Nhìn thấy phạm vi cây phất trần ngày càng bị thu hẹp, thân hình Lý Thành Hóa mỗi lúc càng co lại nhỏ dần dần, Bạch Phi Yến nửa ngạc nhiên, nửa lo sợ. Nàng níu áo cha hỏi nhỏ :
- Phụ thân, con ngại Lý đạo trưởng bị áp đảo và mỗi lúc càng bị lép vế. Như thế nếu không thắng nổi đối phương thì nguy lắm. Chúng mình có cách nào giúp đỡ để cứu vãn tình thế này không?
Giản chân nhân mỉm cười lắc đầu nói :
- Con bé ngốc nghếch làm sao! Con không thấy rõ Lý bá bá tự ý thu hình nhỏ lại đấy chứ có phải vì bị áp đảo mà trở lên như vậy đâu. Đó là một kỹ thuật cố thủ đặc biệt chỉ riêng Lý bá bá luyện được mà thôi. Ông cố lừa địch để rồi đột ngột tấn công lại để thủ thắng đấy.
Bạch Phi Yến tuy được giải thích nhưng vẫn chưa hiểu vì lẽ gì và cũng chưa dám tin chắc chắn vào sự nhận xét của cha già! Trước mắt nàng, rõ ràng Lý Thành Hóa chỉ đỡ chứ không trả đòn, và mỗi lúc càng bị Tinh Hoàn Vũ Sĩ dồn ép gần như không còn đường đất để hoạt động nữa.
Trí Năng thiền sư nhìn qua sắc diện cũng đoán được phần nào tâm trạng của cô bé, cười hỏi :
- Bạch cô nương có để ý thấy thân hình Lý đạo hữu mỗi lúc một nhỏ dần lại không?
Bạch Phi Yến nhìn ông gật đầu, có ý muốn được sự giải thích nhưng chưa tiện hỏi.
Trí Năng thiền sư nói :
- Thuật này là một tuyệt kỹ trấn sơn của phái Lao Sơn gọi là “Cửu Chuyển huyền công”. Với thuật này, người ta có thể tự ý co dãn thân thể lại thật nhỏ, mục đích chính là để giảm bớt áp lực của đối phương, ví cũng như một cánh buồm càng thu nhỏ lại càng ít bị bọc gió, một chiếc diều càng nhỏ càng khỏi đứt dây. Đại khái đây là một biện pháp chuyển thủ thành thế công đấy.
Nói đến đây bỗng nhiên nghe Lý Thành Hóa quát lớn :
- Biện đạo huynh đã cố lòng không nghe lời phải trái, mải mê với ý định đen tối của mình, thôi bần đạo xin cam chịu đắc tội vậy chứ biết làm sao hơn nữa?
Vừa thốt dứt câu, thân hình ông bỗng nhiên vụt lớn lên như một cái bong bóng đang bị thổi phồng, thật ngoài sức tưởng tượng.
Cây phất trần trong tay cũng đột nhiên quật khởi. Dùng thế “Nhiễn Lương Tam Tắp” ôn múa tít thành một khối trắng bạc bao gồm hàng trăm ngàn sợi tơ nhỏ, trắng ngời ngời quấn chặt mũi kiếm của Tinh Hòa Vũ Sĩ.
Phạm vi hoạt động của chiếc phất trần đi đôi với thân hình ông vừa chuyển động, cùng lớn lên như thổi.
Biện Đạo Huyền cũng là một tiểu ma đầu khét tiếng trong hàng ngũ Thập tam tà, võ công đã đạt mức mầu nhiệm, nhưng cũng không ngờ đâu đối phương lại có một thân pháp đại dị dường ấy.
Vì vậy nên trong lúc xuất kỳ bất ý, thanh trường kiếm đã bị muôn ngàn sợi phất trần bó chặt khó nỗi vẫy vùng. Tuy nhiên đối với bản lãnh của y đâu dễ gì để kẻ khác khuất phục một cách dễ dàng như vậy. Cười khì một tiếng, tay phải đột nhiên thi triển công lực, dồn hết chân khí nội gia trút cả vào lưỡi kiếm cố đè nặng xuống.
