Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

bài học của alice

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

Đã ba ngày trôi qua sau cuộc đột kích.

Chưa bao giờ có nhiều người nghe ngóng tin tức từ các quốc gia khác tụ họp lại Chủ Quyền Nebulis nhiều đến vậy. Đã có thông báo chính thức rằng hoàng tộc – mục tiêu trong của tấn công vừa rồi – cuối cùng cũng chuẩn bị đưa ra tuyên bố.

Vậy là sức ép đã tới.

Người đại diện cho hoàng tộc đã đứng trên bục trước mặt họ---một người đàn ông vạm vỡ đang trong thời kỳ sung mãn nhất của cuộc đời với bộ đồ trắng quý phái khoác trên cơ thể. Ông ta cứ như một người mẫu điện ảnh vậy.

“Tôi là Talisman, người đại diện cho buổi họp báo lần này. Tôi rất sẵn lòng trả lời những thắc mắc của các bạn.”

“Xin hãy cho chúng tôi biết về tình hình hiện tại của hoàng tộc.” Một phóng viên kêu lên.

“Chúng tôi vẫn thống nhất với lập trường bảo vệ đất nước.” Talisman đáp. “Ý định của hoàng tộc là duy trì sự điềm tĩnh để có thể đối mặt với các hành động phá hoại gian ác.”

“Một số người từ các quốc gia và thành phố trung lập lo lắng rằng Chủ Quyền sẽ tiến hành đánh trả, hướng đến một trận chiến hủy diệt toàn lực.”

“Hãy yên tâm, tôi có thể chắc chắn rằng sẽ không có hành động trả đũa nào ở đây.” Người đứng đầu nhà Hydra nói. Sự tự tin của ông ta hoàn toàn lấn át hết tất cả các vị phóng viên. “Những gì chúng tôi cần phải làm là tố cáo tội ác của Đế Quốc và đòi lại công lí cho bản thân. Chúng tôi mong rằng toàn bộ thế giới sẽ đáp lại ý nguyện này.”

“Đặt chuyện đó sang một bên, liệu ngài có cho rằng nữ hoàng đương thời phải chịu trách nhiệm cho cuộc đột kích lần này không?”

“Tôi nghĩ làm vậy thì sẽ thật bất công với nữ hoàng đang bị trọng thương. Chúng ta cần phải đoàn kết lại quanh ngài ấy và hy vọng về một thế giới hòa bình.”

Ông ta nói bằng tông giọng niềm nở nhất có thể mà không quên nhấn mạnh bốn từ hòa bình và công lí.

“…Ôi, cho ta xin đi.” Alice nghiến chặt răng trong căn phòng khách của mình.

Tên phản bội tàn ác.

Ông ta đã thông đồng với Đế Quốc và dẫn lối cho họ tấn công vào hoàng cung. Talisman thậm chí còn bắt cóc cô em gái của cô.

“Công lí? Đoàn kết quanh nữ hoàng? Sao ông có thể nói dối trắng trợn như vậy được?!”

Phải vất vả lắm thì cô mới có thể kiềm chế được cơn giận. Nếu Alice có mặt trong buổi lễ phát biểu thì các phóng viên có lẽ đã chứng kiến cảnh cô nhảy xổ về phía Talismamn rồi.

…Mọi thứ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

…Tuy biết rằng ông ta là kẻ đứng sau đã phản bội lại Chủ Quyền nhưng mình lại không thể làm được gì cả!

Phía sau nụ cười thanh lịch của Talisman là một tay ma đạo sư đích thực. Giờ đây, thứ duy nhất mà Alice có thể trông cậy vào là giải cứu Sisbell.

“Ugh.” Một cơn đau đầu và cạn kiệt sức lực truyền tới buộc cô phải vịn tay lên mép bàn để chống đỡ cho bản thân.

Alice đã không chợp mắt một chút nào trong suốt ba ngày sau cuộc đột kích---thay vào đó, cô ấy phải thay mặt nữ hoàng đưa ra mện lệnh và tuyệt vọng tìm kiếm phương pháp giải cứu người em gái đã bị bắt cóc của mình.

“Thôi nào… Mình chỉ cần làm việc một chút nữa thôi.”

Có một cốc đầy nước được đặt trên bàn. Cô nhặt chất kích thích là những viên caffein lên và nhai vài viên. Dư vị đắng và cái mùi vị không thể lẫn vào đâu được đọng lại trong mũi khiến bụng Alice cảm thấy khó chịu.

Cô ấy hiện tại rất cần thứ thuốc này.

“…Không biết Rin như thế nào rồi? Em ấy báo rằng mình đã gặp được Iska ở nhà an toàn vào hôm qua, nhưng kể từ đó thì không còn thông tin gì nữa hết…”

Alice đã không nhận được bất kỳ lời nhắn nào từ ngày hôm qua.

Năm cô hầu gái cũng ở chung với Rin và Iska. Là chủ nhân của họ, Alice rất lo không biết có chuyện gì xảy ra với Rin hay không.

Bip. Thiết bị liên lạc mà cô để trên chiếc sofa reo lên. Một cuộc gọi đến.

“Rin?! Ta đang rất lo cho em. Em có ổn không vậy?”

“Em thành thật xin lỗi. Tất cả những người hầu vẫn an toàn. Em đang muốn cập nhật tình trạng và báo cáo của bọn họ dành cho người.”

“Ta biết rằng mình đang ở trong tình trạng khó khăn, nhưng ta muốn nghe về tình hình của em…”

Dù sao thì nữ hoàng cũng đã bị nhắm đến. Không gì có thể đảm bảo rằng Rin sẽ được an toàn.

“…..”

“Tiểu thư Alice?”

“…Ta mừng lắm. Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì ta không biết phải làm sao nữa hết.”

Nỗi lo âu dâng lên trong lòng ngực Alice lắng xuống. Bằng cách nào đó mà cơn buồn ngủ của cô cũng được xua đi.

“Vậy còn bọn họ thì sao?”

Alice không tùy tiện đề cập tên của đơn vị Đế Quốc. Bọn họ không thể đảm bảo rằng liệu có ai đang nghe lén cuộc đàm thoại này hay không.

“Em đã đưa bọn họ đến một khách sạn trong thành phố. Em chắc rằng giữ họ ở nhà an toàn có thể phát sinh ra một vài vấn đề.”

“Em nói đúng lắm. Để họ ở đó quá lâu thì sẽ không ổn.”

Nhà Zoa và Hydra không biết gì về nhà an toàn đó. Tất cả các tầng đều được giám sát cẩn thận nên nhà Lou có thể xem lại tất cả mọi thứ.

…Mình nghĩ rằng Iska sẽ không làm gì đó đáng nghi.

…Nếu có thì phần khó nhất sẽ là báo cáo lại những gì mình đã điều tra được với mẹ.

Cô có nhiệm vụ phải báo cáo những chuyện đã xảy ra tại nhà an toàn cho mẹ mình biết và Alice cần phải tự mình xem xét lại chúng.

“À phải rồi, Rin. Về cách sử dụng thứ này.”

Alice nhìn về phía chiếc màn hình máy tính cầm tay. Thiết bị này được lắp đặt để quay lại các hành vi mà camera giám sát ở nhà an toàn thu được.

“Mẹ luôn là người kiểm tra các camera; đây là lần đầu tiên ta tự mình làm việc này.”

“Đơn giản lắm ạ. Khởi động máy bằng nút màu đỏ rồi bắt đầu quan sát đoạn phim bằng nút vuông màu lam.”

“Oh, nó chạy rồi này.”

Màn hình cho thấy phía cửa trước cửa nhà an toàn với một cậu trai tóc đen đi nối đuôi sau các cô hầu gái tiến vào tòa nhà. Alice nhận ra gương mặt của cậu ta.

“Oh, Iska vào trong khung hình này! Ha-ha, cậu ấy nhận ra camera rồi! Giờ thì đang đề cao cảnh giác.”

“Tiểu thư Alice, hình như em cảm thấy giọng người đang rất hào hứng…?”

“Hào hứng cái gì chứ?! T---Ta đang quan sát đoạn băng ghi hình cực kỳ nghiêm túc, chỉ có vậy thôi!” Cô đua nhanh đoạn phim đi. “Còn thay đổi góc camera thì phải làm sao hả Rin?”

“Nhấn nút hình tam giác ạ. Nó cũng quay lại các phòng khác nữa… Ơ…” Rin ngừng nói. Cô ấy vừa nhận ra một điều. “Ơ, kh-không được đâu tiểu thư! Đừng bấm cái nút đó!”

“Hả? Em bị cái gì đấy?”

“C-Có thứ… lẽ ra không bao giờ nên được quay lại! Người không được xem, Alice điện hạ---"

“Huh? Em đang nói về chuyện gì? Những chiếc camera ở đây là để ghi lại những chuyện xấu có thể xảy ra mà.”

