CHƯƠNG
Khoảng bảy giờ tối [Tiền Tiểu Phi căn cứ theo sắc trời ước lượng], có người tới thông tri bọn họ yến hội chuẩn bị bắt đầu. Khi Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn bước vào đại sảnh, Khổng Tiêu đã hướng bọn họ ngoắc ngoắc tay.
Tiền Tiểu Phi thực sự vô cùng bội phục tinh thần cùng nghị lực Khổng Tiêu, bị Kim Hàn dùng kỳ nghệ cao siêu tra tấn suốt một buổi chiều, nửa ván cũng không thắng nổi, vậy mà người này vẫn có thể bảo trì tư thế ngẩng cao đầu đầy ý chí chiến đấu, đúng là hiếm thấy.
“Các ngươi sao lại tới muộn vậy?” Khổng Tiêu cười tươi với Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn, giống như chuyện buổi chiều chưa từng xảy ra.
“Chúng ta không phải người quan trọng gì, được thông tri cuối cùng!” Tiền Tiểu Phi hiển nhiên rất bất mãn.
“Cũng bình thường thôi, bọn họ chỉ khoản đã những kẻ có giá trị lợi dụng,” Khổng Tiêu không hề bất ngờ, chỉ thấy hắn cầm bạch ngọc tiêu cùng thiệp mời đặt ở hai chỗ ngồi bên trái lên, nói, “Bất quá đã có ta ở đây nha, nhìn coi, ta giữ chỗ cho các ngươi rồi.”
Ngất ~ Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên nhớ tới bài [đại học sinh tự tập thất](cái bài này nó có đoạn tả chàng đang ngồi thản nhiên trong lớp, nàng tới, nói là chỗ đó là của nàng, xong nàng chỉ vào… một quyển sách đặt trên bàn, trên sách nghi hai chữ “chiếm chỗ” =))), xem ra chiêu mũ nón thay người này có từ xa xưa nha.
Mà thực ra chưa từng thấy trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp nào lại có đại hiệp tham gia võ lâm đại hội còn phải giữ chỗ a, cho dù là đột nhiên xuất hiện hoặc đến phá đám tựa hồ đều có sẵn chỗ ngồi mà! Ân, tiểu thuyết quả là lý tưởng hóa cuộc sống, Tiền Tiểu Phi kết luận.
Người trong đại sảnh càng ngày càng đông, thanh âm cũng càng ngày càng ồn ào, rồi bỗng nhiên toàn bộ nín bặt lại. Tiền Tiểu Phi nhìn theo mọi người, chỉ thấy một đội nhân mã ở lối vào. Đứng đầu là một lão giả lớn tuổi, tuy rằng tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần quắc thước, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lợi hại. Phía sau hắn là một đám người, nhưng chỉ có một người trẻ tuổi trông có vẻ đặc biệt một chút, người này mặc thanh sam, đeo bội kiếm, nhưng lại mang đến một cảm giác nho nhã.
“Đó là Ngự Hàn Phong chưởng môn Điền Ngật Thư,” Khổng Tiêu ngay lập tức giải thích cho Tiền Tiểu Phi, “Phía sau hắn là Ngự Hàn Phong thủ tịch đệ tử Mục Viễn Chi.” Khổng Tiêu đã biết Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn mới sơ nhập giang hồ, tự nhiên không nhận ra hai người này.
Tiền Tiểu Phi quả thật không biết ai là ai, nhưng Kim Hàn không như vậy. Diệt Xuân Phong Môn tuy không có Mục Viễn Chi, nhưng Điền Nhật Thư hắn nhớ rõ, Ngự Hàn kiếm pháp của hắn quả thật không tầm thường.
Một đội nhân mã dưới sự chú ý của mọi người không có chút mất tự nhiên, thong dong đi về phía trước, thẳng tiến đến khu vực khách quý mới bình thản ung dung ngồi.
Tứ đại môn phái đã đến một, không khí trong phòng cũng lập tức thay đổi, tiếng nói chuyện ồn ào trở thành khe khẽ thì thầm, không dám nói lớn làm to.