Một người, cố sức tung lên, một người lại cố đè xuống chẳng ai nhận thua ai. Cây phất trần và thanh trường kiếm xoắn chặt với nhau thành một khối, hai luống tiềm lực xông vào nhau cố tìm thắng lợi. Cuộc giằng co kéo dài một hồi lâu bất phân thắng bại.
Lý Thành Hóa nương theo uy lực của Cửu Chuyển huyền công đang bột phát cứ bành trướng thêm lên mãi mãi. Thân hình của ông lúc bây giờ so với Tinh Hoàn Vũ Sĩ thấy cao hơn một cái đầu.
Cuộc so nội lực kéo dài một chặp lâu, cả hai mím môi trợn mắt, râu tóc dựng ngược, mồ hôi tháo đầm mình.
Thoạt nhiên từ trong cánh tay áo rộng của Lý Thành Hóa tung ra một luồng chưởng lực đỏ lòe chói mắt :
- Xích Lân chưởng! Quả nhiên là Xích Lân chưởng?
Thế đánh tuy thong thả từ từ nhưng một luồng nhiệt khí tỏa ra ào ào như chớp giăng sóng trào, sức nóng bốc ra hừng hực.
Biện Đạo Huyền rung động toàn thân lập tức hít mạnh một luồng chân khí dồn hết công lực bình sanh vào hữu chưởng ép mạnh trở xuống. Nhờ điểm tựa ấy, thân hình của y đột nhiên cao vọt lên gần ba trượng.
Lão cười tiếp theo một tràng dài hình như để phân tâm đối thủ rồi tung luôn một loạt mười chiếc vòng luân hồi bay nhanh như điện nháng.
Soẹt! Biện Đạo Huyền vừa tung người lên, thanh trường kiếm đã mất thăng bằng, bị những sợi phất trần của Tam Thủ chân nhân xoắn chặt cuốn mạnh tuột khỏi tay nghe “bằng” một tiếng xẹt thành một cái mống sáng lòa, bay vọt lên không trung rồi rơi ngay xuống núi.
Ngay lúc đó một xâu mười chiếc “Tinh hoàn” của lão đã nối tiếp thành một vòng cầu chớp lên chói mắt, rít vào gió xé không khí ào ào nghe rợn cả gáy lao tới.
Kỹ năng phóng loại liên hoàn của Tinh Hoàn Vũ Sĩ thật vô cùng lợi hại, mỗi khi đã ra tay dù đối phương có lanh lẹ bực nào cũng khó bề chống đỡ hay né tránh tất cả được.
Lẽ dĩ nhiên Lý Thành Hóa cũng biết rõ mức lợi hại của “Luân Hồi tinh hoàn” này. Ông vẫn còn nhớ mãi ngày xáp chiến tại Kim Lăng Chung Sơn, vì thiếu bình tĩnh đã bị thương về loại vũ khí này đến nỗi phải trở về Lao Sơn khắc khổ suốt thời gian dài, nghiên cứu lối phá giải.
Sau khi đem câu chuyện Biện Đạo Huyền đồng với Hách Nhân Yên sáng lập ra Thất Lão hội báo cáo cùng sư phụ Đỗ Thanh Phong, ông đã xin chỉ điểm liệu cách hóa giải loại vũ khí lợi hại này.
Sau khi nghe trình bày sự việc, Đỗ Thanh Phong chỉ lắc đầu thở dài chứ không nói gì hết.
Riêng biện pháp hóa giải “Luân Hồi tinh hoàn”, Đỗ Thanh Phong sư phụ chỉ đọc có bốn chữ giúp Lý Thành Hóa nghiền ngẫm tự mình tìm ra giải pháp và cũng nhờ đó mà ngày nay đã có cách đối phó rồi.
