CHƯƠNG
Tiền Tiểu Phi cuối cùng vẫn ăn được cà, nhưng không được nhiều, chính xác chỉ được đúng một miếng. Khổng Tiêu nói đúng, đủ mọi loại người tề tụ một nơi, quả thật không chỉ “phấn khích” là có thể hình dung hết. Có lẽ như Ngự Hàn Phong chưởng môn Điền Ngật Thư đánh giá có lẽ chính xác hơn – hỗn loạn.
“Vì sao người của Tuyệt Hạc Phong có thể đến Thiên Ý Cốc chúng ta lại không được!”
Cùng với những lời này, hai nam tử xông vào, nam nhân phía trước khoảng hai mươi tuổi, một thân áo trắng, ngũ quan thanh tú không làm mất phần anh khí, thân hình tuấn dật, có chút vẻ tiên phong đạo cốt.
Nhưng mà, xưa nay trông mặt mà bắt hình dong chưa bao giờ là thói quen tốt, mà nam nhân này chính là một ví dụ xương máu. Chỉ thấy thân hình hắn phiêu dật bước vào đại đường xong liền thẳng hướng đi tới trước mặt nam tử Tuyệt Hạc Phong vừa nhập tọa, mở miệng nói:
“Bạch Lẫm Hạo, vương bát đản ngươi dám cư nhiên vụng trộm đi tới đây!”
Toàn trường ngất ~ Miếng cà thứ hai Tiền Tiểu Phi gắp từ đũa rơi xuống. Hắn bây giờ có cảm giác mình đang xem [Tây Du Ký] ở CCTV (truyền hình Trung Của đây mà), Đường Tăng bị yêu quái bắt xong, câu đầu tiên nói là “TMD yêu quái chết tiệt”. Ác hàn ~ lau lau mồ hôi ~
Tiền Tiểu Phi nhìn quanh toàn trường, không thấy rõ mặt của các lộ võ lâm nhân sĩ, nhưng vẫn có thể thấy ai cũng đầu đầy hắc tuyến. Quả nhiên một nam tử bề ngoài thoát tục như thế lại mở miệng nói ra mấy thứ ô uế này thật sự rất không đỡ nổi.
Người bị gọi là “Bạch Lẫm Hạo” nghe vậy chỉ cười nhạt, nhưng tuyệt đối mang tới cảm giác muốn giết người, lạnh nhạt nói: “Tuyệt Hạc Phong chúng ta muốn đi đâu, khi nào đến phiên loại tiểu môn tiểu phái như Thiên Ý Cốc các ngươi quản?”
“Tiểu môn tiểu phái? Ta phi!” Nam tử áo trắng cực độ bất mãn nhổ nước miếng, bây giờ toàn trường cũng không ai thiên chân đến mức chờ đợi hắn hành động phù hợp với bề ngoài, “Chúng ta địa thế thấp nhưng địa vị không thấp! Chúng ta mà là tiểu môn tiểu phái thì các ngươi ruồi bọ cũng không hơn! Cả ngày trốn trên núi tưởng mình là thế ngoại cao nhân? Thật cười chết người!”
“Lãnh Duệ, tiểu tử ngươi chán sống rồi phải không!” Bạch Lẫm Hạo tựa hồ ngồi không yên, xem ra Lãnh Duệ chửi trúng chỗ hiểm, chỉ thấy hắn đùng một cái đứng bật dậy, đề cao thanh âm, cũng chửi bậy luôn, “Con bà ngươi đúng là miệng chó không nhả ra ngà voi! Chính minh ở mặt dưới liền ghen tị bọn ta ở mặt trên!” (em là em thấy thằng nào hạ cũng muốn làm thượng anh ạ =)))
Ngất ~ Xem ra hai vị này đúng thật tám lạng nửa cân, còn tưởng vị Tuyệt Hạc Phong này có giáo dục hơn chút chứ.
“Ta ghen tị? Tiểu tử ngươi…” Tính cách Lãnh Duệ cùng tên họ hắn hoàn toàn tương phản, một thân hỏa bạo, tự nhiên không từ bỏ ý định, đang muốn mỉa mai đáp trả, lại bị nam nhân phía sau ngăn trở.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi, ngũ quan sâu sắc, y sam xanh đậm thoạt nhìn thành thục ổn trọng, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày nhìn Lãnh Duệ, ý bảo y không cần tiếp tục đấu võ mồm vô ích với Bạch Lẫm Hạo.
