Kim Ngọc Kỳ Ngoại

chương 76: dỗi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Ginny.

Thiếu niên trước mắt có một đôi mắt hắc bạch phân minh, con ngươi đen láy linh động, khóe môi hàm chứa nụ cười, khuôn mặt như bạch ngọc ánh lên sắc đỏ, khiến cho quả tim trong lồng ngực Cố Sâm không cách gì bình tĩnh nổi, đế vương trẻ tuổi nheo lại đôi mắt hẹp dài, đột ngột vươn tay, kéo yêu tinh câu người ấy vào lòng.

Diệp Trọng Cẩm không kịp đề phòng, ngã nhào vào vòm ngực rắn chắc, y mở to hai mắt nhìn lên, vừa khéo bắt được ôn nhu ẩn trong ánh nhìn lỗ mãng của đối phương, người nam nhân này ở biên quan ròng rã bảy năm, khí tức đại mạc đã thấm sâu vào cốt tủy, giống có thể cắn nuốt người khác bất cứ lúc nào.

Diệp Trọng Cẩm không dám nhúc nhích, nụ cười trên môi cũng tắt lịm, lầm bầm: “Do ngài trêu chọc ta trước mà…”

Thanh âm hờn tủi rót vào tai, tim Cố Sâm như bị một cọng lông vũ cọ qua cọ lại, cọ đến ngứa ngáy không chịu được. Yết hầu Cố Sâm trượt lên trượt xuống mấy bận: “Đúng vậy đúng vậy, đều tại ta…”

Thiếu niên nghẹn lại, giãy dụa muốn thoát ra, Cố Sâm lại như một tòa núi bất động, mặc kệ phong ba tiếp tục giam giữ người ta trong ngực mình, vất vả lắm mới bắt được bảo bối này, hắn sao nỡ buông tay dễ dàng như vậy.

“A Cẩm.” Thanh âm trầm thấp thình lình vang lên, ngỡ như tiếng kèn xuyên qua bão cát, cất giấu sức mạnh kinh người.

Diệp Trọng Cẩm dè dặt ngước mắt nhìn lần nữa, ánh mắt rơi tới yết hầu của Cố Sâm, y chột dạ vội vàng dời tầm mắt, Diệp Trọng Cẩm biết rất rõ, Cố Sâm thời khắc này không còn là con hổ giấu giếm nanh vuốt của mình bảy năm trước, khắp người nam nhân đang tản ra khí tức thành thục của một dã thú trưởng thành, điều này chứng minh hắn đã cường đại đến mức không cần phải che giấu tài năng nữa.

Y nhỏ giọng lúng túng: “Làm sao?”

Cố Sâm như sợ mình dọa y, hắn cố gắng dùng giọng nói thật chậm, thật mềm, thật nhẹ, nói với y rằng: “Tâm tư của ta đối với ngươi, vào đêm yến hội ở Thành vương phủ mấy năm trước đã tỏ rõ với phụ thân ngươi rồi, vậy ý của ngươi thì sao, A Cẩm?”

“Ngài là hoàng đế…”

Cố Sâm đặt ngón trỏ lên môi y, ngăn lại lời tiếp sắp sửa bật ra khỏi môi y, nói: “Không phải hoàng đế, ở trước mặt A Cẩm, ta chỉ là ta, A Cẩm đừng xem ta là quân chủ của Đại Khâu, cũng đừng để ý đến quyền thế địa vị của ta, ngươi chỉ cần trả lời ta, Cố Sâm thích ngươi, muốn chăm sóc ngươi cả đời, ngươi có bằng lòng không?”

Đầu ngón tay Cố Sâm có một lớp chai rất mỏng, mà môi của Diệp Trọng Cẩm lại rất non mềm, mới xoa nhẹ vài cái đã khiến môi y hơi xót, ngoài ra còn có một loại ảo giác như thiêu như đốt.

Hoàng hôn dần buông xuống, gió quét qua cuốn theo bầu trời đầy lá rụng, xung quanh chốc chốc lại vọng lên chuỗi âm xào xạc yên bình.

