Việc đăng ký khóa học là thứ tự bản thân chuốc lấy rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật khó chịu ở trường. Tôi gần như đã rất kín đáo, nhưng rồi tôi cũng buộc phải khởi đầu sau những người khác. Tôi không đủ can đảm để tiến lên xen vào khi các nhóm bạn trong lớp đã được hình thành.
Đó là lý do—
Tôi đọc sách trong giờ ra chơi để tôi có thể giấu đi bản thân mình—Như là bây giờ, tôi tự hỏi liệu những người bạn thuở nhỏ sẽ nghĩ như thế nào khi thấy tôi như này.
Tôi thở dài. Tôi đoán là vẫn còn nhiều kỉ niệm trong tôi.
Tôi nói với Lulu mình sẽ xin ý kiến Kaizaki nhưng—
(Bắt chuyện kiểu gì đây ta?)
Không, ngay từ đầu khi tôi nghĩ ra điều này từ việc nói chuyện với con mèo thật sự rất điên mà.
Chà, tôi không nghĩ mình giải thích sai lời của nhóc mèo kia đâu. Dù khi những con mèo khác cất tiếng lên thì tôi chắng hiểu gì, nhưng với Lulu, đôi khi tôi lại hiểu được hoàn toàn.
Điều này không giống như nghe tiếng con người. Chỉ là tiếng “Oaaaa–” khác biệt của chú ta. Vài lúc tôi hiểu được tiếng kêu ấy, như thể Lulu nói trực tiếp với tôi vậy.
—"Đó là lí do ngươi thật phiền phức đấy”
Chẳng có cách nào để biết ý nhóc thực sự là gì cả.
(Ờ thì xin lỗi vì đã phiền phức nhé—)
Tôi nghĩ vậy. Đau lòng thật đấy.
Nhưng tôi chắc rằng Lulu cũng đang thực sự nghĩ như vậy.
Tôi vừa dõi theo Kaizaki vừa giả vờ đọc sách. Luôn luôn có người ở cạnh cậu ấy, và luôn luôn có sự vui vẻ. Dường như cậu ấy là kiểu người được gọi là “người bạn xã giao”.
Đó là lí do vẻ mặt ảm đạm của cậu ta vài ngày trước khiến tôi không quên nổi.
(Nhưng mà—Thôi, sao cũng được)
Sau cùng thì, tôi chỉ cố hết sức vì Shimokawa thôi—dù tôi biết mình nói ra điều này chỉ để che đậy kỹ năng giao tiếp kém kỏi của mình. Tôi khẽ thở dài.
■■■
“Kamikawa, cậu thường làm gì vào buổi trưa vậy?”
Kaizaki hỏi tôi, nở một nụ cười thân thiện—Tôi không nói được nổi lời nào.
“.....Ăn trưa trong lớp là đủ ổn với tôi. Căng tin quá đông, và rất chán.”
“Ohhh, tôi hiểu ý cậu rồi. Kiểu rất khó chịu, phải không?”
Chuẩn luôn—Tôi bình tĩnh gật đầu, liếc nhìn cậu ta trước khi lấy ra cái sandwich.
“....Kamikawa, cậu ăn có từng ấy thôi hả?”
“Căn bản thì tôi có thêm nước ép với rau nữa.”
Sandwich rất tiện lợi. Vì khi tôi ăn chỉ với 1 tay, tôi có thể vừa đọc vừa ăn. Hoàn hảo.
“Cậu cần gì sao Kaizaki?” Tôi hỏi. Khác với tôi, dường như Kaizaki rất vui khi ăn cùng nhau, cậu ta mở bento rồi mang đến bàn tôi.
“Cậu có ăn ớt chuông nhồi không?”
“Có, sao thế?”
“Tớ sẽ cho cậu.”
Lấy nắp bento làm đĩa, cậu ta lặng lẽ đưa chúng cho tôi.
“Cảm ơn—Khoan, cậu ghét ăn chúng à?”
“Cậu để ý à?” cậu ta nói, cười lớn.
“Cái thằng này”, tôi nghĩ, đồng thời cảm ơn cậu ta và nhận chỗ đồ ăn.
■■■
“Rồi, cậu muốn gì ở tôi?”
“Cậu lạnh lùng thật đấy.”
Kaizaki không ngừng mỉm cười, nhưng có đôi chút cô đơn trong biểu cảm của cậu ta.
