."
Nameless vẫn chưa xác định được toàn bộ sức mạnh của tinh linh Ác Đức kể cả khi trận đấu đã kết thúc. Tinh linh của Growley đã được hiện thực hóa thành những con quái thú avatar và giao chiến với hắn. Khi bị chúng tấn công, cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn bất động. Đó là tất cả những gì mà Nameless biết.
“Dù sao thì, bệnh tinh linh cũng là vô hình vạn trạng.” Viện trưởng Newoton nhìn vào biểu đồ và đọc lên bằng chất giọng vô cùng bay bỏng như thể đang tận hưởng chuyện này. “Anh đã chiến đấu với một thuần huyết nhỉ? Bọn tôi không thể làm được gì nhiều với vốn kiến thức hạn hẹp của Đế Quốc về bệnh tinh linh hay cách chữa chúng. Anh quả thật đã chiến đấu với một con quái vật khủng khiếp đấy.”
“Nói chuyện phiếm đủ rồi.” Bát tọa Thánh Đồ lườm nhà nghiên cứu. “Chuyện gì sẽ xảy ra với tay của tôi? Với mức độ này thì nó sẽ bị thối rửa à?”
“Có lẽ có. Cũng có lẽ không. Phương pháp giải quyết nhanh nhất có lẽ là cắt bỏ từ vai phải của anh trở xuống và thay thế nó bằng một cánh tay nhân tạo như phần bên trái.”
“Cứ làm đi.”
Đơn giản như vậy thôi. Nghe Nameless thúc giục người khác cắt bỏ cánh tay của mình, Michaela không khỏi cảm thấy rùn mình và xanh mặt. Chẳng phải hắn ta ít ra cũng phải cảm thấy do dự sao? Đây không phải là một cánh tay thông thường. Đây là cánh tay của gã sát thủ tài năng bậc nhất Đế Quốc. Nó thậm chí còn đáng giá hơn một trong những thanh bảo kiếm giá trị nhất đất nước. Tại sao hắn ta lại không hề cảm thấy sợ hãi khi chuẩn bị mất đi nó?
“Không cần phải vội vàng thế đâu.” Viện trưởng Newton quăng biểu đồ sang một bên trong khi nhún vai. “Theo báo cáo của anh thì tinh linh Ác Đức, hay cái gì gì đó, bị dao động bởi lựu đạn chống tinh linh đúng không? Nếu là vậy thì khả năng cao rằng chúng tôi có thể loại bỏ được nó.”
“…..”
“Chúng tôi có một loại tài nguyên tinh linh khá là không được lành mạnh cho lắm. Phải nhấn mạnh rằng nó là loại quặng được thu thập từ vùng đất Katalisk bị ô nhiễm cao – thứ có thể được hòa tan thành dược phẩm. Michaela, hãy sắp xếp ngay lập tức. Nâng cao mức độ tập trung và cố gắng thu thập càng nhiều mẫu vật càng tốt.”
“Tôi có thể nghe được sự phấn khích trong tông giọng của ông đấy.”
Nameless thở dài.
Đối với nhà khoa học hốc hác này, đến cả bệnh tinh linh cũng không là gì khác ngoài những nghiên cứu quý báu. Ông ta không có niềm tự hào của một y sĩ trong việc cứu chữa cho bệnh nhân.
“Ông có thể sử dụng cơ thể của tôi làm vật thí nghiệm, nhưng đừng mơ rằng tôi sẽ để ông tùy tiện đùa nghịch với nó mà không đem lại kết quả cuối cùng nào.”
“Tôi sẽ làm việc hết sức mình để chữa cho anh. Tôi chưa bao giờ xem nhẹ những bệnh nhân với bệnh tinh linh cả.” Viện trưởng Newton quay về phía nữ y sĩ phía sau ông ta và nháy mắt. “Có phải không, Michaela?”
“Có hơi đáng sợ đấy ạ.”