Mãi một lúc thật lâu, thiếu niên chui khỏi lòng nam nhân, mi mắt run run, “Thật ra, ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, bảy năm trước, khi ngài rời kinh, ta luôn tự hỏi, trong lòng ta, ngài đến cùng là có vị trí gì. Nếu chỉ là một kẻ không quen không biết chuẩn bị đi xa, ta sẽ luyến tiếc đến vậy ư? Thậm chí khi ấy ta còn nghĩ, phải chi ngài đừng đi nữa thì tốt quá.”

Y ngước nhìn Cố Sâm, tiếp lời còn dang dở: “Ta dường như cũng có một chút thích ngài.”

Đôi mày kiếm của Cố Sâm nhíu chặt, im lặng không đáp, hắn biết, phía sau nhất định còn bước chuyển ngoặt.

Quả nhiên, hắn nghe Diệp Trọng Cẩm nói: “Nhưng mà, thứ ta yêu thích rất nhiều, như món ngon mỹ vị, như nhật nguyệt tinh thần, như cuộc sống an nhàn tự tại, hay như Đại Miêu mà ngài tặng ta dạo trước, thích cũng có sâu có cạn, nếu lúc này bắt ta phải chọn giữa ngài và Đại Miêu, ta nhất định sẽ chọn Đại Miêu.”

Cố Sâm sững người một lúc thật lâu, sau đó mới nhớ ra, Đại Miêu mà y nhắc là con tiểu bạch hổ mấy năm trước mình tặng y.

Sắc mặt nhất thời khó mà hình dung được.

Diệp Trọng Cẩm cũng phát giác sắc mặt Cố Sâm rất khó coi, y rùng mình một cái, vội nói: “Không cho ngài tổn thương nó!”

Đế vương lại trầm mặc thêm một lúc, khóe môi chầm chậm dãn ra nụ cười hời hợt.

“Lý do?”

Diệp Trọng Cẩm mím môi, liếc hắn một cái: “Lời ta nói, ngài có nghe không?”

“Nghe rất rõ.” Cố Sâm nhìn thẳng vào mắt y: “Trước đây ta không nên rời kinh đánh trận, nếu người làm bạn bên cạnh A Cẩm suốt bảy năm là ta, lúc này A Cẩm sẽ không thể dùng lý do hoang đường này để qua loa thoái thác.”

Nói xong, lại vươn tay ôm thiếu niên đặt lên đùi mình, mặt Diệp Trọng Cẩm thoắt cái đỏ bừng, thuở bé y cũng bị người nọ ôm đặt lên đùi thế này, nhưng giờ chẳng hiểu sao lại dâng lên cảm giác thẹn thùng kỳ dị, y ngượng ngùng lí nhí hỏi: “Ngài làm gì vậy…”

“A Cẩm, bảy năm bỏ lỡ kia, chúng ta bù lại cho đủ đi.”

Vừa nói vừa cầm dây cương giục mã xa chạy ra khỏi rừng, không biết là chạy đến đâu.

Diệp Trọng Cẩm vùi trong ngực Cố Sâm, lồng ngực nam nhân như một tảng đá nung trong liệt hỏa, khiến y đứng ngồi không yên. Người nam nhân này dù khoác trên người trang phục giản đơn mộc mạc, nhưng khí thế quanh thân lại cực khiếp người, tóc đen như mực rơi xuống bạch sam trên người Diệp Trọng Cẩm, hắc bạch đan xen, trông càng tùy tiện điên cuồng.

Cùng lúc, xa phu của Diệp gia được dẫn đến thiền phòng Kim Quang Tự cuống quýt tìm kiếm tiểu thiếu gia nhà mình, tìm tới tìm lui nửa cái bóng cũng tìm không thấy, ngay cả xe ngựa đánh tới cũng mất luôn, xa phu nhận ra có chuyện chẳng lành, ba chân bốn cẳng chạy về tướng phủ tìm cứu viện.

Nghe hạ nhân bẩm lại mọi chuyện, hai cha con Diệp gia không có vẻ gì hốt hoảng, bình tĩnh khoát tay: “Lui xuống đi, việc này đừng để lộ ra.”

Đợi người đi rồi, mặt Diệp Trọng Huy lạnh tanh: “Hắn từ trước đã vô pháp vô thiên, nay càng không thèm kiêng kỵ, càng lúc càng quá đáng.”

Diệp Nham Bách vuốt râu, gật gù bình phẩm: “Không sai.”