“Um…Kh-Không phải chuyện như vậy…!”

“Nếu em không nói thì ta sẽ tự mình kiểm tra.”

Alice chuyển sang chiếc camera nằm trong căn phòng nhỏ nằm sâu trong nhà an toàn. Hiện lên ở đó là---

“…Tôi đang tắm…”

Iska vừa bước ra khỏi phòng tắm. Trên người cậu ta vẫn chưa có mảnh vải nào. Cơ thể ẩm ướt, trần trụi của cậu ấy phô bày hoàn toàn ra trước mắt cô.

Thân thể của Iska rất khác biệt so với Alice. Cơ thể tráng kiện chàng thiếu niên dường như đã thu hút toàn bộ mọi sự chú ý của nàng công chúa. Alice không thể nào rời mắt khỏi Iska, người mà cô tưởng bản thân đã hiểu rõ về, giờ đang lần đầu tiên khỏa thân trước mặt cô ấy. Đồng thời thì chuyện này đã quá sức với sự trong sáng của cô rồi.

“Tuyệt…” Cô thốt lên một âm thanh kỳ lạ kể cả đối với chính bản thân Alice. Thiếu nữ trẻ tuổi đỏ mừng mặt và rồi bất tỉnh.

“Tiểu thư Alice?! Tiểu thư Alice, xin hãy trả lời em! Xin người hãy bình tĩnh lại đi!... Thấy chưa? Vậy nên em mới bảo người không nên nhìn đấy!”

2

Bang trung ương. Một phòng khách sạn nằm gần lâu đài.

“Rin, cô có chắc rằng mình không có việc gì phải làm không?” Iska hỏi. “Cô không định đi đón Alice à?”

“Tiểu thư Alice cần phải nghỉ ngơi một chút.”

“Cái gì?”

“Ta e rằng ngài ấy đã ngất xỉu rồi. Là một người sống trong nhung lụa, ngài ấy chưa bao giờ tự tìm hiểu về đề tài đó. Xem ra vậy là đã quá sức với ngài ấy.”

“…Quá sức cái gì cơ?” Iska cảm thấy hoang mang trước câu trả lời của Rin.

Bọn họ đã di chuyển từ nhà an toàn đến một khách sạn trong thủ đô với dự định gặp mặt Alice và bàn bạc kế hoạch giải cứu Sisbell. Song, Alice có vẻ như sẽ không xuất hiện trong một giờ tới.

“Nghe có vẻ như việc Alice ngất xỉu là một việc rất hệ trọng.”

“Là lỗi của ngươi đấy, Iska. Là vì ngươi quá bẩn thỉu.”

“Cô lại nói cái gì nữa đấy?!”

“Cái đó và những phần khác của ngươi… Biết không? Ta đừng bàn chuyện này nữa. Chỉ nghĩ đến nó thôi cũng đủ khiến ta cảm thấy xấu hổ rồi.”

Rin xoay mặt đi khỏi cậu ta. Có phải Iska vừa nhìn thấy cô ấy đỏ mặt, hay liệu đó chỉ là tưởng tượng mà thôi? Cậu ấy hoàn toàn không biết được.

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Iska hỏi. “Mọi người hiện đang chờ ở các phòng khác. Ta có nên tập hợp họ lại đây không?”

“Cứ để bọn họ đợi đi.”

Rin đã sắp xếp ba phòng khách sạn: một cho đơn vị Đế Quốc, một cho những người hậu và một phòng để họp mặt. Ngoại trừ cô và Iska ra thì những người khác đều đang đợi ở phòng của họ.

“Tiểu thư Alice đang trên đường đến. Ta cần phải chuẩn bị trà.”

“Chà, chắc là cô ấy…”

Iska lơ đảng quan sát Rin tiếp tục công việc của mình. Có hai quầng thâm bên dưới mắt của Rin, mặt cô trông cũng khá nhợt nhạt. Thỉnh thoảng Rin còn hít vào hơi thật sâu.

“Rin, cô đã không…”

“Ngủ hay nghỉ ngơi trong ba ngày qua? Quá hiển nhiên rồi. Nữ hoàng đã tạm thoái lui và tiểu thư Alice đã phải rất vất vả với công việc chính sự. Ta có nghĩa vụ hỗ trợ cho ngài ấy.”

Cô đã hoàn toàn kiệt sức.

Iska thì đã được tắm rửa bằng vòi sen ở nhà an toàn và ngủ nghỉ hết đêm qua trong phòng khách sạn. Nhưng Rin thì không. Cô ấy không có thời gian để ngơi nghỉ vì còn phải trợ giúp Alice và phục vụ cho mục tiêu liên lạc với đơn vị Đế Quốc.

…Rin có khi mới là người làm việc cật lực nhất ở đây.

…Từ hôm qua đến giờ mình đã chẳng thấy cô ấy ngừng tay lại.

“Có thể thế này là đi quá giới hạn của mình, nhưng nếu cô nghỉ ngơi một chút trước khi Alice đến đây thì sao?”

“Hmm?” Rin lườm cậu ấy. “Đồ thô lỗ. Nhìn ta giống đang mệt mỏi lắm à?”

“Trông cô không có vẻ gì là vẫn ổn cả.”

“Dẫu cho là vậy thì tiểu thư Alice vẫn tiếp tục chiến đấu không ngơi nghỉ. Là người hầu của ngài ấy, ta cần phải noi gương theo… Nhưng ta cũng không phũ nhận việc mí mắt mình đang ngày càng nặng trĩu…”

Rin loạn choạng về trước. Nếu không bám được vào bàn thì cô ấy đã hôn sàn nhà rồi.

“Thấy chưa? Đứng một chỗ thôi cũng đã rất vất vả với cô rồi đấy.”

“Ngh…! Ch-Chuyện này không là gì hết! Chỉ cần làm một tách cà phê đường thì tinh thần ta sẽ minh mẫn trở lại!”

“Đừng bảo rằng cô toàn uống cà phê vào hôm qua đấy?”

“Ugh, im đi, kiếm sĩ Đế Quốc! Ta không việc gì phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi!”

Rin trình ra một máy xay cà phê cao cấp. Quả là người hầu của hoàng tộc, cô ấy định xay hạt cà phê để cho ra một ly cà phê chuẩn chỉ. Rin đổ chúng vào đầu vào của máy.

Hoặc đó là những gì Iska đã nghĩ.

Thứ cô ấy mang ra là một quả táo và một trái chuối. Iska hoảng hốt dõi theo cô ấy nhét chúng vào chiếc máy.

“…Hoàn hảo.”

“Hoàn hảo?! Kh-Khoan đã Rin! Cô bị cái gì thế?! Chẳng phải cô định làm cà phê à?!”

“Vớ vẩn quá đấy, kiếm sĩ Đế Quốc.” Rin chỉ vào quả trái cây nhú khỏi đỉnh chiếc máy. “Không lẽ ý ngươi đây không phải là cà phê?”

“Bởi đó là táo và chuối!”

Rin không bình thường chút nào. Sự thiếu ngủ và mệt mỏi hẳn đã khiến đầu óc cô ấy bị rối loạn.

“Hmm?” Cô ấy khởi động chiếc máy và xay được chút nước ép táo. Sau khi đổ nó vào cốc, Rin nhìn nó đầy nghi hoặc. “…Cà phê này màu lạ quá.”

“Bởi vì đó là nước táo mà.”

“Đừng có nực cười như vậy. Làm sao ta lại có thể nhầm lẫn hạt cà phê với táo được?”

“Cô vừa mới nhầm đấy! Nếu vẫn chưa nhận ra thì cô hẳn đã thiếu ngủ lắm rồi!”

“…Nó… chắc chắn là không phải. Meow.” [note49179]

“Và giờ thì nghe như một người hoàn toàn khác!”

“Shh, ngươi làm ta đau đầu quá đấy, kiếm sĩ Đế Quốc…” Rin nâng cốc nước lên và nốc một ngụm nước ép. “…..”

“Sao? Cô đã bình thường trở lại---?”

“Peeeeeeew.”

“Đừng có mà bất tỉnh với tôi! Này! Rin? Ugh, tôi biết cô đã tới giới hạn của mình rồi mà. Cô định sẽ lên kế hoạch như thế nào trong tình trạng này đây? Alice sẽ đến vào bất kỳ lúc nào đấy.”

Iska thở dài đỡ lấy Rin – người với tròng mắt đã lộn ngược.

==========

Chủ Quyền Nebulis, Tháp Ngôi Sao.

Alice đi theo một thuộc hạ ra khỏi cánh cửa nhỏ nằm ở phía sau tòa tháp và hướng ra sân vườn. Khu vực này chật nít những người săn tin luôn chực chờ sẵn, nhưng không một ai là có vẻ nhận ra cô ấy cả.

