Hồng Châu, ngày trong xanh ấm áp.
Phương phủ ở Hồng Châu cũng có thể xem như phú giáp một phương, dãy tường cao nối dài, tựa núi mà kiến dựng.
Lúc này nơi phía đông hào quang tứ phía, lấp ló phía sau rặng mây là đỉnh núi băng tuyết tịch mịch vắt ngang qua như ngọc long hoành đảo, ánh mặt trời rơi xuống nơi này giống như những tia thạch anh chói lòa tỏa ra tứ phía. Mà ở sườn núi lá cây nhuộm xanh một khoảng trời, đỏ một khoảng, vàng một khoảng, lần lượt thay đổi mà tôn nhau lên, mỹ lệ đến hoa mắt. Mà vị trí của Phương phủ chính là nằm ở bên sườn núi yên tĩnh xinh đẹp.
Hôm nay cửa phủ rộng mở, bày ra một chiếc bàn thật dài, trên bàn phô bày gấm vóc lụa là đỏ thẫm. Những chiếc khay cực đại bằng thạch anh đặt phía trên, bên trong đầy những tiền lì xì, phàm là người vào trong phủ bất luận nam hay nữ, già hay trẻ, Phương phủ đều sẽ phát một phần tiền mừng, có thể thấy được đây chính là phô thế tiền tài hùng hậu. Hai bên cửa là nha hoàn đứng tươi cười nghênh đón khách nhân.
Long Đằng cùng Sương Lan Nhi đứng trước cửa lớn Phương phủ, hắn ngửa đầu nhìn hai cánh cổng to lớn, nếu nói đây là cổng lớn thà không bằng nói là sơn môn thì thỏa đáng hơn, hắn không khỏi kinh ngạc than lên: “Dân gian phú hộ, xem ra có thể so sánh với cuộc sống hoàng đế tiêu dao, ha ha. Thật khiến cho người ta hâm mộ.”
Hai nha hoàn nhìn thấy Long Đằng bộ dạng thiên tư liền ngay lập tức tươi cười tiến đến đón chào: “Vị công tử này, mời vào bên trong, bên trái khuôn viên, đi qua tiểu hồ, đối diện đó chính là khán đài.” Nói xong liền đưa đến hai phong lì xì, “Chúc công tử gặp vận may.”
Long Đằng cười nhận lấy rồi kéo tay Sương Lan Nhi đi vào bên trong.
Trong phủ so với bên ngoài càng thêm quý phái, vừa vào cửa liền nhìn thấy một hồ nước, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt hồ xanh biếc, phản xạ một mảnh tử quang, xa xa còn thấp thoáng ngọn núi tuyết giờ phút này như đang khoác lên một kiện y phục màu sắc rực rỡ, sừng sững giữa hồ. gió nhẹ cuối thu lướt trên mặt hồ thổi tới hương thơm thanh dịu của khóm sen bạt ngàn.
Chân đạp trên những chiếc lá xốp vàng rụng xuống, đi qua hồ nước, trước mắt liền xuất hiện một khoảng trống lớn, con đường phía trước được trải mái cong sừng sững, phủ lên một khán đài cao được dựng lên bằng gỗ mộc quý giá. Trên đài trải thảm nhung đỏ mềm mại, bày khoảng hơn mười chiếc ghế gỗ tử đàn. Ở giữa có một lão già đoan chính đang ngồi, rất có uy nghiêm. Hai bên là chín tên nam tử, phục sức khác nhau, tuổi cũng không ngang bằng, chỉ có duy nhất bộ dạng là giống nhau.
Long Đằng không khỏi cảm thấy kỳ quái nói: “Không phải chỉ là ném tú cầu chọn rể thôi sao, làm gì mà phải có nhiều người ngồi trên đấy như vậy? Còn phải sắp xếp, đùa sao!”
Sương Lan Nhi giải thích: “Nghe nói Phương Tiến Ích có chín đứa con trai nhưng lại không có con gái, sau này nhận nuôi Linh Lung thì vô cùng yêu thương nàng. Có lẽ lão gia kia chính là thương phú Phương Tiến Ích còn kia chính là chín vị ca ca của Linh Lung.”
