Shimokawa rụt rè nhìn tôi từ sau cánh cửa.
Nhìn xem, ý tôi là vậy đấy. Tôi cười nhăn nhó.
Hôm nay cô nàng rất quyết tâm về việc bắt đầu hồi phục, nhưng tôi đã cố cản Shimokawa lại.
Trong khoảng thời gian ngắn mà tôi quen cậu ấy, tôi đã biết được cậu ấy luôn khiến bản thân cố quá sức. Thậm chí hôm nay cậu ấy còn làm cho tôi một chiếc bánh chiffon. Cậu ấy quá quan tâm tới tôi rồi.
Nhưng cậu ấy khá chăm chỉ nhỉ. Không, quá chăm chỉ luôn ấy chứ. Đó là lý do cậu ấy luôn bắt bản thân gắng quá sức để rồi phải gục ngã, và mọi người quanh cậu ấy chẳng hề hiểu được điều đó.
Tôi không chắc mình có nên nói điều này hay không, nhưng tôi nghĩ cậu ấy khá hậu đậu.
“Muu—”
Cô nàng mở he hé cửa rồi buồn bã nhìn ra bên ngoài. Tuy nhiên, tôi có thể nghe tiếng thở yếu ớt và nặng nhọc của cậu ấy, thứ cho thấy cậu ấy đang gặp vấn đề về hô hấp.
Đó là những gì tôi đã lường trước được.
Tôi vẫn chưa hiểu rõ bởi trước giờ Shimokawa luôn nói chuyện bình thường với tôi, nhưng cậu ấy như mang trong mình một quả bom nổ chậm vậy.
Có vẻ đây là một dạng tổn thương.
Tôi không chắc cậu ấy đã vượt qua nỗi sợ ấy thế nào, nhưng lờ nó đi không phải là cách giải quyết.
“Cậu chỉ cần đi từ từ thôi”, tôi vừa nói vừa vuốt ve mái tóc của Shimokawa. Tôi cảm thấy mình đang đối xử với cô nàng như một bé mèo hơn là một đứa cháu gái.
“Ngày mai, chúng ta sẽ thử bước ra ngoài, okay? Và nếu cậu không làm được thì cũng không sao. Cứ từ từ làm mọi việc với tốc độ của chính cậu là được rồi.”
“Okay….”
Vẻ mặt của cậu ấy tỏ ra bất mãn.
“Chúng ta hãy cứ từ từ làm mọi việc cùng nhau. Ngày mai tôi sẽ quay lại.”
“....Thật ư?”
“Ý tôi là, tôi đã hứa sẽ giúp cậu hồi phục mà, đúng không?”
“—Vâng.”
Chính là nụ cười ấy. Nụ cười mà tôi muốn ngắm nhìn nhiều hơn nữa.
“Vì vậy tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”
“Okay.”
Shimokawa gật đầu—Đôi chân của cậu ấy mới vừa chớm bước ra khỏi cửa.
Shimokawa tuyệt thật nhỉ. Tôi thực sự cảm thấy như vậy.
Tôi quay người và vẫy chào tạm biệt cô nàng. Cậu ấy trông thật cô đơn khi vẫy chào lại tôi từ nơi cách cánh cửa một bước chân.
Trước khi rẽ vào ngõ và khuất bóng cậu ấy, tôi vẫy tay lại chào tạm biệt.
“Gặp cậu ngày mai!”
Giọng tôi vang đến kinh ngạc.
Shimokawa ngơ ngác—Cô nàng gật đầu, rồi sau cùng mới vẫy tay chào lại tôi.
■■■
“Kamikawa?....”
Ai đó vừa gọi tôi à? Vì giọng quen quen nên tôi ngoảnh lại nhìn. Rồi tôi nhìn thấy một nam sinh cao trung với mái tóc màu nâu đang tỏ vẻ có chút dè dặt.
“Um…..cậu là Kaizaki đúng không?”
Mặc dù khá thô lỗ nhưng tôi đã phải dừng một chút để cố nhớ lại tên cậu ta. Theo những gì tôi nhớ được, cậu ta là bạn cùng lớp của tôi, Hikari Kaizaki. Bởi kỹ năng giao tiếp nghèo nàn, tôi gần như chưa từng nói chuyện với cả lớp, nên tôi muốn được khen ngợi vì có thể nhớ được tên cậu ta.