“Lối này. Xin người đừng bỏ tay tôi ra.”

Một người phụ nữ cao ráo với mái tóc cắt sát đang nắm tay Alice. Ấn tinh linh trên mu bàn tay của cô ấy tỏa sáng dịu dàng.

“Ta xin lỗi, Kisasage.” Alice nói với người phụ nữ. “…Vì đã, um, đột ngột trì hoãn mọi thứ đi một giờ.”

“Người đã cảm thấy tốt hơn chưa?”

“Um… đ-đã đỡ hơn rồi. Cảm ơn cô…”

Trong một khắc, Alice đã suýt tưởng tượng ra ký ức về cậu trai đó. Cô lắc mạnh đầu nhất có thể để xua tan những suy nghĩ bâng quơ.

…Kh-Không phải lúc này!

…Đây không phải lúc nhớ lại Iska trông như thế nào!

Cô gật đầu, cố gắng tự thuyết phục bản thân. “Mình cần phải quên đi… Trời ạ. Quên không được mà. Cậu ảnh cũng nhìn thấy mình khỏa thân nữa. Ph-Phải rồi. Đây là chiến tranh thông tin! Bọn mình không giấu bí mật gì với nhau!”

“Alice điện hạ?”

“Kh-Không có gì đâu!” Alice hắng giọng. “Ta sẽ đi thẳng đến nhà xe à?”

“Không. Có một chiếc xe bình thường ở ngoài lâu đài. Nhà Zoa nhà Hydra sẽ nhận ra nếu chúng ta sử dụng xe trong cung điện.”

“Cảm ơn cô. Đó là một quyết định sáng suốt.”

Vậy nên Kisasage mới là một thành viên của nhóm vệ sĩ hoàng gia của nữ hoàng. Đặc biệt hơn cả, cô ấy là một thành viên của Chòi Hành Tinh chỉ phục vụ riêng cho hoàng tộc. Để có thể rời khỏi lâu đài hiện đang có nhiều tai mắt như vậy, Alice đã nhờ vệ sĩ đi cùng mình hôm nay.

Tinh linh của Kisasage là một loại ám muội; nó có thể ẩn nấp tốt hơn bất kỳ lớp ngụy trang quang học nào mà Đế Quốc sử dụng. Miễn còn chạm vào người vệ sĩ thì Alice vẫn sẽ còn vô hình với người khác, về cả thính giác lẫn thị giác.

Bọn họ sau đó vào trong chiếc xe đậu ngoài lâu đài.

“Rin chắc đã ở đó rồi.” Alice nói. “Em ấy đã đưa năm người hầu gái từ dinh thự di tản đến khách sạn Kamilish ở quận trung ương số bảy."

“Chúng ta sẽ đến đó trong một giờ nữa. Ta sẽ cần phải đi một con đường dài để ngăn cản những kẻ bám đuôi.”

“Ta trông cậy ở cô.”

Chiếc xe xốc về trước khi Alice đã an vị ở trong. Bọn họ không bắt gặp được mấy chiếc xe trên đường vì người dân hiện đang hạn chế ra ngoài.

“Về việc giải cứu Sisbell điện hạ---” Người vệ sĩ ở ghế lái nói. “Tôi có một câu hỏi nếu người cho phép. Tôi biết rằng nhà Hydra là những kẻ đứng sau cuộc đảo chính nhắm vào nữ hoàng và cuộc đột kích của Đế Quốc. Giải cứu Sisbell đúng là chìa khóa để lật tẩy bọn chúng, song…”

“Cô đang thắc mắc ai sẽ là người thực hiện trọng trách đó?”

“Vâng. Không chỉ không đảm bảo về nơi bị giam của ngài ấy mà việc đột nhập vào cơ sở hoạt động của nhà Hydra còn rất nguy hiểm.”

Vậy ai sẽ là người được điều đi để hoàn thành nhiệm vụ này?

Bọn họ cần những người vừa có năng lực, vừa có thể tin cậy được. Vấn đề duy nhất là bọn họ không thể điều động trực tiếp những người có liên hệ với nhà Lou; nếu mọi thứ chuyển biến theo chiều hướng xấu thì nhà Lou sẽ bị đặt vào một tình hình nan giải.

“Cô sẽ làm sao hả, Kisasage?”

“Tôi nghĩ bản thân sẽ là người có khả năng thành công cao nhất. Nhưng nếu tôi, một cận vệ của nữ hoàng, bị bắt, thì nhà Lou sẽ hứng chịu sự chỉ trích từ công chúng. Lựa chọn tốt nhất là nhờ tới Noman.”

“…Ta không ngờ được chuyện này.”

“Sẽ không rẻ đâu. Người đang yêu cầu họ đối đầu với một nhánh của hoàng tộc, vậy nên tôi chắc rằng điều kiện đổi chát sẽ rất vô lí.”

“Không, ý ta là---"

Một tổ chức tồn tại ngoài luật pháp quốc tế - Noman, còn được biết đến như Giờ Phù Thủy.

Giờ phù thủy là ám chỉ khoảng thời gian giữa ngày và đêm khi người ta sẽ gặp được các phù thủy và thảm họa. Một biệt danh sáo rỗng. Alice khá nghi ngờ việc bọn họ có bí mật thực hiện các chiến dịch mật trên thế giới không, nhưng cô ấy thật sự đã từng nghe về họ.

“Ta từng nghe về một nhóm tội phạm quốc tế.” Alice đề cập.

“Rác rưởi cũng có công dụng của rác rưởi.” Kisasage đáp lại. “Chúng là loại người miễn được đáp ứng đầy đủ thù lao thì sẽ sẵn sàng tiến vào những vùng đất chưa được khám phá, nơi đến cả các đội nghiên cứu còn không thể đến được, tất cả chỉ để khám phá ra một loài sinh vật chưa từng được biết đến. Tôi nghĩ người có thể gọi chúng là một tổ chức tồn tại ngoài vòng pháp luật… mặc dù ta không thể đường đường chính chính yêu cầu sự trợ giúp từ Noman do sự khét tiếng của chúng.”

Nếu chúng thành công thì bọn họ sẽ có thể đưa được Sisbell trở về, còn nếu thật bại thì chúng sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính của chủ thuê. Alice không ưa gì việc phải dựa dẫm vào Noman, nhưng chúng là những kẻ thích hợp nhất cho phi vụ lần này.

“Kisasage, ta muốn cô để chuyện này lại cho ta và Rin.”

“…Người còn biết ai khác sẽ phù hợp với công việc này hơn Noman sao?”

“Một người tài năng hơn và đã giành được sự tin tưởng của ta. Iska của ta… Úi…”

“Iska?”

“…Không có gì. Cậu ta là một vệ sĩ mà ta có thể trông cậy được; hoàn toàn không có ngụ ý nào nữa hết.”

Cô ấy đã nói ra rồi. Cuộc trò chuyện của họ diễn ra quá tự nhiên đến nỗi Alice đã buộc miệng nói ra tên của cậu ấy. Một thói quen xấu mà nàng công chúa thứ đã mắc phải dạo gần đây. Cô còn cảm thấy nó đang càng ngày càng tồi tệ hơn.

…Không ổn rồi. Mình chỉ vô tình thốt nên tên của cậu ấy khi ở bên cạnh Rin thôi.

…Giờ mình lại bắt đầu huyên thuyên về cậu ấy trước mặt những người khác.

Alice thở dài một hơi.

Tất nhiên rằng năm người hầu ở dinh thự biết rằng cậu ấy là người của quân đội Đế Quốc. Alice cần phải chuẩn bị tinh thần khi họ báo cáo lại với nữ hoàng. Vào lúc đó, Sisbell sẽ bị đặt vào vị trí hiểm nghèo vì đã dùng đội 907 làm vệ sĩ.

“Người có tin họ không, Alice điện hạ?”

“Có. Ta nghe nói rằng họ là lính đánh thuê của một nhà nước độc lập. Sisbell đã thuê họ về đây. Trong số đó, có một người đặc biệt tài giỏi.”

“Có phải là nhân vật ‘Iska’ đó không, thưa điện hạ?”

“…Phải. Ta cho là vậy.”

Liệu có phải thính giác của Kisasage rất nhạy bén hay là vì cô ấy có một trực giác quá tốt? Alice tuyệt vọng cử xử theo cách sẽ không mời gọi thêm bất kỳ câu hỏi nào từ nữ cận vệ nữa.

Alice chỉ biết một phần nhỏ trong chiến tích của Iska, nhưng vậy là đã quá đủ để khiến cô cảm thấy ấn tượng.

---Từ trận giao đấu cân sức cân tài giữa họ ở rừng Nelka.

