Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

giao đoạn: trung tâm của thế giới này

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ai là người nắm quyền lực tối cao bên trong Đế Quốc?

Nếu ta hỏi câu hỏi này với bất kỳ người nào, dù cho có là người Đế Quốc hoặc không, thì họ chắc chắn cũng đều sẽ trả lời rằng: là hội đồng Đế Quốc.

Bọn họ là những người quyền lực, uyên bác và giàu có bậc nhất được chọn ra bởi tập thể quốc gia. Quyết định của những nhà lập pháp được chọn lọc này sẽ quyết định mọi thứ trong Đế Quốc.

Tuy nhiên…

Có một luật bất thành văn tối cao mà không một thành viên hội đồng Đế Quốc nào là không biết: tuyệt đối không được chống đối với Bát Đại Tông Đồ, tám cá nhân được giao cho quyền lực tối cao lãnh đạo giới cầm quyền.

Một vài cư dân của Đế Quốc hoặc các quốc gia khác đã nhận ra rằng họ mới là những người nắm giữ quyền lực thật sự. Thực tế mà nói thì sự tồn tại của Bát Đại Tông Đồ đến lúc này vẫn còn là bí mật. Những người duy nhất biết về tám người đó là thành viên của hội đồng Đế Quốc và binh sĩ bên trong quân đội. Đó chính xác là nơi Bát Đại Tông Đồ nắm giữ quyền lực tối cường.

“Nhưng đó không phải là sự thật---một chút cũng không.”

Lạch cạch… Những tiếng gót giày cứng cáp vang lên, đan xen vào giữa giọng nói của cô ấy khi gõ vào nền nhà.

“Không chắc nên gọi đó là thần bí quá đáng hay điên rồ đơn thuần nữa. Công dân Đế Quốc, người dân của những quốc gia khác, giới thượng lưu và cả hội đồng Đế Quốc---không một ai là hiểu cả. À không, có lẽ bọn họ chỉ đơn giản là quên mất thôi cũng nên?”

Một nữ sĩ quan cao ráo, trông có vẻ tri thức và đeo chiếc kính gọng đen đang sải bước dọc trên hành lang.

Risya In Empire.

Một thiên tài đã tự mình leo đến vị trí thứ năm trong hàng ngũ của các Thánh Đồ, lực lượng quân sự mạnh nhất của Đế Quốc, khi chỉ mới hai mươi hai tuổi.

“Nhưng thật sự đấy, người ta nên nhận thức rõ hết đi. Về người vĩ đại nhất trong tất cả.” Risya tiếp tục rảo bước trên hành lang tắm mình trong sắc màu châu sa. “Không ai ngoài vị hoàng đế đứng trên đỉnh cao của thế giới.”

Hoàng đế Yunmelngen.

Là biểu tượng của Đế Quốc và là chủ nhân duy nhất mà Risya phục vụ. Đúng thật rằng Bát Đại Tông Đồ là người nắm quyền cai trị Đế Quốc, song dẫu vậy thì hoàng đế vẫn chưa đưa ra động thái nào.

Người đó sống bên trong một tòa nhà không kính được gọi là Thiên Ngự Các và chưa bao giờ thể hiện quyền lực của mình. Đó là lí do mà người dân đã tạm thời quên đi ai mới là người nắm giữ thẩm quyền tối cao.

“Dù sao thì họ cũng chỉ là những kẻ vô ưu vô lo. Nếu hoàng đế thật sự không thể hiện quyền lực của mình với Bát Đại Tông Đồ thì Đế Quốc đã bắt đầu một cuộc chiến toàn lực với Chủ Quyền từ lâu rồi.”

Cô tiếp tục đi dọc theo hành lang kính đến tầng trên cùng của tòa nhà bốn tầng – Thiên Đường Giữa Sự Thông Tuệ Sáng Suốt Và Ngu Muội U Mê. Đặt chân vào đó, mùi cỏ dại ngay lập tức ngọ nguậy trong mũi Risya.

“Thưa bệ hạ.”“-----”

Phía sau bức màng treo trên tràn nhà, hình bóng hoàng đế cục cựa bên dưới những ánh đèn cầy.

“Tôi có một đề xuất. Tại sao ngài không đổi những tấm chiếu tatami này, hay bất kỳ thứ gì mà ngài gọi nó, bằng sàn gỗ đi? Mùi cỏ dại hăng đến mức làm mũi tôi không thể nào ngừng ngứa ngáy.”

“Được thôi. Ta sẽ sử dụng quỹ trực tiếp từ lương của cô."

Bức màng nhanh chóng được vén lên, để lộ.

…Một con thú bạc đang bật cười khúc khích.

Cả người con thú được bao phủ trong một lớp lông trông như lông cáo. Tuy nhiên, gương mặt lại nằm ở đâu đó giữa một con mèo và một cô gái loài người… hay đó là cách người ta sẽ ví von. Đôi mắt to tròn như mèo còn đường nét gương mặt thì đủ để bất kỳ con người nào cũng phải yêu mến ngay cái nhìn đầu tiên. Cặp răng nanh nhọn hoắt nhú ra từ khóe môi lại càng làm con thú đó thêm phần hấp dẫn.

Con thú bạc đó ngồi trên ghế, vắt chéo chân và chống đầu lên tay.

Một người thú. Sinh vật chỉ tồn tại trong những câu chuyện vổ tích.

“Đến sớm đấy, Risya.”

“Chà, bệ hạ thế nào cũng sẽ cảm thấy khó hiểu nếu tôi xuất hiện muộn. Ngài thế nào cũng sẽ bảo tôi đã khiến sự nhàm chán của ngài đi lên theo cấp số nhân.”

