Biên tập: Ginny.
Kỳ thật vạn vật trên đời đều có linh tính, linh lộc vốn nên rảo bước giữa sơn thủy mênh mông, trải qua cuộc sống tiêu dao tự tại, nay lại bị vây giữa bốn mặt tường, sao có thể xem là “tốt” được.
Diệp Trọng Cẩm vuốt ve lớp lông trắng muốt của bạch lộc, lông bạch lộc không quá mềm mại, ngược lại còn hơi cưng cứng, chọc vào lòng bàn tay y, giống hệt như tập tính ngày thường của nó, một linh vật ưu nhã xinh đẹp lại lựa chọn sinh sống giữa núi non hiểm trở, đời đời ẩn cư sơn dã, đủ thấy tính nết quật cường bền bỉ nhường nào.
Diệp Trọng Cẩm ôm linh lộc đã gầy trơ xương vào lòng mình, nhẹ giọng trò chuyện với nó: “Ta cũng muốn thả ngươi về nhà lắm, nhưng ngươi là do thái tử điện hạ ban tặng, nếu ta thả ngươi đi, ta sẽ phạm đại bất kính với quý nhân, sẽ bị luận tội. A Cẩm không thể bỏ mặc an nguy của người nhà, ngươi hiểu cho A Cẩm.”
Trên đời quả thật có rất nhiều việc ứng với câu “thân bất do kỷ”, kể cả công tử của thừa tướng đương triều cũng không ngoại lệ.
Đầu năm trời còn se lanh, lán nhỏ dù sao cũng không sạch sẽ như nơi người ở, An ma ma khó tránh có chút bài xích, bà dịu giọng khuyên nhủ: “Tiểu chủ tử, bạch lộc cũng đã thăm rồi, chúng ta mau trở về dùng bữa sáng, trễ nữa cơm nước lạnh mất.”
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, buông mắt, giống như đang tự thì thầm: “Hay là ta tìm thái tử cầu tình thử xem, nhưng mà… nhưng mà ngài ấy đã rất lâu rồi không đến tướng phủ, có lẽ có rất nhiều việc cần ngài ấy xử lý, ngài ấy mới không rảnh tới tìm ta, ta không có cách nào gặp được ngài ấy.”
Vừa dứt lời, Diệp Trọng Cẩm ngây người, không lẽ trong thâm tâm mình vẫn luôn muốn gặp người nọ sao? Không đâu, cái người đáng sợ như thế, mình sao có thể trông mong gặp gỡ được.
Bạch lộc này giống hệt y của đời trước, người người đều nói y có một cuộc sống ai cũng sở cầu, nhưng mấy ai biết được bên dưới hào quang ấy có bao nhiêu dơ bẩn, ở bên người nọ hơn mười năm, trải qua bao nhiêu lần bị ám sát hãm hại y đã không còn nhớ nổi.
Dù rằng Cố Sâm cũng chưa từng đối xử với y như nuôi sủng vật, nhưng y vẫn luôn xem Cố Sâm là chủ nhân, là người nắm giữ sống chết của y, vinh nhục của y, thậm chí mỗi một sợi tóc của y cũng thuộc về sở hữu của hắn, nếu có một ngày Cố Sâm lấy lại toàn bộ sủng ái giành cho y, y ở trong cung có lẽ không sống nổi quá một ngày, như vậy không phải là chủ nhân thì còn là gì nữa.
Người sống ở đời không ai mà không cần cái cốt của thứ gọi là “an thân lập mệnh”, nếu chỉ có thể dựa vào người khác mới sống được thì có khác chi bèo trên mặt nước, gió thổi nhẹ một cái đã bấp bênh, không khắc nào an tâm cho được.
Y nhỏ giọng hỏi bạch lộc: “Ngươi cũng nghĩ như vậy có đúng không?”
Hạ Hà nghe y lẩm bẩm trò chuyện với một con thú thì che miệng cười trộm: “Tiểu chủ tử đang thèm ăn thì có, miệng thì nhắc tới thái tử điện hạ, trong lòng phỏng chừng lại nhớ tay nghề của mấy ngự trù trong cung đó thôi.”
An ma ma đập lên gáy nàng một cái: “Cũng tại cô nương lắm miệng nhà ngươi, cứ nhắc tới nhắc lui chuyện bạch lộc rơi lệ, theo ma ma thấy, không chừng người kia trông gà hóa cuốc ấy mà, tuy nói bạch lộc là linh vật, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là con bật, làm sao biết vui buồn như con người được, hại tiểu chủ tử đau lòng rồi thấy chưa.”
Hạ Hà bĩu môi: “Nô tỳ làm sao biết được là thật hay giả, cứ ngỡ là chuyện lạ nên kể lại cho vui, nào biết tiểu chủ tử lại xem là thật đâu cơ chứ.”