---Và cách cậu ta tái phong ấn Người Sáng Lập.

---Đánh bại tiểu thư của nhà Zoa – Kissing.

---Ngăn chặn Ma Đạo Sư Siêu Việt, Salinger (người sau đó đã tẩu thoát).

---Đẩy lùi Vichyssoise, kẻ đã đuổi theo Sisbell.

Và sự kiện định mệnh đã diễn ra vào ba ngày trước.

Khi Alice đã gạt đi hết mọi cảm xúc và chiến đấu với cậu ấy với toàn bộ sức mạnh của mình như một phù thủy nhưng vẫn không thể cản bước được chàng thiếu niên. Alice không còn hoài nghi gì về năng lực của Iska. Kỹ năng của chàng kiếm sĩ là thật và cậu ta không phải là loại người sẽ đi ngược lại với lời hứa giải cứu đứa em gái của cô.

“Dù sao thì.” Alice nói. “Ta hứa sẽ lo liệu chu toàn tình hình này.”

"Như ý người, Alice điện hạ. Tôi mong rằng người sẽ tham khảo ý kiến của tôi dù là những điều nhỏ nhất, vì giải cứu Sisbell điện là là một nhiệm vụ tối yếu---đối với nhà Lou và cả Chủ Quyền. Oh, chúng ta đã đến khách sạn rồi.”

Quận trung ương số bảy.

Tầng trên cùng của của khách sạn cho phép quan sát những tòa tháp ở lâu đài khiến nó trở thành địa điểm lí tưởng để lên kế hoạch giải cứu Sisbell.

“Tôi sẽ theo người đến phòng của họ.”

“Cảm ơn cô. Nhưng cô nên ở bên cạnh mẹ của ta. Người chỉ mới được phẫu thuật; xin cô hãy ngăn không cho bà ấy làm việc cho đến khi hoàn toàn bình phục.”

Sau khi gật đầu tiễn Kisasage, Alice đi đến lối vào. Cô hôm nay cải trang bằng một cặp kính màu. Sau khi đi qua đại sảnh khách sạn, nàng công chúa liền hướng về phía thang máy. Rin đã gửi cho cô ấy key card và nó hiện đang nằm yên vị trong chiếc túi của cô.

Tầng bốn mươi mốt. Alice hướng về phía căn phòng mà Rin đã hướng dẫn.

“…Lần cuối cùng mình gặp Iska là trong trận chiến gần nhất giữa cả hai...”

Nói thật lòng thì cảm xúc của Alice khá lẫn lộn khi gặp lại người đã chiến đấu với mình trong trận tử chiến. Cô muốn gặp cậu ấy ở nơi nào đó khác cơ, nhưng giờ không phải là lúc để kén chọn.

“Phù… Xin lỗi vì đã bắt mọi người chờ đợi, Iska, Rin! Hãy bắt đầu hoạch định---Heh?”

Dù Alice đã hùng hồn mở cửa như vậy nhưng không có dấu hiệu của người nào trong căn phòng suite. Trong góc phòng là những chiếc túi chất đống---có vẻ như là hành lí của đơn vị Đế Quốc. Để không trên bàn là những tách trà đã được sử dụng.

“Ồ phải. Em ấy nói rằng đã đặt ba phòng.”

Vậy thì đây là phòng họp mặt. Hai phòng còn lại là dành cho đội Đế Quốc và những người hầu. Iska và Rin hẳn đang nghỉ ngơi trong những căn phòng tương ứng.

“Mình đã nói với họ rằng mình đang trên đường đến; Không biết có nên đợi họ ở đây không?” Alice ngã người lên chiếc sofa với suy nghĩ bọn họ sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Và bọn họ hoàn toàn không thấy mặt.

“…Ugh. Bọn họ đang làm gì nhỉ?. Không ngờ rằng họ lại bắt mình chờ đợi…! Nếu mình cứ ngồi thế này thì sẽ ngủ quên mất..”

Cô đã không được chợp mắt hơn bốn mươi giờ rồi.

Phản ứng căng thẳng cấp tính [note49180] của Alice đã giúp cô trụ được đến lúc này. Nhưng giờ cô ấy hiện đang được ở một mình trong phòng khách sạn. Không có người lính nào cần phải ra lệnh hay bộ trưởng nào cần phải gặp mặt. Tất cả những gì Alice phải làm là chờ đợi.

Tâm trí cô bắt đầu giãn đi, giải tỏa tất cả căng thẳng…

“Ugh! A-Alice! Mày không được ngủ! Không phải ở nơi như thế này!”

Nàng công chúa vật vả thoát khỏi chiếc ghế sofa nhưng mông cô đã dính chặt vào nó.

Chỉ một chút thôi… Chỉ một vài phút nữa cho đến khi Rin có mặt. Tại sao cô không cho phép đôi mắt mình được nghỉ ngơi? Con tiểu quỷ trên vai Alice thì thầm.

“M---Mình không được ngủ!... Ch-Cho đến khi Rin đến, mình chỉ sẽ… nằm xuống một chút thôi… Chắc sẽ không ai để tâm đâu…”

Phải. Tất cả những gì Alice làm chỉ là nằm lên sofa thôi mà. Ánh nắng bên ngoài thật chói chang, vậy nên cô ấy mới díp mắt lại.

“…..Zzz.”

Vài giây sau. Alice thả lỏng cơ thể, hơi thở của cô ấy mới nhịp nhàng và ngọt ngào làm sao.

==========

Vài phút sau. Bên ngoài căn phòng Suite tĩnh lặng…

“Chỉ huy, tới giờ họp rồi.”

“Chị hiểu rồi! Em đi chuẩn bị phòng trước được không Iska? Chị sẽ gọi Jhin và Nene.”

“Nhanh lên đấy.”

Iska đặt tay lên nắm cửa phòng họp. Trong tay trái cậu ấy là mớ tài liệu mà Rin đã vội vàng chuẩn bị cho kế hoạch giải cứu Sisbell.

“Alice trễ quá. Cô ấy bảo rằng mình cần thêm một giờ nữa. Chỉ mong rằng cô ấy không bị nhà Hydra cản đường…”

Cậu mở cửa ra và đi vào khu vực tiếp khách. Iska nghi ngờ bản thân khi nhìn thấy một cô gái tóc vàng ánh kim nằm sõng soài trên ghế sofa.

“Alice?!”

Công chúa phù thủy đã lịm đi. Iska cảm thấy việc nhìn thấy Alice trong trạng thái này còn bất ngờ hơn chuyện hai lần giao đấu sinh tử với cô ấy.

Iska không tin vào việc này. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với Alice – một phù thủy siêu cường?

Và… Iska từ chối nghĩ rằng một ấy đã ngủ gật sau khi nhớ về cách chiến đấu tàn bạo của nàng công chúa vào ba ngày trước.

“Alice, tỉnh lại đi! Chuyện gì đã xảy ra vậy...? Ai đã làm chuyện này với cô?!”

Là sát thủ chăng? Đã có kẻ lẻn được vào căn phòng? Iska đảo mắt một vòng để đảm bảo nhưng cậu ấy không cảm nhận được bất kỳ ai. Cậu hoàn toàn không phát hiện ra chút dấu hiệu cục cựa nào hết.

“…Nhìn không giống cô ấy đã bị hại.”

Cậu không có trách nhiệm phải chăm sóc cho cô; Iska là một kiếm sĩ Đế Quốc còn Alice là một phù thủy. Song, iska cảm thấy thật tội lỗi khi chỉ đứng nhìn Alice trong tình cảnh này mà không làm gì hết.

“Dường như cô ấy vẫn còn đang thở. Mình thì không thấy vết thương nào… Chậc, không thể coi như cô ấy không bị gì được.”

Alice có thể đã bị thương ở đâu đó. Cậu cần phải kiểm tra lưng cô. Có thể có ai đó đã đâm và bỏ mặc cô ấy chết ở đây.

“…Tôi sẽ di chuyển cô, chỉ một chút thôi.”

Iska nâng cô ấy lên và bị mất cảnh giác trong thoáng chốc khi nhận ra cơ thể ấy mảnh mai đến mức nào. Làn da bên dưới những ngón tay của cậu rất mềm mại và mịn màng.

Vì một vài lí do… Vì một vài lí do gì đó mà chỉ đỡ cô ấy thôi cũng khiến mặt Iska nóng rực.

“Không phải lúc này! Mình đã ôm các cô gái khi được huấn luyện cứu thương rồi.”

“…Mm?” Alice để lộ một tiếng kêu gợi cảm khi vẫn còn đang mất ý thức.

“Alice?”

