Kim Ngọc Kỳ Ngoại

chương 75: cùng ai qua sông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Ginny.

Trong Càn Chính Cung, cung tỳ nội thị đồng loạt quỳ rạp xuống, cùng hô: “Vạn tuế!”

Đứng giữa đại điện là một thiếu niên mặc cẩm bào huyền sắc, mặt trầm như nước, đem bội kiếm tùy thân đặt qua một bên rồi bước tới cạnh long sàn, đến khi cách di thể tiên hoàng một khoảng đủ gần, thiếu niên quỳ xuống bái lạy đại, sau đó đứng lên bước tới ngồi xuống chiếc ghế con đặt ở cạnh giường.

Khuôn mặt già nua trước mắt khác hẳn trong trí nhớ bảy năm trước, khóe miệng ngậm cười, thần thái điềm tĩnh khoan thai, có thể thấy lúc ra đi người rất an lòng, khuôn mặt lạnh lùng của Cố Sâm thoáng chốc cũng nhu hòa hơn trước.

Hắn trải qua gần hai đời, đã quen nhìn sinh ly tử biệt, không như mấy hoàng tử khác gào khóc nức nở, hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, nói với di thể phụ hoàng mình rằng: “Phụ hoàng, nhi thần trở về rồi, chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng hoàng tổ phụ và Mạnh lão tướng quân nhi thần đã hoàn thành rồi, phụ hoàng gặp hoàng tổ phụ đã có cái để ăn nói, nếu ngài lại chê phụ hoàng, phụ hoàng nói cho ngài biết, phụ hoàng có một thứ hơn ngài.”

Nói tới đây, khóe môi hắn cong lên: “Chí ít, con của phụ hoàng, so với con của hoàng tổ phụ, tiền đồ hơn hẳn.”

Mục hậu đứng sau lưng Cố Sâm từ đầu đến cuối không nhìn ra buồn vui nghe đến đó cũng lặng lẽ câu lên khóe môi.

Cố Sâm hỏi: “Trước khi phụ hoàng lâm chung có dặn dò gì không?”

Mục hậu cầm khăn lau hai bên má của tiên hoàng, lắc đầu: “Không nghe bệ hạ căn dặn gì, nhưng dù bệ hạ không nói, ai gia cũng biết, Khánh Hòa cung và di vật của Lệ phi trước nay không phải vẫn luôn được bảo tồn nguyên vẹn đấy ư, bệ hạ nếu đã không cho kẻ khác đụng tới, vậy thì cứ để người mang chúng theo thôi.”

Cố Sâm gật đầu, một lúc lâu sau, giọng nói không hiểu sao có chút khàn đi: “Mấy ngày nay mẫu hậu vất vả rồi.”

Mũi Mục hậu bỗng cay cay, bà vội vàng chỉnh trang nét mặt, nhưng chỉnh thế nào cũng không gợi nổi nụ cười, hai má run rẩy, cuối cùng vành mắt đỏ hoe, buông tiếng thở dài: “So với hoàng nhi chinh chiến sa trường, chút khổ của ai gia có đáng gì.”

Đôi mày của Cố Sâm nhíu lại rất khẽ, sau cùng chẳng nói thêm gì, cầm lại bội kiếm của mình bước nhanh ra khỏi Càn Chính Cung, Mạc Hoài Hiên đã đứng chờ ngoài điện.

“Bệ hạ.”

Cố Sâm nói: “Tử Phong, mấy năm nay trong kinh nhờ có ngươi để mắt, cô ở biên quan mới có thể yên tâm đánh trận.”

Mạc Hoài Hiên đáp nhẹ hẫng: “Chim khôn còn biết lựa cành mà đậu, huống chi là người. Ngẫm lại, đời trước và đời này giữa ta và ngài, thật giống như một trò cười.”

Cố Sâm cũng cười nhẹ một tiếng, đời trước Hiền vương có Mạc Hoài Hiên giúp sức, so với Minh vương còn vướng tay vướng chân hơn mấy lần, phía Minh vương chỉ khó giải quyết ở chỗ người đó xưa nay luôn sắm tốt vai huynh trưởng từ ái bao dung, lúc nào cũng đứng sau ủng hộ và giúp đỡ thái tử, thật chất trong tay không lúc nào không thủ sẵn dao găm, không biết khi nào sẽ đâm sau lưng ngươi một nhát.

