Nàng chết lặng lê bước, hai hốc mắt mờ mịt sớm đã khô cạn. Thân mình một trận lại một trận rét run, lảo đảo trong từng trận gió lạnh quét tới, nàng cũng không biết rốt cục bản thân muốn đi tới nơi nào. Quay về Thụy vương phủ sao? Nơi đó căn bản không phải nhà của nàng, chờ đợi nàng chỉ là lăng trì cũng khổ nhục. Chính là không muốn quay về, thiên hạ to lớn như vậy, nàng lại có thể đi đâu trú ngụ.
Lòng của nàng, đau đến thế.
Nàng nghĩ mình đủ cố gắng rồi, cố gắng lật đổ Thu Khả Ngâm, cố gắng cứu người nhà. Nhưng cuối cùng thì sao? Nàng có được thứ gì? Nàng nhận được tin dữ của mẫu thân, thậm chí ngay cả một lần gặp mặt lần cuối cùng cũng không có được.
Lòng nàng như vậy đau, đau đến cơ hồ hô hấp ngưng trệ, giống như bị đao nhọn đục khoét. Đầu nàng cũng đau giống như có nước lũ tràn đến, đập vào từng xương cốt, tựa muốn đem từng khớp xương nghiền cho đến vỡ vụn.
Đột nhiên nàng chạy thật nhanh. Nàng phải chạy trốn, không ngừng chạy trốn! Bởi vì chỉ có chạy trốn mới có thể tạm ngừng những đau đớn đang giày xéo trong đầu, mới có thể không suy nghĩ đến những thống khổ. Chỉ có liều mạng chạy trốn nàng mới có thể che dấu sự run rẩy đang cố gắng khắc chế không nổi giống như chiếc lá héo khô đang cố gắng duy trì hơi thở yếu ớt trước những trận gió thu thổi đến.
Nàng cứ chạy, hoàn toàn để mặc cho mái tóc đen đã xõa tung đến tán loạn.
Lúc này trăng treo tít trên khoảng không hiu quạnh giống như không rảnh quan tâm đến nhân gian khổ ai, trăng vẫn sáng như vậy, đem bi thương cùng ẩn nhẫn của nàng chiếu rọi không còn chỗ dung thân.
Nàng một đường chạy về Thụy vương phủ, nàng không trực tiếp chạy về Túy viên, bởi vì hôm trước Long Tiêu Đình đã nói với nàng ngày mai là thọ yến của Hoàng thượng, tối nay hắn sẽ ở thư phòng. Bước chân nàng dường như không chịu sự khống chế, nàng một đường chạy thẳng đến thư phòng của hắn.
Ai có thể cứu nàng?
Là hắn sao? Nếu nàng nói cho hắn biết tất cả, hắn sẽ tin nàng? Hắn có thể giúp nàng cứu muội muội, còn có phụ thân nàng nữa? Hắn sẽ làm vậy sao?
Đột nhiên nàng rất muốn thử một lần, cũng chính là muốn đánh cược một keo.
Dù sao cũng đều không có đường thoát, nàng rất muốn thử một lần, mấy ngày này hắn đối xử rất tốt với nàng, phàm chỉ cần có một phần quan tâm hắn nhất định sẽ không vứt bỏ nàng mà chút để ý.
Chạy qua lãnh hồ, xung quanh im ắng không một tiếng động, ban đêm gió thổi làm những màn chúc cũng dập dờn lay động, xa xa còn có ánh nến mờ mờ ảo ảo.
Nàng chạy thật nhanh dọc theo con đường đã trở nên quen thuộc.
Thư phòng của hắn nàng từng đến hai lần, đường nhỏ bằng đá, hai bên có cúc bạch nở rộ, những cánh hoa trắng muốt bay trong gió một tầng lại một tầng hư vô.
Mà đằng sau màn mưa hoa trắng tuyết ấy là một khuôn viên rộng.