“Đừng nhìn cái tên Điền Ngật Thư kia giống danh môn chính phái, kỳ thực là loại tâm ngoan thủ lạt không từ thủ đoạn đạt được mục đích.”
Tiền Tiểu Phi đang lúc không chú ý, chợt nghe thấy bàn đối diện truyền tới một câu như vậy. Hắn ngước mắt lên, phát hiện bàn bên kia không biết từ lúc nào đã đầy người ngồi, xem quần áo có lẽ cũng là một môn phái nhỏ nào đó, tổng cộng năm người, ngồi chật ních cả cái bàn nhỏ.
Ai, đây là nỗi bi ai của tiểu bang phái, Tiền Tiểu Phi nghĩ, đến cái bàn cũng phải chịu khổ chung với người nữa. Hắn liếc nhìn nhã tòa của Ngự Hàn Phong, sách, quả thật khác xa nhau mà.
Ngự Hàn Phong đã tới, một phần khác của tứ đại môn phái, đồng thời cũng là chủ nhân Cổ Vận sơn trang tự nhiên cũng phải xuất hiện. Chỉ thấy từ cửa sườn đại điện, một nam tử trung niên thân thể mập mạp cùng một thiếu nữ đi ra, theo sau là mấy nha hoàn cùng gia đinh.
Người tới dừng lại giữa đại đường, cả phòng lặng ngắt như tờ, chỉ thấy nam nhân mặt đầy đắc ý, cất giọng nói lớn với toàn trường: “Vài ngày trước tứ đại môn phái liên thủ tiêu diệt kẻ thù võ lâm Xuân Phong Môn, hôm nay Cổ Vận sơn trang thiết yến mời các vị võ lâm hào kiệt nâng chén cùng chúc mừng, cảm tạ các vị nể mặt quang lâm hàn xá, Cổ Bạch ta vô cùng vinh hạnh, đặc biệt cùng ái nữ tới đây kính các vị một ly,” Cổ Bạch nói xong liền nâng chén, “Ta xin kính trước, đại gia tùy ý.”
Sách, thật đúng là làm cho người ta phản cảm, Tiền Tiểu Phi nhăn mặt, hắn thực chán ghét bộ bặt vì dân trừ hại của Cổ Bạch. Bất quá hắn bỗng nhớ tới Kim Hàn nói qua “Tả Lãnh Thiền kết hợp với Nhạc Bất Quần”, lúc ấy cảm thấy không thể nào, bây giờ xem ra quả thật rất chuẩn xác. Cổ Bạch thân hình cũng không khác Tả Lãnh Thiền cho lắm, cử chỉ lại ra vẻ cực kỳ giống Nhạc Bất Quần. Có thể trở thành như vậy quả thật cũng rất khó khăn cho hắn đi.
Thiếu nữ bên cạnh hắn cũng nâng chén tượng trưng, nhưng Tiền Tiểu Phi cảm thấy nàng tựa hồ khá vui vẻ. Bất quá đó là chuyện của người khác, Tiền Tiểu Phi cũng không để ý nhiều.
Trang chủ vừa dứt lời, tiếng cụng ly liên tiếp vang lên. Yến hội chính thức bắt đầu, đại sảnh cũng trở nên ồn ào.
“Tứ đại môn phái mới tới hai, yến hội tại sao đã bắt đầu rồi?” Tiền Tiểu Phi nghi hoặc, cho dù Tích Thiện Tự không tới, Túng Vân Phái cũng nên đến đi.
Khổng Tiêu lập tức mỉm cười hồi đáp: “Nghe nói Túng Vân Phái trưởng môn Phạm Kiều không có bản lãnh thực sự, không biết dùng kế gì mới làm cho Túng Vân Phái trở thành một trong tứ đại môn phái, cho nên bất hòa cùng Cổ Vận sơn trang.”
Kim Hàn không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý với lời Khổng Tiêu, nghĩ tới gian tế trong Xuân Phong Môn là do Túng Vân Phái sai sử, bằng không với kết cấu phức tạp của Xuân Phong Môn, không thể nào dễ dàng bị người công phá.
Tiền Tiểu Phi nghe vậy gật đầu, xem ra nội bộ liên minh này cũng chẳng hề đoàn kết, nói: “Vậy có lẽ hôm nay khánh công yến của tứ đại môn phái chỉ có hai phái tới.”