Còn Mạc Hoài Hiên lại quang minh chính đại đấu với hắn, xem triều đình như một bàn cờ, văn võ bá quan trong triều như những quân cờ bị hai người bọn họ thao túng trong tay, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh thật sự của mình để đoạt ngôi hoàng đế, sau cùng Mạc Hoài Hiên bởi xung động ngu xuẩn của Cố Hiền mà bại trận.

Cố Sâm nói: “Thật ra, ngươi bại là chuyện đã định trước rồi.”

Mạc Hoài Hiên nhướng mày, hiển nhiên không cho là vậy: “Ồ?”

“Ngươi không ngẫm lại xem, trong triều, trừ Diệp gia chỉ lo thân mình, vẫn còn một kẻ lập trường luôn không rõ, người nọ là ai?”

Tuy bàn việc của đời trước, thời gian cũng cách rất lâu, nhưng hai người đều có trí nhớ kinh người, Mạc Hoài Hiên cẩn thận nhớ lại, thình lình thốt lên: “Trấn Viễn Hầu!”

Nói xong lại lắc đầu: “Không có khả năng, Lục Lẫm mềm không được cứng cũng không xong, lại không tìm được chút sơ hở nào, trừ phi Lục Tử Diên gây ra chuyện gì động trời, người này nhìn thì gàn bướng cố chấp, thật chất vẫn là một người có lòng dạ, không dễ gì để cho kẻ khác bắt được nhược điểm.”

Cố Sâm nói: “Đáng tiếc, trong tay trẫm lại nắm được một nhược điểm cực lớn, cho nên trẫm nói, ngươi bại là chuyện đã định trước rồi.”

Mạc Hoài Hiên ngẩn người, mãi sau mới lộ ra vẻ thư thái nhất: “Nếu thật là vậy, thần bái phục.”

Cố Sâm biết Mạc Hoài Hiên trước nay không hề thật lòng thuần phục, là vì tiểu Ngũ mới miễn cưỡng cùng mình hợp mưu, người người đều nói Diệp gia tâm khí cao, thật ra không phải như vậy, người của Diệp gia cùng lắm chỉ gác lại bản ngã của họ, còn vị thứ tử xuất thân từ con thiếp thất hèn mọn của Việt Quốc Công đang đứng trước mắt hắn đây mới thật sự là cậy tài khinh người, Cố Sâm nói ra nguyên do của đời trước là để Mạc Hoài Hiên phải tâm phục khẩu phục.

Hai người bọn họ đời trước đã đem triều đình đùa bỡn một lần, đời này chẳng còn hứng thú, đối thủ duy nhất giờ đã đứng chung một thuyền thì còn cái gì thú vị để mà tranh tiếp nữa, vì vậy một kẻ xung phong đi đánh giặc, một người suốt ngày vây quanh Tiêu Dao vương, trong mắt kẻ khác, thái tử hữu dũng vô mưu, thế tử của Việt Quốc Công chỉ là một con mọt sách không dùng được, không ai đặt họ vào mắt, nào ngờ lại để lọt lưới hai biến số lớn đến nhường này.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến Kim Loan Điện, binh sĩ Cố Sâm mang về chỉ hơn hai vạn, phân nửa đang đóng quân ở ngoại thành, Cố Sâm ném một lệnh bài vào tay Mạc Hoài Hiên, nói: “Đưa các tướng sĩ của trẫm vào thành rồi dàn xếp thay trẫm, như đã hứa, Bộ Binh sau này giao cho ngươi quản hạt.”

Mạc Hoài Hiên đón lấy, lệnh bài huyền hắc được chế từ hắc ngọc, tỏa ra sắc đen lạnh lẽo, bên sườn khắc một kiếm phù sắc bén, trên lưng khắc một chữ “Sâm” hào khí lẫm nhiên, Mạc Hoài Hiên thu lại thần sắc trên mặt, cúi đầu đáp: “Thần, tiếp chỉ.”

Cố Sâm bước nhanh vào đại điện, không quay đầu, bỏ lại một câu: “Thứ mà ngươi thật sự muốn có, cô không thể cho được, ngươi nên hiểu.”

Lồng ngực Mạc Hoài Hiên cứng lại, ảm đạm cúi đầu, mãi sau mới thì thầm trong miệng: “Y có thể an nhiên vô ưu, ta đã biết đủ.”

