Thẩm Lãng đang ngồi trong trà lâu, bồi Vương đại công tử uống trà.
Hắn thật sự không rõ, rành rành bốn bề đang thọ địch, người này thế nào còn có thể nhàn nhã như vậy?
Trà là hảo trà, cực phẩm bích loa xuân, khó được địa phương gần sát đại mạc này lại có thể có hảo trà như vậy. Bất quá nếu trong chén biến thành rượu, hắn nguyện ý vui vẻ chịu đựng.
” Người.” Vương Liên Hoa đột nhiên bính ra một chữ.
Thẩm Lãng ngạc nhiên nói:” Người nào?”
” Nữ nhân.”
Tầng trên trà lâu có vài nữ tử tuổi nhỏ, diện mạo thanh tú đang ngồi, minh lý ám lý không ngừng đem ánh mắt liếc qua bên này. Gặp Thẩm Lãng nhìn phía các nàng, lập tức đỏ bừng mặt. Cũng khó trách, bọn họ một cái ngọc thụ lâm phong, một cái khí vũ hiên ngang, cô nương nhà ai thấy cũng sẽ xuân tâm đại động.
” Đối đầu kẻ địch mạnh, Vương công tử thật không quên phong hoa tuyết nguyệt.”
Vương Liên Hoa buông chén trà, hướng hắn trông lại:” Ta nói chính là một nữ nhân có độc.”
Thẩm Lãng cả kinh:” Độc tiên tử?!”
Vương Liên Hoa đem ánh mắt hướng về người đến người đi trên đường, nói:” Thẩm đại hiệp nói nàng sẽ ở na?”( ^o^ ta thích chữ na)
” Ta tình nguyện nàng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.” Nhớ tới nữ nhân ” Độc tiên tử” đã hơn năm mươi, diện mạo vẫn như thiếu nữ, Thẩm Lãng tự thân một trận ác hàn. Mấy năm trước chính mình từng kiến thức qua thủ đoạn chỉnh người của nàng, kia quả thực muốn sống không được. Sau bị giang hồ chính phái truy đuổi, trốn về Tây Vực, rồi chưa tái xuất hiện ở Trung Nguyên.
” Nàng đã tới, có lẽ sớm ở bên người chúng ta.” Vương Liên Hoa đem ánh mắt chuyển qua mặt từng người trong trà lâu, chậm rãi nói.
Thẩm Lãng nhíu mày nói:” Nàng không phải nhân vật dễ đối phó.”
” Thẩm đại hiệp cho rằng bản lĩnh sử độc của tại hạ không bằng nàng?”
” Chưa từng tỷ thí qua, không dám vọng ngôn.”
” Chúng ta đây đến đổ một phen.”
” Đánh cuộc gì?”
Vương Liên Hoa ánh mắt giảo hoạt:” Lần này cùng độc tiên tử đối trận, nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng với ta một việc.”
Thẩm Lãng hỏi:” Nếu thua?”
Vương Liên Hoa ha ha cười:” Nếu thua, chúng ta còn mệnh sao?”
Thẩm Lãng lắc đầu cười khổ:” Ta đây nhưng thật hy vọng công tử thắng.”
Vương Liên Hoa ánh mắt lượng lượng nhìn hắn:” Thẩm đại hiệp nguyện cùng ta đổ một ván?”
Thẩm Lãng nói:” Chỉ cần không phải việc thương thiên hại lí, tại hạ đáp ứng.”
Vương Liên Hoa cười nói:” Ngươi là đại hiệp đương thời, ta làm sao dám nhượng ngươi làm chuyện thương thiên hại lí. Đến lúc ta nghĩ ra, sẽ nói sau không muộn. Bất quá ta có thể cam đoan, tuyệt không trái với nhân cách Thẩm đại hiệp.”
Chạng vạng, hai người ở Mã thị mua một chiếc xe ngựa. Kéo xe là hai con ngựa lão luyện, cao lớn tráng, tối thích hợp hành tẩu ở sa mạc.