“Trước mặt mọi người, chú ý ngôn hành của ngươi.” Thanh âm nam nhân thản nhiên, nhưng không mờ nhạt, tiếng nói lược hiển trầm thấp có khả năng thanh tĩnh nhân tâm.
Đây mới là thân sĩ a ~ Hào kiệt phiêu đãng các lộ tập trung ở đại đường đều có chung một ý nghĩ.
Lãnh Duệ tự nhiên không muốn đình chiến: “Nhưng hắn…”
Nam nhân tao nhã lắc đầu, nói: “Làm người phải khoan dung, ngươi phải thông cảm Tuyệt Hạc Phong cao xử bất thắng hàn, thật bi ai cùng thống khổ, cô tịch cùng bất đắc dĩ.”
“Phốc -“
Từ một góc đại đường truyền tới tiếng phun nước trà, tiếp theo là ho khan kịch liệt – có người sặc.
Độc, thật là rất độc ~ toàn trường không hẹn mà cùng vì lời nói mỉa mai của người này mà trong lòng rung động. Đồng thời cũng đồng loạt đồng cảm với Bạch Lẫm Hạo bị độc ngữ công kích, bởi vì hắn lúc này đã muốn cúi đầu thành thành thật thật trở về chỗ ngồi, xem ra không phải lần đầu cùng nam nhân giao thủ, biết rõ song phương chênh lệch cho nên ngay cả cố gắng đối đầu cũng không muốn thử.
Mắt thấy một trận hỗn loạn, Cổ Bạch bây giờ mới hồi thần, chỉ thấy hắn giả cười [trong mắt Tiền Tiểu Phi xem ra là muốn cười nhưng cười không nổi], từ phía sau hai người đi tới, nói: “Thiên Ý Cốc phái nhất đại đệ tử tham gia khánh công yến của Cổ mỗ, thật sự làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh.”
Tuy rằng lời nói phát ra thật lưu loát, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn thấy rõ mồ hôi chảy ròng trên trán hắn, có lẽ liên tiếp có khách ngoài dự kiến khiến cho thể xác và tinh thần đều cạn kiệt rồi đi.
“Nhị vị đến, xin mời ngồi.” Cổ Bạch muốn dẫn hai người Thiên Ý Cốc lên thượng vị, cách xa khối thuốc nổ Tuyệt Hạc Phong, nhưng ngoài ý muốn Lãnh Duệ lại bất mãn nói: “Dựa vào cái gì muốn chúng ta qua bên kia, chúng ta muốn ngồi ở đây!” Nói xong còn dùng ngón tay chỉ vào chỗ bên cạnh Bạch Lẫm Hạo, làm cho Cổ Bạch thấy rõ ý muốn của hắn.
“Cứ thế đi, ngồi cạnh cao nhân có khi lại được lây chút linh khí.” Bạch Lẫm Hạo không ngờ lại đồng ý.
Cổ Bạch đứng sững tại chỗ, hắn khó xử nhìn Lãnh Duệ rồi lại quay đầu coi Bạch Lẫm Hạo, cuối cùng đành bất đắc dĩ đem pháo lửa đặt cạnh nhau.
Cổ Bạch vừa dàn xếp tốt mọi việc, vừa trở lại chỗ ngồi, chưởng môn Túng Vân Phái Phạm Kiều lại thâm ý nhìn hắn một cái, nói đầy ẩn ý: “Cổ Vận sơn trang quả thật có mặt mũi, ngay cả thần bí khách nhân như Tuyệt Hạc Phong cùng Thiên Ý Cốc, ngày thường khó gặp nổi một mặt cũng được thỉnh đến, Phạm mỗ thật thấy thua kém a.”
“Ngươi có ý gì?” Cổ Bạch cố ý đè thấp thanh âm, nhưng vẫn nghe được.
“Có ý gì trong lòng ngươi tự hiểu,” Phạm Kiều nói, “Cái đại hội này gọi là tứ đại môn phái khánh công yến, theo cách khác có thể nói là võ lâm đồng minh yến hội, ngươi mời nhiều bang phái ngoài đồng minh như thế là định làm gì?”
