Biên tập: Ginny.
Về lại Phúc Ninh Viện, bữa sáng được dọn lên, đợi An ma ma đút xong chén thuốc cho Diệp Trọng Cẩm, Hạ Hà múc đầy cháo ngọt vào chén bạc mà y thường dùng đưa tới tay y, không quên nhắc nhở: “Chủ tử, cẩn thận kẻo bỏng.”
Diệp Trọng Cẩm nhận chén nhưng tay lại lề mề mãi vẫn không động vào muỗng sứ, thử hỏi có ai ngồi giữa hai vị môn thần, hơn nữa vị nào vị nấy còn dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn chằm chặp mặt mình thì nuốt có trôi không?
Một lúc sau, tiểu tổ tông nhà họ Diệp mím mím phiến môi mỏng của mình, cất lên giọng ngọt chết người: “Thái tử điện hạ, ca ca, hai người ăn sáng chưa? Có muốn ngồi xuống ăn chung không?”
Cố Sâm kéo ghế bên trái Diệp Trọng Cẩm đường hoàng ngồi xuống, rồi lại đường hoàng đón lấy chén bạc trong tay y, cầm muỗng sứ bạch ngọc cẩn thận khuấy vài cái, cong môi cười nói: “Trước khi đến cô đã ăn rồi, nhưng giờ nhìn A Cẩm ăn không hiểu sao lại thấy đói, chúng ta ăn chung luôn đi.” Vừa nói vừa múc lên một muỗng cháo ngọt thổi hai ba cái rồi đưa đến môi Diệp Trọng Cẩm.
Diệp Trọng Cẩm chực há mồm thì bị Diệp Trọng Huy giơ tay cản lại, giọng đầy châm biếm: “Thái tử điện hạ hiểu lầm rồi chăng, đệ đệ tại hạ có chứng khiết phích, không dễ gì dùng chung bát đũa với người khác, để nha hoàn mang lên thêm một bộ bát đũa mới cho ngài, ngài cứ để A Cẩm tự ăn đi.”
Cố Sâm không mặn không nhạt đáp: “Sao cô không biết A Cẩm khiết phích nhỉ? Không phải hôm trước ở Trung Thu yến cô cũng đút A Cẩm ăn cả buổi sao, đó là còn chưa kể Diệp đại công tử ngày thường mua không ít đồ ăn vặt cho A Cẩm, nếu theo lời Diệp đại công tử… lẽ nào A Cẩm chỉ khiết phích với mỗi cô thôi?”
Hai người lời qua tiếng lại nửa ngày, từ đầu chí cuối Diệp Trọng Cẩm chưa nuốt được một hạt cháo nào vào miệng, y hết sức tủi thân nhìn chén cháo ngọt của mình đang trong tay kẻ khác, trong đầu lóe lên ý nghĩ, có phải thái tử và huynh trưởng đang mượn cớ trả thù mình không vậy?
Hai người bọn họ đều là người thông minh nổi bật, văn võ bá quan trong triều ai cũng tấm tắc ngợi khen một tiếng thiếu niên anh tài, ấy vậy mà vừa nãy hai thiếu niên anh tài này lại bị một đứa bé ba tuổi rưỡi đùa bỡn, hẳn là xấu hổ lắm, cho nên mới mượn cơ hội này dạy dỗ mình đúng không?
Diệp Trọng Cẩm chờ cháo rót vào miệng chờ đến hoa mắt, cắn răng dằn lòng bỏ qua chén cháo ngọt của mình, thừa dịp hai ông môn thần kia đang bận trừng nhau không rảnh để ý đến mình, y xòe móng vuốt vơ lấy một cái màn thầu trên bàn ăn nhét vội vào miệng nhai lấy nhai để, hành động nhanh gọn lưu loát như sét xẹt giữa trời quang khiến ai thấy cũng giật mình kinh sợ, Cố Sâm đặt chén cháo xuống bàn, vội vàng rót nước cho y.
Diệp Trọng Huy múc lại chén cháo nóng khác cho y, buồn cười nói: “Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn, có ai giành ăn với đệ đâu mà.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm gắng sức nhai cho hết miếng màn thầu trong miệng, y lớn đến từng này, lần đầu tiên mới gặm cái kiểu màn thầu vừa khô vừa cứng thế này, đều tại hai tên xấu xa này hại.
Những người như bọn họ dẫu sao cũng khó tránh khỏi mắc chút bệnh nhà giàu, cũng bởi ăn uống ngày thường được chăm chút quá mức, nấu cháo cũng phải nghiền cho nhỏ rồi mới cho vào nồi, dạ dày cứ thế tập mãi thành thói, cho dù ngày thường trên bàn ăn không khi nào thiếu vài món lương khô, nhưng ăn hay không lại là một chuyện.
Diệp Trọng Cẩm nào giờ không khi nào đụng tới thứ lương khô ấy, người ở phòng bếp đều biết rõ, làm lương khô cũng chỉ làm cho có lệ, dọn cho đủ món, nói trắng ra thì là cái loại lương khô mà đến cả hạ nhân cũng không thèm ăn.
Cố Sâm thử qua độ ấm của nước rồi đem cốc đặt vào tay Diệp Trọng Cẩm, Diệp Trọng Cẩm vốn không muốn uống, nhưng mà màn thầu khô quá sức tưởng tượng của y, đành phải uống một hai hớp nước cho dễ nuốt, An ma ma thấy vậy giục người dọn màn thầu xuống, thầm than thật là nghiệp chướng, tiểu chử tử nhà mình thân thể kim báu, nào giờ chưa từng chịu khổ vì loại thức ăn này.
Bữa sáng hỗn loạn cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Trọng Cẩm mệt đến không muốn nhúc nhích, nằm nhoài trên giường La Hán nghịch Cửu Liên Hoàn.