Nói xong ngước mắt nhìn thềm đá sừng sững trước Càn Chính Cung, đời trước, nghe nói Tĩnh vương quỳ trước thềm đá này một ngày một đêm, cuối cùng không chống đỡ được, phải đưa đến thái y viện.

Khi đó hắn là người của Tam hoàng tử, nhưng không phải hắn chọn Cố Hiền, mà do phụ thân hắn chọn thay, ông ta cho rằng Lan quý phi được sủng ái nhất nên đã chọn thuyền từ rất sớm, sau khi Mạc Hoài An qua đời, hắn không có lựa chọn nào khác, đoạt được quyền thừa kế, đồng thời cũng gánh cả phủ Quốc Công sắp sửa suy tàn trên vai, dù biết rõ Cố Hiền ngu xuẩn cỡ nào, hắn vẫn phải cố hết sức giúp đỡ gã cạnh tranh ngôi hoàng đế.

Khi Cố Du gả vào phủ Quốc Công, hắn đã rất giận, bởi vì hắn biết mình sẽ bại, vậy mà tên ngốc ấy cái gì cũng không biết, chỉ biết tốt với hắn, hắn có chỗ nào đáng để y hết lòng hết dạ như vậy?

Sau Tam hoàng tử bại, phụ tử hắn cũng bị bắt giam, thái tử coi như nhân từ không xử tử hình, chỉ phạt hắn sung quân biên cương, tuy trên đường đi không thể nói trước sinh tử, nhưng lòng hắn đã rất cảm tạ, hắn không muốn chết dưới đầu đao, hắn không muốn Cố Du phải nhặt xác mình, tên ngốc ấy làm sao mà chịu nổi, y thương hắn như vậy, nếu nhìn thấy hắn chết không nguyên vẹn không phải sẽ khóc đến chết sao.

Nhưng có vẻ như hắn đã đánh giá thấp Cố Du rồi.

Không ai ngờ được, Tĩnh vương mềm yếu nhu nhược lại tiến cung yết kiến tân đế cầu tình cho phủ Việt Quốc Công, mà Cố Sâm lại nổi tiếng là kẻ tâm địa cứng rắn, trong thiên hạ này, người có thể làm cho Cố Sâm mềm lòng chỉ có duy nhất một người, kết quả, thỉnh cầu vô lý của Cố Du đã định trước là điều không thể.

Vậy mà tên ngốc đó lại quỳ ngoài điện một ngày một đêm, thân thể y xưa nay không tốt, càng khiến Mạc Hoài Hiên không ngờ được là y lại suy yếu đến nông nỗi đó.

Sau đó không lâu, hắn được người của Hình Bộ phóng thích, sửa án thành tịch biên gia sản thu hồi tước vị, tổ trạch của lão Quốc Công khi còn sống cũng trả lại cho hắn.

Nhưng người đến lại là kẻ gây họa họ Tống kia.

Tống Ly nói với hắn rằng: “Tĩnh vương điện hạ nguyện dùng mạng mình đổi mạng Hiên ca ca của ngài ấy, bệ hạ rất giận, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi khổ nhục kế của Tĩnh vương, cho nên đã đáp ứng với ngài ấy, Mạc công tử, ngài hiện tại không còn là tù nhân nữa.”

Mạc Hoài Hiên nghe vậy lại chẳng vui vẻ gì, chỉ hỏi: “Khi nào thì Du nhi về?”

“Tĩnh vương điện hạ không trở về nữa, chuyến này Tống mỗ tới, là muốn bàn với Mạc công tử một việc.”

“Việc gì?”

Nam nhân kia bỗng nhoẻn miệng cười, là nụ cười đáng ghét nhất mà Mạc Hoài Hiên từng thấy, y nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Thư hòa ly.”

“Mạc công tử phạm quá nhiều sai trái, tuy thánh thượng nhân từ, bằng lòng tha thứ cho công tử, nhưng sao có thể đem hoàng đệ mình giao phó cho công tử được nữa, xin Mạc công tử mau viết một bức thư hòa ly, để Tống mỗ còn trở về báo cáo.”