Vài bước cuối cùng nàng chạy rất nhanh, dừng lại trước cửa. Cửa sổ đóng chặt ngăn cách tiếng động bên trong cùng bên ngoài. Nàng nhẹ nhàng mở cửa ra, ken két một tiếng, ánh trăng chiếu vào căn phòng tối mịt nhưng lại giống như đẩy ra một đoạn thời gian tang thương mà bi phẫn.
Nàng lúc này mới thấy rõ ở cuối phòng, một màn lụa trắng buông xuống, dưới màn sân khấu trưng một ngọn đèn.
Đột nhiên phía trên màn hiện lên một cung điện hoa lệ lộng lẫy, tường vàng ngói đỏ lưu ly. Hoàng hôn giống như mực đang dần tràn ra bao phủ lấy bầu trời, ánh nắng chiều le lói mờ mờ phô trương in một đường thật dài như hoa gấm bảy màu lung linh huyền ảo.
Bối cảnh như vậy, sâu xa mà rực rỡ, không nói ra được có bao nhiêu khí thế ngút trời, hiển nhiên chính là hoàng cung cẩm tú.
Mà họa sĩ vẽ ra được một bức công phu như vậy, cũng không hề tầm thường tạo ra những da ảnh nhân vật như vậy, vả lại những nghệ nhân làm da ảnh vốn chưa từng được tới hoàng cung, như thế nào có thể làm ra bức tranh sinh động chân thật đến như vậy? Người vẽ… chẳng lẽ là… Long Tiêu Đình?
Nàng thật nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi đến gần.
Lúc này, hai da ảnh nhân vật xuất hiện trên màn sa trắng như tuyết.
Nàng nhận ra đây chính là da ảnh nàng đích thân sơ chế, nàng vốn mới chỉ điêu khắc, mà da ảnh kia lúc này đây lại đã được tô màu. Nữ tử mặc một kiện y phục màu lam dệt kim tinh khiết, nhan sắc trong trẻo đẹp tựa trời xanh, áo choàng trong suốt ví như giao sa bảy màu kéo dài trên mặt đất, giống như dắt theo cầu vồng bảy màu trên người, lại giống như thả mình trong ráng chiều nhẹ đưa đẩy.
Xiêm y như thế nhìn lại thật quen mắt, nàng nghĩ, đó là xiêm y Phong Mãn lâu làm cho nàng mặc vào hôm Long Tiêu Đình mang nàng đi cùng với hắn đi xem kịch đèn chiếu.
Nàng lại nhìn nam tử kia, y phục chỉ có màu trắng, hai tay đặt sau người, hình như đang nắm một vật gì đó.
Lúc này sắc trời đột nhiên ảm đạm trầm xuống, màn trắng đột nhiên tối sầm, tiếp theo có mây đen cuồn cuộn kéo đến, một lát sau những giọt mưa lớn như những hạt châu sa đổ ập xuống, nữ tử đứng dưới gốc liễu rủ không chút động đậy, mặc cho mưa trút xuống người khiến cho nàng ướt nhẹp.
Nam tử trên tay cầm theo một tán ô bước đến, hắn chậm rãi đi đến bên nữ tử, đem tán ô chuyển sang tay nàng, còn hắn một mình đội mưa.
“Cô nương, ô này cho cô.”
Sương Lan Nhi trong lòng chợt căng thẳng. Đây là thanh âm của Long Tiêu Đình. Qủa nhiên là hắn, một mình một người diễn kịch đèn chiếu.
“Cô nương? Thật là một cách xưng hô buồn cười.” Long Tiêu Đình đè thấp âm thanh, tiếng nói nghe ra đang cố ép thành giọng nữ tử trong trẻo mà lạnh lùng.
Trên sân khấu, nữ tử cũng không tiếp nhận chiếc ô, xoay người nhặt lên được một chiếc lệnh bài vàng kim, nàng cúi đầu nhìn một cái rồi đưa đến tay vị nam tử.
“Lôi Đình? Là tên ngươi sao?”