“Muốn thành công thì phải tập luyện chứ. Giờ thì đặt chuyện đó sang một bên, tôi tự nhận rằng bản thân là một nhà nghiên cứu lỗi lạc bất chấp vẻ ngoài của mình. Song tôi cũng không phủ nhận về những trường hợp siêu hiếm trên thế giới về những người mà cô có thể gọi là những nhà khoa học điên thật sự.”
“Ông nhắc mới nhớ…”
Hắn ta bật cười ám muội. Vẫn ngồi trên giường, vai Nameless run lên vì hưng phấn.
“Tôi biết một người. Một người được bảo hộ nhưng lại bí mật thực hiện những nghiên cứu nằm ngoài cả tiêu chuẩn đạo đức của Omen. Người đã bắt đầu tiến hành những thí nghiệm lên con người. Cô ta khá xứng với cái danh nhà khoa học điên đó.”
“……….” Lãnh đạo Newton vẫn im lặng. Ông ta vuốt ve bộ râu của mình, điều mà Newton chẳng mấy khi làm, với gương mặt tối sầm lại trong khi chỉ ra một điều với Nameless. “…Tất cả những gì tôi có thể nói là đó quả thật là một nỗi thất vọng. Đó là bản chất của cô ta rồi.”
“Tên của cô ta là gì?”
“Kelvina. Cô ta có tiềm năng trở thành nhà nghiên cứu bệnh tinh linh tài giỏi nhất tại viện nghiên cứu Omen này. Khi nhắc đến trình độ thí nghiệm thì chắc chắn rằng không ai có thể xuất sắc bằng cô ta.” Viện trưởng Newton nhìn lên trần nhà. “Nhưng cô ta không có chút tiêu chuẩn đạo đức nào và đã vi phạm lằn ranh do sự thèm khát tri thức của mình. Cô ta thậm chí còn tái thiết lại ngôi nhà của mình thành một phòng thí nghiệm để có thể tiến hành các nghiệm lên con người mà không bị tai mắt người ngoài dòm ngó. Vào lúc tôi đến đó thì mọi chuyện đã quá muộn…”
“Chẳng phải cô ta đã bị bắt giữ vì tội ác của mình sao?”
“Cô ta đã bỏ trốn.”
“…Cái gì?”
Có chút e ngại len lỏi trong giọng nói của Nameless. Gã Thánh Đồ, kẻ chẳng hề dao động để người khác cắt bỏ tay mình, lại thay đổi tông giọng khi viện trưởng Newton tiết lộ điều đó.
“Ý ông là trốn thoát khỏi Divine Gallows?”
“Tôi e là vậy.”
“……….”
Divine Gallows là nhà tù được giám sát nghiêm ngặt nhất Đế Quốc, nơi giam giữ những phù thủy và ma đạo sư đáng sợ nhất cùng với những người phản bội lại Đế Quốc.
“Kẻ Bỏ Trốn Số Không. Đó có vẻ như là một biệt danh bắt tai mà người ta đặt cho Kelvina. Có lẽ cửu tọa, người chịu trách nhiệm trông chừng cô ta, đã phạm phải sai lầm nào đó chăng?”
“Đó không phải là do sự bất cẩn của Statulle. Và nếu có thể nói thêm một điều nữa thì, tôi rất nghi ngờ việc cô ta có thể tự mình trốn thoát với khả năng của bản thân.”
“…Ông cho rằng có nội gián?”
“Khả năng cao là vậy. Và đó phải là một người có sức ảnh hưởng với những cá nhân cấp cao trong quân đội Đế Quốc.”
Ông ta thở dài. Người đàn ông trong chiếc áo khoác trắng thở ra một hơi thật sâu.
“Nhớ không? Vào khoảng một năm trước, một trong những người đồng nghiệp của chúng ta, một cựu Thánh Đồ, đã phóng thích một phù thủy khỏi nhà tù. Tên của cậu ta là, ừm… Michaela?”
“Là Iska.”
“Phải. Nhưng tình huống lúc đó hoàn toàn khác với chuyện mà ta đang bàn. Ngay từ đầu, Iska không hề đột nhập vào Divine Gallow, và quan trọng nhất là, cậu ta đã bị bắt ngay sau đó.”
