Cái tên Nghiêm Thận Độc này là do ông nội Nghiêm tự đặt, quân tử thận độc, hy vọng hắn làm người cẩn thận không qua loa, không cần giống như cha hắn —— cả ngày ăn chơi đàng điếm, cuối cùng vì nhiễm bệnh hoa liễu mà ra đi một cách hoang đường.
người quân tử phải thận trọng, giấu kín những suy nghĩ nội tâm, cái gì đáng bày tỏ thì hẵng bày tỏ.
(via hacvungme)
Nghiêm Thận Độc thật sự không phụ kỳ vọng cao của ông nội Nghiêm, người cũng như tên, hành sự cẩn thận gọn gàng, ở tuổi thiếu niên này nhưng không có bệnh nóng nảy cứng đầu, hắn ngoại trừ đi học chính là phụ mấy việc lặt vặt cho công việc kinh doanh của dòng họ.
Mấy người biết xem mặt đoán ý đều khen Nghiêm Thận Độc phong thái i đúc ông nội Nghiêm thời còn trẻ, ông nội nghe xong không nói nhiều, chỉ bàn luận bình phẩm trà, vừa lòng cười.
Ở cái niên đại chiến tranh loạn lạc này, chỉ có đại thế tộc như Nghiêm gia có đại nghiệp một phương mới chân chính có quyền có tiếng nói.
Mua quan bán quan, tới tới lui lui, quan chức vừa mới nhận vị trí ở khu vực tỉnh thành này nếu muốn đứng vững ở đây, chuyện đầu tiên phải làm chính là tới gặp mặt ra mắt ông nội Nghiêm, tiền biếu liền như nước chảy vào trong phủ Nghiêm gia không ngừng, vì vậy tòa phủ Nghiêm gia kiên cố như lô-cốt lại thêm một khối mái ngói vững chắc.
Nếu nói bọn thế gia địa chủ như họ có cái gì mà sợ, vậy người kia đại khái là không biết đến đạo lý quân phiệt.
Nhưng đây cũng là một mặt mà ông nội Nghiêm vừa lòng, ông chẳng những bồi dưỡng ra một Nghiêm Thận Độc có thể tiếp nhận nghiệp vụ của gia tộc, mà còn bồi dưỡng ra chú nhỏ của Nghiêm Thận Độc—— tên là Nghiêm Ngật —— hiện tại đang sống ở Thượng Hải và cũng là một quân phiệt đầu lĩnh.
Thế là, có đất có đai, có thương (mại) có quân (sự), Nghiêm gia ở phương Nam này như tòa núi lớn, có thể nói là muốn gió thì có gió, muốn mưa thì có mưa.
Cho nên lúc Vương Quốc Trụ nhìn thấy Nghiêm tiểu thiếu gia —— Nghiêm Thận Độc mang theo một cái rương da đi vào, ông ta lập tức đứng dậy, khúm núm nịnh bợ mà đón chào.
“Nghiêm thiếu, nhận được thư nhập học rồi à?” Vương Quốc Trụ thử hỏi —— làm một “ông chủ” thì Nghiêm tiểu thiếu gia căn bản không cần tự mình tới đây.
Nghiêm Thận Độc đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, gặp người còn không có phản ứng thì nhàn nhạt mở miệng nói: “Ghế dựa đâu?”
Vương Quốc Trụ nghe xong sửng sốt chớp mắt một cái, sau khi phản ứng lại liền lập tức nhảy nhót mà chuyển ghế gỗ dựa qua, thân hình mập mạp gian nan di động tới lui, một bên trong lòng cảm thấy nghi hoặc, vị tiểu thiếu gia này có thói ở sạch ngày thường không thích chạm vào đồ vật của người khác, lần này sao lại nguyện ý ngồi ghế dựa của ông?
Sau khi Nghiêm Thận Độc ngồi xuống, hai chân bắt chéo, đem cặp da trong tay để lên trên bàn làm việc.
Tiếng kim loại “lạch cạch” va vào nhau rương liền mở, lộ ra bên trong rương tràn đầy tiền mặt.
“Đây là?” Vương Quốc Trụ trừng lớn đôi mắt nhìn, thanh âm dò hỏi do quá mức kinh hỉ mà giọng nói đề cao.
“Là Lão gia lên tiếng, trong vòng một tháng không muốn nhìn thấy một cái trường học thứ hai nào khác trong tỉnh thành này.”