“Ngươi đừng có trợn mắt nói xằng,” Cổ Bạch cả giận nói, tiếp theo dùng thanh âm đặc biệt nhỏ thì thào với Phạm Kiều, lần này một chút cũng không nghe được.
Đại đường lại khôi phục nhốn nháo rộn ràng linh đình ăn uống, ở đây đại bộ phận là tiểu môn tiểu phái, đương nhiên không để ý tới mấy vị khách không mời mới xuất hiện, vì việc này đối với họ không ảnh hưởng gì. Quyền vẫn cứ đánh mà rượu vẫn cứ uống thôi.
“Thiên Ý Cốc cùng Tuyệt Hạc Phong lại là thế nào a? Tiền Tiểu Phi rốt cuộc hỏi. Người trả lời đương nhiên là Khổng Tiêu.
“Thiên Ý Cốc cùng Tuyệt Hạc Phong đều ở Tuyệt Hạc Sơn, chính là một cái ở chân núi, một cái ở đỉnh núi. Tục ngữ nói một núi không có hai hổ, bởi vậy từ lúc lập phái tới nay, hai bên liền không hợp nhau, thậm chí coi nhau như kẻ thù. Nhưng hai phái đề ít khi ra giang hồ, thực lực không rõ, cũng tuyệt đối không đơn giản, có thể nói là ngoài vòng giang hồ, nhưng không thể khinh thường.”
Tiền Tiểu Phi nghe xong gật gật đầu, nhưng vẫn có chút không hiểu: “Nói vậy thì Tuyệt Hạc Phong kia không phải thấp, hai phái cách nhau cũng khá xa, nếu không đi lại gì tại sao lại kết thù sâu như vậy?”
“Có lẽ chính là vì kết giao với nhau nên mới kết thù đi,” Khổng Tiêu nghĩ nghĩ trả lời, “Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là tin đồn thôi, dù sao cừu hận hai phái này có khi kết từ hơn trăm năm trước lập phái rồi, ta không có bản lĩnh thông hiểu cổ kim như vậy.”
Khổng Tiêu trả lời tựa hồ không làm Tiền Tiểu Phi hết nghi hoặc, chỉ thấy hắn lẩm bẩm nói: “Nói là cừu nhân, tại sao không khí giữa hai phái này lại thật quái dị, tựa như chung quanh bao bọc một lớp tường thủy tinh, bọn họ ở bên trong có thể tùy tiện nháo, người bên ngoài đến nói chuyện cũng không được đâu.”
“Ha ha, có lẽ là vì hai phái có thật nhiều điểm chung đi.” Khổng Tiêu không nghĩ nhiều như vậy.
Tiền Tiểu Phi phát hiện Kim Hàn ở bên cạnh quan sát hồi lâu, lại mãi không nói gì, vì thế đẩy đẩy hắn hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Kim Hàn chậm rãi quay đầu lại, nói với Khổng Tiêu: “Cổ Vận sơn trang đến tột cùng cất giấu cái gì, vì sao nhiều người như vậy phải đến góp phần?”
“Ngươi cho rằng ta biết sao?” Khổng Tiêu cười cười hỏi lại, lại làm cho người ta phân không rõ thật giả.
“Ít nhất ngươi cũng biết được một hai phần.” Kim Hàn cũng cười.
“Sách, nể mặt Tiểu Phi huynh ta mới nói nha,” Khổng Tiêu kéo đầu hai người lại gần, cố ý hạ giọng, thật giống như sắp sửa tiết lộ cái gì thật cơ mật, “Nghe nói một trăm năm trước người sáng lập Cổ Vận sơn trang là một cao thủ dụng dược, vô luận hắn dùng dược hại người hay cứu người đều là nhất tuyệt, mà trước khi chết hắn dùng cả đời tâm huyết viết nên một cuốn bí tịch [bí sát phương] giấu trong sơn trang này, chính là chỉ biết trong sơn trang, còn chính xác là đâu thì không ai rõ, ngay cả mấy đời chủ nhân muốn tìm bí tịch cũng không thành công. Bởi vì đây là bí mật tối cao của Cổ Vận sơn trang, các đời chủ nhân đều giữ nghiêm đến chết, giang hồ vẫn không biết. Nhưng gần đây không hiểu được từ đâu lộ ra tiếng gió, khiến cho giang hồ loạn cả, ai cũng đều muốn có bí tịch kia, mà khánh công yến hôm nay là cơ hội tốt nhất.”