Kể cả một Thánh Đồ cũng không thể thoát khỏi việc đó. Bất chấp việc kẻ đó có thể tạm thời vô hiệu hóa hệ thống an ninh của Đế quốc và nghĩ ra được cách đột nhập vào nhà tù đi nữa thì thủ phạm cuối cùng vẫn sẽ bị bắt lại.
“Tuy nhiên, người ta vẫn chưa truy ra được danh tính của kẻ đã giải thoát cho Kelvina. Chúng đã mở khóa Divine Gallow như thế nào? Chúng đã đưa cô ta ra ngoài bằng cách nào…?”
“Hay quan trọng hơn là, tại sao kẻ đó lại muốn đưa cô ta ra ngoài?”
“Chính vậy. Tôi vẫn chưa rõ tại sao chúng lại muốn giải thoát cho một người phụ nữ nguy hiểm như cô ta--- Ôi trời. Có vẻ như chúng ta đã đi hơi xa so với cuộc trò chuyện ban đầu rồi.” Viện trưởng Newton nhìn lên chiếc đồng hồ trên trường và gãy sau gáy. “Hãy sắp xếp việc điều trị nào. Tôi sẽ quay lại sau bảy giờ nữa. Đảm bảo rằng anh sẽ nghỉ ngơi một chút trước lúc đó đấy.”
“Hiểu rồi.”
“Nhớ rằng bệnh nhân sẽ sống lâu hơn nếu chịu tuân lời bác sĩ đấy. Giờ thì, tạm biệt nhé.”
Chiếc áo khoác trắng của ông ta đảo một vòng khi Newton rời khỏi phòng kiểm tra.
Trong hành lang…
“…..Kelvina, ra là vậy.” Ông ta thì thào với chất giọng trầm thấp đến nỗi người phụ nữ bước đi bên cạnh còn không thể nghe thấy. “Kelvina Sofita Elmos. Quả là một cái tên đáng ghê tởm mà. Giờ thì mình đã nhớ rồi.”
2
Lãnh thổ Đế Quốc. Nơi Khai Sinh Phù Thủy.
Một căn phòng nhỏ bé và đầy bụi bặm.
Trần nhà bị bao phủ bởi vô vàng những chiếc mạng nhện. Nhưng con bọ không xác định bò lúc nhúc bên trong những vết nứt trên nền bê tông.
“……….”
“Đừng lườm ta như thế chứ, công chúa Sisbell. Chỉ là hơi dở ở khoảng dọn dẹp thôi mà. Phòng ta thường sẽ trông như thế đấy.” Nhà nghiên cứu – một người phụ nữ với mái tóc đỏ - bật cười phấn khởi. “Hay nhóc muốn phàn nàn về cách ta đối xử với một công chúa? Nhóc muốn ta nhanh chóng tháo bỏ gong cùm cho mình không?”
“Không.” Nằm ngửa mặt trên chiếc giường bám đầy bụi, Sisbell lườm vào người phụ nữ đang cúi xuống nhìn mình.
Làn da của nhà nghiên cứu này vô cùng nhợt nhạt như thể cô ta đã bị suy dinh dưỡng lâu ngày. Những bọng mắt bên dưới đôi con ngươi chứng tỏ đối thủ bị thiếu ngủ trầm trọng. Mặc dù trông bệnh tật là vậy nhưng đôi mắt của cô ta vẫn sáng quắt lên khi nhìn chằm chằm vào Sisbell.
“…Kelvia, hay bất kể tên cô là gì đi nữa. Đôi mắt của cô. Tôi không ưa cách cô nhìn xuống mình chút nào nào.” (Nói thế này có hơi buồn cười, nhưng tôi có chút nghi ngờ cách mấy ông Eng sử dụng từ ngữ. Từ mà bên Eng dùng là “Look down on sb/sth”, là xem thường người khác, nhưng ngữ cảnh ở đây và rất nhiều đoạn khác đều chỉ
rõ rằng bà Kelvina đang nhìn xuống Sisbell trên giường.)
