Kim Phi Tích Bỉ

chương 67: đồng tâm đồng y

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chuyện này…” Sương Lan Nhi khó xử nói, đôi mi thanh tú khẽ nheo lại: “Linh Lung, ngươi không phải là…”

Linh Lung hai tròng mắt sáng ngời rạng rỡ, không phủ nhận nói: “Đúng vậy, ta thích Long công tử.”

Sương Lan Nhi mặc dù trong lòng đã sớm phát hiện nhưng nàng nghĩ Linh Lung bất quá chỉ là quá kinh ngạc trước tướng mạo tuấn mĩ của Long Đằng mà thôi, dù sao cũng có thể nói Long Đằng này xứng danh là đại mỹ nam tử đứng đầu Tường Long Quốc, điều này là hoàn toàn xứng đáng, cho dù hiện tại cũng có một ít nam tử bên ngoài cũng diễm lệ khiến cho bách hoa cũng phải xấu hổ. Không biết tại sao trong đầu nàng lại hiện ra một đạo thân ảnh khác, ôn nhu mà trong trẻo nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, hình dáng ấy dần dần hiện lên rõ ràng giống như đang xuất hiện trước mắt vậy.

Trong lòng nàng không khỏi đem Long Đằng cùng Long Tiêu Đình ra so sánh, nếu nói Long Đằng từ trên xuống dưới là một bức họa thiên nhiên đầy mê hoặc với ngập tràn các loài hoa nở rộ mà hắn chính là bông hoa đẹp nhất rực rỡ nhất, cùng với Long Đằng một chỗ sẽ khiến cho người ta cảm nhận lúc nào cũng như đắm chìm trong ánh mặt trời, phá lệ thư thái. Long Tiêu Đình lại giống như chiếc quạt lả lướt tinh xảo với những nét chấm phá thủy mặc trong mưa bụi, sương mù bao trùm tứ phía, có một loại mỹ cảnh thốt không lên lời, hấp dẫn từ tận đáy lòng. Hắn ôn nhu, hắn u sầu, hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, nó giống như một thứ độc dược, cho dù ngươi biết đó là rượu độc vẫn không nỡ dừng lại. Bọn họ mặc dù đều là người trong hoàng thất nhưng tính cách tác phong làm việc không hề giống nhau. Long Tiêu Đình làm việc mạnh mẽ vang dội còn Long Đằng ngược lại vô cùng nhàn tản vô chương.

Linh Lung thấy Sương Lan Nhi trầm tư hồi lâu, nàng vẫn cúi đầu im lặng không nói.

Một lát sau Sương Lan Nhi mới hoàn hồn, nàng nhìn Linh Lung nói: “Ngươi bất quá cũng mới chỉ nhìn thấy hắn vài lần, ngươi thậm chí còn không hiểu rõ hắn, cũng chưa từng hỏi qua thân thế bối cảnh của hắn, ngươi không biết hắn làm gì, công việc thế nào? Trong nhà có mấy người? Liền như vậy…”

Linh Lung đứng lặng trước mặt Sương Lan Nhi, hai bên tóc vi thùy càng làm tăng vẻ mềm mại như nhược, nàng chậm rãi nói: “Chỉ cần trong lòng ta có huynh ấy là được, những mặt khác đều không quan trọng… Ta chỉ sợ…” Nàng dừng một chút, vẻ mặt không khỏi có chút buồn bã: “Chỉ sợ người huynh ấy thích không phải ta.”

Sương Lan Nhi ngạc nhiên, trong lòng trầm xuống, Linh Lung từ khi nào lại rơi vào trầm luân như thế này, bất quá cũng mới chỉ có mấy ngày. Long Đằng giờ phút này mặc dù trắng tay nhưng chung quy hắn vẫn là con cháu hoàng tộc, đường đường là hoàng trưởng tôn, thân phận vô cùng cao quý. Nếu như thái tử con đường thuận lợi, Long Đằng kia đương nhiên tiền đồ vô lượng. Cân nhắc trong chốc lát, nàng liền nói: “Chuyện này… Linh Lung, ngươi có muốn hay không hỏi qua ý kiến của hắn một chút?”

Linh Lung lắc đầu, mi tâm thoáng qua chút u lạnh: “Không cần hỏi. Lan nhi, kỳ thật ta cái gì cũng đều hiểu được.” Nàng nhẹ nhàng kéo tay Sương Lan Nhi cùng ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật ta đã có thể nhìn ra, người huynh ấy thích chính là cô.”