Khi thấy Biên Đạo Huyền phóng ra “Luân Hồi tinh hoàn”, tuy Lý Thành Hóa đã có biện pháp từ trước, tuy nhiên vì chưa được thí nghiệm thực tế nên kết quả chưa dám bảo đảm hoàn toàn. Tức thì cây phất trần trên tay vũ lộng thành vòng tròn. Hàng trăm ngàn sợi tơ mềm đã nối nhau thành một màn lưới dày mịt, bảo vệ toàn thân.
Đồng thời thân hinh của ông rút dần mỗi lúc càng nhỏ lại. Trong giây lát người đàn ông chỉ còn độ non một thước, hàm râu dưới cằm đã lòng thòng đến tận gối. Chính nhờ thân hình co rút lại chỉ còn một phần lúc trước cho nên cây phất trần múa tít lên, bảo vệ được khắp người một cách kín đáo.
Mười chiếc “Luân Hồi tinh hoàn” tiếp nhau xé gió chia thành bốn phía bay tới, từ trái vòng qua, từ phải xuyên lại, từ trên xuống và từ dưới vọt lên, xoay vòng quanh thân mình Lý Thành Hóa như một bầy ong, mau lẹ không thể tưởng tượng.
Vì thân hình của Lý Nguyên Hóa teo nhỏ lại, đường bay của những chiếc vòng khá rộng nên dù đảo lộn cũng lẩn tránh được dễ dàng.
Xung quanh đó rất đông thanh niên nam nữ, nào Tề Trường Tự, Tống Thu Vân, Thất Bộ Liên Hoàn Tôn Chính và Tu Ngọc Nhàn thảy đều ngạc nhiên nhìn sững. Chưa ai có thể ngờ trên đời lại có cái công phu lạ lùng như thế ấy.
Thật ra, bốn chữ mà Đỗ Thanh Phong sư phụ đã chỉ điểm cho là “dùng tĩnh chế động”! Lý Thành Hóa căn cứ theo đó mà luyện cách đối phó với Biện Đạo Huyền.
Cây phất trần của Lý Thành Hóa gồm có hàng trăm ngàn sơi dây nhỏ luyện bằng bạch kim, dẻo dai và bền không tưởng tượng.
Bao nhiêu nội lực công phu truyền vào cây phất trần vũ lộng vo vo như một làn sương trắng bảo vệ toàn thân kín mít.
Phi hoàn đua nhau bay liệng đánh vào làn sương đều bị tuột đi nơi khác, cho nên mặc dù đảo lộn vẫy vùng rít lên từng hồi như còi hú, gió lộng ào ào nhưng vẫn không thể chạm vào người đối phương được.
Một lúc sau đã bay chậm dần dần, những tiếng vo vo nhỏ bớt và sức hoạt động của các phi hoàn cũng sút kém rõ rệt.
Lý Thành Hóa cười ha hả, phất tay áo đứng vùng dậy nói lớn :
- Những chiếc vòng này đã trở nên vô dụng rồi. Biện đạo huynh hãy thu chúng trở về kẻo để rơi mất lại uổng công tìm kiếm đấy.
Nói xong phe phẩy đạo bào rảo bước đi về phía rạp.
Suốt mấy mươi năm ngang dọc giang hồ, Tinh Hoàn Vũ Sĩ Biện Đạo Huyền chưa bao giờ nếm một sự thất bại nhục nhã cay chua như thế ấy! Cây kiếm dài là vũ khí tùy thân bị người ta đánh băng đi mất tích. “Luân Hồi tinh hoàn” là tuyệt nghệ lừng danh, nhờ đó đã nở mặt nở mày với võ lâm thiên hạ, bây giờ cũng không làm gì được người ta, cho đến lúc đuối sức trở thành vô dụng, lại bị đối phương mỉa mai châm biếm!
Cái nhục này không biết chừng nào rửa cho sạnh nổi.
Càng nghĩ, nét mặt từ xám xanh trở nên trắng bệch, Biện Đạo Huyền thở dài một tiếng ảo não rồi đưa hữu chưởng đập mạnh vào thiên linh cái của mình.