“Nói vậy là sao?”
“Lần này Cổ Vận sơn trang tuyên bố khánh công yến phải làm suốt mười lăm ngày, các lộ nhân đương nhiên có thể quang minh chính đại ở đây hết mười lăm ngày, mà mười lăm ngày này sẽ là cơ hội tìm kiếm bí tịch tốt nhất.”
“Thì ra là thế.” Kim Hàn không có phản ứng, còn Tiền Tiểu Phi vừa nghe xong đã gật đầu. Quả nhiên giang hồ thật sự so với trong truyện phấn kích hơn nhiều.
Đang khi Tiền Tiểu Phi nghe xong chuyện chuẩn bị gắp rau, một cái băng chùy “Phanh” một tiếng đập lên mặt bàn, làm cho cả bàn chấn động.
Mọi người quay đầu nhìn hướng băng chùy bay ra, chỉ thấy Lãnh Duệ cũng Bạch Lẫm Hạo không biết từ bao giờ đã ra tay, hai thân ảnh nhanh nhẹn dị thường di chuyển ở phía trên đại đường, đồng thời phát ra không ngừng tiếng đánh nhau cùng… chửi bậy.
“Người còn không chịu chết cho ta!”
“Không biết là ai chết đâi! Ta nhất định dâng hương trước mộ phần ngươi!”
“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại, con bà ngươi…”
“Xem kiếm!”
“…”
Đại đường đã thành một mảnh hỗn loạn, nếu hai người đánh nhau dưới đất đã hoàn hảo, đằng này lại đánh nhau ở phía trên, hậu quả là tro bụi bay tung dính hết vào đồ ăn. Bất quá đám thực khách cũng không thèm để ý, bọn họ ai nấy đều hưng trí bừng bừng ngước mặt lên xem náo nhiệt, lâu lâu còn vỗ tay khen ngợi.
Sắc mặt Cổ Bạch cũng sắp chuyển màu giống tên hắn, từng giọt mồ hôi theo cổ chảy vào quần áo. Lần này… Hắn thật đúng không biết nên làm thế nào.
“Ta nói Cổ trang chủ, ngươi tổ chức cái loại khánh công yến này, thật sự dọa người a…” Phạm Kiều nhân lửa cháy đổ thêm dầu.
Cổ Bạch đang rất buồn bực, nghe vậy liền dùng sức đập bàn, hét lớn: “Phạm Kiều, tiểu tử ngươi nên nể mặt ra một chút, ở sơn trang của ta thì đừng có giương oai!”
“Ngươi nói cái gì?” Phạm Kiều cũng sinh khí, hắn đứng dậy, đệ tử Túng Vân sơn trang phía sau cũng lập tức vào tư thế chiến đấu.
“Xem ra hôm nay không cho ngươi một bài học, ngươi không biết Cổ Vận sơn trang lợi hại!” Cổ Bạch nói xong cũng gọi tới vài đệ tử, không khí vô cùng căng thẳng.
“Đánh nha -“
Không biết từ nơi nào truyền ra một tiếng la to, nháy mắt chấn động cả bai bên mọi người, một hồi loạn đả bắt đầu.
Trên không trung, chén, bàn, thìa bay tá lả… Mọi người kéo bè kéo lũ đánh nhau, vớ được gì dùng cái đó. Đại đường thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng kiểu như “A, ngươi dám đánh lén ta -“, “Chết đi-“, “Xem bát -” tiếng khóc thét hét lớn ầm ĩ. Khánh công yến nghiêm túc lại biến thành như thế này, cũng thật là…
Ở khu khách quý, Điền Ngật Thư không ai chú ý tới xoa xoa huyệt Thái Dương.
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Đệ tử Mục Viễn Chi hỏi.