“Ít nhất cũng phải nhớ tên bạn cùng lớp chứ.”
Kaizaki cười gượng gạo. Có vẻ tôi nên xin lỗi rồi.
“Xin lỗi, tôi biết mình thường không nói chuyện với cậu, nên tôi không chắc là ổn khi hỏi cậu câu này, nhưng, uh—”
“Hm?”
“Yuki khá hơn chưa?”
“Huh?”
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra cậu ta đang nhắc tới Shimokawa.
“....Tôi là bạn thuở nhỏ của Yuki Shimokawa từ hồi mẫu giáo.”
“....”
Vì lí do nào đó, một cảm xúc không rõ khiến bản thân cảm thấy như muốn nói “khốn nạn thật” đã hình thành trong tôi.
■■■
“Tôi không biết khi nào Shimokawa ổn trở lại, nên tôi không thể nói gì, nhưng tôi nghĩ cậu ấy đang cố hết sức mình rồi.”
“Tôi hiểu rồi….”
“Và, thay vì hỏi tôi, chẳng phải cậu nên hỏi trực tiếp Shimokawa sao?”
“Chà, tôi thực sự không thể làm thế….”
“Tại sao? Hai cậu là bạn thuở nhỏ mà? Ít nhất, cậu hẳn hiểu rõ về Shimokawa hơn tôi—.”
Tôi ngừng nói. Không phải tôi đang cố trách móc gì Kaizaki. Chỉ là cậu ta hiểu rõ về Shimokawa, trong khi tôi gần như chẳng biết gì. Tôi ghen tị vì điều đó.
“Tới tận bây giờ, tôi đã thử trò chuyện với cậu ấy vô số lần rồi. Tôi cũng đã thử tới nhà cậu ấy luôn. Nhưng chẳng được tích sự gì cả. Mỗi lần như vậy, cậu ấy đều bị khó thở.
“...”
“Kẻ cả gọi điện thoại cũng chẳng xong. Tôi nhận thức được những gì mình đã làm, nhưng tôi vẫn muốn cậu ấy hạnh phúc. Thực sự là vậy”.
“Cậu nói “những gì cậu đã làm” là có ý gì ?”
Cái cảm xúc chân thành đấy của Kaizaki khiến tôi quan tâm.
“Yuki chưa nói gì với cậu à?”
Tôi lắc đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Kaizaki.
Kaizaki ngập ngừng lựa câu từ để truyền đạt lại, giữ lại những gì vốn định nói. Tôi cũng không nói gì mà chỉ chờ đợi Kaizaki. Sự thật đằng sau việc khiến Shimokawa thành như bây giờ. Toàn bộ nguồn cội của nó. Là thứ tôi sẽ cấm cậu ta lựa chọn không nói với tôi—
Tôi nhìn thẳng vào Kaizaki.
Cậu ta cúi đầu như thể đã bỏ cuộc.
“.....Ban đầu, mọi chuyện khá là mơ hồ.”
Như dồn nén hết đắng cay, giọng cậu ta dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Ai đó đã trêu chọc Yuki. Cậu ấy luôn nghiêm túc và chịu đựng hết tất cả, nên tôi nghĩ điều đó đã khiến việc chọc ghẹo cậu ấy dễ dàng hơn. Thực sự thì, tất cả chúng tôi ai cũng bỡn cợt về điều đó hết á. Yuki chỉ cười cười và vờ như giận dữ thôi.”
“....Cậu đang nói rằng Shimokawa đã giả vờ hết lần này tới lần khác? Có thực sự chỉ là giả vờ không? Kaizaki, không lẽ cậu đã hiểu nhầm gì đó rồi à?”
“Huh?”
Những lập luận của tôi dường như tan biến. Và Kaizaki, trông như đã hiểu ý tôi, cúi gục đầu xuống. Sao Shimokawa không nói với tôi về việc cậu ấy bị bắt nạt chứ?
Lũ người kia đã ném vào mặt Shimokawa những câu từ nào vậy? Tôi không biết, và cũng thực sự không muốn nghe về chúng.
Nhưng ít nhất, dù cho tâm hồn và thể xác có chối bỏ lại chúng—cậu ấy vẫn chẳng hề phản kháng gì.