“…Ngh. Ồ, Rin? Em đến đánh thức ta à? Cho ta xin năm phút nữa thôi…”

Lời nói mà nàng công chúa phát ra thật ngây thơ. Dù cho đã nhắm nghiền mắt nhưng cô ấy trông vẫn thật ngọt ngào và thích mắt.

“Alice, cô tỉnh lại rồi hả?!”

“…….”

“Alice?”

Iska sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô ấy là kẻ nói mớ khi say giấc. Cậu ấy hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.

Alice sau đó choàng tay quanh cổ cậu ta. “Chỉ năm phút nữa thôi… Được không Rin? Em có muốn nghỉ ngơi chút không?”

“Này!”

“Ôi thôi nào! Đừng chống cự nữa. Ha-ha, em không bao giờ biết khi nào cần phải đầu hàng cả.”

Công chúa phù thủy đặt tay lên người và vùi mặt vào ngực Iska.

[note49181]

Người cô ấy tỏa ra một mùi hương ngào ngạt khó tả. Iska có thể cảm nhận được mái tóc vàng óng mượt quét lên cơ thể mình.

Tình hình rất là không ổn. Cậu ấy không thể thể hiện sự tồi tệ của việc này ra thành lời nhưng trực giác của Iska đang gào thét điên cuồng bên trong cậu ấy.

“…Woa, Rin. Em ấm quá đấy. Ta sẽ bị bỏng mất.”

“Cô đang nói cái gì vậy?! Dù sao thì Alice, nếu cô đã tỉnh lại rồi thì rời khỏi người tôi đi!”

Roẹt. Cánh cửa phía sau Iska mở ra.

“Phù, cuối cùng cũng xoay sở chuẩn bị tài liệu kịp lúc.Tiểu thu Alice đang trên đường đến đây. Mình cần phải dọn phòng và chuẩn bị trà.”

Người vừa bước vào là Rin với một núi giấy tờ trên tay. Mắt cô ấy mở to khi nhìn thấy Iska đang ôm Alice.

“…Tiểu thư Alice?”

Ào. Núi tài liệu rơi khỏi tay cô ấy. Chủ nhân đang vô thức của Rin đang bị ôm ấp bởi một người Đế Quốc.

Một tia sáng lóe lên từ đôi con ngươi của người nữ hầu. “Iska, ngươi đã…?”

“Kh-Không phải! Đợi chút đã Rin. Tôi không làm gì với Alice hết. Chính cô ấy đã nằm sõng soài ở đây!”

“Ta hiểu rồi.” Rin thở dài. “Ngươi không cần phải giải thích nữa, kiếm sĩ Đế Quốc. Ta hiểu.”

“Th-Thế thì tốt quá…”

“Nói cách khác, ngươi đã bắt tiểu thư Alice làm con tin. Nếu muốn ngươi trả lại ngài ấy thì bọn ta cần phải tra một cái giá rất đắt.”

“Không phải!”

“Ta sai sao?” Rin trong có vẻ nghi ngờ. Ít nhất thì đó là những gì Iska nghĩ cho đến khi nét mặt của cô ấy tối sầm lại. “Vậy thì… ngươi đã tấn công bất ngờ để làm nhục ngài ấy vì không thể kiềm chế được thú tính trong người? Tên bệnh hoạn!”

“Cô đang biến tình hình trở nên tồi tệ hơn đấy!”

“Trả tiểu thư Alice lại cho ta!”

“Tôi vừa nói rồi: mọi chuyện không phải là như thế!... Cứ tập hợp mọi người lại đi. Chúng ta sắp bắt đầu cuộc họp rồi!”

3

Ở giữa căn phòng khách, Alice gật đầu với vẻ nghiêm nghị trên chiếc sofa. Cô ấy cứ như một người hoàn toàn khác, hoàn toàn không có chút dấu vết nào của một cô gái ngái ngủ dễ thương. Đôi mắt cô ấy chứa đựng sự quý phái mà Iska đã quen thuộc.

“Tôi trịnh trọng xin các cô cậu giải cứu em gái mình…”

“Bọn tôi đã đồng ý với việc đó rồi, kể từ khi nhận làm vệ sĩ của cô ấy và đến Chủ Quyền này.” Jhin đáp lại. Ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh bàn, cậu ấy nghiêng người về trước. “Nhưng đây không phải là tình nguyện đâu. Bọn tôi quyết định trở thành vệ sĩ cho phù thủy vì có lí do của riêng mình. Bọn tôi sẽ không quay về cho đến khi nhận được thù lao.”

“Vì chỉ huy của các cậu. Có phải không?”

“Chúng tôi đã nói điều này với cô ở dinh thự.” Jhin nói tiếp. “Bọn tôi không thể quay về trắng tay khi đã đi xa đến mức này.”

“…Um, Jhin. Chị---” Mismis bắt đầu mở miệng.

“Im đi boss.” Jhin cản chỉ huy Mismis lại.

Là vệ sĩ của Sisbell, bọn họ đã chuẩn bị cho những thăng trầm có thể xảy đến, nhưng Iska không bao giờ ngờ rằng đội của cậu ấy sẽ bị cuốn vào một cuộc chiến tranh thật sự với Chủ Quyền.

“Chỉ huy Mismis, để tôi đoán thử nhé: cô không được sinh ra với ấn tinh linh đó phải chứ?”

“Để đáp lại sự bảo vệ của mọi người, tôi sẽ cung cấp thông tin về cách che giấu dấu ấn tinh linh.”

Với tính cách của mình, Mismis sẽ cảm thấy tội lỗi nếu như kéo cấp dưới vào mớ hỗn độn này vì bản thân đã trở thành một phù thủy.

…Vậy nên Jhin mới bảo chị ấy không được nói gì hết.

…Ý cậu ấy rằng chỉ huy không không cần phải nghĩ xấu về nó---rằng đó là quyết định của cả bọn.

Cô ấy không cần phải cảm thấy tội lỗi. Đó là cách Jhin thể hiện sự tôn trọng của mình với người chỉ huy. Nene nối tiếp Iska gật đầu thể hiện cảm xúc tương tự.

“Vả lại, đó là lỗi của bọn tôi khi để Sisbell bị bắt đi---dù cho đó là việc nằm ngoài những dự đoán điên rồ nhất đi nữa. Bọn tôi không thể làm việc một cách nửa vời---tức rằng bọn tôi cần phải tìm kiếm manh mối về nơi cô ấy bị bắt đi. Vậy nên hãy kể cho tôi biết nếu có bất thông tin nào.”

“Nếu là về việc đó thì tôi sẽ nói lại với m---với nữ hoàng.”

“Nữ hoàng?” Jhin chuyển từ không quan tâm đến lắng nghe chăm chú.

Nene và chỉ huy Mismis tròn xoe mắt nhìn. Kể cả Iska cũng không thể ngăn bản thân nín thở. Đây là một vấn đề rất hệ trọng.

…Nữ hoàng đương nhiệm.

…Mẹ của Alice. Giờ đến cả nữ hoàng cũng vướng vào chuyện này.

Bà ấy là kẻ thù không đội trời chung, là người quyền lực và mạnh mẽ nhất đối với quân đội Đế Quốc. Đó là còn chưa kể… Sisbell Lou Nebulix Đệ Cửu là một công chúa. Việc nữ hoàng hành động vì lo lắng cho đứa con gái của mình là một chuyện rất thường tình.

“Tôi sẽ nói cụ thể hơn. Rin---và Yumilecia, Ashe, Noel, Sistia và Nami. Xin mọi người hãy lắng nghe kỹ. Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.” Alice hướng mắt về phía các cô hầu gái của gia tộc. “Tôi không nghĩ rằng Sisbell hiện đang bị giam trong lâu đài. Nơi đáng nghi ngờ nhất là Tháp Mặt Trời, nhưng với sự gian xảo của mình, tôi tin rằng ngài Talisman sẽ đưa em ấy đến một địa điểm khác.”

“…Vì đó là một địa điểm công cộng?”

“Phải. Sẽ có những vị khách và nhà báo đến từ các quốc gia khác. Nếu có ai đó nhìn thấy được em gái tôi thì sẽ rất xấu cho nhà Hydra.”

“Liệu cô ấy có thể ở một khách sạn ở gần hay nhà kho không? Như chúng ta vậy ấy?”

“---” Alice lặng lẽ lắc đầu. “Khả năng đó rất thấp. Những tòa nhà bên trong ban trung ương có thể bị lục soát dưới lệnh của nữ hoàng. Ngài ấy đã bắt đầu tìm kiếm các khách sạn, nhà kho và nhà dân thông thường rồi.”

“Cứ nói thẳng đi.” Jhin thúc giục.

“Cái gì?”

“Các người không làm vậy để tìm kiếm Sisbell. Các người đang truy tìm những người lính Đế Quốc còn đang ẩn nấp ở bang trung ương sau cuộc đột kích. Hãy lên tiếng nếu như những gì tôi nói là sai.”

