Ngày hôm sau thời điểm Vương Liên Hoa tỉnh lại, Thẩm Lãng đang thượng yên cho ngựa.
Tảng sáng dương quang không quá chói lóa, chiếu lên trên người thực ấm áp, cũng thập phần thoải mái.
Phóng tầm mắt nhìn lại, một mảnh cát vàng vô ngôn, tĩnh lặng, lại thê lương.
Nhìn như bình tĩnh, rồi lại dấu diếm bao nhiêu sát khí?
Có lẽ nhân sinh cũng như thế đi.
Bảo vật còn chưa xuất hiện, giang hồ tứ phía đã nổi lên phân tranh.
Chung quy là vật chẳng lành.
Nhìn bóng dáng Thẩm Lãng bận rộn, bất tri bất giác hô gọi:” Thẩm Lãng.”
Thẩm Lãng quay đầu lại nhìn y.
Bạch ý phiêu nhẹ, tóc dài bị gió thổi như nhảy múa, khóe mắt ngày xưa tràn đầy phong lưu thêm chút ý mỉa mai, lúc này lại nổi lên tia đau thương khó hiểu.
Nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất.
Nhanh đến mức Thẩm Lãng phân không rõ là ảo giác hay chân thật.
Hắn không nói lời nào, y cũng trầm mặc.
Qua loa nếm chút lương khô, rồi tiếp tục đi hướng bắc.
Người không thể biết trước tương lai.
Đối chuyện chưa phát sinh, nếu sớm chuẩn bị tâm lý, ít nhất sẽ không luống cuống chân tay.
Lúc nhìn thấy hơn mười thi thể ngang dọc, bọn họ vẫn chưa thực kinh ngạc.
Kinh ngạc phải là kiểu chết của họ.
Có tứ chi quấn quanh một khối, có tay cầm đao kiếm đâm lẫn nhau, hơn nữa là tứ chi chia lìa, không trọn vẹn không đầy đủ, vô cùng thê thảm, miệng vết thương trên người phi thường hổn độn, không hề theo quy tắc gì, nhìn qua như là phát cuồng chém giết lẫn nhau mà chết.
” Là độc ‘ tiêu sầu’.” Vương Liên Hoa trầm mi nói.
Thẩm Lãng quá sợ hãi.
Hắn biết” Tiêu sầu”.
Người ăn phải, lúc mới đầu sẽ liên tục thấy ảo ảnh, thần trí không rõ rồi sau đó thì phát điên phát cuồng, lục thân không nhận,gặp người liền sát, cho đến chết, mặt lại mang tươi cười quỷ dị. Năm đó độc tiên tử dụ dỗ mười kiếm khách trẻ tuổi đến chỗ của nàng, nhốt bọn họ ở một gian mật thất, rồi dùng kì độc này làm bọn họ tàn sát lẫn nhau, đợi đám người Thẩm Lãng đuổi tới là lúc khắp nơi là phần còn lại của chân tay đã bị cắt lìa, tình cảnh khi đó giống như địa ngục nhân gian.
Tiêu sầu đích xác có thể tiêu sầu, người mất đi bản tính làm sao còn sầu?
” Nàng đến đây.” Thẩm Lãng nhìn khắp xung quanh, cát vàng trải dài, tiếng gió nức nở, lại không một bóng người.
” Ngươi không cảm thấy chúng ta như hai con mồi bị thợ săn nhìn trúng?” Thời điểm này còn có thể cười vân đạm phong khinh như thế, cũng chỉ có Vương Liên Hoa.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười theo:” Nàng nhưng thật ra cực thích xem bộ dáng mỗi người giãy dụa trước khi chết.”
Vương Liên Hoa hứng thú nói:” Mỹ nhân độc địa hơn ta cũng thấy, nhưng giống nàng vừa ra tay liền đoạt đi mấy chục mạng người, thật đúng là tuyệt vô cận hữu( trước nay chưa từng có).”
Thẩm Lãng khẽ thở dài:” Đáng tiếc hại những người này uổng tánh mạng.”
” Là nàng tặng lễ gặp mặt cho chúng ta.”
” Lễ này không khỏi quá nặng rồi.”
Vương Liên Hoa ngồi vào trong xe, nói:” Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn. Chạy nhanh đi thôi, mặt sau không biết còn bao nhiêu truy binh theo đâu. Nếu để bọn họ nhìn thấy, chúng ta lại phải gánh tội danh giết mấy chục mạng người nữa a.”
Chiếc xe càng lúc càng xa, ở trên cát lưu lại một đường thật dài vết bánh xe, dần dần lại bị cát bụi bao trùm.
Thái dương chính diện, ánh sáng chạm trên vết máu cùng thi thể, như một bức họa hấp dẫn mà thảm thiết.
Mạng người, thực yếu ớt.
” Thẩm Lãng!”