Mạc Hoài Hiên chỉ thấy ngực mình bị moi thành một lỗ lớn, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy cầm bút là một chuyện thống khổ cỡ nào, đau đến độ không thể nào cầm nổi cán bút mà ngày thường hắn luôn quý trọng, ngay cả khoảnh khắc khi hắn nghe tin mình sắp bị lưu đày cũng không đau đớn thế này.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình đối với Cố Du chỉ có lòng thương hại, đến khi thật sự mất đi rồi hắn mới hiểu ra, thì ra người ấy đã cắm rễ sâu vào lòng hắn từ rất lâu rất lâu rồi, là do hắn cứ luôn giả vờ không biết.

Hắn viết liên tục ba phần thư, phải khó khăn lắm mới viết xong. Tự mình giữ lấy một bức, gian nan nói: “Thỉnh Tống tổng quản chuyển đạt lại giùm, thảo dân, muốn gặp Tĩnh vương điện hạ một lần.”

Tống Ly cười xùy một tiếng, cầm lấy một bức thư hòa ly trên bàn, qua loa đọc qua một lượt, bâng quơ đáp: “E là không thể.”

“Y không muốn?”

“Là không thể.” Tống Ly thu lại nụ cười, chầm chậm nói: “Tĩnh vương điện hạ bệnh nặng đã lâu, Mạc công tử có lẽ không biết, điện hạ phải kéo bệnh để cầu tình cho Mạc công tử, bệnh đã nặng nay càng thêm nặng, không biết có cơ hội khỏe lại hay không, phủ Việt Quốc Công các người thật là biết cách lợi dụng Tĩnh vương, lợi dụng đến một khắc cuối cùng.”

Mạc Hoài Hiên thốt lên: “Ta chưa từng lợi dụng y, cũng chưa từng…”

“Vậy ai đã báo cho Tĩnh vương điện hạ biết Mạc công tử bị Hình Bộ giam giữ? Ai nói cho ngài ấy biết Mạc công tử một khi rời khỏi kinh thành sẽ mất mạng? Ai xúi giục ngài ấy đến Càn Chính Cung, dùng chính bản thân mình làm khổ nhục kế trước mặt hoàng thượng?”

Mạc Hoài Hiên cảm thấy chân mình đứng không vững nữa rồi….

Là ai?

Còn có thể là ai?

Đương nhiên là mẫu thân hắn, mà ở trong mắt Du nhi, lại là kế hoạch của hắn.

Tống Ly đi tới cửa đột nhiên dừng bước: “Tĩnh vương điện hạ nói, công tử cứu mạng điện hạ, cho nên điện hạ không thể trơ mắt nhìn công tử chết, duyên phận của hai người vì thi ân mà kết, bây giờ điện hạ trả lại ân cho công tử, duyên phận hai người cũng nên chặt đứt từ đây, từ nay về sau, không còn liên quan gì nhau nữa.”

Từng câu từng chữ, đâm thẳng vào tim gan, đau nhức không thở nổi.

Mạc Hoài Hiên nghĩ, trên đời này, hình phạt tàn khốc nhất cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

Hắn ôm ấp một tia huyễn tưởng nhỏ nhoi trở về tổ trạch, trồng rất nhiều cây phong quanh nhà, Du nhi thích nhất là phong, hắn nghĩ, đợi một ngày nào đó y chịu đến gặp mình một lần, nhìn thấy rừng phong này biết đâu sẽ bị đả động rồi đồng ý trở về bên cạnh mình lần nữa.

Đến khi trong cung truyền tin, Tĩnh vương điện hạ bệnh nặng không thể cứu chữa đã qua đời, tất cả hy vọng của hắn vào khoảnh khắc đó, đều bị chặt đứt.

Hắn nhớ lại vào năm mười bốn tuổi thuở xưa ấy, một lần vô tình cứu được một đứa bé xinh đẹp trong ngự hoa viên, đứa bé ấy cứ níu chặt ống tay áo hắn không buông, vừa khóc vừa hỏi tên hắn, hắn đáp mình tên Mạc Hoài Hiên, đứa bé nghe được đáp án thì cười toe, mi mắt vẫn còn vương lệ, đôi mắt hạnh ngâm giữa tầng nước xinh đẹp không gì sánh được.

Đứa ngốc ấy vẫn luôn đuổi theo sau lưng hắn, để hắn biết rằng, y vẫn luôn tồn tại.