An ma ma định mở mắng nàng thêm vài câu, bỗng thấy Hạ Hạ đột nhiên khuỵu gối, hô: “Nô tỳ thỉnh an thái tử điện hạ, thái tử điện hạ vạn phúc kim an,”
“Đừng tưởng ngươi đem thái tử điện hạ ra là ta không trị được ngươi… Lão nô thỉnh an thái tử điện hạ, thái tử điện hạ vạn phúc kim an.” An ma ma theo tầm mắt của Hạ Hạ nhìn đến thiếu niên hắc y sừng sững giữa gió lạnh, giật mình vội vàng hành lễ.
Cố Sâm gật đầu với hai người, ánh mắt đọng lại trên nửa bên gương mặt của Diệp Trọng Cẩm, bé con kia vẫn đang ôm bạch lộc, đôi mắt đen láy cũng hiện lên kinh ngạc.
Cố Sâm sải bước đến cạnh y, nói” “Quà cô tặng A Cẩm quý đến vậy ư? Ôm không muốn buông?”
Ánh mắt sắc bén quét tới bạch lộc trong lòng Diệp Trọng Cẩm, bạch lộc là linh thú có linh tính, nhận thấy nguy hiểm thình lình ập tới, nó lập tức giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Diệp Trọng Cẩm rồi rúc vào góc phòng.
Diệp Trọng Cẩm ngăn không được nó, đến khi trong lòng trống không, y đứng dậy hành lễ: “Thỉnh an thái tử điện hạ.”
Cố Sâm nắm cổ tay Diệp Trọng Cẩm, lấy khăn gấm cất trong tay áo cẩn thận lau sạch lòng bàn tay y. Tay Diệp Trọng Cẩm rất nhỏ, chỉ cỡ nửa bàn tay hắn, lại mềm mại trơn nhẵn, y như quế hoa bạch đường cao mà ngự trù làm, vấn vương mùi hương nhè nhạ, khiến cho người ta chỉ muốn cắn vài cái.
Cố Sâm thích thú vân vê mấy ngón tay tròn tròn nho nhỏ của y, cười nói: “Trời rất lạnh, A Cẩm mà bị đông thành đá thì cô đau lòng lắm.”
Diệp Trọng Cẩm mím môi, không muốn tiếp vụ “đau lòng thay” này, bèn nói: “Thái tử ca ca, nghe hạ nhân nói tối qua bạch lộc rơi lệ, ngài nói xem có phải nó nhớ người thân không?”
Cố Sâm nhướng mày: “Nếu vậy để cô sai người đưa thân nhân già trẻ vợ con của nó tới đây sum hợp, như vậy là hết cô đơn thôi.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm bĩu môi rút tay lại, xoay người muốn bỏ đi gấp, dáng vẻ như muốn tránh ôn dịch càng xa càng tốt, Cố Sâm nhanh tay túm lại cổ áo y, kéo luôn người ôm vào lòng, cười nói: “A Cẩm ôm bạch lộc lâu như vậy thái tử ca ca rất ghen tỵ, chưa nấu nó thành canh là đã khách khí lắm rồi, còn muốn thả nó về ư?”
Này là làm nũng hả?
Diệp Trọng Cẩm chớp mắt: “Vậy… vậy thái tử ca ca muốn thế nào mới không ăn nó?”
Cố Sâm nhướng mày cười khẽ một tiếng, gõ ngón trỏ lên má mình: “A Cẩm hôn cô một cái, cô sẽ suy nghĩ lại.”
Diệp Trọng Cẩm quay đầu nhìn bạch lộc, thấy nó uể oải rúc vào góc tường, đôi mắt long lanh đã ảm đạm, thật khiến người ta thương tiếc… Nhưng mà phải hôn Cố Sâm, y lại không làm được.
Hai đời y đều được nuông chiều, bất kể là địa vị cửu thiên tuế trên vạn người hay là Diệp tiểu công tử được sủng ngất trời, tính tình y chưa nào chịu thiệt, sao có thể vì một chuyện chẳng liên quan gì mà uất ức bản thân.
Diệp Trọng Cẩm như ngẫm nghĩ thật lâu, sau đó nói nhỏ bên tai Cố Sâm: “Không thèm, ta không làm.”
“Vậy sao? Cho dù cô muốn mổ thịt bạch lộc hầm canh, A Cẩm cũng mặc kệ?”
Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, thình lonh liếc thấy bóng người ở hành lang bên kia, y lẳng lặng cong môi, hai nắm tay nhỏ xíu giơ lên dụi dụi hai mắt, bật ra tiếng khóc nức nở: “Thái tử ca ca là người xấu, A Cẩm ghét thái tử ca ca nhất…”
Thanh âm của trẻ con vốn mềm nhẹ, giờ đây lại lẫn giữa tiếng khóc nức nở, hệt như tiếng mèo nhỏ cào vào tim gan người, khóc đến lòng người mềm nhũn, Cố Sâm nhất thời phản ứng không kịp, tay chân luống cuống cả lên, hắn chưa bao giờ thấy A Ly rơi nước mắt, trong ấn tượng của hắn, A Ly lúc nào cũng giữ nụ cười nhàn nhạt, ngay cả nổi giận cũng chẳng có mấy lần, y nhìn thì nhu nhược, bên trong lại kiên cường hơn bất kỳ ai.
Nhưng hắn đã quên, đó là Tống Ly đã trải qua cảm giác bị người thân vứt bỏ, trải qua nỗi đau bị hoạn, không phải Diệp tiểu công tử chưa trải thế sự trước mắt này, một đứa trẻ được trên dưới Diệp gia xem như trân bảo sao có thể chịu được dọa dẫm như vậy.
Đường đường là thái tử một nước, tính cả đời trước từng là đế vương, vậy mà khi đối mặt với một đứa trẻ ba tuổi Cố Sâm lại bối rối không biết nên làm gì.
Hắn đặt Diệp Trọng Cẩm xuống, nửa quỳ trước mặt y, ôm thân thể mềm mại của y vào lòng, luống cuống dỗ: “A Cẩm đừng khóc, thái tử ca ca đùa với A Cẩm thôi, bạch lộc này cho người đưa đi đi, để nó đoàn tụ với gia đình, được không? Chỉ cần A Cẩm không khóc nữa, chuyện gì cô cũng đồng ý…”
Diệp Trọng Cẩm nào chịu nghe hắn dỗ, càng khóc lớn hơn, trong lòng miên man suy tính, mới rồi rõ ràng thấy bóng của ca ca mà, sao còn chưa ra mặt nữa, y muốn nhanh theo ma ma về ăn sáng.
Cảm nhận bé con trong ngực run rẩy, Cố Sâm cho rằng y đang thút thít khóc, vội vã hôn lên thái dương y, dùng hết lời ngon tiếng ngọt dỗ dành.
“A Cẩm, xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trọng Huy vừa vào cửa trông thấy đệ đệ mình đang khóc cũng ngây người, A Cẩm lớn đến từng này chưa từng rơi một giọt nước mắt, Cố Sâm rốt cuộc đã làm gì A Cẩm!
Hắn cắn răng nói: “Nguyên tiêu tốt đẹp thái tử không ở trong cung bồi hoàng thượng và hoàng hậu nương nương lại chạy đến Diệp gia bắt nạt đệ đệ của tại hạ, có phải là quá rảnh rỗi rồi không?”
Cố Sâm trông thấy Diệp Trọng Huy cũng buồn bực không kém, ôm chặt bé con trong lòng, trầm giọng: “Cô muốn đến thì đến, Diệp tướng còn chưa dám nhiều lời, Diệp đại công tử lại muốn quản thúc cô? Đây là cái gọi là lễ nghi quân thần sao? Thật khiến cho bản thái tử mở rộng tầm mắt.”
“Cho dù người là thái tử thì cũng không thể hoành hành ngang ngược, bắt nạt một đứa trẻ ba tuổi!”
“Cô yêu thương A Cẩm còn không hết, sao có thể bắt nạt A Cẩm được?”
Diệp Trọng Huy nghiến từng chữ một: “Đệ đệ của tại hạ, không cần yêu thương của thái tử điện hạ.”
Cố Sâm nheo mắt, thanh âm dần lạnh lẽo: “Tim cô ở trên người cô, cô muốn yêu thương ai thì yêu thương người đó, Diệp đại công tử dường như không có lý do gì quản đến chuyện này.”
“Tại hạ quả thật không quản được thái tử điện hạ.” Diệp Trọng Huy tiến lên hai bước, kéo Diệp Trọng Cẩm về phía mình, “Nhưng đệ đệ mình thì vẫn quản được.”
Đáy mắt Cố Sâm thâm trầm, giữ chặt tay còn lại của Diệp Trọng Cẩm, hai người không ai dám dùng sức, sợ làm đau y, cứ thế giằng co cả buổi.
Diệp Trọng Cẩm bị huynh trưởng và Cố Sâm kéo tay, nắm tay nhỏ cũng bị kéo khỏi mặt, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tròng mắt đen láy chỉ có một giọt nước, thì ra sét lớn thì không mưa, giả khóc hù người!
Cố Sâm nhíu mày, Diệp Trọng Huy trừng mắt, đồng thời kêu lên: “A Cẩm?”
Diệp Trọng Cẩm mím môi, lầm bầm: “Do các ngươi ngốc, không phải lỗi của ta.”
===========
Hết chương .