Diệp Trọng Huy nói: “Hài nhi đi tìm A Cẩm.”

Còn chưa kịp bước đã bị Diệp Nham Bách cản lại: “Nếu người đó đã muốn giấu thì dù con có lật tung kinh thành lên cũng chưa chắc gì tìm được. Huống chi, bệ hạ cho dù hành sự lỗ mãng cũng sẽ không bao giờ có chuyện thiệt thòi A Cẩm, nhiều năm không gặp, hẳn là có rất nhiều điều muốn nói, cứ mặc họ đi.”

“Phụ thân có thể nghĩ thoáng nhưng hài nhi lại không cách gì có thể gật bừa, A Cẩm từ nhỏ quen được nuông chiều, bệ hạ chinh chiến nhiều năm ở bắc cương, lây nhiễm không ít tính khí man tử, tay chân không cân nhắc nặng nhẹ, lỡ A Cẩm bị thương thì ai chịu đây?” Nói xong còn gật gù như thật, sau đó mặc kệ lão cha mình nghĩ gì, bỏ đi tìm người.

Mặt Diệp Nham Bách tràn đầy kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát đã bật cười, trưởng tử ông cái gì cũng tốt, chỉ duy ở mặt cảm tình là quá chất phác, tân đế đối với A Cẩm nào phải yêu thích thông thường, tình cảm sâu nặng mồn một thế kia, không cưới người vào cung, thề không bỏ qua.

Tân đế đã hơn mười tám, con cháu hoàng thất ở độ tuổi này đừng nói là chính phi, con trai trưởng phỏng chừng cũng đã đủ tuổi vào học đường rồi ấy chứ, vậy mà tân đế lại không thân cận ai, cả thái hậu và thái hoàng thái hậu trong cung cũng không dám thay tân đế quyết định, nguyên do không khó đoán.

Dạo trước có một lần Diệp Nham Bách tham gia cung yến, gặp được Lưu Tấn Vân, vô tình nghe y kể vài chuyện, chiến sự tái bắc đã kết thúc từ một năm trước, nhưng không hiểu sao thái tử lâm thời đổi ý, muốn đi sâu vào nội địa đại mạc, truy kích bằng sạch tàn quân Kim di, vốn chỉ là một nhóm quân binh hơi tàn sức cạn, có cho bọn họ thêm mười hai mươi năm cũng chưa chắc ngóc đầu dậy nổi, thái tử lại dốc tâm dốc lực quét sạch đến cùng.

E rằng… phải đến tận khi bệ hạ chống đỡ không nổi nữa thái tử mới chịu trở về, đây hẳn là chủ ý của tân đế, tân đế không muốn người khác can thiệp vào hôn sự của mình, mặt khác lại không muốn nảy sinh mâu thuẫn với bệ hạ, nên mới chậm chạp không chịu khải hoàn hồi kinh.

Nếu là như vậy thì tất cả đều có lời giải thích.

Bãi săn Tây Sơn, Kim Ngô Vệ đã vây khắp núi.

Diệp Trọng Cẩm ngồi trên lưng ngựa, sau lưng y là Cố Sâm đã thay thường phục của đế vương, lúc này vị đế vương ấy đang ôm eo y, trên mặt dạt dào hứng thú.

“Đây… là?”

Cố Sâm đáp: “Bù lại đợt săn bắn mua thu năm Khánh Tông thứ mười.”

Diệp Trọng Cẩm nhăn mặt, nhắc nhở hắn: “Năm đó là do nạn lụt ở Lịch Huyện nên mới hủy bỏ.”

“Cho nên mới nói là bù lại.”

Nói xong, hắn thúc ngựa tới trước, đêm đã khuya, cả ngọn núi vây trong màn trời u ám, Diệp Trọng Cẩm vô thức nắm chặt tay áo Cố Sâm, Cố Sâm ghé vào tai y, cất giọng dụ dỗ: “Ngoan, đợi săn xong chúng ta nướng thịt luôn trong núi, A Cẩm muốn ăn gì? Sói? Hay gấu?”

Hắn ngừng lại cân nhắc một chốc rồi nở nụ cười vô cùng đáng sợ, lạnh lẽo bổ sung thêm: “Hay là ăn thịt hổ đi! Ăn xong còn có thể làm cho A Cẩm một bộ áo giáp da hổ.”

