Tôi đã thức dậy để ngắm những tia nắng xuyên qua tấm rèm cửa được một lúc lâu. Trước giờ tôi luôn bị khó ngủ, chủ yếu là bởi những cơn ác mộng khiến tôi khóc rồi thức giấc. Do đó, tôi chỉ có thể ngủ vào buổi sáng. Đó cũng là một phần lý do tôi không thể tới trường.
—Nhưng đêm qua, tôi đã ngủ rất ngon.
Thường thì những giấc mơ của tôi luôn kèm theo hàng loạt lời trách móc tôi đầy ồn ào, nhưng đêm qua chúng chẳng hề xuất hiện. Kamikawa-kun—, hay trong trái tim tôi thân thương gọi là Fuyu-kun—, cậu luôn ở đấy vì tôi. Tôi đoán điều ấy cũng chẳng thay đổi, kể cả khi ở trong mơ. Đó là thứ khiến tôi cực kỳ hạnh phúc.
Ngay sau đó, tôi hoàn hồn và má tôi bắt đầu nóng ran lên.
Cậu ấy đã nói sẽ thỉnh thoảng quay lại để đưa tài liệu.
‘Nhưng’, tôi nghĩ.
Cậu ấy đã nói “Gặp cậu sau”.
Tôi sẽ thử tin lời cậu ấy coi thế nào.
Hãy làm chút đồ ngọt nào. Ồ phải rồi, tôi nhớ là hồi lớp sáu, tôi có làm một chút đồ ngọt cho Kaizaki và mọi người rồi.
Chà, tôi không chắc mình còn đủ sức để làm vậy vào lúc này đâu.
Fuyu-kun, cậu sẽ vui chứ? Tôi nhận ra bản thân đang tự hỏi như vậy.
(Nhỡ cậu ấy không tới thì sao-)
Tôi không thể ngừng suy nghĩ về những điều tiêu cực đó.
Nếu cậu ấy không tới, tôi sẽ đưa cho bố của mình ăn. Yeah, ổn thôi mà.
Sau một khoảng thời gian dài, tôi lần đầu lấy cuốn sách dạy làm đồ ngọt từ trên giá xuống.
■■■
Kim giây của đồng hồ như ngừng lại. Tôi không ngờ thời gian lại trôi lâu đến thế. Tôi nhìn lại vào đồng hồ. Dù gì đi nữa hôm qua cậu ấy đã ở đây—
(Mình mong chờ quá mức rồi ha. Đúng là ngốc thật mà)
Tôi thở dài. Nhìn bâng quơ ra phía cửa—và tình cờ trông thấy một người. Tôi có thể nói ngay đó là ai. Là Fuyu-kun, và tôi có thể thấy cậu ấy đang lưỡng lự có nên bấm chuông cửa[note47707] hay không.
Tôi vội tiến lại cửa. Tôi gần như sắp mở cửa theo phản xạ thì—
(Liệu làm thế này có giống như mình đang chờ cậu ấy suốt thời gian qua không nhỉ?)
Tôi bắt đầu thấy xấu hổ khi nghĩ vậy.
(Mà nhỡ cậu ấy quyết định về nhà thì sao?)
Tôi không muốn đâu. Tôi cực kì, cực kì không muốn thế. Tôi hít sâu. Như dự đoán, chẳng hề khó thở chút nào. Hôm qua Fuyu-kun hẳn đã dùng phép khiến tôi thấy ổn rồi nhỉ.
Tôi hít sâu lần nữa. Chầm chậm mở cửa ra. Gần như cùng lúc đấy thì cậu ấy cũng bắt đầu đưa tay về phía chuông cửa.
“Oh, um, chào? Cảm ơn….vì hôm qua.”
Nhìn cậu ấy bối rối như thế, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
“Tớ rất vui vì cậu đã tới.”
Cảm xúc thật của tôi bị lộ mất rồi. Gò má tôi nóng ran lên. Trò chuyện cùng cậu ấy chẳng khiến tôi khó thở chút nào cả. Đổi lại, mỗi lần như vậy, tôi lại được ngắm nụ cười của cậu ấy. Mỗi khi tôi nghe được giọng nói của cậu ấy—tim tôi lại đập thình thịch, đập mãnh liệt trong lồng ngực tôi.
Để giấu nhẹm đi nỗi xấu hổ, tôi túm nhẹ vào váy và tinh nghịch cúi đầu.