Long Đằng mi hơi nhíu lại, dò xét liếc mắt nhìn nàng một cái: “Vậy mệnh nàng thật đúng là không tồi. Không phải ai cũng gặp được vận may như thế.”
Sương Lan Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này hai gã nam tử đứng bên cạnh thấp giọng nghị luận: “Ấy, Trang huynh, huynh cũng đến đây sao? Hôm nay xem ra thật náo nhiệt, vẫn là muốn ôm mỹ nhân về nhà?”
“Đương nhiên là muốn ôm mỹ nhân về nhà rồi, ta tới Phương phủ cầu hôn không dưới năm sáu lần phải trở về. Haiz, Linh Lung tiểu thư luôn một mực từ chối. Nhưng ta chính là vẫn chưa hết hy vọng.”
“Trang huynh quả thật là người kiên trì, tin tưởng chân thành của ngươi nhất định sẽ được đền đáp. Cố lên!”
“Nhận được lời chúc của huynh, Trang mỗ này xin được tạ ơn.”
“Ha ha, bất quá tại hạ có chuyện này vẫn thấy khó hiểu. Linh Lung tiểu thư này mặc dì mạo mỹ nhưng cũng không tính là nhân gian tuyệt sắc khó gặp, huống chi tuổi nàng cũng không nhỏ, qua năm nay đã là hai mươi. Không biết tại sao Trang huynh lại một mực chấp nhất như vậy?”
Một nam tử áo lam khác đến bắt chuyện: “Chuyện này người còn không biết. Cái này goi là cưới vợ thú hiền, mọi người đều nói Linh Lung tiểu thư mệnh cát vượng, có thể củng cố gia vận. Ngươi nhìn Phương phủ xem, gia nghiệp to lớn đến cỡ nào. Kỳ thật khi Phương Tiến Ích chưa có thu dưỡng Linh Lung, phủ trạch bất quá cũng chỉ là tam tiến lục viện, ngay ở đầu phố cách nhà ta không xa. Từ khi Linh Lung đến Phương Tiến Ích một đường hanh thông, còn chín vị ca ca của nàng cũng đều làm ăn phát đạt. Nghĩ nghĩ xem nếu không phải như vậy thì chỉ là một con bé mồ côi thì cho dù Phương phủ có nuôi dưỡng nàng không tồi cũng làm gì lại phải làm thành cả một tòa thượng tân.”
“Thật sao, ta đường xa đi tới, vốn là ngưỡng mộ tiểu thư mĩ mạo, đây là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này. Nếu thật là như vậy thì đúng là đáng giá thử một lần.” Người còn lại lên tiếng.
“Đương nhiên là thật, ai cũng nói lấy được Linh Lung sẽ giúp phu phận, bảo đảm thuận buồm xuôi gió.”
“…”
Nghe đến đó, Sương Lan Nhi ít nhiều cũng hiểu được tâm tình của Linh Lung, nhiều người đến cầu thân như vậy nhưng có mấy ai là thật tâm, chỉ sợ ngay cả một cũng không có. Nếu không phải hướng vào tướng mạo cùng gia sự thì cũng là vận may mà nàng đem tới. Tướng mạo thì không sao nhưng mấy thứ số phận gì đó này nọ người nào có thể nói chuẩn? Nếu như Linh Lung gả qua đó, nhà người ta được thế giàu có hưng thịnh thì không nói nhưng nếu thời vận không đủ may vậy thì Linh Lung sẽ trở nên ra sao? Chẳng phải là đem số phận cả đời hạnh phúc của nàng ký thác ở một chuyện vô ảnh không lường trước được? Cũng khó trách Linh Lung có tư tưởng như vậy, nàng chấp nhất muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình.
Nghĩ đến đây Sương Lan Nhi liền liếc mắt nhìn Phong Đằng một cái, chỉ thấy hắn vẻ mặt vẫn đang hưng phấn không hề che dấu, biểu cảm bộc lộ ra hết trên khuôn mặt, giống như đang chờ xem trò hay. Lòng nàng không khỏi cảm thấy một tầng tối tăm, loạn cả lên, hôm nay tú cầu chọn rể cũng không biết kết quả sẽ thế nào. Nếu như Long Đằng… nàng không dám suy nghĩ tiếp…chỉ cảm thấy ngực kích động mãnh liệt, giống như có tảng đá đang đè xuống.