Khổng Tiêu đang muốn nói tiếp, từ cửa lại truyền đến một thanh âm chói tai: “Cổ trang chủ tại sao không đợi Túng Vân phái chúng ta đã tự tiện khai yến rồi?”
Tiền Tiểu Phi theo hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên khuôn mặt bỉ ổi dẫn theo mười mấy người đến. Xem ra nam nhân này là Phạm Kiều. Lúc này, Tiền Tiểu Phi đang nghĩ là, khu vực khách quý lại phải thêm ghế rồi.
“Ta còn nghĩ Phạm huynh không tới kia, chậm trễ rồi, thỉnh huynh rộng lượng a.” Cổ Bạch mặt mỉm cười, lời nói cũng thực khách khí, nhưng cũng không thèm bước lên đón tiếp, xem ra bất hòa tranh chấp là chuyện thật.
“Làm sao, khánh công yến là thành quả cố gắng của cả tứ đại môn phái chúng ta, ta làm sao có thể không tới được.” Phạm Kiều nói xong tự nhiên đi tới bàn khách quý, cũng chính là chỗ ngồi của Ngự Hàn Phong. Tiền Tiểu Phi thấy trên mặt Điền Ngật Thư thoáng qua một kia khó chịu, nhưng chỉ trong một nháy mắt đã tiêu thất. Quả nhiên những kẻ kết hợp vì lợi ích không thể hoàn toàn đoàn kết với nhau.
Nụ cười của Cổ Bạch trở nên miễn cưỡng, hắn nghe ra ý tứ của Phạm Kiều là tiêu diệt Xuân Phong Môn không phải công của một mình Cổ Vận sơn trang các ngươi, đừng nghĩ vơ hết về mình.
Túng Vân Phái ngồi xuống, yến hội hẳn là có thể chính thức bắt đầu, ít nhất Tiền Tiểu Phi cũng cảm thấy mình có thể bình tĩnh ăn một chút. Đồ ăn ở Cổ Vận sơn trang quả thật không tệ, quả nhiên Trung Hoa Mỹ thực có từ lâu đời a.
Nhưng hắn vừa gắp một miếng cà, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc: “Xin hỏi trang chủ gần đây có tốt không?”
Tiền Tiểu Phi ngẩng đầu lên, quả nhiên là Sa Ngữ đã lâu không gặp, lúc này hắn có vẻ gầy hơn trong trí nhớ Tiền Tiểu Phi, tựa hồ tinh thần cũng không tốt lắm, sau khi rời đi Xuân Phong Môn đã xảy ra chuyện gì đây, Tiền Tiểu Phi có chút tò mò.
Việc Sa Ngữ tới hiển nhiên ngoài dự kiến của Cổ Bạch, hắn sửng sốt nửa ngày, mới nói: “Vô Ưu sơn trang cư nhiên cũng nể mặt Cổ mỗ, thật sự làm Cổ mỗ bất ngờ a.”
Khổng Tiêu đặt chén rượu trên tay xuống bàn, nói: “Vô Ưu sơn trang? Thật đúng là khách ngoài dự kiến.”
“Vô Ưu sơn trang?” Tiền Tiểu Phi lần đầu nghe thấy tên này, không rõ nó có liên hệ gì với Sa Ngữ.
Kim Hàn không nói gì, ngược lại Khổng Tiêu nghĩ Tiền Tiểu Phi không biết, liền giải thích: “Vô Ưu sơn trang mười năm trước là đệ nhất đại trang trong giang hồ, bất quá từ khi lão trang chủ qua đời, liền từ từ suy sụp, nghe nói tân nhậm trang chủ này là tiểu nhi tử của lão trang chủ, rời nhà nhiều năm, gần đây mới quay về sơn trang.”
“Sa Ngữ là thiếu trang chủ Vô Ưu sơn trang?” Tiền Tiểu Phi giật mình, “Hắn chưa từng nói qua a.”