Nghiêm gia là trời, chính là ông trời của tỉnh thành này.
Nghiêm gia muốn đem giáo dục coi như một con đường làm giàu, xem như sản nghiệp mà làm, vậy nên vấn đề trường học bị khống chế cũng là chuyện chạy không thoát.
Đây cũng là lý do vì sao Diêu Lương dù có phải đem khối ngọc quý nhất trên người giao ra, cũng muốn để Diêu Bình An được đến học trung học Tam Dân —— bởi vì hoặc sớm hoặc muộn, không chừng ngày nào đó cũng chẳng còn trường để mà học.
Vương Quốc Trụ cúi đầu khom lưng nịnh hót, Nghiêm tiểu thiếu gia đã bàn giao công việc xong không lập tức rời đi.
“Người vừa rồi là học sinh năm mấy?”
“À? Nghiêm thiếu là nói đứa nhỏ ngốc kia sao, không nói đến tuổi tác, dựa vào việc hắn bị —— cũng chỉ có thể học được năm nhất.” Ngón tay Vương Quốc Trụ điểm điểm huyệt Thái Dương cười nhạo nói.
Nghiêm Thận Độc một đầu tóc đen gọn gàng cắt ngắn, ăn mặc trang phục kiểu Tây, giày da đạp lên cầu thang phát ra tiếng vang nặng nề.
Người có thể đến học ở trường này phần lớn không giàu thì cũng là con nhà quý tộc quyền thế, cũng chính là một đám thiếu niên thiếu nữ con ông cháu cha.
Bọn họ đuổi theo trào lưu cắt tóc mô đen như người phương Tây, thân mặc âu phục, trên mặt thường treo nụ cười cực tự tin.
Cho nên, Diêu Bình An để tóc dài thắt bím liền có vẻ đặc biệt khác loài.
Nghiêm Thận Độc đi xuống lầu hai, trường này có tổng cộng ba tầng, lầu một là một vài phòng học năm nhất, lầu hai phòng học cho năm hai-ba-bốn, lầu ba còn lại là văn phòng hiệu trưởng cùng phòng giáo viên.
Hắn vào học chính học năm bốn, sau khi học xong trung học liền muốn đi du học, đại khái du học học tập ở nước ngoài.
Toàn bộ khu dạy học có thiết kế đơn giản, muốn đứng từ bên này ngắm qua bên kia cũng dễ.
Cho nên, Nghiêm Thận Độc có thể dễ dàng nhìn thấy chỗ lầu một đối diện, thân ảnh thiếu niên vừa mới lớn bị một đám nam sinh vây quanh.
Cậu nhút nhát yếu đuối như vậy, lúc bị người ta lôi kéo bím tóc còn bị nói là đồ quê mùa, ẻo lả cũng không làm ra bất kỳ động tác phản kháng gì.
Một đôi mắt hạnh long lanh như nai con ngậm đầy nước mắt, vừa sợ hãi vừa cảnh giác mà nhìn đám người vòng quanh mình.
“Này, nói chuyện đi chứ, là người câm sao?” Có một nam sinh trực tiếp ra tay, hung hăng kéo đuôi tóc của cậu một cái, nhất thời cậu bị đau đến kêu “A!” một tiếng.
“Ồ, thì ra không phải câm nha.” Cái tên nam sinh kia không chút để ý mà nói, đem dây da buộc tóc của cậu kéo ném xuống đất, dây da kiểu dáng màu đen liền dính phải tro bụi dơ hề hề.
Một mái tóc đen tản ra, Diêu Bình An không biết thắt bím tóc, mỗi sáng sớm đều là ‘mẹ’ buộc tóc cho cậu.
Ở trong lòng Diêu Bình An, ‘mẹ’ chính là người đối xử tốt với cậu nhất, là người tốt nhất trên đời này, cho nên bím tóc được ‘mẹ’ thắt cho bị người khác ngang ngược kéo xuống, cậu thực tức giận.
Nhưng cậu tức giận cũng chỉ làm ra một đôi mắt đỏ hoe “trừng” người ta, gương mặt còn sót lại chút trẻ con phồng lên, không hề có tính uy hiếp.
Tên nam sinh kia sau khi nhìn thấy tóc của Diêu Bình An bị tán ra thì trừng mắt liếc mắt một cái, trong lòng đột nhiên sinh ra chút cảm giác kỳ quái.