Thiết Phiến Tướng Công Văn Tử Thần đứng sau lưng đã lanh tay nắm lấy cổ tay Biện Đạo Huyền hét lớn :
- Phàm binh gia võ nghệ, thắng bại là sự thường, hà tất đạo huynh lại phẫn chí rồi tự sát như vậy?
Tinh Hoàn Vũ Sĩ gượng cười chua chát nói :
- Sơn nhân này tài năng kém cỏi nên thanh danh hàng bao năm qua đã theo giòng nước buông xuôi. Dù hôm nay Thất Lão hội có đi đến toàn thắng, riêng sơn nhân này cũng không còn bụng dạ nào chen vai với anh hùng thiên hạ nữa. Cái hận hôm nay là cái hận nghìn đời, nếu không rửa được sạnh thì từ nay xin tạm lánh đi một nơi khác.
Nói xong không chờ Thiết Phiến Tướng Công đáp lại hay đồng bọn lên tiếng, đã nhún mình vọt thẳng lên không trung, bay sà xuống chân núi rồi khuất dạng nơi xa tít.
Lý Thành Hóa rảo bước về đến cửa rạp, thấy Tinh Hoàn Vũ Sĩ vì xấu hổ đã bỏ đi mất thì lắc đầu thở dài.
Thanh Huy đạo nhân bước ra đón chào cười nói :
- Lý đạo huynh ra trận đầu đã chiến thắng vẻ vang, khiến cho Thất Lão hội mất đi một dũng tướng, thật là điều đáng mừng, đáng khen.
Võ Đang Thanh Tĩnh Tử cũng đứng dậy chắp tay cúi đầu trịnh trọng nói :
- Phàm chiến đấu để bảo vệ chính đạo là điều ai ai cũng mong ước, nhưng làm được mới là khó khăn. Hôm nay Lý đạo huynh ra tay chiếm được công đầu quả nhiên là điều đáng hoan nghênh và ghi nhớ!
Lý Thành Hóa chấp tay đáp lễ và khiêm nhường nói :
- Hai vị đạo huynh quá khen, bần đạo có thắng được cũng phải trải qua thập tử nhất sanh và có thể nói chỉ sự cầu may mà được chứ có tài giỏi gì.
Đang lúc nói chuyện thì bọn Tống Thu Vân, Bạch Phi Yến và Tu Ngọc Nhàn đã rối rít khéo nhau đến trước mặt. Cả đến Vạn Vũ Sinh, Tề Trường Tự, Thất Bộ Liên Hoàn Tôn Chính cũng chạy tới.
Mọi người không hết lời khen ngợi và trầm trồ thuật “Cửu Chuyển huyền công” của Lý Thành Hóa, quả nhiên là một thân pháp kỳ diệu lạ lùng có thể biến hóa thân hình lớn nhỏ tùy ý.
Trong câu chuyện ai ai cũng hỏi thăm về tính chất đặc biệt và cách thức luyện tập Cửu Chuyển huyền công.
Mai Hoa đạo nhân cười ha hả nói :
- Lý đạo huynh, cái công phu của Lý đạo huynh thật không khác gì một ma thuật. Có dịp hãy biểu diễn thêm một bận nữa cho mọi người thưởng thức cho đã mắt!
Lý Thành Hóa cười nói :
- Cái trò chơi của bần đạo, đối với các bạn thanh niên, thì là chuyện mới mẻ khá lạ mắt, nhưng nếu đem so sánh với tuyệt học của các đại môn phái thì còn phải kém xa.
Trí Năng thiền sư niệm Phật hiệu rồi nói :
- Đạo học võ lâm cùng một mái nhà mà ra, tuy phân chia làm tam giáo nhưng bất kỳ môn nào cũng từ đó mà xuất phát. Cửu chuyền Huyền công của Lý đạo huynh cũng là một tuyệt học cao siêu của huyền công chính tông. Lý đạo huynh đừng quá khiêm tốn nữa. Luyện được đến mức đấy nào phải chuyện dễ dàng.