“…..”

“Đây là thời điểm hoàn hảo để xác nhận xem bọn tôi đứng về phía Đế Quốc đến mức nào." Jhin nhìn vào Rin và Alice – hai tinh linh pháp sư vốn dĩ là kẻ địch của bọn họ. “Như đã nói, bọn tôi đến quốc gia của các cô với tư cách là vệ sĩ của Sisbell. Bọn tôi đã hứa sẽ bảo vệ cho cô ấy. Cô cũng muốn cô ấy được an toàn đúng chứ?”

“Để ta giải thích.” Rin nói một một giọng trầm lắng. “Các ngươi nên nhớ rằng mình đang ở một vị thế rất là bấp bênh đối với binh sĩ Đế Quốc. Và ngươi nói đúng: bọn ta đang truy tìm quân lính đang lẩn trốn của các ngươi.”

“Tôi biết.”

“Có rất nhiều thương vong trong cuộc đột kích. Và vì Cung Điện Nữ Hoàng đã bị tấn công nên bất kỳ người lính Đế Quốc cũng phải trả giá cho tội ác mà chúng gây ra bằng mạng sống của mình. Tất nhiên rằng trong đó bao gồm cả các ngươi.”

Vậy nên Alice mới bật khóc nức nở trong trận chiến với Iska. Bất kể nhà Hydra có ấp ủ âm mưu này hay không, Đế Quốc có gửi sát thủ đến để ám hại nữ hoàng hay một vài thành viên của hoàng tộc đã mất tích. Chỉ đơn giản rằng hai siêu cường đã không thể tiếp tục ở trong thế chực chờ lẫn nhau được nữa.

“Ta không thể tha thứ cho bất kỳ binh sĩ Đế Quốc nào. Kể cả những kẻ được tiểu thư Sisbell thuê làm vệ sĩ.”

“Trước mặt công chúng.”

“Vì công lí. Nhưng… ta cho rằng ngươi nói đúng. Chúng ta không thể cứ bám víu vào thứ công lí đó được.” Rin khó chịu thở dài với tông giọng ngần ngại. “Đây là một ngoại lệ. Tuy có nghĩa vụ bắt giữ và phán xét tất cả những binh sĩ Đế Quốc nhưng bọn ta cho các ngươi được miễn điều đó để đổi cho việc giải cứu tiểu thư Sisbell.”

“Cho đến khi bọn tôi rời khỏi biên giới.”

“Tất nhiên. Người ổn với điều này chứ ạ, tiểu thư Alice?” Rin hỏi.

“Ừ. Bọn tôi sẽ giữ lời hứa của mình.” Alice gật đầu và nhìn về phía tiểu thư Mismis. “Cô thấy được chứ, chỉ huy?”

“…Vâng. Đó là điều mà chúng tôi mong muốn. Phải chứ hả, Iska?”

“Tất nhiên rồi.” Cậu ấy không quay mặt về phía nữ chỉ huy mà chạm mặt với Alice, người vừa hướng về phía mình. “Talisman đã hãm hại bọn tôi. Bọn tôi muốn trả lại mối thù này nếu như có thể.”

==========

Lâu đài Nebulis. Đại sảnh.

Tập trung tại đây là những cá nhân quyền lực nhất của Chủ Quyền---nữ hoàng, cận vệ của bà ấy, nội các cũng như là đại diện của nhà Zoa và Hydra. Bọn họ ngồi xung quanh một chiếc bàn hình tròn. Các thành viên nội các, kể cả các người tiền nhiệm, đều đứng phía sau nữ hoàng. Tổng cộng có khoảng ba mươi người. Sẽ là năm mươi nếu như tính cả lính gác túc trực ở các góc đại sảnh.

“Thưa bệ hạ, thần xin lỗi nếu như nói sai, nhưng thần nghe được rằng người phạm phải một sai lầm chết người.”

Dội lại từ các bức tường là một giọng đàn ông sắc sảo và trầm lắng.

Tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung về phía người đại diện tạm thời của nhà Zoa – một người đàn ông vận đồ đen, đeo theo một chiếc mặt nạ che giấu đi gương mặt.

“Người đã tạo cơ hội cho quân đội Đế Quốc tấn công vào hoàng cung. Chúng ta chưa từng chứng kiến bất kỳ chuyện nào như thế này kể từ khi lập quốc. Thần nghĩ mình không cần nói rằng đồng bào của ta đã phải gánh chịu hậu quả vì hành động đó.”

“…..” Nữ hoàng ấn chặt môi vào nhau trong khi tiếp tục giữ im lặng. Băng gạc vẫn còn quấn kín trên tay bà ấy nhưng vết thương rõ mồn một ấy là không đủ để khiến Ngài Mặt Nạ cư xử nhẹ nhàng với nữ hoàng.

“Bọn thần đã mất hết mọi liên lạc với ngài Growley, người đứng đầu gia tộc, trong suốt bảy mươi hai giờ qua. Tuy Đế Quốc vẫn chưa đưa ra thông báo nào nhưng chúng hẳn đã bắt được ngài ấy rồi.”

“…..”

“Những người với tinh linh trời phú là báu vật quốc gia. Sẽ thật đau lòng khi một người như vậy bị bắt giữ và dùng làm thí nghiệm con người.”

Nữ hoàng vẫn không thốt nên lời nào. Chẳng có gì để phản bác cả. Nếu không thể chứng minh sự cấu kết của nhà Hydra với Đế Quốc thì sẽ không còn một ai dám đặt niềm tin ở nữ hoàng nữa.

“Xin hãy gượm đã, ngài On!” Một người thư ký của nhà Lou do không chịu được bầu không khí căng thẳng mà lên tiếng. “Nữ hoàng cũng não nề như bất kỳ ai. Hai người con gái của ngài ấy, Elletear điện hạ và Sisbell điện hạ đã mất tích. Thật vô nghĩa khi đi đùn đẩy trách nhiệm trong khi ta lẽ ra nên tìm cách giải cứu---"

“Đơn giản thôi.” Ngài Mặt Nạ cắt ngang. “Chúng ta phải tổ chức một cuộc tấn công vào lãnh thổ Đế Quốc. Chúng ta cần phải nghiền nát thành phố của chúng thành tro bụi---cũng như vào một thế kỷ trước vậy. Đó là cách tốt nhất để giải cứu các con tin.”

“…Hả?!”

“Ngươi nghĩ một cuộc trò chuyện dân sự sẽ đưa ngài Growley của bọn ta trở lại?... Không cần trả lời đâu. Đối với Đế Quốc, thuần huyết không phải là con tin mà là giống loài chuột bạch.”

Số mệnh của những thuần huyết bị bắt còn kinh khủng hơn cả cái chết, và đó là những thí nghiệm vô nhân đạo mà chưa một người dân nào có thể nhìn thấy. Đế Quốc chỉ cần chú tâm vào kết quả để không làm phật lòng các nước nước đồng minh.

“Ta đảm bảo rằng rằng Đế Quốc sẽ giả vờ như không biết gì, quả quyết rằng không có bất kỳ thí nghiệm vô nhân đạo nào được tiến hành. Vậy, ngươi định sẽ thương lượng với bọn chúng như thế nào?”

“Chúng ta… Chúng ta có thể…”

“Đấy? Vậy nên ta mới muốn một cuộc tiến công.”

Ngài Mặt Nạ dang rộng đôi tay về phía nữ hoàng trước khi đánh tiếng hỏi những sĩ quan và bộ trưởng phía sau bà ấy. “Nếu bất kỳ ai có cách nào để đòi lại máu mủ của chúng ta thì xin hãy giơ tay mình lên.”

“Ngài Mặt Nạ.” Nữ hoàng cuối cùng cũng mở lời. “Với cương vị là một nữ hoàng, ta không thể chấp thuận cho bất kỳ đề xuất nào có thể dẫn đến thêm nhiều thương vong.”

“Thần chắc rằng chúng ta có thể xoay sở được điều đó---nếu như có một người lãnh đạo mạnh mẽ.”

Cả sảnh nháo nhào lên. Những người ở đây đều nhất loạt hoản loạn. Một người lãnh đạo mạnh mẽ? Cứ như thể ngụ ý rằng nhà Zoa cảm thấy không hài lòng với nữ hoàng đương thời.

“Hmm. Cậu nói có lí đấy.”

Chỉ có duy nhất một người đàn ông lên tiếng với nụ cười trên môi. Người đứng đầu của nhà Hydra – Talisman.

“Vậy thì chúng ta cần phải sớm tổ chức mật nghị và chọn ra tân nữ hoàng. Ta không phản đối với điều này. Chọn ra một người cầm quyền mới khi đất nước đang trong tình thế hỗn loạn là một quyết định rất hợp lí.”