“Sao, ngươi biết Sa Ngữ?” Khổng Tiêu kinh ngạc, hắn cũng vừa hôm qua mới nghe người khác nói tới tên tân nhậm trang chủ Sa Ngữ này, không nghĩ Tiền Tiểu Phi còn nhanh hơn hắn, hơn nữa nghe ngữ khí còn rất quen thuộc?
“Ân… Này…” Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên nhớ tới việc này có liên quan tới Xuân Phong Môn, đành phải trả lời có lệ, “Chúng ta Kim Tiền Bang cũng coi như gia nhập giang hồ một thời gian, cũng phải biết một số người thôi.”
“Chỉ một thời gian mà có thể quen biết với Vô Ưu sơn trang trang chủ gần như chưa bao giờ lộ diện trước mặt mọi người, các ngươi thật có tiền lực đi.” Khổng Tiêu có chút bất khả tư nghị.
Tiền Tiểu Phi chỉ có nghể cười ngây ngốc, liếc nhìn Kim Hàn, người kia sắc mặt bất biến, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này Tiền Tiểu Phi lại nghe thấy tiếng Cổ Bạch: “Sa trang chủ, bên này thỉnh.” Chỉ thấy Sa Ngữ theo Cổ Bạch tới tiền tọa, xem ra không nhìn thấy Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn. Bất quá cũng có thể là thấy nhưng không tỏ vẻ gì, dù sao chuyện Xuân Phong Môn cũng không thể để lộ.
Sa Ngữ ngồi xuống, yến hội tiếp tục. Tiền Tiểu Phi lại nhìn tới miếng cà vừa rồi, đang muốn gắp ăn, lại thấy bên tai một trận thanh âm khác thường, còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị Kim Hàn ấn xuống, sau đó chỉ thấy một vật thể bay không xác định sượt qua đầu hắn rơi xuống bình phong chính giữa đại đường. Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ.
Đó là một băng trùy tỏa hàn quang, mặt trên khắc hoa văn tinh xảo, nhìn kỹ thấy hoa văn kia là hình hạc trong mây được điêu khắc kỹ càng.
Bất quá ai cần biết cái gì hạc với cả mây, Tiền Tiểu Phi chỉ biết cách nó xuất hiện suýt nữa lấy mạng nhỏ của hắn luôn! Tiền Tiểu Phi không ngừng nén tức giận, chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.
Từ cửa sau xuất hiện một bóng người, nhìn gần hơn, tuy không phô trương như những đại bang phái kia, nhưng khí thế khẳng định không thua người nào. Người tới là một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn đĩnh đạc, tầm tuổi Kim Hàn, chỉ thấy hắn thong dong đi tới giữa đại đường, chầm chậm nhổ băng chùy từ bình phong xuống, nói: “Khánh công yến lớn như vậy, tại sao lại không mời Tuyệt Hạc Phong chúng ta? Sư phụ ta thực tức giận nga.”
Cổ Bạch còn chưa hết kinh ngạc, Tiền Tiểu Phi đã đứng dậy đầu tiên, đột nhiên đi tới bên nam nhân. Kim Hàn chậm một bước, không kịp giữ hắn lại. Cứ như vậy, dưới sự chú ý của toàn trường, Tiền Tiểu Phi đi, hoặc có thể nói là chạy về phía nam nhân kia.
Ngay khi Kim Hàn nghĩ Tiền Tiểu Phi định tính sổ vụ băng chùy với nam nhân, Tiền Tiểu Phi lại bất ngờ cười thật tươi, sau đó trong khi tất cả mọi người, bao gồm cả nam nhân Tuyệt Hạc Phong kia chưa kịp phản ứng, mở hai tay ôm chặt nam nhân.
Toàn trường hóa đá. Kim Hàn cũng hóa đá. Đương sự càng hóa đá. Nam nhân đương trường cứng đơ, không hề nhúc nhích.
Tiền Tiểu Phi mặc kệ, vẫn hưng phấn như cũ, càng không ngừng bắt tay nam nhân: “Ngươi rốt cuộc đã đến, ta chờ ngươi lâu rồi a,” Vừa nói vừa dùng tay kia phủi phủi người nam nhân, “Đi xa như vậy nhất định phong trần mệt mỏi, ta phủi phủi bụi cho ngươi.”