Cố Sâm ngồi cạnh y, vuốt ve dúm tóc quăn trên trán y, bỗng lên tiếng hỏi: “Tối nay A Cẩm có dự định gì không?”
Diệp Trọng Cẩm vẫn cắm mặt chơi Cửu Liên Hoàn, đầu cũng không ngẩng, đáp: “Không có, năm rồi A Cẩm cũng ở trong viện cùng phụ thân mẫu thân và tổ phụ đón Nguyên Tiêu, bên ngoài lạnh lắm, chẳng thà ở nhà cho ấm.”
Ý là không muốn ra ngoài.
Diệp Trọng Huy gật đầu tán thành.
Cố Sâm sờ sờ cằm đăm chiêu một chốc, lại nói: “Đêm nay Thành vương phủ có yến hội, cô và mấy huynh đệ thay phụ hoàng đến dự, cô cũng biết A Cẩm không muốn đi, hoàng thúc xưa nay thích náo nhiệt, e là đã mời hết danh môn vọng tộc trong kinh rồi, A Cẩm nếu đến đó nhất định sẽ bị để ý, lòng cô cũng không nguyện. Dùng bữa sáng cùng nhau cũng xem như đã trải qua lễ cùng nhau, cô mãn nguyện rồi.”
Diệp Trọng Cẩm sững người, lẽ nào sáng sớm người này chạy đến đây là vì nhân lúc yến hội ở Thành vương phủ chưa bắt đầu, muốn tranh thủ trải qua lễ Nguyên Tiêu với mình sao?
Cố Sâm vói tay vào tay áo lấy ra một miếng ngọc bội bàn long phát sáng nhét vào tay Diệp Trọng Cẩm: “Hôm trước cô đã hứa, sang năm mới sẽ tặng cho A Cẩm một phần lễ vật, đây là hoàn bội cô cho người làm riêng, A Cẩm phải cất kỹ, sau này có giá lắm đấy.”
Tuy giọng điệu hời hợt đùa giỡn nhưng ai cũng có thể nhìn ra miếng ngọc bội này giá trị tuyệt đối không nhỏ, bên trên khắc ấn ký hình rồng, tôn quý cỡ nào. Diệp Trọng Huy nhíu mày, nghiêm mặt đáp: “Thái tử điện hạ, gia đệ tuổi còn nhỏ, lễ nặng như thế e là không hợp, xin thái tử điện hạ nghĩ lại.”
Cố Sâm cười nhạt: “Cô lại thấy không có gì là không hợp cả, ngọc bội này vốn được làm riêng cho A Cẩm.”
Dứt lời, đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Diệp Trọng Cẩm cầm ngọc bội ngẩn người chưa kịp tỉnh.
Đời trước khi y trút hơi thở cuối cùng, ngọc bội này vẫn luôn đeo bên hông y.
Mỗi hoàng tử sau khi sinh ra hoàng đế đều cho người làm một miếng hoàn bội riêng đại biểu cho thân phận hoàng gia, nhưng thái tử thì khác, trên đại điển sắc phong thái tử, hoàng đế sẽ đem ngọc bội đế vương mang bên mình từ bé trao lại cho thái tử, cho nên không giống với hoàn bội của các hoàng tử bình thường, bên trên còn có ấn ký chân long, thấy ngọc như thấy thiên tử, có thể hiệu lệnh thiên hạ.
Ngọc bội trong tay y đương nhiên không phải là cái mà Khánh Tông đế truyền cho Cố Sâm, đây là do Cố Sâm sai người mô phỏng lại, bất kể là phẩm chất, màu sắc, thậm chí là từng đường vân chạm khắc đều y hệt hoàn bội đế vương, nếu có khác thì chỉ nhỏ hơn cái thật một chút.
Cố Sâm từng nói, ngọc bội truyền đời của hoàng tộc không thể tặng cho y, nhưng hắn nguyện đem toàn bộ quyền lợi của người nắm giữ ngọc bội trao hết cho y.
Đời trước khi Cố Sâm giao ngọc bội cho y là sau khi tiên hoàng đã qua đời, người nọ kế thừa hoàng vị được vài năm, một hôm bỗng đưa cho y một miếng ngọc bội, vẻ mặt thờ ơ, nói với y rằng: “A Ly, trẫm tặng khanh một phần lễ vật, khanh không phải rất thích sưu tập trân bảo trong thiên hạ sao? Ngọc bội này có vừa mắt khanh không?”
Y nhìn hình dáng của miếng ngọc, chau mày đáp: “Không được làm bậy! Hoàn bội đế vương há có thể đem tặng lung tung.”
Cố Sâm cong môi nở nụ cười: “A Ly nhìn kỹ lại xem.”
Y quan sát thật kỹ mới phát hiện, tuy giống đến từng đường vân nhưng cái trước mắt mình so với cái của Cố Sâm nhỏ hơn một chút.
“Di vật của tiên hoàng không thể tặng, cho nên trẫm sai người làm riêng một cái, vừa khéo có thể phối thành một đôi với cái trên người trẫm, A Ly đeo bên hông, không còn ai dám bắt nạt khanh nữa, dù ở trước mặt mẫu hậu A Ly cũng có thể buông thả tùy ý, tả hữu quanh người cũng không ai dám làm khó khanh.”
Diệp Trọng Huy phát giác sắc mặt đệ đệ hình như khang khác, bàn vỗ vỗ gáy y, lo lắng hỏi: “A Cẩm làm sao vậy, khó chịu chỗ nào?”
Tim Diệp Trọng Cẩm nảy liên hồi, vì sao y chưa từng nghĩ tới, Cố Sâm này, chính là Cố Sâm nọ…
===========
Hết chương .