“Không có gì, chỉ là có chút đau đầu.” Làm chưởng môn Ngự Hàn Phong, hắn không thể đem nội tâm bi ai biểu lộ trên mặt, cho dù sự thật rất muốn hét lên “Đây rốt cuộc là loại khánh công yến gì a -“
Trận đấu trên không trung xem ra cũng tới hồi gay cấn, hai người giằng co từ trên không đã xuống tới mặt đất, trên mặt đất lại càng náo nhiệt, đấu một mình, đấu cả nhóm, xem náo nhiệt… Ân… Có cả đánh cược…
“Mãi định li thủ! Mãi định li thủ! Tuyệt Hạc Phong Thiên Ý Cốc bên nào thắng…”
“Cá cược đây các cược đây! Túng Vân Phái Cổ Vận Trang bên nào mạnh…”
Tiền Tiểu Phi thấy nhiệt huyết dâng trào, hắn nhìn băng trùy lần thứ hai xuất hiện trước mặt, lần trước đã làm mình suýt chết, lần này lại ngăn trở sự nghiệp gắp rau to lớn của mình, tội không thể tha! Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng cầm tiền lao vào đám hỗn loạn, thoắt cái đã mất dạng.
“Giúp ta đặt năm lượng bạc Thiên Ý Cốc thắng -“
Đây là lời dặn cuối cùng của Tiền Tiểu Phi.
“Hắn… Làm gì vậy…” Khổng Tiêu run rẩy khóe miệng hỏi Kim Hàn, hắn cảm thấy mình đa phần không thể đuổi kịp tốc độ suy nghĩ của Tiền Tiểu Phi.
“Hắn vào giúp vui, thứ nhất có thể kiếm thêm thu nhập, thứ hai thêm chút náo nhiệt.” Kim Hàn cười cười.
Khổng Tiêu đương nhiên không hiểu thế nào là kiếm thêm thu nhập, hắn chỉ biết giờ phút này vẻ mặt Kim Hàn tràn đầy dung túng cùng sủng nịnh.
“Sư phụ, người đã tốt hơn chút nào chưa?” Mục Viễn Chi quan tâm hỏi Điền Ngật Thư.
Điền Ngật Thư dừng nhu huyệt Thái Dương, nói: “Ân, tựa hồ tốt hơn… Khụ, khụ,…”
Lời còn chưa dứt, hắn liền kịch liệt ho khan, mà không chỉ có hắn, toàn bộ mọi người ở đại đường đều đồng loạt ho khan, bởi vì cả hội trường trong nháy mắt dày đặc khói trắng. Khói không biết từ đâu đến càng làm mọi chuyện thêm hỗn loạn.
Theo khói truyền ra là vô số tiếng kêu kinh hoàng.
“A, túi tiền của ta đâu -“
“Di, ngọc bội của ta -“
“Ai cầm bí tịch của ta -“
“A – Có tặc – “
Trong làn sương, Kim Hàn nghe vậy nhíu mày, tiểu tử kia không có khả năng nhanh tay nhanh chân như vậy, nếu không phải Tiền Tiểu Phi, vậy chỉ có thể là…
Sương mù tan dần, mọi người đều ngừng tay, vô luận là đánh nhau đánh bạc hay xem náo nhiệt, nhất trời toàn trường bao phủ im lặng chết chóc.
Ánh mắt mọi người đều tập trung tại tấm bình phong vừa nãy bị băng chùy phá, tuy rằng bây giờ nó đã rách nát không chịu nổi. Chỉ thấy trên bình phong có một tờ giấy rất bắt mắt, mặt trên có mấy dòng chữ cũng bắt mắt không kém:
Tiểu tặc dám can đảm chọc vào cô nãi nãi, hạn cho ngươi trong năm ngày đến rừng trúc phía tây sơn trang, cô nãi nãi kết thúc mọi chuyện với ngươi. Dám không tới, hậu quả tự chịu.
– Diệu Không Không.
Đầu tiên là Vô Ưu sơn trang, sau đó đến Tuyệt Hạc Phong, tiếp theo là Thiên Ý Cốc, lại tới đánh nhau tùm lum, cuối cùng là Diệu Không Không.
Từ từ nghĩ lại khánh công yến hôm nay, chưởng môn đáng thương của Ngự Hàn Phong cuối cùng không chịu đựng nổi.
“Sư phụ không được, mau về phòng nghỉ ngơi…” Mục Viễn Chi kêu lớn.
Điền Ngật Thư đáng thương hữu khí vô lực sửa lời đệ tử “không được” là chỉ người chết, không thể dùng trong trường hợp này…
Khánh công yến xưa nay chưa từng có, sau khi đạn khói của Diệu Không Không tan đi, võ lâm phân tranh xưa nay chưa từng có cũng lặng lẽ hạ màn.