Lúc này trên khán đài, Phương Tiến Ích chậm rãi đứng lên, hắn giơ một tay ra hiệu, tiếng trống ầm ầm vang dội phất khởi như muốn làm rung trời đất, như tiếng sấm rạch ngang từ phía chân trời.
Long Đằng cùng Sương Lan Nhi đến không tính là sớm nhưng cũng không tính là muộn, lúc đến người đã chật kín. Mỗi gã quản sự tiến vào, hắn sắp xếp mọi người đứng đúng chỗ, mỗi vị nam tử đến muốn đón tú cầu đều phải đứng trong một cái ô tròn dưới chân.
Sương Lan Nhi vừa rồi cảm thấy kỳ quái, tại sao dưới đất lại kẻ các ô trống, thì ra là có tác dụng này. Nàng cùng Long Đằng đứng trong một ô, một ô này vô cùng rộng, ước chừng có thể chứa được năm người đứng.
Quản sự sắp sếp cho mọi người xong, bắt đầu tuyên bố quy tắc của buổi lễ hôm nay. Hắn nói rất lâu, rất dài dòng, cuối cùng thì Sương Lan Nhi cũng nghe hiểu đại khái được, chính là trong khi lễ ném tú cầu diễn ra, không ai được phép tùy ý đi lại, nếu không sẽ xem như là bị loại. Tú cầu dừng ở chỗ ai, nếu hắn bắt được thì xem như là thắng, nếu như không bắt được thì chỉ cần rơi ở phần ô tròn của ai thì cũng xem như là thành. Nếu như cầu rơi ra ngoài, không nằm trong ô nào thì sẽ được ném lại.
Tuyên bố quy tắc xong, Phương Tiến Ích đứng dậy nâng tay lên rồi lại ngồi xuống. Lúc này tiếng trống lại nổi lên vang dội.
Phía chân trời, mặt trời đỏ rực chậm rãi leo lên, núp sau những rặng mây lúc ẩn lúc hiện, gió núi thổi qua cuốn bay những chiếc lá, phiêu đãng xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Linh Lung từ trong tiếng người người huyên náo chợt xuất hiện.
Y phục tơ tằm phù dung sắc thêu trăm hoa đua nở, một thân thiên tiên kim hoàng rực rỡ, tinh thuần xinh đẹp, nhẹ nhàng uyển chuyển, diễm lệ tựa tiên tử hạ phàm. Trang sức tinh quang chói lòa, rựa rỡ như ráng mây chiều, ẩn ẩn lộ ra vẻ đẹp quý phái.
Linh Lung vừa bước ra, tiếng người nhất thời sôi trào bùng nổ. Nàng tư thái đoan trang, chậm rãi bước lên đài cao, đầu tiên là hướng Phương Tiến Ích hành lễ, tiếp đó là chín vị ca ca, nhất nhất bái tạ. Cuối cùng nàng đi tới sát vách đài cao, đưa tay lên tháo bỏ tấm mạng che mặt mỏng manh, nhẹ nhàng giương lên ném lên không trung.
Tầm mắt của ai ai cũng hướng theo mảnh lụa mỏng theo gió bay lên, không rời sự chú ý.
Dung nhan dưới tấm sa mỏng hiển hiện, vô cùng kinh diễm. Lông mày không họa mà tự khắc nó đã xanh như phỉ thúy, môi không cần điểm đã đỏ thắm như son, con ngươi sáng ngời như làn nước thu thủy, giữa mi tâm khảm lên một đóa lê hoa xinh đẹp, cả người nàng giống như một nhành hoa hải đường ngủ say trong đêm xuân thẫm đẫm hương rượu. Cả người như vậy chói lòa như ngọc, như vậy mỹ lệ như hoa, đẹp không thốt thành lời.
