“Vân Long cửu thức” là một tuyệt kỹ trấn môn của phái Côn Luân, một khi đã đánh ra biến ảo huyền diệu phi thường.
Thân hình lúc nào cũng lơ lửng phiêu phiêu trên không tựa hồ như rồng thiêng uốn khúc, khí thế còn có phần lợi hại hơn cả “Ngũ Cầm thân pháp” của Thiên hạ đệ nhất điêu Tang Đồ!
Một đàng như chim bay, một đàng như rồng múa, đỉnh tấn công lúc nào cũng từ trên cao đánh xuống, nhưng sự kỳ diệu của đôi bên có nhiều lối biến hóa khác nhau.
Từ trong trận, tiếng choang choang phát lên liên tiếp, lửa xẹt sáng ngời!
Thiết Phiến Tướng Công không dám xem thường, hít một hơi dài chân khí, hai chân xuống tấn như dán chặt trên mặt đất, cây quạt sắt múa lên như gió để bảo vệ phía trên đầu, đồng thời phản kích luôn năm thế vào Thanh Huy đạo nhân.
Kiếm, quạt lại chạm nhau, tiếng thép kêu lanh lảnh, ánh lửa xẹt rợn người.
Vì Thiết Phiến Tướng Công vận đủ mười thành chân lực dồn vào thân quạt nên lúc chạm vào, Thanh Huy đạo nhân cảm thấy cánh tay dội lên tê cứng, thân hình lùi về phía sau một chút.
Kể về nội lực, Thanh Huy đạo nhân đã thua sút Thiết Phiến Tướng Công một bậc, nhưng nhờ “Vân Long cửu thức” của phái Côn Luân mầu nhiệm, thân pháp lại đảo lộn mấy vòng trên không trung, sử dụng “Vân Long tam thức” tấn công lại.
Thiến Phiến tướng công nghiến răng gạt luôn ba thế kiếm rồi đột nhiên cười to lên một tiếng, một luồng kình lực từ nội chưởng cuồn cuộn đánh thẳng lên trên.
Ngay lúc đó, cổ tay phải của y xoay mạnh một vòng thật lẹ, chỉ nghe “phựt” một tiếng, cây quạt xếp xương sắt xòe ra, từ mười ba rẻ quạt có hàng trăm mũi tên nhỏ li ti bay vút ra như mưa rào.
Thanh Huy đạo nhân vừa bị chưởng phong của đối phương dồn ép, thân hình dội lên một thước, đang tìm cách xoay trở đỡ lúng túng, bỗng nhiên đám ám khí lại bay ra quá mau, mắt không thấy kịp. Đến khi ám khi bay kề tới mình, phát giác được thì không còn cách nào né nổi nữa.
Trước mắt nguy cơ đã cận kề, Thanh Huy đạo nhân đành nhắm mắt nhận những mũi “Thiết Cốt Chiêu Hồn” ghim sâu vào thân thể.
Trong lúc vạn phần nguy hiểm, thình lình một làn gió lạ thoảng qua, thổi hắt vào mặt, Thiết Phiến Tướng Công thấy Tôn Hiệu Nam hiện ra sừng sững trước mặt.
Thân hình Tôn Hiệu Nam vừa đứng vững, thì vòng thái cực đã bao bọc luôn cả mười ba xương quạt, buộc phải xếp lại.
Tôn Hiệu Nam mỉm cười, đặt chân trên mặt đất từ chiếc vòng Thái Cực hình như có một tiềm lực vô hình hút thật mạnh, không khác nào kim châm hút sắt, khiến cả mười ba nan quạt xếp lại và thu gọn vào giữa vòng.
Thiết Phiến Tướng Công không ngờ rằng Tôn Hiệu Nam lại lợi hại và lẹ làng đến thế, trong lòng xúc động mãnh liệt, nhưng lão gượng cười hỏi :
- Đôi bên đã giao ước lấy bảy trận để phân định thắng bại, nay đạo huynh tự nhiên xông vào, như thế sẽ tính sao đây?
Tôn Hiệu Nam khẽ phất chiếc vòng Thái Cực, tức thì mười ba rẻ quạt sắt nhất tề rơi xuống đất đoạn ngước đầu nhìn lên nói :
- Thiết Phiến Tướng Công kể ra cũng là một kẻ đã nổi tiếng lâu năm, tại sao chỉ thấy lỗi người mà không trông thấy cái xấu của mình. Hèn chi thiên hạ thường bảo “việc người thì sáng việc nhà thì quáng” quả nhiên rất đúng.