Và sẽ ra sao nếu như bọn họ tiến hành chọn ra tân nữ hoàng vào lúc này?

Nhà Lou sẽ đứng ở vị trí thấp nhất khi không còn một ai có thiện cảm với nữ hoàng.

Nhà Zoa rất có sức ảnh hưởng, nhưng với sự vắng mặt của Growley thì bọn họ vẫn còn vấn đề cần phải giải quyết.

Nhà Hydra sẽ là bên có lợi thế lớn nhất.

“Có phải vậy không?” Talisman hỏi.

“Không, không.” Ngài Mặt Nạ đính chính.

“…Hmm?”

“Ngài Talisman, ngài đã hiểu lầm rồi. Đúng là tôi có bảo chúng ta cần một người lãnh đạo mạnh mẽ, nhưng tôi chưa muốn tổ chức một hội nghị kín.” Người đứng đầu tạm thời của nhà Zoa mỉm cười bên dưới chiếc mặt nạ lạnh lẽo, rắn chắc. “Tôi muốn đánh thức Người Sáng Lập đáng kính.”

“Hả?”

“Cái gì cơ?!”

Talisman và nữ hoàng vô thức hét về phía y. Một vài bộ trưởng thì giật nảy người, còn các cận vệ hoàng gia đang đứng gác bên bức tưởng chỉ biết nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Người Sáng Lập Nebulis.

Được cô lập sâu dưới lòng đất Chủ Quyền là người lập quốc đang ngủ say.

“Tôi thậm chí còn không dám nghĩ về việc đó. Tôi tin rằng Người Sáng Lập đáng kính nhất định sẽ…!” Một bộ trưởng trung niên quá khích nói. Những người xung quanh ông ta trông có vẻ kinh ngạc nhưng không ai là không đồng tình.

“Ngài nói gì cơ? Còn ngài thì sao hả, bộ trưởng Brutal?” Ngài Mặt Nạ hỏi.

“T---Tôi… cho rằng chuyện đó rất đáng để cân nhắc.”

“Và cựu bộ trưởng, ngài Veistro?”

“Tôi đồng tình với với ý kiến này. Ngài ấy là một người lãnh đạo mạnh mẽ và có đủ tiềm lực chiến tranh như ngài đã nói.”

Một thế kỷ trước, Người Sáng Lập đã biến thủ đô của Đế Quốc thành tro bụi. Nếu bọn họ đánh thức tinh linh pháp sư dày dặn nhất này---

“Xin hãy đợi đã.”

Cả khán phòng lại nháo nhào lên khi nữ hoàng cất giọng.

“Chúng ta không thể đưa ra quyết định vào lúc này. Ta không có phương pháp để đánh thức Người Sáng Lập đáng kính, chưa kể việc làm đó sẽ rất nguy hiểm. Ta chắc rằng các ngài đều nhớ về thiệt hại xảy ra ở thành phố trung lập Ain.”

Trong số những người có mặt ở đây thì chỉ có duy nhất nữ hoàng là người nắm giữ được nhân chứng. Người Sáng Lập đã hoàn toàn không khoan dung với Alice, một người mang cùng chung dòng máu. Có một mâu thuẫn cốt lỗi giữa đề xuất hủy diệt Đế Quốc và giải cứu con tin của nhà Zoa. Đó là Người Sáng Lập sẽ sẵn sàng hy sinh máu mủ để nghiền nát Đế Quốc. Về sức mạnh thì cô ta ở một mức độ hoàn toàn khác.

Quan trọng nhất, Alice đã nói rằng lòng căm thù của Người Sáng Lập dành cho Đế Quốc là không thể so sánh được so với người dân của Chủ Quyền thời nay.

“Nếu Người Sáng Lập giày xéo ra bên ngoài Đế Quốc thì Chủ Quyền sẽ phải hứng chịu sự thù hận từ cả thế giới.”

“Quả là một cơ hội tốt để người thể hiện khả năng của một nữ hoàng. Ôi, đã đến giờ rồi.” Ngài Mặt Nạ đứng dậy. “Trong cuộc họp lần tới, tôi mong rằng tất cả đều sẽ trình bày một vài cách để đánh thức Người Sáng Lập đáng kính dậy. Giờ thì, tôi xin được phép.”

Y cúi đầu trước khi đưa hết những thành viên khác của nhà Zoa theo cùng mình rời khỏi đại sảnh.

=========

Lâu đài Nebulis. Hành lang giữa không trung, Con Đường Mặt Trời.

Một người đàn ông và phụ nữ bước đi dọc theo hành lang thủy tinh nối liền Cung Điện Nữ Hoàng với Tháp Mặt Trời. Cả hai đều vươn cao sừng sững và mang cho mình vẻ tuyệt mỹ.

“Trời ạ. Ta đã thất bại rồi.” Talisman dừng lại và hướng mắt lên trời thông qua lớp kính lợp trần. “Ta nghĩ mình nên lường trước hành động này của Ngài Mặt Nạ. Y đã sử dụng đến con át chủ bài.”

“Ý chú có liên quan đến Người Sáng Lập đáng kính?”

“Phải. Ta muốn nghe thử ý kiến của cháu đấy, Mizy.”

“…Oh? Hiếm thấy đấy, thưa chú.” Cô ấy khẽ cười khúc khích. Cô gái với vẻ ngoài trưởng thành dừng lại, quay mặt ra sau để đối diện với ánh nhìn của Talisman bằng đôi mắt diễm lệ của mình.

Mizerhyby Hydra Nebulis Đệ Cửu. Một cô gái với cơ thể hoàn hảo như tượng tác và mái tóc màu ngọc lưu ly – một màu sắc đáng kinh ngạc. Tóc cô ấy từng mang màu vàng kim giống Talisman nhưng khi sức mạnh được thức tỉnh thỉ nó đã chuyển làm màu lam đậm.

“Việc chú hỏi xin ý kiến của cháu làm cháu cảm thấy lo lắng lắm đấy, chú ạ.”

“Không cần phải giữ lễ đâu. Hãy nói chuyện với ta như người lãnh đạo gia tộc kế vị.”

“Trong trường hợp đó thì… kế hoạch của chúng ta sẽ bị đảo lộn nếu như Người Sáng Lập đáng kính tỉnh giấc.”

Cháu gái của Talisman---một công chúa hứa hẹn để trở thành người đứng đầu tiếp theo của nhà Hydra---đồng thời là ứng cử viên cho ngôi vị nữ hoàng với sự hậu thuẫn từ gia tộc.

“Nếu tổ chức mật nghị vào lúc này thì Hydra sẽ là nhà giành chiến thắng. Xem xét về việc nữ hoàng đang không được tín nhiệm còn trưởng tộc của nhà Zoa lại mất tích, không ai trong số chúng là có thể tập trung vào hội nghị kín. Cũng không nhà nào là có thể chuẩn bị cho cuộc bầu chọn, cháu có thể chắn chắn là như vậy.”

Nhà Hydra muốn tổ chức mật nghị.

Nhà Zoa thì muốn lảng tránh khi người đứng đầu gia tộc vẫn còn đang biệt tích.

Nhà Lou lại muốn trì hoàn để duy trì chế độ cai trị của mình.

Thật hoàn hảo. Nếu tổ chức hội nghị kín vào lúc này, tân nữ hoàng nhất định sẽ đến từ nhà Hydra. Song…

“Cháu sợ rằng sự thức tỉnh của Người Sáng Lập đáng kính sẽ thay đổi tất cả.”

“Hmm. Theo cách nào?” Talisman hỏi.

“Sức ảnh hưởng của Người Sáng Lập là quá mạnh mẽ. Kể cả khi cháu chiến thắng được mật nghị thì đất nước cũng sẽ không đoái hoài gì đến nữ hoàng nếu Người Sáng Lập đã quay trở lại. Hiển nhiên rằng họ sẽ nhất nhất vâng theo lời ngài ấy.”

Người Sáng Lập đứng trên cả nữ hoàng. Dù cho có giành được ngai vàng thì việc đó cũng không còn ý nghĩa gì với sự tồn tại của cô ta.

“Và chúng ta cũng không thể biết được ngài ấy sẽ làm gì một khi tỉnh lại. Dù sao thì ta vẫn chưa nắm bắt được tinh linh của Người Sáng Lập.”

“Cháu nói phải. Tất cả mọi manh mối đều chỉ ra rằng ngài ấy mang nhiều loại sức mạnh.”

Mỗi cá nhân chỉ có thể sở hữu một tinh linh---ngoại trừ Người Sáng Lập. Cô ấy không theo những nguyên lí như vậy.

“Trường hợp xấu nhất là gì?” Talisman hỏi.