Trên đường quay về khách , mua thêm vài túi da mang nước, đổ đầy nước vào liền đưa lên xe ngựa.
” Bao nhiêu đây phỏng chừng đủ uống một tháng.” Vương Liên Hoa vỗ vỗ tay, quay đầu lại nói ” Ngươi nói độc tiên tử có thể hay không hạ độc trong nước của chúng ta?”
Thẩm Lãng buông màn xe, nói:” Nàng là người cao ngạo, tự nhận độc nhất vô nhị, tuyệt không ra tay lần thứ hai. Cho nên thời cơ nàng ra tay, là thời điểm đã nhận định có thể một kích tất thắng.”
Vương Liên Hoa cười nói:” Ngươi thật hiểu nàng, là người quen cũ?”
Thẩm Lãng nói:” Trái lại, đã giao thủ.”
Vương Liên Hoa tiến sát,nói:”Chỉ từng giao thủ, đơn giản như vậy? Ta nghe nói độc tiên tử xưa nay thích tuấn mỹ nam tử.”
Lúc trước độc tiên tử đích xác muốn luyện hắn thành dược nhân cho nàng sử dụng, nhưng việc này tuyệt đối không thể nói cho Vương đại công tử, ho khan vài tiếng nói:” Cẩn thận phải là Vương công tử mới đúng.”
” Có Thẩm đại hiệp, ta ngược lại thực yên tâm.” Vương Liên Hoa ha ha cười, xoay người vào khách .
Bóng lưng hắn bị ánh tà chiều kéo thật dài, chiếu đến bên chân Thẩm Lãng, ẩn ẩn có thể thấy vạt áo tung bay.
Nhưng thực cao ngạo lại thuần.
Một chiếc xe, hai người.
Một mảnh đại mạc cát vàng vô biên vô hạn.
Người phụ cận đều nói, đó là địa phương có thể vào nhưng không thể ra, dù giá cao tới đâu, cũng không ai nguyện ý dẫn đường.
Cho nên, chỉ đành đi theo hướng người đi trước.
Vương Liên Hoa nói đi thẳng hướng bắc, lại nhìn thấy một tòa thành trì bỏ hoang.
Địa phương xa như vậy, ngay cả cư dân bản xứ cũng không biết ở đâu, thật sự tồn tại sao?
Nghi vấn thì nghi vấn, đường vẫn phải đi.
Ánh mặt trời chiếu trên cát, khiến không khí nóng bỏng như hỏa thiêu, phảng phất da thịt trên người đều bị nướng cháy.
Vương Đại công tử khăng khăng lái xe, mới đi không quá vài dặm đường, như bị nướng đến đầu choáng mắt hoa, cả người vô lực, được Thẩm Lãng kéo vào trong xe sau, mới thoáng hồi phục khí lực.
Hắn vốn được nuôi dưỡng thành thói quen, trải qua không được cũng bình thường. Thấy y môi trắng bệch, cả người đổ mồ hôi, Thẩm Lãng tâm sinh vài phần thương tiếc, uy y uống chút nước, mới nói:” Vẫn là ta làm đi.”
Vương Liên Hoa bĩu môi, không để ý đến hắn. Vốn muốn tỏ rõ phẩm chất anh hùng, không ngờ khiến Thẩm Lãng coi thường mình, không nghĩ nhanh như vậy chống đỡ không nổi, trong lòng ít nhiều có chút quẫn bách. Thẩm Lãng cười, đem túi nước đưa cho y, chui ra ngoài xe.
Trong xe chí ít so với ngoài xe mát mẻ hơn, nghỉ ngơi một lát, Vương Liên Hoa khôi phục được chút khí lực, liền nói:” Một đường này cũng lạ, chẳng những không có người của quan phủ, ngay cả Đường Thiên Hàng cũng không thấy bóng dáng.”
Thẩm Lãng nói:” Quan phủ tìm không thấy chúng ta cũng là bình thường, nhưng Đường Thiên Hàng không xuất hiện, thật sự cổ quái vô cùng.”