Thanh Huy đạo nhân đứng dậy bước đến trước mặt Lục Phượng Tường nghiêng mình xin phép ra tiếp chiến.
Lục Phượng Tường với danh nghĩa mười ba môn phái đi dự đại hội Lư Sơn do Thất Lão hội triệu tập. Nhưng sự thật đại hội này do sự xung đột tại Kim Lăng gây ra. Sự xung đột này lại do phái Côn Luân chủ chốt nên trong đại hội này Lục Phượng Tường phải nhận trách nhiệm toàn cuộc.
Cứ đem cân nhắc và so sánh lực lượng các nhân vật đôi bên thì tương đối trong những người của phái địch có Văn Tử Thần kém hơn hết. Thanh Huy đạo nhân mặc dù không chắc nắm phần thắng, nhưng cũng không đến nỗi thua sút y. Vì vậy nên để cho Thanh Huy đạo nhân nghênh chiến dịp này là phải lúc.
Suy nghĩ xong, Lục Phượng Tường vuốt râu cười nói :
- Văn Tử Thần xưa nay nổi danh về môn “Thiết Cốt Chiêu Hồn”, hiền điệt có tiếp chiêu, cần phải thận trọng đấy nhé.
Thanh Huy đạo nhân chắp tay nói :
- Đệ tử xin tuân lệnh.
Văn Tử Thần đứng chờ hồi lâu thấy bên kia rạp vẫn chưa có ai bước ra, hình như sốt ruột, liếc mắt nhìn sang cười lạt nói :
- Các đại môn phái không hiếm gì nhân vật tài cao, với kẻ thấp thỏi thế này lại e dè như vậy, chẳng hay vì không thèm chỉ giáo hay chẳng dám ra tay, xin hãy nói rõ.
Lời nói có vẻ ngông cuồng khiêu khích, không coi phe bên này ra gì hết.
- A di đà Phật!
Thanh Huy đạo nhân miệng niệm Phật hiệu, thân hình không thấy nhúc nhích nhưng đã từ chỗ ngồi vọt thẳng ra ngoài theo thế “Diễm Long Thăng Thiên”, thân pháp vô cùng ảo diệu, đứng sừng sững ngay giữa trận, mỉm cười nói :
- Bần đạo không tự lượng sức mọn tài hèn ra đây thù tiếp, xin Văn tướng công niệm tình chỉ giáo thêm cho.
Văn Tử Thần lạnh lùng nói :
- Hân hạnh được gặp Côn Luân chưởng giáo, Văn mỗ xin cam chịu thất kính. Bây giờ chúng ta cần minh định rõ ràng biện pháp chiến đấu ra sao để cùng nhau thi thố một vài trò mọn vui vui.
Thanh Huy đạo nhân nói :
- Trận này do các ngài làm chủ, bần đạo xin nhường quyền quyết định cho Văn tướng công và sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh xếp đặt.
Văn Tử Thần nói :
- Xưa nay Côn Luân phái đã nổi tiếng trên võ lâm về “Thiếu Thanh kiếm pháp”. Vậy hôm nay Văn mỗ xin dùng cây quạt sắt này lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của Côn Luân xem sao.
Thanh Huy đạo nhân thấy lời nói và thái độ của hắn có vẻ cuồng ngạo và tự phụ quá nên chẳng thèm khách khí nữa, liền rút thanh trường kiếm trên vai xuống từ tốn nói :
- Xin tuân lệnh! Bây giờ Văn tướng công hãy xuất chiêu đi.
Văn Tử Thần điềm nhiên không nói gì hết, tả chưởng gõ nhẹ một cái, cây quạt sắt vừa xòe ra đã xếp lại nghe “rẹt” một tiếng. Tự nhiên từ cái rẻ quạt có một luồng gió lạnh phất qua tức thì ba đạo kình lực theo thế “Tam Tinh Nhập Hộ” nhắm ngay ba trọng mạch điểm tới ngay hai bên tướng đài và cổ họng Thanh Huy đạo nhân.