“Cháu nghĩ có khả năng Người Sáng Lập đáng kính sở hữu sức mạnh giống Sisbell---loại tinh linh có khả năng đọc được ý thức hay thôi miên, thậm chí còn có thể khôi phục lại quá khứ.”

Đến lúc đó thì kế hoạch của nhà Hydra sẽ bị bại lộ.

Nếu Người Sáng Lập lật tẩy được việc họ là những kẻ đã mở đường cho quân đội Đế Quốc – kẻ thù mà cô ta đã từng thiêu rụi, thì Hydra sẽ trở thành mục tiêu hứng chịu cơn thịnh nộ của Người Sáng Lập. Bọn họ cần phải tránh viễn cảnh đó.

“Rất chính xác.” Talisman vỗ tay như thể tất cả chỉ là một trò đùa. “Ôi Mizy. Cháu đã nhận ra được nó chỉ vài phút sau cuộc họp. Ta sẽ không có bất kỳ phản đối nào nếu như cháu trở thành nữ hoàng ngay lúc này đâu.”

“Chú thật tốt bụng.”

“Khi xem xét kỹ thì kế hoạch của Ngài Mặt Nạ vô cùng hoàn hảo. Trên thực tế, y đã chọn được biện pháp tốt nhất để chống lại chúng ta. Ngài Growley có thể đã mất tích nhưng chúng ta vẫn cần phải dè chừng nhà Zoa.”

Nếu Người Sáng Lập thức giấc thì cô ta sẽ còn có nhiều quyền hạn và sức ảnh hưởng hơn cả nữ hoàng. Cô ấy là có là người duy nhất có thể khiến Chủ Quyền trở nên cường thịnh hơn nữa.

“Elletear có lẽ đã rời khỏi Chủ Quyền vì nhận ra ý đồ của nhà Zoa. Trong trường hợp đó…”

“Chú?”

“Không có gì.” Talisman mỉm cười và lắc đầu khi đứa cháu gái ngước lên nhìn mình. “Dù sao thì Người Sáng Lập cũng là biểu tượng trong quá khứ. Không có chỗ cho ngài ấy ở kỷ nguyên hiện đại.”

Cạch. Talisman hướng mắt xuống hành lang kính cùng với đứa cháu gái xinh đẹp.

“Chúng ta không thể đánh thức Người Sáng Lập. Mizy, sẽ bận rộn lắm đấy---như một ứng cử viên tranh giành ngôi vị nữ hoàng lẫn cả một tinh linh pháp sư.”

“Cháu rất mong chờ vào điều đó.”

“Có lẽ chỉ còn trông chờ vào Vichyssoise.” Ông ta nhìn ra bên ngoài bức tường thủy tinh.

Talisman thì thầm như thể đang tự độc thoại. “Không biết có phải là do biến hình thành phù thủy hay không nhưng cô ta dường như đã trở nên không ổn định. Ta mong rằng nó sẽ không quá khắc nghiệt với công chúa của nhà Lou.”

4

Một căn phòng trắng xóa không có lối vào. Kể cả sàn và trần nhà cũng mang màu bạch sắc.

Sisbell nuốt nước bọt khi cánh cửa hiện ra.

“Yo Sisbel.”

“…Eek?!”

“Ôi đừng sợ nào. Bên cạnh đó, tôi còn được lệnh phải cư xử lịch sự với cô.”

Vichyssoise.

Một nữ phù thùy nhỏ nhắn nghịch mái tóc màu đỏ hắc của mình trong khi khẽ cười khúc khích. Cô ấy đeo một chiếc bông tai nụ ở một bên tai và khuyên vòng ở bên còn lại. Đôi mắt hoang tàn của Vichyssoise cho thấy cô ấy là một mối nguy hại. Cô gái này không phải là một con người.

“…Cô.”

“Hmm? À phải rồi, đây là Tháp Mặt Trời. Không thể đi long nhong trong bộ dạng đó được.”

Tháp Mặt Trời? Vậy là Sisbell vẫn còn trong khuôn viên của lâu đài.

“Ah-ha-ha. Cô trông có vẻ nhẹ nhõm thật đấy. Cảm thấy tốt hơn vì nghĩ rằng mình biết bản thân đang ở đâu à?”

“…..”

“Sao cũng được. Thế thì, Sisbell…” Vichyssoise lướt về phía Sisbell.

Cô ấy tiếp cận nhưng thể không chấp nhận lời bất kỳ lời khước từ nào. Hành động đó khiến Sisbell cắn chặt môi và co người lại. Bất kỳ ai cũng sẽ sợ hãi trước Vichyssoise sau khi nhìn thấy hình dạng quái vật của cô ta.

Sisbell có thể cảm nhận được bức tường dính vào lưng mình. Cô đã bị ép đến góc căn phòng.

“Đ-Đừng có đến gần đây!”

“Nào, đừng xấu tính vậy chứ.” Vichyssoise vươn tay vuốt ve gò má của Sisbell trong khi dựa người lên bức tường. Được tô điểm bởi cây son môi màu tử sắc, cô ấy đưa miệng đến gần nàng công chúa. “Có điều tôi muốn hỏi cô đây.”

“Và cô nghĩ tôi sẽ trả lời?”

“Chẳng phải việc gì quan trọng đâu. Chỉ là tôi có chút tò mò. Làm cách nào mà cô có thể khiến tên đó làm việc cho mình vậy?”

“…Tên đó nào?”

“Cựu Thánh Đồ Iska.” Vichyssoise áp sát hơn nữa như thể đang muốn nhìn vào tâm khảm của Sisbell. Nữ phù thủy ở gần đến nổi nàng công chúa còn có thể cảm nhận được hơi thở của ả.

“Tôi biết tôi không phải là con người, nhưng tên kiếm sĩ đó có vẻ cũng không giống con người theo một hướng khác. Có vẻ như tất cả tin đồn về việc chị gái cô đã có một trận đấu bất phân thắng bại với hắn ở rừng Nelka đều là thật.”

“Hả?” Sisbell vô thức kêu lên.

Ý cô ta là gì? Cô chưa từng nhìn thấy điều đó trong quá khứ của họ.

…Chị gái mình đã giao chiến với Iska trên chiến trường?

…Nhưng chị ấy chưa từng kể chuyện đó với mình.

Tất nhiên rằng cô đã cảm thấy nghi ngờ từ trước. Khi Sisbell ra sức thuyết phục Iska làm vệ sĩ cho mình, Alice đã cản cô lại.

“Làm sao mà chị lại biết được người lính Đế Quốc này trong khi bản thân là công chúa của Chủ Quyền? Có phải chị vừa mới gọi anh ấy là Iska không?”

“Chị nghe thấy em gọi tên của cậu ta ấy mà.”

Kể cả khi sử dụng tinh linh thì Sisbell cũng không thể xác định được quá khứ chứa mối liên kết giữa hai người họ.

…Là như vậy sao?

…Bọn họ đã từng gặp nhau trong rừng Nelka?

Tinh linh soi sáng chỉ có thể hoạt động trong bán kính ba ngàn mét. Sức mạnh của Sisbell không thể mở khóa miền ký ức tại đó do cánh rừng cách quá xa Chủ Quyền Nebulis.

“Chị Alice đã giao đấu với Iska?... Ý cô là gì?” Sisbell hỏi.

Liệu họ đã luôn là kẻ địch chiến đấu với nhau trên chiến trường?

Tức rằng hai người là kẻ thù không đội trời chung. Họ đã dốc sức đánh bại đối phương. Không có lí nào họ lại có thể cởi mở với nhau ở nhà nước độc lập hay dinh thự được.

“Ồ? Cô không nhận ra được từ cách cư xử của họ sao?”

“T-Tất nhiên là không!”

Nếu có thì tôi còn muốn biết nhiêu hơn nữa. Sisbell muốn hét lên như vậy. Nhưng cô không thể. Nếu thể hiện chút sự yếu đuối nào thì nữ phù thủy chắc chắn sẽ tận dùng nó làm lợi thể của ả.

“…Quan trọng hơn, người hầu Shuvalts của tôi có an toàn không?”

“Tất nhiên.” Vichyssoise nói và gật đầu chắc nịch nhưng những lời tiếp theo lại khiến Sisbell cảm thấy bất an. “Tôi đảm bảo rằng ông ta sẽ còn sống miễn là cô chịu vâng lời tôi. Dù gì thì tinh linh của cô cũng khá là hữu dụng.”

“Các người định bắt tôi làm gì?”

“Cô sẽ biết một khi tỉnh lại thôi.”

“Ngh.”

Nữ phủ thủy vươn tay ra, che đi tầm nhìn của nàng công chúa. “Ngủ ngon nhé, công chúa bẻ nhỏ.”

Và rồi, ý thức của Sisbell dần lịm đi.

Truyện Chữ Hay