Nào ngờ, đến cả ông trời cũng không đành lòng nhìn y khóc, cũng đau lòng khi thấy y bị thương, nên đã đưa y đi mất rồi, ngay khi hắn vừa biết quý trọng y, y lại biến mất, vĩnh viễn không thể tìm về được nữa.

Hắn cầu xin rất nhiều người, Diệp Trọng Huy, Lục Lẫm, Thành vương… Nhưng Cố Sâm rất hận hắn, không cho phép hắn gặp Du nhi lần cuối, đây là báo ứng hắn đáng phải nhận, hắn không trách bất luận người nào.

Hắn về lại phần mộ tổ tiên của Mạc gia, lập một ngôi mộ, chôn tất cả y phục và di vật của Du nhi xuống, tự tay khắc tên ái thê hắn lên tấm mộ bia.

Hắn và Du nhi sao có thể không còn liên quan gì được, y là thê tử của hắn, bọn họ đã bái đường, đã thành thân, sao có thể nói chặt đứt là chặt đứt được, coi như kiếp này tạm thời đứt đoạn, thì kiếp sau hắn cũng phải tìm được y, hắn sẽ ở trước mặt y, dắt tay y, không để y vất vả đuổi theo bóng lưng mình nữa.

Sau khi Ty Thiên Giám xem ngày lành tháng tốt, chiếu cáo thiên hạ, nửa tháng sau Hoàng Nguyên đế cử hành đại điển đăng cơ.

Mục thái hậu dẫn theo người trình lên long bào mới do Thượng Y Cục may, hình thức vẫn theo lệ cũ, hắc sắc thêu ngũ trảo kim long, cùng lúc thái hoàng thái hậu cũng đích thân đến trao lại ngọc tỷ truyền quốc, hai người này trước đây quan hệ khá lạnh nhạt, nay đã hòa hoãn hơn xưa, gặp mặt còn có thể trò chuyện thêm vài câu.

Vừa rồi thái hoàng thái hậu diễn một vở hài kịch trước mặt bá quan văn võ, tuy nói chỉ là trò đùa hồ đồ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra bên trong có ẩn tình, nhất là phản ứng của Thất hoàng tử khi ấy, rất đáng cho người ta suy ngẫm, thái hoàng thái hậu sợ tân đế có vướng mắc với mình nên có ý lấy lòng là chuyện dễ hiểu.

Bà nhìn Mục thái hậu, nói: “Ai gia thấy hoàng đế cuối năm đã mười chín, cũng đến thời điểm nên lập hậu rồi, con phải hỗ trợ quan tâm nhiều hơn.”

Mấy ngày nay Mục thái hậu chỉnh đốn lại hậu cung, bận rộn đến choáng đầu hoa mắt, nghe thái hoàng thái hậu nhắc mới bồi hồi nhớ ra, quả thật con trai mình đến nay vẫn chưa có người bầu bạn.

Mục thái hậu gật gù: “Phải nhờ mẫu hậu nhắc nhở con dâu rồi, hoàng đế ở biên ải mấy năm, bên người ngay cả một người biết lạnh biết ấm cũng không có, con dâu thấy chuyện này nên chậm rãi quan sát, lập hậu không thể vội, dù sao cũng là đại sự quốc gia, cẩn thật một chút vẫn hơn, trước tiên cứ chọn vài vị phi tần bổ sung vào hậu cung rồi từ từ bàn bạc hậu vị cũng không muộn.”

Thái hoàng thái hậu cười cười gật đầu, không chọc thủng tâm tư của Mục thái hậu, Mục thái hậu không muốn lập hậu còn không phải là vị phượng kia ấn ư, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hậu cung cuối cùng cũng đến ngày do Mục thái hậu làm chủ, sao nỡ giao quyền nhanh vậy được.

Cố Sâm bước vào trong điện, bầu không khí đột nhiên cứng lại, bộ long bào huyền hắc hòa hợp một cách lạ kỳ với khí tràng quanh thân hắn, toát lên uy thế bức người, cộng thêm mi mục như dao khắc, đôi mắt đen láy thâm trầm, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí tức sát phạt nồng nặc, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng mà vô thức vội vàng né tránh.

Thái hoàng thái hậu siết chặt hộ chỉ bằng vàng trên ngón áp út, thầm lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cũng may hôm đó kịp thời dừng cương trước vực, không gây ra sai lầm gì lớn, không thì hôm nay không biết sẽ thế nào.