“Hửm? Ta không nhỏ nhen vậy đâu.” Giọng hoàng đế Yunmelngen nghe có vẻ hớn hở. “Vậy, điều gì đã mang cô đến đây?”

“Một vấn đề mà bệ hạ để tâm.”

“Và đó là?”

“Có vẻ như Người Kế Vị Hắc Cương đã trở về. Tôi chắc rằng ngày vẫn còn nhớ đội 907 đã rời Đế Quốc được một thời gian. Giờ thì, bọn họ đang ở đâu ấy nhỉ…?”

Risya mở tờ giấy ghi chú ra rồi liếc nhìn vị trí được đánh giấu trên đó.

“À phải, có vẻ như bọn họ đang ở cực đông quận Altoria. Có ghi chú về việc đơn vị 907 đã xuất trình định danh quân đội của mình khi đi qua trạm kiểm soát biên giới.”

Nhóm của Iska vẫn còn cách rất xa Đế Đô. Chuyến quay về của họ sẽ tốn vài ngày, dù cho có dùng con đường ngắn nhất đi nữa.

“…Đó là một vấn đề.” Vẫn ngồi trên ghế, thú nhân tóc bạc than vãn. “Dù sao thì cặp tinh linh kiếm đó cũng rất quý giá. Cậu ta đã đặt chúng ta vào thế khó khi tự ý mang chúng đi. Xem ra Crow chưa bao giờ bảo cậu ta về điều đó cả.”

“Crow… À, là anh ta. Quả là một cái tên hoài niệm.”

Crossweil Nes Lebeaxgate.

Tại một thời điểm, anh ta đã từng là người lãnh đạo của các Thánh Đồ, là cánh tay phải của hoàng đế.

“Tôi nghe rằng anh ta là thầy của Iska, nhưng không biết anh ta đang ở nơi nào và đang làm gì vào lúc này. Một người lang bạt.”

“Ta cũng vậy thôi. Cậu ta có thể làm bất kỳ thứ gì mà mình thích.”

Thú nhân tóc bạc ngáp sâu một cái. Có thể dễ dàng thấy được một hàm răng sắt nhọn không thuộc về con người lộ ra từ miệng y.

“Risya, hãy gọi Người Kế Vị Hắc Cương đến đây.”

“Ồ. Vậy có nghĩa là…”

“Đã đến lúc rồi. Ta sẽ giảng dạy cho cậu ta về những thanh tinh linh kiếm bắt đầu lại từ đầu thay cho ông thầy vụng về đó.”

“Ngài chắc về điều đó chứ?” Risya nheo cặp mắt phía sau cặp kính lại.

Những thanh tinh linh kiếm. Những nhứ mà người ta gọi là tinh linh đã suy tính điều gì khi rèn ra những món đồ đó?

Iska không được kể cho sự thật. Cậu ta nhiều nhất cũng chỉ biết rằng sư phụ đã giao lại nó cho mình trong một hoàn cảnh đặc biệt.

“Tôi có thể cam đoan điều đó sẽ khiến Bát Đại Tông Đồ toát mồ hôi hột.”

“Đó cũng là ý định của ta. Có lẽ chúng sẽ mắc phải lỗi lầm nếu như ta bắt đầu hành động… Hwaaah.” Rồi thú nhân đó ngáp dài một lần nữa. “Ôi, ta đã dậy hai giờ liền. Đến lúc ngủ tiếp rồi.”

“Vâng, vâng. Thế thì tôi sẽ gọi ngài dậy khi đơn vị 907 đã trở về Đế Đô. Bọn họ vẫn còn ở cực đông Altoria, vậy nên có lẽ sẽ tốn chút thời gian đấy.”

“…Risya, cô vừa nói gì cơ?”

“Vâng?”

Vừa quay lưng lại với hoàng đế, Risya lại quay người vòng lại khi được gọi tên.

Y đã ở ngay trước mặt cô.

Y đã di chuyển từ lúc nào? Thú nhân tóc bạc vốn ngồi trên chiếc ghế trên mặt phẳng phía trên giờ đã đứng trên thảm tatami và khom lưng xuống như một con mèo trong khi nhìn vào Risya.

“Altoria? Ở vùng cực đông? Cô đã nói Altoria đúng không?”

“Vâng, đúng là tôi vừa nói vậy---Ối.”

Hoàng đế nhanh chóng giật lấy tờ giấy trong tay Risya nhanh nhẹn chẳng khác gì một con cáo phóng về phía con mồi.

“…Altoria.”

“Sao vậy bệ hạ? Tôi chắc rằng ngài không cần bản đồ làm gì khi đã nằm lào cả lục địa trong lòng đâu.”

“Ta đổi ý rồi.”

Hoàng đế Yunmelngen bật cười. Tay thú nhân vò nát tờ giấy bằng bàn tay con người của mình.

“Một cái tên đáng nhớ. Risya, hãy đi chuẩn bị ngay lập tức.”

“Ý ngài là gì?”

“Chúng ta sẽ khởi hành. Cả ta và cô.”

“Hả?! Xin hãy chờ đã, thưa bệ hạ! Một lát nữa tôi sẽ buổi gặp mặt quan trọng với sĩ quan chỉ huy tại trụ sở chính. Và sau đó còn phải chuẩn bị cho buổi họp báo nữa!”

“Ồ? ‘Không ai ngoài vị hoàng đế đứng trên đỉnh cao của thế giới.’ Có nghĩa rằng lời nói của ta là quyết định cuối cùng. Chẳng phải cô là người đã nói thế sao Risya?”

“…Vậy là ngài đã nghe rồi.”

Cô miễn cưỡng gật đầu trong khi bị tay thú nhân lôi đi.

Hoàng đế đã triệt để đánh gục Risya.

Truyện Chữ Hay