Hắn nuốt nước miếng một cái, đột nhiên muốn làm khó làm dễ, dùng sức đẩy Diêu Bình An một phen, trong nháy mắt cậu liền ngã vào tường gạch men, phát ra âm thanh trầm đục làm người nghe cảm thấy tê tái.
Nhưng lúc này đây, cậu không có kêu to ra tiếng, bị cổ đau nhức này đau đến ngốc, sau khi nức nở một tiếng liền ngã ngồi trên mặt đất.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Lớn lên còn trắng hơn so với con gái, ghê tởm.” Nam sinh cười nhạo, người chung quanh cũng hùa theo ồn ào, một đám người gây bạo lực với một người, trong lòng bọn họ liền nảy sinh ra khoái cảm vặn vẹo.
“Khóc tang hay sao mà khóc lắm vậy.” Cuối cùng nam sinh đá một chân lên người cậu, một đám người bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Kỳ thật tiếng khóc của Diêu Bình An cũng không lớn, đa phần là thanh âm hít nước mũi mỏng manh.
Từng giọt nước mắt như chuỗi hạt trân châu châu bị đứt lăn từ trên gương mặt trắng nõn xuống, nện ở trên mặt đất, bắn ra từng vệt nước nhỏ.
Cậu cố gắng di động hai chân xanh tím, cuối cùng cũng đứng lên.
Cậu vuốt đầu tóc của mình, tựa hồ muốn sửa sang lại cho tốt, nhưng vuốt tới vuốt lui, ngược lại càng làm cho rối loạn hơn.
Nhưng cuối cùng cũng đem khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt lộ ra, đập vào mi mắt người đối diện.
Nghiêm Thận Độc chống lan can nhìn cậu, nhìn cậu dùng tay áo lau khô nước mắt, nhìn cậu khổ sở nhấp miệng, khoái cảm thối nát trong lòng no căng như muốn nổ mạnh.
Ở lúc đám kia người kia cười vang, Nghiêm Thận Độc còn hưng phấn hơn bọn họ gấp mấy trăm lần.
Hắn nhìn chăm chú vào bộ dáng nhút nhát của cậu, adrenalin trong não như bão táp, thân thể kích động đến run rẩy, trong màng tai phảng phất là tiếng tim đập mạnh.
Hắn nhìn chằm chằm những vệt nước mắt lưu lại dưới đất, trong đầu đều tưởng tượng hình ảnh hắn làm cậu đến khóc thút tha thút thít.
Hắn sẽ ngậm lấy đôi má phì nộn kia, dùng hàm răng tinh tế nghiền nát phần thịt mềm, lắng nghe âm thanh cậu khóc thút thít do sợ hãi nhưng lại không dám phản kháng.
Hắn sẽ đem hai tay của cậu trói ở sau lưng, thả mái tóc kia ra, làm cho gương mặt xinh đẹp tăng thêm một phần kinh diễm, sau đó làm cậu kêu cho chính mình nghe, không nghe được lời nào liền cắn một ngụm lên mặt cậu, dấu răng khắc ở trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé, phảng phất như để lại dấu vết sở hữu.
Hắn muốn khống chế cậu, khống chế sợ hãi, khống chế khiếp đảm, khống chế nước mắt, khống chế thanh âm nức nở của cậu.
Bộ dáng rơi nước mắt của cậu thật làm người hận không thể yêu chết cậu, Nghiêm Thận Độc nghĩ như vậy.
- Hết chương -
P/s: Được tiếp máo nên edit thêm chương nhoaaa.
T không biết nhiều về thời dân quốc, nên cũng có chút thắc mắc chỗ phân chia cấp trường học thời dân quốc, theo lẽ thường là tiểu học (cấp ), trung học (cấp ), cao trung (cấp ) rồi lên đại học.
Mà trong này viết tiểu học, trung học rồi tới đại học luôn.
Không biết thời đó chia cấp như vậy hay do bug của tác giả? Mà theo cảm nhận của mình, trung học trong truyện viết mình thấy giống cao trung (cấp ba) hơn ~.~ anh công học xong rồi đi du học về học lại năm cuối cao trung, mà chẳng hiểu sao lại năm bốn.
Nói chung, QT sao mình edit i chang vậy, không dám sửa @@ bạn nào hiểu về hệ thống phân cấp học thời dân quốc thì bình luận cho mình biết với nhé..