Kimi ga Iru kara Kokyuu ga Dekiru

chap 10: mèo ta tham mưu cho cộng sự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Góc nhìn: Chú mèo Lulu

Trong góc tối của bãi giữ xe, ta cuộn mình lại.

Bây giờ không còn sớm nữa.

Ta nghĩ chẳng cần phải tuân thủ các quy tắc quá nghiêm túc. Thêm nữa, ông bạn cùng phòng của ta khá là không đáng tin cậy gì cả, nên ta không thể để cậu ta một mình được. Chắc ngươi sẽ nói là ta đang làm nhiệm vụ của một người bảo mẫu nhỉ.

Tap, tap, tap.

Những bước chân này—

Cậu bạn về nhà rồi. Hmm? Hình như cậu ấy đang ngâm nga gì đó nhỉ. Chắc là hôm nay cậu ta có tâm trạng tốt.

Gần đây, cậu ấy dường như chỉ nghĩ về mỗi cô Yuki Shimokawa—ờ thì hôm nay cũng chả khác là bao.

“Tao về rồi đây, Lulu.”

Cậu ấy ngáp một cái rồi nói vậy với bạn mèo cùng phòng. Ta đáp lại lời chào đó.

“Oaaa–”, ta gầm gừ.

Bạn mèo cùng phòng mà đang ngáp một cách vô vị phía trước mặt: Là ta đây, chú mèo trắng của cậu ấy.

■■■

Nếu phải miêu tả Fuyuki Kamikawa, chắc sẽ là hậu đậu. Có thể kỳ cục khi một con mèo như ta nói vậy, nhưng cậu ấy không được hòa đồng cho lắm, nên là thường hay hiểu nhầm lung tung. Ít nhất là ta nghĩ thế. Minh chứng là ông bạn này chẳng có lấy một người bạn nào kể từ lúc nhập học tới giờ. Chà, là một người bạn cùng phòng, rõ là cậu ấy cũng có cố gắng bên cạnh cái hoàn cảnh riêng của cậu ta, nhưng ông bạn cùng phòng này vẫn khá vụng ở khoản giao lưu.

Khi ta gặp cậu ấy lần đầu tiên, cậu ta gần như sắp kết thúc cuộc đời mình vậy—Cậu ấy có nguy cơ sẽ tự vẫn.

Thế giới này vẫn chẳng có gì khác đi, kể cả khi có người tự kết liễu đời mình. Ta không biết vì sao nhưng lại thấy khá là khó chịu.

Thêm vào đó, ông bạn này còn sẵn sàng cho ta đồ ăn và nơi ở nữa chứ.

Theo cách nghĩ như vậy, con người có vẻ xem loài mèo bọn ta quyết định mọi thứ rất mau lẹ và tùy ý nhỉ, nhưng hoàn toàn không đúng vào lúc này. Dưới góc độ của loài mèo, bọn ta chỉ nghĩ rằng “Con người thật đần độn”. Nói là vậy nhưng bọn ta không quy chụp mọi người đều như nhau, và cũng biết không phải ai cũng thế này.

Hm, ta thấy rồi.

Ta mở mắt và lén nhìn ông bạn cùng phòng. Đúng như ta nghĩ, Fuyuki trông cực kì vui hôm nay.

Cậu ta còn cho thêm đồ ăn đóng hộp vào khẩu phần mà ta ăn thường ngày.

“Cái mặt kia là sao đây?”

Fuyuki mỉm cười nhăn nhó. Như mọi khi, cậu ta lại từ từ bắt đầu kể về những gì xảy ra hôm nay. Đây là một trong những thói quen thường nhật của cậu ấy. Ông bạn này kể ngắn gọn cho ta nghe. Ta chỉ phản ứng hững hờ qua loa, nhưng cậu ta vẫn bằng lòng.

Chỉ mới 2 ngày trước, câu chuyện mà cậu ta kể khá là gò bó và phức tạp, kể cả từ góc nhìn của Fuyuki.

Ta nằm im nghe.

“Tuyệt thật nhỉ”, ta nghĩ. Cậu ấy có tính xấu là hay dè dặt và gạt bỏ các ý định. Ngay lúc này đây cậu ta đang ăn tối nhưng cũng muốn ăn uống một cách dè dặt với đống đồ ăn kia kìa. Ở chỗ làm thêm, cậu ta đã được rủ đi ăn tối vài lần, cơ mà, mỗi lần như thế cậu ta đều từ chối và nói mình thấy tệ.

Tính cách này đã tạo nên khoảng cách giữa cậu ta và mọi người xung quanh.

“Chà, yeah. Tao đã nói với Shimokawa rằng mình ăn rồi, nên là, tao nghĩ—” cậu ấy khó xử và có chút ngượng, nói.

Phần lớn thời gian, cậu ta mệt mỏi về nhà rồi ngồi vào bàn ăn với một vài ly mỳ ramen, cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi, hoặc bánh mì ngọt. Chế độ ăn uống của cậu ta rất mất cân bằng. Cậu ta chẳng dành chút tiền nào cho bản thân, nhưng lại dùng cho ta.