Sương Lan Nhi trong lòng nhảy dựng lên: “Như thế nào có thể?”

Linh Lung buồn bã: “Lan Nhi, hôm nay đến nơi này trước hết muốn hỏi cô vấn đề chính là cô có thích huynh ấy hay không. Nếu như cô trả lời là cô thích huynh ấy vậy hai người đúng là đôi trai tài gái sắc, là ông trời tác hợp cho. Ta hà cớ lại có tâm tư chia rẽ một đôi bích nhân. Nhưng chính là cô lại trả lời ta là cô không thích huynh ấy. Như vậy đối với chính chung thân hạnh phúc của đời mình, ta nhất định phải cố gắng tranh thủ.”

Sương Lan Nhi chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, tay áo nâng lên, nhẹ nhàng lau hai bên thái dương, kỳ thật thời tiết không nóng nhưng không biết tại sao nàng lại có chút buồn bực, giờ phút này hai bên trán nàng lấm tấm mồ hôi. Trầm ngâm trong chốc lát, nàng nhẹ giọng nói: “Linh Lung, là cô nghĩ nhiều rồi, chúng ta quen biết từ khi ở thành Thượng Dương, hiện tại chỉ là cùng quê gặp lại, cùng buồn nhớ về cố hương cho nên mới gần một chút thôi.”

Linh Lung nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi còn nhớ rõ khi chúng ta vừa từ Lô Châu trở về không, ngày ấy ngươi công việc bận rộn nên không thể tới dùng bữa tối.”

Sương Lan Nhi gật gật đầu: “Ta còn nhớ rõ, đó là buổi tối thứ hai sau khi trở về, Long Đằng đêm đó không đến sao?”

Nàng mỉm cười, buồn bã như hoa lạc cuối mùa: “Có, ta lúc ấy vô cùng cao hứng. Huynh ấy một mình đến dự tiệc, ta nghĩ có thể được cùng huynh ấy ở chung, rất là hưng phấn, huynh ấy chịu đến nhất định trong lòng không ngại phiền ta. Nào biết nguyên cả một buổi tối, huynh ấy hỏi ta rất nhiều chuyện của cô, hỏi chúng ta là như thế nào quen biết, hỏi cô đến Hồng Châu từ khi nào, trước đây sống ra sao, cuộc sống có khó khăn không, còn có bằng hữu khác hay không. Huynh ấy càng hỏi càng tỉ mỉ, thậm chí mỗi sáng mấy giờ bắt đầu mở quán, tới khi nào thì thu quán… Mỗi ngày kiếm được nhiều hay ít…” Nàng chợt dừng lại, sau mới tiếp tục nói: “Khi đó, từ lúc bắt đầu ta liền ẩn ẩn cảm nhận được huynh ấy thích cô. Lan Nhi…”

Đột nhiên Linh Lung gắt gao nắm chặt tay phải của Sương Lan Nhi, âm thanh nàng có chút run run: “Thực xin lỗi ta từ lần đầu tiên thấy huynh ấy liền thích. Cô có cảm thấy ta như vậy rất ích kỷ hay không? Rõ ràng biết huynh ấy thích cô nhưng không cách nào khống chế chính mình. Chúng ta là bằng hữu, ta không nghĩ muốn can dự vào việc của hai người, cũng không hẳn là xen vào giữa hai người, nghe được cô nói không thích huynh ấy, trong lòng ta lại dâng lên hy vọng. Loại hy vọng này giống như là ngọn lửa cuối cùng chống đỡ ta. Lan Nhi cô có biết không, nhiều người như vậy đến cầu thân nhưng ta đều từ chối. Bởi vì bọn họ không thể là phu quân của ta… ta chỉ muốn tìm một người mà chính mình thích…”

Sương Lan Nhi không nói gì, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Mãi lâu sau nàng mới thở dài một tiếng: “Cho dù ta có dẫn hắn đi, chỉ là… Hắn có tiếp được tú cầu cũng không chắc sẽ cùng cô thành thân… Cô có nghĩ đến lúc đó, đến lúc đó phải làm như thế nào hay không?”

Linh Lung chậm rãi cười khẽ, nàng cười đến đơn thuần mà chân thành tha thiết, như một đám mây nhẹ mỏng, sau rồi khuôn mặt khẽ trầm tĩnh lại. Nàng đứng lên, từ tốn nói: “Ném tú cầu chính là ước định dân gian thúc đẩy phương thức cưới gả, nếu như huynh ấy không chịu, đó là chuyện ta hổ thẹn trước mặt mọi người. Vì đã chấp nhất, ta quyết định lấy trứng chọi đá, nếu như huynh ấy vẫn kiên trì… ta từ đây về sau sẽ hết hi vọng…”

Một khắc kia, Sương Lan Nhi nhìn sườn nhan quật cường của nàng mà trì trệ không nói.

