Trời về khuya, bên ngoài nhiệt độ xuống rất lạnh, không biết từ khi nào ánh trăng hé ra tựa như một chiếc mặt nạ quỷ, lãnh khốc nhìn xuống dưới, một lúc sau mây đen nặng nề cuồn cuộn đến, bầu trời hạ xuống thấp dường như muốn sụp xuống bất cứ lúc nào.
Gió bắc tuy rằng không mạnh nhưng lại rét buốt đến vô cùng, từng cơn từng cơn thổi đến chỉ thấy hàn ý xâm cốt. Sương Lan Nhi mặc dù đã mặc áo bông dày nhưng vẫn không tránh được rùng mình một cái.
Tiếng gào thét quanh quẩn bên tai, những tiếng hét bén nhọn đâm vào màng nhĩ, giống như là vô số thanh âm đang va chạm vào nhau, hoặc giống như hàng vạn những con quạ đen đang hướng mũi thẳng tắp hướng nàng phi đến, sau lại chỉ còn thanh âm của tiếng hít thở.
Nàng giống như vừa trải qua một hồi ác mộng, trái tim này tựa như bị phanh ra, từng cơn từng cơn đau đớn. Đột nhiên nàng cúi gập người, chỗ sâu nhất trong cơ thể run rẩy lợi hại, tay chống lên thắt lưng vô lực lại đụng vào một cỗ lạnh lẽo nào đó.
Nàng rút thứ đó ra, gắt gao đặt trong lòng bàn tay, đây chính là chiếc gương hắn tặng cho nàng vào cái ngày ở Phong Mãn lâu hôm đó. Ban đêm tối đen như mực nhưng ngân kính lại phản xạ ra thứ ánh sáng thản nhiên đem khuôn mặt tiều tụy bi thương của nàng chiếu tỏ không chỗ nào có thể che dấu.
Chân tướng, không cần phải nói cũng biết.
Hắn dốc lòng vì Thu Khả Ngâm chữa bệnh chỉ sợ cũng là bởi vì Thu Bội Ngâm. Mà hắn đối với chính mình… Nàng không biết một ngày hôm đó nàng từ khê hà bạn, đứng dưới hàng liễu rủ, cả người ướt sũng, có phải hay không cực kỳ giống với tình cảnh lần đầu tiên hắn gặp Thu Bội Ngâm…
Hắn hận thái tử như vậy, nỗi hận ấy đã vượt xa cả ý muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế, ước chừng cũng là…
Nàng không muốn suy nghĩ hắn rốt cục đối tốt với nàng là vì cái gì bởi vì điều này giờ không còn trọng yếu. Lúc này điều nàng quan tâm chính là người nhà hắn, đến cuối cùng nên làm gì bây giờ… Nàng đến nay một chút hy vọng cũng đều tan biến.
Thì ra nàng lại không đáng một đồng đến như vậy, buồn cười chính là nàng thế nhưng còn hy vọng xa vời hắn sẽ giúp đỡ nàng, giúp nàng tránh xa được ma trưởng của Thu gia… sao có thể đây… Người hắn yêu sâu đậm nhất… cũng là họ Thu. Mà nàng chỉ giống như một ở hài kịch, thực là đáng cười.
Đột nhiên trong ngân kính léo lên một đạo bóng đen, nâng tay bổ xuống gáy nàng một cái.
Nàng không kịp phản ứng, nửa phần khí lực cũng tan biến.
Một khắc cuối trước khi hôn mê nàng biết, ác mộng của nàng kỳ thực đến bây giờ mới là bắt đầu.
Ngày tiếp theo, yến tiệc mừng sinh nhật hoàng đế chính thức bắt đầu.
Toàn bộ vương phủ màu sắc rực rỡ, gấm lụa cao sang.
Ban ngày Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi các vị đại thần trong triều, trống nhạc tưng bừng. Thời gian càng về chiều tối, quan lại dần dần cáo lui, đến lúc nữ quyến mở tiệc. Lúc này trời còn chưa tối mà đèn đã được thắp sáng rực cả một khoảng trời, giống như tất cả đèn trong thiên hạ đều được tập trung tại nơi này làm trời sáng như ban ngày, phi vũ không dứt, đàn sáo cất lên, ca múa không ngừng nghỉ.
Hoàng đế Long Khiếu Thiên sóng vai cùng Đoan quý phi ngồi tại nơi cao nhất.