“Ha-ha. Nhóc quả là một phù thủy đáng yêu đấy.”
Kelvina Sofita Elmos. Người phụ nữ kỳ dị luồng tay xuống bên dưới chiếc áo khoác trắng đang mặc làm lộ ra một loạt những ống tiêm treo trên đó.
“Hng!”
“Ôi, chẳng phải nhóc đã hét toáng lên khi lần đầu nhìn thấy chúng rồi sao? Dừng lại, dừng lại đi! Nhóc đã bảo vậy mà. Nhóc thật sự sợ những mũi tiêm ấy nhỉ?”
“…..Ừ. Tôi nhớ khá rõ chuyện đó.” Vẫn nằm yên trên giường, Sisbell cắn môi mình. Thật khó để kiềm lại cảm giác sợ hãi và tủi nhục dâng trào trong lòng cô. “Bởi vì cô cứ hút hết những giọt nước chảy ra từ mắt tôi bằng kim tiêm và bảo rằng đó là những dịch thể quý giá từ cơ thể phù thủy. Cái đó khiến tôi hãi lắm đấy.”
Sisbell không thể cảm nhận được bất kỳ sự thù địch nào từ người phụ nữ này. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận nó – thứ cảm giác sợ hãi khi phải đối diện với một người có trí mò không đáy.
…Cô ta chỉ coi những phù thủy là vật thí nghiệm.
…Đây là lần đầu tiên mình gặp một người Đế Quốc với nhân tính thảm thương như vậy.
Mặc dù cách Đế Quốc miệt thị những phù thủy đã đủ khiến Sisbell cảm thấy kinh tởm lắm rồi, nhưng người phụ nữ này thậm chí còn hơn cả thế. Cô ta hoàn toàn để ham muốn kỳ dị kiểm soát bản thân mình.
“Giờ thì, đừng lo lắng.
Ta tạm thời sẽ không dùng đến chất dịch trong những ống tiêm này đâu.” Cách Kelvina vui vẻ vuốt ve những món thiết bị của mình thậm chí còn nhẹ nhàng hơn khi cô ta kiểm tra người Sisbell. “Vẫn còn nhiều thời gian nên không cần phải vội vã làm gì. Người đã tài trợ nhóc cho ta bảo rằng không được làm hại nhóc. Tinh linh của nhóc khá là giá trị đấy.”
“…’Người tài trợ’ của cô là ngài Talisman?”
“Ồ, vậy là nhóc biết à? Đúng vậy, chính là tay ma đạo sư đó đấy.”
Kelvina chẳng buồn giấu giếm kẻ đứng đằng sau chuyện này. Và mặc dù ông ta là kẻ đồng lõa với mình, Kelvina vẫn gọi Talisman là một ma đạo sư.
“Cô thật sự khinh thị Chủ Quyền đến mức đó sao?”
“Hửm? Không, một chút cũng không.” Kelvina nói. “Ta chẳng hề ghét Chủ Quyền Nebulis chút nào cả.”
Kelvina vò mái đầu đỏ xỉn của mình. Gương mặt của cô ấy cũng chẳng hề được trang điểm.
“Không như những người khác ở trụ sở Đế Quốc, ta không muốn tiêu diệt những phù thủy và ma đạo sự. Vậy thì lãng phí lắm. Những kẻ như nhóc là nguồn tài liệu nghiên cứu cực kỳ quý giá.”
“…Vậy là cô không coi bọn tôi như con người?”
“Con người? Thế thì, nhóc phân loại người khác như thế nào hả?”
“Sao cơ?”
“Chỉ có hai loại tạo vật trên thế giới này thôi: mẫu vật thí nghiệm và những thứ khác. Ta chẳng quan tâm nhóc có phải là con người hay không đâu.”
Kelvina nhìn thẳng vào gượng mặt của Sisbell. Đôi môi nhợt nhạt của cô ấy biến chuyển thành một nụ cười nhạt.