Bà nhanh chóng khoác lên dáng vẻ từ ái, cười nói: “Ai gia đang cùng mẫu hậu hoàng đế thương nghị nên chuẩn bị cho hậu cung hoàng đế thế nào, hoàng đế đã vừa mắt cô nương nào chưa, không ngại thì nói cho ai gia nghe thử.”

Cố Sâm câu lên khóe môi nở nụ cười cực lạnh, hắn cầm ngọc tỷ truyền quốc trên ngự án lên thưởng thức trên tay một hồi, mãi sau mới thờ ơ đáp: “Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, hai người không cần nhọc lòng, hậu cung của trẫm, không có người khác.”

Mục thái hậu kinh hãi: “Hoàng đế nói vậy là ý gì?”

Cố Sâm nói: “Người lọt vào mắt trẫm chưa tới tuổi xuất giá, chờ đến thời điểm rồi, dù mẫu hậu không nhắc, trẫm cũng sẽ mời mẫu hậu đích thân làm chủ, còn những người khác, trẫm nhìn ai cũng không vừa mắt.”

“Nhưng tuổi của hoàng đế cũng không nhỏ, bên người vẫn nên có người hầu hạ…”

“Mẫu hậu.” Cố Sâm ngắt lời thái hậu: “Nhi thần cho rằng, hôn sự của nhi thần, nên do nhi thần làm chủ.”

Mục thái hậu nghẹn lại, sắc mặt thái hoàng thái hậu cũng rất khó coi, tuy nói thái tử từ nhỏ đã có chính kiến của riêng mình, nhưng không ngờ tới, đúng là không hề đặt bọn họ vào mắt.

“Vài hôm nữa là đại điển đăng cơ của trẫm, có mấy câu, trẫm nghĩ nên nói ra trước thì tốt hơn.”

Hắn phất tay cho lui cung nhân rồi mời hai vị trưởng bối nhập tọa, lúc này mới từ tốn nói: “Thứ nhất, hậu cung sẽ do hoàng tổ mẫu và mẫu hậu toàn quyền xử lý, nếu không có chuyện cần thiết, trẫm sẽ không hỏi tới, tôn vinh của hai người một phần cũng sẽ không thiếu. Thứ hai, chuyện trong triều và việc tư của trẫm mong rằng hoàng tổ mẫu và mẫu hậu đừng mưu toan nhúng vào. Trong tay trẫm có hai món đồ rất thú vị, đều do hoàng thúc chính tay giao cho trẫm…”

Hắn nhìn qua thái hoàng thái hậu, ánh mắt trầm lắng nhìn như không gợn sóng lại ẩn giấu sóng to gió lớn khiếp người, “Là một đạo thánh chỉ kỳ lạ.”

Sắc mặt thái hoàng thái hậu đại biến, hốt hoảng trốn tránh ánh mắt Cố Sâm.

Cố Sâm lại lạnh nhạt nói tiếp: “Món thứ hai, là di vật của Lệ phi. Tuy đã qua nhiều năm, dược thảo cũng biến chất, nhưng nếu muốn kiểm tra thực hư, không biết sẽ tra tới chuyện gì.”

Sắc mặt Mục thái hậu trắng bệch, một lúc lâu, Mục thái hậu chua chát mỉm cười: “Ai gia vội vã xử lý di vật của Lệ phi lại khiến hoàng đế sinh lòng nghi ngờ.”

Cố Sâm đáp: “Suy cho cùng chúng ta cũng là quan hệ huyết thống, tránh cho mai này cảm tình suy giảm, vì vậy nhắc nhở trước vẫn hơn.”

Thái hoàng thái hậu là người từng trải, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, gật đầu nói: “Ai gia đã hiểu, đến tuổi này rồi thì còn có gì mà không thông nữa.” Vừa nói bà vừa nhìn vị đế vương trẻ tuổi ấy, buông tiếng thở dài, mới chỉ trong một đêm, thái hoàng thái hậu dường như đã già đi rất nhiều, bà chậm rãi nói: “Giang sơn này, là của một mình hoàng đế.”

Nói xong mang theo cung tỳ quay về Từ Ninh Cung.