Vương Liên Hoa nhìn ra bên ngoài, nói:” Nói không chừng hắn tránh ở chỗ tối.”
Thẩm Lãng cười nói:” Chỗ tối cũng được, ngoài sáng cũng thế, muốn tới tóm lại vẫn phải tới.”
Vương Liên Hoa hừ lạnh một tiếng nói:” Ngươi ngược lại rất minh bạch.”
Thẩm Lãng nói:” Tận hưởng lạc thú trước mắt, đây chẳng phải tác phong Vương công tử sao?”
Vương Liên Hoa cười rộ lên:” Hảo hảo, Thẩm Lãng, đợi khi việc này chấm dứt, ta mời ngươi uống ba ngày ba đêm.”
Thẩm Lãng cũng cười:” Tại hạ chờ rượu của Vương công tử.”
Sa mạc ban đêm rất lạnh, lạnh tận xương.
Gió mang theo hạt cát tạt ở trên mặt, đau như đao cắt.
Xe ngựa dừng ở dưới thạch nham, đợi đến khi Thẩm Lãng nhặt củi trở về, Vương Liên Hoa sớm lùi vào thạch biên lạnh run.
Đợi lửa đốt lên, trong nồi chử canh thịt dê, phiêu ra một trận hương khí thấm nhân.
Thẩm Lãng lấy trong xe ngựa ra hai bát, múc đầy canh đưa cho Vương Liên Hoa. Đầu ngón tay khẽ chạm, đúng là dị thường băng lãnh.
Hắn từ nhỏ lưu lạc thiên nhai, khổ ải gì cũng nếm qua, lúc này mặc dù lãnh, nhưng vẫn trụ được. Vương Liên Hoa không giống thế, ban ngày nóng đốt người, ban đêm lại lạnh đến tận xương, loại chênh lệch như mức nước của sông so với biển đối với y mà nói không nghi ngờ là khổ hình.
Thở dài, chìa tay ôm lấy y
Vương Liên Hoa cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
” Thẩm Lãng, ngươi làm cái gì vậy?”
Thẩm Lãng nhìn y nói:” Chung quy so với đông lạnh đến sinh bệnh thì tốt hơn.”
Vương Liên Hoa nổi giận:” Ngươi cho ta là nữ tử yếu đuối sao?”
Thẩm Lãng chỉ phải cười khổ:” Vương công tử cớ gì nói vậy, Thẩm mỗ tổng không thể nhìn công tử chịu lạnh mà chẳng quan tâm đi.” Ánh lửa ánh vào trên mặt hắn, chiếu ánh mắt lóe tia ôn nhu lại kiên định, không khỏi làm người ta tâm sinh ấm áp.
Vương Liên Hoa ngồi xuống bên người hắn, ngẩng đầu khẽ liếc nhìn hắn, chậm rãi đem thân mình tiến sát vào lòng hắn.
Y vốn cao không bằng Thẩm Lãng, giờ phút này vì dựa vào, hơi thở ấm áp phun ở cổ Thẩm Lãng, ma ma dương, làm lòng Thẩm Lãng run lên.
Vươn tay nhẹ nhàng ôm bờ vai y, thiên hạ trong lòng run rẩy dần dần bình tĩnh.
” Thẩm Lãng, ngươi chớ đối đãi với ta như thế……” Một câu nói mê nỉ non từ trong lòng phát ra. Cúi đầu nhìn lại, y đã ngủ thâm trầm. Biểu tình mệt mỏi vì gấp rút lên đường đã mất đi, chỉ đọng lại biểu cảm ngây thơ thuần khiết như hài đồng đang ngủ.
Lông mi run rẩy, môi muốn mở nhưng lại vẫn đóng lại
Ythật sự mĩ khiến người ta phải ai thán.
Thẩm Lãng ảm đạm cười, khẽ kéo y phục phủ kín người y.
Ánh trăng rọi trên cát, thanh lãnh như mộng.