Gió nổi lên tứ phía, lá rào rạc rụng xuống, chỉ thấy ngọc trai trên đầu Linh Lung ánh lên thứ ánh sáng vàng chớp nhoáng, sáng bóng trong trẻo mà lạnh lùng.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Linh Lung tính tình cương liệt như vậy, lời nói có bao nhiêu là quả quyết, lòng nàng giống như có một hòn đá lớn đè nặng, hô hấp dần dần dồn dập…

Hai bên đều là bằng hữu, nàng đứng ở giữa vậy nên làm gì bây giờ…

Chiều muộn, Sương Lan Nhi một người cô độc đi giữa phố phường huyên náo. Lúc này nàng mới nhìn đến phong cảng xung quanh, xác định mùa thu đã tới, hoa sen đung đưa trong gió trời dịu mát. Nàng bình thường luôn bận rộn đúng là không hề để ý tới, cái đìu hiu lạnh lẽo cuối thu đã thay thế tất cả tự bao giờ, đưa mắt nhìn lại tử đằng hai bên đường đều sớm đã héo rũ, chỉ chừa lại một mảnh tiêu diều.

Cuối cùng cũng về tới cửa hàng, lúc này trời đã ngả về tối.

Ánh trăng đêm nay mịt mù không rõ, nhàn nhạt in mình xuống mặt đất với một cái bóng xám xịt, nàng bước nhanh vào trong quán, vẻ mặt vẫn như trước ngẩn ngơ.

Long Đằng giống như đã đợi nàng từ rất lâu, rốt cục cũng thấy nàng về, hắn cười cười nói: “Sương Sương, ngươi đi đâu mà lâu vậy? Ngươi dặn vị đại thẩm bên cạnh giúp ngươi trông tiệm, mặt trời lặn nàng đang định thay ngươi đóng cửa cũng may đúng lúc đó ta trở lại liền giúp ngươi trông thêm chốc lát.”

Sương Lan Nhi vẻ mặt có chút mệt mỏi, giương đôi mắt vô lực nhìn hắn: “Cảm ơn ngươi.”

Long Đằng thấy sắc mặt nàng không tốt liền quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Nàng lắc đầu, chỉ nói: “Hôm nay ta mệt mỏi, ta muốn đóng cửa sớm, cũng không muốn tính toán sổ sách nữa. Ngày mai treo biển không mở cửa.”

Hắn “à” một tiếng, bên môi cười nhạt, giống như ánh mặt trời đầu thu xuyên qua những kẽ lá.

Hắn từ tay nàng tiếp nhận ván cửa thay nàng đóng lại, ôn hòa nói: “Để ta giúp ngươi, nếu mệt mỏi ngươi đi nghỉ sớm đi.”

Sương Lan Nhi nhìn hắn lưu loát đẩy sạp cửa lại hoàn hảo sau lại lấy khóa xích khóa lại, nhìn bóng dáng hắn bận rộn như vậy trong đầu nàng không khỏi bồi hồi nhớ lại những lời Linh Lung nói lúc trước.

“Khi đó, ngay từ lúc bắt đầu ta liền ẩn ẩn cảm nhận được huynh ấy thích cô. Lan Nhi…”

“Nếu như huynh ấy không chịu, đó là chuyện ta hổ thẹn trước mặt mọi người. Vì đã chấp nhất, ta quyết định lấy trứng chọi đá, nếu như huynh ấy vẫn kiên trì… ta từ đây về sau sẽ hết hi vọng…”

Trong lòng nàng phiền muội cùng nghi hoặc không ngừng cuồn cuộn dâng trào, len lỏi va chạm làm đầu nàng cơ hồ muốn nổ tung. Long Đằng hắn sẽ thích nàng sao? Thật sự sẽ giống như những lời Linh Lung nói hay sao, hắn thích nàng cho nên mới hết lần này đến lần khác ra tay giúp đỡ nàng? Vẫn là nói hắn đơn thuần chỉ là đùa nàng thôi? Dù sao hắn cũng chưa bao giờ chân chính nói thẳng ra… chính xác hơn người ta đều nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có phải hay không là sự thật…

Nếu, hắn thật sự thích nàng, nàng lại đưa hắn cho Linh Lung, vậy sau này hắn có hay không hận nàng? Có hay không oán nàng?