Ngài cùng với Thanh Huy đạo hữu của phái Côn Luân xưa nay không thù không oán, chuyện tỷ thí hôm nay chẳng qua chỉ là một cuộc so tài cao thấp, đôi bên lấy chữ minh bạch làm đầu, không ai được sử dụng ám khí, tại sao ngài lại nỡ ra tay ám muội như vậy? “Thiết Cốt Chiêu Hồn” của ngài đúng là một tuyệt kỹ giang hồ, nhưng cũng không thể vì đó mà phá hoại quy tắc, làm trò cười cho võ lâm. Lão hủ có ra tay thật ra cũng chỉ vì muốn giữ vững chính nghĩa và duy trì sự công bằng trong trận đấu, chứ nào phải để tranh giành hai chữ ăn thua.
Những lời nói thẳng của Tôn Hiệu Nam khiến Thiết Phiến Tướng Công tuy tức cành hông nhưng không lời nào giải đáp, đành đứng yên, mặt mày thất sắc ra chiều bẽn lẽn.
- Hà! Hà! Hà!
Một trận cười quái gở vang dội từ bên trong làm chói tai, nhức óc tất cả mọi người! Ai nấy hoảng sợ và ngạc nhiên nhìn quanh quất chưa tìm ra được kẻ nào có một công lực thâm hậm đến mức ấy.
Một chiếc đầu khổng lồ đã lắc lư từ trong rạp chạy ra, rõ ràng là Hắc Bào lão quái Tra Nguyên Thông.
Chiếc đầu thi to, thân hình rất nhỏ bé, thế mà sự di chuyển hết sức lanh lẹ, chỉ thoáng một cái đã bay vút ra ngoài, khẽ bảo :
- Văn lão đệ, sau hai trận, chúng ta đã một thua một hòa. Bao nhiêu đó chưa có gì đáng ngại cho đại cuộc. Thôi lão đệ hãy vào trong an nghỉ để lão Tra này thử sức với những danh thủ các đại môn phái cho. Riêng phái Võ Đang nếu kẻ nào tài cao xin cứ lại đây.
Thiết Phiến Tướng Công xấu hổ và tức cành hông, từ từ bước lại nhặt chiếc quạt lên rồi bước thẳng về phía rạp mình.
Hắc Bào lão quái vươn hai cánh tay khẳng khiu về phía trước, há chiếc mồm rộng tận mang tai, đỏ lòe như chậu huyết, nhìn thẳng vào Tôn Hiệu Nam, đôi mắt phóng xạ sáng ngời rồi cười khà khà nói :
- Lão phu không quen những lời văn hoa khách sáo, mà cũng không quen lối bóng bẩy rườm rà, bây giờ ngươi dùng Thái Cực khuyên còn lão phu sử dụng cánh tay này đánh chơi mấy hiệp xem thử ra sao.
Tôn Hiệu Nam thấy Hắc Bào lão quái công khai thách mình, trong lòng đã ngán thầm cau mày suy nghĩ.
Nên biết rằng Tra Nguyên Thông lão quái đã nổi tiếng khắp võ lâm từ mấy chục năm qua. Trừ ra Tuyết Sơn thần ni đã ra tay chặt cụt một cánh tay trái, còn bao nhiêu cao thủ thiên hạ, khó mà tìm ra người xứng sức so tài cùng lão.
Hơn nữa, thời gian gần đây, lão đã ẩn danh nơi Miêu Lĩnh, khổ luyện “Ngũ Quỷ ma trảo” sau đó đã từng lên tận Tuyết Sơn tìm Thần Ni rửa hận, đủ chứng minh tài nghệ của lão ngày nay đã thuộc vào hàng thượng đẳng võ lâm rồi. Ít nhất cũng phải có một trình độ thật cao mới dám nghĩ đến chuyện phục thù đối với một võ lâm tiền bối như Tuyết Sơn thần ni.
Tôn Hiệu Nam nhận thấy số quần hào tập trung về đây tuy đông nhưng chỉ có Càn Khôn Thủ khả dĩ đấu thủ của Hách Phi Yên, Thanh Thành Giãn Vấn Thiên nhờ công phu cương khí, đủ sức so tài cùng Xương Tu Tẩu, ngoài ra, mình và hai cao tăng của phái Thiếu Lâm quả chưa xứng là đối thủ cùng Bích Nhãn Thần Quân cùng Tra Nguyên Thông lão quái.
Tuy nhiên, nếu xét cho kỹ trong các cao thủ còn lại chỉ còn có Càn Khôn Thủ và mình tương đối có bản lĩnh khá hơn cả. Mặc dầu không hy vọng chống đỡ nổi Tra lão quái, nhưng khi lão đã khiêu chiến, chả lẽ còn để cho ai nữa, nên cũng phải đánh liều một chuyến chứ không còn cách nào khác nữa.