Lúc này một nha hoàn tướng mạo đoan trang trên tay bưng một trản gỗ lớn, trên đó rõ ràng chính là một quả tú cầu được dệt từ những sợi tơ vàng bạc lóng lánh, cùng với đó là những nét điểm xuyết của những bông hải đường, cánh hoa tung bay trong gió và chân trâu đá quý đính lên đầy cao quý.
Linh Lung chưa cầm lấy tú cầu mà con mắt đảo qua đám người một lượt, nàng nhìn đến đâu là đám người chỗ đó không ngừng sôi sục, kích động theo sát ánh mắt của nàng. Trong trời đất trừ bỏ tiếng hít thở không còn bất cứ một động tĩnh gì khác. Tầm mắt của nàng cuối cùng dừng lại ở thân ảnh cao to màu xanh ngọc bích kia.
Kỳ thật Linh Lung đã sớm nhìn thấy Long Đằng, hắn chói mắt như vậy, chỉ sợ cả đám người kia cộng lại cũng không thể lóa mắt hơn hắn, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Y phục thêu lá trúc xanh sáng rực rỡ, thắt lưng buộc một dải bạch ngọc ngư long, đầu đội kim quan thanh ngọc. Một khắc kia trong ánh mắt nàng không thể chứa đựng thêm bất cứ một ai, giống như cả thế gian này chỉ tồn tại hình bóng hắn, chỉ một mình hắn đứng dưới rừng trúc thanh tao, tuyệt thế đến huyễn ảo. Mà hắn cứ đứng đó, một mình chiếm hết phong lưu.
Tay nàng hơi hơi nâng lên ném tú cầu xuống dưới.
Mà những người đứng dưới đài ai ai cũng khẩn trương nhìn theo.
Mà tự nhiên lúc này lại có người không rõ tình cảnh, thí dụ như Long Tiêu Đình cùng viên thống lĩnh vừa mới thúc ngựa đi tới, bọn họ nhìn thấy có nhiều người đang vây lại, kiễng chân ngóng nhìn mà không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn từ sau đám người đi đến, bất tri bất giác đã đứng vào khu vực ném tú cầu.
Long Tiêu Đình lãnh mi nhíu lại: “Phương phủ đang làm cái trò gì? Sao lại có nhiều người như vậy?”
Viên thống lĩnh nhỏ giọng nói: “Thần cũng không biết, vừa rồi chúng ta vội vàng tiến vào cũng chưa kịp hỏi rõ ràng, nghe nói là cái gì tú cầu chọn rể. Vương gia có muốn tránh đi một chút, dù sao lần này là chúng ta cải trang xuất hành, không để bại lộ hành tung là tốt nhất.”
“Tú cầu chọn rể?” Long Tiêu Đình nhìn lên đài cao, chỉ thấy có một nữ tử ăn mặc hoa lệ đang đứng, trong tay cầm theo một tú cầu chói mắt. Hắn lại hỏi: “Trên đài là người nào? Có phải là người chúng ta muốn tìm hay không? Là dưỡng nữ của Phương Tiến Ích?”
Viên thống lĩnh cẩn thận nhìn: “Nhìn có vẻ là như vậy, bất quá cũng không thể thập phần khẳng định.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Vương gia, hình như Phương Tiến Ích cũng đang ngồi trên đài, ở phía sau. Có cần thuộc hạ qua hỏi hắn hay không?”
Long Tiêu Đình vừa định lên tiếng thì bạc thần khẽ đông cứng lại, hầu kết ngưng tụ thành một độ cung lạnh lẽo. Khuôn mặt hắn dần dần trắng bệch, hai mắt tựa như không thể tin được những gì mình nhìn thấy, hắn thất thanh kêu lên: “Lan nhi…”
Lúc Linh Lung chuẩn bị ném tú cầu, nàng vẫn còn đang chìm vào cảm giác tâm ý phiền loạn. Trong đám người im lặng như vậy, tĩnh lặng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi len qua những kẽ lá.
Bỗng nhiên giờ phút này, một thanh âm quen thuộc, cách xưng hô quen thuộc đang oang tạc trong tai nàng, giống như tiếng sấm không ngừng trút xuống… Thanh âm này như thế nào lại vô cùng quen thuộc?
Nàng bất giác quay đầu, ánh mắt dừng lại ở một chỗ.