Long Đằng khóa kỹ cửa, lúc xoay người trong tay không biết từ lúc nào đã cầm theo một trản đèn lồng, ánh sáng nến thản nhiên chiếu lên ánh mắt xinh đẹp của hắn, hắn nhìn nàng, ước chừng một khắc, vẻ mặt cứ như vậy chuyên chú. Giây lát sau hắn mới cười đến quỷ dị: “Làm sao vậy, đêm nay sao ngươi cứ nhìn ta? A, Sương Sương, ta đang làm ta hiểu lầm đấy.”

Sương Lan nhi sửng sốt, ngẩng đầu lên: “Hiểu lầm cái gì?”

“Hiểu lầm ngươi đối với ta có ý tứ, bằng không, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm một nam nhân như thế. Ngươi nói xem ta sẽ nghĩ như thế nào?” Hắn chớp chớp mắt một cái liền khôi phục lại bộ dáng lưu manh vô lại như bình thường, cười đến run người, kẻ khác nhìn mà chỉ muốn xông vào đánh hắn một trận.

Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy tất cả những nặng nề tích tụ trong lòng nhưng khi nhìn nụ cười vô lại của hắn như vậy nhất thời biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Không thể phủ nhận, khi hắn trêu đùa, mặc dù khiến nàng rất tức giận nhưng như vậy lại có thể khiến nàng tạm thời quên đi những đau đớn. Trong những lúc như thế nàng đúng là không biết nên cảm ơn hắn hay là giận hắn.

Trong đầu không ngừng xoay chuyển, lần đầu tiên nàng nghĩ khác về hắn.

“Thiếu Quân.” Nàng gọi một tiếng thân thiết, đi từng bước đến gần hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ngươi nói đúng, ta thật sự thích ngươi.”

Lời vừa nói xong, nụ cười tươi rói trên mặt Long Đằng đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt ngưng đọng. Bạc thần khẽ giật giật, hắn một chữ cũng không thốt ra nổi.

Sương Lan Nhi “xì” một tiếng, cười đến thập phần sung sướng: “Đùa ngươi thôi, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa. Còn nói ta ngốc, ngươi xem ngươi cũng không hơn gì ta đâu. Chuyện ma quỷ này mà ngươi cũng tin, haha…”

Ánh lửa vẫn nhảy lên như những hạt đậu, Long Đằng hơi hơi thất sắc, nến trong tay run lên nhè nhẹ, cái bóng đen trên tường cũng vì thế mà đung đưa. Hắn khom lưng xuống chỉnh lại đèn lồng, khi nâng mặt lên, ánh mắt hắn đã cong cong như đạo trăng non, nhìn nàng mỉm cười.

Sương Lan Nhi khoát tay: “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ai bảo ngươi bình thường hay trêu ta như vậy. Đúng rồi, nói chuyện hiện tại, ngày mai Linh Lung phải ném tú cầu chọn rể.” Càng nghĩ nàng lại càng quyết định phải nói cho Long Đằng biết ngọn nguồn, trước hết thăm dò ý tứ của hắn để tránh ngày sau hắn lại oán nàng.

Đôi mắt dài xinh đẹp của hắn lộ ra chút mơ hồ: “Ai? Tú cầu chọn rể? Linh Lung là ai?”

“Cái gì?” Lần này đến lượt Sương Lan Nhi ngạc nhiên, người này, là đang giả bộ hay là thật đây. Nàng vươn năm ngón tay lên quơ quơ trước mặt hắn: “Ngươi không phải lợi hại lắm sao? Linh Lung mà ngươi không biết? Chính là người thường ngày đến chơi với ta, nàng còn từng mời ngươi ăn cơm.” Nàng vốn là định thuận thế hỏi Long Đằng cảm giác của hắn đối với Linh Lung nhưng hắn lại trả lời nàng như vậy làm nàng không biết phải mở miệng nói tiếp như thế nào.

Long Đằng làm bộ như đang cố gắng suy nghĩ, hắn chống tay lên trán giống như đang nhớ lại rất lâu rất lâu, cuối cùng mờ mịt lắc đầu.

Sương Lan Nhi thật sự muốn đâm đầu vào tường, giọng nói của nàng bất lực nói: “Nàng tối hôm qua còn đến đây đưa vịt muối. Đừng nói ngươi không biết, hôm nay buổi trưa ngươi còn ăn nó, khen không dứt lời, chính là đồ nàng đem đến. Đúng rồi, tối hôm qua ngươi còn hướng nàng cười một cái.”