Nam tử áo trắng im lặng trong chốc lát rồi nhẹ nhàng gật gật đầu: “Không biết cô nương xưng hô thế nào, nhà cô ở đâu?”
Không biết tại sao thanh âm lúc này của Long Tiêu Đình lại có chút khàn khàn run rẩy.
Hắn điều khiển da ảnh nữ tử, làm cho nàng cao ngạo rời đi, chỉ để lại một bóng dáng cùng câu nói lạnh lùng như băng.
“Đông cung thái tử phi, Thu Bội Ngâm…”
Vở kịch giống như không thể tiếp tục, chỉ có ánh đèn vẫn còn tiếp tục le lói.
Lúc này Sương Lan Nhi cũng nhẹ nhàng bước đến gần màn trướng, nàng bước đi dù thế nào cũng tránh không khỏi tạo ra chút tiếng động. Nhưng Long Tiêu Đình cả người giống như đã hoàn toàn chìm đắm trong quá khứ thống khổ bi ai, hắn suy sụp ngồi đằng sau sân khấu, vẻ mặt mê võng, một chút động tĩnh cũng không thể nghe ra.
Hắn lấy Lôi Đình lệnh ở bên hông xuống, nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt khắc chữ vàng kia, khóe miệng lộ ra một tia cười, thnah âm nhẹ nhàng từ tình: “Kỳ thật, ta gọi là Long Tiêu Đình, không phải là Lôi Đình.”
Buông lệnh bài trong tay, hắn nắm chặt da ảnh nữ tử trong tay, mi tâm nhăn lại trong mờ ảo, hắn lẩm bẩm nói: “Ta nhớ rõ nàng thích nhất hoa bách hợp. Ta nhớ rõ nàng thích nhất y phục mùa lam của trời xanh, nàng nói đây là phương thức đưa nàng đến gần với tự do nhất, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới…”
“Nàng còn chưa kịp nói… nàng yêu ta.”
Một giọt lệ lạnh lẽo từ khóe mắt hắn chảy xuống, dưới ngọn đèn giọt lệ ấy càng thêm trong suốt, giống như một viên ngọc trân châu xinh đẹp.
Hắn vẫn gắt gao nắm chặt da ảnh nữ tử trong tay giống như muốn nó dung nhập vào cốt nhục trong người hắn. Thanh âm của hắn nghẹn ngào, chỉ có thể nói đứt quãng: “Đúng, nàng chưa từng nói… ta như thế nào đã quên tiếng nói của nàng dễ nghe như thế lại bị bọn họ… tàn nhẫn như vậy… bọn họ tại sao có thể tàn nhẫn như vậy…”
“Bội Ngâm… Bội Ngâm…”
Thanh âm ngắc ngoải vang vọng trong thư phòng mở ảo.
Hắn nhập tâm như vậy, vẻ mặt bị bao trùm bởi một dáng vẻ vô cùng bi ai. Ngay cả nàng đang gần bên người hắn hắn cũng không phát hiện, vẫn là bộ dáng đau đớn đến tột cùng.
Thái tử phi, Thu Bội Ngâm.
Thì ra là như vậy. Nếu như nàng nhớ không nhầm, Thu Bội Ngâm chính là tỷ tỷ của Thu Khả Ngâm, hẳn là hơn Long Tiêu Đình chẵn tám tuổi.
“Túy song đình”, kịch đèn chiếu…
Hắn yêu thích “Túy song đình”, nàng cơ hồ có thể đoán được nút thắt giữa Long Tiêu Đình cùng Thu Bội Ngâm nhất định chính là phiên bản chuyện xưa của “Túy song đình”… từ đầu đã giống… kết cục lại càng giống.
Đột nhiên nàng nâng tay che bạc môi trắng bệch lạnh lẽo, giống như sức chịu đựng đã đến hạn rốt cục cũng không còn sức lực chống đỡ, nàng liền chạy nhanh xông ra ngoài…