Mục thái hậu thở than một tiếng, giúp con trai sửa lại vạt áo, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Nhi tử của ai gia quả nhiên rất thích hợp để vận long bào, Sâm nhi, con nên hiểu, tất cả mọi chuyện mẫu hậu làm, đều vì con.”

Xong những lời ấy, Mục thái hậu thu lại nụ cười, dẫn người rời đi.

Cố Sâm nhíu mày, trong mắt xẹt qua tĩnh mịch, cũng vì hắn hiểu, nên càng không biết phải đối mặt với tiểu Ngũ thế nào.

Ngày Đại Khâu cử hành đại điển đăng cơ, khí trời trong vắt, Hoàn Nguyên đế thực hiện nghi thức tế tự tông miếu và lịch đại tổ tiên Cố Thị, buổi lễ kết thúc, chiếu thư thiên tử được phát xuống, chiếu cáo toàn thiên hạ.

Mà lúc này, Diệp Trọng Cẩm đang ở Kim Quang Tự tu hành.

Không Trần đại sư ngồi trên bồ đoàn, mở mắt, gọi một tiếng: “Trường Sinh.”

Trường Sinh là pháp hiệu mà Không Trần đại sư đặt cho y, nguyên nhân là vì Diệp lão gia tử xưa nay không tin thần Phật lại đồng ý để tôn nhi ở đây tu hành, nói cái gì mà rèn luyện tâm tính, cái gì mà mở rộng tầm mắt, thật ra chỉ là nói suông cả, nhà họ sợ nhất là cục cưng quý hơn vàng này chết yểu, một lòng khẩn cầu Phật tổ chúc phúc, để y có thể “trường sinh.”

Diệp Trọng Cẩm đáp: “Sư phụ.”

“Tâm không tịnh, cố cũng uổng công.”

“Xin hỏi sư phụ, như thế nào mới gọi là tâm tịnh?”

Không Trần đại sư nói: “Tâm trước phải tĩnh, sau mới tịnh, con có chuyện trong lòng, cho nên không tịnh.”

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, đứng dậy rời khỏi bồ đoàn, tự rót một chén trà xanh rồi nhấp một ngụm.

“Sư phụ, thật không dám giấu, có một chuyện đệ tử rất phiền lòng. Người người đều biết theo phúc tránh họa, nhưng nếu có một người, biết rõ có một con đường là họa, hoặc bị người khác cưỡng ép hoặc chính bản thân không chống nổi mê hoặc mà bước trên con đường đó, có phải chứng minh rằng, người này hết thuốc chữa rồi không?”

Không Trần hỏi ngược lại: “Chưa đi hết làm sao biết rõ đường kia là họa mà không phải phúc?”

“Bởi vì y đã đi qua con đường đó một lần rồi, biết rõ đường đi là họa.” Diệp Trọng Cẩm cười nói: “Đệ tử chỉ hồ ngôn loạn ngữ vài câu, sư phụ đừng xem là thật.”

Không Trần lại cười: “Nếu đã đi qua một lần rồi thì còn có gì để sợ? Trên con đường con nói nếu có sài lang, thì con chuẩn bị đủ gậy gộc trước, nếu có đạo tặc, thì con báo quan trước, nếu có núi lở đá rơi, con không phải nên qua ngọn núi đó trước khi sập lở là ổn rồi sao?”

Thiếu niên rủ hàng mi dài, tạo nên trên mặt một bóng râm hình cung dày rậm, y không phải không hiểu, cũng không phải sợ hãi, y chỉ chán ghét kiểu sống ngươi lừa ta gạt trên con đường đó, chán ghét khoảng thời bị giam cầm đằng đẵng mãi một nơi.

“Trường sinh, con theo ta học thiên thuật, là vì sao?”

Diệp Trọng Cẩm không trả lời mà hỏi lại: “Vậy sư phụ, người vì sao lại nghiên cứu đạo này?”

“Một là tự giải khai nghi hoặc của mình, hai là để độ thế nhân.”

Diệp Trọng Cẩm vô thức vuốt ve chén trà trên tay, ngón tay như ngọc xẹt qua miệng chén, nhẹ giọng nói: “Đệ tử nông cạn, chỉ vì độ mình.”