Tôi chưa hề nghe một lời trách móc nào từ Shimokawa. Đó là câu trả lời của cậu ấy.
“Tôi không biết các cậu đã nói những gì khiến Shimokawa bị dồn vào đường cùng, nhưng, nếu cậu đã cảm thấy thế, cậu nên bảo vệ cậu ấy chứ, Kaizaki.”
“Nếu tôi làm thế thì đã—”
“Cơ mà muộn rồi. Thứ lỗi, nhưng bây giờ đó là trách nhiệm của tôi, và tôi sẽ không nhường cho ai khác đâu.”
“....”
Tôi thật đáng khinh nhỉ? Nhưng tôi chẳng thể ngừng lại cảm xúc đang tuôn trào. Những người biết chuyện đó của cậu ấy đã chẳng hề giúp đỡ gì. Họ đã chẳng hề làm cái quái gì cả.
Lòng tốt của cậu ấy và cái cách cậu ấy tự nhận hết về mình—trong khoảng thời gian ngắn quen cậu ấy, Shimokawa đã cho tôi thấy rất nhiều. Nếu có ai đó phủ nhận điều ấy, tôi sẽ phang chúng không thương tiếc.
—Như thể là Shimokawa đang ở ngay cạnh tôi, cố nắm lấy bàn tay và xoa dịu cảm xúc của tôi, và điện thoại tôi rung lên. Ở khu dân cư nơi ánh chiều buông xuống này, âm thanh ấy vang vọng rồi lại vang vọng lên.
■■■
Yuki: Cậu về nhà chưa vậy? Cậu nói hôm nay cậu đi làm thêm đúng không? Cố lên. Nhưng đừng cố quá sức nha. Nhớ ăn tối nữa đấy, okay?
Yuki: Tớ đợi cậu ngày mai.
■■■
Tôi mở khóa điện thoại rồi khúc khích cười. Tôi liếc qua Kanzaki rồi bắt đầu nhắn lại cho Shimokawa, trong khi đang tự hỏi ‘cậu là ai thế, mẹ của mình à?’
Cảm ơn cậu. Mai tôi sẽ tới.
Vậy thôi, một phản hồi nhanh gọn.
Cậu ấy nhắn lại với một nhãn dán hình bé mèo trắng cùng dòng chữ ‘Fight!’ trên đó.
Vậy là quá đủ rồi. Bất cứ giá nào, tôi nghĩ mình mới là người nên cảm ơn. Những cảm xúc dâng trào trong tôi đã được xoa dịu bởi Shimokawa rồi.
“Kaizaki.”
Kaizaki run rẩy. Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt.
“—Có thể tôi cần hỏi ý của cậu cho vài việc. Khi tôi nhờ thì cậu sẽ giúp chứ?”
“Huh?”
Cậu ta trông bất ngờ.
“Chà, chỉ khi cậu muốn thôi. Nhưng có những thứ tôi không biết về Shimokawa mà cậu lại biết, phải chứ?”
“Thì….vâng, dĩ nhiên.”
“Tôi chỉ muốn ưu tiên tình trạng và cảm xúc của Shimokawa thôi. Nên là, chỉ khi cậu ổn với điều này, nhưng cậu sẽ hợp tác với tôi chứ? Nếu cậu muốn làm lành với Shimokawa, tôi sẽ giúp cậu.”
Tôi chìa tay về phía Kanzaki. Cậu ta lo lắng bắt tay với tôi.
“Tôi hiểu rồi, dĩ nhiên là ổn rồi. Tôi cũng muốn xin lỗi Yuki nữa.”
Kanzaki gật đầu. Tôi nắm chặt tay cậu ta.
Chỉ là một hành động vô thức thôi. Tôi chẳng hề nghĩ gì cả. Tôi còn chẳng nhiểu nổi cảm xúc của chính mình là gì.
Chỉ là—
Tôi muốn bảo vệ nụ cười của Shimokawa, nhưng lại không thể tự mình làm mọi việc được. Tôi nghĩ về nụ cười của cô bạn yêu quý nhất của mình, một nụ cười đã in sâu vào tâm trí tôi và sẽ không bao giờ biến mất.
Tôi chỉ muốn Shimokawa mỉm cười. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là vậy thôi.
Tôi sẵn sàng làm mọi thứ để thấy nụ cười trên đôi môi ấy—