“Mời cậu vào.”
Nói vậy ổn chứ nhỉ?
■■■
“Hôm nay không có tài liệu nào cả, nên là um—”
Fuyu-kun vụng về lẩm bẩm.
Nhưng tôi hạnh phúc lắm. Điều đó có khi còn khiến tôi hạnh phúc hơn nữa ấy.
Dù ban đầu chỉ là yêu cầu của giáo viên, nhưng Fuyu-kun đã quyết định tới gặp tôi lần nữa. Bất kể đây có là sự đồng cảm hay chỉ là thói quen, tôi cũng không để tâm.
Tôi dẫn cậu ấy vào phòng ăn rồi bày chiếc bánh chiffon lên. Cậu ấy kinh ngạc. Tôi có thể nói rằng, chiếc bánh này là 100 điểm tuyệt đối. Tôi nghĩ mình cũng pha hồng trà khá tốt, dù cho đã lâu không làm. Hương trà bốc lên đã tự nói ra điều đó.
Fuyu-kun dùng nĩa và cắn một miếng bánh. Chẳng cần nghe cậu ấy phải nói gì. Lúc cậu ấy ăn bánh, trông cậu rất hạnh phúc. Cách cậu ấy thưởng thức chiếc bánh đủ nói lên là nó ngon.
Cơ mà tôi là một đứa tham lam lắm. Còn lâu tôi mới thỏa mãn với chỉ từng ấy. Tôi muốn nghe lời nhận xét từ Fuyu-kun cơ, nên tôi đã hỏi cậu ấy chiếc bánh có ngon không.
“N-, nó là đồ nhà làm á?”
“Oh, nó có…có vẻ không ngon rồi nhỉ? Xin lỗi, tớ xin l—”
Giờ nghĩ lại, thì tôi đang mong đợi điều gì nhỉ? Tôi còn chẳng biết khẩu vị của cậu ấy, và có khi tôi chỉ gây rắc rối cho cậu ấy thôi—Khi tôi bắt đầu choáng váng bởi những suy nghĩ ấy, đôi bàn tay vừa ấm áp vừa lớn của Fuyu-kun đã ngăn tôi lại.
Tay cậu ấy nắm lấy tay tôi.
Có lẽ vì là một hành động bốc đồng, cậu ấy bắt đầu hoảng loạn rồi nhanh chóng buông tay ra.
“Oh, không đâu, ý tôi không phải vậy, không, ý tôi là…um…ngon cực kì luôn. Tôi đã nghĩ rằng nó được làm bởi một chuyên gia đấy. Um, tôi sống một mình, nên lâu rồi mới người làm gì đó cho tôi. Thật lòng mà nói, cũng khá lâu từ khi tôi ăn cùng một người, nên hôm qua là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài. Vì vậy, um, tôi thực sự hạnh phúc. Xin lỗi vì mớ hỗn độn ngày hôm qua, nhưng chiếc bánh hôm nay ngon lắm. Ngon tới mức không thể nói thành lời luôn. Ngon lắm. Cực kì ngon luôn!”
Fuyu-kun tuôn một tràng tới mức còn không ngừng lại để thở. Và hơn hết, thay vì giấu nhẹm đi cảm xúc của bản thân, cậu ấy đã thành thật với tôi, khiến trái tim tôi cảm thấy thật ấm áp.
Tim tôi loạn nhịp và tôi thấy nóng ran cả người. Không chắc hôm nay mình có bị gì hay không nữa. Tôi cũng thấy rất bồn chồn.
Và sau đó, vì tâm trí tôi trở nên trống rỗng nên chúng tôi trò chuyện lung tung cả. Cậu ấy lưỡng lự khi nói về omurice, nhưng, khi tôi bảo cậu ấy mình rất thích nó, cậu ấy mới chịu.
Dù chỉ có mình tôi tự nói về bản thân, Fuyu-kun vẫn nghiêm túc lắng nghe tôi. Phần vì tôi ít khi nói về mình, nên việc cậu ấy chăm chú như vậy khiến tôi thấy an lòng.
Nhưng, kể cả vậy, cậu ấy vẫn lo cho tôi.
“Tớ nghĩ mình vẫn ổn.”
Thực sự là vậy.
Khi tôi trò chuyện cùng Fuyu-kun, chẳng hề khó thở chút nào cả. Cơ thể tôi chằng hề chối bỏ gì. Khá là lạ đấy nha.