“Không, tớ đã nghĩ về những điều cậu nói hôm qua, và đã dành thời gian suy nghĩ khá lâu về việc nếu tôi có thể làm gì đó cho Yuki.”
“...”
“Nhưng tớ chẳng nghĩ được gì cả. Kể cả bây giờ, tớ vẫn chẳng biết được mình có thể làm được gì, kể cả khi cậu có sắp xếp để gặp cậu ấy và….”
Vừa nhai sandwich, tôi vừa ngồi nhìn Kaizaki mà không nói câu nào.
“Trong hoàn cảnh đó, là một người bạn, việc duy nhất tớ làm được là đợi Yuki. Tớ cảm thấy chẳng có gì khác để mình làm được. Đó là lý do tôi cần ngồi đây và chờ. Ờ, Kamikawa, một chút thôi cũng được, cậu nói tớ biết Yuki đang thế nào được không?”
“....”
Tôi uống một ngụm latte của mình. Có hơi ngọt, nhưng không hẳn nó có vị như vậy—Có lẽ là vì cách tôi cảm thấy. Sau cùng thì, Kaizaki cũng biết cả vể Shimokawa ngày xưa và bây giờ. Mặt khác, tôi chỉ biết mỗi Shimokawa bây giờ.
Tôi cảm thấy GHEN TỊ bởi sự khác biệt ấy.
Tôi nuốt lại những cảm xúc ấy.
Tôi vẫn chưa đủ. Ít nhất thì, tôi muốn tạo ra một nơi mà Shimokawa có thể mỉm cười chân thành. Nhưng tôi chẳng phải nhân vật chính của tiểu thuyết. Tôi chẳng thể tạo ra phép màu nào cả. Chẳng có điều gì báo trước cả, và tình tiết của câu chuyện chẳng hề có lợi cho nhân vật chính. Bởi đây là hiện thực.
Vì vậy…Tôi cần càng nhiều đồng minh càng tốt.
Để giúp Shimokawa tích cực hơn—và vì tất cả những gì tôi làm được mới chỉ là nhận từ cậu ấy—Tôi muốn cho đi cái gì đó. Đó là lý do tôi muốn tham khảo ý kiến của Kaizaki. Ý tôi là, tôi đã quyết định như vậy vào sáng nay.
Nếu có thể khiến Shimokawa mỉm cười, cái gì tôi cũng làm.
Tôi hít thở sâu.
“Kaizaki, cậu biết đấy,,,”
“Hmm?”
“Có vài điều tôi muốn hỏi cậu về Shimokawa.”
■■■
“Ohh, Yuki cực kì giỏi làm đồ ngọt đấy. Nó thế nào? Ngon đúng không?”
Tôi gật đầu. Kaizaki nheo mắt nhìn tôi.
“Cậu tuyệt thật đấy, Kamikawa.”
“Huh?”
“Cậu biết đấy, Yuki, trông vậy nhưng mà vô cùng nhút nhát. Dù vậy, cậu lại làm thân được với cậu ấy tự nhiên làm sao. Dù trước đây chúng tớ thân với cậu ấy thế nào, giờ cũng chẳng ai nói chuyện được với cậu ấy. Mỗi lần tớ tiếp cận cậu ấy thì cậu ấy sẽ chống đối. Cậu không bị vậy đúng chứ Kamikawa?”
Tôi gật đầu. Có lẽ tôi nên nói mình thật may mắn. Tới tận giờ, lần duy nhất cậu ấy chống đối tôi là khi cậu ấy mệt mỏi bước ra trước cửa. Vì tôi là người lạ với Shimokawa, người cậu ấy chưa từng gặp mặt trước đây—Ít nhất là vậy.
“Thật ra thì việc Yuki làm đồ ngọt và đợi cậu là biểu hiện cho thấy cậu ấy thoải mái thế nào khi ở cạnh cậu. Cậu ấy khá thận trọng với mọi người, nhưng lại rất phụ thuộc vào người mình tin tưởng. Chỉ là chúng tớ đã giữ khoảng cách với Yuki—Có vẻ hơi muộn để suy nghĩ về điều này rồi.”
“...”
Tôi chẳng biết nói gì về điều đó.
Kaizaki khẽ cười. Giống như kiểu cậu ấy cố nói, "Ổn thôi, hãy hâm nóng chủ đề ngay bây giờ nào”
“ —Tớ nghĩ một món quà là ý hay đấy, có thể hơn nếu là một lá bùa may mắn. Kamikawa, cậu nghĩ những gì nào?”