Thái tử Long Chấn mang theo Liễu Lương đến tham dự. Liễu Lương này tên gọi đầy đủ là Liễu Trang Mộng, là mẹ đẻ của thế tử Long Đằng, đã ngoài bốn mươi mà vẫn vô cùng xinh đẹp, chỉ nhìn qua cũng đủ biết khi còn trẻ thật sự tuyệt đại tao nhã đến nhường nào. Chỉ là hồng nhan trong nháy mắt đều già đi, nhìn kỹ có thể thấy được nàng cũng không thoát khỏi bị thời gian ăn mòn tuổi tác.
Thụy Vương Long Tiêu Đình cùng Thu Khả Ngâm tới tham dự. Hắn bước đi nhanh về phía trước, mặc cho Thu Khả Ngâm bị bỏ lại ở phía sau. Sự xa cách giữa hai người lúc đó khiến cho ngoài nhìn vào không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Mặc dù sau đó khi tiến vào yến tiệc hắn chỉ đi cách nàng hai thước nhưng lại không buồn liếc nhìn nàng đến một cái.
Thu Khả Ngâm mặt đầy ủy khuất nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cứ như thế, Thái tử cùng Thụy Vương hai người ngồi ở hai bàn tiệc đối diện nhau, bầu không khí này thực sự vô cùng lúng túng khó chịu. Đoan quý phi lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống dưới, vẻ mặt nhạo nghễ, bên môi lơ đãng xẹt qua một tia cười, giống như mọi việc xảy ra tối nay hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay nàng.
Ca múa tràn ngập cho tới khi tấm màn đêm của trời đất hoàn toàn đã hạ xuống, mọi người trên mặt đều có chút mệt mỏi.
Lúc này Long Tiêu Đình gọi thống lĩnh đến, hạ giọng nói: “Lan phu nhân đâu? Tìm thấy nàng chưa?”
Thống lĩnh trên mặt nghiêm túc, nhẹ lắc đầu.
Thu Khả Ngâm cười mềm mại, nàng nhìn Long Tiêu Đình nói: “Lan nhi muội muội thân phận hèn mọn, vốn không thích hợp tham gia yến tiệc nhưng Tiêu Đình chàng lại cố ý muốn đưa nàng vào, nghĩ lại thấy Lan nhi muội muội nàng cũng rất quan tâm chàng, chắc nàng không muốn làm chàng khó xử.” Tuy là ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng nàng lúc này đang hận muốn nghiến răng. Tiêu Đình a Tiêu Đình, chàng định thừa dịp sinh nhật phụ hoàng nhất thời người cao hứng sẽ cấp cho Sương Lan Nhi chính danh sao? Vậy chàng rốt cục đặt ta ở nơi nào?
Long Tiêu Đình tuấn nhan chậm rãi biến đổi, thần sắc có chút trầm xuống, mắt dừng trên người Thu Khả Ngâm, lạnh nhạt không nói gì.
Ánh mắt sắc bén như vậy làm nụ cười như ánh dương trong nháy mắt cứng lại.
Liễu Trang Mộng lấy một chiếc quạt tròn nhũ vàng che mặt, ngả sang phía Thái tử khẽ nói: “Điện hạ nhìn xem, vợ chồng son người ta đang giận dỗi kìa.”
Long Chấn nhẹ nhàng khụ khụ một tiếng, nâng tay trụ dưới cằm. Tay hắn có chút tiều tụy, hơi thở trên người nồng đậm mùi thảo dược, yếu ớt đúng kiểu một người bệnh đặc biệt. Đột nhiên hắn hỏi: “Đằng nhi hôm nay lại đi đâu rồi, nửa ngày vẫn chưa thấy người đâu?”
Mắt đẹp của Liễu Trang Mộng khẽ đảo nhìn chung quanh: “Kỳ quái, thời điểm yến tiệc mời các vị quan rõ ràng còn thấy nó, thiếp còn nhìn thấy nó cùng Thu Đình Lan uống rượu với nhau.”
Long Chấn lúc này mày kiếm dựng đứng, hiển nhiên đang vô cùng tức giận: “Để cho hắn ít tiếp xúc nhiều với lũ người Thu gia kia một chút, bản điện hạ thấy thực phiền lòng.”
Liệu Trang Mộng cười cứng đờ, cúi đầu lên tiếng: “Phải”
Lúc này vị cao cao tại thượng kia Hoàng đế Long Khiếu Thiên rốt cục cũng mở miệng, hỏi ngay vào vấn đề chính: “Lạ? Hoàng tôn của trẫm đâu? Tại sao cả ngày nay không nhìn thấy người? Đứa nhỏ này cũng thật là hiếu thuận mà, mau phái người đi tìm xem, trẫm có thứ tốt muốn thưởng cho nó” Nói xong trên mặt Hoàng đế lộ ra một nụ cười hiền lành.