‘Nhưng’, tôi nghĩ. Dù cậu ấy đã trấn an tôi như thế, tôi vẫn chẳng biết chút gì về cậu ấy cả—
Tôi muốn biết nhiều hơn về Fuyu-kun cơ.
Đang nghĩ như vậy thì tôi thấy có gì đó trên đồng phục của cậu ấy. Một sợi chỉ trắng à—Không, là một sợi tóc. Nó màu ánh bạc.
Tâm trí tôi bắt đầu hoảng loạn.
‘Mình hiểu rồi, hiểu rồi’, tôi nghĩ.
Đấy chắc hẳn là sợi tóc của một cô gái, cô ấy hẳn là một người dễ thương rồi. Sau cùng thì, cô ấy là người đang hẹn hò với cậu ấy mà—Tôi cố gắng xóa bỏ đi ý nghĩ ấy. Tôi không nên tự kết luận như vậy. Tốt hơn hết là nên hỏi Fuyu-kun. Tôi chắc cậu ấy sẽ trả lời nếu tôi hỏi thôi. Thêm nữa, nếu đấy là màu tóc của cô ấy, thì có vẻ không phải là người Nhật—
Tôi lấy hết dũng khí.
Tôi đưa tay ra, cầm lấy sợi tóc trông như một sợi bạc. Vào lúc tôi làm vậy, tim tôi bắt đầu đau nhói. Trong khi cố kìm nén những cảm xúc ấy lại, tôi nói trong tuyệt vọng.
“Đây là lông mèo đúng không?”
“Oh…tôi có một bé mèo đấy.”
“Mèo con á? Thật ư!?”
Tôi thở dài nhẹ nhõm. Hiểu rồi, là một bé mèo thôi. Tôi cảm thấy an tâm tới mức cơ thể dãn hết cả ra. Nhưng nếu giờ tôi mà nằm lăn ra thì, tôi chắc chắn Fuyu-kun sẽ lại lo lắng cho coi. Tôi thẳng lưng và dồn lực vào bụng, cố giữ cho mình ngồi vững.
“Cậu thích mèo à?”
Tôi gật đầu lia lịa.
“Ừa, nhưng mẹ tớ bị dị ứng với mèo, nên nhà tớ không được nuôi….”
Mẹ tôi bị dị ứng với mèo là sự thật. Và việc tôi thích mèo cũng vậy. Tuy nhiên, điều tôi thực sự muốn là hiểu về Fuyu-kun nhiều hơn nữa, và tôi cảm thấy bây giờ tôi đã có cơ hội để làm điều đó.
Tớ cực kì muốn hiểu cậu nhiều hơn và nhiều hơn nữa đó, Fuyu-kun. Đó là cảm xúc thực của tôi.
“Tôi có ảnh của Lulu này. Cậu muốn xem không?”
Fuyu-kun vừa nói vừa chìa điện thoại cậu ấy ra.
Vậy ra tên bé mèo là Lulu nhỉ. Tôi rất vui bởi đã biết thêm một điều về Fuyu-kun. Đó là lí do tôi đã lỡ miệng nói một câu mà tôi chắc rằng kiểu gì cậu ấy cũng hiểu nhầm cho coi.
“Tớ muốn xem, tớ muốn xem, tớ muốn xem!”
Liệu tôi có quá khích rồi không nhỉ?
Nhỡ cậu ấy nghĩ mình là đứa kì lạ thì sao?
Tôi nhìn cậu ấy.
Cậu ấy dịu dàng cười với tôi.
Tôi nhớ lại vườn hoa cải dầu mình đã tới cùng gia đình.
Những bông hoa cải dầu nở rộ quanh tôi. Những ký ức khi chạy vòng quanh cùng em trai trong rừng hoa. Tôi nhớ tất cả rất rõ ràng. Nụ cười của Fuyu-kun hiện lên cùng với những ký ức ấy.
Tôi muốn biết nhiều hơn. Tôi muốn biết nhiều hơn, nhiều hơn nữa về cậu ấy. Tôi muốn biết mọi thứ về cậu ấy. Tôi muốn ngắm nhìn biểu cảm của cậu ấy nhiều hơn nữa. Tôi muốn biết tất tần tật về cậu ấy—tôi cảm thấy như thế đấy.
Tôi ghen tị tới mức khó tin với Lulu khi được sống cùng Fuyu-kun.