Vương Liên Hoa thanh âm nghe như mèo bị giẫm phải đuôi, dọa Thẩm Lãng nhảy dựng.
Dừng lại xe, vén rèm hỏi:” Làm sao vậy?”
Vương Liên Hoa nâng một túi nước lên:” Chúng ta sẽ khát chết ở chỗ này.” Dứt lời, đem túi nước ném ra ngoài xe.
Ở sa mạc, có cái gì so với nước quan trọng hơn? Thấy y tùy ý liền đem một túi nước lớn ném đi, Thẩm Lãng cả kinh kêu lên:” Ngươi làm cái gì vậy……” Còn chưa có nói xong, đột nhiên dừng lại, mắt thấy cát đất bị nước trong ngấm vào, lại nháy mắt biến thành màu đỏ sậm, tựa một vũng máu biến đen, mang theo hương vị ngọt ngào nhưng nồng đến ngấy.
Khi Vương Liên Hoa đem tất cả nước, lương khô trên xe đều ném trên mặt đất, nhìn một vùng màu đỏ sậm, Thẩm Lãng sắc mặt cũng trở nên giống nó, hết hồng lại hắc.
” Là‘ huyết hải phiêu hương’.” Vương Liên Hoa nhẹ giọng nói.
Độc thời điểm nào hạ?
Đúng vậy, ngay lúc bọn họ rời xe ngựa xem xét thi thể.
Thế nhưng lại sơ hở.
Thi thể không phải ra oai phủ đầu, mà là ngụy trang dẫn dụ bọn họ rời đi xe ngựa! Huyết hải phiêu hương vô dược khả giải( không có giải dược), chỉ cần một ít hẳn phải chết, khuyết điểm chính là mùi quá nồng, rất dễ bị phát hiện. Độc tiên tử dùng loại dược này hạ độc, đương nhiên không phải muốn giết bọn họ, mà muốn hủy lương thực của bọn họ, để bọn họ không đường thối lui.
Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa liếc mắt nhìn nhau.
Nàng vẫn đi theo bọn họ, thời khắc đều nhìn chằm chằm.
Mới vào sa mạc thì bình an vô sự, cố tình ở bọn họ hành tẩu mấy ngày không thể tái quay đầu thì hạ độc, chính là muốn chặt đứt đường lui duy nhất này.
Nàng muốn khi bọn họ thể lực kiệt quệ, một khắc kia liền một kích tất thắng.
” Hiện tại làm sao bây giờ?” Vương Liên Hoa cười không nổi.
Thẩm Lãng cười khổ một tiếng:” Tiếp tục đi.”
Quay đầu lại chính là tử lộ.
May mắn, phía trước có lẽ có thương đội, có lẽ có ốc đảo, có lẽ……
Cái gì cũng có.
Không có thương đội, không có ốc đảo, thậm chí ngay cả cây tiên nhân chưởng đều không có.
Trong mắt có thể nhìn thấy, chỉ có cát vàng, mênh mông vô bờ cát vàng.
Bọn họ đã gần ba ngày không uống một giọt nước.
Thái dương nóng rực, sa địa nóng lên, tựa như hai ma quỷ, ở rút cạn nước trên người bọn họ.
Đói thực đáng sợ, so với đói càng đáng sợ chính là khát khô.
Ngựa cước bộ càng ngày càng chậm, rốt cục gục đầu ngã quỵ trên mặt đất.
Thùng xe lật nghiêng, Vương Liên Hoa quăng ngã ra ngoài.
Y hai mắt nhắm nghiền, môi khô nứt, sắc mặt tái nhợt như đất, đã mất ý thức một thời gian.
” Vương công tử, Vương công tử……” Thẩm Lãng gọi vài tiếng, cũng không thấy y có chút phản ứng gì.
So với Vương Liên Hoa, thể lực hắn dù sao vẫn tốt hơn, thì giờ phút này cũng cả người vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh.
Hắn không sợ chết, lại chán ghét chờ chết.
Hiện tại cố tình phải chờ chết.
Hoặc là chết ở độc trong tay tiên tử, hoặc là…… Chết ở sa mạc.
Khẽ giật mình, hắn nghe được một trận tiếng cười, thanh thúy dễ nghe giống như chuông bạc, tán trong gió, như có như không.
Nàng đi rất chậm, trên mặt lộ ra tươi cười nhợt nhạt, y phục hồng ôm trọn thân thể uyển chuyển, giống một đóa tường vi nở trong sa địa.
Sa địa nhiệt khí hừng hực, khiến cho thân ảnh kia vừa mơ hồ lại hư ảo.
Thẩm Lãng tuyệt không quên khuôn mặt này.
Nàng đã muốn hơn năm mươi tuổi, vì cái gì ai nhìn thấy nàng, đều cho rằng nàng chỉ là thiếu nữ đôi mươi.
Thân hình xinh đẹp, phong tình quyến rũ, đủ để lôi kéo bất kì nam nhân nào xuống địa ngục