Tôi cho Kaizaki xem trang web mà tôi cho Lulu xem hôm qua. Tôi đã cố để nghĩ, nhưng, không may là thằng nhóc kia không thích lựa chọn của tôi.
Nhưng giờ nghĩ lại thì kia chỉ là ý kiến của một con mèo. Dĩ nhiên, tôi chọn nhầm người để xin lời khuyên rồi. Nếu người quen Shimokawa từ hồi tiểu học mà đồng tình với ý kiến của tôi, sẽ không có vấn đề gì với món quà của tôi nữa. Tôi kéo Kaizaki lại chỗ tôi và cho cậu ta xem món tôi chọn–và, vì lý do nào đó, Kaizaki chết lặng nhìn tôi.
"Thôi toang. Kamikawa, thứ này không có được đâu. Tuyệt đối, tuyệt đối không được tặng cậu ấy thứ này.”
“T-Tại sao? Chiếc vòng cổ này được làm từ những viên ngọc có ý nghĩa đặc biệt, nên nó có thể dừng làm bùa may mắn và—”
“Ý tôi là, dù có nhiều viên ngọc đắt tiền hơn đi chăng nữa, không phải sự hiện diện của cậu quan trọng hơn đối với Yuki sao?
“Tôi không hiểu ý cậu là gì cả. Tôi không biết sao mình có thể quan trọng hơn những viên ngọc chữa lành quý giá được chứ.”
Nghe tôi nói vậy, Kaizaki bắt đầu cười phá lên. Cậu ta xin lỗi rồi lại cười tiếp, còn tôi thì bối rối ngồi xuống, không biết sao cậu ta lại cười.
“Ý tôi là, tôi đồng ý rằng việc cậu chi tiền cho món quà là ý nghĩa, nhưng tôi không nghĩ là Yuki muốn cậu chi nhiều như vậy cho cậu ấy đâu. Tôi không chắc cậu ấy làm những việc này chỉ vì món quà cảm ơn đâu, cậu biết đấy.”
“...Thì, Shimokawa đã nói vậy… nhưng mà…”
“Tôi nghĩ Yuki muốn cảm ơn theo cách riêng của cậu ấy. Khi này, tôi cảm thấy cậu nên bày tỏ tình cảm theo cách riêng với Yuki ấy, dừng phụ thuộc vào tiền bạc đi. Nghe ok không?”
—"Cậu thích mèo không?” Đó là lời khi tôi hỏi cậu ấy, Shimokawa đã gật đầu.
—..."Tớ muốn. Tới cũng muốn trao đổi LiNe ID với cậu, Kamikawa-kun. Tớ muốn làm bạn với cậu”... Cậu ấy đã lấy hết can đảm để nói với tôi như vậy.
—"Sẽ ổn nếu tớ nghĩ chúng ta là bạn đúng không?” Shimokawa đã nói vậy, với cảm xúc vỡ òa, cũng như cố gắng bày tỏ rõ ràng cảm xúc của cậu ấy với tôi.
Ah, tôi nghĩ mình bắt đầu hiểu rồi. Tôi dù không biết nhiều về quá khứ của Shimokawa, nhưng tôi là người rõ nhất về Shimokawa của hiện tại. Tất cả điều này là một Shimokawa chỉ mỗi tôi biết.
Vỡ lẽ ra chuyện này, tôi cảm thấy mọi căng thẳng trong người đều tan thành mây khói.
Không cần phải là thứ gì đó đặc biệt.
Vì cảm xúc trong tôi vốn đã đặc biệt rồi.
Tôi đột nhiên nắm tay lại. Tôi nên bắt đầu với thứ tốt nhất bản thân có thể nghĩ ra, thứ sẽ khiến Shimokawa thực sự hạnh phúc khi nhận được. Tôi thực sự nghĩ như vậy.
“Kaizaki, cậu biết đấy–”
“Hm?”
“Cảm ơn.”
Trong một khoảnh khắc, Kaizaki dường như đứng hình trước câu nói của tôi với vẻ mặt sửng sốt–rồi nhanh chóng chuyển thành một nụ cười.
“Yeah, chắc chắn rồi.” Cậu ta gật đầu.
Tôi thật tham lam và ích kỷ.
Tôi muốn biết nhiều hơn về Shimokawa. Tôi muốn ngắm nhìn nhiều hơn những biểu cảm của cậu ấy, và dĩ nhiên là không cho ai thấy cả. Tôi thật sự ích kỷ nhỉ.