Khóe môi Diệp Trọng Cẩm méo xệch, người này rõ ràng là còn ghi hận Đại Miêu của mình. Y lắc đầu: “Trừ thịt hổ, gì cũng được.”

Cố Sâm nhíu mày, sau cùng cũng thôi không truy cứu chuyện cũ nữa, đột nhiên thần sắc hắn cứng lại, tay nhanh chóng giương cung, nín thở, trong nháy mắt, mũi tên lao vụt ra, ngay sau đó vọng lại tiếng rống của dã thú, cuối cùng là thanh âm có vật gì ngã phịch xuống, thị vệ đi theo lập tức chạy qua lấy con mồi rồi quay về bẩm báo: “Hồi bệ hạ, là một con lợn rừng thành niên.”

Cố Sâm gật đầu, tiếp tục thúc ngựa tới trước, vừa đi vừa nói: “Lợn rừng thì tầm thường quá, đổi con khác.”

Dạo trong núi một vòng, xe chở mồi đã chất đầy, Cố Sâm chọn lấy một cái đùi hươu rồi lệnh thị vệ đi theo bên cạnh đem chiến lợi phẩm khao thưởng chúng tướng sĩ.

Trong bãi săn đốt rất nhiều lửa trại, Diệp Trọng Cẩm sống qua hai đời, lần đầu được ăn món nướng thôn quê kiểu này, lúc này đang độ tháng tư, tiết trời ấm áp, nhưng ở trong núi vẫn có hơi lạnh, Cố Sâm phủ lên vai y thêm một kiện áo choàng hồ cừu rồi vòng tay ôm cả người y vào ngực.

Gò má trắng nõn của thiếu niên dưới ánh lửa ửng lên sắc hồng mỹ lệ, là một loại nét đẹp của thanh thuần vừa chớm nở, Cố Sâm cúi đầu, thì thầm hỏi nhỏ: “Có mệt không?”

Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, giơ bàn tay nhỏ bé mang theo hơi lạnh chạm lên gò má nam nhân, cánh môi nhoẻn ra nụ cười giảo hoạt: “Tay có hơi lạnh, bệ hạ giúp A Cẩm ủ đi.”

Khóe môi Cố Sâm cũng câu lên, dùng tay mình bao bọc hai bàn tay mềm mại của y, dường như còn ngại không đủ, lại cầm tay y nâng lên ngang môi mình, cúi xuống đặt lên mu bàn tay trắng nõn ấy một cái hôn thật nhẹ.

Diệp Trọng Cẩm đùa dai kết quả lại bị người ta đùa ngược lại, muốn rút tay về nhưng rút mãi cũng không ra, chỉ có thể giương mắt nhìn người nọ.

“A Cẩm, mấy năm ở tái bắc, sợ nhất là nghe được tin tức về ngươi.” Hắn nói: “Ba năm trước, nghe tin A Cẩm sốt cao không hạ, ta ở chiến trường không thể tập trung nổi, suýt chút mất mạng, may nhờ đường tỷ Tuyết Di kịp thời cứu được.”

Lòng Diệp Trọng Cẩm run lên, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp: “Lần đó trời đột nhiên đổ tuyết, mà ta hễ nhiễm lạnh là sinh bệnh, không phải ta ham chơi, cũng không phải tham ăn, thuốc ngài cho người đem tới ta đều uống hết, cả xà đảm đắng muốn đòi mạng của xà vương gì đó ta cũng nuốt hết… Ta biết ngài lo lắng cho ta, nên ta chưa từng xằng bậy, mấy năm nay đều nghiêm túc dưỡng bệnh.”

Thiếu niên trong ngực mềm mại tinh tế, nhìn như được nuông chiều, thật ra lại rất nhu thuận nghe lời, còn luôn biết nghĩ cho người khác.

Cố Sâm bất giác siết chặt vòng tay, bật ra tiếng cười trầm: “Dù sao ta cũng không nỡ phạt A Cẩm, A Cẩm tùy hứng một chút cũng không hề gì.”