Thành thật mà nói, mấy loại đồ ăn cho mèo mà cậu ta mua chẳng thực sự ngon tẹo nào, nên thực tình thì ta chỉ chuộng mấy món đồ ăn phổ thông hơn, ít nhất là vì vị chúng như nhau. Cơ mà nếu được, ta sẽ cực kì vui nếu cậu ấy cho ta sashimi.

“Ta nghĩ thật tuyệt khi ngươi giữ ta được khỏe mạnh, nhưng mà, uh, ta cũng có ăn ở ngoài mà? Nên là việc ngươi làm thực tế khá vô nghĩa đấy, okay?” Ta đáp lại bằng cái vẫy đuôi của mình.

“Tôi biết cậu thích sashimi, nhưng tôi vẫn muốn cậu sống khỏe mạnh, biết chưa?” Thỉnh thoảng, hai người bọn ta hiểu nhau mà chẳng cần từ ngữ nào.

Cậu ấy gọi ta là “cộng sự” của mình.

Ban đầu, ta nghĩ cậu ấy là một người khá lạ. Ý ta là, thay vì chăm mèo, ông bạn này có thể hòa nhập với mọi người và tìm bạn mà? Ta nghĩ như vậy đấy. Chà—, nghĩ về tính cách của ông bạn cùng phòng, ta nhận ra điều đó vô vọng quá đi.

“Nhưng”, ta nghĩ.

“Gặp được cô Shimokawa dường như đã có tác động tốt lên cộng sự của ta rồi.”

Nhắm đôi mắt lại, ta nghe cậu chàng kể chuyện.

■■■

Xem nào. Có hàng tá việc phá phách ta muốn làm, nhưng, cậu ta định trao đổi LiNe ID, nên ta sẽ cho qua.

Vậy nhưng có vẻ như cậu ấy đang lo lắng về điều gì đó.

Gì vậy nhỉ?

“Um, tao được đãi bánh chiffon, nên là tao muốn tặng cậu ấy một món quà…—hoặc gì đó tương tự. Bằng mọi giá, tao rất là muốn một cho cậu ấy một lá bùa may mắn hoặc gì đó để giúp đỡ cậu ấy.”

Đức tính đó là tốt đấy—Là những gì ta đã nghĩ cho tới khi nhìn thấy màn hình điện thoại cậu ấy, tại thời điểm đó ta đã gần như há hốc miệng luôn.

Vài viên đá quý. Đúng là ý tưởng tốt.

Một chiếc vòng cổ có hình mèo, cũng ổn đấy, vì cậu ta nói cô ấy thích mèo mà. Nói như thế nhưng, ta không chắc là cộng sự có nhận ra hay không, cơ mà cô ấy bắt chuyện bởi vì thích mèo thật khó tin.

—Chắc chắn cô ấy muốn gần gũi ông bạn của ta hơn rồi. Hoặc ít nhất là ta nghĩ vậy.

Dù gì đi nữa, mọi thứ đều ổn. Fuyuki đang cố hết sức để nghĩ về điều gì đó theo cách vụng về của cậu ta. Ta cũng hiểu điều đó. NHƯNG một một chiếc vòng cổ giá một trăm ngàn yên là quá mức rồi! THẰNG-ĐẦN-CHẾT-TIỆT-NÀY.

“Không được à?”

Ý ta là, ít nhất thì bên ngoài, hai ngươi mới là bạn bè, đúng chứ hai đứa dở hơi? Không lý nào ta để xảy ra cái loại tình bạn mà lại ngọt như đường phèn kia đâu, okay? Ta ước mình có thể hét lớn điều đó ra ngay lúc này đấy.

“Chà, tao có đủ tiền tiết kiệm mà, nên là, tốn bao nhiêu tiền cũng sẽ ổn thôi.”

Có cái nịt ấy. Ta dùng chân nhấn mạnh vào nút nguồn, đưa điện thoại vào chế độ ngủ.

“N,-Này! Đi hơi quá rồi đấy?”

Đột ngột tặng cô ấy một món quà đắt tiền là cách làm quá tốn kém. Hay ngươi chỉ đang cố tán cô ấy thật nhanh?

“Thì, tao nghĩ nó là ý hay, mày biết mà…”

Ý tưởng của ngươi là hơi quá rồi đấy. Ngươi nên đối xử với cô ấy như bạn thuở nhỏ thì hơn. Thật sự thì việc ngươi quan tâm cô ấy chắc là do ngươi chưa từng nói chuyện với ai cả năm trời đấy.

Ít nhất thì, sao ngươi không thử tìm hiểu và hỏi thăm người quen của cô Yuki Shimokawa trước đi?

“Chắc là tao nên thử hỏi Kaizaki…Có thể cậu ta biết Shimokawa Shimokawa thích cái gì. Trông cậu ta cũng như tiếp xúc với con gái quen rồi."

Vậy thì làm đi cha nội. Nếu có thể thì đó là việc mà ngươi đáng ra phải xong đầu tiên đấy.

Nếu ngươi làm việc đó thì—.

“Hm? Gì thế, Lulu?”