Long Đằng trên mặt càng làm ra vẻ hoang mang, phượng mâu nhíu lại đầy vô tội: “Ta một ngày hướng nhiều cô nương cười như vậy, ai mà nhớ rõ là ai với ai nữa.” nói xong mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng chớp chớp vài cái. “Huống chi trong mắt ta chỉ có ngươi thôi!”

“Long Thiếu Quân!” Sương Lan Nhi phát hỏa, nghe đến câu này nàng liền xác định hắn nhất chính là đang giả bộ.

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận. Bất kể nàng là ai, Linh Lung hay là Mỹ Ngọc, tú cầu chọn rể à, chắc chắn rất náo nhiệt, ta không đi nhìn một cái thật sự là đáng tiếc. Ngươi ngày mai nếu không làm việc thì chúng ta cùng đi đi.”

Sương Lan Nhi không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng lại được. Nàng xoay người, lấy tay chỉ chỉ vào đầu, mô tả bộ dáng như có vật rơi xuống đỉnh đầu, hỏi: “Ngươi không sợ vạn nhất nhân duyên bay đi dừng lại trên đầu ngươi sao, vậy thì ngươi làm sao?”

Hắn cười: “Nếu thực sự có chuyện tốt này, ta ôm mỹ nhân vè nhà chẳng phải là vui sướng hay sao?”

Sương Lan Nhi nghe xong không khỏi cảm thấy khóe miệng run rẩy. Người này… nếu như hắn nói vậy, ngày mai… Haiz, chuyện ngày mai để ngày mai hẵng nói.

“Được rồi, được rồi, ta mua chút đồ ăn cho ngươi, đang đặt ở trên lầu, ngươi đi nghỉ sớm đi.” Long Tiêu Đình chỉ tay lên lầu.

Ban đêm gió đột nhiên thổi lớn đập vào mái hiên vang lên những tiếng động răng rắc.

Sương Lan Nhi lẳng lặng nằm nghe tiếng gió, nàng lăn qua lăn lại mà cách nào ngủ được. cách đó không xa tiếng mưa nhỏ giọt trong gió, rung động đập lên mái nhà vang lên những tiếng đồm độp, không biết nhà ai bị dột, thanh âm kia, khiến cho người ta nghe mà không nhịn được thiếu kiên nhẫn muốn bùng nổ.

Nàng tựa như đang rơi vào những giấc mộng triền miên không dứt. Khi thì phát hiện vẫn còn ý thức đơn giản, khi thì lại nặng nề ngủ giống như không thể tỉnh lại như bình thường.

Trong cơn mê, mái tóc cha mẹ đã ngả màu hoa râm, dung nhan già nua như đèn đã cạn dầu hiện lên trước mắt, nàng nâng tay lên muốn chạm vào mà không tới được, nàng cho dù có hô to đến khàn cả giọng họ cũng không trở lại nữa. Đệ đệ cùng muội muội bóng dáng cũng ngày một mơ hồ, cuối cùng biến mất không còn nhìn thấy.

Kế tiếp gió bão nổi lên, mưa tầm tã, bỗng nhiên có ánh sáng từ đâu phủ xuống đem tầng tầng lớp lớp sương mù dần dần tản đi. Cuối đường, một nam tử áo trắng đang đứng lặng trong mưa, trong tay hắn đang cầm một chiêc ô giấy dầu tán, hắn chậm rãi quay đầu.

Nàng chỉ biết tim mình lúc ấy đập thình thịch không thể khống chế.

Nào biết khi kẻ đó xoay người lại, khuôn mặt hé ra lại là khuôn mặt của Thu Khả Ngâm, gương mặt kia trắng như tuyết, chỉ có đôi môi hồng đỏ như máu tươi xinh đẹp. Trong lòng Thu Khả Ngâm ôm một đứa trẻ, bên môi lộ ra má lúm đồng tiền, nhẹ nhàng hướng nàng ngoắc tay: “Lan nhi muội muội…”

Trong cơn kinh ngạc, chỉ một khắc tiếp theo, nụ cười của Thu Khả Ngâm từ quyến rũ uyển chuyển đột nhiên biến thành thanh đao, mười ngón tay nhọn sắc xòe ra nhướng về phía ngực đứa nhỏ đâm tới…

“A!” Một tiếng hét vang lên.