Nghĩ vậy bèn vung Thái Cực khuyên nói lớn :
- Tra lão ca, nếu dùng tay không đối với vũ khí e có sự thiếu công bằng chăng?
Hắc Bào lão quái cười ha hả nói :
- Trước kia lão phu đã dùng đôi quỷ trảo này đánh với thanh kiếm của lệnh sư huynh Tử Dương đạo trưởng luôn hàng ngàn hiệp chẳng phân thắng bại. Thời gian sau này lão phu tự thấy bản lãnh có bề tiến bộ hơn xưa thì đối với nhà ngươi thấy cũng không có gì đáng lo nghĩ. Nhà ngươi có bao nhiêu tuyệt học cứ mang ra thi thố, xem thử lão phu có chống đỡ nổi hay không.
Tôn Hiệu Nam mỉm cười đáp :
- Tra lão ca, võ công đã đến độ siêu quần bạt chúng, ngay tiên sư huynh cũng tỏ lòng kính phục.
Tra Nguyên Thông cười hì hì nói :
- Phái Võ Đang cùng lão phu vẫn có chút giao tình, nên khi cùng nhà ngươi động thủ, lão phu có biện pháp riêng chứ không phải dùng “Ngũ Quỷ ma trảo” đánh chết người như đã đối phó cùng lão tặc ni núi Tuyết Sơn.
Nói vừa dứt lời bỗng nghe một tiếng cười lạt thoảng qua như luồng gió nhè nhẹ thổi tới, tức thì nương theo đà gió có một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Bóng người ấy vừa đứng yên đã hiện ra một người đàn bà đứng tuổi, trên đầu tóc đã hoa râm, quần vải áo gai, thần sắc tuy đơn giản nhưng rất nghiêm nghị.
Thái Cực khuyên vừa liếc mắt nhìn qua đã nhận thấy ngay đấy là Thôi phu nhân, truyền nhân duy nhất của Tuyết Sơn thần ni.
Thật kỳ phùng địch thủ! Oan gia lại gặp oan gia.
Hắc Bào lão quái trợn hai mắt sáng quắc, lắc lư chiếc đầu to như cái trống, cất giọng oang oang thét lớn :
- Ngày ở Chung Sơn mày đã thoát khỏi “Ngũ Quỷ ma chưởng” của lão Tra, kể ra mạng mày cũng còn dài. Không ngờ mày còn dám đến Lư Sơn để tìm cái chết.
Thôi thị thần sắc trang nghiêm không thèm đáp lời Tra Nguyên Thông, hướng về phía Tôn Hiệu Nam chắp tay chào rồi từ tốn nói :
- Lão quái Tra Nguyên Thông cùng bổn môn còn chút thù xưa cần thanh toán. Xin mời Tôn lão anh hùng hãy lùi xuống và để hắn cho chúng tôi đối phó.
Thái Cực Khuyên Tôn Hiệu Nam thấy có cứu tinh đến trong lòng mừng khấp khởi, khỏi phải khách sáo gì, vội vàng chắp tay đáp lễ nói :
- Phu nhân đã dạy, lão hủ xin tuân mệnh ngay.
Nói xong lẳng lặng rút lui.
Thật ra sự khiêu khích của Hắc Bào lão quái là một mối lo âu chung cho toàn thể nhân vật các đại môn phái. Trong mấy phút qua, cả một sự căng thẳng và hồi hộp đang xâm chiếm tâm tư mọi ngươi, đến chừng thấy truyền nhân của Tuyết Sơn thần ni xuất hiện nhận đối phó với gã, ai ai cũng cảm thấy như trút được một gánh nặng nghìn cân, cùng thở phào khoan khoái. Tuy nhiên họ không khỏi lo dùm cho Thôi thị, chẳng biết bà có đủ bản lĩnh để chống cự lại lão đại ma đầu này không.
Hầu hết những người trong rạp đều quen biết Thôi thị và cũng biết rằng xưa kia Hắc Bào lão quái đã bị Tuyết Sơn thần ni chặt bớt một cánh tay để cảnh cáo. Vì vậy nên ai ai cũng tiên đoán cuộc tỉ thí này sẽ diễn ra vô cùng quyết liệt.
Thôi thị nghiêm giọng nói :
- Phật trời khi nào cũng hộ trì những kẻ có đức và trừng trị những bọn sát nhân giết người. Tra Nguyên Thông, bình sinh mày đã gây ác tày non, đáng lẽ ra tiên sư không thể nào tha thứ được. Tuy nhiên vị đức hiếu sinh của Phật, người chỉ chặt một cánh tay để khỏi gây sát giới và cũng hy vọng mày sẽ ăn năn quay về con đường chính, đổi ác làm thiện mà thôi.