Fuyuki nhìn ta đầy thắc mắc. Ta đang dùng đuôi chạm vào chiếc điện thoại của cậu ta. Trong lúc Fuyuki vẫn chưa hiểu ý của ta, chiếc điện thoại đã khởi động.

Ta dùng chân mở app LiNe.

Và rồi một tấm ảnh về một cô gái mà ta không biết hiện lên.

Hmmmmmm—, ta nhìn Fuyuki. Chắc đây là cô Yuki nhỉ.

“Hm, sao thế? Đó là, uhhh… Shimokawa nói muốn một tấm hình về Lulu nên là…tao nghĩ sẽ cho cậu ấy xem vài tấm. Tấm này chụp khá đẹp và cũng dễ thương, nên là tao gửi cho cậu ấy thôi."

Vậy là ngươi đang nói là đã lợi dụng ta?

Gan to đấy nhỉ.

Chà…Ta sẽ không đi vào vấn đề đó lúc này. Thêm nữa, cái mà cô Shimokawa muốn không phải là ảnh của ta đâu biết chưa?

Ừ thì, ở điểm này thì ta đếch thèm quan tâm.

Ta vẫy đuôi, thúc giục Fuyuki.

“S-sao nữa?”

Đừng có nói với ta là ngươi thỏa mãn chỉ với việc trao đổi LiNe ID đấy?

Bây giờ ngươi mới bập bẹ giao thiệp với người khác, đừng có nói là ngươi không hé nửa lời cả ngày đấy nhé?

“Huh? Ý mày là tin nhắn của bọn tao hả?”

Còn gì nữa hả thằng ngu này.

“Không được, thì…nhắn tin vào giờ này…tao nghĩ là mình sẽ gây phiền ph—Ouch.”

Quá mệt mỏi với mấy cái tào lao này, nên ta cắn cậu ấy. Mọi người đều biết rằng ngày nay, học sinh cao trung sẽ nhắn tin trên LiNe ở bất kể cái giờ chết tiệt nào.

“Uh, mày, kể cả khi nếu mày nói tao điều đó, ouch ouch. Sao mày cắn tao thế—”

Ngươi là đàn ông, nên là chuẩn bị đi. Ta cắn bàn tay của Fuyuki không thương tiếc. Nếu cậu ấy vẫn không làm gì, ta sẽ dùng lưỡi liếm bàn tay của cậu ta.

“Dừng lại... dừng, ouch ouch ouch, Lulu, dừng lại hộ bố cái nào, dừng... dừng lại—”

Hầu hết mọi người không nhận ra điều này, nhưng lưỡi mèo có xu hướng thô và cứng để thuận tiện cho việc chải chuốt. Khi bọn ta ở những nơi hoang vắng, ăn thịt con mồi, lưỡi của bọn ta rất hữu ích cho việc đánh chén. Đây là đặc điểm của toàn bộ họ nhà mèo.

“ —Tao hiểu rồi, tao nói là hiểu rồi mà!”

Ngươi đáng ra nên nói thế từ đầu. Mấy vết thương của ngươi sẽ dễ xử lý hơn nhiều rồi.

■■■

Fuyuki: Tớ về nhà từ chỗ làm thêm rồi và đã ăn tối luôn rồi. Gặp cậu ngày mai. Ngủ ngon nhé.

Một phản hồi nhanh chóng.

Yuki: Tớ yên tâm rồi. Tớ sẽ cố hết sức mình vào ngày mai.

Yuki: Thỉnh thoảng tớ không ngủ được vào ban đêm. Tớ đã khá lo lắng hôm nay, nhưng từ lúc cậu gửi tin nhắn LiNe, Kamikawa-kun, tớ thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Cảm ơn nhé.

Một nhãn dán theo ngay sau đó.

Đó là hình ảnh một chú mèo trắng bẽn lẽn cầm dòng chữ “Ngủ Ngon”.

Thì ra Shimokawa cũng nghĩ vậy—Không, không đời nào, Fuyuki lẩm bẩm.

Vì ngươi luôn làm mấy việc như này nên ngươi mới là đứa phiền phức đấy.

Fuyuki nhắn lại một nhãn dán.

Đó là hình ảnh con chó ngáp ngủ với đôi mắt mở hé nói lời chúc ngủ ngon.

Vẫy vẫy chiếc đuôi của mình, ta nhìn ông bạn cộng sự.

Ôi lạy chúa tôi. Không tin nổi là ta đã phải cố gắng rất nhiều chỉ để giúp cậu ấy có một việc như thế này.

“Oaaa—”

Sau khi xong hết mọi việc của cả ngày, ta chắc chắn thượng đế sẽ không buồn nếu ta đòi một bịch cá mòi khô đâu.

“Rồi, rồi,” ông bạn cộng sự của ta cất tiếng, như hiểu được chủ đích của ta và rồi lấy một ít cá mòi khô cho vào lòng bàn tay.

Yep, không gì đấu lại được với cá mòi khô sau khi chạm đến bờ vực của kiệt quệ tinh thần mà.

“Oa—”

Như này là chưa đủ đâu. Ông bạn à, cho ta thêm đi.

Truyện Chữ Hay