“A Di Đà Phật, chí hướng không phân chia cao thấp, đại chí của người khác ở trong mắt con có lẽ không đáng để nhắc tới, mà tiểu chí của con tự có giá trị riêng của tiểu chí, cần gì phân cái cao cái thấp, trong mắt sư phụ, độ thế nhân khó, mà trong mắt con, độ mình cũng khó, vậy nên ta và con ai cũng phải chuyên tâm tu hành.”

“Sư phụ nói không sai, đệ tử cảm thấy rất khó.”

Không Trần đại sư nói: “Ví như trước mắt có một con sông rộng, vi sư hy vọng có một chiếc thuyền lớn có thể đưa mọi người qua sông. Mà Trường Sinh con, cũng muốn qua sông, cho nên con tự đóng một chiếc thuyền gỗ nhỏ, con sợ thuyền gỗ yếu đuối không thể chống nổi sóng to gió lớn nên mãi không dám xuống sông, vậy thì nên làm thế nào?”

Diệp Trọng Cẩm đáp: “Từ đó con có ba lựa chọn, một là, lên thuyền lớn của sư phụ, sau đó không phải phiền não lo lắng gì nữa, hai là, con lại gia cố thêm cho thuyền gỗ của mình, đủ để chống đỡ sóng to, ba là…”

“Ba là gì?”

Diệp Trọng Cẩm mở to hai mắt, sáng tỏ thông suốt cả rồi, y cười nói: “Không phải luôn có người muốn qua sông sao, con đi nhờ thuyền lớn của người khác, đạp bỏ chông gai mà qua sông thôi.”

Không Trần lại nói: “Con sông này quá rộng, phong cảnh bờ bên kia cũng bất đồng, cho nên khi chọn thuyền đồng hành, con phải cẩn trọng.”

Diệp Trọng Cẩm vỗ tay: “Tạ sư phụ khai sáng, đệ tử được lợi không nhỏ.”

Ra khỏi Kim Quang Tự trời đã về đêm, ngồi trên xe ngựa, Diệp Trọng Cẩm nhíu mày trầm tư, y nên lên thuyền của ai mới tốt đây? Thuyền của Diệp gia, hay là…

Mãi một lúc lâu, Diệp Trọng Cẩm ngờ ngợ hình như có gì không đúng, từ Kim Quang Tự đi chừng một chốc sẽ đụng phố xá sầm uất, giờ lại an tĩnh một cách khác thường, y vén màn xe nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thì ngây người tại chỗ.

Nên lên thuyền ai thì y còn chưa biết, nhưng hiện tại y biết chắc chắn là mình đã lên nhầm xe ngựa rồi.

“Xa phu, dừng lại!” Diệp Trọng Cẩm hô lớn.

Xa phu nghe vậy không chỉ không dừng, còn đột ngột tăng tốc nhanh hơn, Diệp Trọng Cẩm hiểu ra, xa phu đã bị người ta mua chuộc, còn không thì cũng bị đánh tráo mất rồi.

Y vén vạt áo, móc ra một thanh chủy thủ được giấu trong giày, cầm chủy thủ chỉ vào phu xe: “Nếu ngươi không chịu dừng lại, ta cũng chỉ còn cách cho ngươi thấy máu.”

Xa phu dường như không nghe rõ lời y, chuyên tâm đánh xe chạy thẳng vào rừng, y thình lình đâm tới, người nọ nhanh nhẹn tránh thoát, y chém thêm một dao ngang qua, người nọ lại nhẹ nhàng nghiêng người tránh được. Diệp Trọng Cẩm thầm than thôi thôi xong rồi, mình gặp phải dân chuyên nghiệp trải qua huấn luyện rồi.

“Ngươi có biết phụ thân ta là ai không? Có biết gia gia ta là ai không?”

Người nọ vẫn không thèm đếm xỉa tới y, Diệp Trọng Cẩm trầm mặc rồi lại trầm mặc, cuối cùng nhục chí quay trở lại thùng xe.

Ai ngờ y mới vừa đặt mông ngồi xuống thì người ngoài xe lại thình lình cất giọng: “Sao không nói nữa?”

“Đại điển đăng cơ kết thúc nhanh vậy?”

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, xa phu kéo mặt nạ da người xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng quen thuộc, nhướng mày nhìn y: “Sao đoán được là ta?”

Diệp Trọng Cẩm không kiềm được cong mắt cười: “Ta lừa ngài đó.”

Cố Sâm: “…”

===========

Hết chương .

Truyện Chữ Hay