Ngày thường Hoàng đế Long Khiếu Thiên vô cùng uy nghiêm, mọi người chỉ nhìn thôi cũng đã sợ hãi, hiện giờ hoàng thượng lại cười hiền hậu như vậy, trong lòng mọi người bất giác áp lực dịu xuống không ít, không khí không còn nghiêm cẩn khẩn trương như trước nữa. Có thể thấy được hoàng tôn Long Đằng này ở trong mắt Hoàng đế thật sự có phân lượng không hề nhỏ.
Long Chấn sau khi nghe xong trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn vội vàng tiến lên khấu đầu tạ ơn, sau đó phân phó người: “Đi tìm thế tử, nhanh lên!” Trong lòng hắn hiểu rõ kỳ thực mấy năm nay hắn bệnh nặng, việc triều chính nhỏ nhặt còn có thể giải quyết được, phụ hoàng nếu không phải hài lòng với trí tuệ của Long Đằng, chỉ sợ hắn đã sớm bị phế đi địa vị Thái tử này rồi.
“Tuân lệnh!” Một nhóm thị vệ hăc y tuân lệnh rời đi, lắc mình một cái biến mất trong bóng đêm nồng đậm.
Ai cũng không chú ý đến Đoan quý phi bên môi vẫn thủy chung duy trì một nụ cười có như không.
Đầu vô cùng mê man, chỉ có một mảng mờ mịt trước mặt. Thời điểm giữa trưa hắn có cùng vài vị đại quan uống rất nhiều chén, lúc này đầu hắn giống như bị một bao tải đè nặng, đau đến lợi hại. Bất quá, này lại không giống với cảm giác say rượu. Tửu lượng của hắn nào có thấp như vậy.
Long Đằng chậm rãi mở to mắt, hắn ôm trán ngồi dậy.
Căn phòng này cũ nát đến dường như không còn chống đỡ nổi được nữa, cuối cùng một mảnh ánh trăng chiếu vào khung cảnh mơ hồ mông lung quanh hắn lúc này. Theo người hắn ngồi dậy, chiếc áo ngủ bằng gấm nhẹ nhàng chảy xuống…
“Sương Sương?” Chuyển mắt nhìn đến Sương Lan Nhi giống như một tiểu trứng tôm đang nằm co rúm lại, hắn lúc này mới sửng sốt, cả kinh thốt lên.
Tình cảnh trên giường vô cùng thê thảm, Sương Lan Nhi tóc mai tán loạn, trên người không một mảnh vải, mà hắn cũng vậy, trời đất, vừa rồi hắn như thế nào lại không chú ý tới. Khó trách có chút lạnh.
Xem ra, hai người bọn họ nguyên bản nằm chung một chỗ, tư thế mập mờ như vậy giống như là vừa trải qua một hồi hoan hảo.
Long Đằng trong nháy mắt chợt rùng mình, lập tức ý thức được chính mình bị người ta hãm hại.
Nên làm gì bây giờ?
Tự hỏi trong chớp mắt, hắn nhanh chóng đưa ra một quyết định, lập tức mặc lại xiêm y của mình sau đó giúp nàng mặc lại nội sam rồi đến quần áo bên ngoài hiện bị vứt tán loạn trên mặt đất, chỉ là trông so với lúc trước còn lộn xộn hơn.
Giờ phút này ánh trăng càng thêm mơ hồ, tay hắn lại có chút không chịu nghe theo sai sử, ánh mắt cũng dần không khống chế được. Từ trước trong sách có tả đoạn hình dung da thịt nữ tử trắng nõn sáng tỏa, băng cơ ngọc cốt, thanh cao thoát tục, hiện giờ xem ra thật sự là được nhìn tận mắt. Đột nhiên nàng giật giật, thân mình rùng một cái rồi lại ngoan ngoãn ngủ say.
Ánh mắt hắn đảo qua chăn gối hỗn độn dưới thân nàng, sửng sốt, con mắt hoa đào nhảy dựng lên. Đúng lúc này, tiếng bước chân sầm sập tiến gần. Hắn hít một ngụm khí lạnh, thời gian không còn kịp nữa rồi, hắn nhanh chóng xé một mảnh nhỏ trên khăn trải giường, vội vàng nhét vào trong ngực, chợt hai tay hắn đè lại người Sương Lan Nhi còn đang hôn mê bất tỉnh, phi thân nằm trên người nàng…