Nhìn thấy Long Tiêu Đình một thân kim bào, từng sợi tơ vàng tuyến trong gió phất phơ di động như cọ vào mắt nàng. Nếu như cẩn thận nhìn có thể thấy thân hình hắn cũng đang run lên nhè nhẹ.
Nàng nâng tay che miệng, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Xuyên qua đám người, bọn họ đối mắt nhìn thấy nhau.
Ánh mặt trời ngày càng mãnh liệt, hai ánh mắt chạm nhau còn gì ngoài kinh ngạc cùng đau khổ.
Có cơn gió thổi qua cuốn bay những chiếc lá lìa cành, dày đặc tựa như một cơn mưa bất chợt, lạnh lẽo như băng.
Bốn mắt nhìn nhau bất động.
Ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây nặng nề rơi xuống, giữa bọn họ là một bức tường cao lãnh không chút độ ấm, giống như cách nhau mấy trọng sơn, mấy trọng thủy, không cách nào vượt qua.
Đột nhiên khoảng không ấy chợt nổi gió, cuồn cuộn sôi trào, thì ra chính là tú cầu của Linh Lung đã ném tới. Vô số ánh mắt dán chằm chằm nhìn theo tú cầu, bọn họ hô lên, nhảy lên muốn chạm vào nó. Đương nhiên tú cầu trên không trung xuất ra một đạo cong cong hình cung đẹp mắt, hướng Long Đằng bay tới.
Sương Lan Nhi còn chưa kịp phản ứng, tú cầu này rõ ràng… Như thế nào đột nhiên bay trật đi, người bên cạnh nàng Long Đằng chợt chế trụ cánh tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng xoay người chạy mất.
“Lan nhi…” Long Tiêu Đình lúc này mới nhìn rõ người đứng cạnh nàng chính là Long Đằng. Hắn vừa định di chuyển thì một mạt ảnh màu vàng từ trên trời giáng xuống, dừng ngay phía trên tay hắn.
Hắn cúi đầu nhìn, là tú cầu khảm vàng bạc chân châu quý giá.
Hắn vừa định ném tú cầu trong tay sang một bên rồi đuổi theo hai thân ảnh vừa mới chạy trốn kia. Bất đắc dĩ đám người huyên náo vây chặt lấy hắn cùng viên thống lĩnh. Vô số những tiếng chúc mừng nổ vang hai bên tai.
“Chúc mừng vị công tử này được ôm mỹ nhân về nhà.”
“Thật đúng là vận may trời cho.”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Đám người trước mắt vây lại đương nhiên khiến cho hai thân ảnh kia biến mất vô tung vô ảnh. Long Tiêu Đình tức giận đến dậm chân, tuấn mi trong nháy mắt nhăn lại thành bế tắc.
Long Đằng suốt một đường kéo tay Sương Lan Nhi chạy như điên.
Hắn bước chân nhanh như bay, chạy ra khỏi Phương phủ, chỉ hai ba bước đã phóng ngay đến dưới chân núi.
Trong lúc chạy trốn, tóc tai hắn thả ra mà rối loạn, phủ dài xuống dưới giống như một thác nước đen tuyền. Sương Lan Nhi bị hắn túm hắn kéo, cũng không biết bản thân mình chạy trong bao lâu, hai chân sớm đã mỏi nhừ không còn muốn nghe theo sai sử, khi nàng cảm giác như không thể cử động được thêm nữa thì cũng may đã đi tới chân núi.
Long Đằng lúc này mới dùng lại, Sương Lan Nhi không khỏi thở hồng hộc, nàng nói đứt quãng: “Làm gì vậy…. đến đây… làm gì?… Mệt chết ta…”
Hắn nhìn bộ dạng nàng thở hổn hển mà không khỏi thoải mái cười rộ lên: “Ha ha, không chạy chẳng lẽ đợi hắn đuổi tới sao. Bất quá chỉ sợ lúc này hắn nửa khắc cũng thoát không thoát được thân.” Mâu trung lộ ra một tia giảo hoạt, khi hắn kéo nàng lên xe ngựa liền nói: “Hôm nay thời tiết thật đẹp, ta đưa ngươi đi đến một nơi.”