Thanh âm của hắn cũng trầm như tiếng cười của hắn vậy, lúc này giọng điệu không thèm che giấu sự cưng chiều vô hạn, từng từ từng chữ thốt ra mang theo hơi thở nóng bỏng phun vào tai Diệp Trọng Cẩm, khiến cho sống lưng y run rẩy, thân thể mềm mại chưa từng trải sự đời của y chịu không nổi khí tức nam tính mãnh liệt cỡ này, y nỗ lực điều chỉnh lại nhịp thở của mình, nhưng quả tim trong lồng ngực vẫn không cách gì điều khiển được.

Mãi đến khi cánh mũi bắt được mùi hương thịt nướng thơm nồng, hai mắt Diệp Trọng Cẩm phát sáng: “Bệ hạ, A Cẩm muốn ăn…”

Cố Sâm xé một miếng thịt hươu vàng ươm, rưới lên ít gia vị mang theo rồi đưa tới đôi môi đỏ tươi ướt át của thiếu niên, dụ dỗ: “Gọi một tiếng Sâm ca ca xem nào.”

Diệp Trọng Cẩm không thèm nghe hắn trêu cợt, há miệng muốn cướp nhanh miếng thịt, nhưng ngậm vào miệng lại là ngón tay thơm mùi thịt nướng của Cố Sâm, còn miếng thịt ban nãy thì như biết làm ảo thuật vậy, mới đó đã nhảy sang tay kia của hắn rồi.

“A Cẩm không chịu gọi tục danh của ta, chỉ luôn gọi ta là bệ hạ, là hy vọng ta lấy thân phận quân vương đối đãi A Cẩm, có phải không?”

Diệp Trọng Cẩm đã nhận ra từ lúc đầu, Cố Sâm trước đây ở trước mặt y luôn tự xưng là “Cô”, hôm nay từ khi vừa mở miệng trò chuyện, hắn chỉ xưng “Ta”, nhưng thân phận của hắn sẽ vì một tiếng xưng hô này mà thay đổi sao, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Cố Sâm dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Trọng Cẩm, từ từ nheo lại đôi mắt hẹp dài, khóe môi vén lên nụ cười rất nhạt.

Hắn xé một cái đùi hươu, rồi xé từng miếng thịt nhỏ đút cho y, Diệp Trọng Cẩm lòng thì nhấp nhổm chẳng yên, miệng nhỏ vẫn nhai nhai nuốt nuốt không biết mệt, đợi y ăn xong, Cố Sâm lấy từ ống tay áo ra một chiếc khăn tay tím giúp y lau miệng, xong rồi lại nhận nước từ tùy tùng dâng lên đưa đến môi y, từ từ đợi y uống đủ.

Hắn càng bình tĩnh thong dong, Diệp Trọng Cẩm càng bất an hốt hoảng.

Đợi y ăn no uống đủ, Cố Sâm bế ngang y lên, ôm người lên xe mình, Diệp Trọng Cẩm vội hỏi: “Đi đâu?”

Cố Sâm đặt y xuống một tấm nệm mềm, không đáp lời y mà hạ lệnh cho người đánh xe bên ngoài: “Hồi cung.”

Diệp Trọng Cẩm kéo ống tay áo hắn, nói: “Ta muốn về nhà, ngài…”

Cố Sâm cười cười, cầm lấy tay y, từ tốn thưởng thức mấy ngón tay thon mềm như ngọc, nhướng mày hỏi: “Đây là lễ nghĩa của Diệp công tử đấy ư?”

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, giọng bỗng trở nên kính cẩn: “Bệ hạ, A Cẩm muốn về nhà.”

“Nếu trẫm không chuẩn?”

Nhà? Tướng phủ kia mà được tính là nhà sao? Trước đây hắn gửi y ở Diệp gia chẳng qua là nhìn trúng khoảng trong sạch của nhà bọn họ, là một nơi thích hợp để y trưởng thành, bây giờ y lại càng lúc càng ỷ lại nơi đó mà quên mất rằng, y vốn dĩ thuộc về ai.

Diệp Trọng Cẩm nghẹn lại: “Bệ hạ dù sao cũng không thể không cho A Cẩm về nhà.”

Cố Sâm cười khẽ một tiếng, xoa nắn ngón tay y, nói: “Không phải đã nói rồi sao, thời gian bảy năm, trẫm phải bù lại cho đủ.”

Hắn muốn bù lại, đâu chỉ có bảy năm kia.

===========

Hết chương .

Truyện Chữ Hay