Hơn mười giây sau, nam nhân rốt cuộc có phản ứng: “Ta nói… Ta… Chúng ta… Quen biết sao…”
Nam nhân sở dĩ không chắc chắn, là vì thái độ của Tiền Tiểu Phi giống như thân thiết đến không thể thân thiết hơn, biến hắn thành có chút không hiểu nổi.
“Ngươi nói thế là sao? Chúng ta…” Tiền Tiểu Phi liên tục phủi tro bụi trên người nam nhân, sau đó mới khoanh tay ngừng lại, nhìn lên, đồng thời dừng cười, “Chúng ta đương nhiên không quen.”
Tiếp theo hắn dùng tốc độ tên bắn quay về chỗ mình, đồng thời vô trách nhiệm vứt lại một câu rất thiếu thành ý: “Thực xin lỗi, lầm người.”
Toàn trường tiếp tục hóa đá. Cái khỉ gì vậy? Vừa mới thật nhiệt tình cùng người ta nói chuyện, trong nháy mắt lại thành không quen rồi? Đau mắt nhìn lầm sao? Hay là…
Im lặng.
Kim Hàn thật đồng cảm với nam tử vẫn không hiểu gì đứng giữa đại đường kia, phỏng chừng bị Tiền Tiểu Phi làm cho đầu óc mơ hồ luôn rồi. Nhìn đầu sỏ tội ác ngồi bên cạnh mình, giờ phút này đang cười tới dị thường giảo hoạt, hắn dám khẳng định Tiền Tiểu Phi vừa chôm được cái gì từ nam nhân rồi. Xem ra đây là phương thức báo thù của hắn? Đúng là phong cách họ Tiền.
“Tiểu Phi huynh, ngươi… Không làm sao chứ…” Khổng Tiêu ngập ngừng hỏi, hành động vừa rồi của Tiền Tiểu Phi thế nào cũng không giống người bình thường, không trúng tà chứ?
“Ta thật rất tốt.” Tiền Tiểu Phi cười nói. Hắn hiện giờ lòng dạ siêu siêu thoái mái, bởi vì thứ vừa rồi lấy được xem ra rất trọng yếu.
Cổ Bạch trải qua liên tiếp một đám ngoài dự kiến, cuối cùng cũng hồi thần, chỉ thấy hắn hướng về phía người mới tới cười nói: “Chúng ta làm sao quên Tuyệt Hạc Phong được a, chỉ sợ các ngươi không tới sẽ mất mặt thôi, hiện tại quý phái đến chúng ta cao hứng còn không kịp đâu, mau tới thượng tọa!”
Nói xong đưa nam nhân đi tới phía trước. Cơn phong ba Tiền Tiểu Phi vừa tạo nên tựa hồ cũng bị mọi người quên đi, đều cho rằng đó chỉ là một đoạn nhạc đệm vô tình thôi. Đại sảnh lại bắt đầu ầm ĩ trở lại.
Tiền Tiểu Phi lần thứ ba gắp miếng cà, đang nghĩ lần này bất luận thế nào cũng phải ăn được, cửa lại truyền tới một trận xôn xao. Nghe tiếng tựa hồ đang có đánh nhau, cùng với tiếng đánh còn có tiếng một người trẻ tuổi cao giọng oán giận.
“Ta vừa rồi thấy rõ người của Tuyệt Hạc Phong đi vào, vì sao Thiên Ý Cốc chúng ta không được vào!”
Khổng Tiêu nghe vậy cười đến quỷ dị: “Sách, ngay cả Thiên Ý Cốc cũng tới, võ lâm đại phái trừ bỏ Tích Thiên Tự ra xem như đã đến đủ…”
Nguyên bản là tứ đại môn phái khánh công yến, ngoài dự kiến cơ hồ biến thành toàn bộ giang hồ thịnh yến. Mỗi người một ý, nhưng xem ra ẩn ẩn đều hướng tới một thứ…
Bất quá, Tiền Tiểu Phi của chúng ta không nghĩ nhiều vậy, hắn hiện tại chỉ quan tâm một việc, đó là – muốn ăn một miếng cà lại khó vậy sao?