Sương Lan Nhi từ trong cơn ác mộng bật dậy, khi nàng mở mắt thì ngay phía trước hiện lên khuôn mặt đầy nghi hoặc của Long Đằng.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Mơ thấy chuyện gì đáng sợ sao?”

Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy tim đập nặng nề suy yếu giống như ánh mặt trời trong lòng nàng đang dần dần tắt lụi, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi dính lên trên người nàng, thanh âm nàng khàn khàn nói: “Ta không sao.”

Long Đằng rót một chén nước đưa cho nàng, vỗ vỗ lưng nàng cho nàng chậm rãi uống hết, hắn quay đầu lại nhìn cây nến trên bàn sớm đã cháy hết, lại hỏi: “Ngươi toàn đốt nến ngủ cho đến sáng sao? Là sợ tối? Hay là không dám ngủ một mình?”

Vẻ mặt nàng xẹt qua một tia xấu hổ, cậy mạnh nói: “Làm sao có thể, ta là người lớn mà. Chỉ là thói quen đốt nến ngủ mà thôi, chẳng lẽ không được?”

Long Đằng cúi đầu hạ thùy mắt, tay lướt qua cái gối vẫn còn lưu trữ độ ấm cơ thể nàng, nơi đó còn để lại dấu vết của những nước mắt, thấm ướt cả một khoảng, loan ra giống như những đóa hoa nở thành từng đóa từng đóa một. Hắn chăm chú một lát, giật mình, chợt cười nói: “Ha ha, ta chỉ là cảm thấy đốt nến ngủ có chút lãng phí.”

Sương Lan Nhi lúc này mới phát giác ra có chỗ không thích hợp, nàng cau đôi mi thanh tú nói: “Ấy, ngươi sao lại ở trong phòng ta? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết sao?”

Long Đằng đặt một bộ xiêm y của nàng đặt lên trên giường, cười nói: “Không phải là muốn đi xem náo nhiệt sao, ta sáng sớm đã dậy rồi, thấy ngươi không có động tĩnh gì thì cũng chỉ còn cách lên đây tìm thôi. Nhanh lên thời gian không còn sớm, xiêm y cùng trang sức ta đã chọn cho ngươi rồi. Nhìn xem, rất giống y phục của ta, đều là màu xanh.” Nói xong hắn liền kéo vạt áo của mình qua so sánh, cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Phu thê uyên ương, đồng tâm đồng y.”

Sương Lan Nhi nhăn mày lại, nam nhân này không biết đang nói thầm cái gì, hắn như thế nào lại giống như gà mẹ, ngay cả chuyện chọn quần áo trang sức của các cô nương hắn cũng không tha, hơn nữa cũng không thể không nỏi, hắn phối đồ cũng không tồi.

“Mau thay đi.” Long Đằng thúc giục.

Sương Lan Nhi lạnh mắt liếc hắn một cái: “Vậy ngươi sao còn đứng trong này? Ta phải thay quần áo, ngươi mau đi xuống.”

Hắn càng thêm vô lại nhích gần phía nàng: “Ngươi thay đi, trong trong ngoài ngoài ta đều nhìn thấy rồi, ngươi còn cái gì phải kiêng dè nữa.”

“Long Đằng!” Nàng nổi giận, nắm lấy cái gối ném vào người hắn.

“Được rồi, được rồi, ngươi nhanh nhanh thay quần áo đi, ta xuống dưới lầu chờ ngươi.” Long Đằng vừa tránh cái gối của nàng vừa giúp nàng đóng cửa lại, trong không gian nhỏ hẹp vẫn còn dư lại tiếng cười sảng khoái của hắn, thật lâu mà không tiêu tan.

Hồng Châu, ngày đẹp.

Hai còn tuấn mã một trước một sau phi qua để lại một màn bụi mù che khuất tất cả phong cảnh.

Khi tiếp cận cửa thành, con tuấn mã phía trước hí thật dài một tiếng rồi dừng lại, một thân nam tử kim bào quay người lại, một khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết hiện ra.

Viên thống lĩnh cũng kìm dây cương lại, bẩm: “Vương gia, người có gì phân phó?”

Thanh âm Long Tiêu Đình vang lên giống như trận gió lạnh thấu xương rít qua từ rãnh núi: “Ngươi khẳng định, nữ nhi của Bội Ngâm đang ở trong Hồng Châu Thành?”

Viên thống lĩnh chắp tay nói: “Không hoàn toàn khẳng định, còn đợi Vương gia tự mình xác nhận.”

“Đi!” Long Tiêu Đình xoay ngựa hướng vào trong thành…

Truyện Chữ Hay