Già này thừa di mệnh của tiên sư, vẫn noi gương cũ, khuyên mày thêm một lần chót chứ không thích giết người. Nhưng nếu mày vẫn khư khư giữ ác tính, ỷ lại vào “Ngũ Quỷ ma trảo” mà hành hung, thì già này buộc lòng phải vì võ lâm mà diệt trừ một mối hại.
Hắc Bào lão quái nét mặt nhăn nhó như ác quỷ, đưa đôi mắt nhìn ngay Thôi thị như muốn ăn gan, nhưng hình như cũng có ý kiêng dè nên vẫn đứng yên chưa động thủ.
Thôi thị mỉm cười nói :
- Thế nào, già này đã mở một đường sinh lộ, nhưng nếu mày vẫn cố chấp, thì cứ trình bày ý muốn, nói rõ cách thức ra tay như thế nào để công việc dễ giải quyết.
Hắc Bào lão quái quắc cặp mắt sáng ngời, đưa cánh tay phải khẳng khiu như móng quỷ thủ ngay trước mặt rồi nói lớn :
- Trong trận này, lão phu sẽ dùng “Ngũ Quỷ ma trảo” để cùng Phật môn tuyệt học của mày tranh tài cao thấp. Có khôn hồn hãy đề phòng lấy nhé.
Quần hùng hai bên tà chính trong hai rạp đều im phăng phắc theo dõi trận tranh tài, không khí có vẻ nặng nề và khẩn trương vô cùng.
Tra Nguyên Thông vừa nói dứt lời bỗng trổ lên một chuỗi cười hăng hắc và ra tay ngay.
Cánh tay của lão bỗng nhiên vươn dài ra hơn hai thước, quào mạnh về phía Thôi thị lanh không thể tả, đồng thời hú lên một tiếng liên miên bất tận, khiến mọi người xung quanh rợn cả gáy, tựa hồ như tiếng quỷ gào!
Thôi thị chỉ đứng cách hắn non một trượng, nhưng đối với chiếc quào và tiếng hú vẫn điềm nhiên như không thèm đếm xỉa tới, trên nét mặt vẫn giữ vẻ trang nghiêm như trước.
Đến chừng kình lực của lão quái ào ào đến sát ngực, thân hình tự nhiên lùi lại một thước, chưởng phải khẽ lay động phát nhẹ một cái. Tức thì thế công của Hắc Bào lão quái đã bị hóa giải trong vô hình.
Mọi người trong rạp bên phải, thấy khí thế hung hăng tấn công đều giật mình lo ngại, nhưng khi thấy Thôi thị chỉ phất sơ một cái đã hóa giải ngay thế công thảy đều yên tâm bớt sợ.
Hắc Bào lão quái tức giân run người, hú lên lảnh lót, toàn thân như một làn khói đen lờ mờ, hữu chưởng múa lên như một cánh tay ma, khiến trong chu vi mười trượng gió lộng ầm ầm, kình lực dồn ép, bao bọc cả thân hình Thôi thị vào trong bóng chưởng.
- A di đà Phật!
Tiếng niệm Phật vang lên lảnh lót như xé màng tai, từ trong làn chưởng ảnh xông lên, át cả tiếng hú như ma hờn quỷ rống của Tra Nguyên Thông.
Mọi người đang hoảng hốt đã nghe Thôi thị hét lớn :
- Tra Nguyên Thông, già này đã tiếp nhận hơn trăm thế “Ngũ Quỷ ma trảo” của mày rồi! Cái hận bị tiên sư chặt một cánh tay kể ra cũng đã hả hê rồi còn tiếc gì chẳng dừng tay, nghe lời ta khuyên nhủ trở về con đường chính, còn chờ đợi cơ hội nào nữa?
Trí Năng thiền sư cũng chắp tay niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật, Thôi phu nhân kế thừa nguyện vọng của Tuyết Sơn thần ni lấy đức hiếu sinh mở đường sinh lộ, quả nhiên là lòng dạ bồ đề, từ bi đức Phật, vậy Tra Nguyên Thông cũng nên nghĩ lại quay đầu giác ngộ mới phải.
Trong bầu trời lấp lánh chưởng ảnh bỗng nhiên trở nên sáng lạn. Thôi thị nét mặt hiền từ vẫn điềm nhiên đứng sững như tượng Phật, một chưởng để trước ngực.
Xem tiếp hồi Thiếu Lâm tự so tài cùng Xương Tu Tẩu