“Những phù thủy như nhóc là mẫu hàng chất lượng cao, còn người Đế Quốc chỉ là thứ phẩm. Vậy nên nhóc nên cảm thấy hạnh phúc đi. Trong thế giới của ta, nhóc rất là có giá trị đấy.”
“……….”
Đôi con ngươi của Kelvina xoáy sâu vào mắt của cô. Mũi của hai người gần như đã chạm vào nhau. Sisbell chỉ có thể lặng lẽ nhắm nghiền mắt lại trước nhà khoa học điên, người đang thèm thuồng ngắm nhìn cô không hề chớp mắt này.
Sisbell không muốn nhìn vào cô ta. Cô đã chịu quá đủ gương mặt của người phụ nữ này ở cận cảnh.
“…Đồ bệnh hoạn.” Sisbell kêu lên.
“Tốt lắm.” Người phụ nữ đáp lại.
“Huh!”
Sisbell bỗng cảm nhận được gì đó ở ngực mình. Vẫn nhắm nghiền mắt, nàng công chúa cố gắng chống cự trước việc bị sờ soạng. Mặc dù về mặt lí thuyết thì ấn tinh linh của cô mới là thứ Kelvina đang sờ vào.
“Đó là cách những người ghen tị với tài năng của ta gọi ta. Tại Omen, trụ sở nghiên cứu của Đế Quốc ấy. 'Cô đã lầm đường lạc lối rồi.' Nghe có vui không chứ? Rốt cuộc thì những người duy nhất giá trị của ta cũng chỉ có Bát Đại Tông Đồ thôi.”
“Hả?”
“…Úi, nói lố rồi. Lẽ ra không được vậy mới phải. Chắc vì đã lâu không nói chuyện với ai khác ngoài chính bẩn thân mình mà ta có hơi bị cuốn vào.”
Nàng công chúa mở mắt ra. Kelvina đang bịnh miệng mình lại hệt như một đứa trẻ. Dù cho Sisbell có tò mò về Bát Đại Tông Đồ đi nữa thì trong tình cảnh này, gặng hỏi cũng chỉ là vô ích.
“Mục đích của cô là gì?” Sisbell chọn đưa ra một câu hỏi khác.
“Mục đích của ta? Cần phải hỏi nữa sao? Vén bức màng sự thật của thế giới này bằng cách nghiên cứu. Ta là một nhà khoa học mà.”
Mặc dù điều đó gần như là phi thực tế như đó vẫn là một mục tiêu đáng khâm phục. Nhưng rồi mọi giả định về nó của Sisbell đã ngay lập tức bị thổi bay bởi những lời tiếp theo mà Kelvina nói.
“Thứ khiến ta hứng thú nhất chính tại sâu trong lòng hành tinh này.”
Sisbell hít vào một hơi thật sâu.
“Công chúa Sisbell, cô có biết thứ gì đang trú ngụ ở đó không?”
“…..?” Sisbell đờ người ra khi được hỏi.
Trong lòng hành tinh? Đó có nghĩa là gì? Bất kể có đào sâu đến mức nào thì thứ duy nhất có thể tìm thấy ở tầng thấp nhất của trái đất cũng chỉ có đá nền mà thôi.
Tuy nhiên…
Sisbell nhớ về gương mặt của Talisman, người đứng đầu nhà Hydra. Cô khá chắc rằng kẻ đã dẫn đầu tấn công vào dinh thự của nhà Lou cũng đã nói những lời tương tự…
“Để đến được lõi hành tinh, chúng ta cần phải mượn trợ sức mạnh từ Đế Quốc.”
“Cùng tham gia nào Sisbell. Tinh linh trong cô có thể vạch trần bí mật của hành tình này. Ta rất muốn cô làm việc cho mình trong tương lai đấy.”
“…Đó cũng là việc mà ta rất muốn biết.”
Sisbell nghiến chặt răng rồi hét lớn về phía nhà nghiên cứu đang cúi xuống nhìn mình. “Lõi của hành tinh này? Rốt cuộc thì mấy người đang cố giấu giếm cái gì hả?!”