Đó là một trong bảy mươi hai tuyệt thế “Truy Mệnh Đả Huyệt pháp” vô cùng mau lẹ và cay độc.
Thanh Huy đạo nhân không ngờ đối phương ra tay cấp tốc như vậy vội vàng vung kiếm theo thế “Bế Hộ Tụng Kinh” phong tỏa thế công của địch, đồng thời khẽ bước lùi về sau ba bước.
Tức thì Thiết Phiến Tướng Công cười dài một tiếng, tiến tới mấy bước, phất mạnh cây quạt, vũ lộng bảy mươi hai phép “Truy Mệnh Đả Huyệt” dùng toàn lực tấn công ráo riết. Công lực dồi dào thế quạt màu nhiệm, sức mạnh ào ạt như xô núi lấp sông, hình như không một trở lực nào chống đỡ nổi.
Vì thất thế ngay từ đầu, Thanh Huy đạo nhân đã lâm và thế hoàn toàn bị động. Một thanh trường kiếm phải cố hết sức đỡ gạt xoay trở vất vả để chống lại thế công dữ dội của đối phương, tình trạng nguy ngập đã ngó thấy.
Vạn Vũ Xương và Thanh Huy đạo nhân vốn là đôi bạn chí thiết xưa nay. Khi thấy bạn bị đối phương áp đảo, Vũ Xương tái mặt, vùng đứng ngay dậy, định ra tay tiếp cứu.
Nhưng Lục Phượng Tường lắc đầu mỉm cười nói :
- Vạn lão đệ đừng ngại, Thanh Huy sư điệt có đủ khả năng phát triển kiếm pháp để tự vệ và đối phó cùng hắn nổi.
Vạn Vũ Xương nghe lời ngồi xuống nhưng trong bụng không yên cứ phập phồng mãi.
Quả đúng như lời Lục Phượng Tường đã nói, mặc dù Thiết Phiến Tướng Công vẫn tiếp tục đánh tới, Thanh Huy đạo nhân đã giữ được bình tĩnh chống đỡ, và khi đến chiêu thứ hai mươi, đôi bên giữ thế quân bình và cuộc đấu trở nên hào hứng.
Bỗng nhiên, Thanh Huy đạo nhân quật khởi hét lên một tiếng vung kiếm chém luôn ba thế liên tiếp vào cây quạt.
Chỉ nghe choeng, choeng, choeng ba tiếng kiếm, phiến chạm vào nhau dữ dội, ánh lửa nhoáng như sao sa, thân hình hai người giật lùi ra sau nửa bước xem vũ khí mình, rồi xông vào nhau giáp chiến nữa.
Ánh kiếm và bóng quạt soắn nhau quay tít, lúc mau lúc chậm, tiếng thép chạm nổ liên hồi, cuồng phong phát ra ào ạt. Mỗi người cố đem hết tinh hoa tuyệt học ra thi thố để đem phần thắng lợi về mình.
Không bao lâu đã quá năm mươi hiệp.
Thấy đánh mãi không thắng nổi đối phương, Thanh Huy đạo nhân nóng lòng rú lên một tiếng lảnh lót, thân hình bay vọt lên không trung, kiếm ảnh quay tròn lóng lánh như một khối tinh cầu trắng xóa, theo thế “Vân Long cửu thức” của bổn phái đánh xuống.
Thân hình Thanh Huy ẩn trong làn kiếm khí, đứng xa nhìn lại tựa hồ như một áng mây màn liên động, liên tiếp xuất luôn mấy thế “Trầm Long Thăng Thiên”, “Quái Long Thủ Thủy”, “Nộ Long Đấu Giáp”, “Vân Long Tam Chiết”, nhắm ngay đỉnh đầu Thiết Phiến Tướng Công lao xuống ào ào.
Xem tiếp hồi Tuyết Sơn truyền nhân xuất hiện